Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1169
Âm thanh quen thuộc tựa hồ trực tiếp vang lên trong đầu bảo trư.
Tiểu tử đang ngây dại khi vui đùa cùng mẫu thân, mặc dù lúc trước nghe được vài âm thanh quen thuộc, hơn vô thức nó muốn tìm hiểu lai lịch âm thanh này.
Nhưng khi nghe mẫu thân gọi trở lại, nói lập tức dứt bỏ ý nghĩ đó.
Bất quá lúc này âm thanh kia lần nữa xuất hiện khiến thân thể tiểu tử kia cứng ngắc.
Thân thể nó run lên càng lúc càng mãnh liệt, nước mắt chảy quanh.
Tròng mắt đẫm nước khiến nó không cách nào nhìn rõ gương mặt mẫu thân nữa.
Cảnh vật trước mắt nó mờ đi tựa hồ có thể tùy thời tiêu tán.
Bảo trư mở miệng như muốn hống lên.
Rốt cuộc những hình ảnh kia cũng dừng lại, bất quá theo sau lập tức tan biến.
Trong mảnh hư không mờ mịt, hai âm thanh đồng dạng vang lên khiến trong lòng bảo trư cảm thấy ấm áp.
- Ta tin tưởng chúng ta có thể thành công.
Đúng vậy. Chúng ta nhất định sẽ thành công.
Bảo trư miệng nói thầm, nó chậm rãi mở mắt. Một đạo lân quang ấn ký theo đó truyền vào...
*****
Bên ngoài Thú thần điện, Khâu Thần Nỗ cảm thấy nhàm chán, nhưng ánh mắt không nhịn được luôn nhìn về phía Bách Linh Bát.
Bất quá trong lòng lão vô cùng hâm mộ Hạ Nhất Minh.
Sau khi đám người Hạ Nhất Minh tiến vào Thú thần điện, đã hơn một ngày Bách Linh Bát vẫn lặng im đứng ngoài.
Khâu Thần Nỗ đã chú ý, từ đâu tới cuối Bách Linh Bát không cử động một chút, cho dù mi mắt cũng vậy.
Hơn nữa trên thân thể Bách Linh Bát không tản ra khí tức sinh mạng, bởi thế Khâu Thần Nỗ không khỏi hoài nghi, phải chăng người này đã chết?
Nhưng khi lão tiến tới bắt chuyện, vẫn nghe được từ miệng Bách Linh Bát những tiếng ậm ờ.
Điều này chứng tỏ gã chưa chết, ngược lại toàn bộ tinh thần đều đặt lên đám người Hạ Nhất Minh trong Thú thần điện. Về phần hai vị Thần đạo cường giả bên cạnh, căn bản Bách Linh Bát không đặt trong mắt.
Đối với điều này Khâu Thần Nỗ cảm thấy vô cùng đố kỵ cùng hâm mộ.
Vận khí tiểu gia hỏa Hạ Nhất Minh kia cũng thật sự quá tốt. Bên cạnh hắn không chỉ có hai đầu Thần thú, lại còn chí hữu như vậy. So sánh với hắn, lão còn kém quá xa.
Ho nhẹ một tiếng, Khâu Thần Nỗ tùy ý nói:
- Bách huynh. Sau khi bọn họ tới đó, ít nhất phải ba ngày mới có thể trở ra. Bấy luận thành công hay thất bại lúc đó mới thấy.
- Cần ba ngày sao?
Bách Linh Bát đột nhiên mở miệng hỏi.
Khâu Thần Nỗ ngẩn ra, theo sau trợn mắt cứng lưỡi.
Câu vừa rồi lão nói không dưới mười lần, bất quá câu nói này chỉ như đối phó khi bắt chuyện cùng Bách Linh Bát.
Bất luận thế nào lão cũng không nghĩ khi nói lần thứ mười, Bách Linh Bát có hứng thú hỏi lại như vậy.
Quay đầu nhìn lại, Bách Linh Bát chăm chú hỏi:
- Bọn họ cần ba ngày mới có thể đi ra sao?
Khâu Thần Nỗ bừng tỉnh, lão cười khổ một tiếng nói:
- Bách huynh. Ngươi còn chưa biết. Muốn thuận lợi kết quan hệ bạn sinh kỳ thực không dễ.
Lão dừng một chút như nghĩ ngợi điều gì, nói:
- Thú thần hồn phách ngưng tụ rất nhiều hồn phách Thần thú, nắm giữ uy năng thần bí khó lường. Năng lực lớn nhất của nó chính là giao tiếp tâm linh.
Gương mặt Bách Linh Bát lần đầu tiên xuất hiện biến hóa, chỉ là biến hóa này trong mắt Khâu Thần Nỗ có vẻ cổ quái.
Bởi lão nhân kiến thức sâu rộng không thể phân biệt đây là vẻ mặt gì?
Nếu Kỳ Lân Thánh chủ biết lão đang trao đổi vấn đề tâm linh với một gã người máy không có cảm tình nhân loại, không biết lão sẽ nghĩ gì?
Bất quá Kỳ Lân Thánh chủ đáng thương cho dù sức tưởng tượng phong phú gấp trăm lần cũng không cách nào đoán ra thân phận Bách Linh Bát. Càng không thể biết bàn luận vấn đề tâm linh trước Bách Linh Bát như đàn gảy tai trâu.
Bởi thế Khâu Thần Nỗ còn cho rằng Bách Linh Bát có hứng thú với vấn đề này, lão lập tức mở miệng nói không dứt:
- Đặc điểm lớn nhất của nhân thú hợp nhất chính là nhân loại cùng linh thú liên lạc không có chướng ngại. Tâm linh tương thông, ý niệm tương đồng. Khi bọn họ đối địch có thể phối hợp ăn ý, phát huy uy lực lớn nhất.
Nói tới đây đôi mắt Kỳ Lân Thánh chủ mơ hồ phát sáng. Lão tự hào về năng lực này không có gì làm lại.
- Thú thần hồn phách hút trí nhớ của nhân thú trong Thú thần điện, để họ giữ lại những ký ức tốt đẹp nhất. Khiến bọn họ tiến vào khung cảnh hạnh phúc. Trong hoàn cảnh này bất luận nhân loại hay linh thú, ý chí chống cự đều suy giảm cực hạn.
Khâu Thần Nỗ khẽ thở dài, theo sau nói:
- Thú thần hồn phách sẽ giả âm thanh kêu gọi linh hồn. Bất quá không mạnh mẽ truyền đạt mà âm thanh này như kêu gọi mông lung. Nếu trong hoàn cảnh hạnh phúc kia bọn họ vẫn nhớ ra đối phương mà tỉnh táo lại. Thú thần hồn phách sẽ như cầu nối dẫn dắt linh hồn bọn họ, để lại ấn ký trong linh hồn họ, từ đó về sau chính thức trở thành nhân thú hợp nhất.
Đôi mắt Bách Linh Bát lóe sáng, trong đầu gã liều mạng tính toán những lời này của Khâu Thần Nỗ.
Cũng may cuối cùng gã cũng nhớ được điều Hạ Nhất Minh căn dặn, khống chế độ sáng đôi mắt, nếu không sẽ bị Kỳ Lân Thánh chủ phát hiện mánh khóe.
Sau hồi lâu Bách Linh Bát đột nhiên nói:
- Sau nghi thức bạn sinh, nhân loại cùng linh thú tâm linh cùng ý niệm có thể liên hệ.
- Đúng.
Khâu Thần Nỗ khẳng định.
- Không nhất định.
Thân thể cao lớn của Kỳ Lân thú chợt đứng lên, theo sau ngắt lời.
Khâu Thần Nỗ giật mình, bất quá mỉm cười nói:
- Lão phu nói là nếu bọn họ thành công thông qua nghi thức, tâm linh cùng ý niệm có thể liên hệ.
Bách Linh Bát thu hồi ánh mắt, gã chậm rãi nói:
- Điều này có gì tốt?
Khâu Thần Nỗ nghiêm mặt nói:
- Bách huynh. Ngươi quá coi thường uy lực nhân thú hợp nhất.
Đôi mắt lão ánh lên vẻ giận dữ, chỉ là ngại công trạng của Bách Linh Bát nên không trực tiếp chỉ trích.
- Nhân loại cùng linh thú nếu thật sự có thể phối hợp tới hoàn mỹ, uy lực phóng thích vượt xa thực lực hai người.
