Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Ngữ Hân thuộc tuýp người ốm nghén nặng khi mang thai, cô chẳng ăn uống được gì cả mà cứ nôn ra hết. Trên bàn ăn, Ngữ Hân chỉ ôm bụng, mặt nhăn nhó, vừa nhìn thấy mâm thức ăn hoành tráng là chóng mặt hoa mắt ngay. Ngữ Hân chỉ có thể ăn món cháo ngũ quả và uống nước rau củ.
"Tiểu Hân à, mặt con xanh xao lắm" ông cậu thấy cháu gái nhắm hờ mắt, đầu tựa vào thành ghế, gương mặt đậm chất mệt mỏi. Ông cảm thấy thương xót cô vô cùng, phụ nữ ốm nghén nặng như thế, khi sinh con sẽ đau hơn những người bình thường. Đúng là con của Lãnh Mạc, hành hạ mẹ của nó y chang ba nó "có cần ông cậu bóp vai cho con không?"
"Không cần đâu cậu" giọng Ngữ Hân mệt mỏi, lười biếng đáp.
"Con uống đầy đủ thuốc bổ chưa? Còn có sữa tươi, còn có"
"Rồi cậu" Ngữ Hân cắt ngang lời ông cậu "con lên phòng nghỉ một chút"
Ông cậu gật đầu, nhìn dáng vẻ đi đứng của Ngữ Hân chậm chạp hơn lúc trước nhiều rồi. Mấy tháng nay cái bụng của cô đã nhô lên cao một chút, trong chiếc đầm bầu, Ngữ Hân cũng không thấy thoải mái hơn là bao. Suốt ngày, cái bụng cứ đau nhè nhẹ, thứ yêu nghiệt kia đang ra sức quậy phá trong bụng cô, có lúc nó còn cao hứng đạp cho cô một cái đau điếng nhưng cô chẳng thể nào mạnh tay với nó được mà đều xả stress vào ba của nó.
"Mạc, em khát nước"
Lãnh Mạc bỏ công việc qua một bên, liền lấy cho vợ một cốc nước ấm.
"Em mỏi lưng"
"Ngồi ghế matxa tự động đi" Lãnh Mạc nhìn cô
"Em không thích"
Lãnh Mạc nghiến răng trong lòng, rời bàn làm việc đi đến bóp vai, đấm lưng cho Ngữ Hân.
Cứ như thế, từ một lão đại Hắc Long, hắn bị chuyển xuống chức thuộc hạ của phu nhân mình.
.....
Ngữ Hân từ phòng tắm buớc ra, cô mặc chiếc áo ngủ màu đen rộng rãi, tóc ướt được Lãnh Mạc sấy khô. Mùi sữa tắm của Pháp thoang thoảng khắp gian phòng, mùi hương đó thật quyến rũ đàn ông. Thêm bộ dạng của cô nữa, làm Lãnh Mạc đứng ngồi không yên. Ngữ Hân leo lên giường, cô bắt gặp vẻ mặt kỳ lạ của tên kia, liền hiểu ý, cô nhéo má Lãnh Mạc "chồng, anh không được có ý đồ xấu với em đâu, bụng em đã lớn hơn trước rồi, không thể nào làm chuyện đó được"
Lãnh Mạc chỉ vừa tắm xong, một lần nữa hắn tắm thêm lần nữa, đè nén dục vọng với Ngữ Hân. Cái thai đã được năm tháng rồi, không còn là một cục máu nhỏ, nó đã có hình người, nếu như sơ suất sẽ dẫn đến đứa bé không khỏe.
"Bà xã, vậy để anh ôm em ngủ" Lãnh Mạc giọng điệu cứng nhắc, kéo vợ mình vào lòng, mùi nước hoa của cô xộc lên mũi hắn như mời gọi, nhưng hắn vẫn kiềm chế được, tay đặt lên bụng Ngữ Hân xoa xoa hài lòng "em rất thơm"
Ngữ Hân mỉm cười "nhịn đi ông xã, anh không được ăn em" cô cười ha hả rồi ôm ngang thắt lưng Lãnh Mạc ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
....
"Lãnh Mạc, chuyện năm đó, cậu.." một bà lão trạc sáu mươi tuổi lên tiếng. Bà ta trước đây chưa từng bén mảng đến khu nhà chính mà chỉ ở một động riêng trong mật thất. Đến bây giờ bà lão mới biết tin thiếu gia đã có vợ, dĩ nhiên bà ta vui mừng khôn siết, nhưng chưa vui mừng được lâu, ánh mắt bà ấy toát lên nỗi thê lương khi biết phu nhân ấy lại chính là cô bé Tiểu Hân khi xưa.
Lãnh Mạc đến thăm bà ta, gọi là thăm nhưng thực ra chỉ là gặp mặt cho có lệ, hắn lạnh nhạt nhếch môi, ngồi thờ ơ trên chiếc ghế Hắc Long, khói thuốc bay khắp phòng giam "ai nói cho bà biết nhỉ?"
"Ta...ta chỉ nghe...thoáng qua" bà lão ấp úng, xua tay, gương mặt sợ sệt nhìn Lãnh Mạc phía trên.
"Chuyện năm xưa, bà là người rõ nhất, chuyện tôi giết ba mẹ của Tiểu Hân, nhân chứng còn sót lại cũng chỉ còn mình bà" giọng Lãnh Mạc càng lúc càng trở nên đáng sợ, hắn cầm một chai thuốc nhỏ quăng cho bà lão, bà lão lắc đầu lia lịa, khóc nấc từng tiếng van xin "dù sao...suốt mấy mươi năm qua...tôi cũng đã bị nhốt ở chốn này...tôi thề sẽ không tiết lộ bí mật này...phu nhân mãi mãi sẽ không hay biết đâu lão đại đừng giết tôi"
Lãnh Mạc nhếch môi, mặt hắn đầy sát khí chĩa miệng súng vào thái dương của bà ấy "biết quá nhiều, không tốt, năm xưa chẳng phải ba mẹ cô ấy vì phản bội Hắc Long hại chết hàng trăm đàn em nên mới chịu phạt như vậy" Lãnh Mạc nghiến răng ken két, gương mặt hung tợn "tôi đã giết ba mẹ cô ấy, nói đúng hơn là hai kẻ phản bội kia, tôi chưa từng hối hận, nhưng oan nghiệt nhỉ, tôi lại yêu con gái của họ" Lãnh Mạc cười ngây dại "tôi từng muốn giết cả gia đình họ để trả thù cho cha tôi và các thuộc hạ Hắc Long đã chết nhưng tôi lại không muốn mất Tiểu Hân, mẹ kiếp, bà thấy sao ha ha, oan nghiệt lắm đúng không?"
Bà lão dập đầu van xin, máu tươi từ trên trán đã nhỏ xuống từng giọt.
"Bà cũng nằm trong dạng tình nghi năm đó, có phải bà cũng bắt tay với ba mẹ Tiểu Hân?" Lãnh Mạc gằng giọng, hắn nắm tóc bà lão giật ngược lên, đôi mắt đầy tia máu đang muốn đốt cháy bà lão đó, hàm răng trắng của hắn ma sát kịch liệt vào nhau "khốn nạn thật, cho bà sống là cái gai trong mắt của tôi"
Pằng..
Lãnh Mạc cười một cách quái đảm, bà lão kia đã nằm sóng soài ra đất, trên thái dương là một dấu đạn to, mắt bà ta mở trừng trừng nhìn Lãnh Mạc không chịu nhắm. Nhưng hắn quá quen với việc này, nhân nhượng với kẻ thù chính là hành vi ngu xuẩn nhất ở trong thế giới ngầm này.
Giang Ngữ Hân, em sẽ vĩnh viễn ở cạnh tôi, bí mật kia sẽ bị chôn vùi. Bà già này chết rồi, thật tốt.
Lãnh Mạc đá cánh cửa phòng giam bước ra, liền ngay sau đó cả phòng giam cùng bà già kia hoàn toàn bị xóa sổ.
Lãnh Mạc đến Kris làm việc, hắn nhìn lướt qua số liệu thống kê doanh thu của tháng này, đúng là có tăng rất nhiều so với tháng trước. Kể cả lượng doanh thu của các mặt hàng cấm cũng tăng vọt đáng kể.
"Mạc, anh thấy sao? Từ khi bang Đại Bàng gia nhập vào Hắc Long, anh hài lòng chứ?" Hàn Duật cùng Hà Băng ngồi trên sofa, ngắm nhìn vẻ mặt không chút biểu hiện gì của Lãnh Mạc liền muốn hỏi "tất cả doanh thu mọi thương vụ của anh đều tăng đúng chứ?"
Lãnh Mạc đóng cuốn sổ đen lại, hắn đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Duật và Hà Băng một lượt, nhíu mày "Duật, nói thẳng vấn đề"
Hàn Duật cười ha hả "Mạc, anh đúng là hiểu ý tôi, thực ra tôi có một yêu cầu nho nhỏ"
"Duật hình như anh đã quên mất một chuyện, là anh chính tay giao bang Đại Bàng cho tôi khi tôi giết Hàn Lực giúp anh rồi nhỉ?"
"Hì hì, Mạc à, tôi không có ý xấu xa muốn đòi hỏi anh điều cao sang gì cả" Hàn Duật xua tay, sợ làm mất lòng Lãnh Mạc, anh ta nhanh nhảu "chỉ là tôi mong anh hãy tha thứ cho em gái tôi về chuyện lần trước"
Lãnh Mạc xoa trán, hắn xoay xoay chiếc ghế "tùy thuộc vào phu nhân của tôi, xem cô ấy có bỏ qua cho Hà Băng không"
"Nhưng mà chẳng phải lúc đấy anh nói khi nào chưa tìm ra Giang Ngữ Hân thì sẽ không thèm nhìn mặt Hà Băng sao, bây giờ đã tìm thấy cô ấy rồi tại sao anh vẫn lạnh nhạt với Tiểu Băng nhà tôi chứ?" Hàn Duật vì thương em gái nên có hơi lớn tiếng.
"Đừng gọi thẳng thừng tên của vợ tôi như thế, nếu không đừng trách tôi không nể tình bạn bè với anh" Lãnh Mạc nghiêm nghị nhìn qua phía Hà Băng đang ngồi "Hà Băng, cô khiến phu nhân của tôi rời khỏi tôi hai tháng, cô cũng có tội không nhỏ"
"Em đã biết lỗi, em hối hận rồi" Hà Băng mếu máo "em rất muốn xin lỗi phu nhân, anh có thể cho em bù đắp lỗi lầm của mình được không?"
"Tiểu Hân à, mặt con xanh xao lắm" ông cậu thấy cháu gái nhắm hờ mắt, đầu tựa vào thành ghế, gương mặt đậm chất mệt mỏi. Ông cảm thấy thương xót cô vô cùng, phụ nữ ốm nghén nặng như thế, khi sinh con sẽ đau hơn những người bình thường. Đúng là con của Lãnh Mạc, hành hạ mẹ của nó y chang ba nó "có cần ông cậu bóp vai cho con không?"
"Không cần đâu cậu" giọng Ngữ Hân mệt mỏi, lười biếng đáp.
"Con uống đầy đủ thuốc bổ chưa? Còn có sữa tươi, còn có"
"Rồi cậu" Ngữ Hân cắt ngang lời ông cậu "con lên phòng nghỉ một chút"
Ông cậu gật đầu, nhìn dáng vẻ đi đứng của Ngữ Hân chậm chạp hơn lúc trước nhiều rồi. Mấy tháng nay cái bụng của cô đã nhô lên cao một chút, trong chiếc đầm bầu, Ngữ Hân cũng không thấy thoải mái hơn là bao. Suốt ngày, cái bụng cứ đau nhè nhẹ, thứ yêu nghiệt kia đang ra sức quậy phá trong bụng cô, có lúc nó còn cao hứng đạp cho cô một cái đau điếng nhưng cô chẳng thể nào mạnh tay với nó được mà đều xả stress vào ba của nó.
"Mạc, em khát nước"
Lãnh Mạc bỏ công việc qua một bên, liền lấy cho vợ một cốc nước ấm.
"Em mỏi lưng"
"Ngồi ghế matxa tự động đi" Lãnh Mạc nhìn cô
"Em không thích"
Lãnh Mạc nghiến răng trong lòng, rời bàn làm việc đi đến bóp vai, đấm lưng cho Ngữ Hân.
Cứ như thế, từ một lão đại Hắc Long, hắn bị chuyển xuống chức thuộc hạ của phu nhân mình.
.....
Ngữ Hân từ phòng tắm buớc ra, cô mặc chiếc áo ngủ màu đen rộng rãi, tóc ướt được Lãnh Mạc sấy khô. Mùi sữa tắm của Pháp thoang thoảng khắp gian phòng, mùi hương đó thật quyến rũ đàn ông. Thêm bộ dạng của cô nữa, làm Lãnh Mạc đứng ngồi không yên. Ngữ Hân leo lên giường, cô bắt gặp vẻ mặt kỳ lạ của tên kia, liền hiểu ý, cô nhéo má Lãnh Mạc "chồng, anh không được có ý đồ xấu với em đâu, bụng em đã lớn hơn trước rồi, không thể nào làm chuyện đó được"
Lãnh Mạc chỉ vừa tắm xong, một lần nữa hắn tắm thêm lần nữa, đè nén dục vọng với Ngữ Hân. Cái thai đã được năm tháng rồi, không còn là một cục máu nhỏ, nó đã có hình người, nếu như sơ suất sẽ dẫn đến đứa bé không khỏe.
"Bà xã, vậy để anh ôm em ngủ" Lãnh Mạc giọng điệu cứng nhắc, kéo vợ mình vào lòng, mùi nước hoa của cô xộc lên mũi hắn như mời gọi, nhưng hắn vẫn kiềm chế được, tay đặt lên bụng Ngữ Hân xoa xoa hài lòng "em rất thơm"
Ngữ Hân mỉm cười "nhịn đi ông xã, anh không được ăn em" cô cười ha hả rồi ôm ngang thắt lưng Lãnh Mạc ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
....
"Lãnh Mạc, chuyện năm đó, cậu.." một bà lão trạc sáu mươi tuổi lên tiếng. Bà ta trước đây chưa từng bén mảng đến khu nhà chính mà chỉ ở một động riêng trong mật thất. Đến bây giờ bà lão mới biết tin thiếu gia đã có vợ, dĩ nhiên bà ta vui mừng khôn siết, nhưng chưa vui mừng được lâu, ánh mắt bà ấy toát lên nỗi thê lương khi biết phu nhân ấy lại chính là cô bé Tiểu Hân khi xưa.
Lãnh Mạc đến thăm bà ta, gọi là thăm nhưng thực ra chỉ là gặp mặt cho có lệ, hắn lạnh nhạt nhếch môi, ngồi thờ ơ trên chiếc ghế Hắc Long, khói thuốc bay khắp phòng giam "ai nói cho bà biết nhỉ?"
"Ta...ta chỉ nghe...thoáng qua" bà lão ấp úng, xua tay, gương mặt sợ sệt nhìn Lãnh Mạc phía trên.
"Chuyện năm xưa, bà là người rõ nhất, chuyện tôi giết ba mẹ của Tiểu Hân, nhân chứng còn sót lại cũng chỉ còn mình bà" giọng Lãnh Mạc càng lúc càng trở nên đáng sợ, hắn cầm một chai thuốc nhỏ quăng cho bà lão, bà lão lắc đầu lia lịa, khóc nấc từng tiếng van xin "dù sao...suốt mấy mươi năm qua...tôi cũng đã bị nhốt ở chốn này...tôi thề sẽ không tiết lộ bí mật này...phu nhân mãi mãi sẽ không hay biết đâu lão đại đừng giết tôi"
Lãnh Mạc nhếch môi, mặt hắn đầy sát khí chĩa miệng súng vào thái dương của bà ấy "biết quá nhiều, không tốt, năm xưa chẳng phải ba mẹ cô ấy vì phản bội Hắc Long hại chết hàng trăm đàn em nên mới chịu phạt như vậy" Lãnh Mạc nghiến răng ken két, gương mặt hung tợn "tôi đã giết ba mẹ cô ấy, nói đúng hơn là hai kẻ phản bội kia, tôi chưa từng hối hận, nhưng oan nghiệt nhỉ, tôi lại yêu con gái của họ" Lãnh Mạc cười ngây dại "tôi từng muốn giết cả gia đình họ để trả thù cho cha tôi và các thuộc hạ Hắc Long đã chết nhưng tôi lại không muốn mất Tiểu Hân, mẹ kiếp, bà thấy sao ha ha, oan nghiệt lắm đúng không?"
Bà lão dập đầu van xin, máu tươi từ trên trán đã nhỏ xuống từng giọt.
"Bà cũng nằm trong dạng tình nghi năm đó, có phải bà cũng bắt tay với ba mẹ Tiểu Hân?" Lãnh Mạc gằng giọng, hắn nắm tóc bà lão giật ngược lên, đôi mắt đầy tia máu đang muốn đốt cháy bà lão đó, hàm răng trắng của hắn ma sát kịch liệt vào nhau "khốn nạn thật, cho bà sống là cái gai trong mắt của tôi"
Pằng..
Lãnh Mạc cười một cách quái đảm, bà lão kia đã nằm sóng soài ra đất, trên thái dương là một dấu đạn to, mắt bà ta mở trừng trừng nhìn Lãnh Mạc không chịu nhắm. Nhưng hắn quá quen với việc này, nhân nhượng với kẻ thù chính là hành vi ngu xuẩn nhất ở trong thế giới ngầm này.
Giang Ngữ Hân, em sẽ vĩnh viễn ở cạnh tôi, bí mật kia sẽ bị chôn vùi. Bà già này chết rồi, thật tốt.
Lãnh Mạc đá cánh cửa phòng giam bước ra, liền ngay sau đó cả phòng giam cùng bà già kia hoàn toàn bị xóa sổ.
Lãnh Mạc đến Kris làm việc, hắn nhìn lướt qua số liệu thống kê doanh thu của tháng này, đúng là có tăng rất nhiều so với tháng trước. Kể cả lượng doanh thu của các mặt hàng cấm cũng tăng vọt đáng kể.
"Mạc, anh thấy sao? Từ khi bang Đại Bàng gia nhập vào Hắc Long, anh hài lòng chứ?" Hàn Duật cùng Hà Băng ngồi trên sofa, ngắm nhìn vẻ mặt không chút biểu hiện gì của Lãnh Mạc liền muốn hỏi "tất cả doanh thu mọi thương vụ của anh đều tăng đúng chứ?"
Lãnh Mạc đóng cuốn sổ đen lại, hắn đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Duật và Hà Băng một lượt, nhíu mày "Duật, nói thẳng vấn đề"
Hàn Duật cười ha hả "Mạc, anh đúng là hiểu ý tôi, thực ra tôi có một yêu cầu nho nhỏ"
"Duật hình như anh đã quên mất một chuyện, là anh chính tay giao bang Đại Bàng cho tôi khi tôi giết Hàn Lực giúp anh rồi nhỉ?"
"Hì hì, Mạc à, tôi không có ý xấu xa muốn đòi hỏi anh điều cao sang gì cả" Hàn Duật xua tay, sợ làm mất lòng Lãnh Mạc, anh ta nhanh nhảu "chỉ là tôi mong anh hãy tha thứ cho em gái tôi về chuyện lần trước"
Lãnh Mạc xoa trán, hắn xoay xoay chiếc ghế "tùy thuộc vào phu nhân của tôi, xem cô ấy có bỏ qua cho Hà Băng không"
"Nhưng mà chẳng phải lúc đấy anh nói khi nào chưa tìm ra Giang Ngữ Hân thì sẽ không thèm nhìn mặt Hà Băng sao, bây giờ đã tìm thấy cô ấy rồi tại sao anh vẫn lạnh nhạt với Tiểu Băng nhà tôi chứ?" Hàn Duật vì thương em gái nên có hơi lớn tiếng.
"Đừng gọi thẳng thừng tên của vợ tôi như thế, nếu không đừng trách tôi không nể tình bạn bè với anh" Lãnh Mạc nghiêm nghị nhìn qua phía Hà Băng đang ngồi "Hà Băng, cô khiến phu nhân của tôi rời khỏi tôi hai tháng, cô cũng có tội không nhỏ"
"Em đã biết lỗi, em hối hận rồi" Hà Băng mếu máo "em rất muốn xin lỗi phu nhân, anh có thể cho em bù đắp lỗi lầm của mình được không?"
Bình luận facebook