• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vũ Điệu Của Trung Tá (1 Viewer)

  • Chương 17

Vừa mới dứt lời Sơ Vũ liền hối hận . Căn phòng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.
Tịch Hạo Trạch cau mày lại, ánh mắt trầm tư chậm rãi nhìn xuống đôi giày trên chân Sơ Vũ.
Năm đó, vào một chiều hè trên sân trường thanh tĩnh. Cô gái mặc một chiếc váy dài trắng tinh ngồi trên thanh xà đu, đôi chân thon dài xỏ hờ đôi giày hơi đung đưa, khe khẽ ngân nga khúc nhạc với giọng hát ngọt ngào. Mái tóc dài nhẹ bay trong gió, mùi hoa oải hương thơm ngát thoang thoảng khắp nơi.
Tịch Hạo Trạch đang ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh đọc sách, "Bùm" một vật màu đen rơi xuống bên chân anh.
Anh xoay người qua, mỉm cười nhặt giày lên. Ánh mắt đắm đuối dịu dàng nhìn cô gái.
"Tịch Hạo Trạch, tuần sau em đã phải đến Italy biểu diễn rồi, một tháng sau mới quay lại mà sao bây giờ anh vẫn có thể ngồi đấy đọc sách được chứ."
"Em cũng không phải là không quay lại mà." Tịch Hạo Trạch đi qua nắm lấy chân cô cẩn thận mang vào: "Nhìn em kìa để mẹ em mà thấy lại mắng cho mà xem."
Cô gái cười khúc khích, hai tay nâng mặt anh lên: "Tịch Hạo Trạch, sau này anh chỉ được phép mang giày cho em thôi đấy."
Tịch Hạo Trạch cúi đầu, lúc này đây Sơ Vũ không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ.
"Tịch Hạo Trạch..." Sơ Vũ khẽ gọi tên anh. Tịch Hạo Trạch nhìn lên, nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình.
Sơ Vũ mím môi, thế giới tình cảm thuần khiết của cô trái ngược với anh.
Người như Tịch Hạo Trạch làm sao có thể giống cô được, nhưng chuyện gì đã qua thì cứ để cho nó qua. Một người đàn ông chững chạc chín chắn, lại có gia cảnh tốt, không thể nào chưa từng có một mảnh tình vắt vai được. Tuy cô rất tò mò nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa vì như thế chỉ mang lại đau khổ chứ chẳng có ích gì.
"Đi ăn thôi anh, thức ăn đã sắp nguội cả rồi."
Tịch Hạo Trạch thở nhẹ một hơi, nắm chặt lấy tay cô.
Sau bữa tối, trong phòng khách, Sơ Vũ luyện tập còn Tịch Hạo Trạch ngồi trên sô pha, ti vi tắt tiếng liên tục nhấp nháy chuyển hình. Anh nhìn chằm vào Sơ Vũ đang không ngừng lặp lại động tác, chiếc cằm mảnh khảnh hơi rướn lên cao. Sơ Vũ đúng là một diễn viên múa bẩm sinh. Cũng khó trách các lãnh đạo bên kia vui mừng cười toe toét khi anh đến nộp đơn cho Sơ Vũ vào đoàn.
"Ai zza, mệt chết đi được ." Sơ Vũ đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, xoa xoa cổ chân. Anh vẫn nhìn cô như thế không biết đang suy nghĩ gì. Ti vi đang chiếu chương trình "Thám hiểm" mà hai người đều thích xem.
Trên bàn bày ra rất nhiều đồ ăn vặt, Sơ Vũ vô tư lấy một gói khoai tây chiên mở ra. Tịch Hạo Trạch nghe tiếng rột roạt, tay giật lại: "Đừng ăn những thứ này nhiều, đến khi em bị béo lên rồi lại phải vất vả giảm cân đấy." Nói xong liền lấy khăn lau tay cho cô.
Thật ra Tịch Hạo Trạch là một người rất biết quan tâm chăm sóc người khác , thỉnh thoảng Sơ Vũ nghĩ kết hôn với một người đàn ông hơn cô tám tuổi cũng rất tốt.
Cô mỉm cười hạnh phúc. Nhưng vừa chớp mắt đã nghiêm mặt lại, tay sờ lên bụng: "Dạo này cường độ luyện tập tăng cao nên em ăn rất nhiều, thế mà mỗi lúc tập xong bụng em liền đói meo à." Cô dừng một chút lại nhìn sang Tịch Hạo Trạch, ánh mắt lóe lên một tia gian xảo pha chút hứng thú hỏi anh: "Thường ngày các anh huấn luyện cũng vất vả lắm đúng không, nếu anh đói bụng thì phải làm sao bây giờ?"
