• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (4 Viewers)

  • Chương 306-310

CHƯƠNG 306: TỰ VẪN

Ông ta ngẩng đầu lên, đôi mắt oán hận: “Hạ Thương Mai, dù sao ta cũng là phụ thân của ngươi, tại sao ngươi lại ác độc như vậy?”

Thương Mai cong khóe môi lên: “Không sai, ngươi là phụ thân của Hạ Thương Mai, nhưng mà không phải là phụ thân của ta. Lẽ nà ngươi không thấy lạ sao? Con gái của ngươi, trước sau lại thay đổi nhiều như vậy, ngươi không nghi ngờ qua, họ không phải cùng một người sao?”

Hạ Hòe Quân ngạc nhiên nhìn cô, sao lại chưa nghi ngờ qua? Nhưng mà, cô không hề rời khỏi phủ, cũng không ai có thể thay thế, hơn nữa, trên thế gian sẽ không có hai người có dung mạo giống y như đúc vậy.

Cho nên sự nghi ngờ của ông ta sau cùng cũng không truy cứu tiếp.

Thương Mai nói một cách tàn nhẫn: “Thực ra, ngươi nên cảm thấy hổ thẹn với Thương Mai mới đúng, bởi vì nàng ta chưa từng hại qua ngươi, còn nhớ ngày đó của tháng 5, Nguyệt Nhung phu nhân và thái tử ở trong viện ép nàng, đánh đập nàng tàn nhẫn? Ngày hôm đó, nàng đã chết rồi, ta chính là quỷ hồn ám vào thân thể nàng, ta chính là thay nàng kiếm ngươi báo thù. Tướng gia, ngày hôm đó, ngươi nấp ở chỗ xa, tận mắt nhìn thấy huyết mạch duy nhất của mình chết trong tay sủng thiếp của ngươi.”

Khóe môi Hạ Hòe Quân run cầm cập, khuôn mặt dữ tợn: “Ngươi ăn nói hồ đồ, người đừng hòng dùng những lời quỷ đó mê hoặc bổn tướng.”

“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đây chính là sự thật.” Thương Mai nói lạnh nhạt: “Ngươi vẫn luôn căm ghét con gái ruột của ngươi, nhưng mà, thực ra nàng mới là người nên căm hận ngươi nhất.”

Cô rút một cây trâm từ trên đầu xuống, cây trâm này, là cây trâm bằng bạc tầm thường, không có điêu khắc hoa gì, trơn nhẵn trong suốt, lại cực kì xấu xí.

“Đây chính là cây trâm ngươi tặng cho con gái của ngươi vào năm nàng 7 tuổi, còn nhớ không?”

Hạ Hòe Quân nhìn cây trâm trong tay cô, ông ta không nhớ, thậm chí không nhớ bản thân có tặng qua món quà nào cho nàng không.

Thương Mai vốn dĩ không biết chuyện này, trước khi cô đến đây, có kiếm qua Đan Thanh Huyện chúa, hỏi bà ta, Hạ Hòe Quân có từng tặng qua đồ gì cho Thanh Mai không.


Đan Thanh Huyện chúa lấy ra cây trâm đó, kể một câu chuyện cho cô, câu chuyện này, Thương Mai nghe được cực kì đau xót, cũng cực kì căm hận.

“Đừng lấy ba cái đồ bậy bạ này bịa đặt nhảm nhí, hôm nay ngươi đến đây là để xem chuyện cười của ta, xem cũng đã xem đủ rồi, cút đi cho ta!” Hạ Hòe Quân tức giận nói.

“Không nhớ nữa? Được, ta sẽ kể cho ngươi nghe, vào hôm sinh thần 7 tuổi của nàng, đúng lúc trong phủ có khách quý tới, các ngươi nói chuyện trong sảnh chính, lúc đó, vị khách quý đó bảo muốn gặp Liên Thúy Ngữ, ngươi từ chối bảo bà ta không khỏe, không cho bà ta đi ra, sau đó, vị khách đó bảo muốn gặp con gái của Liên Thúy Ngữ, ngươi từ chối không được, mới kêu người gọi nàng ra. Lúc đó nàng rất vui vẻ, cho rằng ngươi nhớ sinh thần của nàng, vui vẻ đi ra, rất vui vẻ nói cho vị khách đó, hôm nay là sinh thần của nàng, lúc đó, ngươi kêu Thúy Ngọc len lén lấy xuống một cây trâm từ trên đầu của một người nô bộc, nói rằng tặng nàng làm món quà sinh thần, lúc đó, nàng của năm 7 tuổi, bắt đầu từ khi có kí ức, lần đầu tiên nhận được món quà ngươi tặng, nàng vui đến khóc, khóc trước mặt vị khách kia.”

Trong đầu Hạ Hòe Quân hiện lên một khuôn mặt, một khuôn mặt lạnh đến ửng đỏ lên, vừa cười vừa khóc, giống như tên ngốc.

Nhưng mà, chỉ là những đoạn kí ức vụn vặt, ông ta không nhớ chuyện lúc đó.

Thương Mai cười nhạt nói: “Nếu như ngươi còn không nhớ, hoặc là, ta nói ra tên của vị khách kia, ngươi sẽ nhớ ra, ông ta chỉ đến Tướng phủ qua một lần, ông ta chính là lão vương gia của nước Đại Lương, Tống An Nhiên.”

Hạ Hòe Quân lập tức nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy, lúc đó, nàng nhìn chằm chằm ông ta, giống như là muốn có quà, nhưng ông ta không có chuẩn bị món quà nào cả, ông ta không hề nhớ đến sinh thần của nàng.

Để làm nàng đi, liền âm thầm kêu Thúy Ngọc cô cô lấy một cây trâm qua đây, đựng vào trong một cái hộp gỗ, người ngoài sẽ không nhìn ra đó là gì, nhưng mà tên nha đầu đó lại lấy ra trước mặt Tống vương gia, làm cho ông ta bị mất mặt.

“Nhớ ra rồi đúng không? Nhớ ra rồi đúng không?” Thương Mai nhìn sắc mặt của ông ta, liên tiếp hỏi hai câu.

Hạ Hòe Quân hung dữ nhìn cô: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Cuối cùng ngươi muốn nói cái gì?”

Bây giờ ông ta bắt đầu tin những lời cô vừa nói, nếu như cô thật sự là Hạ Thương Mai, sẽ không gọi thẳng tên húy của Liên Thúy Ngữ, cô vẫn luôn rất kính trọng Liên Thúy Ngữ, sẽ không lấy đó làm trò cười.

Thương Mai cười khổ: “Ta muốn nói cái gì, ngươi không nghe ra sao? Ta muốn nói, đích thân ngươi đẩy con gái duy nhất của mình vào đường cùng, nàng kính trọng ngươi, yêu quý ngươi như vậy, cho dù là ngươi chỉ cho nàng một cây trâm tầm thường như vậy, nàng cũng xem như là bảo bối. Nhưng mà, ngươi vì để lấy lòng thái tử, trơ mắt ra nhìn nàng bị người khác đánh chết, nàng là người duy nhất không hề tính kế với ngươi, sau này gặp nhau ở dưới cửu tuyền, xem ngươi làm sao đối mặt với nàng.”

Thương Mai vốn muốn dùng lời cay nghiệt nhất để tổn thương ông ta, nhưng mà, lại phát hiện bản thân đau lòng trước, không phải bởi vì bản thân, mà là vì Hạ Thương Mai chính chủ, lấy đoạn kí ức nàng vẫn luôn cất kỹ làm vũ khí tổn thương phụ thân của nàng.

Nhưng mà, chuyện này đúng là đả kích chí mạng với Hạ Hòe Quân, ông ta mơ màng ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lại chất chứa nước mắt.

Nếu như nói, Hạ Thương Mai này không phải con gái của ông ta, con gái của ông ta đã bị đánh chết trong viện ngày hôm đó, chết trong tay của Trần Nguyệt Nhung, chết trong sự độc ác của ông ta.

Đó là huyết mạch duy nhất của ông ta đó.


Nếu như là ngày xưa, ông ta chưa chắc sẽ đau lòng, nhưng mà bây giờ thì khác rồi, cho dù ông ta còn sống sót đi ra ngoài, ông ta cũng thể có con cháu nữa, mà con gái của ông ta, chưa từng phản bội qua ông ta, khoảng thời gian này người đối xử cay nghiệt với ông ta, không phải là nàng, mà là nữ tử độc ác trước mặt này.

Hèn gì ông ta lại thua thảm hại như vậy, thì ra cô không phải là con gái của ông ta, đương nhiên sẽ chỉ có tính kế và ác độc, không còn một chút tình thân nào.

Đúng là, chỉ có đứa con ngốc đó, chưa từng tính kế ông ta.

Trong phút chốc ông ta sụp đổ hoàn toàn, cũng không phải hoàn toàn vì con gái của bản thân, mà là mẫu thân đã chết rồi, ông ta không còn hy vọng gì, Lương thái phó là một người qua cầu rút ván, ông ta sẽ không cứu bản thân đâu.

Ngẩng đầu lên, ông ta nhìn Thương Mai, nhìn con người này, ông ta vẫn giữ ý căm hận, nếu như không phải cô, Tướng phủ cũng sẽ không sụp đổ.

Nhưng mà, nếu như không phải Thương Mai đã chết, cô cũng không thể vào trong thân thể của Thương Mai, bước vào nội bộ Tướng phủ làm bọn họ trở tay không kịp?

Ông ta bắt đầu cảm thấy, mọi việc đều được định sẵn, có lẽ, trên thế gian này, đúng là có hai chữ báo ứng.

Ông ta nhẹ nhàng nói: “Lão phu cầu xin cô một chuyện.”

Thương Mai trả lời lạnh nhạt: “Nói!”

“Nếu như điều cô nói là thật, xin đừng bỏ qua Trần Nguyệt Nhung, cũng đừng tha Mộ Dung Trịnh, phải báo thù cho Thương Mai.” Ông ta cắn chặt răng nói.

Thương Mai biết rằng, đương nhiên ông ta không phải vì Hạ Thương Mai chính chủ báo thù, ông ta muốn Trần Nguyệt Nhung chết, là vì Trần Nguyệt Nhung phản bội ông ta, còn về việc ông ta muốn thái tử chết, là vì muốn dấy lên tranh đấu với thái tử, ai chết cũng được, ông ta đều muốn thấy, tốt nhất là lưỡng bại câu thương.

Nhưng mà, cho dù mục đích của ông ta là vì điều gì, Thương Mai cũng biết rõ bản thân nên làm gì, Trần Nguyệt Nhung đương nhiên không thể bỏ qua, còn về thái tử Mộ Dung Trịnh, cô cũng sẽ đích thân đưa hắn vào địa ngục.

Cô bỏ cây trâm xuống đất, nhìn Hạ Hòe Quân: “Cây trâm này, là ngươi tặng cho Thương Mai, bây giờ trả lại ngươi.”

Trước khi cô đi, cố ý nhìn chằm chằm ông ta một cái.

Hạ Hòe Quân chết lặng đi.

Ông ta biết mục đích cô để lại cây trâm này, là muốn ông ta tự vẫn, nếu như bản thân đã hết hy vọng, cứ như vậy sống tiếp, không bằng chết đi cho xong.

Tự tử vẫn còn có thể để lại cái xác nguyên vẹn, giống như vừa nãy cô đã nói, luật pháp vẫn có thể xét xử ông ta, chỉ cần khiến ông không còn là thừa tướng nữa.

Nhưng mà, Mộ Dung Trịnh giữ lại thân phận quan nhất phẩm cho ông ta, là muốn ông ta lấy thân phận thừa tướng chịu xét xử, như vậy, một chút thể diện của nhà họ Hạ, đều bị ông ta làm mất hết.

Ông ta triệt để trở thành tội nhân của cả tộc họ Hạ.



CHƯƠNG 307: LỜI THẬT LÒNG ĐẠI MẠO HIỂM

Tin tức Nhất đại thừa tướng Hạ Hòe Quân tự vẫn được truyền đến vào ngày Thương Mai tam triều hồi môn.

Nghiêm Vinh báo cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh báo cho Thương Mai, khi đó Thương Mai vừa bước vào cửa lớn Tướng phủ, Liên Thúy Ngữ vẫn đang ở đây chưa rời đi, vậy nên khi cô tam triều lại mặt phải trở về đây.

Nghiêm Vinh nói với Thương Mai rằng trước khi ông ta chết đã cầu xin lính canh ngục chuyền lời lại một câu, nói với Đan Thanh Huyện chúa một câu: "Thật xin lỗi" .

Sau khi Thương Mai nghe xong, tâm trạng không hề có chút thay đổi nào, đây là chuyện đã ở trong dự liệu của cô, Hạ Hòe Quân biết chết như vậy chính là cách tốt nhất để giữ thể diện cho ông ta.

Cô đem thông tin này nói cho Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ giật mình một chút: “Đã chết?”

Giọng nói này giống như không phải của bà ta, ngay cả bà ta cũng cảm thấy lạ lẫm.

Dây dưa mười bảy năm, giữa bọn họ cuối cùng cũng lấy sinh tử để kết thúc.

"Đúng vậy, đã chết, trước khi chết, ông ta nhờ lính canh ngục chuyển lời nói thật xin lỗi mẫu thân.” Thương Mai nói.

Liên Thúy Ngữ in lặng gật đầu: "Ừm!"

"Mẫu thân tha thứ cho ông ta sao?" Thương Mai nhìn sắc mặt của bà ta hỏi.

Liên Thúy Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt của bà ta mặc dù tốt nhưng thị lực đã giảm rất nhiều so với trước kia, luôn luôn phủ một tầng hơi nước: "Không có ý nghĩa, phải không? Tha thứ hay không tha thứ, đều đã kết thúc rồi."

"Đều đã kết thúc!" Thương Mai nhắc lại câu nói này, đúng vậy, quả thực đều đã qua, cái phần thuộc về tướng phủ này đã hoàn toàn lật thiên rồi.

Thương Mai nở nụ cười: "Đúng vậy, hôm nay là ngày con gái lại mặt, mẫu thân đã chuẩn bị đồ ăn ngon gì? Miệng hắn rất kén ăn.”

Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Bản vương cần gì chiêu đãi? Tùy tiện là được."

Du ma ma cười đi tới: "Hôm nay chúng ta không làm gì hết, có người nhận nhận thầu rồi!”

"Ai nhận thầu rồi?" Thương Mai rất ngạc nhiên.


"Hồ Hạnh Nhi, con gái lớn của nhà họ Hồ, nàng ta đã sớm để đầu bếp Đỉnh Phong Hào tới, hôm nay Đỉnh Phong Hào đóng cửa không kinh doanh!”

Thương Mai a một tiếng: "Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”

"Tại sao lại xấu hổ chứ?”

Nói Tào Công, Tào Công đến, Hồ Hạnh Nhi mang theo hai nha đầu tiến đến, mỉm cười cúi chào nói: "Tham kiến Vương gia Vương phi, coi như là ta vì bách tính trong kinh thành cảm tạ Vương phi."

Thương Mai biết lần này nàng ta đã nỗ lực không ít, liền cảm kích nói: "Một câu tạ ơn thì quá mức nông cạn, ta sẽ không nói, những thứ ngươi làm ta sẽ ghi nhớ trong lòng!”

Hồ Hạnh Nhi nói: "Ta xuất tiền, cũng không tốn chút sức lực nào!”

Mộ Dung Khanh lại nói: "Hôm nay không phải chỉ là bữa cơm gia đình sao? Về phần để Đỉnh Phong Hào của ngươi đóng cửa là thế nào?”

Liên Thúy Ngữ cười nói: "Đêm qua Loan Loan đã tới, nói hôm nay hồi môn, muốn mời mọi người cùng ăn một bữa thật ngon, mấy ngày nay không ít chuyện lo lắng hãi hùng, quả thật cũng nên ăn ngon một bữa, khao mọi người nha."

Cứ như vậy, vốn là gia yến, lại trở thành yến hội.

Trần thái quân mang theo mười hai Anh em Hồ Lô và Trần Loan Loan long trọng đăng tràng, Lễ thân vương mang theo Vương phi A Man và chó vàng Đại Kim tới đúng lúc, Lương Vương mang theo một vò rượu ngon, Nhu Nhi đi cùng Tô Thanh, đương nhiên, là nàng ta tìm Tô Thanh nói cùng nhau tới, Tiêu Kiêu huynh đệ cũng mang theo rượu ngon tới, Tráng Tráng lại đến cùng Lương thị.

Nhìn từng lượt khách nhân xuất hiện, Thương Mai nước mắt lưng tròng, tiệc cưới quá hồ nháo, thiếu những lời chúc phúc, bây giờ đại gia hỏa có mặt ở tam triều lại mặt này khiến cô có cảm giác như mình tái giá thêm lần nữa.

Phi!

Nhiều người như vậy phân ra thành hai bàn, mười hai vị Trần Tướng quân ngồi một bàn, về phần những người khác thì ngồi chung một bàn.

Tráng Tráng và Tiêu Kiêu dường như cũng không còn khúc mắc, hai người ngồi cùng một bàn, vẻ mặt rất tử nhiên, chỉ là hai người vẫn không nhìn vào nhau, thậm chí khi không cẩn thận nhìn thấy thì đều nhanh chóng rời mắt.

Trước khi nâng ly chúc mừng, Tô Thanh hỏi Trần Tướng quân: "Lại nói, lúc trước để các ngươi đi bảo hộ Thương Mai, các ngươi vẫn luôn không xuất hiện, rốt cuộc là đã đi đâu?”

Trần Thử, đại ca Trần gia nói: "Ngày đó huynh đệ chúng ta phụng mệnh ra ngoài, còn chưa đến tháng ba âm lịch đã bị rơi vào cạm bẫy, sau đó vẫn luôn bị nhốt trong một mật thất, đều là rắn độc trông coi huynh đệ chúng ta!”

"Vậy nhóm người nhốt ngươi là ai?” Tiêu Thác hỏi.

Trần Ngưu, nhị ca Trần gia nói: "Lúc đầu không biết, nhưng về sau mới biết là Thái hoàng Thái hậu."

Thương Mai căm giận nói: "Chắc chắn là bà ta, ta cũng chính là bị bà ta giam lại!”

Trần Hổ, tam ca Trần gia nói: "Vương phi, thái hoàng Thái hậu cứu được ngươi, huynh đệ chúng ta cũng là vô tội, rõ ràng là ở đó bị rắn đe dọa nhiều ngày như vậy.”

Trần Long che miệng: "Ta nhớ hai ngày đầu đó Lục đệ bị dọa đến mức run rẩy, hắn sợ rắn nhất, uổng công hắn ta còn gọi là Trần Xà, thế mà lại sợ thành bộ dáng như vậy.”

Anh em nhà họ Trần nhao nhao nói chuyện lý thú, thời điểm đó kinh hoảng sợ hãi, bây giờ lại biến thành việc hay, cũng chính là Thái hoàng Thái hậu, nếu là người khác thì dù thế nào cũng phải có chút oán hận.

Mà chủ yếu là không dám oán hận.


Đêm nay Mộ Dung Khanh rất vui vẻ, hắn phối hợp uống rượu, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn Thương Mai một cái, nhìn một chút, lại uống một chén, đáy mắt tràn đầy vui vẻ.

Ngoại trừ quốc yến và gia yến trong cung, Mộ Dung Khanh gần như chưa từng tham gia yến hội nào khác, vậy nên, hắn thiếu khuyết kinh nghiệm tham gia yến hội, hắn là loại người không có chủ đề, nếu như muốn nói chuyện phiếm cùng hắn, hắn có thể ngắt lời trong một khoảng thời gian ngắn, hắn là kẻ hủy diệt chủ đề danh phù kỳ thực.

Hôm nay, có hai kẻ huỷ diệt đề tài ở đây, cục diện còn có thể sôi động được là nhờ có Loan Loan và Nhu Nhi.

Chính như, Tô Thanh nghe Trần Tướng quân nói chuyện bị cầm tù ở trong mật thất, hỏi mọi người biện pháp ứng đối, tất cả mọi người mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, nói cách mình sẽ làm thế nào để thoát hiểm.

Sau khi nghe mọi người nói xong, sau đó quay đầu lại hỏi Mộ Dung Khanh: "Nếu như Vương gia bị vây trong mật thất, bên ngoài lại có một đống rắn trông coi, ngài sẽ thoát hiểm thế nào?”

Mộ Dung Khanh bưng rượu trên tay, chậm rãi ung dung uống, nói: “Việc đó không có khả năng xảy ra trên người bản vương!”

Tô Thanh không ngại phiền phức nói: “Không phải nói là nếu sao? Nếu chuyện như vậy xảy ra trên người của người, người sẽ đối phó thế nào?”

"Chuyện không có khả năng phát sinh, không có nếu như." Một lời của hắn đã phá hỏng chủ đề.

Tô Thanh thấy hắn rất không thú vị, lại hỏi Lễ thân vương: "Vương gia..."

"Im miệng!" Lễ thân vương trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Thật ồn ào!”

Tô Thanh bị đột ngột hai lần, cảm thấy yến hội này ngay lập tức đã mất đi ánh hào quang.

Hồ Hạnh Nhi bỗng nhiên đưa ra một đề nghị: "Chúng ta tới chơi trò lời thật lòng đại mạo hiểm đi, được không?”

Thương Mai nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hồ Hạnh Nhi: "Ngươi nói chơi cái gì?"

Hồ Hạnh Nhi giải thích nói: "Lời thật lòng đại mạo hiểm là chơi thế này, chúng ta đang ngồi nhiều người như vậy, mỗi người sẽ viết tên của mình lên bè trúc, sau đó từ Huyện chúa đi rút, rút trúng ai người đó có thể lựa chọn trả lời lời thật lòng, hay là lựa chọn đại mạo hiểm, đại mạo hiểm thật ra chính là trừng phạt."

Thương Mai nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Nhi, cả người đều run rẩy: "Ngươi sẽ chơi lời thật lòng đại mạo hiểm?”

"Đương nhiên, ta đề nghị..." Hồ Hạnh Nhi ngừng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thương Mai, biểu cảm của hai người đều giống nhau.

Ánh nhìn của hai người kéo dài khoảng mười giây đồng hồ, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, không hiểu sao hai người đang nói bỗng nhiên dừng lại.

Cuối cùng, vẫn là Thương Mai cười một tiếng: "Không ngờ Hồ chưởng quỹ cũng sẽ chời trò lời thật lòng đại mạo hiểm này, trước khi ta cũng đã nghe người ta nói qua, nhưng lại chưa từng chơi!”

"Bản vương đã từng chơi!" Lễ thân vương thản nhiên nói.

Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi đồng loạt nhìn về phía Lễ thân vương.

Lễ thân vương ngẩng đầu: "Lão tổ tông dạy."

Là Thái hoàng Thái hậu dạy, vậy cũng không có gì kỳ lạ, con người bà ta giống như cái gì cũng hiểu biết.



CHƯƠNG 308: ĐỀU LÀ LỜI THẬT LÒNG

Thương Mai cảm thấy Lễ thân vương hẳn phải biết lai lịch của Thái hoàng Thái hậu, liền hỏi: "Vương gia, Thái hoàng Thái hậu giống như điều gì cũng hiểu biết, bà ta là nhân sĩ nơi nào vậy?”

Lễ thân vương nói: "Nhân sĩ kinh thành, phụ thân bà ta chính là Long tướng trước kia, ngươi không biết sao?”

"Ta không biết quá nhiều, chẳng qua cảm thấy bà ta rất lợi hại." Thương Mai nói.

Lễ thân vương gật đầu: "Đúng vậy, khi còn bé bản vương lớn lên bên cạnh bà ta, cảm thấy bà ta không có gì là không biết, chỉ là tính các có chút không tốt!”

Thương Mai nhớ rõ trước kia Lễ thân vương từng nói qua hai chữ cơn sốc, thừa dịp đại gia hỏa ở đây, liền hỏi: "Vương gia, ngươi biết cơn sốc là có ý gì không?"

Lễ thân vương nói: "Đương nhiên biết, khi còn bé bản vương từng theo lão tổ tông học y thuật, bà ta đã dạy rất nhiều thuật ngữ y học, bà ta nói đó là thuật ngữ ở quê của bà ta!”

"Quê của bà ta? Không phải nói bà ta là nhân sĩ kinh thành sao?” Thương Mai kinh ngạc hỏi.

Lễ thân vương nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Bà ta nói như vậy, ngươi có thắc mắc thì đi hỏi bà ta, bản vương mới không hỏi, hỏi đến quê của bà ta, bà ta có thể nói cả một đêm, mồm miệng không yên tĩnh chút nào!”

Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi liếc nhau một cái, xem ra, Lễ thân vương không phải đồng hương.

Thật ra Thương Mai biết Lễ thân vương sẽ không nói láo, chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế này nói láo sẽ khiến ông ta khó chịu trước tiên.

"Được rồi, rốt cuộc là có chơi lời thật lòng đại mạo hiểm không?”Lễ thân vương hỏi.

Hồ Hạnh Nhi cười nói: "Được, chúng ta chơi, vậy bây giờ đi chuẩn bị bảng hiệu, viết tên của mình lên."

Tiểu Khuyên và Đao lão đại đã đi chuẩn bị, một lát sẽ đem bảng hiệu của mọi người tới.

Bảng hiệu chồng chất ở trước mặt Liên Thúy Ngữ, đảo tất cả lại, Liên Thúy Ngữ tùy tiện rút một tấm, viết Tiêu Kiêu.

Bà ta mở bảng hiệu ra, nhìn về phía Tiêu Kiêu.

Hồ Hạnh Nhi tiến tới nhìn thoáng qua: "Được rồi, là bắt đầu từ Tiêu đại tướng quân của chúng ta, đại tướng quân lựa chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"

Mộ Dung Khanh đột nhiên nói một câu: "Không có gì đại mạo hiểm, đều phải nói thật lòng."

Thương Mai nhìn hắn một cái, chơi lớn như vậy sao? Được, cô thích.


Đám người nhìn về phía Tiêu Kiêu với ánh mắt mong đợi, Mộ Dung Tráng Tráng nắm ly rượu trong tay, vẻ mặt không hề thay đổi.

"Ai hỏi?" Hồ Hạnh Nhi hỏi.

Đêm nay Mộ Dung Khanh không có ý định buông tha Tiêu Kiêu: "Bản vương hỏi."

Tiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta không chơi."

"Nhất định phải chơi, tôn trọng trò chơi chính là tôn trọng bản thân ngươi." Thương Mai nói.

Tiêu Kiêu bình tĩnh nhìn về phía Thương Mai một chút: “Ta có thể lựa chọn người hỏi không?"

"Có thể!"

"Không thể!"

Hồ Hạnh Nhi nói có thể, nhưng Mộ Dung Khanh và Thương Mai lại nói không thể, Hồ Hạnh Nhi liền giật mình, nàng ta không hiểu ý của Thương Mai, nhưng từ sắc mặt của cô có thể thấy được, có hi vọng, vậy nên nàng ta lập tức đổi giọng: "Không thể."

Lễ thân vương lại nhíu mày nói: "Vì sao không thể? Đây là có thể, hơn nữa không cho phép lựa chọn đại mạo hiểm vốn là... ."

Khi Lễ thân vương định phát biểu quy tắc của lời thật lòng, Thương Mai nhanh chóng nói: "Có thể."

Cô tin rằng những người đang ngồi đây đều biết một chút chuyện giữa Tiêu Kiêu và Tráng Tráng thì hẳn đều sẽ hỏi vấn đề này.

Nhưng Tiêu Kiêu lại đem quyền tra hỏi cho Tráng Tráng: "Công chúa hỏi."

Tráng Tráng giống như có chút bất ngờ, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Kiêu, đáy mắt cố gắng không để gợn sóng, nhưng vẫn khiến cho người ta nhìn ra một tia buồn bã.

Thương Mai nhìn Tráng Tráng, hi vọng nàng ta có thể lấy dũng khí hỏi Tiêu Kiêu có còn yêu nàng ta hay không.

Dưới sự chờ mong của mọi người, Tráng Tráng chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ở biên quan nhiều năm, tất cả mọi chuyện vẫn tốt chứ?”

Tiêu Kiêu nói khẽ: "Tốt!"

Tráng Tráng qua loa gật đầu: "Ừm, tiếp theo."

Nàng ta nhanh chóng nhìn Tiêu Kiêu một cái nhưng Tiêu Kiêu vẫn còn đang nhìn nàng ta, nàng ta liền dời tầm mắt, thúc giục Liên Thúy Ngữ: "Tiếp theo."

Mộ Dung Khanh và Thương Mai liếc nhau, đều có chút thất vọng.

Lần này, Liên Thúy Ngữ rút được tên của mình, bà ta có chút lúng túng để lên bàn: "Được rồi, ai đến hỏi?"

"Bản vương hỏi!" An thân vương bỗng nhiên lên tiếng.

Tất cả mọi người nhìn về phía Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ miễn cưỡng cười một tiếng: "Vương gia hỏi đi."

An thân vương nhìn Liên Thúy Ngữ, hỏi: "Nếu có một ngày, bản vương muốn rời khỏi kinh thành đi du lãm non sông Đại Chu, ngươi có nguyện ý đi cùng với bản vương không?”

Đám người nhao nhao nhìn Liên Thúy Ngữ, cũng không ngờ An thân vương lại hỏi thẳng như vậy, đi cùng ông ta, đây không phải có nghĩa là hai người muốn cao chạy xa bay sao?


Liên Thúy Ngữ suy nghĩ một chút: "Ta không biết."

"Đây là lời thật lòng." Trần Loan Loan nhắc nhở.

Liên Thúy Ngữ nhìn An thân vương: “Trước đó chưa từng nghĩ tới, vậy nên bỗng nhiên ngươi hỏi ta như vậy, ta quả thực không biết, cũng là lời nói trong lòng ta!”

"Từ giờ trở đi, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ vấn đề này, có thể không?" An thân vương nói.

Liên Thúy Ngữ nhìn về phía Thương Mai với ánh mắt cầu cứu, Thương Mai lại làm như không nhìn thấy.

Liên Thúy Ngữ đành phải nói: "Được, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."

An thân vương hỏi vấn đề nóng bỏng này đã khiến trò chơi này trở nên thú vị.

Lần này Liên Thúy Ngữ rút được bảng tên của Tiêu Thác, Trần Loan Loan liền lập tức đứng lên và đụng đổ ghế ngồi, nàng ta vội vàng nói: "Ta muốn hỏi."

Tô Thanh bật cười: "Ngươi cũng quá nóng lòng đi?"

Trần Loan Loan cũng không quan tâm, nhìn Tiêu Thác, cố lấy dũng khí hỏi: "Tiêu Thác, ngươi có lấy ta không?"

Loan Loan tâm thẳng gan lớn mọi người đều biết, nhưng không ngờ nàng ta lại cứ như vậy hỏi trước mặt nhiều người thế này.

Thương Mai có chút lo lắng, dù sao, Tiêu Thác người này là một người ngoan cố, hỏi hắn ta như vậy chưa chắc có được đáp án tốt.

Quả nhiên, Tiêu Thác lắc đầu: "Không cưới."

Khuông mặt Trần Loan Loan tái nhợt, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mang theo giọng nghẹn ngào hỏi: "Vì sao? Là ta không tốt sao?"

Tiêu Thác suy nghĩ một chút: "Tốt thì tốt, nhưng ngươi vô cùng thô lỗ, một cô gái không thể giống như ngươi được!”

Mười hai Anh em Hồ Lô nhà họ Trần đứng lên, đi đến bên người Tiêu Thác, Trần Long nắm tay đánh vào vai Tiêu Thác, uy hiếp nói: "Tiêu Thác, chúng ta ra ngoài nói mấy câu." Anh em nhà họ Trần, từng người đều đang hằm hè.

Chiến trận này là muốn đánh Tiêu Thác.

Trần Loan Loan vỗ bàn một cái: "Không được phép nhiều chuyện, trừ ta ra, không người nào có thể khi dễ hắn."

Anh em Hồ Lô thấy muội muội tức giận thì đều ngoan ngoãn trở về chỗ và ngồi xuống.

Tiêu Thác nghe lời này liền có chút tức giận: "Vì sao ngươi có thể khi dễ ta? Ta mới không bị ngươi khi dễ, ngươi thật sự là kỳ quái.”

Tráng Tráng kéo Tiêu Thác một cái: "Được rồi, ngươi im miệng, tiếp theo, tiếp theo!”

Trần Loan Loan ngồi xuống, vành mắt đỏ lên, Thương Mai nhìn nàng ta, thật sự đáng thương.

Trần thái quân liếc nhìn cô một cái, giống như đang cảnh cáo, lời cam đoán trước đó của cô đâu rồi?

Thương Mai có chút xẩu hổ di chuyển tầm mắt, Tiêu Thác người này thật giống như hòn đá, đao thương bất nhập.

Xem ra, lần này cô phải xấu hổ với với Trần lão thái quân rồi.

Mà lần này, Liên Thúy Ngữ rút được Mộ Dung Khanh.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh lành lạnh nói: "Cứ hỏi, bản vương một là không có bí mật, thứ hai không có tư tình, ba là chuyện gì cũng có thể nói cho người khác!”

Người hỏi là Tô Thanh, hắn ta vẫn chưa hỏi đã tự mình che miệng cười trộm.

Trần Loan Loan giống như đã quên sự khó xử và thương tâm lúc trước, tò mò hỏi: "Tô Thanh, ngươi muốn hỏi điều gì vậy? Tại sao buồn cười như vậy? Hỏi mau, ta cũng muốn cười."
CHƯƠNG 309: NGƯƠI CÒN YÊU TIÊU KIỂU KHÔNG?

Sau khi Tô Thanh cười đủ, thì nhìn về phía Mộ Dung Khanh nghiêm nghị hỏi: "Được, xin hỏi vương gia, đêm qua cùng Vương phi dây dưa tât cả mấy lần nha?”

Thương Mai cực kỳ lúng túng: "Tô Thanh, cái này cũng không thể hỏi, ở đây có nhiều người như vậy!”

Tô Thanh cũng thật sự quá không biết chừng mực, mẫu thận và lão thái quân đều đang ở đây.

Nhưng cũng chỉ có một mình Liên Thúy Ngữ cảm thấy có chút xấu hổ, lão thái quân lại tràn đầy phấn khởi nhìn Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh cũng không ngờ Tô Thanh hỏi như vậy, chuyện phòng the này há có thể thông báo cho người ngoài biết? Nhưng vừa rồi hắn còn lớn tiếng không biết thẹn nói không có chuyện gì không thể nói ra ngoài.

Suy nghĩ một chút, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Thanh nói: "Hai lần." Hắn còn nghĩ muốn thêm mấy lần nữa nhưng cô không cho phép.

"A!" Trần Loan Loan ghen tỵ nhìn Thương Mai, cô thật sự may mắn.

Đám người cười vang.

Thương Mai hận không thể chui xuống dưới gầm bàn.

"Chuyển chủ đề, chuyển chủ đề, tiếp theo!" Thương Mai vỗ bàn hô to.

Lần này, là rút được Tráng Tráng.

Tráng Tráng có thể chỉ định người hỏi, nàng ta nhìn thấy cả những người xung quanh, cảm thấy vô hại nhất chính là Trần thái quân.

Thế là, nàng ta nói: "Lão thái quân hỏi."

Thương Mai có chút thất vọng, việc này nếu để cho cô, lão Thất, An thân vương hay là Lễ thân vương hỏi, đại khái đều sẽ hỏi nàng ta còn dự định thành thân chưa?

Trần thái quân cười cười: "Lão thân hỏi? Vậy được rồi, lão thân liền tùy tiện hỏi một câu, xem như bỏ qua cho công chúa."

Đám người nghe lời này không khỏi thất vọng, xem ra, lão thái quân là có ý định nhường.

Trần thái quân mang vẻ mặt đoan chính nhìn Tráng Tráng, chỉ hỏi sáu chữ, giọng nói êm dịu, lại như chấn động nổ bên tai tất cả mọi người: "Ngươi còn yêu Tiêu Kiêu không?"


Hiện trường lập tức lặng im đến mức một cây châm rơi xuống đất cũng đều có thể nghe thấy.

Lúc ở hiện đại Thương Mai cũng có thần tượng, thần tượng của cô chính là thuyền trưởng Jack trong Cướp biển vùng Caribe.

Nhưng bây giờ cô cẩn thận quyết định, sẽ đem thuyền trưởng đến vị trí thứ hai, vị trị thứ nhất chính là lão thái quân, không ai có thể hơn.

Vấn đề này cho dù là bất cứ ai ở đây cũng sẽ không hỏi, một là lo lắng đến cảm nhận của Tráng Tráng, hai là, hỏi lời này đã không còn có ý nghĩa.

Nhưng thật ra che giấu như vậy cũng không phải cách tốt, tốt nhất chính là như lão thái quân, hỏi trúng tim đen buộc hai người trong cuộc phải đối mặt.

Máu trên mặt Tráng Tráng từng chút từng chút rút đi, nàng ta nắm chặt ly rượu trong tay, không trả lời, cũng không nhìn Tiêu Kiêu.

Tiêu Kiêu cũng giống như nàng ta, trong tay cầm một cái ly, ngón tay run nhè nhẹ, cũng không dám nhìn bất cứ người nào, ánh mắt cụp xuống.

Thương Mai vốn hi vọng hai người có thể thẳng thắn với nhau, nhưng nhìn thấy Tráng Tráng và Tiêu Kiêu như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu thay nàng ta, cô vội vàng nói: "Được rồi, đổi cái khác, đổi cái khác!”

Tráng Tráng ngẩng đầu, nhìn Thương Mai nói: "Không cần, bản cung có thể trả lời."

Sau đó, nàng ta chuyển ánh mắt đến trên người Tiêu Kiểu, lẳng lặng nói: "Đã từng yêu, nhưng bây giờ không còn yêu, ta và hắn đã là quá khứ, sứ quân có phụ, ta cũng có người thích."

Lần này là sắc mặt Tiêu Kiêu tái nhợt, hắn ta vẫn không nói chuyện, chỉ uống rượu trong ly.

Không ai ngờ đáp án của Tráng Tráng sẽ như vậy.

Trần lão thái quân nói: "Công chúa, nhất định phải là lời thật lòng."

Tráng Tráng gật đầu: "Thật sự là lời thật lòng, nếu không phải thực sự, ta sẽ đột tử đầu đường."

Bầu không khí lập tức trở nên khó chịu, mọi người nhìn Tráng Tráng, thật ra trong lòng đều hiểu, những lời nàng ta nói không phải là lời thật lòng, nhưng nàng lại nguyền rủa mình độc ác như vậy.

Trần thái quân nhẹ nhàng thở dài: "Được rồi, lão thân vốn không nên hỏi."

Thương Mai hướng Liên Thúy Ngữ nói: "Đem bảng hiệu ném đi đi, hôm nay chỉ được phép nói chuyện vui!”

Liên Thúy Ngữ cũng đang ước không phải hỏi nữa, tránh cho một lát nữa lại rút được chính mình.

Bầu không khí trầm ngưng khiến yến hội không thể nào tiếp tục được, tất cả mọi người đều có chút say, Mộ Dung Khanh nói: "Giải tán đi!”

Tráng Tráng rời tiệc đầu tiên, cũng không quay đầu lại đi.

Đám người nhìn về phía Tiêu Kiêu, Tiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, nói: “Nếu giải tán thì giải tán đi!”

Nói xong, hắn ta cũng đi, trước khi đi còn cầm theo một vò rượu.

Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi liếc nhìn nhau, Hồ Hạnh Nhi nói: "Được rồi, ta cũng đi."

Nàng ta và Tráng Tráng có chút giao tình, vậy nên để nàng ta đi xem Tráng Tráng.

Lão thái quân cũng rời tiệc: "Lão thân khiến mọi người mất hứng, xin lỗi."


Bà ta vừa đi, anh em nhà họ Trần đương nhiên cũng đi, Loan Loan nhìn Tiêu Thác một cái, giống như có lời muốn nói, nhưng là Tiêu Thác không nhìn nàng ta, quay người đi, đấy mắt Loan Loan đáy mắt ảm đạm, bước theo lão thái quân rời đi.

Nhu Nhi thấy tất cả mọi người đi, liền hướng Tô Thanh nói: "Ngươi đưa ta trở về đi."

Tô Thanh đương nhiên rất tình nguyện: "Được, đi thôi."

Tướng phủ yên tĩnh giống lập tức giống như một đống phế tích.

Thương Mai hướng Liên Thúy Ngữ nói: "Mẫu thân, hay là người dọn đi đi, về Liên phủ ở!”

"Không được!" Liên Thúy Ngữ lắc đầu: "Ta vẫn là con gái Liên phủ gả ra ngoài, ta ở về ở luôn không thích hợp, khu vực hậu viện là của ta, ta sẽ dọn dẹp ở lại là được, về phần Tướng phủ...”

Bà ta nhìn xung quanh một chút: "Trả lại triều đình, để triều đình xử lý."

Mộ Dung Khanh nói: "Không cần trả lại, ban cho nhạc mẫu đi!”

"Tạ ơn!" Liên Thúy Ngữ phúc thân.

Lần này Thương Mai rời đi, mang theo Phan Đan và Du ma ma đi, về phần Đao lão đại và Tiểu Khuyên thì lưu lại chăm sóc Quế Viên và Liên Thúy Ngữ.

Đao lão đại tạm thời ở lại nơi này, bên cạnh Liên Thúy Ngữ không có người nào đắc lực, Thương Mai cũng không yên lòng.

Lúc ở trên xe ngựa, Mộ Dung Khanh nói: "Thật ra mẫu thân nàng nên rời đi, bà ấy ở lại đó, chẳng lẽ là còn quyến luyến với Hạ Hòe Quân?”

Thương Mai biết rằng không phải, bà ta không đi là vì đó là nơi mà con gái bà ta sinh ra và lớn lên, bà ta cũng cảm thấy linh hồn con gái vẫn luôn ở đó, nên bà ta không đi. Lúc Mộ Dung Khanh ban tướng phủ cho bà ta, bà ta vô cùng vui vẻ, vì bà ta có thể trông coi những kỷ niệm của con bà ta và con gái.

Bà ta cũng chỉ mà một người mẹ đáng thương.

Trước lúc này, có cừu hận chống đỡ bà ta, nhưng hiện tại, Hạ Hòe Quân và lão phu nhân đều đã chết, bà ta lập tức mất đi chèo chống, còn lại cũng chỉ có thương tâm.

Vậy nên trước khi rời đi, Thương Mai đã nói bên tai bà ta: "Hạ Hòe Quân đã chết, nhưng Trần Nguyệt Nhung, Hạ Oanh Nhiễm và Thái tử còn sống, bọn họ mới chính là hung thủ thật sự!”

Để Đao lão đại ở lại cũng vì sợ bà ta có điều gì nghĩ quẩn.

Thật ra cô rất hi vọng rằng Liên Thúy Ngữ và An thân vương sẽ rời đi, rời khỏi kinh thành, rời khỏi nơi này, thật ra bà ta còn rất trẻ, ba mươi mấy tuổi, chưa đến bốn mươi, bà ta còn có thể có một cuộc sống tốt hơn.

Nếu như bà ta có thể thoát khỏi nỗi đau.

"Đã tìm được Hạ Oanh Nhiễm và Trần Nguyệt Nhung chưa?" Thương Mai hỏi.

Mộ Dung Khanh nói: "Có tin tức, ta tin rằng vài ngày nữa sẽ tìm được!”

Thương Mai rúc vào bờ vai của hắn, nhớ tới chuyện ngày đó, mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy nguyên chủ Hạ Thương Mai bị đánh đập chí tử, nhưng lúc cô xuyên qua tới đã là mình đầy thương tích, bên tai còn có tiếng kêu thê lương văng vẳng chưa tan.

Suốt quá trình bạo hành tàn nhẫn đó, nguyên chủ Hạ Thương Mai đã sợ hãi đến mức nào?

Nàng ta cứ như vậy thê thê thảm thảm chết đi.

Mỗi khi nghĩ tới đây, Thương Mai sẽ siết chặt nắm đấm, cô không thể nào bỏ qua cho mẹ con Trần Nguyệt Nhung và Thái tử.

Cô đang suy nghĩ thì Mộ Dung Khanh đột nhiên hỏi một câu: "Thương Mai, tối nay nàng có chuyện gấp gì không?”

Thương Mai lắc đầu: “Không có, sao thế?"

Mộ Dung Khanh lộ ra nụ cười quỷ dị, lại ra vẻ cảnh thái bình giả tạo: "Không có gì."

CHƯƠNG 310: TÌNH YÊU KHÙ KHỜ

Nhưng mà buổi tối Thương Mai có việc quan trọng, cũng không phải việc gì quan trọng cho lắm mà cũng chỉ vì Trần Loan Loan mà thôi, nàng ta nhìn Thương Mai với đôi mắt đỏ oạch: “Thương Mai, đêm nay ngươi có thể ở lại với ta hay không? Ta muốn tìm người nói chuyện”.

Thương Mai biết vì Tiêu Thác, đêm nay nàng ta nghe bảo Tiêu Thác sẽ không cưới mình nên chắc hẳn là đau lòng muốn chết đấy nhỉ?

Nhớ đến việc cô từng đồng ý với Trần Thái Quân, sợ rằng phải nuốt lời rồi, bởi thế, cô mới an ủi: “Được rồi, ta sẽ nói chuyện với ngươi.”

“Vậy đêm nay ta sẽ ở lại Vương phủ, ngươi ngủ chung phòng với ta đi, ta không muốn ở một mình.”

Thương Mai vẫn còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Mộ Dung Khanh lập tức lên tiếng: “Để thị nữ ngủ chung với ngươi đi.”

“Không, ta muốn nói chuyện với Thương Mai.” Trần Loan Loan đáp.

“Có gì mai rồi nói, bằng không bây giờ nói thêm nửa tiếng nữa cũng được, không cần phải ngủ chung với ngươi.” Mộ Dung Khanh kiên quyết phản đối.

Trần Loan Loan thấy Mộ Dung Khanh lên giọng bèn cảm thấy tủi thân, vành mắt nàng ta đỏ ửng.

Thấy thế, Thương Mai vội vàng nói với Mộ Dung Khanh: “Không sao đâu, để ta ngủ chung với nàng ta một đêm, để tránh cho nàng ta suy nghĩ lung tung.”

Mộ Dung Khanh sốt ruột, hắn kéo cô sang một bên, đè giọng cáu bẳn với cô: “Nàng mới thành thân chưa được bao lâu, sao có thể vứt bỏ bổn Vương đi ngủ với nàng ta? Không được.”

“Đừng vô lý thế chứ, nàng ta không biết buồn à?” Thương Mai đáp.

Mộ Dung Khanh xị mặt: “Có phải nàng cố ý tránh né bổn Vương không?”


“Tại sao ta phải cố ý tránh né chàng?” Thương Mai nhìn hắn với vẻ ngỡ ngàng.

“Ban đêm chúng ta không phải làm việc à? Nàng cố tình tránh né, mới thành thân chưa được bao lâu mà nàng đã xa lánh bổn Vương rồi, sau này phải làm sao đây?” Rõ ràng Mộ Dung Khanh cảm thấy hơi tức giận.

Thương Mai lúng túng: “Được rồi, đợi ta dỗ nàng ta ngủ xong thì sẽ quay lại, được rồi chứ gì?”

Mộ Dung Khanh cũng đáp: “Không thể vượt quá giờ tý.

“Được, ta đồng ý với chàng.” Thương Mai bảo đảm.

Hóa ra sở dĩ Trần Khanh buồn bã là vì sau khi nghe Tiêu Thác nói thế, Trần Thái Quân kêu Trần Loan Loan từ bỏ Tiêu Thác, tìm người khác thành thân.

“Đây không phải là ý định ban đầu của ngươi sao? Ngươi còn nói bằng lòng cưới Tô Thanh nữa mà.” Thương Mai đáp.

Trần Loan Loan lắc đầu: “Ta không biết, ban đầu ta nghĩ như thế thật, nhưng lúc ấy ngươi và Tiêu Thác đều mất tích, ta không biết hai người đi đảo Người Điên, chỉ nghĩ là hai người xảy ra chuyện gì rồi, ta buồn bã muốn chết, nghĩ bụng nếu hắn mà chết thì ta cũng không sống nữa. Đến lúc ấy ta mới biết hóa ra mình thích hắn như vậy, cả đời người chỉ có thể thành thân một lần mà thôi, ta không muốn thành thân một cách tùy tiện.”

Thương Mai cầm tay của nàng ta: “Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ đúng lắm, nhưng ngươi không sợ khi nghe tổ mẫu của mình nói ngươi sẽ chết vào hôm sinh nhật sao?”