Khâu Thần Nỗ nghiêm mặt nói.
Bách Linh Bát tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt khẽ đổi nói:
- Nhân thú hợp nhất so với Tây phương Long kỵ sĩ thế nào?
Khâu Thần Nỗ sửng sốt, lão trầm tư chốc lát, theo sau cười khổ nói:
- Tây phương Long kỵ sĩ cùng Đồ đằng Nhân thú hợp nhất kỳ thực cùng là một đạo lý. Chỉ bất quá chúng ta mượn Thú thần hồn phách dẫn dắt mà phương Tây dùng Quang Ám lực lượng dẫn dắt. Bởi thế không phân cao thấp.
Bách Linh Bát khẽ " Uh" một tiếng, theo sau xoay người lần nữa rơi vào trầm mặc.
Khâu Thần Nỗ sắc mặt khẽ biến, lão do dự một lát tựa hồ như cản thấy không thể không nói, rốt cuộc mở miệng:
- Thật ra trong ghi chép Đồ đằng nhất tộc có những ngoại lệ. Nếu đám người Hạ Nhất Minh may mắn, năng lực sẽ vượt xa Nhân thú hợp nhất.
Đôi mắt Bách Linh Bát sáng lên, xoay người nhìn lại.
Khâu Thần Nỗ khóe miệng mỉm cười, nói:
- Cách ngàn năm, Đồ đằng tộc nhân tiến hành nghi thức bạn sinh tại Thú thần điện sẽ gặp chuyện tốt. Bọn họ chẳng những ý niệm cùng tâm linh tương thông, ngay cả năng lực của họ cũng có thể trao đổi.
Bách Linh Bát tựa hồ kinh ngạc, gã lạnh lùng nói:
- Nghĩa là...?
- Năng lực của nhân loại cùng linh thú có thể trao đổi cho đối phương sử dụng.
Khâu mỉm cười, hãnh diện nói.
Bách Linh Bát trầm tư một lát, rốt cuộc nói:
- Năng lực này thật sự phi thường. Làm cách nào đám người Hạ Nhất Minh mới đạt được?
Vẻ hãnh diện trên mặt Khâu Thần Nỗ biến mất sạch sẽ, thay thế là sự xấu hổ.
Trong đầu lão thầm oán hận. Bách Linh Bát kia sao có thể không thông tình đạt lý tới vậy? Thật không biết Hạ Nhất Minh từ đâu tìm được bảo bối sống này?
Bất quá xem công tích gã từng đóng cửa thông đạo, bất luận thế nào Khâu Thần Nỗ cũng phải cấp cho gã thể diện.
Cười khổ một tiếng, Khâu Thần Nỗ chậm rãi lắc đầu nói:
- Bách huynh nói đùa. Đây là trường hợp đặc biệt hiếm gặp, cơ hồ ngàn năm mới xuất hiện một lần. Hạ huynh bọn họ mặc dù đều là Thần đạo cường giả nhưng...
Lão khẽ lắc đầu, nói:
- Chỉ cần bọn họ bạn sinh thành công đã là kỳ tích. Nếu muốn trông vào năng lực kia, thật sự không thể xảy ra.
Bách Linh Bát thu hồi ánh mắt, đối với lời này của Khâu Thần Nỗ như không nghe thấy. Bất quá lúc này gã không trở lại bộ dạng đầu gỗ mà nghiêng người vẻ lắng nghe.
Khâu Thần Nỗ bật cười nói:
- Bách huynh. Thú thần điện tràn ngập lực lượng Thú thần hồn phách. Không thể có âm thanh truyền ra, đương nhiên âm thanh của chúng ta cũng không thể truyền vào.
- Thật sự?
Bách Linh Bát vẻ không tin hỏi lại.
Khâu Thần Nỗ sắc mặt trầm xuống, sau khi tấn giai Thần đạo còn chưa ai có dũng khí nghi ngờ lời lão nói.
Lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đương nhiên. Có Thú thần hồn phách tồn tại, không thể có bất cứ âm thanh nào.
Bách Linh Bát đưa ngón tay chỉ về phía cửa lớn đóng chặt.
- Các ngươi...nghe.
- Hống.
Âm thanh kinh thiên động địa giờ phút này vang vọng khắp nơi.
Tiểu tử đang ngây dại khi vui đùa cùng mẫu thân, mặc dù lúc trước nghe được vài âm thanh quen thuộc, hơn vô thức nó muốn tìm hiểu lai lịch âm thanh này.
Nhưng khi nghe mẫu thân gọi trở lại, nói lập tức dứt bỏ ý nghĩ đó.
Bất quá lúc này âm thanh kia lần nữa xuất hiện khiến thân thể tiểu tử kia cứng ngắc.
Thân thể nó run lên càng lúc càng mãnh liệt, nước mắt chảy quanh.
Tròng mắt đẫm nước khiến nó không cách nào nhìn rõ gương mặt mẫu thân nữa.
Cảnh vật trước mắt nó mờ đi tựa hồ có thể tùy thời tiêu tán.
Bảo trư mở miệng như muốn hống lên.
Rốt cuộc những hình ảnh kia cũng dừng lại, bất quá theo sau lập tức tan biến.
Trong mảnh hư không mờ mịt, hai âm thanh đồng dạng vang lên khiến trong lòng bảo trư cảm thấy ấm áp.
- Ta tin tưởng chúng ta có thể thành công.
Đúng vậy. Chúng ta nhất định sẽ thành công.
Bảo trư miệng nói thầm, nó chậm rãi mở mắt. Một đạo lân quang ấn ký theo đó truyền vào...
*****
Bên ngoài Thú thần điện, Khâu Thần Nỗ cảm thấy nhàm chán, nhưng ánh mắt không nhịn được luôn nhìn về phía Bách Linh Bát.
Bất quá trong lòng lão vô cùng hâm mộ Hạ Nhất Minh.
Sau khi đám người Hạ Nhất Minh tiến vào Thú thần điện, đã hơn một ngày Bách Linh Bát vẫn lặng im đứng ngoài.
Khâu Thần Nỗ đã chú ý, từ đâu tới cuối Bách Linh Bát không cử động một chút, cho dù mi mắt cũng vậy.
Hơn nữa trên thân thể Bách Linh Bát không tản ra khí tức sinh mạng, bởi thế Khâu Thần Nỗ không khỏi hoài nghi, phải chăng người này đã chết?
Nhưng khi lão tiến tới bắt chuyện, vẫn nghe được từ miệng Bách Linh Bát những tiếng ậm ờ.
Điều này chứng tỏ gã chưa chết, ngược lại toàn bộ tinh thần đều đặt lên đám người Hạ Nhất Minh trong Thú thần điện. Về phần hai vị Thần đạo cường giả bên cạnh, căn bản Bách Linh Bát không đặt trong mắt.
Đối với điều này Khâu Thần Nỗ cảm thấy vô cùng đố kỵ cùng hâm mộ.
Vận khí tiểu gia hỏa Hạ Nhất Minh kia cũng thật sự quá tốt. Bên cạnh hắn không chỉ có hai đầu Thần thú, lại còn chí hữu như vậy. So sánh với hắn, lão còn kém quá xa.
Ho nhẹ một tiếng, Khâu Thần Nỗ tùy ý nói:
- Bách huynh. Sau khi bọn họ tới đó, ít nhất phải ba ngày mới có thể trở ra. Bấy luận thành công hay thất bại lúc đó mới thấy.
- Cần ba ngày sao?
Bách Linh Bát đột nhiên mở miệng hỏi.
Khâu Thần Nỗ ngẩn ra, theo sau trợn mắt cứng lưỡi.
Câu vừa rồi lão nói không dưới mười lần, bất quá câu nói này chỉ như đối phó khi bắt chuyện cùng Bách Linh Bát.
Bất luận thế nào lão cũng không nghĩ khi nói lần thứ mười, Bách Linh Bát có hứng thú hỏi lại như vậy.
Quay đầu nhìn lại, Bách Linh Bát chăm chú hỏi:
- Bọn họ cần ba ngày mới có thể đi ra sao?
Khâu Thần Nỗ bừng tỉnh, lão cười khổ một tiếng nói:
- Bách huynh. Ngươi còn chưa biết. Muốn thuận lợi kết quan hệ bạn sinh kỳ thực không dễ.
Lão dừng một chút như nghĩ ngợi điều gì, nói:
- Thú thần hồn phách ngưng tụ rất nhiều hồn phách Thần thú, nắm giữ uy năng thần bí khó lường. Năng lực lớn nhất của nó chính là giao tiếp tâm linh.
Gương mặt Bách Linh Bát lần đầu tiên xuất hiện biến hóa, chỉ là biến hóa này trong mắt Khâu Thần Nỗ có vẻ cổ quái.
Bởi lão nhân kiến thức sâu rộng không thể phân biệt đây là vẻ mặt gì?
Nếu Kỳ Lân Thánh chủ biết lão đang trao đổi vấn đề tâm linh với một gã người máy không có cảm tình nhân loại, không biết lão sẽ nghĩ gì?
Bất quá Kỳ Lân Thánh chủ đáng thương cho dù sức tưởng tượng phong phú gấp trăm lần cũng không cách nào đoán ra thân phận Bách Linh Bát. Càng không thể biết bàn luận vấn đề tâm linh trước Bách Linh Bát như đàn gảy tai trâu.
Bởi thế Khâu Thần Nỗ còn cho rằng Bách Linh Bát có hứng thú với vấn đề này, lão lập tức mở miệng nói không dứt:
- Đặc điểm lớn nhất của nhân thú hợp nhất chính là nhân loại cùng linh thú liên lạc không có chướng ngại. Tâm linh tương thông, ý niệm tương đồng. Khi bọn họ đối địch có thể phối hợp ăn ý, phát huy uy lực lớn nhất.
Nói tới đây đôi mắt Kỳ Lân Thánh chủ mơ hồ phát sáng. Lão tự hào về năng lực này không có gì làm lại.
- Thú thần hồn phách hút trí nhớ của nhân thú trong Thú thần điện, để họ giữ lại những ký ức tốt đẹp nhất. Khiến bọn họ tiến vào khung cảnh hạnh phúc. Trong hoàn cảnh này bất luận nhân loại hay linh thú, ý chí chống cự đều suy giảm cực hạn.
Khâu Thần Nỗ khẽ thở dài, theo sau nói:
- Thú thần hồn phách sẽ giả âm thanh kêu gọi linh hồn. Bất quá không mạnh mẽ truyền đạt mà âm thanh này như kêu gọi mông lung. Nếu trong hoàn cảnh hạnh phúc kia bọn họ vẫn nhớ ra đối phương mà tỉnh táo lại. Thú thần hồn phách sẽ như cầu nối dẫn dắt linh hồn bọn họ, để lại ấn ký trong linh hồn họ, từ đó về sau chính thức trở thành nhân thú hợp nhất.
Đôi mắt Bách Linh Bát lóe sáng, trong đầu gã liều mạng tính toán những lời này của Khâu Thần Nỗ.
Cũng may cuối cùng gã cũng nhớ được điều Hạ Nhất Minh căn dặn, khống chế độ sáng đôi mắt, nếu không sẽ bị Kỳ Lân Thánh chủ phát hiện mánh khóe.
Sau hồi lâu Bách Linh Bát đột nhiên nói:
- Sau nghi thức bạn sinh, nhân loại cùng linh thú tâm linh cùng ý niệm có thể liên hệ.
- Đúng.
Khâu Thần Nỗ khẳng định.
- Không nhất định.
Thân thể cao lớn của Kỳ Lân thú chợt đứng lên, theo sau ngắt lời.
Khâu Thần Nỗ giật mình, bất quá mỉm cười nói:
- Lão phu nói là nếu bọn họ thành công thông qua nghi thức, tâm linh cùng ý niệm có thể liên hệ.
Bách Linh Bát thu hồi ánh mắt, gã chậm rãi nói:
- Điều này có gì tốt?
Khâu Thần Nỗ nghiêm mặt nói:
- Bách huynh. Ngươi quá coi thường uy lực nhân thú hợp nhất.
Đôi mắt lão ánh lên vẻ giận dữ, chỉ là ngại công trạng của Bách Linh Bát nên không trực tiếp chỉ trích.
- Nhân loại cùng linh thú nếu thật sự có thể phối hợp tới hoàn mỹ, uy lực phóng thích vượt xa thực lực hai người.
Khâu Thần Nỗ nghiêm mặt nói.
Bách Linh Bát tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt khẽ đổi nói:
- Nhân thú hợp nhất so với Tây phương Long kỵ sĩ thế nào?
Khâu Thần Nỗ sửng sốt, lão trầm tư chốc lát, theo sau cười khổ nói:
- Tây phương Long kỵ sĩ cùng Đồ đằng Nhân thú hợp nhất kỳ thực cùng là một đạo lý. Chỉ bất quá chúng ta mượn Thú thần hồn phách dẫn dắt mà phương Tây dùng Quang Ám lực lượng dẫn dắt. Bởi thế không phân cao thấp.
Bách Linh Bát khẽ " Uh" một tiếng, theo sau xoay người lần nữa rơi vào trầm mặc.
Khâu Thần Nỗ sắc mặt khẽ biến, lão do dự một lát tựa hồ như cản thấy không thể không nói, rốt cuộc mở miệng:
- Thật ra trong ghi chép Đồ đằng nhất tộc có những ngoại lệ. Nếu đám người Hạ Nhất Minh may mắn, năng lực sẽ vượt xa Nhân thú hợp nhất.
Đôi mắt Bách Linh Bát sáng lên, xoay người nhìn lại.
Khâu Thần Nỗ khóe miệng mỉm cười, nói:
- Cách ngàn năm, Đồ đằng tộc nhân tiến hành nghi thức bạn sinh tại Thú thần điện sẽ gặp chuyện tốt. Bọn họ chẳng những ý niệm cùng tâm linh tương thông, ngay cả năng lực của họ cũng có thể trao đổi.
Bách Linh Bát tựa hồ kinh ngạc, gã lạnh lùng nói:
- Nghĩa là...?
- Năng lực của nhân loại cùng linh thú có thể trao đổi cho đối phương sử dụng.
Khâu mỉm cười, hãnh diện nói.
Bách Linh Bát trầm tư một lát, rốt cuộc nói:
- Năng lực này thật sự phi thường. Làm cách nào đám người Hạ Nhất Minh mới đạt được?
Vẻ hãnh diện trên mặt Khâu Thần Nỗ biến mất sạch sẽ, thay thế là sự xấu hổ.
Trong đầu lão thầm oán hận. Bách Linh Bát kia sao có thể không thông tình đạt lý tới vậy? Thật không biết Hạ Nhất Minh từ đâu tìm được bảo bối sống này?
Bất quá xem công tích gã từng đóng cửa thông đạo, bất luận thế nào Khâu Thần Nỗ cũng phải cấp cho gã thể diện.
Cười khổ một tiếng, Khâu Thần Nỗ chậm rãi lắc đầu nói:
- Bách huynh nói đùa. Đây là trường hợp đặc biệt hiếm gặp, cơ hồ ngàn năm mới xuất hiện một lần. Hạ huynh bọn họ mặc dù đều là Thần đạo cường giả nhưng...
Lão khẽ lắc đầu, nói:
- Chỉ cần bọn họ bạn sinh thành công đã là kỳ tích. Nếu muốn trông vào năng lực kia, thật sự không thể xảy ra.
Bách Linh Bát thu hồi ánh mắt, đối với lời này của Khâu Thần Nỗ như không nghe thấy. Bất quá lúc này gã không trở lại bộ dạng đầu gỗ mà nghiêng người vẻ lắng nghe.
Khâu Thần Nỗ bật cười nói:
- Bách huynh. Thú thần điện tràn ngập lực lượng Thú thần hồn phách. Không thể có âm thanh truyền ra, đương nhiên âm thanh của chúng ta cũng không thể truyền vào.
- Thật sự?
Bách Linh Bát vẻ không tin hỏi lại.
Khâu Thần Nỗ sắc mặt trầm xuống, sau khi tấn giai Thần đạo còn chưa ai có dũng khí nghi ngờ lời lão nói.
Lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đương nhiên. Có Thú thần hồn phách tồn tại, không thể có bất cứ âm thanh nào.
Bách Linh Bát đưa ngón tay chỉ về phía cửa lớn đóng chặt.
- Các ngươi...nghe.
- Hống.
Âm thanh kinh thiên động địa giờ phút này vang vọng khắp nơi.
Bình luận facebook