Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Chính mình không quả quyết như thế từ khi nào?
Trăng sao trên cao, một mảnh tinh quang toát ra.
Đi vào phòng, Lưu Nguyệt nhìn vết vàng ố do nước trà trên quần áo, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện.
Vực độc vô sắc vô vị. Một trong những độc dược mạnh nhất. Người trúng độc sẽ mất mạng trong khoảnh khắc, không cách gì cứu chữa.
Độc dược này không phải ai cũng có thể lấy, không phải ai cũng có thể có.
Vốn nghĩ Vân Triệu tại thời điểm cuối cùng này sẽ ra tay, nếu không, một khi nàng đi đô thành Hậu Kim quốc, hắn sẽ không có cơ hội.
Nàng cũng luôn luôn chờ Vân Triệu ra tay, như vậy nàng sẽ có nhược điểm cùng động cơ.
Chính là thật không ngờ, hắn cư nhiên đến giờ khắc cuối cùng bỏ cuộc, buông tha cho nàng.
Hơi cau mày, Lưu Nguyệt thu hồi ánh mắt. Vân Triệu này đang suy nghĩ cái gì? Hắn vì cái gì bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Người này thật khó hiểu.
Sao trời tỏa sáng lung linh. Trong phòng, ngoài phòng, hai loại cảm xúc.
Ngày thứ hai, Lưu Nguyệt từ sáng sớm đã không thấy đâu, cũng không biết trở về từ khi nào, thoạt nhìn Đỗ Nhất thần thần bí bí, đứng dậy đi xuống lầu.
Nghi Thủy thành chủ cùng vị quan trung niên hẳn là sắp đến đây. Hôm nay chính là ngày đi thủ đô Hậu Kim.
Từng bước bước xuống bậc thang. Phía dưới, một thân áo dài thủy lam đột nhiên nhanh chóng chạy về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vừa thấy thân ảnh, hơi nhíu mày. Vân Triệu này muốn làm gì?
Bên người, Đỗ Nhất không cảm nhận được sát khí trên người Vân Triệu, liền đứng yên phía sau Lưu Nguyệt.
Từng bước đến trước mặt Lưu Nguyệt, Vân Triệu mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt, nói : “Huynh đệ, ta đi theo huynh. Dù sao đến đó cũng là du ngoạn. đi đô thành Hậu Kim cũng được. Ta không nỡ rời xa huynh.”
Khuôn mát tươi cười sáng lạn, cơ hồ hoa đều mặc cảm, nhưng ở trong mắt Lưu Nguyệt lại không hề đơn giản như vậy.
Nhìn khuôn mặt trước mắt, Lưu Nguyệt hơi nhướng mi, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), nhìn Vân Triệu không nói gì.
Trăng sao trên cao, một mảnh tinh quang toát ra.
Đi vào phòng, Lưu Nguyệt nhìn vết vàng ố do nước trà trên quần áo, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện.
Vực độc vô sắc vô vị. Một trong những độc dược mạnh nhất. Người trúng độc sẽ mất mạng trong khoảnh khắc, không cách gì cứu chữa.
Độc dược này không phải ai cũng có thể lấy, không phải ai cũng có thể có.
Vốn nghĩ Vân Triệu tại thời điểm cuối cùng này sẽ ra tay, nếu không, một khi nàng đi đô thành Hậu Kim quốc, hắn sẽ không có cơ hội.
Nàng cũng luôn luôn chờ Vân Triệu ra tay, như vậy nàng sẽ có nhược điểm cùng động cơ.
Chính là thật không ngờ, hắn cư nhiên đến giờ khắc cuối cùng bỏ cuộc, buông tha cho nàng.
Hơi cau mày, Lưu Nguyệt thu hồi ánh mắt. Vân Triệu này đang suy nghĩ cái gì? Hắn vì cái gì bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Người này thật khó hiểu.
Sao trời tỏa sáng lung linh. Trong phòng, ngoài phòng, hai loại cảm xúc.
Ngày thứ hai, Lưu Nguyệt từ sáng sớm đã không thấy đâu, cũng không biết trở về từ khi nào, thoạt nhìn Đỗ Nhất thần thần bí bí, đứng dậy đi xuống lầu.
Nghi Thủy thành chủ cùng vị quan trung niên hẳn là sắp đến đây. Hôm nay chính là ngày đi thủ đô Hậu Kim.
Từng bước bước xuống bậc thang. Phía dưới, một thân áo dài thủy lam đột nhiên nhanh chóng chạy về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vừa thấy thân ảnh, hơi nhíu mày. Vân Triệu này muốn làm gì?
Bên người, Đỗ Nhất không cảm nhận được sát khí trên người Vân Triệu, liền đứng yên phía sau Lưu Nguyệt.
Từng bước đến trước mặt Lưu Nguyệt, Vân Triệu mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt, nói : “Huynh đệ, ta đi theo huynh. Dù sao đến đó cũng là du ngoạn. đi đô thành Hậu Kim cũng được. Ta không nỡ rời xa huynh.”
Khuôn mát tươi cười sáng lạn, cơ hồ hoa đều mặc cảm, nhưng ở trong mắt Lưu Nguyệt lại không hề đơn giản như vậy.
Nhìn khuôn mặt trước mắt, Lưu Nguyệt hơi nhướng mi, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), nhìn Vân Triệu không nói gì.
Bình luận facebook