Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Một hai năm, đến những món ăn ngon lành cũng đều phải nguội lạnh mà hỏng đi!
Một hồi lâu sau đó, Mộ Hàn mới có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hắn tùy ý đảo mắt qua tên của công pháp ở trên hai khối võ bia cuối cùng, liền thu hồi ánh mắt rồi nhằm về hướng lối vào mà lướt đi, không còn hứng thú để đi cảm ứng hai bản Văn Phổ kia nữa. Có điều việc đã đến nước này, hối hận cũng là vô dụng, Mộ Hàn cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình ở trong lòng, nếu mà có thể điều động dòng nhiệt nóng bỏng ẩn chứa trong Diệu Long Chân Hỏa, có lẽ có khả năng trước tiên tu luyện Bạo Viêm Liên Châu Tiễn cũng không chừng.
Đến khi Mộ Hàn đầy vẻ ủ rũ đi ra khỏi rừng bia, xuất hiện ở đối diện với Thủy Tâm Nguyệt liền phát hiện ánh mắt của nàng có chút quái dị, khóe môi có hơi mấp máy tựa hồ như đang cố gắng kìm nén sự vui vẻ ở trong lòng.
Nghĩ lại, Mộ Hàn liền đoán được có thể nàng biết vừa rồi mình mới làm chuyện thật sự là gọi khóc không ra nước mắt. Cũng may hắn còn chưa nghĩ tới hành động của chính mình ở trong Võ Bi Bí Cảnh lại có thể giấu diếm được vị trưởng lão thực lực sâu không lường được này. Bên trong phiến không gian này, bất cứ động tĩnh nào đều không tránh khỏi cảm ứng của nàng.
Hơi khom người vái chào Thủy Tâm Nguyệt, Mộ Hàn cũng liền ngồi xuống. Hắn ở một bên vừa chờ đợi đám người Kỷ Vũ Lộ, vừa tìm hiểu Lạc Lôi Đao Pháp, cho nên liền nhanh chóng đã trở lại bình tĩnh hoà nhã!.
Sau khi rời khỏi Võ Bi Bí Cảnh, đi ra Đăng Đường Điện thì bên trong thành Vô Cực đã là màn đêm sâu lắng.
Tuy nói sự nghi hoặc trong lòng so sánh với lúc vừa tới thành Vô Cực thì lại nặng thêm một phần, nhưng điều này không ảnh hưởng được chút nào tới tâm tình của Mộ Hàn, bước chân hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mới vừa thu hoạch được hai loại công pháp cao phẩm ở trong bí cảnh. Bạo Viêm Liên Châu Tiễn tạm thời vẫn còn chưa tu luyện được, nhưng Lạc Lôi Đao Pháp lại lập tức có thể bắt đầu.
Trong đầu hiện lên những chiêu thức đao pháp kia, Mộ Hàn không nhịn được mà bắt đầu có vẻ như hơi không thể chờ đợi thêm nữa.
- Sư huynh!
Bỗng dưng, phía sau có một âm thanh trong vắt truyền tới.
Mộ Hàn theo bản năng dừng bước chân rồi hắn quay đầu mà nhìn lại. Chỉ thấy Kỷ Vũ Lộ cùng bốn tên đệ tử Hoàng Cực mới tấn chức đang bước nhanh đuổi theo lại đây. Trên mặt đều là tràn đầy sự mừng rỡ khó có thể ức chế. Xem ra ở bên trong Võ Bi Bí Cảnh bọn họ đều đã tìm được hai chủng loại công pháp võ đạo mà chính mình phi thường vừa ý.
Tiếng gọi " sư huynh " vừa rồi kia, hẳn chính là thốt ra từ trong miệng Kỷ Vũ Lộ.
- Sư huynh? Đó là đang gọi chính mình sao?
Mộ Hàn có hơi không quá xác định chắc chắn.
- Mộ Hàn sư huynh, xin hãy chờ một chút.
Kỷ Vũ Lộ mở miệng lần nữa, âm thanh du dương lại bật thốt lên.
- Bốn vị bằng hữu, có gì chỉ giáo?
Mộ Hàn rốt cục đã xác định, nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc nhìn lướt qua bốn người đang nhanh chóng đi tới trước mặt mình. Trừ Kỷ Vũ Lộ ra, tên tuổi của ba người khác thì Mộ Hàn cũng đã biết. Nhân vật có vóc người cao nhất tên là Lăng Nghị, người mặc áo bào màu xanh lam chính là Hạng Thần, người thứ ba thì gọi là Ôn Siêu, tuổi tác đem ra so sánh với Mộ Hàn thì đều lớn hơn không ít.
- Mộ Hàn sư huynh rất khách khí, sau này trực tiếp bảo sư đệ, sư muội chúng ta là được.
Lăng Nghị cười nói, thấy Mộ Hàn tựa hồ có chút không giải thích được, nên hắn lại vội nói
- Ở trong Vô Cực Thiên Tông chúng ta, bất luận tuổi tác, đều là ai tấn chức trước thì lớn hơn. Trong số cùng một lượng lớn đệ tử Hoàng Cực mới tấn chức, chính là ai đi trước qua 'Thiên Tâm Kiều' là lớn hơn. Ở trên Thiên Tâm Kiều thời gian hao phí của huynh ít hơn rất nhiều so với chúng ta, tự nhiên là sư huynh của chúng ta.
Ba người Kỷ Vũ Lộ và Hạng Thần, Ôn Siêu cũng là liên tục gật đầu. Bọn họ đã ngây người mấy năm tại thành Vô Cực, lâu ngày đã được rèn luyện nhiều nên cũng không bởi vì phải gọi Mộ Hàn mới được mười lăm làm sư huynh mà cảm thấy không được tự nhiên.
Nghe vậy, Mộ Hàn cũng không chối từ nữa, hắn cười nói:
- Đúng rồi, Kỷ sư muội, còn có ba vị sư đệ. Các ngươi gọi lại, chính là có chuyện gì?
- Chỉ là muốn hỏi một chút xem tiếp theo Mộ Hàn sư huynh có tính toán gì không?
Kỷ Vũ Lộ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà bắt đầu hỏi.
- Tính toán?
Mộ Hàn hơi giật mình, đột nhiên nhớ ra Hồng Hoàn đã từng nói qua những lời này. Hắn không khỏi chấn động trong lòng, vì vậy liền nói
- Ta chuẩn bị đi 'Vực Giới Sát Tràng '
Nghe Mộ Hàn nói những lời này, sắc mặt bốn người đối diện lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Kỷ Vũ Lộ cười dài nói:
- Chúng ta cũng tính toán đi 'Vực Giới Sát Tràng', sau ba ngày liền lên đường. Mộ Hàn sư huynh có thể nguyện đồng hành cùng chúng ta được chăng?
Sau khi nói xong, cả bốn người Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị, Hạng Thần và Ôn Siêu cũng có chút chờ mong nhìn Mộ Hàn. Mộ Hàn qua được Thiên Tâm Kiều trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, tương lai tiềm lực vô hạn. Nói không chừng sau vài năm chính là đệ tử Thiên Cực, hiện tại có thể lập quan hệ tốt cùng với hắn, tự nhiên là có ích vô hại.
- Cũng tốt.
Nếu bọn họ chủ động bày tỏ thiện chí thì Mộ Hàn cũng không tiện cự tuyệt. Hơn nữa hắn từng nghe Hồng Hoàn nói qua, bên trong Vực Giới Sát Tràng kia vô cùng khó khăn nguy hiểm. Có thêm vài người đồng hành cũng có thể lẫn trong lúc đó có thể giúp đỡ lẫn nhau. Vì vậy, từ trong cân nhắc suy nghĩ, Mộ Hàn liền gật đầu cười một tiếng
- Được, sáng sớm ba ngày sau, chúng ta cùng xuất phát.
- Đa tạ sư huynh.
...
Từng đệ tử Hoàng Cực sau khi tấn chức thành công, đều có thể dựa vào lệnh bài thân phận mà được phân phối một căn nhà đình viện nho nhỏ. Bốn người Kỷ Vũ Lộ và Lăng Nghị rất tinh tường đối với thành Vô Cực. Có bọn họ chỉ dẫn, nên đã tiết kiệm cho Mộ Hàn không ít thời gian, chỉ cần qua một canh giờ, hắn đã có được chìa khóa chỗ ở.
Căn nhà đình viện của Mộ Hàn ở vào cuối phía đông Hoàng Cực đại đạo, và chỉ cách tường thành xa có mấy chục thước.
Căn nhà đình viện phi thường đơn giản, gian phòng chỉ rộng có áng chừng mấy thước, mà số lượng gian phòng cũng chỉ có nhõn hai cái. Ngoại trừ chiếc giường gỗ ra thì không còn có bài biện bất cứ thứ gì khác. Thậm chí ngay cả ghế cũng không có lấy được một cái. Nếu như đổi lại là kiếp trước thì ở tại một nơi như vậy cũng giống như với ngồi tù chẳng khác gì. Nhưng mà hiện nay đối với chỗ ở thì Mộ Hàn không có bất cứ yêu cầu gì.
Chỉ là sau khi nhìn qua một vòng bên trong gian phòng, Mộ Hàn liền trực tiếp nhắm mắt mà ngồi ở trên nền đá dưới mái hiên.
Ý niệm vừa động, Lạc Lôi Đao Pháp kia liền thi triển hiện ra dị thường rõ ràng ở trong đầu Mộ Hàn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Một hồi lâu sau đó, Mộ Hàn mới có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hắn tùy ý đảo mắt qua tên của công pháp ở trên hai khối võ bia cuối cùng, liền thu hồi ánh mắt rồi nhằm về hướng lối vào mà lướt đi, không còn hứng thú để đi cảm ứng hai bản Văn Phổ kia nữa. Có điều việc đã đến nước này, hối hận cũng là vô dụng, Mộ Hàn cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình ở trong lòng, nếu mà có thể điều động dòng nhiệt nóng bỏng ẩn chứa trong Diệu Long Chân Hỏa, có lẽ có khả năng trước tiên tu luyện Bạo Viêm Liên Châu Tiễn cũng không chừng.
Đến khi Mộ Hàn đầy vẻ ủ rũ đi ra khỏi rừng bia, xuất hiện ở đối diện với Thủy Tâm Nguyệt liền phát hiện ánh mắt của nàng có chút quái dị, khóe môi có hơi mấp máy tựa hồ như đang cố gắng kìm nén sự vui vẻ ở trong lòng.
Nghĩ lại, Mộ Hàn liền đoán được có thể nàng biết vừa rồi mình mới làm chuyện thật sự là gọi khóc không ra nước mắt. Cũng may hắn còn chưa nghĩ tới hành động của chính mình ở trong Võ Bi Bí Cảnh lại có thể giấu diếm được vị trưởng lão thực lực sâu không lường được này. Bên trong phiến không gian này, bất cứ động tĩnh nào đều không tránh khỏi cảm ứng của nàng.
Hơi khom người vái chào Thủy Tâm Nguyệt, Mộ Hàn cũng liền ngồi xuống. Hắn ở một bên vừa chờ đợi đám người Kỷ Vũ Lộ, vừa tìm hiểu Lạc Lôi Đao Pháp, cho nên liền nhanh chóng đã trở lại bình tĩnh hoà nhã!.
Sau khi rời khỏi Võ Bi Bí Cảnh, đi ra Đăng Đường Điện thì bên trong thành Vô Cực đã là màn đêm sâu lắng.
Tuy nói sự nghi hoặc trong lòng so sánh với lúc vừa tới thành Vô Cực thì lại nặng thêm một phần, nhưng điều này không ảnh hưởng được chút nào tới tâm tình của Mộ Hàn, bước chân hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mới vừa thu hoạch được hai loại công pháp cao phẩm ở trong bí cảnh. Bạo Viêm Liên Châu Tiễn tạm thời vẫn còn chưa tu luyện được, nhưng Lạc Lôi Đao Pháp lại lập tức có thể bắt đầu.
Trong đầu hiện lên những chiêu thức đao pháp kia, Mộ Hàn không nhịn được mà bắt đầu có vẻ như hơi không thể chờ đợi thêm nữa.
- Sư huynh!
Bỗng dưng, phía sau có một âm thanh trong vắt truyền tới.
Mộ Hàn theo bản năng dừng bước chân rồi hắn quay đầu mà nhìn lại. Chỉ thấy Kỷ Vũ Lộ cùng bốn tên đệ tử Hoàng Cực mới tấn chức đang bước nhanh đuổi theo lại đây. Trên mặt đều là tràn đầy sự mừng rỡ khó có thể ức chế. Xem ra ở bên trong Võ Bi Bí Cảnh bọn họ đều đã tìm được hai chủng loại công pháp võ đạo mà chính mình phi thường vừa ý.
Tiếng gọi " sư huynh " vừa rồi kia, hẳn chính là thốt ra từ trong miệng Kỷ Vũ Lộ.
- Sư huynh? Đó là đang gọi chính mình sao?
Mộ Hàn có hơi không quá xác định chắc chắn.
- Mộ Hàn sư huynh, xin hãy chờ một chút.
Kỷ Vũ Lộ mở miệng lần nữa, âm thanh du dương lại bật thốt lên.
- Bốn vị bằng hữu, có gì chỉ giáo?
Mộ Hàn rốt cục đã xác định, nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc nhìn lướt qua bốn người đang nhanh chóng đi tới trước mặt mình. Trừ Kỷ Vũ Lộ ra, tên tuổi của ba người khác thì Mộ Hàn cũng đã biết. Nhân vật có vóc người cao nhất tên là Lăng Nghị, người mặc áo bào màu xanh lam chính là Hạng Thần, người thứ ba thì gọi là Ôn Siêu, tuổi tác đem ra so sánh với Mộ Hàn thì đều lớn hơn không ít.
- Mộ Hàn sư huynh rất khách khí, sau này trực tiếp bảo sư đệ, sư muội chúng ta là được.
Lăng Nghị cười nói, thấy Mộ Hàn tựa hồ có chút không giải thích được, nên hắn lại vội nói
- Ở trong Vô Cực Thiên Tông chúng ta, bất luận tuổi tác, đều là ai tấn chức trước thì lớn hơn. Trong số cùng một lượng lớn đệ tử Hoàng Cực mới tấn chức, chính là ai đi trước qua 'Thiên Tâm Kiều' là lớn hơn. Ở trên Thiên Tâm Kiều thời gian hao phí của huynh ít hơn rất nhiều so với chúng ta, tự nhiên là sư huynh của chúng ta.
Ba người Kỷ Vũ Lộ và Hạng Thần, Ôn Siêu cũng là liên tục gật đầu. Bọn họ đã ngây người mấy năm tại thành Vô Cực, lâu ngày đã được rèn luyện nhiều nên cũng không bởi vì phải gọi Mộ Hàn mới được mười lăm làm sư huynh mà cảm thấy không được tự nhiên.
Nghe vậy, Mộ Hàn cũng không chối từ nữa, hắn cười nói:
- Đúng rồi, Kỷ sư muội, còn có ba vị sư đệ. Các ngươi gọi lại, chính là có chuyện gì?
- Chỉ là muốn hỏi một chút xem tiếp theo Mộ Hàn sư huynh có tính toán gì không?
Kỷ Vũ Lộ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà bắt đầu hỏi.
- Tính toán?
Mộ Hàn hơi giật mình, đột nhiên nhớ ra Hồng Hoàn đã từng nói qua những lời này. Hắn không khỏi chấn động trong lòng, vì vậy liền nói
- Ta chuẩn bị đi 'Vực Giới Sát Tràng '
Nghe Mộ Hàn nói những lời này, sắc mặt bốn người đối diện lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Kỷ Vũ Lộ cười dài nói:
- Chúng ta cũng tính toán đi 'Vực Giới Sát Tràng', sau ba ngày liền lên đường. Mộ Hàn sư huynh có thể nguyện đồng hành cùng chúng ta được chăng?
Sau khi nói xong, cả bốn người Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị, Hạng Thần và Ôn Siêu cũng có chút chờ mong nhìn Mộ Hàn. Mộ Hàn qua được Thiên Tâm Kiều trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, tương lai tiềm lực vô hạn. Nói không chừng sau vài năm chính là đệ tử Thiên Cực, hiện tại có thể lập quan hệ tốt cùng với hắn, tự nhiên là có ích vô hại.
- Cũng tốt.
Nếu bọn họ chủ động bày tỏ thiện chí thì Mộ Hàn cũng không tiện cự tuyệt. Hơn nữa hắn từng nghe Hồng Hoàn nói qua, bên trong Vực Giới Sát Tràng kia vô cùng khó khăn nguy hiểm. Có thêm vài người đồng hành cũng có thể lẫn trong lúc đó có thể giúp đỡ lẫn nhau. Vì vậy, từ trong cân nhắc suy nghĩ, Mộ Hàn liền gật đầu cười một tiếng
- Được, sáng sớm ba ngày sau, chúng ta cùng xuất phát.
- Đa tạ sư huynh.
...
Từng đệ tử Hoàng Cực sau khi tấn chức thành công, đều có thể dựa vào lệnh bài thân phận mà được phân phối một căn nhà đình viện nho nhỏ. Bốn người Kỷ Vũ Lộ và Lăng Nghị rất tinh tường đối với thành Vô Cực. Có bọn họ chỉ dẫn, nên đã tiết kiệm cho Mộ Hàn không ít thời gian, chỉ cần qua một canh giờ, hắn đã có được chìa khóa chỗ ở.
Căn nhà đình viện của Mộ Hàn ở vào cuối phía đông Hoàng Cực đại đạo, và chỉ cách tường thành xa có mấy chục thước.
Căn nhà đình viện phi thường đơn giản, gian phòng chỉ rộng có áng chừng mấy thước, mà số lượng gian phòng cũng chỉ có nhõn hai cái. Ngoại trừ chiếc giường gỗ ra thì không còn có bài biện bất cứ thứ gì khác. Thậm chí ngay cả ghế cũng không có lấy được một cái. Nếu như đổi lại là kiếp trước thì ở tại một nơi như vậy cũng giống như với ngồi tù chẳng khác gì. Nhưng mà hiện nay đối với chỗ ở thì Mộ Hàn không có bất cứ yêu cầu gì.
Chỉ là sau khi nhìn qua một vòng bên trong gian phòng, Mộ Hàn liền trực tiếp nhắm mắt mà ngồi ở trên nền đá dưới mái hiên.
Ý niệm vừa động, Lạc Lôi Đao Pháp kia liền thi triển hiện ra dị thường rõ ràng ở trong đầu Mộ Hàn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook