Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Trong căn phòng nghiên cứu chỉ còn lại duy nhất một mình Lãnh Mạc trong đó, hắn chăm chú nhìn những lọ hóa chất mà trước đây Ngữ Hân đã từng sử dụng để chế tạo ra một chiếc mặt nạ silicon chuyển đổi dung nhan. Thật lâu sau đó, Lãnh Mạc đeo găng tay vào rồi trí nhớ dẫn dắt hắn từng bước làm theo hành động lúc xưa của Ngữ Hân. Mỗi một thao tác của Lãnh Mạc, đều giống hệt với một "phù thủy bóng đêm" chuyên nghiệp, chẳng hiểu vì sao hắn chỉ nhìn qua Ngữ Hân của hắn tạo ra mặt nạ một lần mà lại có thể tự làm lại một cách thuần phục như thế. Chiếc ghế lão đại Hắc Long vốn không dễ dàng ngồi vào, người duy nhất có thể đoạt lấy vị trí cao nhất của bang, chỉ có thể là Lãnh Mạc, độc ác, nham hiểm, mưu trí, thông minh, hắn đều có đầy đủ tư chất lãnh đạo. Bằng chứng là Hắc Long là một bang mà hễ nhắc đến, các lão đại nhiều phái khác cho dù có tuổi đời lớn hơn, bọn họ cũng phải nể mặt Lãnh Mạc. Và dĩ nhiên chỉ có Bạch Hổ mới là đối thủ duy nhất của Hắc Long hiện tại, nói chi đến việc Tiết Chí Khiêm đang giam cầm phu nhân yêu quý của Lãnh Mạc, chả trách càng khiến hắn ta như đang ngồi trên đống lửa, cần phải tạo ra một gương mặt khác để đột nhập bang Bạch Hổ, giải cứu Ngữ Hân. Lãnh Mạc biết rằng võ nghệ của Ngữ Hân vẫn chưa phải là đối thủ với Tiết Chí Khiêm, cho dù ngày trước hắn từng dạy hết võ thuật cho cô, nhưng lúc đó cô cũng chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ dạy lại cho một đứa trẻ khác, dĩ nhiên vẫn không thể nào là hoàn thiện tâm can. Vì vậy, Lãnh Mạc phải cứu Ngữ Hân ra càng sớm càng tốt.
Hơn nửa ngày, Lãnh Mạc đã cho ra hai chiếc mặt nạ silicon vừa ý với hắn, ướm thử chiếc mặt nạ lên gương mặt của mình, rõ ràng Lãnh Mạc đã hóa thành một người hoàn toàn khác. Đến khi hắn từ phòng nghiên cứu đi ra, nhiều đàn em của hắn, ngay cả Dany cũng nhận không ra, liền chĩa súng vào người hắn. Cho đến khi Hà Sinh đi đến ngăn cản, bọn thuộc hạ mới biết mình vừa gây họa liền quỳ rạp cúi đầu tạ tội.
Lãnh Mạc gầm lên một tiếng, hắn nhếch môi "tốt lắm" vì ngay cả Dany, một trong hai thuộc thân thích của hắn còn nhận không ra, thì tên Tiết Chí Khiêm kia có là cái thá gì. Mẹ kiếp, dám bắt cả vợ của hắn, hắn sẽ cho cả Bạch Hổ phải chìm trong biển lửa.
....
"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cậu đừng chạy nữa, ăn cơm nào"
"Cô Tiểu Thúy, con muốn gặp mani, con nhớ mami, con muốn thơm mani, con muốn mami đút cơm cho con" Tiểu cục bột vừa cầm con diều vừa chạy lòng vòng quay sân, cậu nhóc nghịch ngợm đang nhớ mẹ, đôi mắt to tròn bỗng cụp xuống nhưng trong tay vẫn không buông diều giấy "mami của con rất xinh đẹp đúng không cô Tiểu Thúy?" Nó ngước mắt ngấn lệ lên nhìn Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy nghe vậy mà chạnh lòng, nãy giờ đuổi theo đứa nhỏ này muốn mệt chết, nhưng sau khi nghe nó nói như thế Tiểu Thúy liền ngơ ngẩn, nhớ về phu nhân trước đây "ừm, cậu ăn cơm, rồi tôi sẽ kể chuyện về phu nhân cho cậu nghe được không?"
Tiểu cục bột gật đầu lia lịa, ánh mắt bỗng dưng vui mừng trở lại "dạ được ạ" đứa bé mở to miệng nhỏ, ngoan ngoãn ăn cơm mà Tiểu Thúy đang đút ăn "kể cho con nghe lúc trước daddy làm thế nào mà làm quen được mami ấy cô. Có phải hai người học chung trường như con và Khả Như không cô?"
Tiểu Thúy bị đứa nhỏ làm cho bật cười, cô không ngờ tiểu thiếu gia mới có ba tuổi mà còn biết những chuyện này. Thật là...Tiểu Thúy gãi đầu, không lẽ nói rằng daddy nó ép mani nó lên giường rồi sinh ra nó...chậc chậc, không được, như thế sẽ làm hư nó.
"Cô Tiểu Thúy, mau kể đi, daddy con yêu mami khi nào vậy? Còn lần đầu tiên họ gặp nhau thì sao?" Tiểu cục bột lay mạnh tay Tiểu Thúy, nó hỏi dồn dập "daddy và mami con làm sao mà sinh ra con nhỉ, cô Tiểu Thúy mau kể đi mà"
Tiểu Thúy bị nhóc quỷ này làm đỏ mặt, giọng nói lắp bắp "daddy và mami con...lần đầu...họ gặp nhau...thì...thì...là"
"Là sao vậy cô. Cô Tiểu Thúy nói nhanh lên hu hu" tiểu cục bột cũng có thói quen ghét sự lề mề, y hệt daddy của nó. Thấy Tiểu Thúy ậm ờ, nó không kiên nhẫn nổi, đúng là cái tên Lãnh Tĩnh này của Ngữ Hân định đặt cho nó, nên được dẹp bỏ thì hợp lý hơn.
"Thì nói chung là cũng giống cậu và bạn Khả Như gì đó" Tiểu Thúy trả lời đại cho nó vừa lòng, chỉ cần nó chịu tiếp tục ăn và không hành hạ cô nữa là cô vui rồi.
"Daddy cậu vừa gặp mami cậu đã..." trời ơi không lẽ nói toẹt ra cho nó biết rằng daddy nó bắt ông cậu của mami nó, rồi hành hạ mani nó sống chết không yên. Mami nó vì nuôi mơ ước được tự do, muốn thoát khỏi tay daddy nó nên đã chấp nhận điều kiện lên giường cùng daddy nó. Ôi trời ơi, chắc mình điên rồi, tiểu thiếu gia này hỏi toàn câu khó.
"Đã sao cô Tiểu Thúy" nó lại nhíu mày, hành động hừ lên y chang daddy nó, thúc giục Tiểu Thúy.
"Đã...đã yêu mami cậu từ khi cô ấy còn là...sinh viên khoa thiết kế thời trang" trán Tiểu Thúy lấm tấm mồ hôi, đây là một ca đút ăn cơm khó nhất mà cô từng làm.
"Hì hì, con biết ngay mà, daddy con vừa dịu dàng vừa nuông chiều mami cho nên mami mới đồng ý yêu daddy đó" tiểu cục bột đứng trên ghế đá sung sướng nhún nhảy "giống với Khả Như hì hì"
Nó mới bây lớn, mà đã có bạn gái rồi sao? Hic hic, ai như mình hơn nó hơn hai mươi tuổi mà vẫn chẳng có ai để yêu thương. Tiểu Thúy xụ mặt xuống. Tiểu cục bột "a" một tiếng lớn làm Tiểu Thúy giật bắn mình "có gì sao cậu?"
"Vậy mami và daddy làm sao mà sinh ra con?"
Tiểu Thúy muốn chảy máu mũi, cô bé chớp chớp mắt nhớ lại một lần vô tình vào phòng phu nhân trong lúc cô ấy và lão đại đang làm tình trên giường. Ngày đó, nếu không có phu nhân giữ lại nòng súng của lão đại, chắc chắn bây giờ cô đã không còn ở đây để đút tiểu quỷ ăn cơm. "Ờ..ờ là daddy và mami cậu kết hôn rồi, liền sinh ra cậu"
Tiểu cục bột gật gật đầu nhỏ, bé hài lòng với câu trả lời này, rồi há miệng ăn tiếp "daddy và mami là tình cảm thắm thiết hì hì"
"Đúng rồi, là như cậu nói. Lão đại và phu nhân là tình cảm thắm thiết" Tiểu Thúy đút tiểu cục bột ăn xong, cảm thấy miệng nó chuẩn bị mấp máy định nói gì tiếp theo, Tiểu Thúy liền bưng chiếc tô trống trơn đi vào nhà, bỏ mặc nó ngồi đó chơi với con diều giấy.
....
Lãnh Mạc từ sớm đã rời khỏi nhà, hắn chỉ đơn phương lái chiếc BWM phóng như bay đến một nơi cách xa Thượng Hải hơn 500 cây số đường bộ. Lần này đến Bạch Hổ, chỉ cần một mình hắn đi là đủ, không cần Dany và Hà Sinh trợ giúp, an toàn của Ngữ Hân vẫn là trên hết. Hơn nữa đeo mặt nạ silicon vào nếu đi cùng lúc nhiều người thì hành tung rất dễ bị bại lộ.
Ở căn biệt thự Bạch Hổ, Ngữ Hân bị giam cầm ở một căn phòng ở tầng thứ tư, tách biệt với những căn phòng còn lại. Ngữ Hân suốt nửa giờ cứ đi tới đi lui dọc theo chiếc giường. Một hầu gái mở cánh cửa mang đồ ăn lên cho cô, hầu gái có gương mặt tươi sáng nhìn Ngữ Hân với ánh mắt ghen tị, chẳng hiểu vì sao hầu gái hôm nay lại nói với cô thật nhiều chuyện về Tiết lão đại của cô ta.
"Lão đại của chúng tôi chưa từng đem phụ nữ nào về đây, cô là người đầu tiên đó. Giang Ngữ Hân, quả thực lần trước lão đại đã có ý muốn chiếm đoạt cô rồi nhưng lão đại không muốn như vậy. Tính tình lão đại không thích cưỡng bức phụ nữ mà anh ta yêu thương, chỉ khi nào cô gái đó tự nguyện dâng hiến. Tôi chẳng hiểu lão đại của chúng tôi tốt như vậy, ngoại hình lại thu hút như vậy, mà cô lại không thích. Cô có phước mà không biết giữ. Thật là ngốc"
Ngữ Hân ngây người, cô hầu gái nói một mạch như thế rồi đi ra khỏi phòng. Ngữ Hân suy nghĩ một lúc.
Tiết Chí Khiêm khác hẳn với Lãnh Mạc, Lãnh Mạc chỉ biết chiếm hữu, bất cứ thứ gì hắn ta đã ngắm trúng đều phải lấy cho bằng được. Kể cả việc cướp đi lần đầu của cô.
Ngữ Hân bật cười, vậy mà cô lại yêu hắn, thật ngu ngốc...
Hơn nửa ngày, Lãnh Mạc đã cho ra hai chiếc mặt nạ silicon vừa ý với hắn, ướm thử chiếc mặt nạ lên gương mặt của mình, rõ ràng Lãnh Mạc đã hóa thành một người hoàn toàn khác. Đến khi hắn từ phòng nghiên cứu đi ra, nhiều đàn em của hắn, ngay cả Dany cũng nhận không ra, liền chĩa súng vào người hắn. Cho đến khi Hà Sinh đi đến ngăn cản, bọn thuộc hạ mới biết mình vừa gây họa liền quỳ rạp cúi đầu tạ tội.
Lãnh Mạc gầm lên một tiếng, hắn nhếch môi "tốt lắm" vì ngay cả Dany, một trong hai thuộc thân thích của hắn còn nhận không ra, thì tên Tiết Chí Khiêm kia có là cái thá gì. Mẹ kiếp, dám bắt cả vợ của hắn, hắn sẽ cho cả Bạch Hổ phải chìm trong biển lửa.
....
"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cậu đừng chạy nữa, ăn cơm nào"
"Cô Tiểu Thúy, con muốn gặp mani, con nhớ mami, con muốn thơm mani, con muốn mami đút cơm cho con" Tiểu cục bột vừa cầm con diều vừa chạy lòng vòng quay sân, cậu nhóc nghịch ngợm đang nhớ mẹ, đôi mắt to tròn bỗng cụp xuống nhưng trong tay vẫn không buông diều giấy "mami của con rất xinh đẹp đúng không cô Tiểu Thúy?" Nó ngước mắt ngấn lệ lên nhìn Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy nghe vậy mà chạnh lòng, nãy giờ đuổi theo đứa nhỏ này muốn mệt chết, nhưng sau khi nghe nó nói như thế Tiểu Thúy liền ngơ ngẩn, nhớ về phu nhân trước đây "ừm, cậu ăn cơm, rồi tôi sẽ kể chuyện về phu nhân cho cậu nghe được không?"
Tiểu cục bột gật đầu lia lịa, ánh mắt bỗng dưng vui mừng trở lại "dạ được ạ" đứa bé mở to miệng nhỏ, ngoan ngoãn ăn cơm mà Tiểu Thúy đang đút ăn "kể cho con nghe lúc trước daddy làm thế nào mà làm quen được mami ấy cô. Có phải hai người học chung trường như con và Khả Như không cô?"
Tiểu Thúy bị đứa nhỏ làm cho bật cười, cô không ngờ tiểu thiếu gia mới có ba tuổi mà còn biết những chuyện này. Thật là...Tiểu Thúy gãi đầu, không lẽ nói rằng daddy nó ép mani nó lên giường rồi sinh ra nó...chậc chậc, không được, như thế sẽ làm hư nó.
"Cô Tiểu Thúy, mau kể đi, daddy con yêu mami khi nào vậy? Còn lần đầu tiên họ gặp nhau thì sao?" Tiểu cục bột lay mạnh tay Tiểu Thúy, nó hỏi dồn dập "daddy và mami con làm sao mà sinh ra con nhỉ, cô Tiểu Thúy mau kể đi mà"
Tiểu Thúy bị nhóc quỷ này làm đỏ mặt, giọng nói lắp bắp "daddy và mami con...lần đầu...họ gặp nhau...thì...thì...là"
"Là sao vậy cô. Cô Tiểu Thúy nói nhanh lên hu hu" tiểu cục bột cũng có thói quen ghét sự lề mề, y hệt daddy của nó. Thấy Tiểu Thúy ậm ờ, nó không kiên nhẫn nổi, đúng là cái tên Lãnh Tĩnh này của Ngữ Hân định đặt cho nó, nên được dẹp bỏ thì hợp lý hơn.
"Thì nói chung là cũng giống cậu và bạn Khả Như gì đó" Tiểu Thúy trả lời đại cho nó vừa lòng, chỉ cần nó chịu tiếp tục ăn và không hành hạ cô nữa là cô vui rồi.
"Daddy cậu vừa gặp mami cậu đã..." trời ơi không lẽ nói toẹt ra cho nó biết rằng daddy nó bắt ông cậu của mami nó, rồi hành hạ mani nó sống chết không yên. Mami nó vì nuôi mơ ước được tự do, muốn thoát khỏi tay daddy nó nên đã chấp nhận điều kiện lên giường cùng daddy nó. Ôi trời ơi, chắc mình điên rồi, tiểu thiếu gia này hỏi toàn câu khó.
"Đã sao cô Tiểu Thúy" nó lại nhíu mày, hành động hừ lên y chang daddy nó, thúc giục Tiểu Thúy.
"Đã...đã yêu mami cậu từ khi cô ấy còn là...sinh viên khoa thiết kế thời trang" trán Tiểu Thúy lấm tấm mồ hôi, đây là một ca đút ăn cơm khó nhất mà cô từng làm.
"Hì hì, con biết ngay mà, daddy con vừa dịu dàng vừa nuông chiều mami cho nên mami mới đồng ý yêu daddy đó" tiểu cục bột đứng trên ghế đá sung sướng nhún nhảy "giống với Khả Như hì hì"
Nó mới bây lớn, mà đã có bạn gái rồi sao? Hic hic, ai như mình hơn nó hơn hai mươi tuổi mà vẫn chẳng có ai để yêu thương. Tiểu Thúy xụ mặt xuống. Tiểu cục bột "a" một tiếng lớn làm Tiểu Thúy giật bắn mình "có gì sao cậu?"
"Vậy mami và daddy làm sao mà sinh ra con?"
Tiểu Thúy muốn chảy máu mũi, cô bé chớp chớp mắt nhớ lại một lần vô tình vào phòng phu nhân trong lúc cô ấy và lão đại đang làm tình trên giường. Ngày đó, nếu không có phu nhân giữ lại nòng súng của lão đại, chắc chắn bây giờ cô đã không còn ở đây để đút tiểu quỷ ăn cơm. "Ờ..ờ là daddy và mami cậu kết hôn rồi, liền sinh ra cậu"
Tiểu cục bột gật gật đầu nhỏ, bé hài lòng với câu trả lời này, rồi há miệng ăn tiếp "daddy và mami là tình cảm thắm thiết hì hì"
"Đúng rồi, là như cậu nói. Lão đại và phu nhân là tình cảm thắm thiết" Tiểu Thúy đút tiểu cục bột ăn xong, cảm thấy miệng nó chuẩn bị mấp máy định nói gì tiếp theo, Tiểu Thúy liền bưng chiếc tô trống trơn đi vào nhà, bỏ mặc nó ngồi đó chơi với con diều giấy.
....
Lãnh Mạc từ sớm đã rời khỏi nhà, hắn chỉ đơn phương lái chiếc BWM phóng như bay đến một nơi cách xa Thượng Hải hơn 500 cây số đường bộ. Lần này đến Bạch Hổ, chỉ cần một mình hắn đi là đủ, không cần Dany và Hà Sinh trợ giúp, an toàn của Ngữ Hân vẫn là trên hết. Hơn nữa đeo mặt nạ silicon vào nếu đi cùng lúc nhiều người thì hành tung rất dễ bị bại lộ.
Ở căn biệt thự Bạch Hổ, Ngữ Hân bị giam cầm ở một căn phòng ở tầng thứ tư, tách biệt với những căn phòng còn lại. Ngữ Hân suốt nửa giờ cứ đi tới đi lui dọc theo chiếc giường. Một hầu gái mở cánh cửa mang đồ ăn lên cho cô, hầu gái có gương mặt tươi sáng nhìn Ngữ Hân với ánh mắt ghen tị, chẳng hiểu vì sao hầu gái hôm nay lại nói với cô thật nhiều chuyện về Tiết lão đại của cô ta.
"Lão đại của chúng tôi chưa từng đem phụ nữ nào về đây, cô là người đầu tiên đó. Giang Ngữ Hân, quả thực lần trước lão đại đã có ý muốn chiếm đoạt cô rồi nhưng lão đại không muốn như vậy. Tính tình lão đại không thích cưỡng bức phụ nữ mà anh ta yêu thương, chỉ khi nào cô gái đó tự nguyện dâng hiến. Tôi chẳng hiểu lão đại của chúng tôi tốt như vậy, ngoại hình lại thu hút như vậy, mà cô lại không thích. Cô có phước mà không biết giữ. Thật là ngốc"
Ngữ Hân ngây người, cô hầu gái nói một mạch như thế rồi đi ra khỏi phòng. Ngữ Hân suy nghĩ một lúc.
Tiết Chí Khiêm khác hẳn với Lãnh Mạc, Lãnh Mạc chỉ biết chiếm hữu, bất cứ thứ gì hắn ta đã ngắm trúng đều phải lấy cho bằng được. Kể cả việc cướp đi lần đầu của cô.
Ngữ Hân bật cười, vậy mà cô lại yêu hắn, thật ngu ngốc...
Bình luận facebook