Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Hai con ngươi hắn trợn trừng lên nhìn thẳng vào một chỗ, trong đầu giống như đang suy nghĩ cái gì, mà lúc này, ngoài cửa thân ảnh của Tứ Hoàng Tử Dạ Hắc Hiên dần dần đi tới, hành lễ mở miệng nói.
"Đại ca, huynh tìm đệ?"
"Cái này, đệ xem một chút a!"
Một cước chuẩn xác đá một quyển sổ con trên mặt đất qua, Tống Vũ Minh thấy vậy, lập tức chặn lại, sau đó chăm chú mà xem
"Cái này, không phải Ngâm Tuyết nàng ta đã chết rồi sao?......"
" Nhị ca, Ngâm Tuyết, Tam ca bọn họ......Lại cấu kết Tống Quốc muốn đánh chiếm Bắc Thần sao."
Dạ Hắc Hiên luôn là người cuối cùng biết tin tức, thân thể lảo đảo một cái thiếu chút nữa đứng không vững, mắt trợn tròn, không thể tin được đây là sự thật!
"Làm sao, làm sao có thể? Quá hoang đường rồi! Tại sao nhị ca và tam ca có thể cấu kết với Tống Quốc? Bọn họ....."
"Chuyện này có gì là không có khả năng? Đệ đã quên rồi ư, Tống Ngâm Tuyết đã ám sát phụ hoàng đệ quên rồi sao?"
Xoay người, Tống Vũ Thiên nhìn chằm chằm thân đệ đệ của mình, giống như đến giờ phút này, trong lòng của hắn cuối cùng cũng hiểu ra một việc. Dạ Hắc Hiên không thể tin được, tiến lên một bước muốn nói gì đó, chính là Dạ Thần Thiên nở nụ cười lạnh lùng, mở miệng nói với hắn.
"Bọn họ thật đúng là lợi hại! Trăm phương ngàn kế, chuẩn bị lâu như vậy, thậm chí ngay cả Tống Quốc cũng đồng ý giúp bọn hắn!”
Dạ Thần Thiên không rõ chân tướng, suy bụng ta ra bụng người, hắn phụng phịu, tay nắm chặt lại.
"Đại ca, chuyện này......"
Mấy ngày liên tiếp bị kinh biến đả kích đến thương tích đầy mình, Tứ Hoàng Tử không còn sức chống đỡ, hắn vô lực há hốc miệng, cảm giác như còn muốn nói điều gì, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thấy vậy, Dạ Thần Thiên cũng không để ý tới hắn, mà mở miệng tiếp tục nói.
" Dạ Ngọc Minh ở Thương châu tự cùng Tống Ngâm Tuyết hai quân tụ hợp, lấy danh nghĩa báo thù cho Ngâm Tuyết, muốn đuổi trẫm xuống đài!"
"Hừ, những lão gia hỏa trong triều kia, đúng là khốn kiếp, vừa nghe Dạ Lâm Phong khởi quân, mỗi người đều lén lút hành động, muốn trợ giúp hắn một tay, hừ, đừng tưởng trẫm không biết!"
"Hiện tại trẫm không giết bọn họ, không phải là trẫm sợ bọn họ, mà là......"
Lời còn chưa dứt, Dạ Thần Thiên híp mắt lại, giống như là đang mưu tính cái gì, âm trầm mà hung ác. Dạ Hắc Hiên không nói lời nào, vô cùng đau lòng nhìn huynh đệ đã từng rất thân thiết, hôm nay lại diễn biến thành như vậy, không khỏi bi thương, tràn đầy cay đắng.
Ngũ muội đi rồi, Nhị ca cùng Tam ca hôm nay biến thành đối lập, trên thế giới này, Dạ Hắc Hiên hắn còn có cái gì?
Nhìn chằm chằm vào Dạ Thần Thiên, Dạ Hắc Hiên nhếch miệng không nói lời nào, mà lúc này, Dạ Thần Thiên không biết đang nghĩ gì lại quay đầu nhìn hắn, sau đó nhấc chân, tới gần từng bước một.
"Lão Tứ, không cùng dòng máu, đương nhiên phải có dị tâm, trẫm cùng những người kia cũng không phải là huynh đệ cùng một mẹ, cho nên cuối cùng khó có thể hòa hợp! Chính là đệ thì khác, đệ là thân huynh đệ của trẫm, máu mủ tình thâm, cho nên bất luận như thế nào, trẫm đều tin tưởng đệ sẽ đứng ở bên cạnh trẫm, sẽ không phản bội trẫm!"
Lời nói sâu nặng mà chèn ép của Dạ Thần Thiên, khiến Dạ Hắc Hiên bên cạnh nghe xong không phản bác được gì. Cảm giác phức tạp mà cay đắng trong lòng, làm cho hắn vô lực giương mắt nhìn con người gọi là thân ca ca trước mặt này.
Thân ca ca? Ha ha.
Không muốn nói gì, khóe miệng chỉ khẽ động một chút, Dạ Hắc Hiên bình tĩnh nhìn gương mặt dữ tợn của Dạ Thần Thiên, trong rối rắm chậm rãi nhẹ gật đầu.
"Lão Tứ, ta biết mà!"
Trông thấy Dạ Hắc Hiên gật đầu, trong lòng Dạ Thần Thiên nhảy lên một tia mừng rỡ, nhưng hắn lại xem nhẹ nụ cười khổ châm chọc mà tái nhợt của đối phương, chỉ mù quáng chấp nhất kết quả.
"Lão Tứ, yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ không để bọn hắn thực hiện được mưu đồ!"
Đưa tay vỗ vỗ bả vai Dạ Hắc Hiên, ánh mắt Dạ Thần Thiên đột nhiên trở nên tĩnh mịch, hắn thẳng tắp đảo mắt nhìn ra phía ngoài điện, vẻ mặt sáng tắt bất định.
"Trẫm mặc kệ binh lực bọn họ mạnh thế nào, nhân số đông đảo như thế nào, muốn đoạt giang sơn của trẫm, để xem bọn họ có bản lãnh này hay không! Hừ, kinh thành này, trẫm bố trí tường đồng vách sắt, dễ thủ khó công, nếu như bọn họ muốn cường công......"
Dạ Thần Thiên nói chưa hết lời, trong ánh mắt đã lấp léo những tia sáng khác thường, thần bí giống như có lá bài tẩy còn chưa vạch trần. Chính là lúc này Tứ Hoàng Tử Dạ Hắc Hiên cũng không có tâm tình đi thưởng thức bộ dạng ra vẻ cao thâm của hắn, mà chỉ cúi đầu, đắng cay chua ngọt lẫn lộn trong lòng.
" Dạ Ngọc Minh cùng Tống Ngâm Tuyết hôm nay bọn họ hợp quân tại Thương châu, tin rằng giờ phút này đã phát binh, không đến năm ngày, bọn họ sẽ đến kinh thành, đến lúc đó lão Tứ đệ và trẫm cùng nhau lên cửa thành, giết bọn họ không còn mảnh giáp!"
Lời nói âm tàn, Dạ Thần Thiên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt của hắn sáng quắc, hai đấm không khỏi nắm chặt.
"Dạ Lâm Phong, Dạ Ngọc Minh, Tống Ngâm Tuyết, các ngươi đã muốn chết, vậy trẫm sẽ dốc hết sức thành toàn các ngươi, cho huynh đệ các ngươi trên đường xuống suối vàng cũng có bè có bạn! Ha ha....."
Nghe tiếng cười, Dạ Thần Thiên chậm rãi giương mắt, đột nhiên cảm thấy hết thảy trước mắt đều quá lạ lẫm, quá mờ mịt! Hắn choáng váng, cước bộ mất thăng bằng lui về sau một bước, tiếp đó ngơ ngẩn vẫy vẫy tay, xoay người đi ra ngoài. Đối với một loạt động tác thất hồn lạc phách của Dạ Hắc Hiên, Dạ Thần Thiên không hề để ý, bởi vì tiêu điểm chú ý trong mắt hắn, chỉ là làm sao tiêu diệt hai người đáng ghét kia, trừ chuyện đó ra, hết thảy những thứ khác đều không quan trọng.
"Đại ca, huynh tìm đệ?"
"Cái này, đệ xem một chút a!"
Một cước chuẩn xác đá một quyển sổ con trên mặt đất qua, Tống Vũ Minh thấy vậy, lập tức chặn lại, sau đó chăm chú mà xem
"Cái này, không phải Ngâm Tuyết nàng ta đã chết rồi sao?......"
" Nhị ca, Ngâm Tuyết, Tam ca bọn họ......Lại cấu kết Tống Quốc muốn đánh chiếm Bắc Thần sao."
Dạ Hắc Hiên luôn là người cuối cùng biết tin tức, thân thể lảo đảo một cái thiếu chút nữa đứng không vững, mắt trợn tròn, không thể tin được đây là sự thật!
"Làm sao, làm sao có thể? Quá hoang đường rồi! Tại sao nhị ca và tam ca có thể cấu kết với Tống Quốc? Bọn họ....."
"Chuyện này có gì là không có khả năng? Đệ đã quên rồi ư, Tống Ngâm Tuyết đã ám sát phụ hoàng đệ quên rồi sao?"
Xoay người, Tống Vũ Thiên nhìn chằm chằm thân đệ đệ của mình, giống như đến giờ phút này, trong lòng của hắn cuối cùng cũng hiểu ra một việc. Dạ Hắc Hiên không thể tin được, tiến lên một bước muốn nói gì đó, chính là Dạ Thần Thiên nở nụ cười lạnh lùng, mở miệng nói với hắn.
"Bọn họ thật đúng là lợi hại! Trăm phương ngàn kế, chuẩn bị lâu như vậy, thậm chí ngay cả Tống Quốc cũng đồng ý giúp bọn hắn!”
Dạ Thần Thiên không rõ chân tướng, suy bụng ta ra bụng người, hắn phụng phịu, tay nắm chặt lại.
"Đại ca, chuyện này......"
Mấy ngày liên tiếp bị kinh biến đả kích đến thương tích đầy mình, Tứ Hoàng Tử không còn sức chống đỡ, hắn vô lực há hốc miệng, cảm giác như còn muốn nói điều gì, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thấy vậy, Dạ Thần Thiên cũng không để ý tới hắn, mà mở miệng tiếp tục nói.
" Dạ Ngọc Minh ở Thương châu tự cùng Tống Ngâm Tuyết hai quân tụ hợp, lấy danh nghĩa báo thù cho Ngâm Tuyết, muốn đuổi trẫm xuống đài!"
"Hừ, những lão gia hỏa trong triều kia, đúng là khốn kiếp, vừa nghe Dạ Lâm Phong khởi quân, mỗi người đều lén lút hành động, muốn trợ giúp hắn một tay, hừ, đừng tưởng trẫm không biết!"
"Hiện tại trẫm không giết bọn họ, không phải là trẫm sợ bọn họ, mà là......"
Lời còn chưa dứt, Dạ Thần Thiên híp mắt lại, giống như là đang mưu tính cái gì, âm trầm mà hung ác. Dạ Hắc Hiên không nói lời nào, vô cùng đau lòng nhìn huynh đệ đã từng rất thân thiết, hôm nay lại diễn biến thành như vậy, không khỏi bi thương, tràn đầy cay đắng.
Ngũ muội đi rồi, Nhị ca cùng Tam ca hôm nay biến thành đối lập, trên thế giới này, Dạ Hắc Hiên hắn còn có cái gì?
Nhìn chằm chằm vào Dạ Thần Thiên, Dạ Hắc Hiên nhếch miệng không nói lời nào, mà lúc này, Dạ Thần Thiên không biết đang nghĩ gì lại quay đầu nhìn hắn, sau đó nhấc chân, tới gần từng bước một.
