Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 38: CẬU HỎI TÔI LÀ AI!
"A? Vâng vâng! Tôi đi ngay!"
Quản gia cũng hết hồn, sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy tới tiểu viện mà Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng đang ở.
Nói là sân, nhưng chỉ là một nơi nhỏ 60-70 mét vuông, trước kia là chuồng chó, là Khương Kiều Diễm cố ý nói thành chỗ ở, mục đích tất nhiên là làm nhục một nhà ba người Khương Uyển Đồng.
Nhưng, Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong cũng không để ý, lúc này họ đang chơi rất vui với Giai Giai ở bên trong.
Tiếng cười lanh lảnh vang khắp tiểu viện.
Quản gia thở hổn hển, đứng ở cửa, la một tiếng: "Tiêu… Tiêu Phong, ông cụ gọi cậu đi qua…nhận thư mời…"
Lúc này, Tiêu Phong đang cõng Giai Giai trên vai, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nói ông cụ, không đi, trừ khi bọn họ tới mời!"
Tiêu Phong là ai?
Chủ soái Bắc Lương!
Vạn người kính trọng!
Ở Khương gia bị coi thường, sao có thể hòa nhã chứ!
Khương Uyển Đồng ngơ ngác hỏi: "Làm sao vậy? Thư mời gì?"
Tiêu Phong cười cười, hai tay anh giữ lấy tay của Giai Giai, chạy quanh phòng, cười: "Lộc cộc… cưỡi ngựa…"
Giai Giai ngồi trên vai Tiêu Phong, cười vui vẻ, hô: "Lộc cà lộc cà phi, cưỡi ngữa, ba ba, ba nhanh lên, ha ha ha, chơi vui a…"
Khương Uyển Đồng đang tự hỏi thì bị tiếng cười của Tiêu Phong và Giai Giai đánh gảy, vội chạy theo sau, sợ Giai Giai té xuống: "Anh chậm thôi."
Quản gia thấy vậy, vẻ mặt cũng khó coi, rồi sau đó bực bội rời đi!
Lúc ông ta quay lại cửa nhà chính, lại tiếp tục thở không ra hơi.
Khương Chính Thuần thấy chỉ có quản gia chạy về, vẻ mặt trầm xuống, hỏi ngay: "Sao lại thế này? Kêu ông đi gọi Tiêu Phong, người đâu?"
Quản gia lập tức thêm mắm dặm muối nói: "Lão gia! Tên Tiêu Phong kia không biết tốt xấu, nói là muốn lão gia ngài tự mình đi mời! Cậu ta cũng không xem lại bản thân mình là ai, vậy mà dám dõng dạc như vậy!"
Shhh!
Người nhà họ Khương đều tức giận!
"Cái gì? Tiêu Phong điên rồi sao? Vậy muốn ông cụ tự mình đi mời!"
"Đúng vậy! Đây là thư mời thiếu tá Hàn cho người đưa tới đâu, mấy thùng lận! Người nhà họ Khương chúng ta đều có thể tham gia, anh ta vậy mà không chạy nhanh lại đây, muốn chết mà!"
"Ông cụ, ngài không thể nhân từ nương tay! Tiêu Phong này, quá kiêu ngạo!"
Khương Chính Thuần nghe mấy lời này, trong lòng cũng rất giận, sĩ diện không nhịn được, lạnh giọng nói: "Qúa đáng! Mấy người đi bắt trói Tiêu Phong tới đây cho tôi!"
Nhưng bất chợt Thiếu úy Phương lạnh lùng nói: "Làm càn! Thiếu tá Hàn nói qua, anh Tiêu là bạn bè thân thiết của ngài ấy, muốn chúng ta lấy lễ đối đãi! Người nhà họ Khương khốn khiếp các người, còn muốn bắt trói anh ấy tới đây! Tôi xem ai dám!"
Thiếu úy Phương giận dữ nói rồi trực tiếp lấy súng bên hông ra, dọa cho mấy người của Khương sợ run cầm cập!
Bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng như này!
"Này này này… Thiếu úy Phương, ngài bớt giận, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiêu Phong này chỉ là dư nghiệt còn sót lại của nhà họ Tiêu trước kia, là kẻ không có chỗ nương thân, không có năng lực, sao có thể là bạn thân của Thiếu tá Hàn đáng kính đâu? Mọi người có nhầm không?"
Khương Chính Thuần vội hỏi, nét mặt hoài nghi.
"Hừ!"
Thiếu úy Phương hừ lạnh một tiếng, nói:" Đây không phải chuyện tôi quan tâm! Tôi chỉ biết, hôm nay Thiếu tá Hàn tự mình hạ lệnh, muốn tôi đưa thư mời tới, tự tay giao cho anh Tiêu! Khương gia các người, tự xem mà làm!"
Shhh!
Những lời này, không thể nghi ngờ là tuyên phán kết quả!
Khương Chính Thuần già rồi nhưng vẫn khôn khéo, tâm tư linh hoạt, lập tức hiểu được nên làm sao.
"Mau, đi mời Tiêu Phong!" Ông cụ xoay người, mang theo đám người Khương gia, chống gậy đi thẳng đến tiểu viện Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng ở.
Lúc họ tới, liền thấy Tiêu Phong đang dạy Giai Giai học võ thuật.
Thấy người nhà họ Khương đột nhiên xông tới, Khương Uyển Đồng đang quét dọn phòng cũng hết hồn, còn tưởng rằng bọn họ là vì chuyện vừa rồi, đến khởi binh vấn tội.
Cho nên, cô vội buông đồ trong tay ra, chạy đến trước mặt ông cụ, khom người giải thích: "Ông nội, xin lỗi ông, vừa rồi là Tiêu Phong không đúng, anh ấy nói mê sảng, xin ông đừng trách tội."
Khương Chính Thuần nào dám trách tội Tiêu Phong a!
Đây chính là bạn của Thiếu tá Hàn!
Bọn họ Tiêu gia, không đắc tội nổi!
Cho nên, khương Chính Thuần trực tiếp đẩy Khương Uyển Đồng ra, chạy đến trước mặt Tiêu Phong nói: "Tiêu Phong, nhanh đi nhận thư mời đi!"
Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn đám người Khương gia chen chúc trong phòng, không vui nói: "Thật là ngại quá, chỗ này nhỏ, không chứa được nhiều người như vầy."
Khương Chính Thuần hiểu ý, quay đầu nổi giận nói: "Đều làm gì a! Cút ra ngoài! Ra ngoài!"
Đám người Khương gia tuy khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra khỏi tiểu viện, đứng ở cửa viện hóng chuyện.
Rồi sau đó, ông cụ mới cười tủm tỉm nhìn về phía Tiêu Phong nói: "Nhanh nhận thư mời đi! Nếu không, Thiếu tá Hàn trách tội xuống dưới, Khương gia ta gánh không nổi."
Tiêu Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Khương Uyển Đồng bị xô đẩy qua một bên, hỏi: "Vợ à, em muốn anh đi nhận không?"
Khương Uyển Đồng còn đang ngơ ngác, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chờ ông cụ giải thích, cô mới há hốc mồm, vẻ mặc ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong, hỏi: "Anh thật sự để người ta đưa một xe thư mời tới?"
Tiêu Phong nhún vai, nhướng mày kiêu ngạo: "Đương nhiên, anh nói dối em bao giờ?"
Ánh mắt Khương Uyển Đồng chứa chan tình yêu nhìn về phía Tiêu Phong, quả nhiên, lựa chọn của cô là đúng!
Sau đó, cô vội quay đầu, hai tay chống nạnh, rất là kiêu ngạo nhìn đám người Khương gia đang cúi đầu, nói: "Thấy chưa! Chồng tôi không gạt tôi! Không có!"
Thấy dáng vẻ vội khoe khoang lộ cả răng nanh của Khương Uyển Đồng, Tiêu Phong liền cảm thấy thật đáng yêu.
"Uyển Đồng, xem như ông nội xin con, mau kêu Tiêu Phong đi nhận thư mời đi, nói gì, chúng ta lát nói sau, thư mời quan trọng hơn!" Khương Chính Thuần sốt ruột trong lòng, nếu chậm trễ Thiếu úy Phương, thì không tốt.
Khương Uyển Đồng gật đầu, nhìn về phía Tiêu Phong, Tiêu Phong tự nhiên hiểu được, ôm lấy Giai Giai, đi lướt qua mặt đám người, rời khỏi tiểu viện.
Sau đó, người Khương gia cuồn cuộn đi theo sau Tiêu Phong, nhận thư mời.
Ngô Khoan Nghiệp tức giận trong lòng!
Tiêu Phong đây là cướp lấy sự nổi bật của anh ta!
"Ha ha, cậu hỏi tôi là ai?" Tiêu Phong cười lạnh một tiếng.
Quản gia cũng hết hồn, sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy tới tiểu viện mà Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng đang ở.
Nói là sân, nhưng chỉ là một nơi nhỏ 60-70 mét vuông, trước kia là chuồng chó, là Khương Kiều Diễm cố ý nói thành chỗ ở, mục đích tất nhiên là làm nhục một nhà ba người Khương Uyển Đồng.
Nhưng, Khương Uyển Đồng và Tiêu Phong cũng không để ý, lúc này họ đang chơi rất vui với Giai Giai ở bên trong.
Tiếng cười lanh lảnh vang khắp tiểu viện.
Quản gia thở hổn hển, đứng ở cửa, la một tiếng: "Tiêu… Tiêu Phong, ông cụ gọi cậu đi qua…nhận thư mời…"
Lúc này, Tiêu Phong đang cõng Giai Giai trên vai, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nói ông cụ, không đi, trừ khi bọn họ tới mời!"
Tiêu Phong là ai?
Chủ soái Bắc Lương!
Vạn người kính trọng!
Ở Khương gia bị coi thường, sao có thể hòa nhã chứ!
Khương Uyển Đồng ngơ ngác hỏi: "Làm sao vậy? Thư mời gì?"
Tiêu Phong cười cười, hai tay anh giữ lấy tay của Giai Giai, chạy quanh phòng, cười: "Lộc cộc… cưỡi ngựa…"
Giai Giai ngồi trên vai Tiêu Phong, cười vui vẻ, hô: "Lộc cà lộc cà phi, cưỡi ngữa, ba ba, ba nhanh lên, ha ha ha, chơi vui a…"
Khương Uyển Đồng đang tự hỏi thì bị tiếng cười của Tiêu Phong và Giai Giai đánh gảy, vội chạy theo sau, sợ Giai Giai té xuống: "Anh chậm thôi."
Quản gia thấy vậy, vẻ mặt cũng khó coi, rồi sau đó bực bội rời đi!
Lúc ông ta quay lại cửa nhà chính, lại tiếp tục thở không ra hơi.
Khương Chính Thuần thấy chỉ có quản gia chạy về, vẻ mặt trầm xuống, hỏi ngay: "Sao lại thế này? Kêu ông đi gọi Tiêu Phong, người đâu?"
Quản gia lập tức thêm mắm dặm muối nói: "Lão gia! Tên Tiêu Phong kia không biết tốt xấu, nói là muốn lão gia ngài tự mình đi mời! Cậu ta cũng không xem lại bản thân mình là ai, vậy mà dám dõng dạc như vậy!"
Shhh!
Người nhà họ Khương đều tức giận!
"Cái gì? Tiêu Phong điên rồi sao? Vậy muốn ông cụ tự mình đi mời!"
"Đúng vậy! Đây là thư mời thiếu tá Hàn cho người đưa tới đâu, mấy thùng lận! Người nhà họ Khương chúng ta đều có thể tham gia, anh ta vậy mà không chạy nhanh lại đây, muốn chết mà!"
"Ông cụ, ngài không thể nhân từ nương tay! Tiêu Phong này, quá kiêu ngạo!"
Khương Chính Thuần nghe mấy lời này, trong lòng cũng rất giận, sĩ diện không nhịn được, lạnh giọng nói: "Qúa đáng! Mấy người đi bắt trói Tiêu Phong tới đây cho tôi!"
Nhưng bất chợt Thiếu úy Phương lạnh lùng nói: "Làm càn! Thiếu tá Hàn nói qua, anh Tiêu là bạn bè thân thiết của ngài ấy, muốn chúng ta lấy lễ đối đãi! Người nhà họ Khương khốn khiếp các người, còn muốn bắt trói anh ấy tới đây! Tôi xem ai dám!"
Thiếu úy Phương giận dữ nói rồi trực tiếp lấy súng bên hông ra, dọa cho mấy người của Khương sợ run cầm cập!
Bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng như này!
"Này này này… Thiếu úy Phương, ngài bớt giận, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiêu Phong này chỉ là dư nghiệt còn sót lại của nhà họ Tiêu trước kia, là kẻ không có chỗ nương thân, không có năng lực, sao có thể là bạn thân của Thiếu tá Hàn đáng kính đâu? Mọi người có nhầm không?"
Khương Chính Thuần vội hỏi, nét mặt hoài nghi.
"Hừ!"
Thiếu úy Phương hừ lạnh một tiếng, nói:" Đây không phải chuyện tôi quan tâm! Tôi chỉ biết, hôm nay Thiếu tá Hàn tự mình hạ lệnh, muốn tôi đưa thư mời tới, tự tay giao cho anh Tiêu! Khương gia các người, tự xem mà làm!"
Shhh!
Những lời này, không thể nghi ngờ là tuyên phán kết quả!
Khương Chính Thuần già rồi nhưng vẫn khôn khéo, tâm tư linh hoạt, lập tức hiểu được nên làm sao.
"Mau, đi mời Tiêu Phong!" Ông cụ xoay người, mang theo đám người Khương gia, chống gậy đi thẳng đến tiểu viện Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng ở.
Lúc họ tới, liền thấy Tiêu Phong đang dạy Giai Giai học võ thuật.
Thấy người nhà họ Khương đột nhiên xông tới, Khương Uyển Đồng đang quét dọn phòng cũng hết hồn, còn tưởng rằng bọn họ là vì chuyện vừa rồi, đến khởi binh vấn tội.
Cho nên, cô vội buông đồ trong tay ra, chạy đến trước mặt ông cụ, khom người giải thích: "Ông nội, xin lỗi ông, vừa rồi là Tiêu Phong không đúng, anh ấy nói mê sảng, xin ông đừng trách tội."
Khương Chính Thuần nào dám trách tội Tiêu Phong a!
Đây chính là bạn của Thiếu tá Hàn!
Bọn họ Tiêu gia, không đắc tội nổi!
Cho nên, khương Chính Thuần trực tiếp đẩy Khương Uyển Đồng ra, chạy đến trước mặt Tiêu Phong nói: "Tiêu Phong, nhanh đi nhận thư mời đi!"
Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn đám người Khương gia chen chúc trong phòng, không vui nói: "Thật là ngại quá, chỗ này nhỏ, không chứa được nhiều người như vầy."
Khương Chính Thuần hiểu ý, quay đầu nổi giận nói: "Đều làm gì a! Cút ra ngoài! Ra ngoài!"
Đám người Khương gia tuy khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra khỏi tiểu viện, đứng ở cửa viện hóng chuyện.
Rồi sau đó, ông cụ mới cười tủm tỉm nhìn về phía Tiêu Phong nói: "Nhanh nhận thư mời đi! Nếu không, Thiếu tá Hàn trách tội xuống dưới, Khương gia ta gánh không nổi."
Tiêu Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Khương Uyển Đồng bị xô đẩy qua một bên, hỏi: "Vợ à, em muốn anh đi nhận không?"
Khương Uyển Đồng còn đang ngơ ngác, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chờ ông cụ giải thích, cô mới há hốc mồm, vẻ mặc ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong, hỏi: "Anh thật sự để người ta đưa một xe thư mời tới?"
Tiêu Phong nhún vai, nhướng mày kiêu ngạo: "Đương nhiên, anh nói dối em bao giờ?"
Ánh mắt Khương Uyển Đồng chứa chan tình yêu nhìn về phía Tiêu Phong, quả nhiên, lựa chọn của cô là đúng!
Sau đó, cô vội quay đầu, hai tay chống nạnh, rất là kiêu ngạo nhìn đám người Khương gia đang cúi đầu, nói: "Thấy chưa! Chồng tôi không gạt tôi! Không có!"
Thấy dáng vẻ vội khoe khoang lộ cả răng nanh của Khương Uyển Đồng, Tiêu Phong liền cảm thấy thật đáng yêu.
"Uyển Đồng, xem như ông nội xin con, mau kêu Tiêu Phong đi nhận thư mời đi, nói gì, chúng ta lát nói sau, thư mời quan trọng hơn!" Khương Chính Thuần sốt ruột trong lòng, nếu chậm trễ Thiếu úy Phương, thì không tốt.
Khương Uyển Đồng gật đầu, nhìn về phía Tiêu Phong, Tiêu Phong tự nhiên hiểu được, ôm lấy Giai Giai, đi lướt qua mặt đám người, rời khỏi tiểu viện.
Sau đó, người Khương gia cuồn cuộn đi theo sau Tiêu Phong, nhận thư mời.
Ngô Khoan Nghiệp tức giận trong lòng!
Tiêu Phong đây là cướp lấy sự nổi bật của anh ta!
"Ha ha, cậu hỏi tôi là ai?" Tiêu Phong cười lạnh một tiếng.
Bình luận facebook