Tịch Hạo Trạch nằm dựa nửa người trên sô pha mềm mại, buồn cười nói: "Có thể làm sao được chứ, cố chịu thôi."
"Thân thể con người đâu có cứng rắn như sắt thép đâu." Sơ Vũ nghịch ngợm vỗ vào ngực anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt âu yếm, dịu dàng nở nụ cười.
Hôm sau, Sơ Vũ lại đem theo một đôi giày nữa đến đơn vị. Nhìn hai đôi giày trong tủ, lòng cô ngập tràn hạnh phúc.
Cô đến sớm, lúc này ở trong phòng tập cũng chỉ mới có vài người. Thay váy múa xong, cô quay người thì nhìn thấy Tô Y.
"Chào cô Tô."
"Sơ Vũ, cô tới sớm nhỉ." Tô Y nhìn thấy Sơ Vũ đã thay xong quần áo .
Sơ Vũ nhìn thoáng đôi giày Tô Y vừa lấy ra từ tủ, hơi cũ, lại ố vàng, một vài góc còn bị sờn mòn.
Tô Y cúi người thay giày, đứng lên thì bắt gặp ánh mắt Sơ Vũ đang nhìn chằm vào chân mình, khóe miệng hơi cong lên: "Đôi giày này là món quà tôi tự thưởng cho mình khi thi đậu vào học viện, cũng không ngờ là tôi đã mang nó nhiều năm như vậy rồi." Cô khẽ thở dài.
Sơ Vũ không nói gì, trực giác của cô cho cô biết đằng sau nó là ẩn chứa một câu chuyện tình buồn, mỗi người đều có một bí mật riêng.
Lúc đang luyện tập, Uông Thần cũng để ý đến đôi giày của Tô Y: "Sơ Vũ, sao cô Tô vẫn mang đôi giày cũ ấy nhỉ?"
"Cô ấy mang lâu rồi nên tiếc nuối ."
"Tôi cảm thấy không phải thế, nói không chừng có lẽ là bạn trai tặng đấy ." Uông Thần bĩu môi, giọng nói nhỏ xuống: "Nhưng, tôi nghe nói cô Tô vẫn chưa kết hôn đâu. Năm nay cô ấy đã hai chín rồi đấy."
Sơ Vũ kinh ngạc: "Cô ấy đã hai chín rồi hả ?"
Uông Thần khinh bỉ liếc cô: "Là tuổi thật đấy."
"Cô ấy chăm sóc bản thân tốt quá." Cô vẫn luôn nghĩ Tô Y cùng lắm cũng chỉ hai lăm thôi.
Buổi trưa lúc đến canteen ăn cơm, Sơ Vũ và Uông Thần vẫn như mọi ngày ngồi ở vị trí cũ, Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, một bầu không khí rất dễ chịu. Lúc này là giờ ăn nên rất đông người, từ xa Sơ Vũ nhìn thấy Tô Y đang bưng hộp cơm tìm chỗ ngồi, cô vẫy vẫy tay với Tô Y.
Tô Y đi đến: "Không phiền mọi người chứ."
Ba người lặng im ăn cơm trưa.
Uông Thần nhìn Sơ Vũ đã ăn gần hết , kinh ngạc hỏi: "Sơ Vũ, sao dạo này cô lại ăn nhiều như thế?"
Họ là diễn viên múa nên đều rất chú ý đến dáng dấp. Tối hôm qua Tịch Hạo Trạch vừa mới nói cô, bây giờ Uông Thần lại đụng vào nổi đau ấy.
"Có đâu, bình thường tôi cũng ăn nhiều vậy mà ." Sơ Vũ lí nhí nói , thật ra trước đây cô ăn rất ít. Từ sau khi kết hôn, mỗi lần về đại viện bà Trần lại nấu đủ các món để tẩm bổ cho cô. Cô không ăn thì sợ bà buồn lòng, nhưng cô cứ ăn là lại càng ăn nhiều hơn.
"Ố ồ." Uông Thần cười cười.
Tô Y cười nhẹ, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của Sơ Vũ. Cô đột nhiên thẫn thừ, lòng đau nhói.
Tịch Hạo Nguyệt ngồi ở góc xa đằng kia, tay nắm chặt đôi đũa, mày nhíu lại, trong lòng sôi sục không thể không than vãn thế giới này sao nhỏ bé thế, quanh quẩn một vòng rồi lại gặp nhau. Cô nhìn Sơ Vũ đang ngồi bên kia, ánh mắt lo lắng không nói nên lời.
Chiều lại, khi đang tập luyện thì xảy ra một số sai xót với phần nhạc đệm, đôi giày kia của Tô Y cuối cùng đã hy sinh một cách vinh quang . Sơ Vũ nhìn thấy ánh mắt Tô Y có chút luyến tiếc, cô không đành lòng nói: "Cô Tô, em còn một đôi giày mới. Hay là cô mang tạm đôi giày của em đi."
Tô Y sững ra vài giây nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Sơ Vũ đưa cho Tô Y đôi giày đầu tiên mà Tịch Hạo Trạch tặng cô. Khi đó dường như cô bị gì đó làm cho mê muội, cũng không có hỏi Tô Y mang giày size bao nhiêu, đôi giày kia Tô Y mang vào rất vừa vặn rất hợp.
"Giày rất đẹp."
"Chồng tôi đã tặng tôi đấy ." Cô kinh ngạc không biết bản thân mình làm sao vậy, chẳng ai hỏi cô mà cô cũng tự nói ra. Có lẽ là trong lòng cô có chút gì đó không đành lòng nên mới có phản ứng lớn như vậy.
Tô Y cúi người, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua mũi giày, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như đang tìm kiếm bóng hình xa xưa nào đó. Đột nhiên cô đứng dậy: "Được rồi, tiếp tục tập luyện đi."
~~~
Mồng một tháng tám, sân khấu lớn được trang trí rực rỡ. Sơ Vũ đứng ở phia sau hậu trường, qua tấm rèm cô nhìn thấy ba chồng cô Tịch Chính Hồng đang ngồi ở vị trí chính giữa.
Duyên phận đúng thật rất kỳ diệu, lúc tết tây cô cũng đã từng đứng trên sân khấu này. Vẫn tưởng đó chỉ là sự tình cờ, nào ngờ rằng đấy chính là giây phút đã đưa cô đến với sự nghiệp múa lâu dài. Cũng chính trong đêm đấy, mối quan hệ phức tạp của cô và Tịch Hạo Trạch lại bắt đầu. Không có buổi biểu diễn đêm đó có lẽ cô và anh cũng sẽ không gặp nhau, cô và anh cũng chỉ có thể là hai người xa lạ. Tịch Hạo Trạch cũng mãi mãi chỉ có thể tồn tại trong ký ức của cô.
"Sơ Vũ, lát nữa đã đến chúng ta rồi , sao cô vẫn còn chưa thay trang phục đi." Uông Thần từ phía sau đi đến vỗ lên vai cô."Cô đang nhìn cái gì đấy?"
"Chả có gì cả." Sơ Vũ kéo Uông Thần: "Nhanh đi thay thôi."
"Hứ. cô nhìn chồng mình chứ gì. Thật là chịu không nổi cô đấy. Cô như vậy sao có thể làm vợ của quân nhân được chứ. "
Sơ Vũ bị đoán trúng tim đen hai má đã đỏ bừng lên: "Nói thì dễ nhưng làm thì khó."
Buổi hội diễn văn nghệ thành công rực rỡ. Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Sơ Vũ cũng không lên sân khấu để được biểu dương khen ngợi. Cô đứng ở cổng hội trường đợi Tịch Hạo Trạch. Các chiến sĩ khác cứ nối đuôi nhau đi ra.
Tịch Hạo Trạch chậm rãi đi ra. Bên cạnh anh là một người đàn ông cũng mặc quân phục xanh. Hai người vừa đi vừa nói chuyện không hề chú ý đến Sơ Vũ đang đứng bên này.
Sơ Vũ trơ mắt nhìn anh và người đàn ông kia đang to nhỏ cứ thế mà lướt qua người cô, trong lòng hơi bực bội:"Tịch Hạo Trạch." Cô gọi tên anh, giọng trong trẻo êm ái.
Hai người đàn ông đằng trước dừng lại xoay người, Tịch Hạo Trạch nhìn trang phục trên người cô, mày cau lại, đi qua chỗ cô, vươn tay tháo mũ cô xuống: "Trời nóng thế này sao em vẫn chưa thay quần áo, lại muốn bị nổi sảy ư."
Sơ Vũ bĩu môi, mặt mày hớn hở tràn ngập chờ mong hỏi: "Hôm nay em biểu diễn thế nào? Không đến mức dọa Tịch đại nhân đấy chứ?"
"Nhanh đi thay quần áo đi." Tịch Hạo Trạch nâng tay xem đồng hồ: "Cho em mười phút đấy."
Giang Dịch Hiền hứng thú nhìn cảnh trước mắt, nở nụ cười, không nghĩ đến Tịch Hạo Trạch thường ngày bình thản ung dung cũng còn có mặt này. Anh thong dong đi qua: "Chị dâu, hôm nay chị biểu diễn rất tuyệt, rất có khí thế. Lúc nãy Hạo Trạch còn khen chị không ngừng đấy."
Tịch Hạo Trạch trừng mắt liếc anh một cái, toàn vớ vẩn.
"Chị dâu, tôi là Giang Dịch Hiền, lúc hai người kết hôn đúng lúc tôi phải ở thành phố khác diễn tập nên không thể tham dự hôn lễ của hai người được, lần sau hai người phải mời tôi một bữa long trọng mới được đấy."
Hôm nay thời tiết nóng đến 39 độ, Sơ Vũ lại mặc quân trang giày, mặt cô đã đỏ ửng lên, trên trán đã lẫm tấm mồ hôi, cô mỉm cười: "Được."
"Hàn Sơ Vũ em còn 8 phút đấy."
"Aizza, Tịch đội trưởng, bà xã cũng không phải là lính của cậu, bà xã là để nâng niu yêu thương chứ không phải để cậu ra lệnh." Giang Dịch Hiền người này miệng mồm ngọt xớt .
Nghe anh nói thế, Sơ Vũ gấp gáp chạy đi thay, trong lòng thầm oán Tịch Hạo Trạch bá đạo. Mà vì sao cô phải nghe lời anh ta chứ?
Tịch Hạo Trạch nhìn theo bóng lưng xanh nhạt đang quấn quýt chạy kia, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Giang Dịch Hiền nhìn anh liếc một cái, cười trêu chọc: "Haizz, cậu đừng có cười như vậy được không? Đúng thật là rợn người mà."
Tịch Hạo Trạch lạnh lùng liếc anh ta.
Sơ Vũ thay quần áo xong đi ra thì chỉ thấy còn có mình Tịch Hạo Trạch đang đứng dưới tán cây xanh cách đó không xa.
Tịch Hạo Trạch nhìn cô, vẻ mặt bình thản, nâng tay xem đồng hồ: "Muộn một phút mười hai giây."
Sơ Vũ ngạc nhiên.
"Em đến muộn nên về sẽ bị xử phạt!"
Người nào đó công tư phân minh nói.
"Tịch đại nhân à, em đây đã cố gắng thay nhanh nhất rồi đấy . Em chạy nhanh đến nổi tim cũng suýt rơi ra ngoài. Anh không tin thì hãy nghe đi, bây giờ em vẫn còn thở không ra hơi đây. Em chưa bao giờ tham gia quân đội, lại chưa bao giờ được huấn luyện, anh có thể nương tay một chút được không". Cô lắc lắc tay anh, không quan tâm đến xung quanh lại bắt đầu đùa giỡn.
Tịch Hạo Trạch cũng chỉ là hù dọa cô thôi, sao anh có thể trừng phạt cô gì chứ. Anh nén cười, nâng tay lau những giọt mồ hôi trên trán cô.
Hai người không biết một màn ngọt ngào này đã bị rơi vào mắt của một người khác. Tô Y chua xót, đôi mắt mờ mịt nhìn hai người họ. Cô cách họ khoảng mười bước nhưng cô lại phát hiện mình mãi không thể bước đến đó được.
Sau khi kết hôn, Sơ Vũ đã có thói quen ngủ nướng vào cuối tuần. Đúng lúc thứ bảy tuần này Tịch Hạo Trạch cũng được nghỉ. Sơ Vũ còn nghĩ rằng họ hôm nay sẽ tận hưởng một ngày chỉ thuộc về thế giới riêng của hai người, ngờ đâu vừa mới sáng sớm đã bị chồng mình đánh thức.
Cô mơ màng ngáp một cái thật dài: "Tịch Hạo Trạch, hôm nay anh không phải huấn luyện mà, dậy sớm như vậy làm gì chứ?" Nói xong cô lại ngã ào xuống giường, bất mãn hậm hừ .
Thật hiếm khi Tịch Hạo Trạch mới nhìn thấy được bộ dáng lười biếng của cô, thật đáng thương. Anh thấy cô nhắm mắt lại hai hàng mi khẽ run, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào làm da nõn nà trắng mịn của cô, cô cuộn người lại tựa như em bé rất đáng yêu.
Anh bịt mũi cô lại, Sơ Vũ không thở được, giận dữ! Cô đập vào cánh tay anh, nũng nịu nói: "Em thật sự buồn ngủ lắm."
Tịch Hạo Trạch ghé sát tai cô: "Sơ Vũ, tối qua chúng ta đơn giản chỉ nằm ngủ thôi mà." Lúc nói, hơi thở ấm áp của anh thổi vào mặt cô.
Sơ Vũ nâng tay lên dụi mắt, nhỏ giọng mắng: "Đồ háo sắc."
Tịch Hạo Trạch cười nhẹ, vỗ vai cô: "Em dậy ăn sáng đi, lát nữa chúng ta phải ra ngoài nữa."
Ăn xong, Sơ Vũ lười biếng dựa vào lưng ghế, hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đi đến trường bắn cùng với GiangTử và một vài người nữa."
"Em không đi đâu." Sơ Vũ không quen thân với mấy người đấy lắm, cô đi cũng chẳng biết nói gì.
Tịch Hạo Trạch cười cười: "Lâu lắm mới được nghỉ một ngày, người làm chồng như anh sao có thể để Tịch phu nhân cô đơn ở nhà một mình được ."
Sơ Vũ bật cười, trong lòng rất vui vẻ nhanh chóng chạy vào phòng thay quần áo. Lúc cô vừa mới cởi áo ngủ ra thì Tịch Hạo Trạch đi vào. Hai người cũng không phải là chưa từng khỏa thân trước mặt nhau, nếu như cô che che đậy đậy thì có vẻ như giả tạo quá. Tuy cô có hơi xấu hổ nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Không nghĩ rằng ban ngày ban mặt Tịch Hạo Trạch cũng chẳng bận tâm là cô vợ bé nhỏ mình có ngượng ngùng hay không, anh đi đến chiếc tủ cạnh cô, vươn cánh tay dài lấy ra một chiếc đầm màu xanh biển: "Em mặc cái này đi."
Sơ Vũ nhướng mày: "Bộ này có quá già không ?"
Sau kết hôn bà Trần mua cho cô rất nhiều quần áo trang sức, Sơ Vũ cũng chỉ chọn mấy bộ bình thường mặc thôi, nhưng phải công nhận là mắt thẩm mỹ của mẹ chồng cô quả thật là đi trước thời đại. Sơ Vũ đã từng nói qua với Tịch Hạo Trạch về vấn đề này. Có lẽ trước đây bà chưa từng phát huy khiếu thẩm mỹ của mình lên người Tịch Hạo Nguyệt cho nên có cơ hội liền trổ tài lên người cô con dâu này. Sơ Vũ rất xinh đẹp nên mỗi lần đi dạo cùng bà Trần trong đại viện đều được các phu nhân khác khen ngợi nức nở. Nếu như bà Trần không chưng diện cho Sơ Vũ thì bà cảm thấy thật đáng tiếc cho điều kiện và ngoại hình của cô ấy.
"Chồng của em đã là ông chú già rồi, em lại mặc áo quần giống trẻ con, lát nữa mấy người ở đấy sẽ cười anh là dụ dỗ trẻ vị thành niên ."
Sơ Vũ bĩu môi, cô cũng đã nói với anh mấy lần rồi, đúng là đồ xấu tính. Cô thay xong đứng trước gương nhìn lui nhìn tới, cổ áo chữ V làm lộ ra khuôn ngực căng tròn trông rất gợi cảm.
Người nào đó như mất hồn nhìn chằm vào cô, sau lại nói: "A, thiếu một thứ."
Sơ Vũ trợn mắt nhìn anh. Tịch Hạo Trạch quay người đi đến bến tủ đầu giường lấy một chiếc hộp, mở ra là một sợi dây chuyền. Anh đứng đằng sau giúp cô mang vào, Sơ Vũ nhìn hai người trong gương, dịu dàng thắm thiết. Tay sờ sợi dây chuyền, nở một nụ cười hạnh phúc.
Bắt gặp ánh mắt của anh trong gương, tim cô bỗng đập mạnh: "Em cứ có cảm giác là lạ ."
