Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Vũ Tịch thật sâu thở dài.
Thời điểm cô đang rối rắm, không trung bắt đầu rơi xuống hạt mưa, Trần Vũ Tịch đem túi sách đặt trên đỉnh đầu, mặc kệ, trước tìm một chỗ trú mưa rồi nói.
Đang lúc Trần Vũ Tịch vừa muốn chạy, nghe được một hồi còi, quay đầu lại nhìn thấy một chiếc màu đen xe hơi dừng sau lưng cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, "Vũ Tịch, lên xe tôi đưa em về nhà!"
Trần Vũ Tịch sửng sốt, là Thẩm Thiên Dật, sao hắn lại tới nơi này đón cô.
Sau khi lên xe, Trần Vũ Tịch liền mở miệng hỏi, "Ngạo Dạ Phong tên khốn kia có phải không tới được hay không, cho nên bảo anh đi đón."
Thẩm Thiên Dật cười một tiếng, "Trước mặt hắn cô cũng gọi như vậy sao?"
Trần Vũ Tịch bĩu môi không nói gì, Thẩm Thiên Dật vừa quay đầu xe vừa nói, "Dạ Phong họp ở công ty, cho nên mới không đi, cố ý gọi điện thoại cho tôi tới đón cô về nhà." Mặc dù Thẩm Thiên Dật trong miệng nói như vậy, nhưng Trần Vũ Tịch vẫn chưa tin, cô thà tin Ngạo Dạ Phong lại đang cùng người phụ nữ nào lêu lổng.
Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, sắc trời cũng càng ngày càng u ám, Trần Vũ Tịch bò tới cửa sổ nhìn mưa to phía ngoài, nói thật, bây giờ có điểm nhớ nhà, nhớ mẹ!
Không biết bọn họ có nhớ cô hay không.
Thời điểm Trần Vũ Tịch đang nghĩ, đột nhiên một tia chớp lóe lên, "Dừng xe!"
Thẩm Thiên Dật liền dừng xe, quay đầu lại nhìn Trần Vũ Tịch, "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Vừa rồi nghe cô quát to một tiếng, còn tưởng rằng cô bị gì, quay đầu lại thì thấy cô liên tục nhìn về phía sau.
"Phía sau hình như xảy ra tai nạn xe."
Thẩm Thiên Dật dừng một chút, "Không quan hệ, chúng ta nên tranh thủ thời gian về thôi, Ông cụ Ngạo chờ cô ăn cơm đấy." Thẩm Thiên Dật đang chuẩn bị khởi động xe, nhìn kính chiếu hậu thấy Trần Vũ Tịch xuống xe hướng về sau chạy ra ngoài.
"Này ~ Trần Vũ Tịch!"
Thẩm Thiên Dật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm ô xuống xe.
Quả nhiên là xảy ra tai nạn giao thông, xem chừng là mưa to đường trơn bị lật xe.
Thẩm Thiên Dật nhíu chặt mày nhìn chằm chằm chiếc xe hơi lật ở ven đường.
"Này, anh còn đứng ở đó làm gì? Mau tới đây cứu người, có người bị đè dưới xe." Trần Vũ Tịch đứng ở trong bão táp, cúi người nhìn người trong xe.
Thẩm Thiên Dật dừng một chút sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho 120.
"Cô kiên trì một chút, yên tâm chúng tôi tới cứu cô." Nói xong Trần Vũ Tịch chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Dật, "Trên xe của anh có cây gậy không?"
Thẩm Thiên Dật sửng sốt, nhớ tới trong cốp sau có một thanh sắt.
"Nhanh đi lấy tới cứu người, cô ấy bị đè dưới xe, cũng may là không quá sâu, chúng ta đem xe nhếch lên một chút, là có thể để cho cô ra ngoài." Trần Vũ Tịch lo lắng hô to một tiếng, lo lắng Thẩm Thiên Dật không nghe được lời của mình, hướng hắn hô lớn.
Lúc này cả người Trần Vũ Tịch đều là nước mưa, quả thật giống như mới từ trong nước vớt lên.
"Anh nhanh đi!" Trần Vũ Tịch thấy hắn bất động lần nữa gọi hắn.
Thẩm Thiên Dật dừng lại, xoay người đem thanh sắt tới, là hắn nói người sửa xe tháo ra, vốn nghĩ vứt bỏ.
Chỉ thấy Trần Vũ Tịch cầm lấy thanh sắt, lại từ chỗ xa khiêng một tảng đá lớn đặt vào dưới mặt xe, sau đó dùng thanh sắt nạy nâng xe lên.
Trời ạ! Thẩm Thiên Dật cũng không dám tin, Trần Vũ Tịch thế nhưng lại làm chuyện như vậy, thấy ven đường một chiếc xe đi qua, không có ai quan tâm, hơn nữa bọn họ đứng ở chỗ này, giống như hai chiếc xe va chạm gây tai nạn.
Thời điểm cô đang rối rắm, không trung bắt đầu rơi xuống hạt mưa, Trần Vũ Tịch đem túi sách đặt trên đỉnh đầu, mặc kệ, trước tìm một chỗ trú mưa rồi nói.
Đang lúc Trần Vũ Tịch vừa muốn chạy, nghe được một hồi còi, quay đầu lại nhìn thấy một chiếc màu đen xe hơi dừng sau lưng cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, "Vũ Tịch, lên xe tôi đưa em về nhà!"
Trần Vũ Tịch sửng sốt, là Thẩm Thiên Dật, sao hắn lại tới nơi này đón cô.
Sau khi lên xe, Trần Vũ Tịch liền mở miệng hỏi, "Ngạo Dạ Phong tên khốn kia có phải không tới được hay không, cho nên bảo anh đi đón."
Thẩm Thiên Dật cười một tiếng, "Trước mặt hắn cô cũng gọi như vậy sao?"
Trần Vũ Tịch bĩu môi không nói gì, Thẩm Thiên Dật vừa quay đầu xe vừa nói, "Dạ Phong họp ở công ty, cho nên mới không đi, cố ý gọi điện thoại cho tôi tới đón cô về nhà." Mặc dù Thẩm Thiên Dật trong miệng nói như vậy, nhưng Trần Vũ Tịch vẫn chưa tin, cô thà tin Ngạo Dạ Phong lại đang cùng người phụ nữ nào lêu lổng.
Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, sắc trời cũng càng ngày càng u ám, Trần Vũ Tịch bò tới cửa sổ nhìn mưa to phía ngoài, nói thật, bây giờ có điểm nhớ nhà, nhớ mẹ!
Không biết bọn họ có nhớ cô hay không.
Thời điểm Trần Vũ Tịch đang nghĩ, đột nhiên một tia chớp lóe lên, "Dừng xe!"
Thẩm Thiên Dật liền dừng xe, quay đầu lại nhìn Trần Vũ Tịch, "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Vừa rồi nghe cô quát to một tiếng, còn tưởng rằng cô bị gì, quay đầu lại thì thấy cô liên tục nhìn về phía sau.
"Phía sau hình như xảy ra tai nạn xe."
Thẩm Thiên Dật dừng một chút, "Không quan hệ, chúng ta nên tranh thủ thời gian về thôi, Ông cụ Ngạo chờ cô ăn cơm đấy." Thẩm Thiên Dật đang chuẩn bị khởi động xe, nhìn kính chiếu hậu thấy Trần Vũ Tịch xuống xe hướng về sau chạy ra ngoài.
"Này ~ Trần Vũ Tịch!"
Thẩm Thiên Dật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm ô xuống xe.
Quả nhiên là xảy ra tai nạn giao thông, xem chừng là mưa to đường trơn bị lật xe.
Thẩm Thiên Dật nhíu chặt mày nhìn chằm chằm chiếc xe hơi lật ở ven đường.
"Này, anh còn đứng ở đó làm gì? Mau tới đây cứu người, có người bị đè dưới xe." Trần Vũ Tịch đứng ở trong bão táp, cúi người nhìn người trong xe.
Thẩm Thiên Dật dừng một chút sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho 120.
"Cô kiên trì một chút, yên tâm chúng tôi tới cứu cô." Nói xong Trần Vũ Tịch chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Dật, "Trên xe của anh có cây gậy không?"
Thẩm Thiên Dật sửng sốt, nhớ tới trong cốp sau có một thanh sắt.
"Nhanh đi lấy tới cứu người, cô ấy bị đè dưới xe, cũng may là không quá sâu, chúng ta đem xe nhếch lên một chút, là có thể để cho cô ra ngoài." Trần Vũ Tịch lo lắng hô to một tiếng, lo lắng Thẩm Thiên Dật không nghe được lời của mình, hướng hắn hô lớn.
Lúc này cả người Trần Vũ Tịch đều là nước mưa, quả thật giống như mới từ trong nước vớt lên.
"Anh nhanh đi!" Trần Vũ Tịch thấy hắn bất động lần nữa gọi hắn.
Thẩm Thiên Dật dừng lại, xoay người đem thanh sắt tới, là hắn nói người sửa xe tháo ra, vốn nghĩ vứt bỏ.
Chỉ thấy Trần Vũ Tịch cầm lấy thanh sắt, lại từ chỗ xa khiêng một tảng đá lớn đặt vào dưới mặt xe, sau đó dùng thanh sắt nạy nâng xe lên.
Trời ạ! Thẩm Thiên Dật cũng không dám tin, Trần Vũ Tịch thế nhưng lại làm chuyện như vậy, thấy ven đường một chiếc xe đi qua, không có ai quan tâm, hơn nữa bọn họ đứng ở chỗ này, giống như hai chiếc xe va chạm gây tai nạn.
Bình luận facebook