"Nhóm máu không giống nhau?" Lăng Thiếu Đường chau mày lại nhìn bác sĩ, nói.
Kỳ Hinh cũng chăm chú nhìn bác sĩ, bọn họ đều không thấy sắc mặt tái nhợt của An Vũ Ân.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhẹ nhàng day huỵêt thái dương nói:
"Trải qua nhiều lần kiểm tra và xét nghiệm, chúng tôi phát hiện nhóm máu của Lăng tiên sinh không giống với nhóm máu của bệnh nhân, Lăng tiên sinh có nhóm máu O, mà bệnh nhân lại có nhóm máu -Rh (âm tính)!"
"Cái gì?" An Vũ Ân không kiềm chế được nữa kêu lên.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, giống như đang tự hỏi mình một vấn đề gì đó.
Trên mặt Kỳ Hinh lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhóm máu của Tiểu Phong và Đường không giống nhau? Nếu Tiểu Phong thật sự là con của Đường và An Vũ Ân, thì chỉ có thể là An Vũ Ân có nhóm máu -Rh, nhưng rõ ràng bác sĩ đã nói tủy xương của An Vũ Ân không hợp với Tiểu Phong -
Điều đó có nghiã là... bố của Tiểu Phong là một người khác?
Kỳ Hinh nghĩ đến điều này, nhất thời bị ý nghĩ này làm cho khiếp sợ, nếu Đường không phải bố của Tiểu Phong, vậy thì là ai?
Sẽ không phải là- (p. s: Ý chị là bố anh Đường đấy).
Cô thở phì phò, không dám nghĩ tiếp.
Lăng Thiếu Đường nhíu mày, anh nhìn bác sĩ, lập tức nói: "Bác sĩ, Tiểu Phong thật sự có nhóm máu -Rh?"
Bác sĩ gật gật đầu: "Đúng, nhóm máu này là một trong hai nhóm máu thuộc hệ nhóm máu Rhesus. Trên lâm sàng, đây là hệ thống nhóm máu quan trọng nhất sau ABO, hầu hết máu của chúng ta +Rh (dương tính), máu -Rh là một loại máu hiếm, tỷ lệ trung bình những người có nhóm máu này chỉ là một phần nghìn (-Rh chỉ chiếm 0,04%). Vì vậy, HLA-DR của ngài và bệnh nhân không phù hợp, hay nói cách khác - ngài không thể ghép tủy xương cho bạn nhỏ Tiểu Phong được!"
"Còn có biện pháp nào khác không?" Lăng Thiếu Đường bình tĩnh nói.
Bác sĩ khẽ thở dài một cái, nói: "Tủy của tiểu thư An không phù hợp với Tiểu Phong, như vậy chỉ còn một biện pháp duy nhất là tìm bố của bệnh nhân đến đây, theo cách này, thứ nhất mọi người có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian tìm kiếm tuỷ xương phù hợp, thứ hai là để đảm bảo sự an toàn trong quá trình giải phẫu!"
An Vũ Ân xụi lơ ở trên ghế, ánh mắt cô ta cực kì trống rỗng.
Hai tay Lăng Thiếu Đường đặt trên thành cửa sổ, như một con chim ưng đang giương cánh bay, nhìn xuống dưới.
"Bác sĩ, cám ơn ông, chúng tôi sẽ mau chóng tìm được tủy xương phù hợp!" Tiếng nói trầm thấp của Lăng Thiếu Đường hàm chứa sự mệt mỏi.
Bác sĩ gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
"Đường... Chúng ta - chúng ta nên làm gì?" Kỳ Hinh phá vỡ không khí yên tĩnh lúc này, giờ phút này cô có thể khẳng định Tiểu Phong không phải là con trai ruột của Đường, bởi vì xét nghiệm ADN không lừa được người, còn những người có lòng dạ khó lường mới có thể lừa được người khác.
Lăng Thiếu Đường xoay người, tựa người lên cửa sổ, hai tay khoanh tròn, nhìn sắc mặt tái nhợt của An Vũ Ân nói: "Tìm hắn đến đây đi!"
Kỳ thực anh đã sớm hoài nghi Tiểu Phong không phải là con mình, tuy là vậy, nhưng anh vẫn đồng ý làm chút gì đó cho thằng bé, cho dù nó không phải là con trai ruột của mình, nhưng nó cũng là người nhà họ Lăng, cho nên anh nghĩ rằng căn cứ trên quan hệ huyết thống có thể hiến tặng tủy xương cho nó, nhưng mà ngàn vạn lần anh cũng không thể ngờ, nhóm máu của Tiểu Phong lại đặc biệt như vậy!
An Vũ Ân nghe Lăng Thiếu Đường nói một câu ngắn gọn như vậy thì cả kinh - đứng bật dậy, bước nhanh đi đến trước mặt anh: "Thiếu Đường, anh đừng hiểu lầm, em - "
Cô ta không biết nên nói cái gì cho đúng, là giải thích hay là che giấu, chính cô ta cũng không rõ nữa.
"Vũ Ân, hiện tại cứu Tiểu Phong là quan trọng nhất, em còn muốn giải thích cái gì!" Lăng Thiếu Đường chau mày lại, nói với An Vũ Ân.
"Không không - Thiếu Đường, em muốn giải thích cho anh nghe!" An Vũ Ân không quan tâm gì cả, cô nhào vào trong lòng Lăng Thiếu Đường, nước mắt chảy xuống.
Kỳ Hinh đứng ở một bên, trong lòng ê ẩm.
"Vũ Ân!"Lăng Thiếu Đường quát một tiếng chói tai, kéo An Vũ Ân ra: "Em bình tĩnh chút! Hiện tại điều quan trọng nhất là tìm đựơc bố của Tiểu Phong, em có hiểu không!"
An Vũ Ân kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, vô lực, lẩm bẩm nói: "Hắn - hắn có thể đến đây sao? Ở trong lòng hắn, Tiểu Phong không hề quan trọng!"
Thân mình Kỳ Hinh run lên, ngừng thở nhìn An Vũ Ân.
Biểu cảm trên mặt Lăng Thiếu Đường không có gì khác lạ, anh chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Từ 'hắn' trong miệng em nói là Thiếu Nghị đúng không? Hắn mới là bố đẻ của Tiểu Phong!"
"Anh - làm sao anh biết được?" An Vũ Ân giống như một con dã thú hung hãn, nhất thời trừng lớn hai mắt.
Mà Kỳ Hinh cũng chấn động, làm sao có thể? Là Thiếu Nghị thật sao?
Ở trong mắt cô hiện ra bộ dáng anh tuấn, dịu dàng của Lăng Thiếu Nghị, hắn là một người đàn ông tao nhã, lịch thiệp, làm sao có thể cùng An Vũ Ân - -
Cô dùng tay che miệng, sợ rằng vì quá kinh ngạc mà kêu thành tiếng.
Lăng Thiếu Đường lấy tay đỡ trán, nói: "Anh cũng không khẳng định điều này, nhưng mà nhóm máu của Tiểu Phong quá đặc bịêt làm anh nhớ đến một người!"
"Anh - anh biết Thiếu Nghị có nhóm máu -Rh sao?" An Vũ Ân thất thanh hỏi, kỳ thực, ngay cả cô ta cũng không biết Thiếu Nghị có nhóm máu hiếm này.
Lăng Thiếu Đường nhẹ lắc đầu: "Không, anh cũng không biết Thiếu Nghị có nhóm máu này, tất cả người nhà họ Lăng đều có nhóm máu O, cho nên anh cho rằng Thiếu Nghị cũng như thế, người mà anh nghĩ tới, chẳng phải Thiếu Nghị, mà là mẹ Thiếu Nghị. Năm đó bởi vì không chịu nổi lời đồn đại xung quanh nên bà ta chọn cách tự sát, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bà ta mất máu quá nhiều, nhưng bởi vì bà ta có nhóm máu -Rh, cho nên không tìm đựơc loại máu thích hợp để cứu chữa!"
Mắt Lăng Thiếu Đường sáng như đuốc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của An Vũ Ân, nói tiếp: "Nhóm máu của em và Tiểu Phong không phù hợp, Tiểu Phong chỉ có thể mang nhóm máu của Thiếu Nghị, mà nhóm máu Thiếu Nghị giống nhóm máu mẹ hắn, ba người bọn họ đều có nhóm máu -Rh!"
Bình luận facebook