• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vũ Điệu Của Trung Tá (1 Viewer)

  • Chương 18

Sơ Vũ thấy Tô Y đang thẩn thờ nên hỏi: "Cô Tô, cô thích ăn món gì?"
Tô Y gượng gạo nói: "Món gì thanh đạm thôi."
Sơ Vũ gật đầu, lại nghĩ ngày mai cô phải làm nhiều món rồi, cô và Uông Thần đều thích ăn cay.
Ngày hôm sau, Sơ Vũ tan ca sớm vì muốn đi siêu thị mua thức ăn trước.
Đang vội vàng đi ra thì đúng lúc gặp được Tịch Hạo Nguyệt.
Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy cô liền hỏi: "Chị đi đâu mà gấp gáp vậy?"
"Chị mua thức ăn, lát nữa cô Tô và Uông Thần đến nhà chị ăn cơm. Tối nay em có rảnh không, nếu rảnh thì đến chơi cùng luôn đi?"
"Lát em phải đi đến nhà chồng rồi."
Tịch Hạo Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, Sơ Vũ không biết gì cả. Nếu như sau này cô ấy phát hiện ra không biết sẽ phản ứng thế nào. Cô do dự nói: "Chị dâu, hiện tại chị đã đi làm, cuộc sống sẽ không giống trong trường học. Chị đừng nghĩ ai cũng tốt cũng có thể kết bạn, chị hãy để ý một chút."
Sơ Vũ dĩ nhiên biết điều này, nhưng cô cảm thấy kì lạ không hiểu vì sao hôm nay Tịch Hạo Nguyệt lại nhắc nhở cô như vậy. Cô nâng tay nhìn đồng hồ: "Hạo Nguyệt, chị đang vội chị đi trước nhé?"
Tịch Hạo Nguyệt thở dài, đúng là dẫn sói vào nhà, chị ngốc quá đi! Nhưng cô là em chồng thật khó mà nói thẳng được .
Sơ Vũ mua bao nhiêu là thức ăn. Trời nóng, hai tay cô xách hai túi to đi ra từ ga tàu điện ngầm, trên tay đã lằn đỏ.
Bỗng nhiên phía sau có tiếng bíp còi, Sơ Vũ quay người lại thì nhìn thấy Giang Triết đang ngồi trong xe.
"Sơ Vũ." Ánh mắt anh lướt qua hai túi to trên tay cô: "Lên xe đi."
Sơ Vũ nhìn anh nghĩ người đàn ông này sao kỳ lạ thế, lần trước còn gọi cô là "Tịch phu nhân", sao hôm nay lại rất tự nhiên gọi cô là "Sơ Vũ".
"Giang tổng, đã đi làm về rồi ư." Cô gượng gạo gọi hai chữ Giang tổng.
Giang Triết nhíu mày, mở cửa xe bên kia ra. Đều là hàng xóm giúp đỡ nhau cũng là việc thường tình . Sơ Vũ lên xe: "Cám ơn anh ."
"Nếu cô muốn cám ơn tôi thì tối nay mời cơm tôi đi."
Sơ Vũ sững người nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, im lặng trong chốc lát.
Giang Triết cười cười, nhìn không ra là đang nói thật hay nói đùa.
Sơ Vũ nhếch miệng, thêm một người thì thêm một đôi đũa, người ta đã mở miệng cô cũng không thể không mời:"Nếu anh không chê bai tay nghề của tôi thì rất hoan nghênh anh đến."
Sơ Vũ biết Giang Triết là một người rất kén ăn, lúc trước cô đã làm ở công ty anh một thời gian nên cũng đã tìm hiểu một ít về thói quen của anh ta.
Giang Triết không nói gì nữa.
Lúc xuống xe, anh rất tự nhiên đón lấy hai chiếc túi. Sơ Vũ có chút bối rối .
"Giang tổng, anh cứ để tự tôi đi."
"Sơ Vũ, xem ra cô rất không thích người bạn này , hay vì bây giờ cô đã là con dâu của Tịch gia nên không muốn kết bạn với những thương nhân như chúng tôi?" Hai hàng lông mày Giang Triết hơi nhíu lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa kia lóe lên vài tia tủi hờn.
Sơ Vũ bị anh khích bác như vậy vội vàng giải thích: "Giang Triết, không phải như vậy." Cô gượng cười: "Dù sao anh cũng là khách của tôi, sao tôi có thể đi phiền anh được."
Giang Triết thầm cười: "Tôi cũng không xem mình là khách." Anh nói một câu bâng quơ, vừa sâu sắc nhưng lại có một phần bất lực.
Sơ Vũ lấy chìa khóa ra mở cửa, Giang Triết theo sau cô.
"Anh ngồi đi, tôi đi rót cho anh một cốc nước." Giang Triết nhìn lướt qua căn nhà. Bố cục của hai căn nhà gần như giống nhau, nhưng là vừa mới cưới nên khắp nhà đều được trang trí gam màu sáng, rèm cửa màu vàng nhạt, trên bàn đặt một lọ hoa lưu ly phảng phất mùi hương thơm dịu, trên cửa còn được dán một chữ Hỉ đỏ chót thật chói mắt.
Đem lên cho Giang Triếu một cốc nước sau đó cô để anh tự nhiên ở phòng khách, còn mình thì vào bếp bắt đầu nấu ăn. Cô cảm thấy rất khó hiểu, với cô Giang Triết chỉ là một người xa lạ nhưng không hiểu sao tự đáy lòng cô luôn có một cảm giác thân thiết.
Giang Triết nhàn nhã tựa người lên sô pha, lấy di động gửi tin nhắn cho mẹ anh nói là tối nay anh phải đi dự tiệc nên không thể về ăn cơm . Gửi xong, anh đi đến bên cánh cửa phòng bếp, nhìn Sơ Vũ bận rộn, cẩn thận cắt búp măng trắng thành những lát đồng đều. Anh lặng nhìn cô với đôi mắt mơ màng.
Sơ Vũ ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt anh làm cô giật mình hoảng sợ, cô dựng thẳng con dao, gọi to tên anh ta: "Giang Triết... "
Giang Triết nhìn thấy bộ dáng của cô cũng có chút luống cuống nói: "Cô có cần giúp gì không?"
Sơ Vũ hờ hững nguýt anh một cái, trong lòng thầm nghĩ đại thiếu gia như anh thì có thể giúp được gì chứ?
Nhưng trên mặt lại tươi cười nói: "Anh cứ đến phòng khách ngồi đi, sẽ xong ngay thôi."
Giang Triết nhún vai, thì ra anh bị người ta ghét bỏ .
Hơn nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang lên. Giang Triết lười biếng đến mở cửa.
Cửa mở, người đứng ngoài nhất thời sững sờ, Uông Thần nhìn thấy một anh chàng đẹp trai thì hiểu rằng đây không phải là chồng của Sơ Vũ, một ông chú sao lại có thể biến thành chàng thanh niên được chứ?
"Chào anh. Xin hỏi, đây có phải là nhà của Hàn Sơ Vũ?" Uông Thần cố gắng bình tĩnh.
Sơ Vũ lau tay rồi đi ra: "Uông Thần, cô Tô vào nhà đi."
Giới thiệu đơn giản xong Sơ Vũ lại đi phòng bếp tiếp tục nấu . Uông Thần đi theo vào: "Sơ Vũ, vừa rồi thật sự tôi sợ muốn chết."
Sơ Vũ đang xào rau, thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Uông Thần gian xảo cười: "Tôi còn tưởng anh ta là người tình nào của cô nữa chứ?"
Sơ Vũ nghiêng mặt liếc một cái khinh thường.
"Ha ha." Uông Thần cười to: "Nhưng mà anh chàng này đúng là rất chuẩn ."
Trên bàn cơm cả bốn người đều rất thoải mái, Giang Triết là một người có kiến thức uyên bác, trò chuyện cùng các cô gái rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, Sơ Vũ đi pha một ấm trà chanh, mọi người cùng ngồi trò chuyện trên sô pha. Uông Thần cứ nằng nặc đòi xem ảnh cưới của hai vợ chồng. Thật ra ảnh cưới của hai người chụp rất đơn giản, nếu lúc trước không phải bà Trần bắt ép, có lẽ cô và Tịch Hạo Trạch cũng đã không chụp.
