Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1168
Vài cỗ ý niệm đồng thời phóng thích. Đây chính là ý niệm của đám người Hạ Nhất Minh, sau khi cảm nhận lực lương kia, bọn họ không hẹn lập tức phản ứng.
Sau một lát, ba đạo ý niệm xuyên qua bóng tối tiếp xúc cùng lực lượng kia.
Không có bất kỳ hoa lửa lóe lên, không có va chạm, hết thảy đều bình thường, thậm chí chút dao động cũng không xuất hiện.
Một cỗ lực lượng cường đại kỳ dị nháy mắt dung nạp ba cỗ ý niệm của bọn họ.
Giờ phút này trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện cảm giác vô cùng uể oải.
Thần trí hắn giống như bị cỗ lực lượng này ảnh hưởng mà trở lên mơ hồ. Gương mặt nhăn nhó, hắn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Cổ lực lượng kia cũng không có ác ý, nó vô cùng bình thản. Bất quá giống như đại dương rộng lớn, sau khi tiếp xúc ý niệm của hắn bị lực lượng này đồng hóa.
Trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh không rõ ràng, những hồi ức lúc này lần lượt hiện ra.
Bất quá những hồi ức này không đầy đủ, trong đầu hắn chỉ là trí nhớ tốt đẹp khiến người ta buông lỏng tâm tình.
Ký ức đó khiến người ta đắm chìm trong vô hạn hạnh phúc.
Chân mày giãn ra, thần trí Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng bị những ký ức này ảnh hưởng mà chậm rãi buông lỏng.
Trong hoàn cảnh tốt đẹp đó, thậm chí hắn nảy sinh suy nghĩ muốn vĩnh viễn đắm chìm trong đó, không cần khổ tu võ đạo.
Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang lục bích.
Lân hỏa này cứ thế phiêu phù quanh thân thể ba người Hạ Nhất Minh, hơn nữa quan mang yếu ớt chiếu sáng đỉnh đầu bọn họ.
Luồng quang mang này vô cùng quỷ dị, chỉ chiếu sáng phần đầu ba người những nơi khác không thể bắt gặp nó.
Tựa hồ quang mang này cũng có trí tuệ, chỉ chiếu sáng những nơi đặc biệt.
Không chỉ gương mặt Hạ Nhất Minh lộ ra vẻ hạnh phúc, ngay cả hai đầu Thần thú cũng có vẻ mặt này.
Bọn họ giống như hài nhi nằm trong bụng mẫu thân, vô tư vô lự.
Đạo quang mang này do lực lượng hồn phách Thú thần ngưng tụ mà thành.
Trừ trước tới nay chỉ có hồn phách Thần thú sau khi tử vong mới có thể tiến vào Thú thần điện.
Hồn phách Thần thú không có bất cứ oán niệm nào bởi chúng đã buông tha trí nhớ, lấy phương thức đặc biệt duy trì lực lượng linh hồn.
Trong lực lượng linh hồn không có bất kỳ nguy hiểm, không có bất kỳ xung đột, hết thảy vô cùng yên bình.
Đối với nhân loại cùng linh thú, những người theo đuổi thực lực không ngừng chém giết, cảm giác yên bình này vô cùng khó gặp, cơ hồ không có khả năng cảm nhận.
Bất luận tu luyện giả cường đại ra sao, bất luận bọn họ tu tâm tới cảnh giới nào, cho dù suy yếu hay áp chế, bọn họ không thể tiêu trừ hoàn toàn cảm giác yên bình này.
Bởi thế khi bọn họ đột nhiên tiến vào hoàn cảnh này, sức chống cự tự thân sẽ suy yếu tới cực điểm. Khát vọng trong lòng cũng đắm chìm trong đó.
Đương nhiên muốn Thần đạo cường giả bị hấp dẫn, nhất định lực lượng tinh thần phải vượt xa bản thân hắn.
Mà Thú thần hồn phách không nghi ngờ có uy năng áp đảo này.
Trước cỗ lực lượng này, Hạ Nhất Minh, bảo trư cùng Lôi điện dễ dàng bị hấp dẫn. Bọn họ rất nhanh rơi vào cảm giác khiến người ta dễ chịu này.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh cảm nhận được, trong thế giới an bình xuất hiện hai đạo âm thanh. Hai đạo âm thanh này vô cùng quen thuộc, quen thuộc như chính âm thanh của hắn.
Chỉ là lúc này ký ức không còn đầy đủ, hắn mơ hồ cảm nhận sự tồn tại của hai đạo âm thanh này nhưng không thể nhớ ra lại lịch của chúng.
Chân mày Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, thế giới an bình kia đã bị hai đạo âm thanh phá vỡ. Hắn liều mạng nhớ lại, muốn tìm trong kỳ ức không đủ lai lịch hai đạo âm thanh kia.
Vô số hình ảnh vỡ vụn, quay cuồng tổ hợp trong đầu hắn.
Mi tâm hắn bắt đầu co rút.
*****
Thân thể bảo trư bắt đầu run rẩy, tại Thú thần điện rộng lớn này, thân thể bảo trư nhỏ bé ra sao có thể nghĩ.
Trí nhớ của nó trở lại khi xưa, lúc còn ở bên mẫu thân, vô luận tại Đồ đằng nhất tộc hay Thiên Trì nhất mạch, nó vô cùng sung sướng nô đùa.
Giờ phút này trong trí nhớ bảo trư, mẫu thân không rời đi mà vĩnh viễn làm bạn bên cạnh nó.
Nó hoàn toàn đắm chìm trong ký ức tốt đẹp này. Toàn bộ tinh thần cùng thể xác đều hướng tới mẫu thân.
Bất quá khi đang đắm chìm trong hạnh phúc, nó tựa hồ nghe được hai đạo âm thanh.
Hai đạo âm thanh này tựa hồ không phải vang lên bên tai mà chậm rãi vang lên trong lòng nó.
Đây là thứ gì?
Mơ hồ bảo trư cảm giác được, hai đạo âm thanh này vô cùng quan trọng với nó. Nó nghiêng đầu nhớ lại. Bất quá tựa hồ hai đạo âm thanh này không tồn tại, khiến tiểu tử kia bắt đầu mê man.
*****
Thân thể Lôi điện thẳng như cây lao.
Thân thể nó ưu nhã mà tràn đầy mỹ cảm. Trải qua vô số lần rèn luyện, thân thể bạch mã mặc dù không to lớn như những Thần thú khác nhưng uy lực không chút nào thua kém.
Lúc này thân thể Lôi điện khẽ run lên, trong đầu nó hiện ra hư ảnh ngay cả nó cũng không dám xác định độ chân thân.
Trong ký ức, nó cô độc sống trên một hòn đảo nhỏ.
Trên đảo nhỏ kia có dư thừa thực vật nhưng không xuất hiện đầu mãnh thú cường đại nào khiến nó bình yên sinh sống.
Đối với phụ mẫu nó không có trí nhớ chân thực, chỉ có chút ân tượng trong huyết mạch truyền thừa. Nó cũng không biết vì sao mình bị vứt bỏ, cũng không biết phụ mẫu ở nơi nào.
Lực lượng thân thể nó tự rèn luyện. Nó chưa từng hưởng thụ sự yêu thương từ phụ mẫu. Khi còn nhỏ nó đã nỗ lực sinh tồn.
Vậy mà lúc này nó tựa hồ thấy được phụ mẫu, hình dáng bọn họ tương đồng như nó, đều là Thần thú bạch mã.
Đang khi nó nhắm mắt, muốn hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác ấp áp này...
Đột nhiên hai đạo âm thanh vang lên trong lòng nó.
Ánh mắt nó cố gắng nhìn quanh, trong lòng không ngừng giãy giụa. Nó không muốn rời khỏi thế giới mộng ảo này, dù nó biết đây chỉ là hư cấu từ ký ức.
Chẳng qua hai đạo âm thanh kia càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí như lo lắng.
Nó phun ra một luồng khí tức, cỗ khi tức này nhanh chóng đập vỡ hư ảnh mỹ lệ kia.
Giờ phút này nó bỏ qua hư ảo ấm áp, lựa chọn sự thật lạnh lẽo như băng.
Đôi mắt xinh đẹp rốt cuộc mở ra, lập tức nó thấy được lân quang vô cùng yếu ớt trong bóng tối.
Hai đồng bạn của nó đều bình tĩnh ngồi đó, trên vẻ mặt họ tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Tựa hồ do dự một chút, ánh mắt Lôi điện dũ phát kiên định.
Đón quang mang yếu ớt trên mặt, nó mở miệng hí vang một tiếng lay động linh hồn.
*****
Một đạo âm thanh vang bên tai Hạ Nhất Minh, theo đó chậm rãi xâm nhập.
Rốt cuộc trong thế giới của hắn chỉ còn đạo âm thanh này.
Trong lòng bĩnh tĩnh, Hạ Nhất Minh chợt nghĩ ra.
Đây chính là âm thanh Lôi điện, là âm thanh đầy cao ngạo, tự tin, vĩnh viễn không khuất phục.
Những mảnh ký ức dưới cỗ lực lượng này hoàn toàn vỡ tan. Bất luận kỳ ức ấm áp hay nỗ lực tìm kiếm ký ức giờ phút này biến mất toàn bộ.
Trong đầu Hạ Nhất Minh là mảnh không gian hắc ám bởi hết thảy đã trở về hỗn độn.
Từ đan điền của hắn, lực lượng Quang Ám hợp bích nghịch thiên chạy dọc kinh mạch.
Ý thức hắn tản ra hòa cùng lực lượng hỗn độn trong đan điền.
Lực lượng Quang Ám không ngừng dung hợp, thăng hoa khiến tinh thần Hạ Nhất Minh đề thăng với tốc độ khó hình dung.
- Ba...
Trong đầu hắn tựa hồ có vật gì vỡ nát, lực lượng giam cầm hắn đã hoàn toàn biến mất.
Ý niệm lực lượng tựa hồ đã hấp thu toàn bộ lực lượng Quang Ám hợp bích, nó trở lên cường đại như đại dương vô cùng vô tận.
Hạ Nhất Minh mở mắt, trước mặt hắn là đoàn lân quang yếu ớt.
Khi hắn thấy được mảnh lân quang này, chúng tựa hồ như soi rọi tâm linh khiến trong lòng hắn cảm giác như được giải thoát.
Hạ Nhất Minh quay đầu lập tức thấy được đôi mắt lớn của Lôi điện. Trong đôi mắt này có vui mừng, có lo lắng cũng có tin tưởng mãnh liệt.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, tiếng cười của hắn vang lên sang sảng.
- Tiểu gia hỏa, tỉnh lại đi.
Sau một lát, ba đạo ý niệm xuyên qua bóng tối tiếp xúc cùng lực lượng kia.
Không có bất kỳ hoa lửa lóe lên, không có va chạm, hết thảy đều bình thường, thậm chí chút dao động cũng không xuất hiện.
Một cỗ lực lượng cường đại kỳ dị nháy mắt dung nạp ba cỗ ý niệm của bọn họ.
Giờ phút này trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện cảm giác vô cùng uể oải.
Thần trí hắn giống như bị cỗ lực lượng này ảnh hưởng mà trở lên mơ hồ. Gương mặt nhăn nhó, hắn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Cổ lực lượng kia cũng không có ác ý, nó vô cùng bình thản. Bất quá giống như đại dương rộng lớn, sau khi tiếp xúc ý niệm của hắn bị lực lượng này đồng hóa.
Trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh không rõ ràng, những hồi ức lúc này lần lượt hiện ra.
Bất quá những hồi ức này không đầy đủ, trong đầu hắn chỉ là trí nhớ tốt đẹp khiến người ta buông lỏng tâm tình.
Ký ức đó khiến người ta đắm chìm trong vô hạn hạnh phúc.
Chân mày giãn ra, thần trí Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng bị những ký ức này ảnh hưởng mà chậm rãi buông lỏng.
Trong hoàn cảnh tốt đẹp đó, thậm chí hắn nảy sinh suy nghĩ muốn vĩnh viễn đắm chìm trong đó, không cần khổ tu võ đạo.
Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang lục bích.
Lân hỏa này cứ thế phiêu phù quanh thân thể ba người Hạ Nhất Minh, hơn nữa quan mang yếu ớt chiếu sáng đỉnh đầu bọn họ.
Luồng quang mang này vô cùng quỷ dị, chỉ chiếu sáng phần đầu ba người những nơi khác không thể bắt gặp nó.
Tựa hồ quang mang này cũng có trí tuệ, chỉ chiếu sáng những nơi đặc biệt.
Không chỉ gương mặt Hạ Nhất Minh lộ ra vẻ hạnh phúc, ngay cả hai đầu Thần thú cũng có vẻ mặt này.
Bọn họ giống như hài nhi nằm trong bụng mẫu thân, vô tư vô lự.
Đạo quang mang này do lực lượng hồn phách Thú thần ngưng tụ mà thành.
Trừ trước tới nay chỉ có hồn phách Thần thú sau khi tử vong mới có thể tiến vào Thú thần điện.
Hồn phách Thần thú không có bất cứ oán niệm nào bởi chúng đã buông tha trí nhớ, lấy phương thức đặc biệt duy trì lực lượng linh hồn.
Trong lực lượng linh hồn không có bất kỳ nguy hiểm, không có bất kỳ xung đột, hết thảy vô cùng yên bình.
Đối với nhân loại cùng linh thú, những người theo đuổi thực lực không ngừng chém giết, cảm giác yên bình này vô cùng khó gặp, cơ hồ không có khả năng cảm nhận.
Bất luận tu luyện giả cường đại ra sao, bất luận bọn họ tu tâm tới cảnh giới nào, cho dù suy yếu hay áp chế, bọn họ không thể tiêu trừ hoàn toàn cảm giác yên bình này.
Bởi thế khi bọn họ đột nhiên tiến vào hoàn cảnh này, sức chống cự tự thân sẽ suy yếu tới cực điểm. Khát vọng trong lòng cũng đắm chìm trong đó.
Đương nhiên muốn Thần đạo cường giả bị hấp dẫn, nhất định lực lượng tinh thần phải vượt xa bản thân hắn.
Mà Thú thần hồn phách không nghi ngờ có uy năng áp đảo này.
Trước cỗ lực lượng này, Hạ Nhất Minh, bảo trư cùng Lôi điện dễ dàng bị hấp dẫn. Bọn họ rất nhanh rơi vào cảm giác khiến người ta dễ chịu này.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh cảm nhận được, trong thế giới an bình xuất hiện hai đạo âm thanh. Hai đạo âm thanh này vô cùng quen thuộc, quen thuộc như chính âm thanh của hắn.
Chỉ là lúc này ký ức không còn đầy đủ, hắn mơ hồ cảm nhận sự tồn tại của hai đạo âm thanh này nhưng không thể nhớ ra lại lịch của chúng.
Chân mày Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, thế giới an bình kia đã bị hai đạo âm thanh phá vỡ. Hắn liều mạng nhớ lại, muốn tìm trong kỳ ức không đủ lai lịch hai đạo âm thanh kia.
Vô số hình ảnh vỡ vụn, quay cuồng tổ hợp trong đầu hắn.
Mi tâm hắn bắt đầu co rút.
*****
Thân thể bảo trư bắt đầu run rẩy, tại Thú thần điện rộng lớn này, thân thể bảo trư nhỏ bé ra sao có thể nghĩ.
Trí nhớ của nó trở lại khi xưa, lúc còn ở bên mẫu thân, vô luận tại Đồ đằng nhất tộc hay Thiên Trì nhất mạch, nó vô cùng sung sướng nô đùa.
Giờ phút này trong trí nhớ bảo trư, mẫu thân không rời đi mà vĩnh viễn làm bạn bên cạnh nó.
Nó hoàn toàn đắm chìm trong ký ức tốt đẹp này. Toàn bộ tinh thần cùng thể xác đều hướng tới mẫu thân.
Bất quá khi đang đắm chìm trong hạnh phúc, nó tựa hồ nghe được hai đạo âm thanh.
Hai đạo âm thanh này tựa hồ không phải vang lên bên tai mà chậm rãi vang lên trong lòng nó.
Đây là thứ gì?
Mơ hồ bảo trư cảm giác được, hai đạo âm thanh này vô cùng quan trọng với nó. Nó nghiêng đầu nhớ lại. Bất quá tựa hồ hai đạo âm thanh này không tồn tại, khiến tiểu tử kia bắt đầu mê man.
*****
Thân thể Lôi điện thẳng như cây lao.
Thân thể nó ưu nhã mà tràn đầy mỹ cảm. Trải qua vô số lần rèn luyện, thân thể bạch mã mặc dù không to lớn như những Thần thú khác nhưng uy lực không chút nào thua kém.
Lúc này thân thể Lôi điện khẽ run lên, trong đầu nó hiện ra hư ảnh ngay cả nó cũng không dám xác định độ chân thân.
Trong ký ức, nó cô độc sống trên một hòn đảo nhỏ.
Trên đảo nhỏ kia có dư thừa thực vật nhưng không xuất hiện đầu mãnh thú cường đại nào khiến nó bình yên sinh sống.
Đối với phụ mẫu nó không có trí nhớ chân thực, chỉ có chút ân tượng trong huyết mạch truyền thừa. Nó cũng không biết vì sao mình bị vứt bỏ, cũng không biết phụ mẫu ở nơi nào.
Lực lượng thân thể nó tự rèn luyện. Nó chưa từng hưởng thụ sự yêu thương từ phụ mẫu. Khi còn nhỏ nó đã nỗ lực sinh tồn.
Vậy mà lúc này nó tựa hồ thấy được phụ mẫu, hình dáng bọn họ tương đồng như nó, đều là Thần thú bạch mã.
Đang khi nó nhắm mắt, muốn hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác ấp áp này...
Đột nhiên hai đạo âm thanh vang lên trong lòng nó.
Ánh mắt nó cố gắng nhìn quanh, trong lòng không ngừng giãy giụa. Nó không muốn rời khỏi thế giới mộng ảo này, dù nó biết đây chỉ là hư cấu từ ký ức.
Chẳng qua hai đạo âm thanh kia càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí như lo lắng.
Nó phun ra một luồng khí tức, cỗ khi tức này nhanh chóng đập vỡ hư ảnh mỹ lệ kia.
Giờ phút này nó bỏ qua hư ảo ấm áp, lựa chọn sự thật lạnh lẽo như băng.
Đôi mắt xinh đẹp rốt cuộc mở ra, lập tức nó thấy được lân quang vô cùng yếu ớt trong bóng tối.
Hai đồng bạn của nó đều bình tĩnh ngồi đó, trên vẻ mặt họ tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Tựa hồ do dự một chút, ánh mắt Lôi điện dũ phát kiên định.
Đón quang mang yếu ớt trên mặt, nó mở miệng hí vang một tiếng lay động linh hồn.
*****
Một đạo âm thanh vang bên tai Hạ Nhất Minh, theo đó chậm rãi xâm nhập.
Rốt cuộc trong thế giới của hắn chỉ còn đạo âm thanh này.
Trong lòng bĩnh tĩnh, Hạ Nhất Minh chợt nghĩ ra.
Đây chính là âm thanh Lôi điện, là âm thanh đầy cao ngạo, tự tin, vĩnh viễn không khuất phục.
Những mảnh ký ức dưới cỗ lực lượng này hoàn toàn vỡ tan. Bất luận kỳ ức ấm áp hay nỗ lực tìm kiếm ký ức giờ phút này biến mất toàn bộ.
Trong đầu Hạ Nhất Minh là mảnh không gian hắc ám bởi hết thảy đã trở về hỗn độn.
Từ đan điền của hắn, lực lượng Quang Ám hợp bích nghịch thiên chạy dọc kinh mạch.
Ý thức hắn tản ra hòa cùng lực lượng hỗn độn trong đan điền.
Lực lượng Quang Ám không ngừng dung hợp, thăng hoa khiến tinh thần Hạ Nhất Minh đề thăng với tốc độ khó hình dung.
- Ba...
Trong đầu hắn tựa hồ có vật gì vỡ nát, lực lượng giam cầm hắn đã hoàn toàn biến mất.
Ý niệm lực lượng tựa hồ đã hấp thu toàn bộ lực lượng Quang Ám hợp bích, nó trở lên cường đại như đại dương vô cùng vô tận.
Hạ Nhất Minh mở mắt, trước mặt hắn là đoàn lân quang yếu ớt.
Khi hắn thấy được mảnh lân quang này, chúng tựa hồ như soi rọi tâm linh khiến trong lòng hắn cảm giác như được giải thoát.
Hạ Nhất Minh quay đầu lập tức thấy được đôi mắt lớn của Lôi điện. Trong đôi mắt này có vui mừng, có lo lắng cũng có tin tưởng mãnh liệt.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, tiếng cười của hắn vang lên sang sảng.
- Tiểu gia hỏa, tỉnh lại đi.
Bình luận facebook