Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
"Thật sự chỉ có một mình huynh biết sao, Đại ca ca?"
Tống Ngâm Tuyết nói, tiện đà liếc hắn, sau đó cười cười. Nhớ tới ngày đó trên đường hành quân thì nàng vẫn cảm thấy có người đang âm thầm đi theo bọn họ, hóa ra là....
" Ngươi có ý gì? Cái gì thật sự chỉ có một mình trẫm biết? Chẳng lẽ loại sự tình này trẫm còn phải lừa ngươi!"
Dạ Thần Thiên gầm lên, ánh mắt hung hăng trợn trừng, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười châm chọc, trêu tức nói.
"Xem ra Nhị ca ca nhìn xa trông rộng, lại không thấy rõ người bên cạnh mình......"
"Không thấy rõ người bên cạnh mình? Ngươi là nói...."
Dạ Thần Thiên nghe vậy, mạnh mẽ quay đầu nhìn thân cận vệ bên cạnh, trong lòng giật mình, chính là sau một khắc liền lập tức chối bỏ. 'Không! Không thể nào là Thiên Phàm. Hắn từ nhỏ đã theo ta, vì ta mà cho dù hi sinh mạng sống hắn cũng không từ, làm sao có thể tiết lộ bí mật của hắn cho Tống Ngâm Tuyết? Nhất định là Tống Ngâm Tuyết nói xằng nói bậy!'
"Tống Ngâm Tuyết, ngươi đừng gây xích mích ly gián nữa! Ngươi nói là người của trẫm tiết lộ cho ngươi, điều này có thể sao? Chuyện này trẫm cũng chỉ an bài tạm thời, không có dự mưu trước, người bên ngoài hoàn toàn không biết? Dù sao toàn bộ binh lực của ngươi đều ở đây, căn bản là không cách nào biết được! Còn nữa, cho dù như thế, ngươi làm sao có năng lực đối kháng với {ám vệ }của trẫm!"
"Ai nói ta không có năng lực? Không lẽ chỉ mình Đại ca ca có {ám vệ}, những người khác không có sao?"
"Chẳng lẽ ngươi cũng có? Hay lão Nhị? Hoặc là lão Tam? Không có khả năng! Nhất cử nhất động của các ngươi trẫm đều giám thị, tuy không nắm được một ít việc nhỏ, nhưng bồi dưỡng {ám vệ}, hành động lớn như vậy, trẫm không thể không biết!"
Đối với một điểm này, Dạ Thần Thiên vẫn tràn đầy tự tin. Nghe vậy cười một tiếng, Tống Ngâm Tuyết gật đầu.
"Không sai, Đại ca ca, nếu là bồi dưỡng {ám vệ}, hành động lớn như vậy nhất định chạy không khỏi ánh mắt của huynh, cho nên những năm gần đây, Ngâm Tuyết vẫn luôn ngoan ngoãn, chỉ bồi dưỡng bảy người trong Ám các này mà thôi. Nhưng có chút chuyện Đại ca ca nhất định phải biết, Ngâm Tuyết không xây dựng, không có nghĩa là những người khác không giúp xây a."
"Ý của ngươi là nói, có người giúp ngươi? Là ai? Lão Tứ!"
Tống Vũ Thiên cảm thấy ngoại trừ Thiên Phàm, đã không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, giờ phút này hai tay nắm chặt, thái độ lạnh lùng liếc về người dưới thành, dù sao trong lòng hắn Dạ Hắc Hiên cũng đã là kẻ phản bội rồi, có làm ra loại sự tình này, hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
"Tứ ca ca? Ha ha! Hóa ra Đại ca ca thật đúng là không biết nhìn người a? Trung tâm huynh cho là gian thần, mà gian nịnh, huynh lại cho là bảo vật......"
Ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Thiên Phàm, lúc này không phải chỉ tùy ý thoáng nhìn như vừa rồi, mà là bình tĩnh đối mặt.
"Rốt cuộc là ai? Không phải là Ngũ muội trói gà không chặt chứ!"
Dưới cơn tức giận tùy ý thốt ra cũng chỉ là những lời châm chọc, phát tiết sự bất mãn trong lòng, chính là ai nghĩ tới lời nói vừa rơi xuống, lại nhận được câu trả lời vô cùng khẳng định mà dứt khoát của Tống Ngâm Tuyết.
"Không sai, là Ngũ muội muội."
"Cái gì...."
Một lời vừa ra, mọi nơi kinh động! Nghe vậy, Dạ Hắc Hiên mạnh mẽ mở đôi mắt đang đóng chặt ra, ánh mắt phức tạp ngơ ngác dựa vào cây cột, mà Dạ Thần Thiên, thì vẻ mặt kinh ngạc hoàn toàn nói không ra lời! Chúng tướng sĩ xì xào bàn tán, không thể tin được đây lại là sự thật, mà ngay cả Thiên Phàm tĩnh lặng đứng trên đầu thành, một mực mặt không biểu tình, sau khi nghe thấy tin tức như vậy, thần sắc cũng không khỏi chán động, kinh ngạc giương mắt.
"Ngươi nói ngũ muội? ngũ muội bồi dưỡng {ám vệ}!"
Cảm giác như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian, Dạ Thần Thiên trào phúng khinh bỉ nói. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ngước mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh nhạt.
"Đại ca ca, huynh nhất định không biết phụ hoàng của huynh ngoại trừ bốn phần binh lực Bắc Thần này, còn có một lực lượng{ám vệ} a? Hơn nữa huynh nhất định cũng không thể nào tưởng tượng được người thừa kế lực lượng {ám vệ}, lại chính là ngũ công chúa mà huynh cho là không làm ra việc gì.....Dạ Tú Anh!"
"!"
Tống Ngâm Tuyết dần dần nặng lời, khiến tất cả mọi người chấn động đứng sững tại chỗ, rốt cuộc cũng biết rõ ràng những chuyện đã xảy ra, Tứ Hoàng Tử Dạ Hắc Hiên thẳng tắp tựa trên cây cột, đôi mắt khép hờ, khóe môi dần dần lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hết thảy chân tướng đã được công bố, báo trước sự thảm bại của Dạ Thần Thiên, Tống Ngâm Tuyết đã từng nói qua.
"Muốn dùng một trận chiến phân định thắng bại."
Hôm nay nàng đã làm được, làm dứt khoát, làm kiên quyết! Tại cửa thành, toàn bộ đại quân của Ngâm Tuyết đã vào thành, dưới sự ủng hộ của dân chúng, tất cả những người chống cự cũng đã bỏ vũ khí xuống, yên lặng tiếp nhận sự thật này. Mà trên đầu thành, Thất Sát ngăn mọi người lại, phân định thế đối lập với Dạ Thần Thiên, trong lúc nhất thời ai cũng không nói gì, giằng co gắt gao mà nhìn.
Sắp thành lại bại, đại thế đã mất, đến lúc này, Dạ Thần Thiên có thể nói là đã triệt để xong rồi! Hiện nay, hắn không biết nên phát biểu cảm tưởng như thế nào, chỉ đứng thẳng tắp, không nhúc nhích. Lâm Phong bước đến trước mặt Dạ Thần Thiên nhẹ nhàng cười.
" Đại ca huynh thua rồi."
Thiên Phàm thấy vậy liền hành lễ.
"Nhị hoàng tử, Thiên Phàm không phụ lòng kì vọng của tiên hoàng."
Dạ Thần Thiên nghe vậy tức giận nghẹn cả lời.
" Ngươi....Ta tin tưởng ngươi như vậy cư nhiên ngươi lại phản tội ta."
Thiên Phàm nghe vậy thản nhiên.
" Đại hoàng tử ta chưa từng phản tội người, ta chỉ nghe lệnh hành xử mà thôi."
Ngọc Minh bước lên cười nói.
" Đại ca a đại ca, tiếc cho huynh thông minh cả đời lại hồ đồ như vậy a. Thiên Phàm hắn là người của phụ hoàng ban cho huynh. Ngay từ đầu phụ hoàng là muốn hắn bảo vệ cho huynh, nhưng khi biết huynh có dã tâm phụ hoàng đã muốn hắn làm nội ứng cho bọn ta a."
Dạ Thần Thiên như hiểu ra mọi chuyện, hắn cười to bảo.
" Phụ Hoàng a phụ hoàng tất cả chúng ta điều là con của người cư nhiên người lại thiên vị như vậy, không ngờ rằng từ đầu người đã phòng ta a."
Nói rồi hắn trừng mắt với tất cả mọi người.
" Mạng của ta ta định đoạt các ngươi đừng hòng đoạt lấy."
Nói xong nhanh như cắt hắn liền lao xuống cổng thành, khiến tất cả mọi người đều không kịp hành động gì.
