• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (43 Viewers)

  • Chương 301-305

Thanh Ninh các thì sớm đã biết đã xảy ra chuyện gì.



Lúc A Phúc đến thông báo tân nương là Hạ Thương Mai, quý thái phi không nói lời nào, sắc mặt tái nhợt.



Thân phận tân nương luôn bị che giấu, bây giờ mới tháo mặt nạ, chính là muốn phòng bị một người, người này, là bà ta.



Thái hoàng thái hậu muốn đề phòng bà ta, điều này ý nghĩa rằng, dù bà đang ở Hàn Sơn xa xôi, nhưng vẫn quan tâm tới chuyện trong kinh.



Mỗi một động tác của mình e rằng đều không thể che giấu bà.



Sự lợi hại của người phụ nữ này bà ta đã lãnh giáo nhiều năm về trước.



Trong triều có nhiều thế lực như vậy, đặc biệt là những thế gia trăm năm đó, đều từng đi theo bà, dù bà không ở trong miếu đường này, không ở trong hoàng cung này, nhưng sức ảnh hưởng của bà vẫn còn.



Một lão yêu bà làm sao cũng không chết được.



Bà ta không định tranh chấp gì trong thời khắc mấu chốt này, cho dù bà ta làm thế nào thì cũng không thể là đối thủ của lão yêu bà đó.



Bà ta khẽ tô son, được A Phúc đỡ ra ngoài.



Bà ta nhìn thẳng về phía trước, đi tới trước mặt thái hoàng thái hậu, ngẩng đầu lên, muốn nhìn thẳng vào con ngươi bà, nhưng chỉ tiếp xúc một chút như vậy thôi bà ta đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt đó giống như hàn băng.



Tất cả khí thế ngụy trang đều hóa thành bọt biển vào giây phút đó, bà ta quỳ xuống: “Thần thiếp tham kiến thái hoàng thái hậu.”



Thái hoàng thái hậu không lên tiếng, cũng không kêu bà ta đứng dậy, chỉ lặng nhìn bà ta.




Lúc Thương Mai nói lời này, ngoài cửa vang lên giọng nói rõ ràng của Tiêu Thác: "Ta đã nói rồi, cứ như vậy mà làm, ta không có làm càn... Ú ớ."



Rõ ràng là hẳn ta bị che miệng lại, sau đó nghe được tiếng "loạt soạt”, có thể đoán được, Tiểu Tiêu Thác đáng thương đã bị người ta kéo đi.



Mộ Dung Khanh vểnh tai nghe một chút, bờ môi nhếch lên một nụ cười lạnh, hỏi Thương Mai: "Có muốn xem kịch vui không?”



Thương Mai nói: "Quá muốn xem luôn."



Mộ Dung Khanh vươn tay ra: "Cho ta mượn sợi dây sẹo.



"Sợi dây sẹo? Sợi dây này làm được cái gì sao?" Thương Mai đưa sợi dây sẹo cho hắn.



Mộ Dung Khanh nhận lấy quấn quanh cổ tay, sau đó đứng dậy đi đến trước bàn rót một chén rượu, nói ra: "Nếu như có hơn trăm con rắn đột nhiên tới cửa, vò rượu này chính là của nàng."



Thương Mai đi tới, nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi cười nói: "Ý của người là sợi dây sẹo này có thể triệu hồi rắn?"



"Hoàn toàn chính xác, lát nữa nàng sẽ biết." Mộ Dung Khanh nói.



Tất nhiên là Thương Mai không tin, chuyện quỷ dị như vậy ai mà tin chứ?



Nhưng sau khi sợi dây sẹo ngâm rượu liền tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, Mộ Dung Khanh bảo nàng đưa chủy thủ cho hắn, hắn cắt đầu ngón tay, nhỏ máu xuống, mùi hương kỳ lạ này liên biến thành mùi máu tanh.



Nhắc tới cũng lạ, mùi hương kỳ lạ này khiến cho mùi máu tanh càng trở nên nồng đậm hơn, nếu ai không biết còn tưởng rằng bên trong tân phòng có một vũng máu lớn.



"Chúng ta qua đó nhìn xem sao!” Mộ Dung Khanh thần thần bí bí lôi kéo Thương Mai đi đến chỗ khe cửa, ngoài khe cửa cũng có vài đôi mắt, hiển nhiên những con mắt kia có chút kinh ngạc, bỗng nhiên lui ra phía sau, nghe thấy tiếng "Ối ối" liên tiếp, lại là một loạt tiếng động.



"Đây là cái gì?" Là giọng nói của Tô Thanh, tiếp theo là một tiếng hét thê lương: "Có rắn, có rắn kìa."



Tiếng thét chói tai cũng liên tiếp vang lên, trong phút chốc, tất cả mọi người đều bỏ chạy mất tích.



Hai người cười ha ha, mở cửa ra, chỉ thấy hơn trăm con rắn đang bò đến đây.



Mộ Dung Khanh thâm kêu một tiếng: "Hỏng rồi!"



Hắn bỗng nhiên đóng sầm cửa lại, chỉ nghe thấy tiếng rắn chuông chất bên ngoài cửa đang phát ra tiếng "Xì xì".



Mộ Dung Khanh tái mặt, hắn cũng không thích những thứ đồ lạnh như băng này.

Thương Mai cười hỏi: "Người sợ à?"

Mộ Dung Khanh tức giận nói: "Có gì đáng cười chứ?”

"Đường đường là nam nhân, vậy mà lại sợ rắn?”

"Bản vương không sợ, chỉ là không thích thôi." Cũng không phải hắn sợ, trước đó đã từng đi vào rừng trúc của Tướng phủ, chỉ là hắn không thích thôi, nhất là lại nhiều rắn như vậy, nhìn thôi đã cảm thấy rùng mình.

Nơi xa truyền đến tiếng sáo, chưa đầy nửa khắc, rắn đều bỏ đi hết.