“Ta sợ, ta rất sợ chết.” Trần Loan Loan quay sang nắm tay Thương Mai, ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt ưu thương: “Nhưng mà ta cũng không muốn gả người khác, hôm ấy ta thấy ngươi mặc áo cưới, nắm tay Vương gia bái lạy, ta đã nghĩ nếu như ta cũng có thể cưới người ta thích thì tốt rồi, cho dù chết vào hôm sau ngày cưới thì ta cũng bằng lòng”.

Từ trước đến nay Loan Loan vẫn luôn rất lạc quan, đột nhiên lại trở nên ưu sầu như thế, khiến cho Thương Mai không khỏi cảm thấy đau lòng.

Cô ngẫm nghĩ một lúc: “Có lẽ Tiêu Thác cũng thích ngươi một chút, chỉ có điều hắn không hiểu rõ tình cảm của mình mà thôi, trước kia ngươi cố tình thân mật với Tô Thanh, hắn đều cảm thấy không vui, còn gây sự với Tô Thanh nữa, ngươi đừng gấp, có lẽ ngươi và hắn cần thêm một chút thời gian, gần gũi với nhau thử, ngươi cũng không cần phải che che giấu giấu, đối xử với hắn tốt một chút, nếu làm thế có lẽ hắn sẽ nhận ra được tình cảm của mình.

“Ngươi thật sự cảm thấy hắn thích ta sao?” Ánh mắt Trần Loan Loan toát lên hy vọng.

Thương Mai nhìn nàng ta, thật ra cô cũng không chắc chắn nhưng lại không nỡ làm cho nàng ta thất vọng: “Ta nghĩ như vậy đó.”

Trần Loan Loan nở nụ cười: “Được, vậy thì ta sẽ cố gắng hơn nữa, nếu như có thể cưới hắn thì bảo ta làm gì ta cũng chịu hết.”

Thương Mai nhẹ nhàng ôm nàng ta, cô thầm thở dài trong lòng, cái đồ đầu gỗ Tiêu Thác này, ngươi có biết mình hạnh phúc đến mức nào hay không? Nếu như ngươi thật sự không muốn cưới Trần Loan Loan thì hy vọng ngươi nhớ lấy, từng có một cô gái nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì ngươi.

Cô biết Trần Loan Loan tin vào lời nói của Trần Thái Quân, nàng ta cũng rất muốn sống tiếp, đêm nay nàng ta nói nếu không phải là Tiêu Thác thì nàng ta thà rằng không kết hôn, đồng nghĩ với việc không cần tình mạng này nữa, tình cảm ấy vừa chân thành lại vừa đơn thuần, khiến cho cô cảm động vô vàn.

Thương Mai quyết định phải đích thân đi nói chuyện với Tiêu Thác.


Đến trưa ngày kế, Tiêu Thác cùng Mộ Dung Khanh cùng trở về sau buổi chầu triều, cô bèn gọi Tiêu Thác lại.

Hai người ngồi ở lương đình trong sân, tránh xa Mộ Dung Khanh đang cảm thấy bực bội kia.

Hắn cảm thấy không vui khi Thương Mai và Tiêu Thác có bí mật nhỏ với nhau.

Thương Mai đi thẳng vào vấn đề chính: “Tiêu Thác, ta nói này, ngươi thật lòng không thích Loan Loan sao?”

Tiêu Thác không ngờ ngươi lại hỏi mìn câu này, hắn cảm thấy hơi khó chịu: “Tại sao ai nấy cũng đều hỏi ta có thích nàng ta không? Ta thật sự không thích.”

“Nhưng trước kia Loan Loan và Tô Thanh thân mật với nhau, chẳng phải ngươi rất giận sao? Ngươi nghĩ đến ưu điểm của Loan Loan đi, có lẽ ngươi sẽ thích nàng ta thì sao.” Thương Mai dẫn dắt.

Tiêu Thác đáp: “Ai bảo ta giận đấy? Lúc ấy ta chỉ bực mình vì Tô Thanh không dẫn ta đi chung, trước kia bọn họ vẫn thường ra ngoài với nhau.”

Thương Mai không ngờ lại vì như thế, xem ra Tiêu Thác thật sự không thích Trần Loan Loan, chuyện tình cảm không thể nào ép buộc được.

Nhưng mà, cuối cùng Thương Mai vẫn thấy không cam lòng: “Thế ngươi thấy Loan Loan có tốt không? Hoặc là Loan Loan có điểm nào làm ngươi tán thưởng nàng ta không?”

Tiêu Thác ngẫm nghĩ một lúc: “Nàng ta thích cười, cười lên trông rất đẹp, còn có lúm đồng tiền, sẽ không tức giận, có lúc ta nói với nàng ta rất nhiều, rất nhiều những lời chọc giận người khác mà nàng ta đều không tức giận, chắc đây là ưu điểm, nàng ta không phải là người có lòng dạ hẹp hòi.”

Trong lòng Thương Mai cảm thấy hơi buồn bã, không phải là vì Loan Loan không tức giận, mà là vì nàng ta thật lòng yêu thích Tiêu Thác, nàng ta chỉ muốn làm hắn vui vẻ nên không dám tức giận, yêu thích hắn một cách hèn mọn mà thôi.

“Thế ngoại trừ việc thô lỗ ra, nàng ta có điểm nào khiến cho ngươi không thích không?” Thương Mai hỏi tiếp.

Tiêu Thác ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như không có.”

Thương Mai lại hỏi: “Nếu như bây giờ nói với ngươi, có thể Loan Loan sẽ thành thân với Tô Thanh, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào? Nói thật lòng cho ta biết đi, nếu như ngươi nói thật, ta sẽ cho ngươi chiếc nhẫn.”

“Nhẫn của ngươi đâu? Ta không thấy ngươi đeo.” Tiêu Thác vẫn luôn muốn hỏi câu này.

“Ta cất rồi.” Thương Mai nói dối mà không đỏ mặt.

Tiêu Thác rất yêu thích chiếc nhẫn ấy, hắn cũng ngẫm nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới trả lời Thương Mai: “Chắc là ta sẽ không vui, nhưng ta cũng không biết vì sao lại không vui, vừa nghĩ đến cảnh bọn họ thành thân là ta lại thấy không vui.”

Thương Mai biết để đối phó với người đầu gỗ thì cần phải nói rõ ràng: “Thế ngươi có từng nghĩ đến việc, ngươi không vui khi thấy bọn họ thành thân có thể không phải vì Tô Thanh thành thân trước ngươi, mà trong tiềm thức ngươi đã thích Loan Loan?”

Tiêu Thác sững sờ: “Sao có thể như thế được? Ta cảm thấy Loan Loan rất đáng yêu, nhưng ta không muốn cưới nàng ta.”

“Tiêu Thác à, đừng quên ban đầu Loan Loan hẹn ngươi ra ngoài, ngươi đã kêu Tô Thanh đi thế ngươi, vậy thì tại sao bây giờ nghe nói Tô Thanh và Trần Loan Loan sắp thành thân ngươi lại không vui, không thấy mâu thuẫn à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom