Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Đứng trước mặt Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt một thân mãng bào đỏ sậm, bay phất phới, gió xoáy nhè nhẹ xoay quanh thân mình, mái tóc đen tán loạn.
Hai người đang đấu nội lực.
Tiếng địch lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều, dưới tầng thanh âm xuất trần đó, là sát khí trùng trùng điệp điệp, như ẩn dấu hàng vạn hàng nghìn lợi kiếm , xuất ra, chính là lôi đình nhất kích.
Mà tiếng trống hùng hồn bá đạo, như đại mạc hào hùng, như thảo nguyên mênh mông, thiên quân vạn mã uy vũ đứng nghiêm, sát khí thẳng thấu trời cao, chỉ cần xuất động, thiên địa biến sắc.
Hai loại thanh âm cùng vang lên, vừa cuồng vọng, vừa lạnh lùng, giống như kiếm khí vô hình, chém giết giữa không trung, đấu tranh sống chết.
Một mảnh tĩnh lặng.
Một đám triều thần phía dưới, mặt không tái nhợt thì cũng đỏ bừng, giống như say rượu, cả người ngả nghiêng, bị hai cỗ âm thanh chấn động.
Nhất là Tả tướng Hữu tướng đứng đầu trong quan văn, thân mình đã ngã vật xuống sàn.
Mà Mộ Dung tướng quân cầm đầu bên võ quan, nhìn đỡ hơn nhiều, một đám đều cắn răng nhắm mắt, không dám động, nỗ lực chống đỡ.
Hiên Viên Triệt cùng Độc Cô Dạ là ai, là hai người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ này, một thân võ công siêu phàm nhập thánh, cũng là chuyện bình thường.
Toàn lực đấu nhau như vậy, âm sắc được trộn thêm nội lực kia, giờ như thanh kiếm sắc bén, không thể xem thường.
Chén rượu trên bàn, trong âm thanh vang dội, không ngừng rung lên, rồi vỡ tung.
Phó điện cùng hậu phó điện Thiên Thần cung, lúc này cũng trầm tĩnh xuống, như cảm giác được chính điện lúc này bão tố quay cuồng, một mảnh yên tĩnh, không còn náo nhiệt như trước.
Bùm bùm, chén rượu, dĩa bát v.v.. không chịu nổi áp lực nữa, liên tục vỡ vụn, rượu cùng thức ăn đổ đầy trên sàn, loạn thất bát tao.
“Phanh.” Lưu Nguyệt nhìn cái chén trong tay mình, bể thành hai mảnh, rượu đổ ra dây lên áo nàng một mảng lớn.
Đã không còn mỉm cười như trước nữa, Lưu Nguyệt hoàn toàn nghiêm túc, nàng không có nội công, chỉ dùng nội lực chống đỡ, nghe cũng có điểm hết chịu nổi nữa rồi.
Liếc mắt nhìn một phu nhân quan nhất phẩm, miệng sớm đã sùi bọt mép, ngất đi, hiển nhiên là bị nội lực của Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ chấn thương.
Lại ngước lên nhìn đám người Trần quý phi cao cao tại thượng, thấy Hiên Viên Dịch, Liễu hoàng hậu cùng Trần quý phi mặt trắng bệch không còn chút máu, đang cố gắng chống cự, nếu bọn họ ngất đi, thể diện Thiên Thần quốc còn biết vất ở đâu.
Hai người đang đấu nội lực.
Tiếng địch lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều, dưới tầng thanh âm xuất trần đó, là sát khí trùng trùng điệp điệp, như ẩn dấu hàng vạn hàng nghìn lợi kiếm , xuất ra, chính là lôi đình nhất kích.
Mà tiếng trống hùng hồn bá đạo, như đại mạc hào hùng, như thảo nguyên mênh mông, thiên quân vạn mã uy vũ đứng nghiêm, sát khí thẳng thấu trời cao, chỉ cần xuất động, thiên địa biến sắc.
Hai loại thanh âm cùng vang lên, vừa cuồng vọng, vừa lạnh lùng, giống như kiếm khí vô hình, chém giết giữa không trung, đấu tranh sống chết.
Một mảnh tĩnh lặng.
Một đám triều thần phía dưới, mặt không tái nhợt thì cũng đỏ bừng, giống như say rượu, cả người ngả nghiêng, bị hai cỗ âm thanh chấn động.
Nhất là Tả tướng Hữu tướng đứng đầu trong quan văn, thân mình đã ngã vật xuống sàn.
Mà Mộ Dung tướng quân cầm đầu bên võ quan, nhìn đỡ hơn nhiều, một đám đều cắn răng nhắm mắt, không dám động, nỗ lực chống đỡ.
Hiên Viên Triệt cùng Độc Cô Dạ là ai, là hai người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ này, một thân võ công siêu phàm nhập thánh, cũng là chuyện bình thường.
Toàn lực đấu nhau như vậy, âm sắc được trộn thêm nội lực kia, giờ như thanh kiếm sắc bén, không thể xem thường.
Chén rượu trên bàn, trong âm thanh vang dội, không ngừng rung lên, rồi vỡ tung.
Phó điện cùng hậu phó điện Thiên Thần cung, lúc này cũng trầm tĩnh xuống, như cảm giác được chính điện lúc này bão tố quay cuồng, một mảnh yên tĩnh, không còn náo nhiệt như trước.
Bùm bùm, chén rượu, dĩa bát v.v.. không chịu nổi áp lực nữa, liên tục vỡ vụn, rượu cùng thức ăn đổ đầy trên sàn, loạn thất bát tao.
“Phanh.” Lưu Nguyệt nhìn cái chén trong tay mình, bể thành hai mảnh, rượu đổ ra dây lên áo nàng một mảng lớn.
Đã không còn mỉm cười như trước nữa, Lưu Nguyệt hoàn toàn nghiêm túc, nàng không có nội công, chỉ dùng nội lực chống đỡ, nghe cũng có điểm hết chịu nổi nữa rồi.
Liếc mắt nhìn một phu nhân quan nhất phẩm, miệng sớm đã sùi bọt mép, ngất đi, hiển nhiên là bị nội lực của Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ chấn thương.
Lại ngước lên nhìn đám người Trần quý phi cao cao tại thượng, thấy Hiên Viên Dịch, Liễu hoàng hậu cùng Trần quý phi mặt trắng bệch không còn chút máu, đang cố gắng chống cự, nếu bọn họ ngất đi, thể diện Thiên Thần quốc còn biết vất ở đâu.
Bình luận facebook