Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Mạc Phong vừa cười, vừa gắp rau vào bát cho cô.
"Ăn nhiều một chút, như vậy mới có sức huấn luyện."
Nam Cung Thiến thừa dịp hắn không chú ý liếc hắn bằng nửa con mắt với vẻ xem thường.
"Chú cũng giống cha cháu, suốt ngày chỉ biết đến huấn luyện huấn luyện, ngoại trừ việc bảo vệ quốc gia, các người ngay cả sống cho chính mình cũng không có sao! Sao ở đây lại có những người ngốc như thế chứ, quả thật là . . . . . ."
Nam Cung Thiến đột nhiên ngây người, vậy mà mình cũng phát hỏa. Liếc nhìn gương mặt trầm lặng của Mạc Phong, cuống quít cầm nửa bát cơm lên che mặt mình.
Không cần gắp thức ăn, ăn một hơi sạch sẽ.
"Được rồi, ăn xong rồi thì đặt xuống đây đi! Chú đáng sợ như vậy sao?"
"Có!" Nam Cung Thiến phát ra một thanh âm vô cùng nhỏ, nhưng vẫn bị Mạc Phong nghe được.
"Không phải là do phạt cháu chạy một trăm vòng chứ, chuyện này đối với một bộ đội đặc chủng mà nói, cũng chỉ là chuyện thường tình như cơm bữa mà thôi." Mạc Phong nói như khuyên răn.
"Đó là đối với các chú, cháu không muốn làm lính, là bị cha ép buộc, chú cũng biết thế. . . . . ." Nam Cung Thiến vỗ bàn la hét, nhưng khi quay lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mạc Phong, nên dừng lại.
Ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, cúi đầu không nói tiếng nào.
Sau khi hai người trầm mặc một hồi lâu, Mạc Phong mới lại bình tĩnh mở miệng: ‘Cháu đã không muốn sống ở chỗ này, vậy thì có một nhiệm vụ đặc biệt, trong bộ đội đang cố tìm một người thích hợp, chú xem điều kiện của cháu cũng không tệ. Chỉ cần cháu tiếp nhận,thì có thể đi khỏi chỗ này. Cháu sẽ trở lại cuộc sống bình thường"
Nam Cung Thiến đột nhiên đứng bật dậy, "Có thật không? Nhiệm vụ gì?" Chỉ cần có thể rời khỏi nơi chết tiệt này, muốn cô làm cái gì cũng được.
Nhìn Nam Cung Thiến biểu tình hưng phấn như vậy, Mạc Phong thật sự có phần thất vọng, nhưng do cấp trên đang một mực muốn giải quyết xong chuyện này, dò tìm trong số nữ bộ đội đặc chủng trong binh đoàn, nhưng vẫn chưa lựa chọn được người thích hợp.
Hôm nay khi nhìn thấy Nam Cung Thiến, đột nhiên cảm thấy không còn ai thích hợp hơn cô nữa.
Vậy mà đến khi Nam Cung Thiến biết nội dung của nhiệm vụ, khóe miệng co quắp lại, hận không thể chui vào trong kẽ đất được.
Bọn họ nhìn trúng không phải do Nam Cung Thiến nhanh nhẹn, cũng không phải do đầu óc cô thông minh cơ trí, mà là do dáng người cô khô khan cứng nhắc, cùng với gương mặt mãi mãi vẫn chưa trưởng thành.
Nhiệm vụ là muốn cô giả trang thành một nữ sinh cấp 3 mười bảy tuổi, xâm nhập vào nhà một chủ tịch tập đoàn khổng lồ, điều tra tư liệu.
"Tôi nhìn có vẻ ngây thơ như vậy sao? Năm nay tôi cũng hai mươi mốt tuổi rồi, muốn tôi trở thành một cô bé mười bảy tuổi, các người thấy tôi giống sao?" Trước mặt bạn bè, nam Cung Thiến mặc đồng phục học sinh trung học cấp ba, đi vòng quanh hai vòng rồi nói.
Mấy người không hẹn mà cùng gật đầu, "Có phải cậu dựa vào quan hệ của cha cậu, mà báo cáo láo số tuổi hay không?"
Hai mắt Nam Cung Thiến trợn tròn, "Cậu thử nói thêm câu nữa xem! Có muốn tôi lấy CMND ra không, để cho mấy người xấu xí các cậu xem cho rõ ràng."
Mấy người đang cười bị Nam Cung Thiến bức đến góc tường, "Không cần không cần, chúng tôi nhìn rồi!"
Đợi đến lúc Nam Cung Thiến xoay người, giữa mấy người lại phát ra những câu hỏi nghi ngờ, "Lại nói, dạo này, có quan hệ thì CMND cũng có thể làm giả ."
Nam Cung Thiến lại một lần nữa âm trầm lạnh lùng: "Còn nói nữa!" Lần này không cho họ cơ hội, bổ nhào về phía các cô.
Mấy cô gái vửa cười đùa vừa đánh nhau.
Thật lâu sau.
Nam Cung Thiến ngồi ở giường, hai chân xếp bằng, mấy bạn cùng phòng khác đang nghe nhạc vẫn nghe nhạc, đang đọc sách vẫn đọc sách.
Nam Cung Thiến thở dài.
Quét nhìn một vòng, không ai để ý cô.
Tiếp tục than thở. . . . . .
Vẫn không có người để ý, Nam Cung Thiến tức giận dậm chân, nhưng là quên mình ngồi ở trên giường, nhất thời đầu đụng vào ván giường phía trên.
"Ăn nhiều một chút, như vậy mới có sức huấn luyện."
Nam Cung Thiến thừa dịp hắn không chú ý liếc hắn bằng nửa con mắt với vẻ xem thường.
"Chú cũng giống cha cháu, suốt ngày chỉ biết đến huấn luyện huấn luyện, ngoại trừ việc bảo vệ quốc gia, các người ngay cả sống cho chính mình cũng không có sao! Sao ở đây lại có những người ngốc như thế chứ, quả thật là . . . . . ."
Nam Cung Thiến đột nhiên ngây người, vậy mà mình cũng phát hỏa. Liếc nhìn gương mặt trầm lặng của Mạc Phong, cuống quít cầm nửa bát cơm lên che mặt mình.
Không cần gắp thức ăn, ăn một hơi sạch sẽ.
"Được rồi, ăn xong rồi thì đặt xuống đây đi! Chú đáng sợ như vậy sao?"
"Có!" Nam Cung Thiến phát ra một thanh âm vô cùng nhỏ, nhưng vẫn bị Mạc Phong nghe được.
"Không phải là do phạt cháu chạy một trăm vòng chứ, chuyện này đối với một bộ đội đặc chủng mà nói, cũng chỉ là chuyện thường tình như cơm bữa mà thôi." Mạc Phong nói như khuyên răn.
"Đó là đối với các chú, cháu không muốn làm lính, là bị cha ép buộc, chú cũng biết thế. . . . . ." Nam Cung Thiến vỗ bàn la hét, nhưng khi quay lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mạc Phong, nên dừng lại.
Ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, cúi đầu không nói tiếng nào.
Sau khi hai người trầm mặc một hồi lâu, Mạc Phong mới lại bình tĩnh mở miệng: ‘Cháu đã không muốn sống ở chỗ này, vậy thì có một nhiệm vụ đặc biệt, trong bộ đội đang cố tìm một người thích hợp, chú xem điều kiện của cháu cũng không tệ. Chỉ cần cháu tiếp nhận,thì có thể đi khỏi chỗ này. Cháu sẽ trở lại cuộc sống bình thường"
Nam Cung Thiến đột nhiên đứng bật dậy, "Có thật không? Nhiệm vụ gì?" Chỉ cần có thể rời khỏi nơi chết tiệt này, muốn cô làm cái gì cũng được.
Nhìn Nam Cung Thiến biểu tình hưng phấn như vậy, Mạc Phong thật sự có phần thất vọng, nhưng do cấp trên đang một mực muốn giải quyết xong chuyện này, dò tìm trong số nữ bộ đội đặc chủng trong binh đoàn, nhưng vẫn chưa lựa chọn được người thích hợp.
Hôm nay khi nhìn thấy Nam Cung Thiến, đột nhiên cảm thấy không còn ai thích hợp hơn cô nữa.
Vậy mà đến khi Nam Cung Thiến biết nội dung của nhiệm vụ, khóe miệng co quắp lại, hận không thể chui vào trong kẽ đất được.
Bọn họ nhìn trúng không phải do Nam Cung Thiến nhanh nhẹn, cũng không phải do đầu óc cô thông minh cơ trí, mà là do dáng người cô khô khan cứng nhắc, cùng với gương mặt mãi mãi vẫn chưa trưởng thành.
Nhiệm vụ là muốn cô giả trang thành một nữ sinh cấp 3 mười bảy tuổi, xâm nhập vào nhà một chủ tịch tập đoàn khổng lồ, điều tra tư liệu.
"Tôi nhìn có vẻ ngây thơ như vậy sao? Năm nay tôi cũng hai mươi mốt tuổi rồi, muốn tôi trở thành một cô bé mười bảy tuổi, các người thấy tôi giống sao?" Trước mặt bạn bè, nam Cung Thiến mặc đồng phục học sinh trung học cấp ba, đi vòng quanh hai vòng rồi nói.
Mấy người không hẹn mà cùng gật đầu, "Có phải cậu dựa vào quan hệ của cha cậu, mà báo cáo láo số tuổi hay không?"
Hai mắt Nam Cung Thiến trợn tròn, "Cậu thử nói thêm câu nữa xem! Có muốn tôi lấy CMND ra không, để cho mấy người xấu xí các cậu xem cho rõ ràng."
Mấy người đang cười bị Nam Cung Thiến bức đến góc tường, "Không cần không cần, chúng tôi nhìn rồi!"
Đợi đến lúc Nam Cung Thiến xoay người, giữa mấy người lại phát ra những câu hỏi nghi ngờ, "Lại nói, dạo này, có quan hệ thì CMND cũng có thể làm giả ."
Nam Cung Thiến lại một lần nữa âm trầm lạnh lùng: "Còn nói nữa!" Lần này không cho họ cơ hội, bổ nhào về phía các cô.
Mấy cô gái vửa cười đùa vừa đánh nhau.
Thật lâu sau.
Nam Cung Thiến ngồi ở giường, hai chân xếp bằng, mấy bạn cùng phòng khác đang nghe nhạc vẫn nghe nhạc, đang đọc sách vẫn đọc sách.
Nam Cung Thiến thở dài.
Quét nhìn một vòng, không ai để ý cô.
Tiếp tục than thở. . . . . .
Vẫn không có người để ý, Nam Cung Thiến tức giận dậm chân, nhưng là quên mình ngồi ở trên giường, nhất thời đầu đụng vào ván giường phía trên.
Bình luận facebook