Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 81: Trầm mê cùng người con gái mình yêu nhất
Vương Hồng Bảo chật vật lắm mới có thể cởi được áo ngoài ra khỏi thân hình béo núc ních của gã, ánh mắt không giấu được sự thèm thuồng cơ thể non mịn của cô gái trẻ trước mặt.
“Bé cưng à, sau đêm nay em sẽ là của anh! Ha ha.”
Gã vừa lẩm bà lẩm bẩm vừa tiến đến gần chiếc giường cực đại kia. Bàn tay to béo đang đưa ra tính chạm vào Diệc Tâm thì đột ngột khựng lại.
Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, cùng với tiếng bước chân rầm rập đinh tai nhức óc bên ngoài truyền đến đập vào màng nhĩ khiến cho gã béo nhíu mày khó chịu. Gã còn đang chửi thề trong miệng, vừa quay đầu lại cánh cửa phòng đã bị mở tung ra. Một người đàn ông với dáng vẻ cao lớn ngay lập tức lao vào phòng túm lấy cổ gã lôi xềnh xệch vứt ra ngoài.
“Cút ngay, dám đụng vào người phụ nữ của Thiếu gia đây à?”
Vương Hồng Bảo há hốc mồm kinh hãi, người đứng trước mặt hắn chính là Âu Thần Hi, sao hắn ta lại đến đây, cô gái này là ai?
“Cậu đang nói gì vậy? Cô ta là gái làng chơi mà Ngô Lợi đã đưa đến cho tôi!”
Âu Thần Hi hừ mũi, gằn từng chữ một.
“Nói cho ông biết, đây là vợ của tôi! Bây giờ thì ông cút được rồi, đừng khiến tôi phải ra tay độc ác.”
Nói rồi Âu Thần Hi phẫn nộ đá Vương Hồng Bảo ra khỏi cửa, anh đưa mắt nhìn các thuộc hạ hừng hực khí thế đang đứng bên ngoài chờ lệnh.
“Mau giải quyết gọn ghẽ tất cả cho tôi, không có lệnh của tôi mọi người không ai được bén mảng đến phòng này hiểu chưa?”
“Dạ vâng ạ”, đám đông đồng loạt hô lớn, sau đó ngay lập tức xúm lại lôi Vương Hồng Bảo quần áo xộc xệch đi trong tiếng la hét ầm ĩ của lão ta.
Âu Thần Hi đóng sầm cửa lại, ý nghĩ có những đôi mắt trơ tráo nhìn vào cơ thể xinh đẹp của vợ mình khiến anh cực kỳ khó chịu. Anh đi đến gần giường hơn, Diệc Tâm vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ say sưa không hề bị những tiếng ồn ào kia đánh thức. Hình ảnh này khiến cho Âu Thần Hi nhớ đến cái đêm khó quên 6 năm về trước ở Phó gia.
Anh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve má của Diệc Tâm, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra từ người cô khiến anh như bị mê hoặc không kiềm chế được mà cúi xuống cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng như quả anh đào sau đó lưu luyến ngậm lấy nuốt từng giọt mật ngọt ngào.
Diệc Tâm khẽ cựa mình, cô lẩm bẩm khẽ mấy tiếng, bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo đang mở rộng của Âu Thần Hi.
“Thần Hi, là anh phải không?”
Anh không biết là cô đang mơ hay cô thật sự đã tỉnh, anh ghé tai cô thì thầm.
“Là anh đây! Đừng sợ. Em đúng là chán sống rồi, dám quyến rũ anh sao?”
Đôi tay mảnh dẻ trắng tựa như sứ tinh khiết nhất choàng qua cổ của Âu Thần Hi kéo sát anh về phía ngực cô khiến cho trái tim của anh bất giác đập loạn, hơi thở bừng bừng trở nên điên cuồng hơn. Anh lần cởi từng chiếc nút sáo sơ mi để lộ vòm ngực rắn chắc đẹp như tạc tượng, bàn tay bất tuân luồn nhẹ vào chiếc áo lụa tơ tằm mỏng manh của Diệc Tâm xoa nắn một cách gấp gáp. Làn da mềm mại mát nhẹ như làn nước mùa thu của cô khiến cơn nóng cháy bỏng từ trong cơ thể anh được tưới tắm, anh tận hưởng cảm giác non mềm nơi bầu ngực tròn trịa của cô khiến anh không ngừng ve vuốt nó sau đó không nhịn được mà kề môi mút mát hăng say hương vị ngọt lành như trái chín mọng, nụ hôn ướt át lan dần từ xương quai xanh lộ ra đầy gợi cảm dần dần thấp xuống bên dưới. Cơ thể nõn nà của Diệc Tâm chẳng mấy chốc đã bị bóc trần ra dưới mắt của Âu Thần Hi khiến anh không khỏi chìm đắm, thân dưới bắt đầu không kìm chế được mà cương cứng lên. Vật đàn ông to lớn như muốn nổi loạn thoát ra khỏi nơi chật hẹp, cách 1 lớp vải mà chạm vào nơi thầm kín bên dưới của cô.
Diệc Tâm khẽ kêu lên những tiếng nhỏ đầy mị hoặc, cô rõ ràng đã bị anh kích thích tột độ, gương mặt nhỏ bắt đầu đỏ ửng lên. Âu Thần Hi nhẹ nhàng cắn vào vành tai nhỏ nhắn của cô nói khẽ.
“Anh yêu em, đời này kiếp này anh nhất định sẽ không để em trốn thoát nữa! Em vĩnh viễn là của anh.”
Bàn tay to lớn của anh tách đôi chân thon dài của cô ra, nơi tiểu huyệt đã chớm hồng khiến anh càng hưng phấn hơn, bất giác không nhịn được mà đưa tay ve vuốt, kích thích nó đến ướt đẫm thành 1 mảng lớn dưới nệm. Anh cảm giác như trong người có dòng a nóng rực chảy thẳng từ đầu xuống khắp tứ chi, không nhịn được mà khao khát muốn mang vật to lớn kia hòa làm 1 với cô ngay tức thì. Anh khẽ siết chặt tay cô, đôi môi ngấu ngiến bờ môi non mềm thơm ngát của Diệc Tâm, hạ thân bắt đầu tiến vào nơi tiểu huyệt nhỏ bé đang mở rộng chờ đón.
Diệc Tâm bị 1 cơn đau đột ngột khi vật đàn ông to lớn của Âu Thần Hi tiến vào sâu bên trong, cô oằn người rên khe khẽ. Anh cũng chuyển động gấp gáp hơn, không thể kiềm chế được dục vọng khiến toàn thân mang theo lực mạnh muốn xâm chiếm cô đến tận cùng, chiếm đoạt cô đến từng tế bào để cô vĩnh viễn chỉ thuộc về 1 mình anh mà thôi. Từng cơn sóng tình dồn dập điên cuồng không dứt, so với sự rụt rè của lần đầu tiên thì lần này sự chiếm hữu của Âu Thần Hi đã tăng lên gấp tỷ lần.
Anh biết dưới thân này chính là người phụ nữ của mình, là người anh nhất định không bao giờ rời bỏ.
“Bé cưng à, sau đêm nay em sẽ là của anh! Ha ha.”
Gã vừa lẩm bà lẩm bẩm vừa tiến đến gần chiếc giường cực đại kia. Bàn tay to béo đang đưa ra tính chạm vào Diệc Tâm thì đột ngột khựng lại.
Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, cùng với tiếng bước chân rầm rập đinh tai nhức óc bên ngoài truyền đến đập vào màng nhĩ khiến cho gã béo nhíu mày khó chịu. Gã còn đang chửi thề trong miệng, vừa quay đầu lại cánh cửa phòng đã bị mở tung ra. Một người đàn ông với dáng vẻ cao lớn ngay lập tức lao vào phòng túm lấy cổ gã lôi xềnh xệch vứt ra ngoài.
“Cút ngay, dám đụng vào người phụ nữ của Thiếu gia đây à?”
Vương Hồng Bảo há hốc mồm kinh hãi, người đứng trước mặt hắn chính là Âu Thần Hi, sao hắn ta lại đến đây, cô gái này là ai?
“Cậu đang nói gì vậy? Cô ta là gái làng chơi mà Ngô Lợi đã đưa đến cho tôi!”
Âu Thần Hi hừ mũi, gằn từng chữ một.
“Nói cho ông biết, đây là vợ của tôi! Bây giờ thì ông cút được rồi, đừng khiến tôi phải ra tay độc ác.”
Nói rồi Âu Thần Hi phẫn nộ đá Vương Hồng Bảo ra khỏi cửa, anh đưa mắt nhìn các thuộc hạ hừng hực khí thế đang đứng bên ngoài chờ lệnh.
“Mau giải quyết gọn ghẽ tất cả cho tôi, không có lệnh của tôi mọi người không ai được bén mảng đến phòng này hiểu chưa?”
“Dạ vâng ạ”, đám đông đồng loạt hô lớn, sau đó ngay lập tức xúm lại lôi Vương Hồng Bảo quần áo xộc xệch đi trong tiếng la hét ầm ĩ của lão ta.
Âu Thần Hi đóng sầm cửa lại, ý nghĩ có những đôi mắt trơ tráo nhìn vào cơ thể xinh đẹp của vợ mình khiến anh cực kỳ khó chịu. Anh đi đến gần giường hơn, Diệc Tâm vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ say sưa không hề bị những tiếng ồn ào kia đánh thức. Hình ảnh này khiến cho Âu Thần Hi nhớ đến cái đêm khó quên 6 năm về trước ở Phó gia.
Anh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve má của Diệc Tâm, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra từ người cô khiến anh như bị mê hoặc không kiềm chế được mà cúi xuống cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng như quả anh đào sau đó lưu luyến ngậm lấy nuốt từng giọt mật ngọt ngào.
Diệc Tâm khẽ cựa mình, cô lẩm bẩm khẽ mấy tiếng, bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo đang mở rộng của Âu Thần Hi.
“Thần Hi, là anh phải không?”
Anh không biết là cô đang mơ hay cô thật sự đã tỉnh, anh ghé tai cô thì thầm.
“Là anh đây! Đừng sợ. Em đúng là chán sống rồi, dám quyến rũ anh sao?”
Đôi tay mảnh dẻ trắng tựa như sứ tinh khiết nhất choàng qua cổ của Âu Thần Hi kéo sát anh về phía ngực cô khiến cho trái tim của anh bất giác đập loạn, hơi thở bừng bừng trở nên điên cuồng hơn. Anh lần cởi từng chiếc nút sáo sơ mi để lộ vòm ngực rắn chắc đẹp như tạc tượng, bàn tay bất tuân luồn nhẹ vào chiếc áo lụa tơ tằm mỏng manh của Diệc Tâm xoa nắn một cách gấp gáp. Làn da mềm mại mát nhẹ như làn nước mùa thu của cô khiến cơn nóng cháy bỏng từ trong cơ thể anh được tưới tắm, anh tận hưởng cảm giác non mềm nơi bầu ngực tròn trịa của cô khiến anh không ngừng ve vuốt nó sau đó không nhịn được mà kề môi mút mát hăng say hương vị ngọt lành như trái chín mọng, nụ hôn ướt át lan dần từ xương quai xanh lộ ra đầy gợi cảm dần dần thấp xuống bên dưới. Cơ thể nõn nà của Diệc Tâm chẳng mấy chốc đã bị bóc trần ra dưới mắt của Âu Thần Hi khiến anh không khỏi chìm đắm, thân dưới bắt đầu không kìm chế được mà cương cứng lên. Vật đàn ông to lớn như muốn nổi loạn thoát ra khỏi nơi chật hẹp, cách 1 lớp vải mà chạm vào nơi thầm kín bên dưới của cô.
Diệc Tâm khẽ kêu lên những tiếng nhỏ đầy mị hoặc, cô rõ ràng đã bị anh kích thích tột độ, gương mặt nhỏ bắt đầu đỏ ửng lên. Âu Thần Hi nhẹ nhàng cắn vào vành tai nhỏ nhắn của cô nói khẽ.
“Anh yêu em, đời này kiếp này anh nhất định sẽ không để em trốn thoát nữa! Em vĩnh viễn là của anh.”
Bàn tay to lớn của anh tách đôi chân thon dài của cô ra, nơi tiểu huyệt đã chớm hồng khiến anh càng hưng phấn hơn, bất giác không nhịn được mà đưa tay ve vuốt, kích thích nó đến ướt đẫm thành 1 mảng lớn dưới nệm. Anh cảm giác như trong người có dòng a nóng rực chảy thẳng từ đầu xuống khắp tứ chi, không nhịn được mà khao khát muốn mang vật to lớn kia hòa làm 1 với cô ngay tức thì. Anh khẽ siết chặt tay cô, đôi môi ngấu ngiến bờ môi non mềm thơm ngát của Diệc Tâm, hạ thân bắt đầu tiến vào nơi tiểu huyệt nhỏ bé đang mở rộng chờ đón.
Diệc Tâm bị 1 cơn đau đột ngột khi vật đàn ông to lớn của Âu Thần Hi tiến vào sâu bên trong, cô oằn người rên khe khẽ. Anh cũng chuyển động gấp gáp hơn, không thể kiềm chế được dục vọng khiến toàn thân mang theo lực mạnh muốn xâm chiếm cô đến tận cùng, chiếm đoạt cô đến từng tế bào để cô vĩnh viễn chỉ thuộc về 1 mình anh mà thôi. Từng cơn sóng tình dồn dập điên cuồng không dứt, so với sự rụt rè của lần đầu tiên thì lần này sự chiếm hữu của Âu Thần Hi đã tăng lên gấp tỷ lần.
Anh biết dưới thân này chính là người phụ nữ của mình, là người anh nhất định không bao giờ rời bỏ.
Bình luận facebook