• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác (4 Viewers)

  • Chương 226

Đồng tiền, phát huy sự mê hoặc của nó, sau khi tin tức Lăng thị treo giải thưởng một triệu dollar để tìm kiếm loại tủy phù hợp để cấy ghép, người ứng tuyển phải đến kiểm tra trước, đáng tiếc, nói cho cùng số lượng người có nhóm máu Rh âm tính tương đối ít, còn phải có máu Rh âm tính phù hợp với HLA lại càng thêm khó khăn.



Chưa tới một ngày, Lăng Thiếu Đường đã tăng giải thưởng lên tới hai triệu dollar, hơn nữa còn tăng phần thưởng hấp dẫn, bởi vì anh không còn nhiều thời gian chờ đợi nữa, một là hôn lễ đang tới gần, hai là vì bệnh



tình của Tiểu Phong.



Trong phòng bệnh, Tiểu Phong càng trở nên tái nhợt, mỗi ngày đều bị đau đớn hành hạ, nhưng đứa bé này rất kiên cường và rất lạc quan, điều này khiến tất cả các bác sĩ thêm thương xót, bởi vì ngay cả người lớn chịu đựng như vậy cũng rất khó khăn.



Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, An Vũ Ân lau thật nhanh nước mắt trên mặt.



"Tiểu Phong-" Người đến là Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường.



Trên tay Kỳ Hinh cầm đồ chơi Vịt Donald số lượng hạn chế của Disney, miệng của nó được làm từ vàng, lông được làm từ chỉ vàng, đôi mắt được khảm ngọc thạch, tròng mắt được gắn tỉ mỉ 20 viên kim cương, trên thế giới chỉ có 100 con.



"Chị!" Tiểu Phong thấy Kỳ Hinh thì gọi ngọt ngào.



Kỳ Hinh ngồi xuống đầu giường Tiểu Phong, giơ món đồ trong tay lên: "Tiểu Phong, em nhìn này, chị mang đồ chơi cho em!"



Tiểu Phong vui vẻ cười: "Là Vịt Donald, người bạn em yêu thích nhất!"



Kỳ Hinh cười, đưa món đồ chơi đặt vào tay nó.



Khi Tiểu Phong nhìn thấy Lăng Thiếu Đường đứng sau, ánh mắt sáng lên: "Bố!"



Lăng Thiếu Đường xoa đầu Tiểu Phong, sau đó nói: "Tiểu Phong, hôm nay lúc điều trị có khóc không?"



Tiểu Phong lắc đầu mạnh, hiểu chuyện nói: "Tiểu Phong rất ngoan, ngay cả chị y tá cũng khen con đấy!"



Lăng Thiếu Đường véo mũi cậu: "Bé ngoan!"



An Vũ Ân nhẹ nhàng đi tiến lên: "Thiếu Đường bây giờ anh có thời gian không? Em_ có lời muốn nói với anh!"



Lăng Thiếu Đường nhìn thẳng khuôn mặt An Vũ Ân, khẽ nói với Kỳ Hinh: "Hinh Nhi, ở đây chăm sóc Tiểu Phong, anh sẽ nhanh chóng trở lại!"



Kỳ Hinh mỉm cười gật đầu.



"Cám ơn!" An Vũ Ân nhìn Kỳ Hinh nói.



Ánh mặt trời kéo dài bóng của Lăng Thiếu Đường và An Vũ Ân trên bãi cỏ của bệnh viện, Lăng Thiếu Đường đằng trước, An Vũ Ân phía sau.



"Vũ Ân, em muốn nói với anh điều gì?" Lăng Thiếu Đường ngồi xuống ghế đá, giọng nói trầm thấp vang lên không nhanh không chậm.



"Thiếu Đường, em biết bây giờ anh nghi ngờ mọi chuyện đều do Thiếu Nghị gây ra, hơn nữa còn phái người tìm kiếm tung tích của hắn, điều em muốn nói, nếu như anh tìm được hắn, cầu xin anh - đừng làm tổn thương hắn!"





