Nghe đến đó, tôi không khỏi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên tôi được nghe kể về một nơi bí ẩn như vậy, không hiểu sao, thay vì cảm thấy rợn người, trong lòng tôi lại dấy lên một tia lửa hào hứng. Nhưng rất nhanh tôi đã kìm nén lại.
Mặc dù đồng quan điểm với họ nhưng tôi còn có trọng trách cao cả hơn phải làm, mong rằng sau sự việc lần này, tôi có thể can đảm lên phần nào trong chuyện chăm sóc, bảo vệ con mình.
Bán Hạ nói với thái độ tiếc nuối: “Nếu Triệu Tuấn Lôi chưa chết, hắn cũng sẽ bị nhốt ở đây.” Tôi không đáp, chỉ chợt nghĩ đến “bố mẹ” mình. Loại người như họ... liệu có bị nhốt ở đây không?
Bán Hạ đưa tôi đi xem nơi ở của những tội nhân. Phía sau nhà máy là một số gian san sát nhau. Gã nói rằng những thợ săn tội ác thường trở về đây để ẩn náu mỗi khi họ cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm. Mọi người có thể tùy ý lấy chìa khóa bất cứ phòng nào, ngoại trừ Bạch Truật, anh ta có hẳn một ngôi nhà riêng biệt, và chưa bao giờ sống chung chạ với ai cả.
Phía sau dãy nhà này là một bãi đậu xe, nơi có rất nhiều loại phương tiện giao thông. Những chiếc xe ấy đặc biệt được tội nhân sử dụng trong mỗi lần làm nhiệm vụ, có thể trực tiếp vứt bỏ khi rơi vào tình huống oái oăm.
Những thứ trước mắt, tất cả làm đảo lộn hết thảy tâm trí tôi lúc này. Tôi luôn nghĩ rằng tội nhân là những kẻ hành động đơn lẻ, nào ngờ họ lại được chống đỡ bởi một tổ chức hùng hậu, khổng lồ như vậy. Cả nhân lực và tài chính đều vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
Dưới sự hướng dẫn của Bán Hạ, tôi bước vào một căn phòng. Gã mang đồ uống tới, thấy trên mặt tôi có chút bất an, liền xoa dịu: “Đừng căng thẳng quá, trong vòng 24 giờ, cơ quan bắt giữ và xây dựng tội phạm sẽ liên lạc với cô thôi. Những tội nhân khác sẽ giúp cô xóa đi chứng cứ. Cô sẽ sớm được trở về với con mình. Hơn nữa, đừng quên rằng cô là tội nhân cực thiên, tổ chức nhất định sẽ không để mất cô, trong tương lai bọn họ sẽ còn cần đến sự giúp sức của cô.”
"Không được! Tôi sẽ không làm nữa."
"Tại sao... " - Bán Hạ ngạc nhiên: "Cô không thấy cảm giác đó vô cùng tuyệt vời ư? Rõ ràng cô vừa hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ mà?"
"Chuyện lần này coi như tai nạn đi, cảm giác à… ừm cũng khá kịch tính, nhưng khi suýt nữa rơi vào tay Tô Thanh Hà, tôi mới vỡ lẽ ra một điều, rằng tôi chỉ muốn cùng con mình sống một cuộc đời bình thường mà thôi."
Bán Hạ trầm mặc hồi lâu, đoạn cất lời: "Nếu cô đã từ chối thì tôi cũng đâu thể ép, đợi khi nào an toàn rồi tôi sẽ báo với cô.”
"Được."
Ngồi nghỉ một lúc thì từ bên ngoài truyền đến âm thanh lạ. Tôi ngó ra, thấy Bạch Truật đã trở lại. Anh ta đeo mặt nạ, cởi trần đứng cạnh chiếc bàn để là quần áo, cẩn thận ủi từng nếp thẳng tắp cho áo sơ mi. Vài bộ đồ treo bên cửa sổ, tất cả đều rất đơn giản và bình dị. Sau khi ủi xong, anh ném quần áo vào máy giặt dưới mái hiên lớn ngay cạnh, bỏ vào đó ít bột giặt.
Bán Hạ nói với tôi một cách bí mật: "Sau khi giặt máy xong, anh ấy sẽ giặt bằng tay thêm lần nữa."
Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Sao phải làm khổ mình như thế… Về nhà rồi mà anh ấy vẫn đeo mặt nạ à?”
“Bạch Truật chưa bao giờ tháo mặt nạ ra trước bất kỳ ai cả, dù sao thì anh ấy cũng hơi khó tính nên đừng dại dột mà lại gần. Bạch Truật không cho phép ai vào nhà mình và cũng không ai dám đụng đến anh ấy, đại loại là thế."
Tôi nằm bên cửa sổ lặng lẽ nhìn Bạch Truật giặt đồ. Dây phơi cách đó không xa, cứ liên tục đung đưa trong gió. Cảnh tượng này khiến tôi bất giác nhớ về người chồng quá cố.
Còn nhớ hôm đó giàn phơi tự nâng ở nhà bị hỏng, tôi lười đi lấy ghế dài, đành kiễng chân một cách khó khăn. Chồng tôi đột nhiên xuất hiện từ phía sau, ôm eo nhấc lên, cảm giác lúc đó giống như đang bay vậy. Sau khi phơi quần áo xong, tôi tưởng anh ấy sẽ đặt mình xuống. Nhưng không, anh không hề có ý định buông ra, bất giác tôi ngã về sau, ngay lúc mất thăng bằng liền bị anh ấy ôm vào lòng, vòng ngực săn chắc áp sát vào lưng khiến tôi cảm thấy cực kỳ an toàn, cánh tay cường tráng siết chặt lấy eo tôi, những ngón tay khẽ chạm lên phần đùi. Cả người tôi căng ra, cảm giác như tim sắp ngừng đập. Hơi thở hổn hển của anh dồn dập bên tai. Trên ban công chiều hôm ấy, có gió mát, có chút nắng buông nhẹ, anh ôm tôi, thì thầm rằng tôi cố tình quyến rũ anh. Tôi phản đối, bảo mình chỉ đang phơi quần áo thôi. Cảm giác đó… sao đành lòng quên được.
Khác hoàn toàn so với Bạch Truật. Chẳng biết vì đâu khi nhìn thấy Bạch Truật như vậy tôi lại nghĩ đến chồng mình nữa, rất nhanh tôi đã xua mấy ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Nhớ tới chỉ muốn khóc. Nhớ tới càng thêm đau.
Cuối cùng hệ thống cũng gửi thông báo nhắc nhở, rằng mọi thứ đã an toàn và chúng tôi có thể rời đi. Tôi lên tàu, quay trở về đất liền thì đã gần trưa.
Bán Hạ lái ô tô, nói muốn đưa tôi đến một nơi trước khi chính thức về nhà. Tôi đồng ý, cứ nghĩ rằng gã sẽ đưa tôi đi lòng vòng đâu đó, nhưng cuối cùng cả hai lại đến nhà máy may phúc lợi. Chúng tôi ngồi trên xe, lặng lẽ nhìn về phía cổng lớn. Khi giờ làm việc đã điểm, một nữ công nhân khiếm thính từ từ xuất hiện trong tầm ngắm của cả hai. Cô ngồi sau xe máy, ôm chặt chàng trai mình thích, lúc tạm biệt còn đặt tay lên ngực, làm động tác gửi ngàn yêu thương rồi giơ những ngón tay đan thành hình trái tim về phía chàng trai.
Hành động này khiến cậu trai kia không khỏi nở rộ nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào đầu cô gái. Vậy mà sau khi chàng trai rời đi, nụ cười trên môi nữ công nhân dần dần lụi tắt, cô lo lắng siết chặt hai tay vào gấu váy, thất thần nhìn về phía phân xưởng, rồi lại dùng đôi mắt vô hồn đó ngó qua phòng bảo vệ.
Đến cuối cùng, thay vì vào nhà máy, cô cúi đầu nhìn ra ngoài, nhìn dấu giày của mình trên đường, rồi lẳng lặng đi vòng ra con hẻm bên cạnh, dù đã đến giờ làm việc, nữ công nhân vẫn ngồi trên phiến đá bên vệ đường vắng người, lau vội những giọt nước mắt ngắn dài.
Cô gái đang nức nở. Hẳn là vậy, mặc dù không phát ra tiếng khóc, nhưng tôi vẫn nghe rõ từng nhịp thở hổn hển, tức tưởi vì ấm ức, vì buồn bã. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngột ngạt cả lồng ngực, đành kéo cửa kính lên.
"Cô ấy không dám quay lại làm việc, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện cả Tôn Thanh và Lý Tài đều mất tích.” - Bán Hạ nói.
"Thực ra, thế hệ tội nhân đầu tiên rất cực đoan. Họ dùng bạo lực để khống chế bạo lực, nhẫn tâm giết chết kẻ xấu xa, bắt chúng phải trả giá gấp bội nỗi đau mà người vô tội từng gánh chịu. Người ấy đã nói một câu làm tôi nhớ mãi…”
"Là gì vậy?"
"Anh ấy nói rằng sinh mệnh của kẻ rác rưởi hoàn toàn vô giá trị và anh sẽ chẳng bao giờ tin có chuyện bình đẳng trong thế giới này. Một người vô tội, hiếu thảo với cha mẹ, tình cảm vợ chồng đề huề, có thể không kiếm được nhiều tiền, tuy chọn cuộc sống bình thường, dung dị nhưng đó nhất định sẽ là cuộc sống hạnh phúc. Mỗi ngày đều gặt hái được biết bao cung bậc tươi vui, mỗi ngày đều biết có người đang đợi mình ở nhà. Hà cớ gì phải đánh đổi mạng sống quý giá của bản thân để cứu lấy một tên xấu xa? Cô nghĩ mạng sống của Triệu Tuấn Lôi liệu có xứng đáng với sinh mệnh của chồng cô hay không?"
Tôi cắn môi nói: “Không xứng!"
Ừ...
Mạng sống của hắn không đáng là bao, ngay cả khi đã chết, nỗi mất mát dày xéo tâm can tôi vẫn chẳng vơi đi phần nào… Cô gái câm điếc hẳn cũng không muốn Lý Tài và Tôn Thanh chết, cô chỉ ước rằng chuyện đau lòng kia không bao giờ xảy ra với mình. Châu Mặc Mặc cũng vậy, cô ấy chưa từng hy vọng rằng bố cô sẽ bị giết bởi Bạch Truật, cô ấy chỉ mong rằng mẹ mình có thể tiếp tục sống khỏe mạnh, hạnh phúc trên cõi đời này.
Bán Hạ đột nhiên nghiêm túc: "Cô đã nói không muốn trở thành tội nhân, tôi tôn trọng quyết định của cô. Nhưng vị trí cấp bậc càng cao thì trách nhiệm càng lớn... Ha, nói câu này cứ như đang bắt lỗi cô về mặt đạo đức vậy. Lần tới khi cô nhận được nhiệm vụ bảo vệ, tôi rất hy vọng cô sẽ nghĩ về những người này."
"Hiểu rồi. Còn anh, Bán Hạ, anh nên cẩn trọng hơn trong khi đối phó với kẻ xấu."
"Vâng, tôi nhất định sẽ khiến tất cả tội đồ trên thế gian này phải trả giá, đó chính là động lực thôi thúc tôi!"
"Nhưng anh quá yếu... điều duy nhất anh có thể làm là ngã rạp trước mặt tất cả những kẻ xấu và kêu cứu."
"Này, này! Cô đừng bôi nhọ niềm tin của tôi!"
Tôi im lặng, nhờ Bán Hạ đưa về nhà.
Vừa mở cửa, Bách Chiến lập tức vẫy đuôi, tôi ngồi trên sô pha có chút mệt mỏi, nói với nó: "Nào, ăn thôi."
Trong dáng đi khập khiễng, Bách Chiến vội chạy xuống bếp lấy bát cơm, tôi đi theo, đổ một ít thức ăn cho chó vào bát của nó. Bách Chiến thút thít hai tiếng nhìn tôi, vẻ vô cùng đáng thương. Nó thích làm nũng, chồng tôi luôn dặn dò nó không được ăn nhiều, vậy mà lúc nào anh cũng mềm lòng với dáng vẻ kia. Nên là như một thói quen, Bách Chiến luôn vòi vĩnh tôi cho thêm thức ăn.
Chẳng còn sự lựa chọn nào, tôi đành chiều nó, đổ vô bát thêm chút nữa. Bách Chiến vẫy đuôi mừng rỡ. Tôi định nấu mì, kết quả vừa mở cửa cánh tủ bếp, một chiếc hộp lạ lẫm đập ngay mắt. Tôi nghi hoặc khui ra, bên trong là mặt nạ màu trắng rất đẹp. Ở mặt trái của mặt nạ, ba cánh hoa bồ công anh được khắc với những hình rồng uốn lượn đang bay, vô cùng rực rỡ. Xuống dưới một chút là tên tôi, cùng một dòng chữ nhỏ quen thuộc: "Lang thang trên bờ vực của bóng tối và hiểm nguy, tôi nguyện hóa thân thành tội ác, để không còn tội ác trong thế giới đã phó mặc cho thợ săn tội đồ này."
Không còn tội ác nữa ư… Giá như lúc đó Bạch Truật hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bảo vệ thì chồng tôi đã có thể bình an vô sự mà trở về rồi.
Tôi mở điện thoại lên, chuẩn bị xóa ứng dụng bí ẩn kia đi. Vì tôi vốn không có ý định trở thành một tội nhân nên thật vô ích khi giữ nó lại, hơn nữa không biết chừng ngày nào đó nó sẽ mang lại rắc rối cho tôi.
Đột nhiên điện thoại rung lên. Một thông báo được hệ thống gửi đến. Là Bán Hạ gửi tin nhắn? Tôi đã nhấp vào ứng dụng, nhưng điều mình nhìn thấy trước mắt lại là thông tin về nhiệm vụ mới.
Đó là nhiệm vụ bảo vệ. Có người đang gặp nguy hiểm? Lòng tôi ngập ngừng, tôi thẫn thờ nhìn chân dung của chồng trên bức ảnh cưới. Nếu là anh ấy, nhất định sẽ không để những người vô tội gặp nguy hiểm.
Nhưng mà tôi...
Tôi nuốt nước bọt, nhìn anh và lẩm bẩm: "Hãy tha thứ cho em, anh nhé? Trên đời này, mỗi ngày đều có kẻ xấu xuất hiện. Mình có thể ngăn được người này nhưng không thể cản được người kia. Hiện tại em chỉ muốn ở bên cạnh con, tậm tâm chăm sóc để con trở thành một người giống như anh."
Tôi đã bỏ qua phần chi tiết nhiệm vụ. Xem rồi, tôi lại không kìm được mà nghe theo tiếng gọi của con tim mất. Tốt hơn hết là đừng bao giờ tò mò, đừng bao giờ cho tai họa cơ hội hiện ra trước mắt, có như vậy tôi mới không phải đem lòng tốt hành hiệp trượng nghĩa nữa.
Song, thấy chết mà không cứu cũng thật tội lỗi…
Bất giác hình ảnh Tô Thanh Hà hiện lên trong đầu… Con người đáng sợ này, tôi chẳng muốn đối đầu thêm bất kỳ lần nào đâu. Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát ném điện thoại của mình sang một bên, nó rung không ngừng, hệ thống liên tục nhắc nhở tôi rằng có người gần đó cần giúp đỡ nhưng tôi chọn nhắm mắt làm ngơ.
Bách Chiến ăn xong, liền ngoan ngoãn nằm dưới chân tôi, tôi nhẹ nhàng vuốt ve, xoa đầu nó. Bộ lông của Bách Chiến rất ấm, hệt như nhiệt lượng dìu dịu từ ánh hoàng hôn chiếu vào phòng khách, tôi ôm chầm lấy nó, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, sự căng thẳng từ đêm qua đến giờ cũng dần được buông thõng. Cả người tôi lừ đừ chìm vào giấc ngủ, mặc cho điện thoại vẫn đang rung.
Không biết đã chợp mắt bao lâu nữa, rồi chợt âm lượng rõ to của nhạc chuông vang lên, làm tôi sực tỉnh. Này là…? Tôi mơ màng mở mắt, uể oải bò về phía điện thoại. Bách Chiến đã tới trước, cẩn thận ngoạm lấy điện thoại đem đến cho tôi.
Tôi xoa đầu nó, ra chiều khen ngợi, cầm điện thoại lên xem, thì ra là cuộc gọi của mẹ chồng. Vừa nhấc máy thì có tiếng khóc nấc: "Con ơi là con, đứa bé mất tích rồi! Nó bị bắt cóc, huhuuu… Mẹ dắt xe đẩy ra cổng thì bất ngờ có một người đàn ông chạy tới, bế đứa bé, sau đó hắn vọt xe đi! Mẹ đuổi theo nhưng không kịp! Mẹ đã gọi cảnh sát rồi!"
Đầu óc tôi ong ong ngay khi nghe hai tiếng “bắt cóc”. Và rồi trống rỗng hoàn toàn.
Điện thoại vẫn liên tục nhận thông báo từ hệ thống. Tôi như người mất hồn, sững sờ nhấn vào để xem chi tiết.
[Vào lúc 12 giờ trưa, Lâm Hải Đình - người đàn ông 43 tuổi, sẽ bắt cóc một bé trai ở cổng phía Bắc của chung cư Hoa Vân, tẩu thoát bằng chiếc xe đạp điện màu đen.]
[Khoảng 12
0, Lâm Hải Đình đi bộ dọc sông Mã Kiều trên đường Giải Phóng số 6. Lúc này, hắn bị xe cảnh sát tuần tra phát hiện, hoảng sợ bỏ chạy.]
[12
2 trưa, để thoát thân, Lâm Hải Đình đã ném đứa bé xuống sông.]
[12
7, thi thể cháu bé được vớt lên.]
Tôi điếng người nhìn trân trân vào đồng hồ, đã 12 giờ 20 phút trưa. Còn mười hai phút nữa... con tôi sắp bị ném xuống sông!
Trời ơi! Tôi điên cuồng lao ra cửa, Bách Chiến dường như cảm nhận được điều không ổn, liền khập khiễng theo sau. Mất một phút để tôi xuống hầm xe, chỉ còn mười một phút nữa! Nhưng từ chỗ này đến đường Giải Phóng số 6 phải mất mười lăm phút. Không được rồi…
Tôi khởi động xe một cách nhanh chóng, mặc kệ việc nó có va vào mấy chiếc xe bên cạnh hay không. Đầu tôi rối tung lên. Ký ức về ngày hôm đó cứ liên tục ùa về.
"Cháu à, cho dì hỏi đường có được không?"
"Tốt quá, nhưng dì không biết nên đi thế nào. Cháu đưa dì đến đó nhé?"
Bà ấy nắm tay tôi, chậm rãi dẫn tôi vào bóng tối. Tôi đã phải chịu đựng cảm giác đau đớn hơn cả dao đâm vào xương tủy trong nhiều năm. Rất nhiều năm...
Bây giờ điều tương tự sắp sửa xảy ra với con tôi! Tôi phóng xe thật nhanh, bất chấp việc chạy quá tốc độ, vượt đèn đỏ, bật đèn xi nhan và bấm còi inh ỏi suốt quãng đường.
Tại sao... Tại sao lúc đó mình không bấm vào xem chi tiết nhiệm vụ! Chỉ vì không muốn trở thành một người trừ gian diệt ác, chỉ vì chút mong muốn giản đơn là được ở bên cạnh con… mà tôi đáng bị trừng phạt như vậy ư?
Ông trời ơi! Hãy xem đó là lỗi của con! Nếu từ chối làm người tốt là lỗi của con thì xin ông hãy báo ứng lên một mình con thôi, xin hãy giúp đứa bé được bình an!
Đường Giải Phóng số 6 càng lúc càng gần, tôi phóng xe thẳng vào con hẻm dẫn đến chỗ đó. Mái nhà nhấp nhô hai bên đường đã che khuất những tia nắng, mọi thứ thật u ám. Xa xa phía cuối con đường hình như đang le lói chút ánh sáng. Tôi đạp ga tăng tốc. Thời gian như ngừng trôi. Giữa trời và đất chỉ có khoảng lặng vô tận, song lại âm ĩ một thứ xúc cảm mạnh mẽ. Từng tiếng thở, từng nhịp tim… tôi đều có thể nghe rõ.
Xe lao ra khỏi con hẻm, nắng chói chang khiến tôi khẽ nheo mắt lại. Mọi thứ trên thế gian này dường như đều trở nên quá chậm chạp.
Tôi nghiêng đầu nhìn đường, liền thấy chiếc xe đạp điện màu đen đang chạy phía đó. Đứa bé được quấn trong tấm chăn len mà tôi đã tự tay đan, xoay một vòng trên không trung và rơi ầm xuống sông.
Nước bắn tung tóe. Nhỏ và nhẹ như con tôi.
"Đừng mà!"
Tôi phanh gấp, trước khi tôi kịp chạy ra, Bách Chiến đã nhảy khỏi cửa kính. Chân nó vốn bị gãy, cú tiếp đất vừa rồi hoàn toàn ngã lăn ra đất, nhưng Bách Chiến lập tức đứng dậy, ba chân bốn cẳng nhào về phía sông.
Tôi lao tới, nước mắt đã nhòe, trong lòng thầm cầu nguyện.
Bách Chiến...
Bách Chiến đã cứu được rất nhiều người, lần này cũng có thể mà, phải không?
Bách Chiến bơi rất nhanh, khi ngoi lên khỏi mặt nước, nó đã ở ngay cạnh đứa bé, mặc dù bơi vụng về nhưng Bách Chiến vẫn có thể cẩn thận túm lấy chăn và kéo đứa bé lên bờ.
Tôi quỳ trên bậc thang cạnh mé sông, dang tay với Bách Chiến. Nó di chuyển một cách khó khăn, cuối cùng thành công mang đứa bé đến bên cạnh tôi.
Tôi ôm cả hai vào lòng, rồi cẩn thận bế lấy đứa con trai bé bỏng, âu yếm nhìn con trong khi Bách Chiến vui vẻ vẫy đuôi bên cạnh tôi và sủa.
Con của tôi…
Tôi nhìn xuống đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm và dễ thương đột nhiên mở miệng thoi thóp. Chiếc môi hồng hào yếu ớt cử động, một ngụm máu tràn ra. Màu máu đỏ tươi bắt đầu rỉ xuống chăn len. Tôi vội đưa tay nâng đầu đứa bé, trên đó có dấu vết va đập, và thứ màu đỏ ấy đang không ngừng thấm vào chăn.
Tôi chết lặng nhìn dòng sông, ở giữa - nơi đứa bé vừa rơi xuống, là một đài phun nước bằng thép không gỉ ẩn hiện dưới mặt nước dềnh dàng. Bách Chiến vốn đang vui vẻ vẫy đuôi, cũng từ từ buông đuôi xuống, rít lên từng tiếng ư ử, dụi dụi đầu vào đứa bé.
Lý nào… Lý nào vừa rồi lại va trúng thứ đó? Bệnh viện… phải đến bệnh viện thật nhanh… Tôi hốt hoảng bế con chạy lại xe, mấy lần dặn lòng đừng nhìn. Nhưng khi ngồi vào ghế lái, tôi không kìm được mà mở chăn ra, liếc nhìn cái đầu nhỏ xinh xắn của con. Thế rồi tôi nhẹ nhàng quỳ rạp xuống, ôm chặt đứa bé vào lòng.
Tại sao tôi không thể cứu tất cả những người mà tôi yêu quý? Tôi cắn chặt môi, trái tim tôi đau lắm... rất đau… Đau đến không thở được! Tôi thực sự muốn đấm mạnh vào ngực mình! Cứu với... Tôi không thở được!
Nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi muốn gào khóc nhưng cổ họng nghẹn ứ lại.
Hệ thống không hề đề cập đến việc đứa bé không chết do đuối nước mà là do một đài phun trang trí. Tại sao… Hệ thống không biết chuyện này ư? Còn nữa, những tội nhân khác đâu, tại sao họ không ngăn chặn điều này?
Sai lầm của tôi đã biến mọi chuyện thành ra như vậy…
Nó có thể đã được ngăn chặn...
Nhưng với tư cách là một tội nhân... tôi thật sai lầm khi chọn ngoảnh mặt làm ngơ.
Bình luận facebook