Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Khí độ tao nhã như vậy, trên đời này tìm được mấy người. Trong trẻo lạnh lùng, độc ngạo cùng cuồng liệt, nhưng như vậy lại khiến cho người ta mê man.
Nhẹ nhàng cắn chặt răng, trên mặt Vân Triệu lộ tia buồn bã, nhìn Lưu Nguyệt nói : “Chúng ta sẽ chia tay nhau, huynh đệ.”
“Đi đường cẩn thận.” Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn Vân Triệu, đột nhiên nâng chén trà trong tay lên, hướng đến Vân Triệu, chậm rãi nói : “Cảm tạ.”
Dứt lời, cầm chén trà chuẩn bị uống.
Vân Triệu nghe Lưu Nguyệt nói lời cảm tạ, thức nhạt nhẽo nhưng cũng rất chân thành. Lưu Nguyệt tính tình lạnh lùng, thế mà lại nói cảm tạ với hắn. Đó là lời cảm ơn hắn đã cứu thoát “hắn” ra khỏi rừng cây sao?
Người này không phải lòng dạ vô tình, không biết đạo lí đối nhân xử thế.
“Hắn” thực lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức làm cho người ta nghĩ “hắn” không có chú ý tới bất kì ai, nhưng kì thật, “hắn” luôn chú ý tới.
Trong lòng rung lên, Vân Triệu nhìn chén trà trong tay Lưu Nguyệt đã đến gần bên miệng, trong lòng không kịp nghĩ đã hành động.
Đột nhiên giơ ấm trà trong tay lên,một bên đổ thêm vào chén của Lưu Nguyệt, một bên nói : “Ta châm thêm chút trà, chén của huynh đã gần cạn rồi.”
Miệng nói chuyện, tay cũng không yên, lập tức cầm ầm trà rót thêm vào chén của Lưu Nguyệt. Chén trà trong tay vốn đã đầy, bị Vân Triệu cố đổ thêm vào,nước trà liền tràn ra, bắn cả vào áo Lưu Nguyệt.
Nàng không khỏi buông chén trà, lãnh đạm nhìn Vân Triệu.
Trên quần áo Nguyệt Nha trắng bị nước trà thấm vào, hiện lên màu vàng, thực nhẹ, cũng rất rõ ràng.
“A, lỡ tay, lỡ tay, huynh đừng để ý.” Vân Triệu thấy vậy vội vàng lùi về sau, nhìn Lưu Nguyệt cười lấy lòng.
Lưu Nguyệt nhìn Vân Triệu thật sau, đứng lên nói : “Xin lỗi khong tiếp được.” Dứt lời, xoay người liền đi đến phòng đầu tiên trên tầng lầu.
Phía sau, ánh trăng soi rọi, Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt đi xa, chậm rãi thu lại vẻ cợt nhả trên mặt.
Nhìn ấm trà trong tay, Vân Triệu ngẩng đầu nhìn sao trời lung linh, đột nhiên thở dài một hơi. Hắn vẫn là không nỡ.
Ngay cả hủy “hắn” còn không nỡ, huống chi giết “hắn”.
Nhẹ nhàng cắn chặt răng, trên mặt Vân Triệu lộ tia buồn bã, nhìn Lưu Nguyệt nói : “Chúng ta sẽ chia tay nhau, huynh đệ.”
“Đi đường cẩn thận.” Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn Vân Triệu, đột nhiên nâng chén trà trong tay lên, hướng đến Vân Triệu, chậm rãi nói : “Cảm tạ.”
Dứt lời, cầm chén trà chuẩn bị uống.
Vân Triệu nghe Lưu Nguyệt nói lời cảm tạ, thức nhạt nhẽo nhưng cũng rất chân thành. Lưu Nguyệt tính tình lạnh lùng, thế mà lại nói cảm tạ với hắn. Đó là lời cảm ơn hắn đã cứu thoát “hắn” ra khỏi rừng cây sao?
Người này không phải lòng dạ vô tình, không biết đạo lí đối nhân xử thế.
“Hắn” thực lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức làm cho người ta nghĩ “hắn” không có chú ý tới bất kì ai, nhưng kì thật, “hắn” luôn chú ý tới.
Trong lòng rung lên, Vân Triệu nhìn chén trà trong tay Lưu Nguyệt đã đến gần bên miệng, trong lòng không kịp nghĩ đã hành động.
Đột nhiên giơ ấm trà trong tay lên,một bên đổ thêm vào chén của Lưu Nguyệt, một bên nói : “Ta châm thêm chút trà, chén của huynh đã gần cạn rồi.”
Miệng nói chuyện, tay cũng không yên, lập tức cầm ầm trà rót thêm vào chén của Lưu Nguyệt. Chén trà trong tay vốn đã đầy, bị Vân Triệu cố đổ thêm vào,nước trà liền tràn ra, bắn cả vào áo Lưu Nguyệt.
Nàng không khỏi buông chén trà, lãnh đạm nhìn Vân Triệu.
Trên quần áo Nguyệt Nha trắng bị nước trà thấm vào, hiện lên màu vàng, thực nhẹ, cũng rất rõ ràng.
“A, lỡ tay, lỡ tay, huynh đừng để ý.” Vân Triệu thấy vậy vội vàng lùi về sau, nhìn Lưu Nguyệt cười lấy lòng.
Lưu Nguyệt nhìn Vân Triệu thật sau, đứng lên nói : “Xin lỗi khong tiếp được.” Dứt lời, xoay người liền đi đến phòng đầu tiên trên tầng lầu.
Phía sau, ánh trăng soi rọi, Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt đi xa, chậm rãi thu lại vẻ cợt nhả trên mặt.
Nhìn ấm trà trong tay, Vân Triệu ngẩng đầu nhìn sao trời lung linh, đột nhiên thở dài một hơi. Hắn vẫn là không nỡ.
Ngay cả hủy “hắn” còn không nỡ, huống chi giết “hắn”.
Bình luận facebook