Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 78: Thay thân đổi phận
“Có chuyện gì vậy?”, Âu Thần Hi không giấu được sự sốt ruột. Chuyện chính yếu bây giờ chính là làm thế nào tìm tung tích của Diệc Tâm, những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
“Tôi đã tìm ra lai lịch thật sự của Diệc Tuấn Nam.”
“Là thế nào? Anh mau nói đi”, mí mắt của Âu Thần Hi co giật mấy cái, cảm giác bất an lại lần nữa như sóng biển cuộn lên hỗn loạn.
“Đại Thiếu gia, Diệc Tuấn Nam trước đây quả thật làm mật vụ ở nước ngoài nhưng sau vụ nổ thuyền trên biển cách đây 7 năm đã chết rồi! Người tên Diệc Tuấn Nam hiện giờ chỉ là 1 kẻ giả mạo mà thôi, người này tên thật là Ngô Lợi – là đồng nghiệp với Diệc Tuấn Nam lúc còn làm việc trên tàu viễn dương, theo như tôi biết thì kẻ này từng là bạn rất thân với Diệc Tuấn Nam nên những chuyện liên quan đến gia đình cũng như công việc đều biết rất rõ! Còn về vẻ bề ngoài có thể hắn đã cố ý thay đổi nhân dạng y hệt như Diệc Tuấn Nam để không ai nhận ra.”
“Ngay cả những đồng nghiệp cảnh sát khác cũng không nhận ra hay sao? Như vậy cũng quá hoang đường rồi!”
Cơ thể của Âu Thần Hi đột nhiên truyền đến 1 cơn đau nhói như có mũi dao sắc nhọn bất thình lình xuyên qua nội tạng, cổ họng đắng ngắt. Như vậy Diệc Tâm chắc hẳn đang gặp nguy hiểm rồi, nhưng tên giả mạo này muốn gì ở cô?
“Trần Minh, mau cho anh em tản ra tìm kiếm khắp Trữ Châu cho tôi! Diệc Tâm mất tích rồi, tôi nghi ngờ có liên quan đến tên khốn giả mạo này!”
“Thiếu gia, Diệc Tiểu thư mất tích ở đâu, vào lúc nào? Tôi nghĩ hắn ta còn đồng bọn hỗ trợ.”
“Cô ấy mất tích ở bệnh viện Nhân Tâm số 2, cách đây khoảng 30 phút thôi! Đột nhiên tôi nghĩ đến 1 người – điều tra Tô Hiểu Đông cùng với bệnh viện Phúc Khang ngay cho tôi!”
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay, Thiếu gia đừng lo!”
Âu Thần Hi trở về phòng bệnh của Diệc Phàm, Phương Điềm nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh thì bị dọa cho 1 trận kinh hoảng, cô lắp bắp hỏi.
“Sao thế, sao anh lại về 1 mình, Diệc Tâm đâu rồi?”
Phương Điềm ngó nghiêng phía sau nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn thấy 1 bóng người nào khác cả.
“Diệc Tâm bị người ta bắt cóc rồi. Tôi đang nghi ngờ hung thủ là Diệc Tuấn Nam.”
“Cái gì, sao là chú Tuấn Nam được? Có nhầm lẫn gì sao?”
“Diệc Tuấn Nam thật sự đã chết rồi, người tự xưng đó là kẻ giả mạo!”, mắt của Âu Thần Hi tối sầm đi như vực thẳm hun hút không đáy, chẳng trách anh lại có cảm giác bất an như vậy khi gặp hắn. Nhưng cái tên Ngô Lợi này lại rất lạ, chẳng biết có phải tên thật của hắn hay không hay chỉ là 1 cái tên giả.
Phương Điềm kinh hãi không thể tin vào tai mình, Diệc Tuấn Nam kia lại là kẻ giả mạo, nghe nói anh ta còn là đồng nghiệp với Chu Kế Siêu, sao có thể? Lẽ nào bấy lâu nay cảnh sát cũng không nhận ra hay sao? Cô lật đật bấm điện thoại báo cho Phương Mạt Bắc, muốn cậu ngay lập tức báo cho Chu Kế Siêu. Lần này quả thật là to chuyện rồi, nếu như tiểu Phàm không phải bị thương nhập viện thì có nhẽ cậu nhóc cũng sẽ biến thành nạn nhân của tên giả mạo này rồi.
Chu Kế Siêu nhận được tin dữ từ người bạn thân – Phương Mạt Bắc mà nghe như sét đánh bên tai. Anh rõ ràng đã gặp riêng Diệc Tuấn Nam, còn nói những chuyện xưa cũ, tất cả đều rất chân thật, rõ ràng sao bây giờ thân phận của anh ta lại là giả mạo, liệu có nhầm lẫn gì hay không? Hắn ta đã thay đổi ngoại hình giống Diệc Tuấn Nam đến như vậy, ngay cả cử chỉ cũng giống y hệt chắc hẳn đã luyện tập rất nhiều năm qua – 7 năm, đúng, thời gian dài như vậy có gì mà không thể chứ! Chu Kế Siêu ôm đầu, không ngờ 1 cảnh sát lão luyện như anh lại có ngày bị lừa thê thảm đến như vậy?
Điều đầu tiên khi hắn trở về Trữ Châu là đi tìm Diệc Tâm, như vậy có thể đoán được mục tiêu của hắn chính là cô ấy! Chu Kế Siêu gọi lại cho Phương Mạt Bắc ngay lập tức.
“Mạt Bắc, Diệc Tâm đâu rồi?”
“Chị ấy bị bắt cóc rồi, mất tích từ tối đến giờ!”, lời của Phương Mạt Bắc càng chứng minh cho thấy suy đoán của Chu Kế Siêu là chính xác, nhưng không biết mục đích chính của hắn là gì.
“Tên khốn khiếp này, không biết hắn muốn làm gì nữa!”
“Cậu mau giúp 1 tay đi, mọi người đều đang tỏa ra tìm kiếm. Ngay từ đầu hắn đã nhắm vào chị ấy nhưng chẳng 1 ai phát hiện ra cả”, Phương Mạt Bắc gấp gáp nói.
“Mình biết rồi!”, Chu Kế Siêu dập máy tức tối, 1 cảnh sát như anh thế mà lại chịu thua tên tội phạm giả danh này ư?
Bệnh viện Phúc Khang vẫn còn hoạt động, Âu Thần Hi cùng với 1 nhóm hộ vệ liền trực tiếp xông vào phòng làm việc chính của Tô Hiểu Đông lục soát mặc cho bảo vệ của bệnh viện bên ngoài ra sức ngăn cản. Chính Ngô Lợi đã giới thiệu Diệc Tâm đến đây làm, chắc chắn tên bác sĩ này đóng vai trò là 1 mắc xích quan trọng trong vụ bắt cóc lần này.
Từng hộc tủ được mở tung ra, giấy tờ bay tứ tán khắp phòng – là những hợp đồng mua thuốc từ nước ngoài về, giá trị đều khá lớn. Có những đơn hàng từ cách đây đã hơn 7 – 8 năm, như vậy mối quan hệ làm ăn của Ngô Lợi và Tô Hiểu Đông đã bắt đầu từ khá lâu rồi! Âu Thần Hi sốt ruột lật giở từng tập hồ sơ 1 xem một cách chăm chú! Cho đến khi có tiếng gọi.
“Thiếu gia, bên này có 1 két sắt chìm!”
Âu Thần Hi cau mày, ra lệnh.
“Mau mở nó ra ngay cho tôi!”
“Tôi đã tìm ra lai lịch thật sự của Diệc Tuấn Nam.”
“Là thế nào? Anh mau nói đi”, mí mắt của Âu Thần Hi co giật mấy cái, cảm giác bất an lại lần nữa như sóng biển cuộn lên hỗn loạn.
“Đại Thiếu gia, Diệc Tuấn Nam trước đây quả thật làm mật vụ ở nước ngoài nhưng sau vụ nổ thuyền trên biển cách đây 7 năm đã chết rồi! Người tên Diệc Tuấn Nam hiện giờ chỉ là 1 kẻ giả mạo mà thôi, người này tên thật là Ngô Lợi – là đồng nghiệp với Diệc Tuấn Nam lúc còn làm việc trên tàu viễn dương, theo như tôi biết thì kẻ này từng là bạn rất thân với Diệc Tuấn Nam nên những chuyện liên quan đến gia đình cũng như công việc đều biết rất rõ! Còn về vẻ bề ngoài có thể hắn đã cố ý thay đổi nhân dạng y hệt như Diệc Tuấn Nam để không ai nhận ra.”
“Ngay cả những đồng nghiệp cảnh sát khác cũng không nhận ra hay sao? Như vậy cũng quá hoang đường rồi!”
Cơ thể của Âu Thần Hi đột nhiên truyền đến 1 cơn đau nhói như có mũi dao sắc nhọn bất thình lình xuyên qua nội tạng, cổ họng đắng ngắt. Như vậy Diệc Tâm chắc hẳn đang gặp nguy hiểm rồi, nhưng tên giả mạo này muốn gì ở cô?
“Trần Minh, mau cho anh em tản ra tìm kiếm khắp Trữ Châu cho tôi! Diệc Tâm mất tích rồi, tôi nghi ngờ có liên quan đến tên khốn giả mạo này!”
“Thiếu gia, Diệc Tiểu thư mất tích ở đâu, vào lúc nào? Tôi nghĩ hắn ta còn đồng bọn hỗ trợ.”
“Cô ấy mất tích ở bệnh viện Nhân Tâm số 2, cách đây khoảng 30 phút thôi! Đột nhiên tôi nghĩ đến 1 người – điều tra Tô Hiểu Đông cùng với bệnh viện Phúc Khang ngay cho tôi!”
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay, Thiếu gia đừng lo!”
Âu Thần Hi trở về phòng bệnh của Diệc Phàm, Phương Điềm nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh thì bị dọa cho 1 trận kinh hoảng, cô lắp bắp hỏi.
“Sao thế, sao anh lại về 1 mình, Diệc Tâm đâu rồi?”
Phương Điềm ngó nghiêng phía sau nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn thấy 1 bóng người nào khác cả.
“Diệc Tâm bị người ta bắt cóc rồi. Tôi đang nghi ngờ hung thủ là Diệc Tuấn Nam.”
“Cái gì, sao là chú Tuấn Nam được? Có nhầm lẫn gì sao?”
“Diệc Tuấn Nam thật sự đã chết rồi, người tự xưng đó là kẻ giả mạo!”, mắt của Âu Thần Hi tối sầm đi như vực thẳm hun hút không đáy, chẳng trách anh lại có cảm giác bất an như vậy khi gặp hắn. Nhưng cái tên Ngô Lợi này lại rất lạ, chẳng biết có phải tên thật của hắn hay không hay chỉ là 1 cái tên giả.
Phương Điềm kinh hãi không thể tin vào tai mình, Diệc Tuấn Nam kia lại là kẻ giả mạo, nghe nói anh ta còn là đồng nghiệp với Chu Kế Siêu, sao có thể? Lẽ nào bấy lâu nay cảnh sát cũng không nhận ra hay sao? Cô lật đật bấm điện thoại báo cho Phương Mạt Bắc, muốn cậu ngay lập tức báo cho Chu Kế Siêu. Lần này quả thật là to chuyện rồi, nếu như tiểu Phàm không phải bị thương nhập viện thì có nhẽ cậu nhóc cũng sẽ biến thành nạn nhân của tên giả mạo này rồi.
Chu Kế Siêu nhận được tin dữ từ người bạn thân – Phương Mạt Bắc mà nghe như sét đánh bên tai. Anh rõ ràng đã gặp riêng Diệc Tuấn Nam, còn nói những chuyện xưa cũ, tất cả đều rất chân thật, rõ ràng sao bây giờ thân phận của anh ta lại là giả mạo, liệu có nhầm lẫn gì hay không? Hắn ta đã thay đổi ngoại hình giống Diệc Tuấn Nam đến như vậy, ngay cả cử chỉ cũng giống y hệt chắc hẳn đã luyện tập rất nhiều năm qua – 7 năm, đúng, thời gian dài như vậy có gì mà không thể chứ! Chu Kế Siêu ôm đầu, không ngờ 1 cảnh sát lão luyện như anh lại có ngày bị lừa thê thảm đến như vậy?
Điều đầu tiên khi hắn trở về Trữ Châu là đi tìm Diệc Tâm, như vậy có thể đoán được mục tiêu của hắn chính là cô ấy! Chu Kế Siêu gọi lại cho Phương Mạt Bắc ngay lập tức.
“Mạt Bắc, Diệc Tâm đâu rồi?”
“Chị ấy bị bắt cóc rồi, mất tích từ tối đến giờ!”, lời của Phương Mạt Bắc càng chứng minh cho thấy suy đoán của Chu Kế Siêu là chính xác, nhưng không biết mục đích chính của hắn là gì.
“Tên khốn khiếp này, không biết hắn muốn làm gì nữa!”
“Cậu mau giúp 1 tay đi, mọi người đều đang tỏa ra tìm kiếm. Ngay từ đầu hắn đã nhắm vào chị ấy nhưng chẳng 1 ai phát hiện ra cả”, Phương Mạt Bắc gấp gáp nói.
“Mình biết rồi!”, Chu Kế Siêu dập máy tức tối, 1 cảnh sát như anh thế mà lại chịu thua tên tội phạm giả danh này ư?
Bệnh viện Phúc Khang vẫn còn hoạt động, Âu Thần Hi cùng với 1 nhóm hộ vệ liền trực tiếp xông vào phòng làm việc chính của Tô Hiểu Đông lục soát mặc cho bảo vệ của bệnh viện bên ngoài ra sức ngăn cản. Chính Ngô Lợi đã giới thiệu Diệc Tâm đến đây làm, chắc chắn tên bác sĩ này đóng vai trò là 1 mắc xích quan trọng trong vụ bắt cóc lần này.
Từng hộc tủ được mở tung ra, giấy tờ bay tứ tán khắp phòng – là những hợp đồng mua thuốc từ nước ngoài về, giá trị đều khá lớn. Có những đơn hàng từ cách đây đã hơn 7 – 8 năm, như vậy mối quan hệ làm ăn của Ngô Lợi và Tô Hiểu Đông đã bắt đầu từ khá lâu rồi! Âu Thần Hi sốt ruột lật giở từng tập hồ sơ 1 xem một cách chăm chú! Cho đến khi có tiếng gọi.
“Thiếu gia, bên này có 1 két sắt chìm!”
Âu Thần Hi cau mày, ra lệnh.
“Mau mở nó ra ngay cho tôi!”
Bình luận facebook