"Còn bắt ta đến lau mông cho à!" A Xà cô cô buông cây sáo xuống, hừ một tiếng, quay đầu nhìn Thái hoàng Thái hậu: "Chúng ta có tới tân phòng không?”

Thái hoàng Thái hậu thản nhiên nói: "Không tới!"

"Tới nghe một chút cũng không đi sao?" A Xà hơi bất ngờ: "Không phải người thích chuyện này nhất ư?"

"Không có gì để nghe cả, chắc chắn việc đêm nay không thành rồi." Thái hoàng Thái hậu nói.

Bên trong tân phòng.

Thương Mai câm sợi dây sẹo: "Rót rượu vào là có thể gọi rắn? Đây là nguyên lý gì vậy?”

Mộ Dung Khanh hững hờ nói: "Tổ tiên đưa ra ba lời giải thích, thứ nhất là, sợ dây sẹo này đã thành tinh, là xà tinh. Thứ hai là sợi dây sẹo này đã bị tà ma nhập vào, tà ma này rất thích uống rượu, cho nó rượu là có thể sai bảo nó làm việc. Còn thứ ba là sợi dây sẹo này được tạo thành bởi một loại vỏ cây đặc biệt, sau khi nó uống rượu và máu tươi sẽ tỏa ra một mùi hương rất kỳ lạ, rắn rất thích mùi này."

Thương Mai tự động chọn cái thứ ba, cái gì mà xà tinh với cả tà ma chứ, người nào tin người đó là kẻ ngu.

Loại thứ ba còn có thể giải thích được, vừa rồi thực sự cô cũng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, hơn nữa rắn rất mẫn cảm đối với mùi máu tanh, khả năng hấp dẫn những con rắn ở xung quanh đến đây cũng không có gì là lạ.
Thương Mai câm lấy sợi dây sẹo, trước kia cô còn ghét bỏ nó nhưng bây giờ cô lại cảm thấy đây chính là bảo bối, quả thực là như vậy, Đoạt Phách Hoàn không có chức năng này, nhưng hơi bất tiện chính là phải có rượu hoặc là máu.

Thương Mai nhìn thấy quyển sách trên bàn, tò mò hỏi: "Đây là sách gì vậy?"

Mộ Dung Khanh một tay đoạt lấy: "Đừng xem, không có gì hay cả đâu."

Thương Mai đã lật tờ đầu tiên ra, nhìn thấy những bức hoạ bên trong, con mắt cũng đăm đăm: "Đây là bí kíp!"

"Ừm, bí kíp luyện công của Bản vương, nàng không luyện công thì không cần xem." Mộ Dung Khanh giấu sách vào túi ở trong tay áo, nghiêm khắc nói với cô.

Thương Mai ừ một tiếng, nhìn Mộ Dung Khanh: "Được, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Mộ Dung Khanh hơi mất tự nhiên: "Có lẽ ăn chút gì trước đã?”

Thương Mai gật đầu: "Đề nghị này rất tốt."

Cô ngồi xuống trước, sau đó nhìn hai cái chén vàng được buộc sợi dây màu đỏ, chợt nhớ tới: “Có phải chúng ta nên uống chén rượu giao bôi kia trước hay không?”

Mộ Dung Khanh khit mũi một tiếng: "Hình như cái này là bắt buộc."


Thương Mai rót rượu, nhìn rượu lặng lẽ chảy từ trong bình vào trong chén trong lòng Thương Mai mới cảm thấy chân thực.

Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh cũng đang nhìn cô, những chuyện xảy ra liên tiếp vào hôm nay khiến hắn cũng cảm thấy như đang nằm mơ.

"Mộ Dung Hạ Thương Mai." Hắn gọi một tiếng, có chút kiêu ngạo, tên của cô đã mang theo họ của hắn.

Thương Mai cười: "Ừm."

Hắn cũng cười, hai người đều có vẻ hơi ngốc.

"Câm lấy!" Thương Mai nâng chén lên đưa cho hắn, ngồi gần lại một chút, ngắm nhìn hắn: "Vương gia."

Mộ Dung Khanh ừ một tiếng, hai người càng ngày càng gần lại, gần như là hai cái trán đã dính sát vào nhau.

Đột nhiên, hai người bật ra một tiếng cười vang, Thương Mai để chén xuống trước, cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống: "Không, không được, Mộ Dung Khanh, bây giờ chúng ta không thể dùng phương thức này ở chung được, ta không chịu được người giả vờ thâm tình như vậy.

Mộ Dung Khanh thở dài một hơi: "Ta cũng không chịu được nàng giả vờ như vậy."

Thương Mai nhún vai: "Được rồi, người xem chúng ta nên ở chung thế nào, làm sao bây giờ?”

Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: "Trước kia ở chung thế nào thì bây giờ cứ theo như vậy đi."

Luôn luôn có một quá trình, không phải sao?

"Được, bây giờ cứ uống rượu giao bôi trước đã rồi nói tiếp." Thương Mai nói.

Mộ Dung Khanh bưng rượu lên, vòng qua tay cô, nhìn khuôn mặt rạng rỡ với ánh mắt sáng như sao của cô không khỏi nghĩ đến nội dung vừa rồi trong sách, trong lòng không khỏi khẽ động, uống một hớp cạn sạch: "Uống nhanh!"

Thương Mai cũng uống, uống xong, cô còn chưa kịp để chén xuống đã thấy hắn đứng dậy ôm lấy mình, là ôm ngang cô lên, dọa cho cô vội vàng giữ chặt bả vai của hắn: "Người điên rồi à?"

Mộ Dung Khanh trực tiếp đem cô nhét vào trên giường, giương một tay lên, màn trướng trùng điệp rơi xuống che lấp đi nến long phượng.

Không biết từ lúc nào những người bị rắn dọa chạy đi kia lại trở về, lỗ tai dán ở trên cửa sổ, lắng lặng nghe động tĩnh bên trong.

Nhưng đoạn đối thoại bên trong lại khiến cho người ta mở rộng tầm mắt... Được rồi, là con mắt.

"Người kéo cái gì vậy? Không phải cởi như vậy, này, người có biết làm hay không đây? Để ta tự làm đi."

"Cái gì không hiểu? Bản vương có vô số nữ nhân, buông ra, để ta làm."

"Người xé rách y phục của ta rồi, đồ đần."

"Kiên nhẫn một chút, cái y phục rách nát đáng chết này..."

Sau đó, có một khoảng yên tĩnh rất dài.

Lại về sau, có người rời giường, vội vã chạy đến trước ngọn nến: "Bản vương xem sách đã."

"Xem sách gì?"

"Bí kíp."

"Ông trời của ta ơi, lúc này mà người còn xem sách cái gì, người không biết hỏi ta à? Ta là tổ sư gia của người đấy!"

Ngoài cửa vỡ tổ, tổ sư gia chuyện phòng the? Nhìn không ra đấy!

Nửa đêm, Thương Mai lần thứ ba từ gầm giường đứng lên, bò lên trên giường, oán khí mười phần cuộn mình ở trên giường, sau này cô nhất định phải ngủ ở bên trong.

Mộ Dung Khanh xoay người, chân to đặt ở trên bụng của cô khiến cô hận đến mức nghiến răng, cô nhổm dậy định đấm một quyên vào mặt hắn nhưng thực sự nhìn khuôn mặt vô hại lúc ngủ của hắn cô lại không đành lòng, đành phải căm giận nằm xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng ngày tốt lành.

Nghiêm Vinh gõ cửa bên ngoài, nhỏ giọng gọi: 'Vương gia, Vương phi, nên thức dậy rồi.'

Thương Mai đã tỉnh lại nhưng không trả lời, để cho Nghiêm Vinh lại phải gọi thêm mấy lần.

Mộ Dung Khanh bị đánh thức, thấy Thương Mai nằm ở trên giường cười thì không khỏi nhíu mày: 'hắn gọi lâu vậy rồi mà nàng không đáp lại hắn một tiếng? Ồn ào quá.'

Thương Mai thở dài một tiếng: 'Cứ để hắn gọi đi, tiếp tục gọi.'

Quả nhiên, Nghiêm Vinh lại gọi tiếp: 'ương gia, Vương phi, nên thức dậy rồi.'

Nụ cười trên mặt Thương Mai càng sâu hơn, một tiếng Vương phi này vô cùng dễ nghe.

'Ngậm miệng lại, một canh giờ sau lại đến gọi!' Mộ Dung Khanh xốc màn trướng lên rống một tiếng.

Nghiêm Vinh nói: 'Vương gia, Thái hoàng Thái hậu đã thức dậy rồi, nói là đang chờ Vương phi tới kính trà.'

Thương Mai nghe vậy, liên vén chăn định đứng lên, Mộ Dung Khanh giữ chặt cánh tay của cô lại, ngẩng cổ lên nói: 'Để bà ấy đợi đi.'

Thương Mai nói: 'Như vậy không được đâu? Bà ấy đang chờ chúng ta, hôm nay chúng ta phải kính trà cho bà ấy.'

'Để bà ấy đợi đi, bà ấy thích bắt nạt người hiền, nếu nàng cứ chiều theo bà ấy như vậy thì sẽ bị bà ấy ăn thịt đến chết đấy, nhìn xem lát nữa ta đối phó với bà ấy thế nào.' Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai nhớ tới những ngày sống ở trên đảo hoang, trong lòng vẫn còn hận: 'Được, ta sẽ chờ xem.'

Ánh mắt Mộ Dung Khanh liếc nhìn quang cảnh bên dưới xương quai xanh của cô một chút, sau đó kéo chắn xuống một chút, hơi tiếc nuối nói: 'Sau này nhất định nhi tử của ta phải uống sữa dê rồi.'

Thương Mai nghe vậy, thần sắc ảm đạm: 'Người còn ngóng trông ta sinh nhi tử cho người à? Ta bị Hoàng hậu cho uống hồng hoa rồi nên không thể sinh con, người không biết sao?'

Hiển nhiên Mộ Dung Khanh đã quên mất chuyện này, nghe cô nói như vậy thì ừ một tiếng: 'Vậy thì đơn giản, sau này nhận nuôi mấy con chó, coi như là nàng sinh ra đi.'

Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn: 'Người có thể tìm những nữ nhân khác sinh con, ta cũng không thể để người tuyệt hậu được.'

Mộ Dung Khanh gật đầu: 'Ừm, cũng được.'

Mắt sắc của Thương Mai siết chặt lại: 'Hả? Người thật sự quyết định như vậy?'

'Đúng vậy, nàng không thể để cho ta tuyệt hậu được.' Mộ Dung Khanh gối hai tay xuống dưới đầu: 'Để Bản vương ngẫm lại xem có cô nương nhà ai có thể làm Trắc Phi còn nhờ Hoàng thái hậu đi làm mai, dù sao Vương phi của Bản vương cũng rất rộng lượng, mới tân hôn xong đã bảo Bản vương đi tìm những nữ nhân khác sinh con.'



Thương Mai lấy cùi trỏ đè lên lông ngực của hắn: 'Người biết trong lòng ta không hề nghĩ như vậy.'



'Ta không nhìn thấy lòng của nàng, nhưng ta nghe thấy nàng nói như vậy.' Mộ Dung Khanh nắm lấy cằm của cô: 'Đáng giận? Còn dám động thủ với Bản vương? Muốn ăn đòn à!'




'Con gà con như người còn dám ra vẻ ta đây? Xem tổ sư gia của người không chỉnh chết người.' Thương Mai xoay người tiến lên, cắn môi của hắn, sau đó dương dương đắc ý nhìn hắn, thị uy.

Người dương dương đắc ý thường thường kết cục đều tương đối thảm, chỉ trong chớp mắt, cô liên bị... Mộ Dung Khanh trở tay một cái đè xuống dưới giường, chỉ nghe một tiếng vang 'Đôm đốp'' thật lớn, cả người cô đã bị ném xuống bậc giường bạch ngọc.

'Cái eo của ta!'

Lúc đầu Mộ Dung Khanh cũng không muốn ném cô xuống như vậy mà chỉ định xoay người đè cô xuống thôi, dưới tình huống bình thường, hắn xoay người đè cô xuống thì cô chỉ cần thuận lý thành chương nằm xuống thì sẽ không sao, nhưng cô lại muốn khoe khoang uy phong của đặc công định khóa tay hắn lại, hậu quả của chuyện này chính là cô bị ngã xuống.

'Xem nàng ngốc thế nào đi!' Mộ Dung Khanh thấy cô đau đến mức trắng bệch cả mặt cũng vô cùng đau lòng nhưng trong miệng vẫn không tha người, nhảy xuống ôm lấy cô.

Lần này là đau thật, bên cạnh cái giường này có cầu thang đá bằng bạch ngọc, tối hôm qua cô cũng chỉ bị ngã xuống giường thôi chứ không bị lăn xuống bậc đá, nhưng lần này lại trực tiếp bị quăng xuống bậc đá, cầu thang đá bằng bạch ngọc cứng rắn khiến cho eo của cô giống như bị gãy ra vậy.
Tóm lại, người bên ngoài không hề biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thương Mai được đỡ đi ra.

Cô đỡ thắt lưng, đi một bước liên nhíu mày một cái, cực kỳ đau nhức.

Người làm trong phủ nhìn thấy liên nhao nhao che miệng cười trộm, đôi phu thê này tối hôm qua cũng quá liều mạng rồi.

Thái hoàng Thái hậu và Quý thái phi ngồi ở trong chính sảnh, đương nhiên Quý thái phi sẽ không tự động tới đây, là Thái hoàng Thái hậu sai người đi truyền bà ta tới.

A Xà đứng ở bên cạnh người Thái hoàng Thái hậu, hai người nhìn thấy Mộ Dung Khanh đỡ Thương Mai tới đều mở to hai mắt nhìn.

A Xà khẽ nói bên tai Thái hoàng Thái hậu: 'Xem ra, tối hôm qua thành chuyện rồi.'

Vẻ mặt Thái hoàng Thái hậu không vui: 'Ai gia đã nói tối hôm qua đi nghe một chút, ngươi lại lười biếng không đi.'

A Xà hừ lạnh một tiếng: 'Là ta không đi sao? Là tự người nói không đi.'

Hai người đi đến trước mặt Thái hoàng Thái hậu liên quỳ xuống, Thương Mai quỳ rất miễn cưỡng, thật sự là ngồi xổm một chút đã thấy đau.

Mộ Dung Khanh thấy cô đau đớn như vậy liên nói: 'Được rồi, nàng đừng quỳ nữa, Bản vương sẽ quỳ thay cả phân của nàng.'

Nói xong còn lưu loát dập đầu mấy cái với Thái hoàng Thái hậu: 'Con dập đầu luôn cả phần của Thương Mai nữa.'

Thái hoàng Thái hậu cũng không hề làm khó gì, chỉ ý vị thâm trường nhìn Thương Mai một chút.

Hạ nhân bưng trà tới, đầu tiên là Mộ Dung Khanh đưa cho Thái hoàng Thái hậu: 'Mời lão tổ tông uống trà.'


Thái hoàng Thái hậu bưng trà, chậm rãi uống một hớp: 'Chuyện tướng công thay nàng dâu kính trà này, đây là lần đầu tiên xảy ra ở triều Đại Chu ta, những Mộ Dung Khanh là nam tử luôn luôn trọng tình, cũng coi như tiểu tử ngươi kế thừa di phong của tiên tổ.'

Hạ nhân nói: 'Mời Vương phi kính trà cho Quý thái phi.'

Mộ Dung Khanh câm trà lên định đưa cho Quý thái phi, Quý thái phi lại thản nhiên nói: 'Nếu muốn ai gia thừa nhận nàng thì chén trà này phải do nàng kính ai gia.'

Thái hoàng Thái hậu buông mắt sắc xuống, chỉ coi như không nghe thấy.

Thương Mai tiến lên trước một bước, bưng trà, nhịn đau từ từ quỳ xuống: 'Mời Quý thái phi dùng trà.'

Quý thái phi nhìn cô chằm chằm, hồi lâu sau cũng không đưa tay nhận lấy.

Thái hoàng Thái hậu cũng không lên tiếng, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, mặc cho Thương Mai bưng trà quỳ ở nơi đó.

Mộ Dung Khanh một tay kéo Thương Mai: 'Đứng lên đi, chén trà này của nàng bà ấy uống hay không cũng không quan trọng.'

Quý thái phi cười lạnh một tiếng, đứng lên phúc thần với Thái hoàng thái hậu: 'Thần thiếp xin cáo lui.'

Thái hoàng Thái hậu phất phất tay: 'Đi đi.'
Sắc mặt Mộ Dung Khanh lạnh như băng, nhìn chằm chằm Quý thái phi đi qua bên cạnh hắn, ánh mắt Quý thái phi cũng dửng dưng giống như không để ý cái gì.

Thái hoàng Thái hậu nhìn Thương Mai, hơi gật đâu một cái: 'Lát nữa ngươi tới phòng của ai gia một chút, ai gia có chuyện muốn nói với ngươi.'

Thương Mai gật đầu: 'Vâng!'

Mộ Dung Khanh nói: 'Bản vương cũng đi.'

'Cháu không cần phải đi, an tâm chờ ở chỗ này đi, ai gia nói với nàng là chuyện của nữ nhi.'

'Không được!'

Thái hoàng Thái hậu nhíu mày: 'Cháu còn sợ ai gia khi dễ nàng à?'

'Người khi dễ nàng còn ít sao? Ở trên đảo hoang người chính là coi nàng như nô lệ.' Mộ Dung Khanh bắt đầu làm khó dễ: 'Còn nữa, người cố ý không cho chúng ta biết người chúng ta cưới chính là người chúng ta muốn, hôn lễ an bài cũng không thỏa đáng, suýt chút nữa hôn sự đã thất bại, những chuyện mà người làm kia có chuyện nào là chuyện mà người làm trưởng bối nên làm? Chỉ toàn hồ nháo.'

Thái hoàng Thái hậu bị hắn quở trách một trận này lại mềm nhũn ra: 'Đây đều là do A Xà cô cô của ngươi an bài, ai gia không hề biết chuyện gì?'

A Xà quay người liền đi: 'Ta ở cùng với người nhiêu năm như vậy chính là nồi nào úp vung nấy, bà đây mặc kệ.'


CHƯƠNG 304: XEM NÁO NHIỆT

Thái hoàng Thái hậu bảo Thương Mai ra ngoài cửa chờ trước, còn bà ta ở lại nói chuyện với Mộ Dung Khanh.

Thương Mai lui ra ngoài, A Xà cô cô đang đứng ở ngoài cửa, thấy cô ra liền nhìn nhìn sợi dây sẹo đang cuốn trên cánh tay cô: "Thứ này dùng rất tốt, có muốn ta dạy ngươi dùng như thế nào không?"

Tối hôm qua Thương Mai đã được chứng kiến sự lợi hại của sợi dây sẹo nên bây giờ nghe thấy A Xà nói còn có diệu dụng khác nữa thì không khỏi mặt mày hớn hở thỉnh giáo: "Còn xin A Xà cô cô dạy bảo."

A Xà ừ một tiếng: "Ta đã phải chịu không ít thua thiệt với sợi dây sẹo này, trước kia lão già đã dùng nó để đối phó ta."

Trong chính sảnh.

Thái hoàng Thái hậu thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm liền bảo hắn ngồi xuống: "Cháu cảm thấy ai gia nhìn mẫu phi của cháu khi dễ Hạ Thương Mai mà không lên tiếng, là đang giúp đỡ mẫu phi của cháu à?"

Mộ Dung Khanh không nhìn lên: "Không phải, bà ấy cũng không khi dễ nổi Hạ Thương Mai."

"Biết thế là tốt, Hạ Thương Mai không quỳ với ai gia nhưng nàng ta lại yêu cầu Hạ Thương Mai quỳ với nàng, chỉ điểm ấy thôi là ai gia đã có thể nói mấy câu giúp Hạ Thương Mai rồi nhưng ai gia lại muốn xem một chút phải chăng nha đầu này có bản lĩnh co được dãn được không, ở Nhiếp chính vương phủ này, muốn sống dưới mí mắt của mẫu phi cháu không dễ dàng. Nha đầu này không nói hai lời liền quỳ xuống, điểm ấy ai gia bội phục, cháu cho rằng trong lòng nàng không căm hận mẫu phi cháu ư? Nàng rất hận, nhưng dưới mắt nàng là tiểu bối, chút cấp bậc lễ nghĩa này nếu không làm sau này sẽ bị người ta nắm đằng chuôi."

Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: "Người như bà ấy, không cấp bậc lễ nghĩa gì cũng không quá phận."

"Nàng đã không thèm để ý thì Mộ Dung Khanh cháu còn để ý cái gì? Những năm qua, từ sa trường đến chính trường, từ trong phủ đến hoàng cung, cháu đã từng sợ ai? Kiêng kị ai? Biết bởi vì cái gì không? Bởi vì cháu có chiến công, bởi vì cháu có quyền thế, bởi vì tất cả mọi người đều biết cháu được Hoàng thượng nể trọng, được ai gia sủng ái, trong tay cháu có quyền, có nhân mạch, nắm giữ ngôi báu mà tất cả mọi người của triều Đại Chu này đều tha thiết ước mơ, cho nên, cháu có thể cái gì cũng không thèm để ý. Nhưng nàng không phải cháu, nếu nàng đã gả cho cháu mà cho rằng có thể mượn dùng tất cả của cháu thì nàng sẽ chết rất nhanh, A Khanh, ai gia muốn một mình nói mấy câu với cháu chính là muốn nhắc nhở cháu, nàng không phải cháu, nếu như cháu lấy phương thức làm việc của mình áp đặt lên người nàng thì sẽ hại chết nàng."

Mộ Dung Khanh nhai nuốt ý tứ trong lời nói của bà ta, có chút hiểu rõ.

Lão tổ tông chính là muốn nói cho hắn, đừng bởi vì yêu nàng mà cho nàng rất nhiều đặc quyền giống như hắn, hắn có những nàng chưa chắc có thể có.

Bên này, sau khi nói xong với Mộ Dung Khanh, Thái hoàng Thái hậu gọi Thương Mai tiến vào Như Ý Các, là nơi bà ta ở tạm trong phủ.


A Xà ở ngoài cửa không hề đi vào, còn đi lên đóng cửa lại.

Thái hoàng Thái hậu chậm rãi bỏ mạng che mặt đi, lộ ra gương mặt.

Thương Mai nhìn bà ta, gần như không thể tin vào con mắt của mình.

Sao gương mặt kia có thể trẻ như vậy? Cùng lắm là tương đương với Tráng Tráng, Tráng Tráng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng Tráng Tráng là cháu gái của bà ta.

"Rất giật mình đúng không?" Thái hoàng Thái hậu nhìn biểu cảm trên mặt cô, nhàn nhạt hỏi.

Thương Mai lắc đầu, hô hấp cũng có chút khó khăn: "Cái này, quả thật có chút giật mình."

Thái hoàng Thái hậu cười nhạt một tiếng: "Không có gì phải giật mình, cô làm đặc công nhiều năm, có cái gì chưa thấy qua chứ?"

Lần này hai chân Thương Mai thật sự như nhũn ra, cô đặt mông ngồi trên ghế, chấn kinh rất lâu cũng không thể nào khép miệng lại được.

"Ngài... Xin hỏi ngài làm sao mà biết được?" Thương Mai run giọng hỏi.

Thái hoàng Thái hậu yên lặng nhìn cô: "Từ kiếp trước ngươi chết đến khi ngươi xuất hiện ở đây, ai gia đều biết, tất cả mọi chuyện của ngươi ai gia đều nhìn ở trong mắt, đây cũng là lý do vì sao ai gia lại ra tay cứu ngươi."

Thương Mai thật sự quá khiếp sợ, rốt cuộc Thái hoàng Thái hậu này là ai?

"Ngươi không cần tìm hiểu về ai gia, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Vương phủ này hay là Hậu cung cũng vậy đều là vực sâu long đàm, người không có bản lãnh thì không thể vào được, người không có kiên nhẫn cũng không thể vào được, người không có ẩn nhẫn lại càng không thể vào, nhớ kỹ chưa?"

Thương Mai gật đầu như đảo gạo: "Ta nhớ kỹ rồi."

Ngay cả lai lịch của cô cũng biết rõ ràng như vậy sao cô còn dám nói nửa chữ không? Hơn nữa, lời bà ta nói rất đúng, cô biết ở Vương phủ hoặc là Hậu cung đều rất hỗn loạn, làm mọi việc đều phải cẩn thận.

Nhưng Thương Mai vẫn không hiểu câu nói vừa rồi của bà ta, bà ta nói nguyên nhân bà ta ra tay cứu cô là bởi vì đã nhìn thấy hết mọi chuyện trong mắt, biết rõ lai lịch của cô, biết tất cả những việc mà cô làm, như vậy nguyên nhân cứu cô là gì? Nguyên nhân giúp đỡ cô là gì? Chẳng lẽ chỉ vì biết hết tất cả nên ra tay cứu cô sao?

Thương Mai muốn hỏi, nhưng lại thấy bà ta đã chậm rãi nhắm mắt lại, lúc ở trên đảo hoang, chỉ cần bà ta nhắm mắt lại chính là muốn đuổi cô đi.

Quả nhiên, Thái hoàng Thái hậu thản nhiên nói: "Ngươi ra ngoài đi."

Thương Mai nghĩ đến sau này hỏi lại bà ta cũng được, dù sao bà ta cũng đã trở về thì sẽ không đi vội vã như vậy.

Nhưng ngay xế chiều hôm đó liền có người đến thông báo với Mộ Dung Khanh, nói là Thái hoàng Thái hậu và A Xà cô cô đã đi rồi.


Thương Mai thất vọng, Mộ Dung Khanh ngược lại là không quá để ý, nói: "Lão tổ tông vô tung vô ảnh, hơn nữa bà ấy cũng thật sự cảm thấy phiền chán với chuyện trong kinh, Bản vương đã sớm biết bà ấy sẽ ở đây không lâu."

Những chuyện Thương Mai nghi ngờ kia vẫn chưa có được đáp án, trong lòng cô đương nhiên cảm thấy ấm ức, nhưng tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên tân hôn nên không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ cười cười nói: "Sau này có cơ hội chúng ta tới Hàn Sơn tìm bà ấy đi."

"Đi Hàn Sơn cũng chưa chắc có thể nhìn thấy bà ấy, lúc bà ấy muốn gặp thì sẽ gặp, lúc không muốn gặp thì đi cũng như không đi."

Thương Mai không khỏi bật cười: "Bà ấy rất có tính cách đấy."

Hai người ngồi trong sân nói chuyện phiếm, hưởng thụ sự yên bình khó có được.

Nghiêm Vinh đi tới, nói: "Vương gia, Vương phi, Tôn phi nương nương nói muốn tới thỉnh an."

Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: "Không gặp."

Nghiêm Vinh đáp: "Vâng, vậy thuộc hạ trở về nói với Tôn phi nương nương."

Trước kia Thương Mai đã được nghe nói qua về vị Tôn phi nương nương này chính là nội gian, liền hỏi: "Từ lúc Tôn phi nhập phủ đến nay, đã từng làm những gì?"

Mộ Dung Khanh nói: "Không có gì hơn là cùng bên kia bẩm báo một chút việc thường ngày của Bản vương."

"Nếu người đã biết nàng ta là gian tế, vì sao vẫn muốn lưu nàng ta lại?"

"Vương phủ không thiếu chút cơm ấy thì cần gì phải đuổi nàng ta đi? Miễn cho phải chịu giày vò." Mộ Dung Khanh lãnh đạm nói.

Trước kia hình như Thương Mai có nghe nói qua hắn có ý định khác, cũng được, có lẽ sau này thật sự có thể phát huy được tác dụng.

Thủ đoạn của Tôn phi không cao, hiển nhiên không cần quá để ý.

Lúc gần chạng vạng tối, Thương Mai liền nói với Mộ Dung Khanh: "Ta muốn tới đại lao của Hình bộ một chuyến."

Mộ Dung Khanh biết cô muốn làm cái gì, Đan Thanh Huyện chúa bị đánh đập, sao cô có thể tuỳ tiện buông tha cho ông ta?

Nhưng hắn cũng cảm thấy không cần thiết: "Nhị ca đã báo thù cho Đan Thanh Huyện chúa rồi, Tướng phủ bị ông ta đốt cháy, sau khi Hạ Hòe Quân vào tù đã bị hắn ta đánh cho một trận tơi bời khói lửa, nghe nói đánh gãy cả chân."

"Đó là ân oán giữa An thân vương và ông ta, ta và ông ta vẫn chưa kết thúc." Đáy mắt Thương Mai hiện lên hận độc, cô không thể nào quên được nguyên chủ Hạ Thương Mai đã chết như thế nào.

Lão phu nhân đã chết một cách quá dễ dàng, nếu như để Hạ Hòe Quân chết như vậy, cô nguyện ý nhưng nguyên chủ Hạ Thương Mai cũng sẽ không nguyện ý.

Mộ Dung Khanh thấy cô khăng khăng như thế, nhân tiện nói: "Cũng được, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì làm, Bản vương đi cùng nàng một chuyến."

Thương Mai nói: "Nếu người không muốn đi thì ta có thể tự đi."

Mộ Dung Khanh đứng lên, gương mặt tuấn mỹ thoáng qua một tia nghiền ngẫm: "Không, xem náo nhiệt một chút cũng tốt."
CHƯƠNG 305: THĂM PHỤ THÂN

Đại lao Hình bộ canh giữ nghiêm ngặt, vững như thành đồng, gần như không có một khe hở nào.

Những người bị nhốt trong đại lao Hình bộ, nhất định đều là người mang trọng tội, Hạ Hòe Quân nằm mơ cũng không ngờ tới, lại có ngày ông ta bị nhốt trong đây, với chức vị là thừa tướng.

Hình bộ định ba mươi mấy tội cho ông ta, nhưng mà ông ta không nhận tội nào cả, cho dù là đa số những người dính líu tới vụ án tham ô đều đã bị chém, ông ta vẫn là chữ đó, không nhận tội.

Bởi vì, ông ta là thừa tướng đương triều, chỉ cần không nhận tội, đầu của bản thân sẽ nằm yên ổn ở trên cổ.

Cho dù, Hình bộ có tốn một trăm năm với ông ta, cho dù, ông ta sống cả đời ở trong tù, thế nào cũng tốt hơn là chết.

Bị tra hỏi nhiều ngày, ông ta không biết quá nhiều đối với tình hình bên ngoài.

Chỉ biết được một điều duy nhất, chính là bệnh cương thi có thuốc chữa rồi.

Vì thế, ông ta vẫn cho rằng, Hạ Thương Mai chết rồi, mẫu thân của mình vẫn còn sống, đã được chữa khỏi rồi.

Hạ Thừa tướng không biết Trần Nguyệt Nhung đã dẫn Hạ Oanh Nhiễm đi mất, ông ta cho rằng, chỉ cần bản thân có thể chống đỡ được, mẫu thân nhất định sẽ cứu mình ra ngoài.

Bây giờ điều duy nhất mà ông ta hối hận, chính là ngày hôm đó không làm Liên Thúy Ngữ tàn phế, giết chết bà ta, tất nhiên là không được, nhưng mà, vào lúc đó, ông ta có thể khiến cho bà ta gãy tay gãy chân, ít nhất, hủy đi dung mạo, như thế sẽ không còn ai thích bà ta nữa.

Bởi vì, An thân vương từng đến qua, đánh ông ta một trận dữ dội, lúc bị đánh, ông ta cho rằng, bản thân sẽ chết trong tay An thân vương.

Ông ta sống một cách thoi thóp như vậy, trong lòng vẫn còn hy vọng, đối với một số người, điều này đúng là đáng quý.

Hình bộ đương nhiên sẽ không dùng hình với ông ta, nhưng mà cũng không khách sáo, ba ngày hỏi một lần, mỗi ngày hỏi cung, đều là sỉ nhục vô bờ, da thịt không chịu đau, tinh thần lại chịu sự giày vò cực lớn.


An thân vương hạ lệnh, một ngày cho ông ta ăn ba bữa, mỗi bữa đều là cơm chó, một ngày cho uống hai ngụm nước, để ông ta sống sót, nhưng lại sống không bằng chết.

Sức chịu đựng của Hạ Hòe Quân, ngay lúc này đã được thể hiện ra hết, ông ta xem những khổ nạn này như là những thử thách của ông trời dành cho mình.

Nhưng mà, định sẵn có một người, mang theo oán hận đến đòi mạng ông ta.

Thương Mai tự mình đi vào đại lao, không cho Mộ Dung Khanh theo mình đi vào.

Cô ăn mặc đơn giản, thân là vương phi, cô ăn mặc còn không bằng một cô gái của gia đình bình thường, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, khuôn mặt không thoa phấn son, để mặt mộc.

Bộ dáng như vậy của cô, giống cực với Hạ Thương Mai trước kia, Hạ Thương Mai bị đánh đến chết đó.

Cô dùng dáng vẻ như vậy, để đòi phụ thân của mình một món nợ máu.

Phòng lao ẩm ướt u tối, không có ánh sáng, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu ở trên tường, không đủ để soi sáng.

Thương Mai mang theo màn đêm đi đến, ở trên trần tường của bức tường dày trong phòng lao này, có hai lỗ nhỏ, là dùng để thông gió, bảo đảm có không khí chuyển động trong đây, bây giờ, chỉ nghe thấy gió theo lỗ nhỏ đó đi vào, phát ra tiếng u u bi thảm.

Hạ Hòe Quân nằm trên đống rơm ẩm ướt, phân và nước tiểu bên cạnh nằm ở cạnh đống rơm, đường đường là thừa tướng, lại chịu cảnh tượng như vậy, đúng là xót xa.

Nhưng mà, Thương Mai không thương xót cho ông ta, tất cả những điều bây giờ, đều là do ông ta tự làm tự chịu.

Những người bị ông ta hại chết, Hạ Thương Mai chính chủ, Hạ Lâm, còn có bách tính chết vì căn bệnh cương thi, ông ta nợ họ một câu trả lời.

Mà tên đầu sỏ này, vẫn còn sống, những người đã mất làm sao yên nghỉ được?

Ông ta nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ, đột ngột mở mắt, ông ta biết rằng không phải là lính coi ngục, bởi vì tiếng bước chân của lính coi ngục thường rất thô lỗ.

Với ánh sáng yếu ớt trên tường, ông ta nhìn thấy Hạ Thương Mai đứng ở bên ngoài hàng sắt.

Ông ta cho rằng bản thân mình nhìn lầm, đi lên trước một bước, híp mắt lại, cẩn thận nhìn lần nữa.

Đúng là cô, vẫn là dáng vẻ khiến ông ta căm ghét.

“Ngươi vẫn chưa có chết?” Ông ta không nhịn được mà thất vọng, ông cho rằng kế hoạch này, ít nhất Hạ Thương Mai cũng đã chết.


Nỗi thất vọng to lớn khiến ông ta nóng nảy, trên khuôn mặt dơ dáy, sự giận dữ từ từ được tích tụ lại.

“Nhờ vào phúc của tướng gia, ta vẫn còn sống tốt.” Thương Mai yên lặng nhìn ông ta, trong đôi mắt không hề dâng trào điều gì, cô chỉ là đến xem sự sa cơ của ông ta, không cần phải mang theo thù hận.

“Ngươi đến đây làm gì?” Hạ Hòe Quân lết lên phía trước với hai chân đã bị An thân vương đánh gãy, cười nhạt mà nói: “Muốn đến xem chuyện cười của bổn tướng sao? Hạ Thương Mai, dù sao ta cũng là phụ thân của ngươi, ta sa cơ xui xẻo, người làm con gái như ngươi, cũng không sung sướng được gì đâu.”

Thương Mai cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn ngập khí lạnh như băng : “Ngươi sai rồi, Hạ Thừa tướng, con gái Hạ Thương Mai của ngươi đã chết rồi, ta không phải là con gái của ngươi.”

Hạ Hòe Quân cười khẩy: “Dù cho ngươi chối bỏ như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật rằng đang chảy trong mình dòng máu của nhà họ Hạ, hễ là người nhà, đều là đã vinh cùng vinh, đã thương cùng thương, ngươi cho rằng ta sụp đổ, Nhiếp Chính Vương sẽ còn lấy ngươi sao? Đừng ngây thơ quá, đến lúc đó, ngươi chỉ là một đứa bé mồ côi.”

Thương Mai cười nhẹ thành tiếng: “Tướng gia ở trong này không biết cũng có thể lý giải được, hôm qua, ta đã gả cho vương gia, theo thân phận bây giờ, vị cao đường tướng gia đây đúng là phải nhận một lạy của ta, chỉ đáng tiếc tướng gia đang ở trong ngục, có thể miễn đi một lạy này, ta cũng yên lòng, dù sao, thừa tướng cũng không nhận nỗi.”

“Cái gì?” Hạ Thừa tướng hơi kinh ngạc, híp mắt lại nhìn cô, mới nãy ánh sáng yếu ớt, nhìn không rõ, bây giờ nhìn kĩ lại, đúng là cô đã chải đầu thành kiểu đầu tóc của người phụ nữ đã thành thân, ông ta cười nhạt: “Vậy thì đúng là chúc mừng ngươi.”

Khóe môi Thương Mai mỉm cười: “Không chỉ có một chuyện vui này, trong kinh thành gần đây đã xảy ra mấy chuyện vui lận, một trong những mục đích ta đến đây, chính là muốn chia sẻ với thừa tướng những chuyện vui đó.”

“Không cần nói, bổn tướng không muốn nghe.” Ông ta nói một cách lạnh lùng.

Thương Mai lại mặc kệ, bản thân bắt đầu nói: “Chuyện đầu tiên, chính là lão phu nhân của Tướng phủ chết trong ổ dịch, chết rất thê thảm, là bị bách tính dùng đá ném chết.”

“Ngươi nói cái gì?” Hạ Hòe Quân đột ngột thay đổi sắc mặt, đôi mắt mở rất to, trong đáy mắt chất chứa sự ngạc nhiên.

“Chuyện thứ hai, ái thiếp Trần Nguyệt Nhung của ngươi lấy đi châu báu của Tướng phủ, dẫn theo Hạ Oanh Nhiễm đi mất.”

“Tên đàn bà độc ác đó, bổn tướng biết rằng bà ta không đáng tin.” Hạ Hòe Quân mở miệng chửi rủa, cả khuôn mặt méo mó đi.

Khóe môi Thương Mai vẫn mỉm cười: “Chuyện thứ ba, ngươi vẫn luôn hy vọng mẹ của ta không có được hạnh phúc, nhưng mà đáng tiếc thật, An thân vương đã chính thức ngỏ lời với mẫu thân, muốn cưới bà làm An thân vương phi.”

Đây là do Thương Mai bịa đặt ra, nhưng mà, đúng là đã đả kích nặng nề đến Hạ Hòe Quân.

Ông ta nhìn chằm chằm Thương Mai, hai vai từ từ xụi xuống, khuôn mặt trong phút chốc sụp đổ, Liên Thúy Ngữ, ta nên giết bà đi.

Cái chết của mẫu thân không đả kích nặng bằng tin này, cũng không phải không đau lòng vì cái chết của mẫu thân, mà là, ông ta không có cách nào chấp nhận được Liên Thúy Ngữ và An thân vương được như ý nguyện, họ nên xuống địa ngục mới phải.

“Bổn tướng sẽ ngày ngày nguyền rủa họ, bọn họ chết không được yên thân.” Hạ Hòe Quân nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Thương Mai cười nói: “Nếu như nguyền rủa hữu dụng, tướng gia sớm đã chết rồi, ngươi không biết sao? Bên ngoài có bao nhiêu bách tính trông chờ ngươi chết? Họ một ngày thắp ba nén nhang, lúc cầu thần, tiện thể hỏi luôn ông trời, khi nào mới lấy mạng của ngươi đi.”

“Bổn tướng vẫn chưa nhận tội, Hình bộ vẫn chưa phán tội, là ai đã tung tin đồn ra ngoài?” Hạ Hòe Quân phẫn nộ.

“Tướng gia đừng quá ngây thơ nữa, tuy rằng ngươi không nhận tội, nhưng mà chứng cứ rõ ràng, tướng gia cho rằng vương gia không làm gì được ngươi sao? Tuy rằng luật lệ Đại Chu có ghi rõ, hễ là quan chức nhất phẩm trong triều phạm tội, nếu như không nhận, thì không thể phán tội, nhưng mà, để ông chết trong ngục tù không thấy mặt trời này, đừng nói là vương gia, cho dù là ta, cũng có thể làm được.”

Lời của Thương Mai, đã triệt để dập tắt tia hy vọng cuối của ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom