Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Ngạo Dạ Phong dựa vào ghế sa lon, tiện tay cầm lên một quyển tạp chí, vốn cho là trong nhà có thêm một người phụ nữ, cận thủy lâu đài, thật không nghĩ đến lại là. . . . . . Hắn liếc nhìn Nam Cung Thiến, quét qua trước ngực của cô, "Ông nội tôi rất bận, có chuyện gì cô nói với Thím Lưu đi, cô có vẻ nhiều chuyện quá."
Sắc mặt Ngạo Tùng trầm xuống, "Ta nói cháu chăm sóc tốt cho Vũ Tịnh, nghe hiểu không?"
Ngạo Dạ Phong ai cũng không sợ, duy chỉ có ông cụ nhà này là sợ muốn chết, "Được được được, cháu nhất định sẽ chăm sóc thật tốt!" Ngạo Dạ Phong nhíu mày nhìn Nam Cung Thiến.
Nam Cung Thiến thấy được mùi vị khiêu khích trong ánh mắt Ngạo Dạ Phong, cười càng thêm ngọt ngào, "Vậy thì phải cám ơn Ngạo Phong ca ca rồi!"
Cả người Ngạo Dạ Phong run lên, bị người phụ nữ gọi mình là “Ca ca”, hắn đúng là có điểm không chịu nổi.
"Ngạo Phong, cháu đưa Vũ Tịnh lên tầng xem phòng của con bé đi, sau đó nếu cần giúp một tay thì làm một chút."
Ngạo Dạ Phong không nhịn được đứng dậy, "Đi thôi!". Hai tay đút vào túi, một mình đi lên lầu, Trần Vũ Tịch cuống quít xách va-li của mình, theo sát Ngạo Dạ Phong đi lên tầng.
Ngạo Dạ Phong đi ở phía trước, dõi theo bóng lưng hắn, một thân tây trang màu đen hưu nhàn, quanh người tản ra mùi vị nước hoa nhàn nhạt, xen lẫn hơi thở nam tính, đường cong hoàn mỹ làm cho người ta si mê, nhất là gương mặt tuấn tú, quả thật giống như là tượng thần Hy Lạp, hắn thật sự là người sống sao?
Lông mày Nam Cung Thiến co rút lại, chỉ là Đại Suất Ca, lại cao ngạo làm cho người ta không nhịn được đá mấy đá trên mặt hắn mới hài lòng.
Nam Cung Thiến cũng không mong hắn quay lại giúp đỡ mình, cứ như vậy đi theo phía sau hắn. Khi đi vào khúc cua cầu thang, trước mặt bỗng tối sầm, trước mặt xuất hiện chướng ngại vật, thân thể Nam Cung Thiến không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Ngạo Dạ Phong một tay đỡ tường, một cái tay khác cắm ở trong túi, bên môi thoáng lên ý cười, nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến.
Trong lòng Nam Cung Thiến không khỏi hô to, yêu nghiệt!
"Tiểu Thiếu Nữ, cái này. . . . . ." Hắn chỉ chỉ cánh cửa đối diện kia, "Là phòng của tôi, không có sự cho phép của tôi không được đi vào, còn nữa, phòng của cô ở cầu thang bên kia, từ nơi này phân chia giới hạn, đừng để cho tôi thấy cô bước vào nơi này nửa bước."
Vừa mới tới đây, còn chưa nắm rõ tình hình, Nam Cung Thiến chịu đựng.
"Ta không can thiệp chuyện của anh, anh tốt nhất cũng làm bộ không thấy được việc của tôi. Có chuyện gì tìm Thím Lưu nói, tôi không rảnh!"
Ngay sau đó, xoay người đi tới gian phòng của mình, đóng cửa phòng phịch một tiếng.
Người đàn ông này cao ngạo lạnh lùng làm cho người ta tức điên, nhưng hôm nay lúc hắn và người phụ nữ ngực lớn ở trong xe mập mờ, hắn hoàn toàn là một người khác.
Nam Cung Thiến hít một hơi thật sâu, nắm chặt quả đấm, liếc nhìn cánh cửa kia, đuôi lông mày khẽ động, hãy đợi đấy!
Sau đó xoay người theo lời Ngạo Dạ Phong, đi tới gian phòng của mình.
Gian phòng bố trí vô cùng đơn giản, đại đa số đều là sắc màu ấm áp, quả nhiên là học sinh cao trung nên mới có phòng riêng.
Cửa bên trái là phòng rửa tay, bên trong là nơi tắm và rửa mặt, bên phải là tủ treo quần áo, tủ treo quần áo trước mặt giường đơn, đối diện là một cửa sổ. Một hồi gió nhẹ thổi tới, lành lạnh, dưới cửa là một tủ sách, nói vậy đó chính là nơi cô ‘ làm bài tập ’.
Sau khi Nam Cung Thiến thu dọn xong, đang chuẩn bị đi rửa mặt, lại thấy Thím Lưu từ bên ngoài đi vào.
"Tiểu thư! Ông cụ gọi cô xuống."
"Hả? Chuyện gì?" Nam Cung Thiến nhìn Thím Lưu hỏi.
"Thầy giáo trong trường tới, nói là chủ nhiệm lớp cô, gọi cô xuống một chút!"
Sắc mặt Ngạo Tùng trầm xuống, "Ta nói cháu chăm sóc tốt cho Vũ Tịnh, nghe hiểu không?"
Ngạo Dạ Phong ai cũng không sợ, duy chỉ có ông cụ nhà này là sợ muốn chết, "Được được được, cháu nhất định sẽ chăm sóc thật tốt!" Ngạo Dạ Phong nhíu mày nhìn Nam Cung Thiến.
Nam Cung Thiến thấy được mùi vị khiêu khích trong ánh mắt Ngạo Dạ Phong, cười càng thêm ngọt ngào, "Vậy thì phải cám ơn Ngạo Phong ca ca rồi!"
Cả người Ngạo Dạ Phong run lên, bị người phụ nữ gọi mình là “Ca ca”, hắn đúng là có điểm không chịu nổi.
"Ngạo Phong, cháu đưa Vũ Tịnh lên tầng xem phòng của con bé đi, sau đó nếu cần giúp một tay thì làm một chút."
Ngạo Dạ Phong không nhịn được đứng dậy, "Đi thôi!". Hai tay đút vào túi, một mình đi lên lầu, Trần Vũ Tịch cuống quít xách va-li của mình, theo sát Ngạo Dạ Phong đi lên tầng.
Ngạo Dạ Phong đi ở phía trước, dõi theo bóng lưng hắn, một thân tây trang màu đen hưu nhàn, quanh người tản ra mùi vị nước hoa nhàn nhạt, xen lẫn hơi thở nam tính, đường cong hoàn mỹ làm cho người ta si mê, nhất là gương mặt tuấn tú, quả thật giống như là tượng thần Hy Lạp, hắn thật sự là người sống sao?
Lông mày Nam Cung Thiến co rút lại, chỉ là Đại Suất Ca, lại cao ngạo làm cho người ta không nhịn được đá mấy đá trên mặt hắn mới hài lòng.
Nam Cung Thiến cũng không mong hắn quay lại giúp đỡ mình, cứ như vậy đi theo phía sau hắn. Khi đi vào khúc cua cầu thang, trước mặt bỗng tối sầm, trước mặt xuất hiện chướng ngại vật, thân thể Nam Cung Thiến không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Ngạo Dạ Phong một tay đỡ tường, một cái tay khác cắm ở trong túi, bên môi thoáng lên ý cười, nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến.
Trong lòng Nam Cung Thiến không khỏi hô to, yêu nghiệt!
"Tiểu Thiếu Nữ, cái này. . . . . ." Hắn chỉ chỉ cánh cửa đối diện kia, "Là phòng của tôi, không có sự cho phép của tôi không được đi vào, còn nữa, phòng của cô ở cầu thang bên kia, từ nơi này phân chia giới hạn, đừng để cho tôi thấy cô bước vào nơi này nửa bước."
Vừa mới tới đây, còn chưa nắm rõ tình hình, Nam Cung Thiến chịu đựng.
"Ta không can thiệp chuyện của anh, anh tốt nhất cũng làm bộ không thấy được việc của tôi. Có chuyện gì tìm Thím Lưu nói, tôi không rảnh!"
Ngay sau đó, xoay người đi tới gian phòng của mình, đóng cửa phòng phịch một tiếng.
Người đàn ông này cao ngạo lạnh lùng làm cho người ta tức điên, nhưng hôm nay lúc hắn và người phụ nữ ngực lớn ở trong xe mập mờ, hắn hoàn toàn là một người khác.
Nam Cung Thiến hít một hơi thật sâu, nắm chặt quả đấm, liếc nhìn cánh cửa kia, đuôi lông mày khẽ động, hãy đợi đấy!
Sau đó xoay người theo lời Ngạo Dạ Phong, đi tới gian phòng của mình.
Gian phòng bố trí vô cùng đơn giản, đại đa số đều là sắc màu ấm áp, quả nhiên là học sinh cao trung nên mới có phòng riêng.
Cửa bên trái là phòng rửa tay, bên trong là nơi tắm và rửa mặt, bên phải là tủ treo quần áo, tủ treo quần áo trước mặt giường đơn, đối diện là một cửa sổ. Một hồi gió nhẹ thổi tới, lành lạnh, dưới cửa là một tủ sách, nói vậy đó chính là nơi cô ‘ làm bài tập ’.
Sau khi Nam Cung Thiến thu dọn xong, đang chuẩn bị đi rửa mặt, lại thấy Thím Lưu từ bên ngoài đi vào.
"Tiểu thư! Ông cụ gọi cô xuống."
"Hả? Chuyện gì?" Nam Cung Thiến nhìn Thím Lưu hỏi.
"Thầy giáo trong trường tới, nói là chủ nhiệm lớp cô, gọi cô xuống một chút!"
Bình luận facebook