Tịch Hạo Trạch dịu dàng nhìn cô: "Rất đẹp."
Sơ Vũ hít một hơi, cười rạng rỡ.
Lúc ra khỏi nhà, thật trùng hợp là cánh cửa đối diện 801 của Giang Triết cũng vừa mở ra, nhìn thấy Sơ Vũ, anh hơi ngẩn người, mỉm cười: "Chào Tịch tiên sinh, Tịch phu nhân."
Sơ Vũ mỉm cười: "Chào anh, Giang tổng." Thật ra Giang Triết chỉ bằng tuổi cô, chẳng qua là trên người anh khoác một bộ vest lịch lãm, mang giày da, rất chín chắn, vừa nhìn đã biết là một doanh nhân thành đạt. Sơ Vũ nghĩ Tịch Hạo Trạch cũng rất đẹp trai nhưng hai người lại có hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Cô nhìn qua Tịch Hạo Trạch, ánh mắt anh như muốn nuốt chửng cô, trên tay còn cầm túi rác đen.
Cô lập tức đi đến lấy túi rác, sao lại có thể để một anh chàng đẹp trai cầm túi rác được chứ.
Giang Triết thấy động tác của Sơ Vũ , xoay người bước đi .
"Em rất quen thân anh ta sao?" Tịch Hạo Trạch nhìn theo bóng Giang Triết hỏi.
"Lúc trước em có làm ở công ty của anh ta một thời gian." Sơ Vũ rất ngưỡng mộ Giang Triết, nói: "Anh ấy rất giỏi giang vừa về nước đã tự thành lập một công ty. Ở đấy toàn những người tuổi trẻ tài cao. Gia thế của Giang Triết cũng rất tốt, nhưng công ty này đều là do anh ấy tự mình gầy lập nên đấy, thật là giỏi."
Tịch Hạo Trạch hơi chần chừ, nghe Sơ Vũ khen ngợi không ngớt lời: "Hàn Sơ Vũ." Anh nghiêm túc gọi tên cô.
Sơ Vũ giật mình.
"Sau này không được ở trước mặt chồng em khen ngợi người đàn ông khác nữa ." Đột nhiên anh ghé sát bên tai cô, thì thầm: "Anh sẽ ghen đấy!"
Sơ Vũ ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Lúc hai người đến trường bắn thì những người khác cũng vừa đến. Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay cô thong thả đi đến. Ngoài trừ Giang Dịch Hiền và Từ Dịch Phong cô đã gặp qua, những người khác cô đều không biết. Mọi người đều gọi cô là"Chị dâu" . Tất cả bọn họ đều dẫn theo bạn gái. Sơ Vũ nhìn thấy một người phụ nữ lạnh lùng đang đứng bên cạnh Từ Dịch Phong.
Cô nhớ đến cô bé Nhạc Nhạc, trong lòng thầm trách Từ Dịch Phong đúng là đồ đểu cán, đã có con gái rồi mà vẫn còn dây dưa với phụ nữ khác.
Cánh đàn ông đi bắn, phụ nữ thì ngồi ở khán đài quan sát. Trên phương diện này ngoại trừ Tịch Hạo Trạch và Giang Dịch Hiền thường xuyên tập luyện với súng, những người khác hầu như cũng thường đến nơi đây để giải trí nên thành tích cũng không kém.
Sơ Vũ nhìn Tịch Hạo Trạch bắn trăm phát trăm trúng, rất hâm mộ. Bạn gái Từ Dịch Phong thì chỉ thờ ơ im lặng ngồi bên cạnh, đôi lúc lại còn nâng tay nhìn đồng hồ. Sơ Vũ còn nghĩ hay là hai người họ đang giận dỗi.
Lát sau, Tịch Hạo Trạch đi đến đưa khẩu súng cho cô.
Sơ Vũ khoát tay: "Em không chơi được đâu."
"Anh dạy cho em."
Từ Dịch Phong cũng đi đến , lạnh lùng nhìn cô gái bên cạnh: "Diệp Lan, chúng ta hãy cược đi, nếu em thắng tôi, tôi sẽ để cho em gặp Nhạc Nhạc."
Sơ Vũ tò mò nhìn qua. Diệp Lan cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia chế giễu. Trong nháy mắt cô ngẩng đầu đứng lên: "Từ Dịch Phong, ngoại trừ uy hiếp người khác anh có thể làm được gì?"
Cô cười lạnh, nhanh như chớp vung tay ra cướp lấy khẩu súng trên tay anh ta, rồi ngắm nghía.
Giọng nói rất bình tĩnh: "Đời này thứ quý giá nhất tôi cũng đã đặt cược . Cá cược ư? Được thôi. Hy vọng lần này anh có thể giữ lời. Cặn bã ..." hai chữ cuối cùng Sơ Vũ không nghe thấy được, chỉ nhìn thấy được môi Diệp Lan từ từ khép lại.
Từ Dịch Phong có vẻ căng thẳng, vẻ mặt lo lắng.
Sơ Vũ đứng bên cạnh bị dọa sợ , Tịch Hạo Trạch cau mày, kéo cô qua khu vực bên kia.
"Cánh tay nâng lên duỗi thẳng, chú ý tập trung." Tịch Hạo Trạch chính xác là một người thầy giỏi, Sơ Vũ không bắn trúng cũng không mắng cô, mỗi người đều có một lĩnh vực riêng.
"Ôi giời ơi, Hạo Trạch, hai vợ chồng cùng nhau hợp tác, song kiếm hợp bích nhé." Giang Dịch Hiền cười trêu: "Nhưng chị dâu cần phải tăng cường luyện tập hơn nữa đấy."
Mấy người vẫn đang nhìn Sơ Vũ tập luyện, bỗng nhiên phía bên Từ Dịch Phong truyền đến âm thanh xôn xao thu hút sự chú ý của mọi người.
Diệp Lan bắn bách phát bách trúng, mười phát liên tục đều trúng chính xác làm cho những người xung quanh vỗ tay hoan hô. Tịch Hạo Trạch và Giang Dịch Hiền thường xuyên dùng súng nên có bắn trúng cũng chẳng có gì lạ, nhưng là một phụ nữ lại bất ngờ đạt được thành tích như vậy thật sự làm cho hai người cũng rất kinh ngạc.
Diệp Lan kéo tai bịt xuống, lạnh lùng nói: "Từ Dịch Phong, tôi hy vọng anh sẽ giữ lời hứa. Tôi muốn gặp Nhạc Nhạc ngay lập tức... ngay lập tức."
"Nếu như tôi nói không?" Từ Dịch Phong muốn nhìn xem cô sẽ làm sao.
Diệp Lan cũng không giận, cô cười rồi đột nhiên dí súng vào ngực anh, nói: "Nếu như đây là súng thật thì tốt quá."
Mọi người xung quanh đều nhìn chằm vào họ, Từ Dịch Phong bực mình lạnh giọng quát: " Cút hết ngay cho tôi."
Sơ Vũ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trợn tròn hai mắt nhìn, giật nhẹ cánh tay Tịch Hạo Trạch, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy là mẹ Nhạc Nhạc ư?"
Tịch Hạo Trạch nhíu mày: "Chúng ta ra ngoài trước đi, bên kia có con sông..."
Tịch Hạo Trạch còn chưa nói hết lời, Sơ Vũ liền vội vàng hỏi: "Anh muốn đi bắt cua ư?" Trong ký ức của cô, chuyện năm đó Tịch Hạo Trạch dùng con cua dọa cô vẫn luôn mới như in.
Bắt cua? Vậy mà cô ấy cũng có thể nghĩ ra được.
Anh cười, tay choàng qua eo cô: "Chúng ta đi câu cá, không phải hôm qua em nói là muốn ăn cá ư.."
Thật ra Sơ Vũ vẫn muốn ở lại xem tiếp trong đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Lúc hai người đi ra thì nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đứng cách đó không xa, là Tô Y và Tô Thiến.
Sơ Vũ nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, đột nhiên lại nhớ đến tên của họ. Trong mắt cô hiện lên tia kinh ngạc
Tô Y và Tô Thiến cũng nhìn thấy hai người họ.
"Hạo Trạch, đã lâu không gặp." Tô Thiến thản nhiên nhìn lướt qua Sơ Vũ, hứng thú nói.
"Đã lâu không gặp." Tịch Hạo Trạch bình tĩnh trả lời.
Sơ Vũ mỉm cười: "Cô Tô." Tô Thiến cười cười nói: "Sơ Vũ, cô gọi "cô Tô"
rốt cuộc là muốn gọi ai đây? Chúng tôi ai cũng là cô Tô cả đấy."
Sơ Vũ cười quan sát hai người, thật sự Tô Y và Tô Thiến hoàn toàn không giống nhau.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Tô Y nhẹ nhàng nói: "Tôi và Tô Thiến không phải là người một nhà, tất cả chỉ là trùng hợp thôi." Dừng một chút ánh mắt của cô lại chuyển qua người Tịch Hạo Trạch, nở nụ cười ngọt ngào: "Hạo Trạch, đã lâu không gặp, vẫn chưa chúc mừng anh cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy." Tô Y cười nói, vẻ mặt dịu dàng.
"Em về khi nào đấy?" Trong mắt Tịch Hạo Trạch không hề gợn sóng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
"Cũng vừa mới về không lâu, thật trùng hợp em cũng vừa mới gia nhập vào đoàn. Em và Sơ Vũ rất có duyên, bây giờ em là giáo viên vũ đạo của nhóm cô ấy."
Sơ Vũ ngạc nhiên nghiêng mặt qua nhìn Tịch Hạo Trạch, mà cũng đúng thôi Tô Thiến quen anh, nên Tô Y cũng quen biết anh là chuyện đương nhiên .
Tô Y cười: "Được rồi, không làm phiền hai người nữa. Chúng tôi đi trước đã. Sơ Vũ, hẹn gặp lại."
Có lẽ là do thời tiết nóng nực, ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, nên Sơ Vũ cảm thấy khó chịu trong người. Tịch Hạo Trạch lại đi rất nhanh, cô cảm thấy Tịch Hạo Trạch có gì đó là lạ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn bước nhanh theo.
Bị tụt huyết áp, Sơ Vũ cảm thấy khó thở, đi chậm lại rồi cuối cùng ngồi xụp xuống. Cô nhìn theo bóng bưng anh, không hiểu sao Tịch Hạo Trạch lại đi nhanh thế để làm gì?
"Tịch Hạo Trạch... "
Tịch Hạo Trạch lúc này mới dừng lại nhìn lui, đi đến dìu cô dậy: "Em bị làm sao thế?"
"Em chóng mặt quá." Cô cảm thấy rất khó chịu, có lẽ là do vừa mới ở trong phòng điều hòa lạnh lúc này lại đột nhiên ra ngoài nắng.
Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, mày hơi nhíu lại: "Chúng ta về nhé."
"Hả?" Vừa nãy mới còn đề nghị đi câu cá giờ lại đòi về. Đàn ông mà thay đổi soành soạch.
Bây giờ Tịch Hạo Trạch đi rất chậm , hai người lặng lẽ đi về phía bóng râm, Sơ Vũ nói: "Thì ra anh cũng quen với cô Tô." Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh: "Đúng rồi, cô Tô chính là người đã nhặt được ví tiền của em lần trước đấy."
Sơ Vũ nói xong thì cúi đầu, ánh mặt trời xuyên qua những khe lá chiếu xuống mặt đất lấp lánh.
Tịch Hạo Trạch hơi ngập ngừng: "Thật là trùng hợp."
Tô Y đứng ở cửa nhìn chằm vào đôi tình nhân xa xa kia.
"Tiểu Y, ván đã đóng thuyền, tất cả đã không thể quay lại được nữa rồi."
Tô Y hít một hơi, vẻ mặt bi thương: "Rốt cuộc tớ đã làm gì sai chứ?"
Trong chuyện tình cảm nào có ai đúng ai sai.
Tô Thiến nhìn bạn mình đau khổ, thở dài: "Được rồi, chúng ta vào thôi."
Thứ hai, Sơ Vũ đi làm, tất cả mọi chuyện đều như bình thuờng. Nhưng khi nhìn qua Tô Y, cô lại phát hiện trong một đêm mà cô ấy đã gầy đi rất nhiều.
Lúc ăn cơm trưa, Uông Thần nhắc đến việc đến nhà cô nấu ăn, hai người đã hẹn nhau vào tối mai.
"Chồng cô tối mai có ở nhà không?"
"Không có, ngày mai anh ấy sẽ ở lại doanh trại."
"Vợ chồng mới cười mà mỗi người một nơi rồi, haizz." Uông Thần giả vờ thở dài.
Sơ Vũ nhìn thấy Tô Y im lặng hỏi: "Cô Tô, tối mai cô có rãnh không hay là cũng đến nhà tôi đi? Tôi sẽ nấu vài món cho mọi người thử tài nghệ của tôi."
Tô Y hơi do dự nhìn Sơ Vũ, ánh mắt dần tối lại.
* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom