Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 71: Bất ngờ hôn một cái
“Vậy cô Diệc Tâm đây là người yêu hay không phải người yêu của anh?”, Tô Hiểu Đông vừa cười vừa hỏi mang theo hàm ý châm biếm.
Âu Thần Hi không ngại mình mặt dày thêm, thản nhiên đáp.
“Tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy lần nữa! Tôi cũng sẽ kiên trì cho đến khi nào cô ấy chấp nhận thì thôi.”
Bữa ăn này đúng là không nuốt trôi nữa mà! Diệc Tâm đặt đũa xuống bàn cúi đầu với Tô Hiểu Đông, cô nhăn mặt ra vẻ đau khổ.
“Xin lỗi bác sĩ Tô, bệnh dạ dày của tôi đột nhiên tái phát, tôi không ăn nổi nữa! Cảm ơn anh đã mời cơm, tôi về phòng trước đây!”
Tô Hiểu Đông lờ mờ đoán được ý đồ của Diệc Tâm, anh khẽ gật đầu với cô.
“Cô bị đau như vậy thì cứ về trước đi!”.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Âu Thần Hi nhìn thấy Diệc Tâm bỏ đi như vậy thì cũng gác đũa, không muốn ăn nữa, anh lật đật đuổi theo.
“Diệc Tâm, em đứng lại!”
“Anh còn đuổi theo tôi làm gì, mất mặt như vậy chưa đủ à?”, Diệc Tâm chau mày chất vấn.
“Anh cũng đâu muốn như vậy nhưng nếu như không tỏ rõ thái độ thì chẳng phải Tô Hiểu Đông sẽ tiến tới với em hay sao?”
“Tiến tới cái gì chứ? Anh bị ấm đầu à, đây là chỗ làm việc của tôi đâu phải là công ty của anh mà anh muốn làm gì thì làm.”
“Em cố tình không hiểu sao, Tô Hiểu Đông rõ ràng có tình ý đối với em. Nhìn biểu cảm của anh ta là có thể thấy!”, Âu Thần Hi nghe trong lòng mình khó chịu, ngứa ngáy như có kiến bò. Cô gái này có bị ngốc không thế, sao biểu hiện rõ như vậy mà cũng không nhận ra.
“Tôi thấy anh nhìn ai cũng nghi ngờ thì có, quan hệ giữa tôi với bác sĩ Tô rõ ràng là đồng nghiệp quang minh chính đại! Anh quay về mà lo cho em gái anh đi, đừng làm phiền tôi làm việc nữa!”, Diệc Tâm đưa tay vuốt mấy sợ tóc mai lòa xoa trước trán, dứt khoát tỏ rõ thái độ với Âu Thần Hi.
“Em gái…”, lúc này Âu Thần Hi mới nhớ đến việc mình xuống nhà ăn là để mua thức ăn trưa cho Âu Lan Thương. Anh bất thình lình lao đến ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Diệc Tâm, hôn 1 cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô khiến cho Diệc Tâm chỉ kịp “a” lên 1 tiếng.
Đến khi hoàn hồn lại thì Âu Thần Hi đã nhanh chân biến mất sau dãy hàng lang rẽ xuống nhà ăn của bệnh viện. Diệc Tâm thẫn thờ đưa tay lên môi mình, cảm giác mùi bạc hà nhẹ nhàng như cơn gió mát lành mùa hạ vẫn còn vương vấn.
“Sao thế? Được bác sĩ Tô mời đi ăn sung sướng quá nên còn đứng ngơ ngẩn ra đấy chưa chịu đi làm việc sao?”
Giọng chanh chua của Văn Tư Nhã đột ngột vang lên sau lưng khiến cho Diệc Tâm giật mình quay lại, cô cau có lên tiếng.
“Cô bớt ăn nói linh tinh đi, đừng để bác sĩ Tô nghe thấy! Chỉ là 1 bữa cơm bình thường thôi, hơn nữa chúng tôi cũng chẳng phải hẹn riêng, còn có bạn tôi đi cùng.”, Diệc Tâm nhớ đến chuyện Âu Thần Hi đột nhiên xuất hiện.
Ban đầu cô có chút khó chịu vì thái độ ghen tuông của anh nhưng sau đó lại cảm thấy có thêm anh thì mối quan hệ giữa cô với bác sĩ Tô mới không bị hiểu lầm, nhất là trước những con mắt tò mò như Văn Tư Nhã đây.
“Hừ, ai ai cũng nhìn thấy mà cô còn chối à, trước giờ bác sĩ Tô chưa từng đối xử với ai đặc biệt như vậy! Trước giờ còn chưa từng đi ăn riêng với bất kỳ phụ nữ nào.”
Diệc Tâm thoáng ngỡ ngàng. Hóa ra những gì Âu Thần Hi nói đều đúng sao, cô nghĩ Tô Hiểu Đông đã lớn tuổi như vậy thì cũng phải có vợ con rồi…sao có thể để ý đến cô chứ! Trong lòng Diệc Tâm có chút khó xử, cô vô tư nhận đi ăn 1 bữa cơm thôi mà kéo theo nhiều rắc rối như vậy.
Văn Tư Nhã thấy Diệc Tâm lơ mình thì bực bội bỏ đi sau khi ném lại 1 cái liếc bén ngót đến rát mặt.
Âu Lan Thương cầm đũa chọc chọc vào miếng thịt viên trong chén, phụng phịu, nữa muốn ăn nữa lại chán ghét. Âu Thần Hi nhìn thấy thái độ khinh miệt của cô ta thì có phần bực dọc, anh đưa tay giật lấy cái chén trên tay Lan Thương.
“Em không ăn thì để anh mang đi, đừng có vừa ăn vừa chơi với thức ăn như thế nữa!”
“Em không có chơi mà, chỉ là nó quá khó ăn.”, Lan Thương vừa nhún vai vừa lè nhè phân trần.
“Để tối anh bảo dì Mai mang một ít thức ăn nhà làm vào cho. Còn giờ anh phải về công ty có việc, một lát mẹ sẽ vào với em.”
Âu Lan Thương hai mắt bắt đầu hoe đỏ rưng rưng như sắp khóc đến nơi, cô ta níu tay của Âu Thần Hi nũng nịu.
“Anh Hai, đừng đi, đừng bỏ em ở đây 1 mình! Em rất sợ.”
“Em lớn rồi mà, cũng đã 20 tuổi rồi, đâu phải còn nhỏ nữa chứ! Ở tuổi em có người đã làm mẹ trẻ con rồi.”, Âu Thần Hi nhớ đến Diệc Tâm, khi cô sinh ra Diệc Phàm cũng chỉ mới 22 tuổi mà thôi nên tính cách của cô có phần chững chạc, không hề trẻ con nũng nịu như Âu Lan Thương.
“Anh Hai, anh đang nói ai vậy? Sao lại so sánh em với người khác chứ. Hay em cũng sinh 1 đứa con vậy, như thế em sẽ trưởng thành hơn.”, Âu Lan Thương níu lấy tay Âu Thần Hi, ánh mắt sáng lên vẻ dụ dỗ lộ liễu.
Anh ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, sao mình có thể lấy Diệc Tâm ra so chứ, căn bản không hề giống nhau. Âu Thần Hi bực bội với chính bản thân mình nhiều hơn, căn bản trong đầu anh giờ tràn đầy hình ảnh của Diệc Tâm, nên mở miệng ra cũng chỉ muốn nhắc đến cô ấy.
“Anh chỉ là ví dụ cho em hiểu thôi! Em trưởng thành là trong cách xử sự chưa không phải chuyện sinh 1 đứa con ra là sẽ trưởng thành. Buông tay anh ra, anh phải đi rồi!”
Rồi không chờ cho Âu Lan Thương kịp mè nheo hơn nữa, anh lấy áo khoác từ trên ghế nhanh chóng rời khỏi phòng.
Âu Thần Hi không ngại mình mặt dày thêm, thản nhiên đáp.
“Tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy lần nữa! Tôi cũng sẽ kiên trì cho đến khi nào cô ấy chấp nhận thì thôi.”
Bữa ăn này đúng là không nuốt trôi nữa mà! Diệc Tâm đặt đũa xuống bàn cúi đầu với Tô Hiểu Đông, cô nhăn mặt ra vẻ đau khổ.
“Xin lỗi bác sĩ Tô, bệnh dạ dày của tôi đột nhiên tái phát, tôi không ăn nổi nữa! Cảm ơn anh đã mời cơm, tôi về phòng trước đây!”
Tô Hiểu Đông lờ mờ đoán được ý đồ của Diệc Tâm, anh khẽ gật đầu với cô.
“Cô bị đau như vậy thì cứ về trước đi!”.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Âu Thần Hi nhìn thấy Diệc Tâm bỏ đi như vậy thì cũng gác đũa, không muốn ăn nữa, anh lật đật đuổi theo.
“Diệc Tâm, em đứng lại!”
“Anh còn đuổi theo tôi làm gì, mất mặt như vậy chưa đủ à?”, Diệc Tâm chau mày chất vấn.
“Anh cũng đâu muốn như vậy nhưng nếu như không tỏ rõ thái độ thì chẳng phải Tô Hiểu Đông sẽ tiến tới với em hay sao?”
“Tiến tới cái gì chứ? Anh bị ấm đầu à, đây là chỗ làm việc của tôi đâu phải là công ty của anh mà anh muốn làm gì thì làm.”
“Em cố tình không hiểu sao, Tô Hiểu Đông rõ ràng có tình ý đối với em. Nhìn biểu cảm của anh ta là có thể thấy!”, Âu Thần Hi nghe trong lòng mình khó chịu, ngứa ngáy như có kiến bò. Cô gái này có bị ngốc không thế, sao biểu hiện rõ như vậy mà cũng không nhận ra.
“Tôi thấy anh nhìn ai cũng nghi ngờ thì có, quan hệ giữa tôi với bác sĩ Tô rõ ràng là đồng nghiệp quang minh chính đại! Anh quay về mà lo cho em gái anh đi, đừng làm phiền tôi làm việc nữa!”, Diệc Tâm đưa tay vuốt mấy sợ tóc mai lòa xoa trước trán, dứt khoát tỏ rõ thái độ với Âu Thần Hi.
“Em gái…”, lúc này Âu Thần Hi mới nhớ đến việc mình xuống nhà ăn là để mua thức ăn trưa cho Âu Lan Thương. Anh bất thình lình lao đến ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Diệc Tâm, hôn 1 cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô khiến cho Diệc Tâm chỉ kịp “a” lên 1 tiếng.
Đến khi hoàn hồn lại thì Âu Thần Hi đã nhanh chân biến mất sau dãy hàng lang rẽ xuống nhà ăn của bệnh viện. Diệc Tâm thẫn thờ đưa tay lên môi mình, cảm giác mùi bạc hà nhẹ nhàng như cơn gió mát lành mùa hạ vẫn còn vương vấn.
“Sao thế? Được bác sĩ Tô mời đi ăn sung sướng quá nên còn đứng ngơ ngẩn ra đấy chưa chịu đi làm việc sao?”
Giọng chanh chua của Văn Tư Nhã đột ngột vang lên sau lưng khiến cho Diệc Tâm giật mình quay lại, cô cau có lên tiếng.
“Cô bớt ăn nói linh tinh đi, đừng để bác sĩ Tô nghe thấy! Chỉ là 1 bữa cơm bình thường thôi, hơn nữa chúng tôi cũng chẳng phải hẹn riêng, còn có bạn tôi đi cùng.”, Diệc Tâm nhớ đến chuyện Âu Thần Hi đột nhiên xuất hiện.
Ban đầu cô có chút khó chịu vì thái độ ghen tuông của anh nhưng sau đó lại cảm thấy có thêm anh thì mối quan hệ giữa cô với bác sĩ Tô mới không bị hiểu lầm, nhất là trước những con mắt tò mò như Văn Tư Nhã đây.
“Hừ, ai ai cũng nhìn thấy mà cô còn chối à, trước giờ bác sĩ Tô chưa từng đối xử với ai đặc biệt như vậy! Trước giờ còn chưa từng đi ăn riêng với bất kỳ phụ nữ nào.”
Diệc Tâm thoáng ngỡ ngàng. Hóa ra những gì Âu Thần Hi nói đều đúng sao, cô nghĩ Tô Hiểu Đông đã lớn tuổi như vậy thì cũng phải có vợ con rồi…sao có thể để ý đến cô chứ! Trong lòng Diệc Tâm có chút khó xử, cô vô tư nhận đi ăn 1 bữa cơm thôi mà kéo theo nhiều rắc rối như vậy.
Văn Tư Nhã thấy Diệc Tâm lơ mình thì bực bội bỏ đi sau khi ném lại 1 cái liếc bén ngót đến rát mặt.
Âu Lan Thương cầm đũa chọc chọc vào miếng thịt viên trong chén, phụng phịu, nữa muốn ăn nữa lại chán ghét. Âu Thần Hi nhìn thấy thái độ khinh miệt của cô ta thì có phần bực dọc, anh đưa tay giật lấy cái chén trên tay Lan Thương.
“Em không ăn thì để anh mang đi, đừng có vừa ăn vừa chơi với thức ăn như thế nữa!”
“Em không có chơi mà, chỉ là nó quá khó ăn.”, Lan Thương vừa nhún vai vừa lè nhè phân trần.
“Để tối anh bảo dì Mai mang một ít thức ăn nhà làm vào cho. Còn giờ anh phải về công ty có việc, một lát mẹ sẽ vào với em.”
Âu Lan Thương hai mắt bắt đầu hoe đỏ rưng rưng như sắp khóc đến nơi, cô ta níu tay của Âu Thần Hi nũng nịu.
“Anh Hai, đừng đi, đừng bỏ em ở đây 1 mình! Em rất sợ.”
“Em lớn rồi mà, cũng đã 20 tuổi rồi, đâu phải còn nhỏ nữa chứ! Ở tuổi em có người đã làm mẹ trẻ con rồi.”, Âu Thần Hi nhớ đến Diệc Tâm, khi cô sinh ra Diệc Phàm cũng chỉ mới 22 tuổi mà thôi nên tính cách của cô có phần chững chạc, không hề trẻ con nũng nịu như Âu Lan Thương.
“Anh Hai, anh đang nói ai vậy? Sao lại so sánh em với người khác chứ. Hay em cũng sinh 1 đứa con vậy, như thế em sẽ trưởng thành hơn.”, Âu Lan Thương níu lấy tay Âu Thần Hi, ánh mắt sáng lên vẻ dụ dỗ lộ liễu.
Anh ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, sao mình có thể lấy Diệc Tâm ra so chứ, căn bản không hề giống nhau. Âu Thần Hi bực bội với chính bản thân mình nhiều hơn, căn bản trong đầu anh giờ tràn đầy hình ảnh của Diệc Tâm, nên mở miệng ra cũng chỉ muốn nhắc đến cô ấy.
“Anh chỉ là ví dụ cho em hiểu thôi! Em trưởng thành là trong cách xử sự chưa không phải chuyện sinh 1 đứa con ra là sẽ trưởng thành. Buông tay anh ra, anh phải đi rồi!”
Rồi không chờ cho Âu Lan Thương kịp mè nheo hơn nữa, anh lấy áo khoác từ trên ghế nhanh chóng rời khỏi phòng.