"Lão Tứ, không cùng dòng máu, đương nhiên phải có dị tâm, trẫm cùng những người kia cũng không phải là huynh đệ cùng một mẹ, cho nên cuối cùng khó có thể hòa hợp! Chính là đệ thì khác, đệ là thân huynh đệ của trẫm, máu mủ tình thâm, cho nên bất luận như thế nào, trẫm đều tin tưởng đệ sẽ đứng ở bên cạnh trẫm, sẽ không phản bội trẫm!"
Lời nói sâu nặng mà chèn ép của Dạ Thần Thiên, khiến Dạ Hắc Hiên bên cạnh nghe xong không phản bác được gì. Cảm giác phức tạp mà cay đắng trong lòng, làm cho hắn vô lực giương mắt nhìn con người gọi là thân ca ca trước mặt này.
Thân ca ca? Ha ha.
Không muốn nói gì, khóe miệng chỉ khẽ động một chút, Dạ Hắc Hiên bình tĩnh nhìn gương mặt dữ tợn của Dạ Thần Thiên, trong rối rắm chậm rãi nhẹ gật đầu.
"Lão Tứ, ta biết mà!"
Trông thấy Dạ Hắc Hiên gật đầu, trong lòng Dạ Thần Thiên nhảy lên một tia mừng rỡ, nhưng hắn lại xem nhẹ nụ cười khổ châm chọc mà tái nhợt của đối phương, chỉ mù quáng chấp nhất kết quả.
"Lão Tứ, yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ không để bọn hắn thực hiện được mưu đồ!"
Đưa tay vỗ vỗ bả vai Dạ Hắc Hiên, ánh mắt Dạ Thần Thiên đột nhiên trở nên tĩnh mịch, hắn thẳng tắp đảo mắt nhìn ra phía ngoài điện, vẻ mặt sáng tắt bất định.
"Trẫm mặc kệ binh lực bọn họ mạnh thế nào, nhân số đông đảo như thế nào, muốn đoạt giang sơn của trẫm, để xem bọn họ có bản lãnh này hay không! Hừ, kinh thành này, trẫm bố trí tường đồng vách sắt, dễ thủ khó công, nếu như bọn họ muốn cường công......"
Dạ Thần Thiên nói chưa hết lời, trong ánh mắt đã lấp léo những tia sáng khác thường, thần bí giống như có lá bài tẩy còn chưa vạch trần. Chính là lúc này Tứ Hoàng Tử Dạ Hắc Hiên cũng không có tâm tình đi thưởng thức bộ dạng ra vẻ cao thâm của hắn, mà chỉ cúi đầu, đắng cay chua ngọt lẫn lộn trong lòng.
" Dạ Ngọc Minh cùng Tống Ngâm Tuyết hôm nay bọn họ hợp quân tại Thương châu, tin rằng giờ phút này đã phát binh, không đến năm ngày, bọn họ sẽ đến kinh thành, đến lúc đó lão Tứ đệ và trẫm cùng nhau lên cửa thành, giết bọn họ không còn mảnh giáp!"
Lời nói âm tàn, Dạ Thần Thiên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt của hắn sáng quắc, hai đấm không khỏi nắm chặt.
"Dạ Lâm Phong, Dạ Ngọc Minh, Tống Ngâm Tuyết, các ngươi đã muốn chết, vậy trẫm sẽ dốc hết sức thành toàn các ngươi, cho huynh đệ các ngươi trên đường xuống suối vàng cũng có bè có bạn! Ha ha....."
Nghe tiếng cười, Dạ Thần Thiên chậm rãi giương mắt, đột nhiên cảm thấy hết thảy trước mắt đều quá lạ lẫm, quá mờ mịt! Hắn choáng váng, cước bộ mất thăng bằng lui về sau một bước, tiếp đó ngơ ngẩn vẫy vẫy tay, xoay người đi ra ngoài. Đối với một loạt động tác thất hồn lạc phách của Dạ Hắc Hiên, Dạ Thần Thiên không hề để ý, bởi vì tiêu điểm chú ý trong mắt hắn, chỉ là làm sao tiêu diệt hai người đáng ghét kia, trừ chuyện đó ra, hết thảy những thứ khác đều không quan trọng.
Bình luận facebook