"Sao cử chỉ của chồng cô cứng ngắc vậy à? Sơ Vũ, lúc cô ôm anh ấy có lẽ cũng giống như ôm khẩu súng đúng không, thật quá là lạnh lùng ."
"Khuôn mặt quá nghiêm nghị, nhưng thôi một người dịu dàng một người lạnh lùng cũng rất xứng đôi. Sơ Vũ, chồng cô không biết cười sao?"
Mặt Sơ Vũ đen xịt lại.
Tô Y ngồi bên cạnh lấy một chiếc hộp đưa ra: "Cô mở ra nhìn xem có thích không?" Tô Y mỉm cười , ánh mắt lại mờ mịt thâm sâu, không đoán được.
Cô mở hộp ra nhìn thấy một đôi giày múa ba lê: "Cô Tô, cô khách khí quá ."
"Đẹp quá." Uông Thần khen suýt xoa.
Tô Y nâng tách trà lên uống một ngụm, chua chua ngọt ngọt nhưng không phải là mùi vị cô thích: "Đôi giày kia của cô là mẫu sản xuất nhiều năm trước, bây giờ đã không còn nữa. Tôi chỉ mua được kiểu dáng mới nhất, hy vọng cô thích." Tô Y quan sát Sơ Vũ, nhướng mày nói tiếp: "Nhưng Sơ Vũ à, đôi giày ấy cô giữ gìn kĩ nhỉ, đã nhiều năm rồi mà vẫn còn trông như mới."
Sơ Vũ cảm thấy như có tiếng sét bên tai mình, cô ngơ ngác nhìn miệng Tô Y cứ mấp máy, trong đầu chỉ hiện lên một câu: "là mẫu sản xuất nhiều năm trước ?" Cô chậm rãi đặt hộp xuống, sắc mặt tái nhợt.
"Sơ Vũ, cô làm sao vậy?" Uông Thần lắc lắc cánh tay cô.
Giang Triết nhìn vào đôi giày lại nhìn sang Sơ Vũ, ánh mắt tối sầm lại.
Sơ Vũ ngẩn ra, trong lòng hỗn loạn , bối rối: "Không sao cả, không sao cả. Giày rất đẹp, cô Tô cảm ơn cô nhiều ."
Tô Y nhìn thấy điệu bộ Sơ Vũ đang gượng gạo giả vờ như không sao, cô cười khểnh. Mục đích tối nay của cô đã đạt được. Cô dựa người vào sô pha làm ra vẻ như đang xem ảnh, ánh mắt ngày càng lạnh lùng. Hàn Sơ Vũ cô nên biết vì sao ban đầu Tịch Hạo Trạch lại chọn cô?
"Sơ Vũ, tôi về trước đây." Tô Y đứng lên, nở một nụ cười ngọt ngào.
Sơ Vũ thờ thẫn tiễn mọi người ra ngoài, lúc lên lầu, thấy Giang Triết vẫn còn đứng trước cửa nhà, cô khó khăn mở miệng: "Anh hãy nghỉ sớm đi." Nói xong lại cúi đầu xuống.
Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân rã rời. Lời nói của Tô Y tựa như nhát dao đâm vào lòng cô. Lúc này đây cô không dám nghĩ sâu xa, cô không mong đây là sự thật.
Đi lướt qua, Giang Triết đột nhiên giữ tay cô lại, Sơ Vũ cũng chỉ im lặng dừng lại.
Tay Giang Triết nắm chặt, im lặng một vài giây rồi thở dài, buông tay, không đành lòng nói: "Hàn Sơ Vũ, món sườn xào hôm nay của em hơi dai."
Bởi vì câu đùa của Giang Triết nên tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều.
*eya: Hạo Trạch của mình chuẩn bị bị mọi người ghẻ lạnh rồi*
Ngọn đèn hành lang lờ mờ chiếu lên hai người tạo thành những cái bóng chồng chất lên nhau.
Cô cười nói: "Giang Triết, theo tôi nhớ thì anh ăn sườn nhiều nhất đấy ."
Giang Triết nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, mím môi, khó khăn dời tầm mắt sang hướng khác, cố gắng bình tĩnh nói: "Đi dạo với tôi một lát đi."
Sơ Vũ nghĩ ở nhà cũng buồn chán nên gật đầu rồi vào nhà dắt theo Tịch Tiểu Lục. Tịch Tiểu Lục vừa mới ăn no, lười biếng nằm trong nhà của mình, sủa vài tiếng tỏ ý không muốn đi ra ngoài.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng dịu dàng.
Trong khuôn viên chung cư, rất nhiều người qua lại. Tịch Tiểu Lục chạy lên phía trước, hai người lặng lẽ đi đến bên xích đu. Sơ Vũ ngồi xuống xích đu, nhẹ nhàng đu đưa, Giang Triết đứng một bên nhìn cô.
Giang Triết thấy cô đang thẩn thờ: "Cô đang suy nghĩ gì đấy?"
Hai tay Sơ Vũ vịn vào hai dây: "Có phải tôi kết hôn quá sớm không." Câu nói nhẹ nhàng nhưng có chút mờ mịt.
Đúng vậy, quá sớm , vì quá sớm nên anh đã không kịp.
Giang Triết hơi ngạc nhiên, anh cau mày lại nhưng trong tức khắc liền giãn ra, nhìn khuôn mặt dịu hiền nhưng lại chất chứa đầy nỗi u sầu kia, anh khàn giọng hỏi: "Vậy vì sao trước đấy cô lại muốn kết hôn?"
Sơ Vũ sửng sốt, gió đêm thổi tới mang theo hương lan nhè nhẹ. Cô cau mày, vì sao lại kết hôn với anh? Không cần suy nghĩ, là bởi vì cô yêu anh. Nhưng Tịch Hạo Trạch có yêu cô không, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Xích đu khẽ đung đưa , cô dần dần bình tâm lại.
Giang Triết im lặng đi đến phía đằng sau cô, đột nhiên anh đẩy mạnh xích đu về phía trước.
Sơ Vũ bị bất ngờ, hét to: "Giang Triết, anh làm gì đấy?"
Giang Triết không nói gì, lại đẩy mạnh hơn. Sơ vũ lần nữa bay cao lên, gió vù vù bên tai , cô cười khanh khách,tâm trạng có vẻ nhẽ nhỏm hơn rất nhiều.
Cho đến khi xích đu dừng lại cô đã cười không nổi nữa. Hai chân cô mềm nhũn, cố gắng níu lấy dây xích đu, "oạch" cô ngã sụp xuống đất.
Giang Triết hốt hoảng, chạy đến đỡ cô.
"Anh nhích ra một chút, bẩn lắm." Sơ Vũ cúi người tự mình phủi quần áo.
Giang triết lấy ra một chiếc khăn tay, vội vàng chùi miệng giúp cô. Sơ Vũ thở hổn hển, đôi mắt long lanh liếc anh vẻ giận hờn. Tay anh ta bỗng nhiên sững lại, ngẩn người nhìn cô. Sơ Vũ cũng dần ý thức được hành vi của hai người có chút mờ ám, cô xấu hổ xoay mặt đi.
Tịch Tiểu Lục lo lắng liếm giày cô, sủa gâu gâu vài tiếng.
Giang Triết mỉm cười: "Sơ Vũ, cô nên tập luyện thường xuyên đi, thể lực cô quá yếu."
Sơ Vũ đứng lên, lấy khăn trên tay anh lau khủy tay, tức giận nói: "Giang Triết, anh ngồi để tôi đẩy anh lên cao xem sao nhé? Nói thì hay lắm."
Giang Triết thích thú nhìn cô: "Được, tôi dám ngồi đấy nhưng cô còn đủ sức để đẩy tôi không?" Mặt Sơ Vũ tái nhợt, cả người rã rời còn sức lực nữa đâu.
Giang Triết vuốt mũi, nheo mắt lại: "Được rồi, đợi lần sau cô có sức rồi chúng ta thử lại."
Trở về căn nhà vắng vẻ, Sơ Vũ lẳng lặng ngồi trên sô pha. Phòng tối mịt và yên tĩnh, suy nghĩ của cô giờ đây lại càng thêm rõ ràng. Trên bầu trời đêm ngàn vì sao lấp lánh, Sơ Vũ nhìn chằm vào đôi giày Tô Y tặng, tâm trí hỗn loạn. Cô cứ suy nghĩ miên man cho đến khi thiếp đi trên sô pha. Cô mơ màng muốn trở mình nhưng cảm giác như có ai đấy đè nặng lên người làm cô không thế cử động được, hoảng hốt, cô sực tỉnh dậy, người đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô đi đến phòng bếp rót cốc nước, lúc quay về phòng ngủ, cố gắng mãi cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau đến đơn vị, cô liền cất đôi giày Tịch Hạo Trạch tặng và đổi lại đôi giày cũ của cô. Sơ Vũ nhớ lại, trước đây một cô bạn cùng phòng của cô đã có nói: Đàn ông không nên tặng giày cho phụ nữ, vì như thế tựa như tiễn người ấy ra đi, nghĩa là chia tay .Cô nhìn vào đôi giày kia tự nhiên thấy buồn cười, đây là món quà của Tịch Hạo Trạch mà cô thích đến nỗi nâng niu giữ gìn nó rất kĩ, không muốn rời tay, mà nay cô lại cảm thấy sự xuất hiện của nó là một nỗi đau lớn, bóp nghẹt trái tim cô.
Hôm nay Tô Y không đi làm, Uông Thần nói Tô Y xin nghỉ ốm.
"Cô Tô thật đáng thương, cô ấy ở thành phố này một mình đến lúc bị ốm cũng không có ai chăm sóc." Uông Thần nhẹ giọng thở dài .
Sơ Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mới sực tỉnh lại: "Chúng ta cũng tranh thủ đến thăm cô ấy đi."
Uông Thần gật đầu: "Sơ Vũ, sao hôm nay sắc mặt cô kém thế?"
Sơ Vũ xoa mặt: "Tối qua tôi bị mất ngủ."
Ngày trôi qua trong vô vị, vừa chớp mắt đã đến thứ sáu, tối hôm đó Tịch Hạo Trạch cũng về. Hai người cùng nhau về Tịch gia, hiện tại tâm nguyện của bà Trần chính là Sơ Vũ sớm sinh cháu nổi dõi tông đường. Hầm canh bổ nửa ngày, Sơ Vũ vừa đến thì liền mang lên cho cô uống.
Sơ Vũ vừa mới đưa bát lên nếm thử thì nhăn mặt, hương vị hơi lạ: "Mẹ, con uống không được."
"Tiểu Vũ ngoan, uống hết đi. Con xem mới một tuần không gặp mà con đã gầy đến thế này rồi ."
Sơ Vũ đành phải nhìn qua Tịch Hạo Trạch nháy mắt cầu cứu, Tịch Hạo Trạch nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười , bà Trần đúng thật lợi hại mà. Dĩ nhiên bà Trần sao có thể quên phần của Hạo Trạch, lát sau cũng mang lên cho anh một bát: "Hạo Trạch à, con cũng uống đi rất tốt cho sức khỏe đấy."
Sơ Vũ nghẹn họng, cố gắng một hơi uống hết. Bà Trần nhìn Sơ Vũ từ trên xuống dưới một vòng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Quay sang nhìn bát canh của con bà bên cạnh vẫn còn nguyên, bực mình hừ một tiếng.
Ăn xong cơm tối hai người trở về, dọc đường đi Sơ Vũ vẫn rất bình thản. Lúc trước cô thường kiếm chuyện để kể cho anh, nào là chuyện trong đơn vị, nào là chuyện đồng nghiệp nhưng hôm nay cô lại chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tịch Hạo Trạch có chút không quen.
"Hôm nay em làm sao vậy? Cả đêm đều rầu rĩ không vui ."
Sơ Vũ quay đầu, cố giấu đi sự chua chát trong lòng, cắn môi: "Cô Tô bị ốm." cô nhìn sang Hạo Trạch, dừng lại một chút: "Mấy ngày nay giáo viên mới đến rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều hành hạ bọn em tập đến mệt đứt hơi."
Tịch Hạo Trạch không nói chuyện, ánh mắt vẫn bình thản nhìn phía trước.
Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn sang, dù cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng trong lòng cứ day dứt khó chịu, cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm hỏi: "Cô Tô là bạn học của anh à? Có phải là cô gái trong tấm ảnh kia không." Cô nhớ lúc trước khi xem ảnh của anh, có một cô gái nắm lấy tay anh, mặc dù không nhiều ảnh lắm nhưng cô luôn có ấn tượng.
Bây giờ nghĩ lại, cô gái kia đúng là Tô Y rồi, thật sự Tô Y đã thay đổi rất nhiều, hồi trước có chút béo và trẻ con hơn.
Tịch Hạo Trạch hờ hững uhm một tiếng, Sơ Vũ thấy trong ánh mắt anh có gì đó bất thường nhưng rất nhanh liền biết mất. Cô nhún vai cũng không nói gì nữa. Ai mà không có bí mật của riêng mình chứ?
Lúc xuống xe, tâm trạng của Sơ Vũ chán nản, cô hờ hững nói: "Nhà đã hết dấm rồi em đi siêu thị mua đã. Anh lên trước đi."
Tịch Hạo Trạch nhìn thấy Sơ Vũ có chút kì lạ: "Anh đi với em."
Sơ Vũ bước nhanh lên trước, đến siêu thị cô liền đi lấy một chai dấm. Tịch Hạo Trạch đứng bên cạnh cô hỏi: "Em còn cần mua gì nữa không?"
Sơ Vũ suy nghĩ: "Hình như hết rồi."
Phía trước nhân viên đang sắp xếp hàng hóa, hai người đành phải vòng qua khu vật dụng hàng ngày. Giây phút này đang đi bên cạnh Tịch Hạo Trạch nhưng lòng cô thật rối bời, trống rỗng và xót xa. Ánh mắt nhìn quanh một vòng, nhìn thấy một dãy những chiếc cánh nhỏ(1), cô bỗng dừng bước lại.
(1) những chiếc cánh nhỏ: "băng vệ sinh"
Sao cô lại vô dụng như thế chứ ? Sơ Vũ nhìn chằm vào đó, ánh mắt dần trở nên ngây dại, trong lòng dâng lên bao niềm cảm xúc, bàng hoàng, lo lắng, mờ hồ không rõ.
"Sao vậy?" Tịch Hạo Trạch cầm lấy chai dấm trên tay cô.
Sơ Vũ thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn anh, ánh đèn vàng chiếu lên nửa mặt kia của anh, rất hư ảo.
"Mới nãy chân bị chuột rút." Cô cười: "Về nhà thôi."
Nằm trên giường xem lich trên điện thoại tính ngày, sau nhiều lần tính toán, cuối cùng cô cũng chắc chắn được, hai mắt ngơ ngác sững sờ, đã hơn nửa tháng rồi ngày ấy vẫn chưa đến.
Tịch Hạo Trạch đi vào thì nhìn thấy cô đang xem di động: "Vừa mới nãy không phải là em bảo buồn ngủ sao?"
anh ngồi xuống bên chân cô. Hôm nay Sơ Vũ đã luyện tập cả một ngày nên chân mỏi nhừ. Tịch Hạo Trạch nhẹ nhàng giúp cô mát xa, rất thoải mái.
Khóe miệng Sơ Vũ chậm rãi cong lên cười: "Động tác rất thuần thục, xem ra trước đây đã không ít lần mát xa cho người khác rồi nhỉ? Anh mau khai ra đi trước kia đã từng mát xa cho ai? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, giấu diếm sẽ bị trừng phạt."
Đột nhiên Tịch Hạo Trạch ấn mạnh vào làm Sơ Vũ đau điếng hét lên. Tiểu Lục ngồi bên cạnh nghe được cũng sủa hai tiếng, tựa như đang bất bình thay chủ nhân.
Sơ Vũ ngồi dậy liếc anh một cái rồi rút chân về tự mình mát xa, mắt lặng lẽ nhìn xuống tay anh, nhẹ giọng nói: "Em cũng quen rồi, không bị chuột rút đâu ."
"Sơ Vũ "
"Được rồi, được rồi, ngủ thôi."
Đêm tối, hai người nằm im lặng. Sơ Vũ nhắm chặt mắt nhưng không thể ngủ được, tay cô đặt lên bụng có lẽ nơi đây đã tồn tại một sinh mệnh.
