Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 36: NĂM PHÚT
Toàn bộ đại sảnh đều yên lặng!
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Phong đang ôm Giai Giai, sau đó là một tràng cười vang lên.
"Thứ đồ gì? Anh ta nói cái gì vậy, anh ta có thể lấy được một xe thư mời?”
"Đậu xanh! Tiêu Phong, con mẹ nó, cậu không làm ra vẻ thì sẽ chết sao? Có biết cậu như vậy rất giống một tên ngu xuẩn không?”
"Thật sự là phục! Khương Uyển Đồng làm sao lại có thể đưa một tên phế vật thích nói khoác như vậy về đây chứ, thật sự là cười chết người!”
Tiết Mai cũng cười gằn vài tiếng, nói: “Ôi, tôi nghe lầm sao? Từ Phân, đây chính là con rể tốt của cô sao? Nói có thể lấy một xe thư mời sao, hay là bây giờ bà để người con rể tốt của cô làm thử một chút? Để tất cả mọi người chúng tôi được mở mang tầm mắt, thế nào?”
Tiết Mai vui mừng muốn chết, chưa bao giờ thấy tên nào ngu ngốc như vậy!
Tiêu Phong này, chẳng lẽ năm năm tòng quân đầu óc đã cháy hỏng rồi sao?
Tại sao lại thích nói khoác như thế?
Khương Kiều Diễm cũng cười ngặt nghẽo, ôm bụng cười nói: "Ha ha ha! Tiêu Phong, anh thật sự không biết xấu hổ! Anh có biết những lời vừa rồi của anh ngu ngốc đến mức nào không?”
Tiếp theo, cô ta quay nhìn về phía Khương Uyển Đồng với ánh mắt khiêu khích và khinh thường, nói: "Khương Uyển Đồng, đây chính người chồng tốt của cô sao? Tại sao tôi nhìn lại thấy giống kẻ ngu vậy nhỉ?”
Khương Chính Thuần cũng hừ lạnh một tiếng, cả giận nói "Đủ rồi! Nói hươu nói vượn cái gì! Nếu cậu thật sự có thể lấy được một xe thừ mời, tôi lập tức sẽ thừa nhận cậu là cháu rể của tôi!”
Ngô Khoan Nghiệp liên tục cười lạnh, nhấp một ngụm trà, nói: “Có một số người, quý ở chỗ tự mình biết mình, rõ ràng cái gì cũng không biết, không có gì, nhất định phải làm việc quá khả năng, hành động như vậy, ở trong mắt chúng tôi, chính là chuyện mà kẻ ngốc mới có thể làm!”
Đối mặt sự chế giễu và sỉ nhục cả mọi người, Khương Uyển Đồng cúi thấp đầu, trong hốc mắt có óng ánh nước mắt lấp lóe.
Cô từ từ rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi lòng bàn tay của Tiêu Phong, nghẹn ngào nói: "Tiêu Phong, xin anh, đừng nói lung tung nữa, thật sự đừng nói nữa, quá mất mặt...”
Khương Uyển Đồng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ, mà tất cả những điều này, đều là vì người đàn ông trước mặt.
Cô vốn định yêu người đàn ông này thật tốt, bởi vì anh đã xuất hiện khi cô cần nhất, cứu được cô và Giai Giai.
Nhưng hành động hôm nay của Tiêu Phong khiến Khương Uyển Đồng cảm thấy rất sợ hãi, cũng rất chán ghét.
Tại sao anh lại trở thành người như vậy?
Tại sao anh lại muốn lòe thiên hạ trước mặt nhiều người như vậy?
Tại sao lại cứ khiến cho mình cảm thấy khó xử!
Ngay sau đó, Khương Uyển Đồng lau nước mắt, dùng tay bịt miệng, khóc xông ra khỏi phòng khách.
Tiêu Phong thấy vậy, trong lòng siết chặt, nhanh chóng chạy ra ngoài, đuổi kịp Khương Uyển Đồng đang chạy ra biệt uyển, kéo cánh tay cô lại, nói: “Uyển Đồng, thật sự xin lỗi, là anh không tốt, là anh không quan tâm đến cảm nhận của em!”
“Anh thả em ra!”
Khương Uyển Đồng giãy dụa đẩy Tiêu Phong ra, đôi mắt đỏ ngầu, đầy nước mắt, ủy khuất nghẹn ngào nói: "Tiêu Phong, lúc đầu em cho rằng anh chính là người mà Khương Uyển Đồng em cả đời đều muốn chờ đợi! Nhưng hôm nay, anh làm em quá thất vọng! Tại sao anh lại có thể khoác lác lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt người khác như vậy? Anh có biết không, chúng ta vừa rồi giống như con khỉ, bị bọn họ chế giễu và châm chọc... Tại sao anh phải làm như vậy, tại sao? Hu hu hu..."
Nói xong lời cuối cùng, Khương Uyển Đồng khóc lớn lên, không ngừng dùng nắm đấm đấm vào ngực Tiêu Phong, cô ngồi xổm xuống đất, ôm đầu gối khóc rất thương tâm.
Cô vốn dĩ trong lòng rất yếu ớt, hơn nữa đặc biệt quan tâm đến cách nhìn của người nhà họ Khương, bây giờ, vì Tiêu Phong, người nhà họ Khương đều giễu cơt bọn họ, đương nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Tiêu Phong lúc này sững sờ tại chỗ, anh cũng không ngờ hành động nhỏ của mình cùng vài lời thuận miệng lại gây tổn thương lớn như vậy đối với Khương Uyển Đồng.
Anh ngồi xổm xuống, hai tat đặt trên đầu vai Khương Uyển Đồng, ánh mắt nghiêm túc hỏi: “Uyển Đồng, em nguyện ý tin tưởng anh không? Thư mời, anh thật sự có thể lấy được!”
Nghe nói như thế, Khương Uyển Đồng ngước đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Tiêu Phong, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta yêu thương.
Cô chợp đôi mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh nói thật chứ?”
Tiêu Phong gật đầu, nói: “ Đúng! Anh nói thật! Chắc chắn 100%! Anh có thể cam đoan! Không phải bọn họ vẫn luôn coi thường em sao? Vậy anh sẽ để bọn họ nhìn, mấy lá thư mời mà thôi, chúng ta muốn bao nhiêu thì có thể có bấy nhiêu! Hơn nữa, tiệc tối tổng bộ quân đội Tô Hàng tối mai, thật ra anh chính là...”
Tiêu Phong không muốn che giấu, anh muốn nói cho Khương Uyển Đồng, thế gian này, không có chuyện gì mà Tiêu Phong anh không giải quyết được!
Tiệc tối đêm mai, mình chính là chủ soái Bắc Lương mà thất cả mọi người đang vô cùng chờ mong đó!
Nhưng bỗng nhiên Khương Uyển Đồng gật đầu, ngắt lời Tiêu Phong, nói: “Được, em tin tưởng anh! Bây giờ em sẽ đi vào nói cho bọn họ, người đàn ông em chọn, ưu tú hơn so với Ngô Khoan Nghiệp kia, ưu tú hơn so với những gì bọn họ nghĩ!”
Tiêu Phong gật đầu, kéo Khương Uyển Đồng đứng dậy, sau đó hai người lần nữa trở lại phòng khách.
Mọi người thấy Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong xuất hiện lần nữa, trên mắt đều là ý cười châm chọc.
"Ôi, vậy mà còn dám trở về? Còn tưởng rằng mấy người ngại xấu hổ nên rời đi trước rồi cơ!”
"Sao vậy, không phải đi chuẩn bị thư mời sao? Được rồi, lấy ra cho chúng tôi nhìn xem."
"Đừng đùa! Hai người bọn họ là phế vật, làm sao có thể lấy được thư mời!"
Đối mặt với sự vũ nhục và châm chọc khiêu khích của nhà họ Khương, Khương Uyển Đồng không biết lấy dũng khí từ đâu, cô lau nước mặt trên mặt, đưa tay kéo thật chặt cánh tay Tiêu Phong, nâng cái cằm trắng óng ánh, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn bọn họ, nói: “Tiêu Phong nói, anh ấy có thể lấy được thư mời, tôi tin tưởng anh ấy! Anh ấy ưu tú hơn các người tưởng! Người đàn ông mà Khương Uyển Đồng tôi chọn, sẽ không sai!”
Toàn bộ phòng khách lập tức lặng như tờ!
Sau đó, chính là một loại tiếng cười vang mỉa mai!
Nghe thấy những tiếng cười mỉa mai này, còn có những vẻ mặt khinh thường kia, Khương Uyển Đồng lại sợ hãi lùi về phía sau nửa bước, cánh tay nhỏ kéo thật chăn tay Tiêu Phong, cô ngẩng đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt yếu ớt nhìn về phía Tiêu Phong.
Khương Kỷ lúc này sắc mặt đã âm trầm, ánh mắt phẫn nộ nhìn Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng, quát "Đủ rồi! Cút về! Đừng ở đây khiến tôi thêm mất mặt xấu hổ!”
Từ Phân tức giận, đứng lên cùng Khương Bân Bân, chỉ vào bọn họ quát lớn.
Nhưng Tiêu Phong chỉ nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, dùng giọng nói lạnh lùng vừa phỉa, nói: “Trong vòng năm phút, đưa đến một xe thư mời dự tiệc tối của tổng bộ quân đội vào tối mai!”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Phong đang ôm Giai Giai, sau đó là một tràng cười vang lên.
"Thứ đồ gì? Anh ta nói cái gì vậy, anh ta có thể lấy được một xe thư mời?”
"Đậu xanh! Tiêu Phong, con mẹ nó, cậu không làm ra vẻ thì sẽ chết sao? Có biết cậu như vậy rất giống một tên ngu xuẩn không?”
"Thật sự là phục! Khương Uyển Đồng làm sao lại có thể đưa một tên phế vật thích nói khoác như vậy về đây chứ, thật sự là cười chết người!”
Tiết Mai cũng cười gằn vài tiếng, nói: “Ôi, tôi nghe lầm sao? Từ Phân, đây chính là con rể tốt của cô sao? Nói có thể lấy một xe thư mời sao, hay là bây giờ bà để người con rể tốt của cô làm thử một chút? Để tất cả mọi người chúng tôi được mở mang tầm mắt, thế nào?”
Tiết Mai vui mừng muốn chết, chưa bao giờ thấy tên nào ngu ngốc như vậy!
Tiêu Phong này, chẳng lẽ năm năm tòng quân đầu óc đã cháy hỏng rồi sao?
Tại sao lại thích nói khoác như thế?
Khương Kiều Diễm cũng cười ngặt nghẽo, ôm bụng cười nói: "Ha ha ha! Tiêu Phong, anh thật sự không biết xấu hổ! Anh có biết những lời vừa rồi của anh ngu ngốc đến mức nào không?”
Tiếp theo, cô ta quay nhìn về phía Khương Uyển Đồng với ánh mắt khiêu khích và khinh thường, nói: "Khương Uyển Đồng, đây chính người chồng tốt của cô sao? Tại sao tôi nhìn lại thấy giống kẻ ngu vậy nhỉ?”
Khương Chính Thuần cũng hừ lạnh một tiếng, cả giận nói "Đủ rồi! Nói hươu nói vượn cái gì! Nếu cậu thật sự có thể lấy được một xe thừ mời, tôi lập tức sẽ thừa nhận cậu là cháu rể của tôi!”
Ngô Khoan Nghiệp liên tục cười lạnh, nhấp một ngụm trà, nói: “Có một số người, quý ở chỗ tự mình biết mình, rõ ràng cái gì cũng không biết, không có gì, nhất định phải làm việc quá khả năng, hành động như vậy, ở trong mắt chúng tôi, chính là chuyện mà kẻ ngốc mới có thể làm!”
Đối mặt sự chế giễu và sỉ nhục cả mọi người, Khương Uyển Đồng cúi thấp đầu, trong hốc mắt có óng ánh nước mắt lấp lóe.
Cô từ từ rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi lòng bàn tay của Tiêu Phong, nghẹn ngào nói: "Tiêu Phong, xin anh, đừng nói lung tung nữa, thật sự đừng nói nữa, quá mất mặt...”
Khương Uyển Đồng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ, mà tất cả những điều này, đều là vì người đàn ông trước mặt.
Cô vốn định yêu người đàn ông này thật tốt, bởi vì anh đã xuất hiện khi cô cần nhất, cứu được cô và Giai Giai.
Nhưng hành động hôm nay của Tiêu Phong khiến Khương Uyển Đồng cảm thấy rất sợ hãi, cũng rất chán ghét.
Tại sao anh lại trở thành người như vậy?
Tại sao anh lại muốn lòe thiên hạ trước mặt nhiều người như vậy?
Tại sao lại cứ khiến cho mình cảm thấy khó xử!
Ngay sau đó, Khương Uyển Đồng lau nước mắt, dùng tay bịt miệng, khóc xông ra khỏi phòng khách.
Tiêu Phong thấy vậy, trong lòng siết chặt, nhanh chóng chạy ra ngoài, đuổi kịp Khương Uyển Đồng đang chạy ra biệt uyển, kéo cánh tay cô lại, nói: “Uyển Đồng, thật sự xin lỗi, là anh không tốt, là anh không quan tâm đến cảm nhận của em!”
“Anh thả em ra!”
Khương Uyển Đồng giãy dụa đẩy Tiêu Phong ra, đôi mắt đỏ ngầu, đầy nước mắt, ủy khuất nghẹn ngào nói: "Tiêu Phong, lúc đầu em cho rằng anh chính là người mà Khương Uyển Đồng em cả đời đều muốn chờ đợi! Nhưng hôm nay, anh làm em quá thất vọng! Tại sao anh lại có thể khoác lác lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt người khác như vậy? Anh có biết không, chúng ta vừa rồi giống như con khỉ, bị bọn họ chế giễu và châm chọc... Tại sao anh phải làm như vậy, tại sao? Hu hu hu..."
Nói xong lời cuối cùng, Khương Uyển Đồng khóc lớn lên, không ngừng dùng nắm đấm đấm vào ngực Tiêu Phong, cô ngồi xổm xuống đất, ôm đầu gối khóc rất thương tâm.
Cô vốn dĩ trong lòng rất yếu ớt, hơn nữa đặc biệt quan tâm đến cách nhìn của người nhà họ Khương, bây giờ, vì Tiêu Phong, người nhà họ Khương đều giễu cơt bọn họ, đương nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Tiêu Phong lúc này sững sờ tại chỗ, anh cũng không ngờ hành động nhỏ của mình cùng vài lời thuận miệng lại gây tổn thương lớn như vậy đối với Khương Uyển Đồng.
Anh ngồi xổm xuống, hai tat đặt trên đầu vai Khương Uyển Đồng, ánh mắt nghiêm túc hỏi: “Uyển Đồng, em nguyện ý tin tưởng anh không? Thư mời, anh thật sự có thể lấy được!”
Nghe nói như thế, Khương Uyển Đồng ngước đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Tiêu Phong, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta yêu thương.
Cô chợp đôi mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh nói thật chứ?”
Tiêu Phong gật đầu, nói: “ Đúng! Anh nói thật! Chắc chắn 100%! Anh có thể cam đoan! Không phải bọn họ vẫn luôn coi thường em sao? Vậy anh sẽ để bọn họ nhìn, mấy lá thư mời mà thôi, chúng ta muốn bao nhiêu thì có thể có bấy nhiêu! Hơn nữa, tiệc tối tổng bộ quân đội Tô Hàng tối mai, thật ra anh chính là...”
Tiêu Phong không muốn che giấu, anh muốn nói cho Khương Uyển Đồng, thế gian này, không có chuyện gì mà Tiêu Phong anh không giải quyết được!
Tiệc tối đêm mai, mình chính là chủ soái Bắc Lương mà thất cả mọi người đang vô cùng chờ mong đó!
Nhưng bỗng nhiên Khương Uyển Đồng gật đầu, ngắt lời Tiêu Phong, nói: “Được, em tin tưởng anh! Bây giờ em sẽ đi vào nói cho bọn họ, người đàn ông em chọn, ưu tú hơn so với Ngô Khoan Nghiệp kia, ưu tú hơn so với những gì bọn họ nghĩ!”
Tiêu Phong gật đầu, kéo Khương Uyển Đồng đứng dậy, sau đó hai người lần nữa trở lại phòng khách.
Mọi người thấy Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong xuất hiện lần nữa, trên mắt đều là ý cười châm chọc.
"Ôi, vậy mà còn dám trở về? Còn tưởng rằng mấy người ngại xấu hổ nên rời đi trước rồi cơ!”
"Sao vậy, không phải đi chuẩn bị thư mời sao? Được rồi, lấy ra cho chúng tôi nhìn xem."
"Đừng đùa! Hai người bọn họ là phế vật, làm sao có thể lấy được thư mời!"
Đối mặt với sự vũ nhục và châm chọc khiêu khích của nhà họ Khương, Khương Uyển Đồng không biết lấy dũng khí từ đâu, cô lau nước mặt trên mặt, đưa tay kéo thật chặt cánh tay Tiêu Phong, nâng cái cằm trắng óng ánh, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn bọn họ, nói: “Tiêu Phong nói, anh ấy có thể lấy được thư mời, tôi tin tưởng anh ấy! Anh ấy ưu tú hơn các người tưởng! Người đàn ông mà Khương Uyển Đồng tôi chọn, sẽ không sai!”
Toàn bộ phòng khách lập tức lặng như tờ!
Sau đó, chính là một loại tiếng cười vang mỉa mai!
Nghe thấy những tiếng cười mỉa mai này, còn có những vẻ mặt khinh thường kia, Khương Uyển Đồng lại sợ hãi lùi về phía sau nửa bước, cánh tay nhỏ kéo thật chăn tay Tiêu Phong, cô ngẩng đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt yếu ớt nhìn về phía Tiêu Phong.
Khương Kỷ lúc này sắc mặt đã âm trầm, ánh mắt phẫn nộ nhìn Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng, quát "Đủ rồi! Cút về! Đừng ở đây khiến tôi thêm mất mặt xấu hổ!”
Từ Phân tức giận, đứng lên cùng Khương Bân Bân, chỉ vào bọn họ quát lớn.
Nhưng Tiêu Phong chỉ nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, dùng giọng nói lạnh lùng vừa phỉa, nói: “Trong vòng năm phút, đưa đến một xe thư mời dự tiệc tối của tổng bộ quân đội vào tối mai!”
Bình luận facebook