Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Nguy hiểm tại cửa hàng
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- À, không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là cảm nắng cộng với cơ thể bị mất nước nên mới ngất thôi. Bệnh nhân chỉ cần truyền nước xong là có thể về ngay trong ngày. Mời người nhà bệnh nhân đi theo tôi.
Nghe bác sĩ xong, Nguyệt Như Ái mới thở phào nhẹ nhõm, còn Lâm Dương Vũ anh giúp cô đi thanh toán viện phí.
Bước vào bên trong, Nguyệt Như Ái thấy người phụ nữ ấy đã tỉnh.
- Cháu… ừm… Cô…
Nguyệt Như Ái ấp úng, không hiểu sao đứng trước người phụ nữ này lại khiến cô trở nên nhút nhát như vậy. Người phụ nữ ấy mỉm cười, hiền hòa mà vẫy vẫy cô lại ngồi cạnh mình.
- Cảm ơn con đã giúp ta.
- A, không… Không có gì ạ, chỉ là việc nên làm thôi ạ.
- Ta tên là Ngọc Khuê, con gọi là dì Khuê cho thân thiện, còn con tên là…?
- Dì Khuê, con tên là Nguyệt… Nguyệt Như Ái ạ, mà dì có số người thân không ạ? Con giúp dì gọi họ tới chăm sóc cho dì.
- À, dì không. Dì mới từ nước ngoài về thăm quê hương nên không có.
Lúc này, Lâm Dương Vũ thanh toán xong liền bước vào. Nhìn thấy Ngọc Khuê ở trên giường, anh cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi. Còn Nguyệt Như Ái bước tới cạnh anh mà thì thầm vào tai anh.
- Anh, dì ấy không có ai chăm sóc… Em không thể nghỉ làm được, mà cũng không thể bỏ dì ấy lại một mình được.
- Vậy, thuê người chăm sóc là được mà.
Nguyệt Như Ái nghe thấy ý kiến của anh liền tìm một y tá để chăm sóc Ngọc Khuê, sau đó mới tới công ty.
Nhưng hai người không biết, khi hai người vừa rời đi, Ngọc Khuê đã rơi nước mắt.
…
Đến chiều, sau khi xong việc, Nguyệt Như Ái vội vội vàng vàng chạy ra khỏi công ty, cô không thèm để ý tới hình tượng của mình nữa, gấp gáp muốn đến bệnh viện ngay lập tức.
Lâm Dương Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng phải bật cười.
- Em vội cái gì mà quần áo đầu tóc xộc xệch thế kia?
- Đừng hỏi nhiều, mau mau tới bệnh viện đi anh.
Nguyệt Như Ái thở dài, không hiểu sao dạo này bản thân cô lại có duyên với bệnh viện tới vậy, lúc nào cũng đến. Thực là mệt mỏi.
Tới nơi, Nguyệt Như Ái đi vào bên trong phòng bệnh sáng nay, nhưng ngồi đó không phải Ngọc Khuê nữa mà là một bệnh nhân khác.
Ngỡ rằng chắc là chuyển phòng thôi, nhưng khi hỏi bác sĩ thì bác sĩ lại nói Ngọc Khuê đã xuất viện.
- Bệnh nhân đã xuất viện khoảng hơn một tiếng trước rồi thưa cô.
- Dì ấy tự mình xuất viện sao?
- Không, có người nhà tới đón bệnh nhân đi rồi. À, bệnh nhân ấy còn nhờ chúng tôi đưa cho cô cái này.
Vừa nói, bác sĩ đưa cho Nguyệt Như Ái một chiếc phong bì nhỏ. Mở ra bên trong là một tờ giấy nhắn và một tấm thẻ ngân hàng.
‘‘ Như Ái, nếu có gì cần giúp đỡ, hãy gọi vào số điện thoại này của dì. Còn tấm thẻ này coi như là lời cảm ơn của dì với con. Mật khẩu là xxxxxxx nhé.’’
Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, không ngờ lại còn là thẻ đen. Cô chỉ là đơn giản giúp Ngọc Khuê tới bệnh viện mà được cảm ơn thế này, đãi ngộ cũng quá lớn rồi.
- Dương Vũ, về thôi.
- Sao, em gấp gáp tới thăm di Khuê lắm cơ mà? Tại sao lại muốn về sớm thế hửm?
- Dì ấy… Người nhà đón rồi. Còn đưa cho em một tấm thẻ đen nữa.
Lâm Dương Vũ nghe vậy cũng không bất ngờ gì lắm. Từ sáng, nhìn người phụ nữ ấy tuy ăn mặc giản dị, nhưng tất cả đều là đồ hiệu, khí chất mà Ngọc Khuê tỏa ra cũng ngời ngời, ăn nói khéo léo đã làm anh biết Ngọc Khuê không phải người tầm thường rồi. Cho nên, nếu Ngọc Khuê cho Nguyệt Như Ái thẻ đen thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Về tới khu căn hộ, khi hai người đang đi lên nhà, bỗng điện thoại của Lâm Dương Vũ reo lên, bên trên hiện lên cái tên Cố Gia Kiệt.
- Alo? Có chuyện gì không? Gì, gấp thế cơ à, ừ ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.
Nói xong, anh lập tức cúp máy. Nhìn thấy anh nhíu mày lại như thế, Nguyệt Như Ái liền biết anh đang gặp chuyện khó giải quyết.
- Anh có việc gì thì cứ đi đi, tối có về ăn cơm không?
- Anh không biết nữa, nhưng em cứ nấu cả phần của anh nữa, anh sẽ cố gắng về sớm.
Nói xong, anh đặt lên trán Nguyệt Như Ái một nụ hôn, sau đó mới lái xe tới công ty.
Nguyệt Như Ái đợi sau khi Lâm Dương Vũ đi xong, cô mới lên nhà dọn dẹp qua rồi nấu cơm. Xong xuôi tất cả mọi việc thì cũng đã hơn sáu rưỡi rồi.
Nhàm chán, cô lấy điện thoại ra lên Facebook trò chuyện với Từ An An đôi ba câu. Từ An An lúc nãy vẫn trên máy bay, chưa đến nơi nên đang bị say, vì thế mà hai người cũng không trò chuyện được nhiều lắm, được năm mười phút là cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Lúc này, cô mới nhận ra rằng các mối quan hệ xung quanh mình quá ít, hầu hết toàn là xã giao, chỉ có mình Từ An An là bạn thân. Nhưng cũng là một phần do tính tình của cô hướng nội, nên khó có thể thân thiết với ai được.
Có lẽ, cô cũng nên thay đổi bản thân một chút rồi.
Nguyệt Như Ái tiếp tục lướt web tiếp, chợt điện thoại vang lên âm thanh ting ting, sau đó trên hình cái chuông trên màn điện thoại hiển thị số một.
Là thông báo, ngày mai là sinh nhật của Lâm Dương Vũ.
Cô vội ngồi bật dậy, ngày mai là sinh nhật của Lâm Dương Vũ ư? Cô còn chưa chuẩn bị gì hết.
Thường thì vào sinh nhật những người quan trọng đối với Nguyệt Như Ái, cô thường mất hai ba ngày, thậm chí tới một tuần để chuẩn bị quà cho họ.
Nhưng đây ngày mai đã tới rồi, hai người cũng mới yêu nên cô chưa tìm hiểu được sở thích của anh nữa, nên giờ cô rối bời vô cùng, không biết nên chuẩn bị gì cho Lâm Dương Vũ nữa.
Hết cách, cô đành lên tìm kiếm trên các trang mạng với tiêu đề: ‘‘Con trai thích được tặng quà gì nhất?’’
Hầu hết, bài viết nào cũng nói con trai thích nước hoa, vest, cà vạt, giầy da,… Cô xem thêm mấy bài viết nữa, cuối cùng mới thấy được một bài viết khác biệt hơn hẳn, và món quà cũng đặc biệt hơn. Có lẽ, món quà này là phù hợp nhất với người như anh!
Nghĩ là làm, Nguyệt Như Ái liền tranh thủ Lâm Dương Vũ chưa về, lái xe tới một cửa hàng đồ ngủ. Hồi trước cô lái xe lướt qua đây, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vào mấy cửa hàng này.
Bước vào bên trong là đầy đủ các hàng nội y, đồ ngủ cosplay, đồ ngủ mặc thường cũng có nhưng khá ít. Vì sợ gặp người quen, cô đeo khẩu trang kín mít, còộm đồ gì đấy, nhưng không chứng cứ rõ ràng nên họ không dám nói ra, vì thế đành cử một nhân viên đi sát theo Nguyệt Như Ái.
Cảm thấy nhân viên như đang giám sát mình, Nguyệt Như Ái liền quay ngoắt lại, không ngờ lại là người quen của cô.
- Tầm Vân, cô làm gì ở đây vậy?
Nhìn thấy Tầm Vân ở đây, cô lập tức tháo kính và khẩu trang ra. Tầm Vân nhìn thấy cô mà đứng hình rồi bắt đầu hoảng loạn.
- Giám… Giám Đốc, cô tới đây… làm gì vậy?
Nguyệt Như Ái bỗng bị Tầm Vân hỏi ngược, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Chẳng lẽ lại nói rằng cô đang đi mua đồ ngủ gợi tình?
- Tôi… Nhưng cô phải trả lời tôi trước, tại sao cô lại ở đây?
- Tôi… Tôi… Tôi tới làm thêm… Dạo này em tôi vào đại học, cần một số tiền lớn… Nên tôi phải làm thêm ngoài giờ trên công ty…
- Ra là vậy.
- Vậy… Tổng Giám Đốc tới đây mua gì thế? Để tôi giới thiệu mặt hàng giúp cô…
Nguyệt Như Ái vẫn đang suy nghĩ câu hỏi, chưa biết nên trả lời sao. Tầm Vân ở bên cạnh cô đã lâu, liền hiểu được ý của cô. Vì thế, Tầm Vân nói với Nguyệt Như Ái rằng: ‘‘Giám Đốc, chuyện này tôi sẽ giúp cô giữ bí mật… Chỉ cần… Cô không đuổi việc tôi là được.’’
Nguyệt Như Ái nghe Tầm Vân ra điều kiện, liền ngoắc tay hứa với cô ấy. Tầm Vân có được sự đồng ý của cô liền tư vấn theo size, theo sở thích của sếp mình, tư vấn rất nhiệt tình.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên có tiếng hét ở quấy phía bên kia, hai người cũng vội chạy ra xem có chuyện gì xảy ra thì thấy một người nhân viên khác và một tên đàn ông đang cãi nhau.
- Có chuyện gì xảy ra vậy Hoa Hoa?
- Anh ta… Anh ta… Em đang cúi người xuống xếp đồ, anh ta vậy mà sờ mông em, em đã nhẫn nhịn rồi, vậy mà anh ta còn lấy điện thoại ra chụp dưới váy em…
- Mắt nào của cô nhìn thấy tôi chụp cô hả?
Người đàn ông vội vênh mặt cãi lại, khiến cho cô nhân viên Hoa Hoa kia càng tức hơn, cô ấy tức đến sắp khóc rồi.
- Vậy anh đưa điện thoại đây, cho tôi kiểm tra
- Các người là cái thá gì mà đòi kiểm tra điện thoại của tôi? Đây là xâm phạm quyền riêng tư của tôi rồi đấy.
- Tôi chỉ muốn kiểm tra thôi, xem anh có chụp không, nếu không chụp hà tất gì anh phải sợ như thế?
- Tôi không đưa đấy, làm sao nào, mà loại con gái như các người làm mấy việc này chắc cũng là loại… Chậc chậc chậc, nhưng mà hạng sang.
Vừa dứt lời, tên đàn ông ăn trọn cú đá của Nguyệt Như Ái vào mặt. Đối với mấy loại người này, Nguyệt Như Ái thường thích dùng hành động hơn là lời nói.
Hắn ta bị cô đá mà ngã ra đất, chưa kịp đứng dậy thì đã bị Nguyệt Như Ái ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi hắn ra mà đập liên tục vào mặt hắn, sau đó dùng giày dẫm nát điện thoại của hắn ta ra.
- Muốn nói gì nữa không?
- Cô… Cô… Con đàn…
Hắn vẫn chưa biết sợ, vẫn mở mồm ra định nói tiếp. Nguyệt Như Ái thấy vậy liền lấy roi da cosplay trên kệ, sau đó quật liên tục vào người hắn, cho tới khi hắn xin tha mới dừng lại.
- Cô.. Tha… Tha cho tôi, tôi sai rồi.
- Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, mau?
Tên đàn ông quỳ xuống dập đầu xin lỗi, ba người thấy hắn đã như vậy rồi cũng liền bỏ đi. Nhưng không ngờ, hắn lại giật tóc Tầm Vân mà kéo lại.
Aaa, bỏ ra, anh làm gì vậy?
Câm mồm.
Nhìn sang bên cạnh, tên đàn ông vớ được con dao rọc giấy trên kệ mà lúc nãy Hoa Hoa dùng để rạch hàng. Hắn kề con dao vào cổ Tầm Vân, uy hiếp Hoa Hoa và Nguyệt Như Ái.
Lúc nãy chúng mày bắt tao quỳ xuống xin lỗi, thì bây giờ chúng mày, từng con quỳ xuống hôn giày ông đây thì tao tha chết cho con này.
- À, không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là cảm nắng cộng với cơ thể bị mất nước nên mới ngất thôi. Bệnh nhân chỉ cần truyền nước xong là có thể về ngay trong ngày. Mời người nhà bệnh nhân đi theo tôi.
Nghe bác sĩ xong, Nguyệt Như Ái mới thở phào nhẹ nhõm, còn Lâm Dương Vũ anh giúp cô đi thanh toán viện phí.
Bước vào bên trong, Nguyệt Như Ái thấy người phụ nữ ấy đã tỉnh.
- Cháu… ừm… Cô…
Nguyệt Như Ái ấp úng, không hiểu sao đứng trước người phụ nữ này lại khiến cô trở nên nhút nhát như vậy. Người phụ nữ ấy mỉm cười, hiền hòa mà vẫy vẫy cô lại ngồi cạnh mình.
- Cảm ơn con đã giúp ta.
- A, không… Không có gì ạ, chỉ là việc nên làm thôi ạ.
- Ta tên là Ngọc Khuê, con gọi là dì Khuê cho thân thiện, còn con tên là…?
- Dì Khuê, con tên là Nguyệt… Nguyệt Như Ái ạ, mà dì có số người thân không ạ? Con giúp dì gọi họ tới chăm sóc cho dì.
- À, dì không. Dì mới từ nước ngoài về thăm quê hương nên không có.
Lúc này, Lâm Dương Vũ thanh toán xong liền bước vào. Nhìn thấy Ngọc Khuê ở trên giường, anh cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi. Còn Nguyệt Như Ái bước tới cạnh anh mà thì thầm vào tai anh.
- Anh, dì ấy không có ai chăm sóc… Em không thể nghỉ làm được, mà cũng không thể bỏ dì ấy lại một mình được.
- Vậy, thuê người chăm sóc là được mà.
Nguyệt Như Ái nghe thấy ý kiến của anh liền tìm một y tá để chăm sóc Ngọc Khuê, sau đó mới tới công ty.
Nhưng hai người không biết, khi hai người vừa rời đi, Ngọc Khuê đã rơi nước mắt.
…
Đến chiều, sau khi xong việc, Nguyệt Như Ái vội vội vàng vàng chạy ra khỏi công ty, cô không thèm để ý tới hình tượng của mình nữa, gấp gáp muốn đến bệnh viện ngay lập tức.
Lâm Dương Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng phải bật cười.
- Em vội cái gì mà quần áo đầu tóc xộc xệch thế kia?
- Đừng hỏi nhiều, mau mau tới bệnh viện đi anh.
Nguyệt Như Ái thở dài, không hiểu sao dạo này bản thân cô lại có duyên với bệnh viện tới vậy, lúc nào cũng đến. Thực là mệt mỏi.
Tới nơi, Nguyệt Như Ái đi vào bên trong phòng bệnh sáng nay, nhưng ngồi đó không phải Ngọc Khuê nữa mà là một bệnh nhân khác.
Ngỡ rằng chắc là chuyển phòng thôi, nhưng khi hỏi bác sĩ thì bác sĩ lại nói Ngọc Khuê đã xuất viện.
- Bệnh nhân đã xuất viện khoảng hơn một tiếng trước rồi thưa cô.
- Dì ấy tự mình xuất viện sao?
- Không, có người nhà tới đón bệnh nhân đi rồi. À, bệnh nhân ấy còn nhờ chúng tôi đưa cho cô cái này.
Vừa nói, bác sĩ đưa cho Nguyệt Như Ái một chiếc phong bì nhỏ. Mở ra bên trong là một tờ giấy nhắn và một tấm thẻ ngân hàng.
‘‘ Như Ái, nếu có gì cần giúp đỡ, hãy gọi vào số điện thoại này của dì. Còn tấm thẻ này coi như là lời cảm ơn của dì với con. Mật khẩu là xxxxxxx nhé.’’
Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, không ngờ lại còn là thẻ đen. Cô chỉ là đơn giản giúp Ngọc Khuê tới bệnh viện mà được cảm ơn thế này, đãi ngộ cũng quá lớn rồi.
- Dương Vũ, về thôi.
- Sao, em gấp gáp tới thăm di Khuê lắm cơ mà? Tại sao lại muốn về sớm thế hửm?
- Dì ấy… Người nhà đón rồi. Còn đưa cho em một tấm thẻ đen nữa.
Lâm Dương Vũ nghe vậy cũng không bất ngờ gì lắm. Từ sáng, nhìn người phụ nữ ấy tuy ăn mặc giản dị, nhưng tất cả đều là đồ hiệu, khí chất mà Ngọc Khuê tỏa ra cũng ngời ngời, ăn nói khéo léo đã làm anh biết Ngọc Khuê không phải người tầm thường rồi. Cho nên, nếu Ngọc Khuê cho Nguyệt Như Ái thẻ đen thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Về tới khu căn hộ, khi hai người đang đi lên nhà, bỗng điện thoại của Lâm Dương Vũ reo lên, bên trên hiện lên cái tên Cố Gia Kiệt.
- Alo? Có chuyện gì không? Gì, gấp thế cơ à, ừ ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.
Nói xong, anh lập tức cúp máy. Nhìn thấy anh nhíu mày lại như thế, Nguyệt Như Ái liền biết anh đang gặp chuyện khó giải quyết.
- Anh có việc gì thì cứ đi đi, tối có về ăn cơm không?
- Anh không biết nữa, nhưng em cứ nấu cả phần của anh nữa, anh sẽ cố gắng về sớm.
Nói xong, anh đặt lên trán Nguyệt Như Ái một nụ hôn, sau đó mới lái xe tới công ty.
Nguyệt Như Ái đợi sau khi Lâm Dương Vũ đi xong, cô mới lên nhà dọn dẹp qua rồi nấu cơm. Xong xuôi tất cả mọi việc thì cũng đã hơn sáu rưỡi rồi.
Nhàm chán, cô lấy điện thoại ra lên Facebook trò chuyện với Từ An An đôi ba câu. Từ An An lúc nãy vẫn trên máy bay, chưa đến nơi nên đang bị say, vì thế mà hai người cũng không trò chuyện được nhiều lắm, được năm mười phút là cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Lúc này, cô mới nhận ra rằng các mối quan hệ xung quanh mình quá ít, hầu hết toàn là xã giao, chỉ có mình Từ An An là bạn thân. Nhưng cũng là một phần do tính tình của cô hướng nội, nên khó có thể thân thiết với ai được.
Có lẽ, cô cũng nên thay đổi bản thân một chút rồi.
Nguyệt Như Ái tiếp tục lướt web tiếp, chợt điện thoại vang lên âm thanh ting ting, sau đó trên hình cái chuông trên màn điện thoại hiển thị số một.
Là thông báo, ngày mai là sinh nhật của Lâm Dương Vũ.
Cô vội ngồi bật dậy, ngày mai là sinh nhật của Lâm Dương Vũ ư? Cô còn chưa chuẩn bị gì hết.
Thường thì vào sinh nhật những người quan trọng đối với Nguyệt Như Ái, cô thường mất hai ba ngày, thậm chí tới một tuần để chuẩn bị quà cho họ.
Nhưng đây ngày mai đã tới rồi, hai người cũng mới yêu nên cô chưa tìm hiểu được sở thích của anh nữa, nên giờ cô rối bời vô cùng, không biết nên chuẩn bị gì cho Lâm Dương Vũ nữa.
Hết cách, cô đành lên tìm kiếm trên các trang mạng với tiêu đề: ‘‘Con trai thích được tặng quà gì nhất?’’
Hầu hết, bài viết nào cũng nói con trai thích nước hoa, vest, cà vạt, giầy da,… Cô xem thêm mấy bài viết nữa, cuối cùng mới thấy được một bài viết khác biệt hơn hẳn, và món quà cũng đặc biệt hơn. Có lẽ, món quà này là phù hợp nhất với người như anh!
Nghĩ là làm, Nguyệt Như Ái liền tranh thủ Lâm Dương Vũ chưa về, lái xe tới một cửa hàng đồ ngủ. Hồi trước cô lái xe lướt qua đây, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vào mấy cửa hàng này.
Bước vào bên trong là đầy đủ các hàng nội y, đồ ngủ cosplay, đồ ngủ mặc thường cũng có nhưng khá ít. Vì sợ gặp người quen, cô đeo khẩu trang kín mít, còộm đồ gì đấy, nhưng không chứng cứ rõ ràng nên họ không dám nói ra, vì thế đành cử một nhân viên đi sát theo Nguyệt Như Ái.
Cảm thấy nhân viên như đang giám sát mình, Nguyệt Như Ái liền quay ngoắt lại, không ngờ lại là người quen của cô.
- Tầm Vân, cô làm gì ở đây vậy?
Nhìn thấy Tầm Vân ở đây, cô lập tức tháo kính và khẩu trang ra. Tầm Vân nhìn thấy cô mà đứng hình rồi bắt đầu hoảng loạn.
- Giám… Giám Đốc, cô tới đây… làm gì vậy?
Nguyệt Như Ái bỗng bị Tầm Vân hỏi ngược, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Chẳng lẽ lại nói rằng cô đang đi mua đồ ngủ gợi tình?
- Tôi… Nhưng cô phải trả lời tôi trước, tại sao cô lại ở đây?
- Tôi… Tôi… Tôi tới làm thêm… Dạo này em tôi vào đại học, cần một số tiền lớn… Nên tôi phải làm thêm ngoài giờ trên công ty…
- Ra là vậy.
- Vậy… Tổng Giám Đốc tới đây mua gì thế? Để tôi giới thiệu mặt hàng giúp cô…
Nguyệt Như Ái vẫn đang suy nghĩ câu hỏi, chưa biết nên trả lời sao. Tầm Vân ở bên cạnh cô đã lâu, liền hiểu được ý của cô. Vì thế, Tầm Vân nói với Nguyệt Như Ái rằng: ‘‘Giám Đốc, chuyện này tôi sẽ giúp cô giữ bí mật… Chỉ cần… Cô không đuổi việc tôi là được.’’
Nguyệt Như Ái nghe Tầm Vân ra điều kiện, liền ngoắc tay hứa với cô ấy. Tầm Vân có được sự đồng ý của cô liền tư vấn theo size, theo sở thích của sếp mình, tư vấn rất nhiệt tình.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên có tiếng hét ở quấy phía bên kia, hai người cũng vội chạy ra xem có chuyện gì xảy ra thì thấy một người nhân viên khác và một tên đàn ông đang cãi nhau.
- Có chuyện gì xảy ra vậy Hoa Hoa?
- Anh ta… Anh ta… Em đang cúi người xuống xếp đồ, anh ta vậy mà sờ mông em, em đã nhẫn nhịn rồi, vậy mà anh ta còn lấy điện thoại ra chụp dưới váy em…
- Mắt nào của cô nhìn thấy tôi chụp cô hả?
Người đàn ông vội vênh mặt cãi lại, khiến cho cô nhân viên Hoa Hoa kia càng tức hơn, cô ấy tức đến sắp khóc rồi.
- Vậy anh đưa điện thoại đây, cho tôi kiểm tra
- Các người là cái thá gì mà đòi kiểm tra điện thoại của tôi? Đây là xâm phạm quyền riêng tư của tôi rồi đấy.
- Tôi chỉ muốn kiểm tra thôi, xem anh có chụp không, nếu không chụp hà tất gì anh phải sợ như thế?
- Tôi không đưa đấy, làm sao nào, mà loại con gái như các người làm mấy việc này chắc cũng là loại… Chậc chậc chậc, nhưng mà hạng sang.
Vừa dứt lời, tên đàn ông ăn trọn cú đá của Nguyệt Như Ái vào mặt. Đối với mấy loại người này, Nguyệt Như Ái thường thích dùng hành động hơn là lời nói.
Hắn ta bị cô đá mà ngã ra đất, chưa kịp đứng dậy thì đã bị Nguyệt Như Ái ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi hắn ra mà đập liên tục vào mặt hắn, sau đó dùng giày dẫm nát điện thoại của hắn ta ra.
- Muốn nói gì nữa không?
- Cô… Cô… Con đàn…
Hắn vẫn chưa biết sợ, vẫn mở mồm ra định nói tiếp. Nguyệt Như Ái thấy vậy liền lấy roi da cosplay trên kệ, sau đó quật liên tục vào người hắn, cho tới khi hắn xin tha mới dừng lại.
- Cô.. Tha… Tha cho tôi, tôi sai rồi.
- Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, mau?
Tên đàn ông quỳ xuống dập đầu xin lỗi, ba người thấy hắn đã như vậy rồi cũng liền bỏ đi. Nhưng không ngờ, hắn lại giật tóc Tầm Vân mà kéo lại.
Aaa, bỏ ra, anh làm gì vậy?
Câm mồm.
Nhìn sang bên cạnh, tên đàn ông vớ được con dao rọc giấy trên kệ mà lúc nãy Hoa Hoa dùng để rạch hàng. Hắn kề con dao vào cổ Tầm Vân, uy hiếp Hoa Hoa và Nguyệt Như Ái.
Lúc nãy chúng mày bắt tao quỳ xuống xin lỗi, thì bây giờ chúng mày, từng con quỳ xuống hôn giày ông đây thì tao tha chết cho con này.
Bình luận facebook