Tôi như người mất trí, không thể nhớ nổi bố mẹ chồng đã khóc như thế nào khi đến hiện trường, không thể nhớ nổi cảnh sát đã trấn an mình bằng cách nào, càng không thể nhớ nổi bản thân đã về nhà bằng cách nào.
Con tôi đâu? Con tôi vẫn còn trong nhà xác của bệnh viện? Dường như không phải… tôi luôn có cảm giác mình đang mắc kẹt trong một giấc mơ, năm phút nữa thôi tôi sẽ tỉnh dậy, khi tỉnh lại nhất định tôi sẽ đi đón con ngay lập tức. Hoặc là khi mở mắt ra, con tôi đã mỉm cười ở ngay bên cạnh rồi…
Giấc mơ ấy giống với cảm giác đang sống trong một trò chơi, mọi thứ có thể reset thêm nhiều lần nữa… Dẫu biết là ảo tưởng viển vông nhưng cứ mỗi giây phút trôi qua, suy nghĩ của tôi cứ không ngừng lặp đi lặp lại, tự nhủ bản thân phải trốn tránh khỏi hiện thực đau lòng.
Thực sự… mình lúc nào cũng là kẻ mang đến vận xui.
Tôi đang ngồi dưới sàn, ôm đầu bó gối. Bách Chiến nằm bên cạnh, nhẹ nhàng cọ cọ vào người tôi.
Lạ thật... tôi không còn có thể sâu sắc cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng! Lạ thật… mọi thứ vẫn diễn ra như thường nhật, chỉ có điều tôi bắt đầu muốn buông bỏ tất cả, muốn nhanh chóng kết thúc sinh mệnh bản thân.
Nỗi sợ hãi đang ập đến. Nó bủa vây lấy tâm trí giống như cái ngày chồng tôi chết đi. Ở thời điểm đó, trong suốt nhiều đêm mất ngủ, khi nhớ tới những chuyện vụn vặt giữa tôi và anh, cùng lúc đối diện với hiện thực rằng anh đã vĩnh viễn rời xa cuộc đời tôi. Tôi vô cùng sợ hãi. Tôi sợ cảm giác này sẽ ập đến một lần nữa.
Tôi xoay người nhìn ra ban công, đứng dậy, bước đi thật chậm rãi. Phải, chỉ cần nhảy xuống. Dù sao đây cũng là một giấc mơ, nhảy xuống rồi tôi có thể tỉnh lại.
Đột nhiên, điện thoại rung lên. Tôi mở ra xem, là tin nhắn của hệ thống tội nhân.
[Nhiệm vụ bảo vệ đã hết hạn: Nghi phạm sẽ bị cảnh sát hình sự Tô Thanh Hà bắt giữ tại cửa thoát nước công nghiệp ở hạ lưu sông Mã Kiều trong hai giờ, và sẽ bị kết án tù chung thân. Xin hãy chú ý nhiệm vụ bảo vệ tiếp theo.]
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn không nhảy xuống. Trở lại bàn trà, tôi nhặt chiếc mặt nạ lên… Đúng vậy, tôi có thể làm cho thế giới bớt đi một tội ác, nhưng tôi đã chọn từ chối. Trong trường hợp này, chi bằng biến mình thành tội ác!
Thay vì lái xe, tôi thả bộ đến sông Mã Kiều, bước đi lững thững như một cái xác vô hồn. Cảnh sát đang triển khai truy lùng, đội tuần tra cũng đã được bố trí khắp các tuyến đường lân cận.
Đi tới đoạn sông Mã Kiều, tôi tiếp tục men theo hướng đó ra khỏi thành phố. Phía bên trái là sông, phía bên phải là một khu công nghiệp nằm ở vùng ngoại ô. Tôi đã lùng sục mọi đường cống thoát nước thải, nhưng vẫn không tìm thấy Lâm Hải Đình.
Chỉ còn một nơi… Tôi quay đầu lại và nhìn vào nhà máy. Trong khu công nghiệp yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng vài máy khoan đang hoạt động. Có lẽ mấy năm gần đây việc kinh doanh thất bại, nhà máy trong khu công nghiệp đã đóng cửa gần hết.
Con đường đầy gỉ sét hoen ố, hai bên lề toàn rác thải, hoặc là nylon hoặc là vụn sắt. Tôi dừng chân trước một nhà máy bỏ hoang. Cửa đóng. Không khóa. Bên trong chắc chắn trống trơn. Trước cửa là một đống rác, lỉnh kỉnh những dụng cụ gỉ sét bị vứt bỏ. Nếu không phải vì quá xa nơi người dân sinh sống thì những thứ rác này đã sớm được thu gom hết rồi.
Các nhà máy khác đều khóa cửa hoặc bị chặn, chỉ còn mỗi nhà máy bỏ hoang trước mắt là chưa, hơn nữa cách chỗ này không xa còn có một con đường nhỏ dẫn ra phía bờ sông. Tôi đã nghe thấy tiếng còi xe hú gọi, càng ngày càng gần. Chính nó! Tôi đang chờ đợi điều này.
Khi cảnh sát tìm đến, Lâm Hải Đình sẽ từ nhà máy trốn ra ngoài, sau đó men theo cống nước thải, tưởng rằng có thể thoát thân, nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Thanh Hà tóm gọn.
Tôi cúi xuống, nhặt con tuốc nơ vít gỉ sét trên mặt đất. Con tuốc nơ vít có đầu lưỡi dẹt này đã bị gãy làm đôi, biến dạng từ phẳng sang nhọn, nằm lăn lóc ở đây khá lâu.
Tôi bước đến cửa. Mặc cho kẻ đó đang cố gắng kìm nén sự hoảng sợ, những tiếng thở hổn hển vẫn không ngừng phát ra từ bên trong. Gần quá… Tôi đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa sắt. Giữa hắn và tôi chỉ cách nhau đúng một cánh cửa này. Thấy tôi bước vào, Lâm Hải Đình vung cây búa lên. Nhưng hắn ngay lập tức sững người khi quan sát dáng vẻ của tôi.
Tôi hỏi đại ca, anh là ai? Anh đang làm gì trong nhà máy của tôi? Lâm Hải Đình hơi bối rối, cất chiếc búa đi rồi lẩm bẩm rằng tưởng nhà máy này bỏ hoang, sau đó dáo dác nhìn quanh, bỏ đi ngay.
Lâm Hải Đình lướt ngang qua tôi, hớt hãi đi ra ngoài. Bỗng, tôi chộp lấy yết hầu hắn ta, kéo ngược cả người hắn trở lại. Lâm Hải Đình mất thăng bằng, ngã xuống đất, hai cánh tay giơ lên theo bản năng, vùng vẫy loạn xạ. Tôi lấy ra tuốc nơ vít đâm vào bụng hắn. Lâm Hải Đình đau đớn đến mức không thể la, quằn quại ôm bụng, cây búa rơi tuột khỏi tay.
Tôi cầm cây búa lên, nhẹ nhàng nói: "Đừng cố chống cự, nếu không đầu của mày sẽ bị đập nát."
Lâm Hải Đình đau đến phát run, thở hổn hển, vừa khóc vừa nói: "Tôi... Tôi đầu hàng..."
"Mày nhìn tao có giống một viên cảnh sát không? Mày cảm thấy cảnh sát sẽ đối xử với mày như thế này sao?"
Tôi ném cây búa sang một bên, nhanh chóng rút tuốc nơ vít ra. Dù sao tuốc nơ vít cũng không phải là vũ khí gây án chuyên nghiệp, nó không có các rãnh máu (*), khi rút ra thì hơi tốn sức.
(*) Rãnh máu: Hay còn gọi là rãnh kỹ thuật, xuất hiện trên rất nhiều loại dao. Khi đâm vào mục tiêu, rãnh này có tác dụng khiến không khí tràn vào, đẩy máu ra ngoài nhanh hơn; đồng thời rãnh còn giúp giảm trọng lượng của dao.
Máu túa ra. Lâm Hải Đình co giật dữ dội, đau đớn lăn lộn. Tôi nắm đầu hắn, không đợi đối phương phản ứng, đã đâm mạnh tuốc nơ vít vào má phải.
Hửm? Có gì đó đang chặn lại. À, thì ra là răng hàm. Tôi tiếp tục dùng sức đâm thêm hai lần. Lâm Hải Đình muốn hét lên, nhưng tuốc nơ vít đã xuyên thủng sang má bên trái, hãm miệng hắn lại.
Lâm Hải Đình quằn quại, muốn hét cũng không hét được. Tôi siết chặt lòng bàn tay vào cán tuốc nơ vít, nhẹ nhàng hỏi: "Mày có biết đứa trẻ hôm nay bao nhiêu tuổi không?"
Hắn ta thút thít, giọng nói rất nhỏ, toàn thân phát run, hắn nói xin lỗi tôi, hắn thật sự biết là sai rồi.
"Tại sao phải xin lỗi? Lời xin lỗi này chỉ là vì mày đang sợ những hình phạt sắp sửa xảy ra? Đó là cái cớ mà mày dùng để tránh tội. Nếu mày biết điều đó là sai thì ngay từ đầu mày đã không làm rồi."
Tiếng còi báo động ngày càng gần.
"Nhanh lên! Tìm kiếm khu vực lân cận và chặn tất cả các lối ra vào của khu công nghiệp!"
"Kiểm tra tất cả nhà máy! Mọi người chú ý đề cao cảnh giác!"
Cảnh sát đang ở bên ngoài. Chỉ cách tôi đúng một bức tường, có thể nghe thấy tiếng Tô Thanh Hà đang chỉ đạo, nghe thấy cả tiếng bước chân ồn ào, hỗn loạn của họ. Quả thật rất gần.
Lâm Hải Đình cố gắng hét lên, nhưng miệng hắn ta bị ghim chặt, âm thanh phát ra không to không nhỏ: "Cảnh sát... cứu..."
"Buồn cười thật, một kẻ bắt cóc đang cầu cứu cảnh sát! Bản thân mày là người không thể chịu được nỗi đau, vậy mà mày dám gieo đau thương cả một đời cho người khác. Nếu cuộc sống của mày không có hai chữ công bằng thì tao sẽ dạy cho mày biết nó như thế nào. Để mày từ từ cảm nhận nỗi đau của tao!"
Tôi túm tóc Lâm Hải Đình, dựng ngược lên. Hắn ta bị bắt quỳ xuống hướng ra ngoài cửa - nơi có cảnh sát. Nhìn thấy chút hy vọng ngoài kia, khát vọng sống trong người Lâm Hải Đình trỗi dậy mãnh liệt nhưng vì vết thương ở bụng cùng vết thương ở miệng khiến hắn chẳng thể kêu to.
Không khí có mùi máu tanh cùng những tiếng nức nở. Tôi biết… hắn ta đang hối hận, hối hận không phải vì tội lỗi của bản thân, mà là vì trách mình đã quá ngu ngốc khi để tôi bắt gặp.
"Gọi đi, gọi họ đến cứu mày đi." - Tôi cầm cây búa chĩa vào đầu Lâm Hải Đình, nhẹ nhàng ra lệnh.
"Cảnh sát…"
Từng nhát búa nặng nề vung thẳng vào đầu, vào mặt hắn ta. Lâm Hải Đình ngã gục xuống đất, song vẫn chưa dừng lại, tôi bình tĩnh nắm tóc kéo hắn lên. Lâm Hải Đình mê sảng rồi, đôi mắt chỉ toàn đờ đẫn là đờ đẫn.
"Nào, cứ gọi đi, được đưa đến bệnh viện thì có thể cứu rồi."
Hắn ngơ ngác quay lại nhìn tôi, cây búa một lần nữa giáng xuống.
"Tao đã cho mày một cơ hội, nhưng mày không biết sử dụng!" - Tôi thì thầm.
Tôi lấy mặt nạ từ trong áo khoác ra.
Bước chân của cảnh sát ngày càng gần, họ sắp kiểm tra tới nơi này.
Lang thang trên bờ vực của bóng tối và hiểm nguy...
Tôi nguyện hóa thân thành tội ác...
Tôi muốn làm cho thế giới không còn tội ác.
Tôi nâng cằm Lâm Hải Đình lên, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
"Đừng ngất đi chứ. Trước khi chết, hãy ghi nhớ rõ dáng vẻ của tao... Tao sợ rằng lúc xuống địa ngục, mày sẽ không còn tìm thấy tao nữa."
Tôi từ từ mang mặt nạ. Đáng lẽ tôi phải làm việc này từ lâu...
Đúng, tôi là... một - tội - nhân.
Khi bị cây búa đập vào sau gáy, Lâm Hải Đình cuối cùng cũng nằm bất động. Nhưng tôi vẫn chưa chịu dừng lại. Hết lần này đến lần khác vung mạnh hung khí xuống cái xác kia. Dùng bạo lực để chiến thắng bạo lực, dùng cái ác để chiến thắng cái ác. Tôi muốn hắn ta phải trả giá gấp mười lần những gì hắn nợ tôi!
"Này! Ở đây có máu!" - Ngoài cửa truyền tới tiếng cảnh sát.
Tay tôi cầm chặt cây búa, không thể ngừng cười một cách quỷ dị. Tôi chính là kẻ xui xẻo. Xui xẻo trong một thời gian dài… Như thể ông trời đang hành hạ tôi.
“Rầm!"
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng động cơ, cửa sau của nhà máy bị đạp ngã! Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người đeo mặt nạ. Người đó mặc sơ mi trắng sạch sẽ, đi mô tô, đưa tay trái về phía tôi.
Tôi không di chuyển, chỉ đứng đó một cách ngây ngốc.
Anh ấy vòng tay qua eo tôi, do đụng phải vết thương, bất giác rít lên vài tiếng vì đau, xong vẫn bế tôi lên. Khi định thần lại thì anh đã ôm tôi, quay xe trở ra.
Vừa lúc Tô Thanh Hà xông vào nhà máy, nhìn thấy Bạch Truật liền lạnh lùng cất lời: "Kẻ bại trận."
Bạch Truật liếc hắn một cái: "Hừ, mẹ kiếp... Bỏ đi, mày không liên quan."
Tô Thanh Hà định rút súng, nhưng Bạch Truật đã rồ ga, phóng xe mất hút.
Tôi ngơ ngác nhìn anh. Gió thổi tung tóc mái và cổ áo, vết sẹo mờ trên xương quai xanh lộ ra, chiếc áo sơ mi trắng vừa bị dính máu từ quần áo tôi… Tôi không hỏi anh ấy tại sao lại ở đây. Tự dưng tôi muốn dựa vào một ai đó để khóc. Tôi quay lại ôm chầm lấy Bạch Truật, giữa hỗn độn tiếng gió rít và tiếng động cơ xe máy, tôi òa khóc như một đứa trẻ.
Rõ ràng hai tay vẫn đang cầm chặt hung khí, một tuốc nơ vít và một cây búa. Rõ ràng là tôi vừa giết người bằng chính những thứ đó. Nhưng không hiểu sao tôi lại rất muốn tìm một chỗ dựa để khóc, để nói với họ rằng tôi đã đau lòng như thế nào.
Bạch Truật không nói, chỉ phóng xe thật nhanh trên con đường hẻo lánh. Cuối cùng trước mắt chúng tôi hiện ra một cánh đồng hoang ven sông. Phía sau tiếng còi truy nã không ngừng hú gọi.
"Cô sợ chết không?" - Anh ấy đột nhiên lên tiếng.
Tôi vừa khóc vừa trả lời: “Tôi muốn chết”.
"Được."
Thay vì dừng lại, Bạch Truật rồ ga lao thẳng. Vốn không phải là loại xe địa hình, cho nên ở gồ ghề khấp khểnh này cộng với tốc độ rất nhanh, mô tô của chúng tôi đang vọt lên giật xuống, xóc nảy liên tục, chỉ cần sơ ý là cả hai sẽ bị thương nặng hoặc tử vong.
Dẫu vậy, anh vẫn rồ ga hết cỡ. Cảnh vật hoang vu lướt qua thoăn thoắt, cảnh sát cũng ngày càng cách xa chúng tôi. Bạch Truật không hề biết phía trước là gì, khi chúng tôi lao ra khỏi nơi hoang vu này thì đụng phải một con đường, xe chẳng kịp thắng mà trực tiếp đâm sầm vào lan can.
Cả hai bị hất văng khỏi mô tô, Bạch Truật vội vòng tay ôm tôi, bảo vệ tôi hết mức có thể. Ông trời lại một lần nữa trêu đùa kẻ xui xẻo như tôi sao? Do quán tính, chúng tôi và chiếc xe không ngã ra đường mà đánh một vòng sang đất ruộng bên kia. Bùn lầy đã cứu mạng tôi, điều này vừa hay như đang tàn nhẫn trêu ngươi số phận tôi vậy.
Bạch Truật đứng dậy, dựng xe, thấy còn có thể dùng được, liền đưa tay về phía tôi: "Đứng lên." Trông anh hơi xấu hổ.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Truật, cuối cùng thốt ra câu hỏi: "Tại sao... Tại sao hôm đó anh không cứu chồng tôi?"
"Tôi không cứu anh ta, thế thì đã sao? Cô sẽ khóc lóc, đánh vào ngực tôi và trách tôi sao không cứu anh ta?"
"Anh rõ ràng có thể..."
"Tôi nợ gia đình cô à? Hay tôi sống là để cứu chồng cô?"
“Tôi…”
Chẳng hiểu sao, những câu hỏi của anh ấy khiến tôi không nói nên lời. Phải, Bạch Truật không sống để cứu chồng tôi, đó không phải là nghĩa vụ của anh. Chỉ là tôi... thật sự rất khó chịu trong lòng.
"Cô thậm chí còn không thay quần áo, vẫn mặc bộ đồ lúc đi cứu con trai..." - Bạch Truật kéo tôi lên xe: "Camera giám sát đã ghi lại hình ảnh khi cô rời đi, hiện giờ quay lại đó rất không an toàn."
"Tôi không quan tâm nó có an toàn hay không."
"Trên đời này, cho dù cô không quan tâm bản thân mình thì vẫn luôn có người quan tâm đến cô."
Tôi nắm chặt lấy áo Bạch Truật, lẩm bẩm: "Anh biết tôi mặc gì ư? Anh đã ở đó sao?"
Anh ấy im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Chuyện này... Xin lỗi, tôi đã rất cố gắng nhưng không thể đuổi kịp. Tôi nhận được tin trên hệ thống tội nhân và đoán rằng cô sẽ truy lùng Lâm Hải Đình để trả thù."
"Vậy thì tại sao anh không thông báo cho tôi biết, tại sao anh cứ cầm dao đâm vào tim tôi hết lần này đến lần khác?"
"Xin lỗi… Chúng ta nên đi thôi."
Bạch Truật lại bế tôi lên xe.
Tôi không thể… Tôi không thể khóc lóc và nói với anh ấy rằng thà cứ bỏ mặc tôi ở đây, để cảnh sát bắt đi... Tôi không thể nói như vậy, vì tôi không muốn bị bắt, tôi sợ thẩm phán sẽ không ngay lập tức phán xét tử hình mình.
Đi hết con đường vắng, cả hai đến một con hẻm. Tại đây, Bạch Truật dừng xe, leo lên ban công lầu hai của nhà người khác, lấy trộm hai bộ quần áo sạch đã được phơi khô, đưa cho tôi một bộ: "Mặc vào đi, quần áo trên người cô có máu rất dễ bị phát hiện. Tôi cũng liên hệ với kẻ áp giải rồi."
Nói đoạn anh ấy tự cởi đồ, lấy trong túi ra một lọ thuốc khử trùng, xịt lên quần áo vừa mới ăn trộm. Tôi thay quần áo và dựa vào tường, trong đầu chỉ toàn hình bóng đứa bé.
Khi kẻ áp giải lái xe bán tải đến, tôi lững thững bước lên trong cơn say tuyệt vọng, theo sau là Bạch Truật. Chiếc mô tô bị bỏ lại. Cửa xe vừa được đóng, tôi liền cảm thấy không gian chật hẹp này thật an toàn. Bất giác tôi ngồi co ro trong góc, im lặng và đăm chiêu.
Bạch Truật không nói năn gì, chỉ lấy hộp sơ cứu, bôi thuốc vào cánh tay trái đã bị hở vết thương. Tôi đột nhiên có một mong muốn mãnh liệt là được bắt chuyện. Nhưng đối tượng mà tôi muốn nói chuyện không nhất thiết phải là Bạch Truật, mà có thể là bất cứ ai, bất cứ thứ gì, kể cả chiếc mô tô khi nãy… miễn là người đó, vật đó có thể lắng nghe tôi.
"Tất cả những người cô quan tâm trong cuộc sống này đều đã rời bỏ cô mà đi…" Bạch Truật đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng từng như cô, bây giờ cô đang muốn bắt đầu kể lể câu chuyện của mình ư?"
"Sao cơ?"
"Làm thợ săn tội phạm rất nguy hiểm, kẻ nào dám liều mạng để làm việc đó chứ..." - Anh nói: "Ở nơi này, ai cũng có câu chuyện của riêng mình, ai cũng có nỗi buồn, nỗi đau riêng. Không ai muốn nghe về quá khứ đầy vết thương của cô đâu. Bởi vì mỗi tội nhân đều biết mình phải mất mát và trả giá những gì. Cô có thể nói chuyện với những kẻ rảnh rỗi như Bán Hạ. Còn tôi, tôi không muốn nghe câu chuyện của cô và chồng cô!"
Tôi mím môi, cuối cùng không nói nữa. Phải, trên thế giới này ai cũng có nỗi đau của riêng mình. Niềm vui và nỗi buồn của mỗi người không giống nhau. Cùng tôi tâm sự thận lòng, kết quả tốt nhất cũng chỉ có một chút thông cảm mà thôi.
"Tắt điện thoại di động đi để tránh bị định vị. Về đến nhà cô, tôi sẽ lo việc còn lại. Cô muốn mang theo thứ gì? Tiền tiết kiệm, đồ trang sức, ảnh chụp..."
Tôi cúp nguồn điện thoại, cắn môi nói: "Tôi muốn Bách Chiến, bây giờ tôi chỉ còn mỗi nó bầu bạn. Một chân của nó đã bị tàn tật, nếu không có tôi, ai sẽ chăm sóc nó?"
Bạch Truật khịt mũi và nhẹ nhàng nói: "Biết rồi."
Chiếc xe tải lại lên tàu, đưa tôi đến nơi đầy rẫy tội ác. Trước đây, tôi đã thề với Bán Hạ rằng mình sẽ không tham gia vào tổ chức nữa. Kết quả vừa mới rời đi chưa bao lâu đã phải quay trở lại.
Số phận thật biết trêu ngươi mà.
Cuối cùng, tôi cũng đến vùng đất tội lỗi, đến nơi ở của họ - những thợ săn tội ác. Tôi hỏi người quản lý phòng ở đây rằng Bán Hạ đã về chưa, người đó gật đầu và đưa cho tôi chìa khóa. Tôi đến phòng Bán Hạ, khi cánh cửa được mở ra, tôi thấy gã đang nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay, vẻ rất nghiêm túc. Vì có người thình lình bước vào nên Bác Hạ bất giác giật mình. Tôi đi về phía gã, ngồi xuống bên cạnh: "Nghe nói anh rất rảnh rỗi, có thể dành chút thời gian nghe tôi nói chuyện không?"
"Nói tôi rãnh… đúng là không sai, nhưng cô có thể đừng nói huỵch toẹt như vậy được không. Cô đến là tốt rồi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Anh ta xoay máy tính lại, trên màn hình là dòng chữ màu trắng với ảnh của tôi.
Anh ta nuốt nước bọt: "Cô đang bị truy nã!"
Tôi lặng người đọc thông tin.
Tên: Lưu Tinh.
Giới tính: Nữ.
Số ID…
Nỗi buồn ập đến trong lòng. Tôi như sắp khóc, đưa tay vỗ vỗ vào mặt thật mạnh cố gắng giữ cho cơ mặt không bị co giật. Nhưng rồi vẫn không kìm được mà mím môi bật khóc.
Tôi đã tự nhủ nhiều lần với bản thân rằng, là vợ anh ấy, tôi sẽ nuôi dạy con của chúng tôi thật tốt và không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến danh dự, tên tuổi của anh.
Xin lỗi... Tôi thực sự là kẻ tồi tệ, là kẻ không biết giữ lời hứa!
Bình luận facebook