Trong giọng nói của An Vũ Ân chứa cảm xúc phức tạp.



Lăng Thiếu Đường không nói gì, đôi mắt sắc nhọn nhìn thẳng An Vũ Ân.



An Vũ Ân cụp mắt, che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt: "Dù sao Thiếu Nghị cũng là bố ruột của Tiểu Phong, em không muốn - Tiểu Phong mất bố!"



"Em - sao lại ở cùng một chỗ với Thiếu Nghị?" Đột nhiên Lăng Thiếu Đường hỏi.



An Vũ Ân dừng một chút, tự biết chuyện không thể giấu nổi nữa, vì vậy, chuyện đã xảy ra năm đó–– vào ngày mùng một tháng năm, cô nói hết cho Lăng Thiếu Đường biết.



Theo sự việc cô ta kể lại, sắc mặt Lăng Thiếu Đường càng trở nên khó coi.



"Thiếu Đường, em biết năm đó là em rời xa anh, là em không chịu được cô đơn --"



"Chuyện lúc trước anh không muốn nhắc lại!" Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cắt đứt lời nói của An Vũ Ân.



An Vũ Ân trầm mặc, cô ta không biết nên nói thế nào mới đúng.



"Thiếu Nghị đã làm gì với Hinh Nhi?" Lăng Thiếu Đường không quên lời của cô ta, tay nắm chặt thành quả đấm.



"Thiếu Nghị nảy sinh tình cảm với Kỳ Hinh, sau đó em hiểu được một phần sự việc qua một cuộc đối thoại __sự việc là đêm Kỳ Hinh đau đầu __ uống thuốc giảm đau, trong này chứa thành phần Ephedrine, cho nên ngủ say, lúc đó Thiếu Nghị nổi lên dục niệm với Kỳ Hinh, nhưng sau đó hắn dừng lại hành động của mình, nên không tạo ra sai lầm lớn." An Vũ Ân nhìn một bệnh nhân tản bộ cách đó không xa nói.



Khuôn mặt của Lăng Thiếu Đường khiến người ta không đoán được suy nghĩ, đôi mắt lạnh lẽo tóe lên lửa giận đáng sợ.



An Vũ Ân tiếp tục nói: "Sau khi say rượu, em và Thiếu Nghị không dùng bất cứ biện pháp nào, nên mới có Tiểu Phong, vốn Thiếu Nghị không thích đứa bé này, thậm chí sau khi Tiểu Phong được sinh ra, hắn cũng không nhìn nó, hiện tại Tiểu Phong bị bệnh, em nghĩ hắn cũng không đau lòng!"



"Cho dù như vậy, em vẫn hy vọng anh có thể bỏ qua cho hắn?" Lăng Thiếu Đường cất giọng nói.



An Vũ Ân gật đầu, nhìn anh nói: "Nói cho cùng anh cũng không thể là bố Tiểu Phong cả đời được, không phải sao? Hơn nữa sau ngày hôn lễ của anh và Kỳ Hinh, em và Tiểu Phong cũng phải tiếp tục cuộc sống riêng."



Lăng Thiếu Đường đan chéo hai bàn tay, giọng nói trầm xuống: "Thiếu Nghị có nói về kế hoạch hay hành động tiếp theo không?"



An Vũ Ân suy nghĩ cẩn thận, nhẹ giọng nói: "Em nhớ lần cuối cùng gặp mặt Thiếu Nghị, hắn nói với em, trước khi chết Tuyên Tử Dương để lại một phần chứng cứ gây bất lợi đến hắn, hoặc là phong thư hoặc là người đưa tin, tóm lại là tài liệu chứng minh hắn gây tội!"



Lăng Thiếu Đường ngẩn người, xem ra Thiếu Nghị và người của tổ chức vẫn liên lạc, ngay sau đó khẽ nhíu mày," Hắn có nói những chứng cớ ở đâu không?



"Có!" An Vũ Ân nói.



"Nơi nào?"



Cô ta hít sâu nói: "Milan - Italy"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom