Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
CHƯƠNG 48
Bởi vì trời tối, Mạc Kỳ Hàn không cách nào xem vết thương ở chân Lăng Tuyết Mạn, trầm ngâm một chút nói: "Ta đưa ngươi về phòng ngủ, ngươi gọi quản gia truyền thái y tới xem ngươi một cái."
"Ách, nơi này không phải phòng của ta sao?" Lăng Tuyết Mạn giật mình hỏi.
"Không phải." Mạc Kỳ Hàn nói ngắn gọn hai chữ.
"Vậy đây là nơi nào?" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại một sự kiện, cuống quít hỏi: "Ta không phải bị lửa thiêu chết sao? Sao dâm tặc ngươi và ta ở cùng một chỗ?"
Mạc Kỳ Hàn ngồi xuống bên cạnh, nhìn Lăng Tuyết Mạn đang ngớ ra, chậm rãi nói: "Nơi này là chổ ở của ta. Ngươi nói không sai, nếu không phải ta kịp thời chạy tới cứu ngươi trở về, ngươi bây giờ chỉ sợ đã bị cháy thành than!"
"Cái gì? Là ngươi cứu ta?" Miệng Lăng Tuyết Mạn có thể nhét vào quả trứng gà. Làm sao thành ra như vậy?
"Vậy ngươi nghĩ ai cứu ngươi? Nha đầu, cái danh xưng 'dâm tặc' ngươi có thể sửa được không? Dù sao hiện tại ta là ân nhân cứu mạng của ngươi!" Đáy lòng Mạc Kỳ Hàn có một cỗ tức giận không hiểu, cho dù là lời nói trêu tức Lăng Tuyết Mạn nhưng cũng mang theo giọng mỉa mai.
"Ách" Lăng Tuyết Mạn ngây ra một lúc, nghĩ mình có thể đại nạn không chết là còn may. Mà dâm tặc này suốt ngày theo dõi nàng cho nên nàng tán thành gật đầu, "Ừ ta không gọi ngươi nữa, còn có, cám ơn ngươi đã cứu ta một mạng."
"Bản công tử cứu người cho tới bây giờ cũng là muốn hồi báo. Ngươi lấy cái gì hồi báo ta?" Đáy lòng Mạc Kỳ Hàn có chút sung sướng, môi mỏng nhẹ lộ ra một chút cười, lấn đến gần nhìn Lăng Tuyết Mạn hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, "Hồi báo? Mấy đại hiệp không phải đều nói là 'đại ân không cần báo đáp' sao?"
"Ai nói ta là đại hiệp? Ta chỉ là một nam nhân! Ngươi phải biết nam nhân thích cái gì!" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, càng thêm giễu cợt nói.
"Cái này không tốt lắm đâu. Ha ha. Đại hiệp, ta gọi ngươi đại hiệp đi." Lăng Tuyết Mạn cười lấy lòng.
"Không được!" Mạc Kỳ Hàn hơi bĩu môi, nói rất là tà ác: "Nếu ngươi không báo đáp ta, lửa ở nhà bếp còn không có tắt đâu. Ta sẽ đem ngươi ném lại vào biển lửa, coi như bản thân mình cứu ngươi là vẽ vời thêm chuyện!"
"Không được!" Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt vội cầu khẩn: "Không được, đại hiệp. Ngươi cứu ta khẳng định cũng rất khó khăn, quăng trở về lại phiền toái hơn. Cho nên vẫn là bớt việc chút mới tốt."
"Sao? Không đồng ý sao? Lăng Tuyết Mạn ngươi từ đầu đến chân đều đã bị ta ghi lại dấu ấn, hoàn toàn là nữ nhân của ta, bây giờ còn kỳ quái sao?" Sắc mặt sương Mạc Kỳ Hàn âm trầm, thanh âm lạnh dần.
Lăng Tuyết Mạn không còn gì để nói, hơi nhếch môi khô ráp, nuốt nước miếng ngượng ngùng nói: "Ta khát, ngươi có thể lấy nước cho ta uống được không?"
"Trước khi nói rõ, không bàn chuyện uống nước!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lơ đi, thân mình dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.
Lăng Tuyết Mạn chán nản, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi nói nhỏ: "Thân thể của ta, ngươi không phải là muốn thì có sao? Ta có năng lực phản kháng sao? Sao lần đầu tiên của ta ngươi không trưng cầu sự đồng ý của ta?"
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, mở mắt ra liếc xéo: "Ta chưa bao giờ thích bắt buộc nữ nhân. Nhưng đối với ngươi, vô luận quá trình ra sao, kết quả là thân thể của ngươi phải là của ta. Hiện tại là ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện."
Trong lòng Lăng Tuyết Mạn nảy lên một cảm xúc phức tạp. Nam nhân này nhìn như cường ngạnh bá đạo, tuy rằng đáng trách hủy đi trong sạch của nàng, nhưng đối xử với nàng cũng khá ôn nhu. Hôm nay còn cứu nàng.
Trong cổ họng khô ráp rất khó chịu, Lăng Tuyết Mạn nhích lại gần Mạc Kỳ Hàn, tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo của hắn, đáng thương nói: "Ta thật sự rất khát."
Bởi vì trời tối, Mạc Kỳ Hàn không cách nào xem vết thương ở chân Lăng Tuyết Mạn, trầm ngâm một chút nói: "Ta đưa ngươi về phòng ngủ, ngươi gọi quản gia truyền thái y tới xem ngươi một cái."
"Ách, nơi này không phải phòng của ta sao?" Lăng Tuyết Mạn giật mình hỏi.
"Không phải." Mạc Kỳ Hàn nói ngắn gọn hai chữ.
"Vậy đây là nơi nào?" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại một sự kiện, cuống quít hỏi: "Ta không phải bị lửa thiêu chết sao? Sao dâm tặc ngươi và ta ở cùng một chỗ?"
Mạc Kỳ Hàn ngồi xuống bên cạnh, nhìn Lăng Tuyết Mạn đang ngớ ra, chậm rãi nói: "Nơi này là chổ ở của ta. Ngươi nói không sai, nếu không phải ta kịp thời chạy tới cứu ngươi trở về, ngươi bây giờ chỉ sợ đã bị cháy thành than!"
"Cái gì? Là ngươi cứu ta?" Miệng Lăng Tuyết Mạn có thể nhét vào quả trứng gà. Làm sao thành ra như vậy?
"Vậy ngươi nghĩ ai cứu ngươi? Nha đầu, cái danh xưng 'dâm tặc' ngươi có thể sửa được không? Dù sao hiện tại ta là ân nhân cứu mạng của ngươi!" Đáy lòng Mạc Kỳ Hàn có một cỗ tức giận không hiểu, cho dù là lời nói trêu tức Lăng Tuyết Mạn nhưng cũng mang theo giọng mỉa mai.
"Ách" Lăng Tuyết Mạn ngây ra một lúc, nghĩ mình có thể đại nạn không chết là còn may. Mà dâm tặc này suốt ngày theo dõi nàng cho nên nàng tán thành gật đầu, "Ừ ta không gọi ngươi nữa, còn có, cám ơn ngươi đã cứu ta một mạng."
"Bản công tử cứu người cho tới bây giờ cũng là muốn hồi báo. Ngươi lấy cái gì hồi báo ta?" Đáy lòng Mạc Kỳ Hàn có chút sung sướng, môi mỏng nhẹ lộ ra một chút cười, lấn đến gần nhìn Lăng Tuyết Mạn hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, "Hồi báo? Mấy đại hiệp không phải đều nói là 'đại ân không cần báo đáp' sao?"
"Ai nói ta là đại hiệp? Ta chỉ là một nam nhân! Ngươi phải biết nam nhân thích cái gì!" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, càng thêm giễu cợt nói.
"Cái này không tốt lắm đâu. Ha ha. Đại hiệp, ta gọi ngươi đại hiệp đi." Lăng Tuyết Mạn cười lấy lòng.
"Không được!" Mạc Kỳ Hàn hơi bĩu môi, nói rất là tà ác: "Nếu ngươi không báo đáp ta, lửa ở nhà bếp còn không có tắt đâu. Ta sẽ đem ngươi ném lại vào biển lửa, coi như bản thân mình cứu ngươi là vẽ vời thêm chuyện!"
"Không được!" Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt vội cầu khẩn: "Không được, đại hiệp. Ngươi cứu ta khẳng định cũng rất khó khăn, quăng trở về lại phiền toái hơn. Cho nên vẫn là bớt việc chút mới tốt."
"Sao? Không đồng ý sao? Lăng Tuyết Mạn ngươi từ đầu đến chân đều đã bị ta ghi lại dấu ấn, hoàn toàn là nữ nhân của ta, bây giờ còn kỳ quái sao?" Sắc mặt sương Mạc Kỳ Hàn âm trầm, thanh âm lạnh dần.
Lăng Tuyết Mạn không còn gì để nói, hơi nhếch môi khô ráp, nuốt nước miếng ngượng ngùng nói: "Ta khát, ngươi có thể lấy nước cho ta uống được không?"
"Trước khi nói rõ, không bàn chuyện uống nước!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lơ đi, thân mình dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.
Lăng Tuyết Mạn chán nản, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi nói nhỏ: "Thân thể của ta, ngươi không phải là muốn thì có sao? Ta có năng lực phản kháng sao? Sao lần đầu tiên của ta ngươi không trưng cầu sự đồng ý của ta?"
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, mở mắt ra liếc xéo: "Ta chưa bao giờ thích bắt buộc nữ nhân. Nhưng đối với ngươi, vô luận quá trình ra sao, kết quả là thân thể của ngươi phải là của ta. Hiện tại là ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện."
Trong lòng Lăng Tuyết Mạn nảy lên một cảm xúc phức tạp. Nam nhân này nhìn như cường ngạnh bá đạo, tuy rằng đáng trách hủy đi trong sạch của nàng, nhưng đối xử với nàng cũng khá ôn nhu. Hôm nay còn cứu nàng.
Trong cổ họng khô ráp rất khó chịu, Lăng Tuyết Mạn nhích lại gần Mạc Kỳ Hàn, tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo của hắn, đáng thương nói: "Ta thật sự rất khát."
Bình luận facebook