Nhưng sinh mệnh ấy đến sớm như vậy, liệu có được không? Cô thở dài nghĩ ngày mai vẫn nên nói với Tịch Hạo Trạch.
Sáng sớm, lúc cô còn đang mơ màng ngủ bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập bên tai. Tịch Hạo Trạch bên kia đứng lên bắt máy. Sơ Vũ chỉ nghe thấy anh uhm vài tiếng rồi tắt điện thoại.
Cô lại tiếp tục ngủ. Bên tai truyền đến tiếng xột soạt, Tịch Hạo Trạch mặc quần áo vào, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn qua Sơ Vũ rồi cầm lấy di động ra khỏi cửa .
Lúc Sơ Vũ tỉnh dậy đã hơn tám giờ, cô cảm thấy căn phòng trống vắng, lạnh lẻo đến khó thở. Bản thân cảm thấy mình vừa đáng thương vừa buồn cười, vốn đang định bảo chồng mình cùng cô đến bệnh viện kiểm tra nhưng mở mắt đã không thấy anh đâu nữa rồi. Nói cô không khó chịu là dối lòng .
Ăn xong bữa sáng cô một mình đến bệnh viện. Thật ra trong lòng cô cũng đã đoán được, chỉ là khi bác sĩ nói ra đứa bé đã được bốn tuần thì cô mới càng thêm chắc chắn .
Cô chăm chú nghe bác sĩ dặn dò. Lúc đi ra nhìn thấy bao nhiêu người mẹ đang mong chờ đứa con mình, cô sờ bụng mình ánh mắt chứa chan dịu dàng.
Lúc ra ngoài cô rất vui vẻ phấn khởi cầm lấy điện thoại gọi cho Tịch Hạo Trạch.
Thật lâu sau đầu kia mới nhận máy
"Tịch Hạo Trạch, anh đang ở đâu đấy?" Sơ Vũ hào hứng hỏi.
Tịch Hạo Trạch im lặng một lúc sau mới nhỏ giọng trả lời: "Anh đang ở trong doanh trại."
Sơ Vũ bĩu môi, nghĩ thầm thôi hãy đợi gặp anh rồi nói: "Vậy anh nhớ về sớm nhé, em có việc muốn nói với anh." Cô không giấu được niềm hạnh phúc.
Tắt điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, miệng mỉm cười ngây ngô . Trong bụng cô bây giờ đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ, đây thật là một điều rất kỳ diệu.
Cô dọc theo đường cũ đi về, vừa đi vừa nghĩ rằng mình đã có thai có lẽ sẽ không thể tiếp tục luyện tập được nữa.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhìn thấy trước mặt mình một bóng dáng quen thuộc, nụ cười trên môi nhất thời tắt lịm .
Ánh mặt trời tháng tám chói chang chiếu vào đôi mắt hoảng hốt, cô cảm thấy thấy hoa mắt, tim đập thình thịch, đó là...
Không phải lúc nãy trong điện thoại còn bảo với cô là ở trong doanh trại sao!
Tịch Hạo Trạch đưa lưng về phía cô, người hơi cúi xuống , thân hình anh đã che khuất một bên góc của người kia. Người kia mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, Sơ Vũ ngờ ngợ đó là một phụ nữ.
Đột nhiên, người kia nghiêng mặt qua, ánh mắt hai người gặp nhau. Tô Y cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, rồi nghiêng người qua thì thầm với Tịch Hạo Trạch, hai người lại đi lên phía trước.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường dường như chỉ có thể nghe thấy được tiếng tim đập dữ dội của cô. Sơ Vũ nắm chặt tay, ngực như bị thắt lại, chua xót không nói nên lời. Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cô vẫn đứng chôn chân nơi đây, ánh mắt nhìn chằm theo bóng lưng hai người.
Khi hai người kia đã khuất dạng, cô vẫn còn đứng đó, không còn sức để bước nữa, cơ thể ngày càng lạnh, tầm mắt ngày càng mơ hồ. Tâm trí hỗn loạn, cảm giác nghẹn ở tim, đau thắt lại, cô đau lắm, rất đau.
*eya: cùng ném đá anh Trạch đi mọi người*
* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom