Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245
Nhìn biểu tình của Nam Cung Thiến, Ngô Duẫn Kỳ đứng ở nơi đó, lời của cô..., đơn giản như vậy, lại có lực rung động đến anh như vậy, anh cười khổ một tiếng, mang theo bất đắc dĩ, cưng chiều, kính nể, cùng với kích động muốn chạy tới ôm cô vào trong ngực.
Lúc Nam Cung Thiến nói chuyện, Sophie vẫn trầm mặc đứng ở nơi đó, tay của cô ta khẽ rũ xuống, nhưng hộp điều khiển vẫn còn trong tay của cô ta, cô ta vẫn chưa từ bỏ.
Thấy Sophie đem chú ý lực dời đi, ánh mắt Nam Cung Thiến nhất thời trở nên sắc bén, khẽ nhíu mày với Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ ngẩn ra, nhìn đôi mắt Nam Cung Thiến chuyển động, nhìn bom hẹn giờ sau lưng, trong lúc cô nói chuyện, cô đang từ từ cởi dây thừng đang trói mình ra, cởi sợi dây thừng này ra cô có thể tháo bom trên người mình xuống.
Nhất thời, anh hiểu được dụng ý của cô.
Quay đầu nhìn Sophie, vừa nói vừa từ từ đi về phía cô ta.
"Sophie, cô ấy nói rất đúng, cô rất quan trọng với tôi, mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng cô là người thân quan trọng nhất của tôi, không người nào có thể thay thế vị trí của cô." Ngô Duẫn Kỳ cô gắng đến gần cô.
Khi Sophie phát hiện điểm này, cuống quít giơ cao hộp điểu khiển đang cầm trong tay: "Đừng tới đây, tôi muốn anh đưa ra lựa chọn. Là tôi, hay là cô ấy! Tôi không muốn làm người thân, bạn bè, đều vô dụng, tôi yêu anh, cho nên tôi muốn anh! Tôi chỉ muốn anh."
"Tôi không biết nên chọn lựa như thế nào!" Ngô Duẫn Kỳ dõi theo cô, anh nói ra lời trong lòng mình: "Sophie, nhiều năm như vậy, cô biết tôi sống như thế nào mà, tôi cũng biết cô sống khổ cực nhiều lắm, chúng ta giống nhau, mỗi lần đi ra ngoài giết người, tiếp ứng ma túy, dùng súng chỉ vào đầu người khác, anh ta không chết, thì chính mình chết. Mỗi lần đối mặt với lựa chọn như vậy, tôi không biết nên làm gì. Một bên tôi cũng muốn."
Thân thể Sophie hơi run rẩy, anh chưa bao giờ ở trước mặt cô nói ra lời như vậy, nhìn ánh mắt kia mang theo khổ sở, hối hận, bất đắc dĩ, anh chưa bao giờ bày ra bộ dạng nay cho cô thấy, Ngô Duẫn Kỳ chưa từng ở trước mặt bất kỳ người nào lộ ra vẻ mặt yếu ớt, thế nhưng cũng sẽ có ánh mắt như thế.
"Quay đầu lại không tốt sao? Tôi không muốn mất đi cô." Ngô Duẫn Kỳ từ từ vươn tay về phía Sophie, mặc dù với không tới cô, nhưng đã cách cô rất gần. Anh đang tranh thủ thời gian, vì Nam Cung Thiến.
"Ngô Duẫn Kỳ!" Nam Cung Thiến hô to một tiếng.
Đột nhiên Sophie ngẩn ra, quay đầu thấy Nam Cung Thiến đã gở xuống bom trên người mình, đang chuẩn bị ném ra chỗ khác.
Trong lòng hoảng hốt, đột nhiên cô ấn hộp điều khiển trong tay, nhưng đã chậm một bước, bom nổ tung, nhưng không có bất luận kẻ nào bị thương, Nam Cung Thiến ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, chỉ là một chút mảnh vụn nổ làm bụi bay lên cả người.
Thấy Nam Cung Thiến không có chết, Sophie muốn từ trên lầu nhảy xuống, lại bị Ngô Duẫn Kỳ tiến lên ôm cổ, dùng sức kéo trở lại, hung hăng đè trên đất.
Sophie nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ đang đè trên người mình, cười, nụ cười đau muốn vỡ cả tim, đau lòng cười Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ từ trên người cô ngồi dậy, thủ hạ từ nơi xa chạy tới bắt được Sophie, anh mới xoay người chạy đến chỗ Nam Cung Thiến, một tay vòng ôm lấy cô, hôn không ngừng vào trên đầu của cô, trên mái tóc, bất kể nơi đó là đang dính đầy bụi : "Em không sao chứ? Có bị thương không?"
Anh không ngừng hỏi, Nam Cung Thiến ngẩng đầu lên lúc này đầu cô đầy bụi đất, lên tiếng lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn: "Không có việc gì, hoàn hảo kịp thời phá hủy nó."
Lúc Nam Cung Thiến nói chuyện, Sophie vẫn trầm mặc đứng ở nơi đó, tay của cô ta khẽ rũ xuống, nhưng hộp điều khiển vẫn còn trong tay của cô ta, cô ta vẫn chưa từ bỏ.
Thấy Sophie đem chú ý lực dời đi, ánh mắt Nam Cung Thiến nhất thời trở nên sắc bén, khẽ nhíu mày với Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ ngẩn ra, nhìn đôi mắt Nam Cung Thiến chuyển động, nhìn bom hẹn giờ sau lưng, trong lúc cô nói chuyện, cô đang từ từ cởi dây thừng đang trói mình ra, cởi sợi dây thừng này ra cô có thể tháo bom trên người mình xuống.
Nhất thời, anh hiểu được dụng ý của cô.
Quay đầu nhìn Sophie, vừa nói vừa từ từ đi về phía cô ta.
"Sophie, cô ấy nói rất đúng, cô rất quan trọng với tôi, mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng cô là người thân quan trọng nhất của tôi, không người nào có thể thay thế vị trí của cô." Ngô Duẫn Kỳ cô gắng đến gần cô.
Khi Sophie phát hiện điểm này, cuống quít giơ cao hộp điểu khiển đang cầm trong tay: "Đừng tới đây, tôi muốn anh đưa ra lựa chọn. Là tôi, hay là cô ấy! Tôi không muốn làm người thân, bạn bè, đều vô dụng, tôi yêu anh, cho nên tôi muốn anh! Tôi chỉ muốn anh."
"Tôi không biết nên chọn lựa như thế nào!" Ngô Duẫn Kỳ dõi theo cô, anh nói ra lời trong lòng mình: "Sophie, nhiều năm như vậy, cô biết tôi sống như thế nào mà, tôi cũng biết cô sống khổ cực nhiều lắm, chúng ta giống nhau, mỗi lần đi ra ngoài giết người, tiếp ứng ma túy, dùng súng chỉ vào đầu người khác, anh ta không chết, thì chính mình chết. Mỗi lần đối mặt với lựa chọn như vậy, tôi không biết nên làm gì. Một bên tôi cũng muốn."
Thân thể Sophie hơi run rẩy, anh chưa bao giờ ở trước mặt cô nói ra lời như vậy, nhìn ánh mắt kia mang theo khổ sở, hối hận, bất đắc dĩ, anh chưa bao giờ bày ra bộ dạng nay cho cô thấy, Ngô Duẫn Kỳ chưa từng ở trước mặt bất kỳ người nào lộ ra vẻ mặt yếu ớt, thế nhưng cũng sẽ có ánh mắt như thế.
"Quay đầu lại không tốt sao? Tôi không muốn mất đi cô." Ngô Duẫn Kỳ từ từ vươn tay về phía Sophie, mặc dù với không tới cô, nhưng đã cách cô rất gần. Anh đang tranh thủ thời gian, vì Nam Cung Thiến.
"Ngô Duẫn Kỳ!" Nam Cung Thiến hô to một tiếng.
Đột nhiên Sophie ngẩn ra, quay đầu thấy Nam Cung Thiến đã gở xuống bom trên người mình, đang chuẩn bị ném ra chỗ khác.
Trong lòng hoảng hốt, đột nhiên cô ấn hộp điều khiển trong tay, nhưng đã chậm một bước, bom nổ tung, nhưng không có bất luận kẻ nào bị thương, Nam Cung Thiến ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, chỉ là một chút mảnh vụn nổ làm bụi bay lên cả người.
Thấy Nam Cung Thiến không có chết, Sophie muốn từ trên lầu nhảy xuống, lại bị Ngô Duẫn Kỳ tiến lên ôm cổ, dùng sức kéo trở lại, hung hăng đè trên đất.
Sophie nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ đang đè trên người mình, cười, nụ cười đau muốn vỡ cả tim, đau lòng cười Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ từ trên người cô ngồi dậy, thủ hạ từ nơi xa chạy tới bắt được Sophie, anh mới xoay người chạy đến chỗ Nam Cung Thiến, một tay vòng ôm lấy cô, hôn không ngừng vào trên đầu của cô, trên mái tóc, bất kể nơi đó là đang dính đầy bụi : "Em không sao chứ? Có bị thương không?"
Anh không ngừng hỏi, Nam Cung Thiến ngẩng đầu lên lúc này đầu cô đầy bụi đất, lên tiếng lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn: "Không có việc gì, hoàn hảo kịp thời phá hủy nó."
Bình luận facebook