Tống Ngâm Tuyết nói, tiện đà liếc hắn, sau đó cười cười. Nhớ tới ngày đó trên đường hành quân thì nàng vẫn cảm thấy có người đang âm thầm đi theo bọn họ, hóa ra là....
" Ngươi có ý gì? Cái gì thật sự chỉ có một mình trẫm biết? Chẳng lẽ loại sự tình này trẫm còn phải lừa ngươi!"
Dạ Thần Thiên gầm lên, ánh mắt hung hăng trợn trừng, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười châm chọc, trêu tức nói.
"Xem ra Nhị ca ca nhìn xa trông rộng, lại không thấy rõ người bên cạnh mình......"
"Không thấy rõ người bên cạnh mình? Ngươi là nói...."
Dạ Thần Thiên nghe vậy, mạnh mẽ quay đầu nhìn thân cận vệ bên cạnh, trong lòng giật mình, chính là sau một khắc liền lập tức chối bỏ. 'Không! Không thể nào là Thiên Phàm. Hắn từ nhỏ đã theo ta, vì ta mà cho dù hi sinh mạng sống hắn cũng không từ, làm sao có thể tiết lộ bí mật của hắn cho Tống Ngâm Tuyết? Nhất định là Tống Ngâm Tuyết nói xằng nói bậy!'
"Tống Ngâm Tuyết, ngươi đừng gây xích mích ly gián nữa! Ngươi nói là người của trẫm tiết lộ cho ngươi, điều này có thể sao? Chuyện này trẫm cũng chỉ an bài tạm thời, không có dự mưu trước, người bên ngoài hoàn toàn không biết? Dù sao toàn bộ binh lực của ngươi đều ở đây, căn bản là không cách nào biết được! Còn nữa, cho dù như thế, ngươi làm sao có năng lực đối kháng với {ám vệ }của trẫm!"
"Ai nói ta không có năng lực? Không lẽ chỉ mình Đại ca ca có {ám vệ}, những người khác không có sao?"
"Chẳng lẽ ngươi cũng có? Hay lão Nhị? Hoặc là lão Tam? Không có khả năng! Nhất cử nhất động của các ngươi trẫm đều giám thị, tuy không nắm được một ít việc nhỏ, nhưng bồi dưỡng {ám vệ}, hành động lớn như vậy, trẫm không thể không biết!"
Đối với một điểm này, Dạ Thần Thiên vẫn tràn đầy tự tin. Nghe vậy cười một tiếng, Tống Ngâm Tuyết gật đầu.
"Không sai, Đại ca ca, nếu là bồi dưỡng {ám vệ}, hành động lớn như vậy nhất định chạy không khỏi ánh mắt của huynh, cho nên những năm gần đây, Ngâm Tuyết vẫn luôn ngoan ngoãn, chỉ bồi dưỡng bảy người trong Ám các này mà thôi. Nhưng có chút chuyện Đại ca ca nhất định phải biết, Ngâm Tuyết không xây dựng, không có nghĩa là những người khác không giúp xây a."
"Ý của ngươi là nói, có người giúp ngươi? Là ai? Lão Tứ!"
Tống Vũ Thiên cảm thấy ngoại trừ Thiên Phàm, đã không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, giờ phút này hai tay nắm chặt, thái độ lạnh lùng liếc về người dưới thành, dù sao trong lòng hắn Dạ Hắc Hiên cũng đã là kẻ phản bội rồi, có làm ra loại sự tình này, hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
"Tứ ca ca? Ha ha! Hóa ra Đại ca ca thật đúng là không biết nhìn người a? Trung tâm huynh cho là gian thần, mà gian nịnh, huynh lại cho là bảo vật......"
Ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Thiên Phàm, lúc này không phải chỉ tùy ý thoáng nhìn như vừa rồi, mà là bình tĩnh đối mặt.
"Rốt cuộc là ai? Không phải là Ngũ muội trói gà không chặt chứ!"
Dưới cơn tức giận tùy ý thốt ra cũng chỉ là những lời châm chọc, phát tiết sự bất mãn trong lòng, chính là ai nghĩ tới lời nói vừa rơi xuống, lại nhận được câu trả lời vô cùng khẳng định mà dứt khoát của Tống Ngâm Tuyết.
"Không sai, là Ngũ muội muội."
"Cái gì...."
Một lời vừa ra, mọi nơi kinh động! Nghe vậy, Dạ Hắc Hiên mạnh mẽ mở đôi mắt đang đóng chặt ra, ánh mắt phức tạp ngơ ngác dựa vào cây cột, mà Dạ Thần Thiên, thì vẻ mặt kinh ngạc hoàn toàn nói không ra lời! Chúng tướng sĩ xì xào bàn tán, không thể tin được đây lại là sự thật, mà ngay cả Thiên Phàm tĩnh lặng đứng trên đầu thành, một mực mặt không biểu tình, sau khi nghe thấy tin tức như vậy, thần sắc cũng không khỏi chán động, kinh ngạc giương mắt.
"Ngươi nói ngũ muội? ngũ muội bồi dưỡng {ám vệ}!"
Cảm giác như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian, Dạ Thần Thiên trào phúng khinh bỉ nói. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ngước mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh nhạt.
"Đại ca ca, huynh nhất định không biết phụ hoàng của huynh ngoại trừ bốn phần binh lực Bắc Thần này, còn có một lực lượng{ám vệ} a? Hơn nữa huynh nhất định cũng không thể nào tưởng tượng được người thừa kế lực lượng {ám vệ}, lại chính là ngũ công chúa mà huynh cho là không làm ra việc gì.....Dạ Tú Anh!"
"!"
Tống Ngâm Tuyết dần dần nặng lời, khiến tất cả mọi người chấn động đứng sững tại chỗ, rốt cuộc cũng biết rõ ràng những chuyện đã xảy ra, Tứ Hoàng Tử Dạ Hắc Hiên thẳng tắp tựa trên cây cột, đôi mắt khép hờ, khóe môi dần dần lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hết thảy chân tướng đã được công bố, báo trước sự thảm bại của Dạ Thần Thiên, Tống Ngâm Tuyết đã từng nói qua.
"Muốn dùng một trận chiến phân định thắng bại."
Hôm nay nàng đã làm được, làm dứt khoát, làm kiên quyết! Tại cửa thành, toàn bộ đại quân của Ngâm Tuyết đã vào thành, dưới sự ủng hộ của dân chúng, tất cả những người chống cự cũng đã bỏ vũ khí xuống, yên lặng tiếp nhận sự thật này. Mà trên đầu thành, Thất Sát ngăn mọi người lại, phân định thế đối lập với Dạ Thần Thiên, trong lúc nhất thời ai cũng không nói gì, giằng co gắt gao mà nhìn.
Sắp thành lại bại, đại thế đã mất, đến lúc này, Dạ Thần Thiên có thể nói là đã triệt để xong rồi! Hiện nay, hắn không biết nên phát biểu cảm tưởng như thế nào, chỉ đứng thẳng tắp, không nhúc nhích. Lâm Phong bước đến trước mặt Dạ Thần Thiên nhẹ nhàng cười.
" Đại ca huynh thua rồi."
Thiên Phàm thấy vậy liền hành lễ.
"Nhị hoàng tử, Thiên Phàm không phụ lòng kì vọng của tiên hoàng."
Dạ Thần Thiên nghe vậy tức giận nghẹn cả lời.
" Ngươi....Ta tin tưởng ngươi như vậy cư nhiên ngươi lại phản tội ta."
Thiên Phàm nghe vậy thản nhiên.
" Đại hoàng tử ta chưa từng phản tội người, ta chỉ nghe lệnh hành xử mà thôi."
Ngọc Minh bước lên cười nói.
" Đại ca a đại ca, tiếc cho huynh thông minh cả đời lại hồ đồ như vậy a. Thiên Phàm hắn là người của phụ hoàng ban cho huynh. Ngay từ đầu phụ hoàng là muốn hắn bảo vệ cho huynh, nhưng khi biết huynh có dã tâm phụ hoàng đã muốn hắn làm nội ứng cho bọn ta a."
Dạ Thần Thiên như hiểu ra mọi chuyện, hắn cười to bảo.
" Phụ Hoàng a phụ hoàng tất cả chúng ta điều là con của người cư nhiên người lại thiên vị như vậy, không ngờ rằng từ đầu người đã phòng ta a."
Nói rồi hắn trừng mắt với tất cả mọi người.
" Mạng của ta ta định đoạt các ngươi đừng hòng đoạt lấy."
Nói xong nhanh như cắt hắn liền lao xuống cổng thành, khiến tất cả mọi người đều không kịp hành động gì.
Bình luận facebook