Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Tiếng địch, tiếng trống ngày càng bén nhọn, cơ hồ đã xuyên thủng nóc nhà, thẳng hướng mây xanh.
Lưu Nguyệt hơi nhíu mày, nếu không ngăn lại, đại điện chắc chắn sẽ bị hai người kia phá huỷ.
Hơn nữa, dù Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ không có ý nhắm vào những người trong đại điện này, nhưng dưới nội lực hùng hậu như vậy, sẽ có người tắc tử đương trường mất.
Những người trong điện này có chết hết nàng cũng không quan tâm, nhưng mẫu phi của Hiên Viên Triệt, nàng không thể không quản.
Liếc mắt nhìn góc đại điện, chỗ mấy cung nữ nhạc sư đã muốn hôn mê, nơi này để nhiều loại nhạc khí như cầm, tranh, tiêu, sáo, tỳ bà .v.v…, cái gì cũng có.
Đứng dậy, bước nhanh tới bên một cây thất huyền đàn cổ xưa, Lưu Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, kiềm chế đầu óc đang ong ong, tay điều chỉnh dây âm.
Đàn cổ, nàng lần đầu tiên sử dụng, hy vọng thân thể này còn nhớ phải làm như thế nào.
“Tang tang tang tang.” Lúc đầu hơi khó nghe, sau dần theo quỹ đạo, Lưu Nguyệt trước kia một tay cầm nghệ, chính là nhất đẳng.
Không giống tiếng địch trong trẻo cao tuyệt, cũng không giống tiếng trống trầm nặng túc mục, mà là tiếng đàn triền miên uyển chuyển, cực kỳ hàm xúc.
Nghe giống như phong nguyệt lâu bên bờ sông Tần Hoài, nơi nghênh đón khách nhân vào triền miên mê mộng, lời tâm tình nhè nhẹ bên tai, hơi thở thơm tho thoang thoảng, dáng người thước tha, nụ cười phong tình vạn chủng.
Tiếng đàn triền miên, giữa một mảnh sát khí trùng trùng như vậy, giống như trong một đêm trăng sáng gió thổi, mười tám nữ tử diễm lệ nhập sát tràng, bi tráng không nói nên lời.
Nhưng chính sự bi tráng này, khiến tiếng địch và tiếng trống run lên, cơ hồ hơi trượt đi.
Lưu Nguyệt không có nội công, cái nàng giỏi hơn hai người, chính là sát khí, chính là sát khí chỉ Tu La từ mười tám tầng địa ngục đi ra mới có.
Không bén nhọn, cũng không xơ xác tiêu điều, không có thảo nguyên mênh mông tận trời cùng vạn binh hùng dũng, cũng không có sát khí dấu diếm dưới vẻ đẹp hiền thục, chỉ có, hơi thở tử vong.
Phật chắn giết phật, thần ngăn sát thần, tử vong tuyệt đối. (nguyên văn: Phật chắn thị phận, thần trở sát thần.)
Tiếng đàn triền miên vang lên, mười tám nữ tử cả người sát khí, xinh đẹp đứng giữa sân, sau lưng các nàng, đều có lưỡi hái tử thần giơ cao, miệng nở nụ cười huyết tinh tàn khốc, vạn phần không hài hoà, lại mang theo uy lực tuyệt đối.
Đó là, lực lượng có thể huỷ diệt hết thảy.
Đó là, lực lượng của chúa tể.
Tiếng địch hơi hơi cứng lại, Độc Cô Dạ mở mắt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt đang khép hờ mắt đàn, bên trong xẹt qua một tia kinh dị.
Sát khí tử vong mãnh liệt như vậy, cư nhiên có thể ảnh hưởng đến hắn, khiến đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi, điều này sao có thể?
Tiếng trống cũng hơi yếu đi, Hiên Viên Triệt cũng liếc nhìn nàng, sát khí sắc bén như vậy, hắn đã từng thấy qua, chính là từ trên người tiểu Vương phi của hắn.
Lưu Nguyệt hơi nhíu mày, nếu không ngăn lại, đại điện chắc chắn sẽ bị hai người kia phá huỷ.
Hơn nữa, dù Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ không có ý nhắm vào những người trong đại điện này, nhưng dưới nội lực hùng hậu như vậy, sẽ có người tắc tử đương trường mất.
Những người trong điện này có chết hết nàng cũng không quan tâm, nhưng mẫu phi của Hiên Viên Triệt, nàng không thể không quản.
Liếc mắt nhìn góc đại điện, chỗ mấy cung nữ nhạc sư đã muốn hôn mê, nơi này để nhiều loại nhạc khí như cầm, tranh, tiêu, sáo, tỳ bà .v.v…, cái gì cũng có.
Đứng dậy, bước nhanh tới bên một cây thất huyền đàn cổ xưa, Lưu Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, kiềm chế đầu óc đang ong ong, tay điều chỉnh dây âm.
Đàn cổ, nàng lần đầu tiên sử dụng, hy vọng thân thể này còn nhớ phải làm như thế nào.
“Tang tang tang tang.” Lúc đầu hơi khó nghe, sau dần theo quỹ đạo, Lưu Nguyệt trước kia một tay cầm nghệ, chính là nhất đẳng.
Không giống tiếng địch trong trẻo cao tuyệt, cũng không giống tiếng trống trầm nặng túc mục, mà là tiếng đàn triền miên uyển chuyển, cực kỳ hàm xúc.
Nghe giống như phong nguyệt lâu bên bờ sông Tần Hoài, nơi nghênh đón khách nhân vào triền miên mê mộng, lời tâm tình nhè nhẹ bên tai, hơi thở thơm tho thoang thoảng, dáng người thước tha, nụ cười phong tình vạn chủng.
Tiếng đàn triền miên, giữa một mảnh sát khí trùng trùng như vậy, giống như trong một đêm trăng sáng gió thổi, mười tám nữ tử diễm lệ nhập sát tràng, bi tráng không nói nên lời.
Nhưng chính sự bi tráng này, khiến tiếng địch và tiếng trống run lên, cơ hồ hơi trượt đi.
Lưu Nguyệt không có nội công, cái nàng giỏi hơn hai người, chính là sát khí, chính là sát khí chỉ Tu La từ mười tám tầng địa ngục đi ra mới có.
Không bén nhọn, cũng không xơ xác tiêu điều, không có thảo nguyên mênh mông tận trời cùng vạn binh hùng dũng, cũng không có sát khí dấu diếm dưới vẻ đẹp hiền thục, chỉ có, hơi thở tử vong.
Phật chắn giết phật, thần ngăn sát thần, tử vong tuyệt đối. (nguyên văn: Phật chắn thị phận, thần trở sát thần.)
Tiếng đàn triền miên vang lên, mười tám nữ tử cả người sát khí, xinh đẹp đứng giữa sân, sau lưng các nàng, đều có lưỡi hái tử thần giơ cao, miệng nở nụ cười huyết tinh tàn khốc, vạn phần không hài hoà, lại mang theo uy lực tuyệt đối.
Đó là, lực lượng có thể huỷ diệt hết thảy.
Đó là, lực lượng của chúa tể.
Tiếng địch hơi hơi cứng lại, Độc Cô Dạ mở mắt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt đang khép hờ mắt đàn, bên trong xẹt qua một tia kinh dị.
Sát khí tử vong mãnh liệt như vậy, cư nhiên có thể ảnh hưởng đến hắn, khiến đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi, điều này sao có thể?
Tiếng trống cũng hơi yếu đi, Hiên Viên Triệt cũng liếc nhìn nàng, sát khí sắc bén như vậy, hắn đã từng thấy qua, chính là từ trên người tiểu Vương phi của hắn.
Bình luận facebook