Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 37)
- " Sao thái tử điện hạ lại nói vậy? Ta chỉ là một thị nữ thấp kém, mạo pháp đến thiếp thân của người, còn không mau đuổi ta đi?"
Nhược Khê mỉa mai lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía Trịnh Uyển khiến nàng ta run lên một cái. Khải Lâm nghe cô nói vậy, ngược lại không tức giận mà còn mỉm cười yêu chiều, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
- " Nàng làm gì cũng đúng. Không cần phải bị phạt."
" Bộp" Nhược Khê thẳng tay hất đi bàn tay Khải Lâm đang để trên đầu mình, Khải Lâm bị hắt ra không kịp phòng bị, loạng choạng một chút, trong đáy mắt xuất hiện một tia buồn bã.
- " Đừng có đụng vào đầu ta."
Cô hừ một tiếng, đứng dậy phủi váy rồi bỏ đi. Trịnh Uyển vẫn còn ngơ ngác đứng đấy, một lúc sau mới hoàn hồn hỏi thị nữ bên cạnh mình.
- " Có phải nàng ta chính là người mà thái tử điện hạ đã nhắc đến?"
- " Thưa chủ tử, chính là nàng ta. Nô tỳ không tra ra được thân thế của người này, chỉ biết vài ngày trước nàng ta đã được thái tử đưa về."
Trên mặt Trịnh Uyển tràn đầy sự ghen tị tột cùng. Tay nắm chặt lại đến mức gân xanh nổi lên tay, giọng nói giận đến mức run rẩy.
- " Dựa vào cái gì? Ta vốn là người được thái tử sủng ái nhất, nàng ta có cái gì mà quyến rũ được chàng ấy?"
- " Chủ tử, nô tỳ còn điều tra được nàng ta đang mang thai."
Đáy mắt Trịnh Uyển lộ ra một tia thâm độc, đưa bàn tay ngọc ngà lên che miệng, nở một nụ cười.
- " Có thai sao? Vậy chúng ta giúp nó biến mất đi."
Sau đó nàng ta mang theo âm mưu thâm độc rời đi. Khải Lâm vẫn bất động nhìn bàn tay vừa bị Nhược Khê hất ra, vô thức mím môi một cái. Cùng lúc đó một tên lính canh chạy đến quỳ xuống trước mặt hắn.
- " Bẩm thái tử, những tên trong ngục kia trốn thoát rồi, có cần chúng thần cho người đuổi theo không ạ?"
- " Không cần, ta cố tình để nàng ấy thả chúng ra đấy."
- " Nàng ấy đã đồng ý với ta, Những tên đó không còn giá trị lợi dụng đối với ta nữa."
Sáng hôm sau, Nhược Khê buồn phiền, cô cứ ngồi đó thở dài liên tục.
- " Hách Phong a Hách Phong, chàng đến nhanh nhanh một chút, mẹ con ta sắp bị gói đem tặng cho người khác rồi đây."
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trước cửa phòng, nhẹ nhàng lên tiếng.
- " Nhược Khê cô nương, chủ tử của ta hôm qua có hơi mạo phạm, cảm thấy có lỗi nên hôm nay muốn mời cô nương cùng người uống trà thưởng hoa."
- " Chủ tử của ngươi là ai?"
- " Là Trịnh Lương đệ ạ."
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy ngồi trong phòng buồn phiền cũng chả làm được trò trống gì, bén nói vọng ra bên ngoài.
- " Chờ ta một chút, ta sẽ ra ngay."
Nhược Khê thay y phục rồi theo thị nữ tiến về một khu vườn, trong khu vườn này tràn đầy các loại hoa đủ màu sắc sặc sỡ, đẹp đẽ đến lạ thường. Nhược Khê tiến về phía trước vài bước liền thấy thân ảnh Trịnh Uyển nhàn nhã ngồi trên ghế hưởng gió. Thấy cô đến, cô ta liền nở nụ cười ngọt ngào, chạy đến ôm lấy một cánh tay của cô.
- " Tỷ tỷ, mau đến uống trà cùng ta đi."
Nhược Khê bị cô ta kéo đến ngồi xuống ghế, Trịnh Uyển tự tay rót trà đưa đến trước mặt cô.
- " Tỷ tỷ, mau uống thử xem, đây là một laoi2 trà rất ngon, ta còn tự tay pha, mong tỷ không chê.
Thấy cô ta cứ giả tạo hiền dịu, Nhược Khê liền khó chịu đến mức cực điểm, không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng.
- " Không biết Trịnh Lương Đệ gọi ta ra đây là muốn làm gì?"
Bị nhìn trúng nội tâm, Trịnh Uyển có chút giật mình nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại, bày ra bộ dạng đáng thương.
- " Hôm qua là ta mạo phạm tỷ tỷ, Uyển nhi thực sự không biết tỷ sẽ là thái tử phi, Buông lời có chút quá đáng. Mong tỷ tỷ tha thứ."
- " Không việc gì, hôm qua ta cũng có lỗi, chính ta đụng phải ngươi trước. Nếu không còn việc gì, ta xin phép đi trước."
Nhược Khê đứng lên, xoay lưng vừa định bước đi thì nghe thấy giọng nói mỉa mai vang lên phía sau.
- " Nghe nói tỷ tỷ có thai? Vậy chắc tỷ không phải loại người dùng thủ đoạn đê tiện này để trèo lên ngôi vị thái tử phi đâu nhỉ?"
Nhược Khê nghe cô ta nói vậy, lửa giận trong lòng nhem nhóm, quay lại nhìn thẳng vào mắt cô ta, sắc mặt lạnh tanh.
- " Đứa trẻ trong bụng ta không phải của hắn."
- " A, hóa ra nó là một đứa con hoang sao? Ngươi thật vô liêm sỉ mà, đã có con còn thèm muốn trèo cao, muốn bám lấy thái tử điện hạ để sung sướng cả đời sao?"
Cô không thèm đếm xỉa đến cô ta, quay lưng bỏ đi.
- " Sao vậy? Ta nói đúng rồi hay sao mà lại chột dạ bỏ đi như thế?"
- " Cái đầu thối nát của ngươi nghĩ thế nào thì cứ cho là thế đấy đi. Ta không thèm nói chuyện với kẻ ngốc hơn ta, mất công sau này ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của con ta."
- " Ngươi sẽ không còn nữa đâu."
Trịnh Uyển tức giận gào lên, nhào lên đẩy cô từ phía sau. Cảm thấy lưng bị đẩy mạnh một cái, Nhược Khê không giữ được thăng bằng lập tức té xuống, bụng đập thẳng vào bậc thang. Cô nằm cuộn tròn lại, tay ôm lấy bụng nhỏ, đau đến mức không thở nổi, máu từ hạ thân chảy ra nhuộm đỏ y phục, thoáng chống đã thấm đỏ một mảng dưới đất. Nhược Khê dần cảm thấy sinh mạng của đứa trẻ trong bụng mình đang yếu ớt dần đi, nhìn về phía Trịnh Uyển, run rẩy giơ một tay lên.
- " Làm... ơn,... cứu con... ta."
Trịnh Uyển thấy cô thảm hại như vậy, trong lòng liền thống khoái một trận, xoay người bỏ đi. Nhược Khê thấy cô ta bỏ đi, Nỗi tuyệt vọng dâng lên càng cao, cố gắng ôm lấy bụng, vừa khóc vừa nói.
- " Con ngoan.... đừng....rời bỏ....mẫu thân, ở lại.... với ta."
Gió trời càng ngày càng lạnh, Nhược Khê co ro nằm giữa vũng máu ôm lấy bụng mình, cỏ vẻ muốn sưởi ấm cho đứa con ở trong nhưng dường như sau đó đã đến cực hạn, cô liền chìm vào hôn mê.
Tym Tym
- " Sao thái tử điện hạ lại nói vậy? Ta chỉ là một thị nữ thấp kém, mạo pháp đến thiếp thân của người, còn không mau đuổi ta đi?"
Nhược Khê mỉa mai lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía Trịnh Uyển khiến nàng ta run lên một cái. Khải Lâm nghe cô nói vậy, ngược lại không tức giận mà còn mỉm cười yêu chiều, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
- " Nàng làm gì cũng đúng. Không cần phải bị phạt."
" Bộp" Nhược Khê thẳng tay hất đi bàn tay Khải Lâm đang để trên đầu mình, Khải Lâm bị hắt ra không kịp phòng bị, loạng choạng một chút, trong đáy mắt xuất hiện một tia buồn bã.
- " Đừng có đụng vào đầu ta."
Cô hừ một tiếng, đứng dậy phủi váy rồi bỏ đi. Trịnh Uyển vẫn còn ngơ ngác đứng đấy, một lúc sau mới hoàn hồn hỏi thị nữ bên cạnh mình.
- " Có phải nàng ta chính là người mà thái tử điện hạ đã nhắc đến?"
- " Thưa chủ tử, chính là nàng ta. Nô tỳ không tra ra được thân thế của người này, chỉ biết vài ngày trước nàng ta đã được thái tử đưa về."
Trên mặt Trịnh Uyển tràn đầy sự ghen tị tột cùng. Tay nắm chặt lại đến mức gân xanh nổi lên tay, giọng nói giận đến mức run rẩy.
- " Dựa vào cái gì? Ta vốn là người được thái tử sủng ái nhất, nàng ta có cái gì mà quyến rũ được chàng ấy?"
- " Chủ tử, nô tỳ còn điều tra được nàng ta đang mang thai."
Đáy mắt Trịnh Uyển lộ ra một tia thâm độc, đưa bàn tay ngọc ngà lên che miệng, nở một nụ cười.
- " Có thai sao? Vậy chúng ta giúp nó biến mất đi."
Sau đó nàng ta mang theo âm mưu thâm độc rời đi. Khải Lâm vẫn bất động nhìn bàn tay vừa bị Nhược Khê hất ra, vô thức mím môi một cái. Cùng lúc đó một tên lính canh chạy đến quỳ xuống trước mặt hắn.
- " Bẩm thái tử, những tên trong ngục kia trốn thoát rồi, có cần chúng thần cho người đuổi theo không ạ?"
- " Không cần, ta cố tình để nàng ấy thả chúng ra đấy."
- " Nàng ấy đã đồng ý với ta, Những tên đó không còn giá trị lợi dụng đối với ta nữa."
Sáng hôm sau, Nhược Khê buồn phiền, cô cứ ngồi đó thở dài liên tục.
- " Hách Phong a Hách Phong, chàng đến nhanh nhanh một chút, mẹ con ta sắp bị gói đem tặng cho người khác rồi đây."
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trước cửa phòng, nhẹ nhàng lên tiếng.
- " Nhược Khê cô nương, chủ tử của ta hôm qua có hơi mạo phạm, cảm thấy có lỗi nên hôm nay muốn mời cô nương cùng người uống trà thưởng hoa."
- " Chủ tử của ngươi là ai?"
- " Là Trịnh Lương đệ ạ."
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy ngồi trong phòng buồn phiền cũng chả làm được trò trống gì, bén nói vọng ra bên ngoài.
- " Chờ ta một chút, ta sẽ ra ngay."
Nhược Khê thay y phục rồi theo thị nữ tiến về một khu vườn, trong khu vườn này tràn đầy các loại hoa đủ màu sắc sặc sỡ, đẹp đẽ đến lạ thường. Nhược Khê tiến về phía trước vài bước liền thấy thân ảnh Trịnh Uyển nhàn nhã ngồi trên ghế hưởng gió. Thấy cô đến, cô ta liền nở nụ cười ngọt ngào, chạy đến ôm lấy một cánh tay của cô.
- " Tỷ tỷ, mau đến uống trà cùng ta đi."
Nhược Khê bị cô ta kéo đến ngồi xuống ghế, Trịnh Uyển tự tay rót trà đưa đến trước mặt cô.
- " Tỷ tỷ, mau uống thử xem, đây là một laoi2 trà rất ngon, ta còn tự tay pha, mong tỷ không chê.
Thấy cô ta cứ giả tạo hiền dịu, Nhược Khê liền khó chịu đến mức cực điểm, không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng.
- " Không biết Trịnh Lương Đệ gọi ta ra đây là muốn làm gì?"
Bị nhìn trúng nội tâm, Trịnh Uyển có chút giật mình nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại, bày ra bộ dạng đáng thương.
- " Hôm qua là ta mạo phạm tỷ tỷ, Uyển nhi thực sự không biết tỷ sẽ là thái tử phi, Buông lời có chút quá đáng. Mong tỷ tỷ tha thứ."
- " Không việc gì, hôm qua ta cũng có lỗi, chính ta đụng phải ngươi trước. Nếu không còn việc gì, ta xin phép đi trước."
Nhược Khê đứng lên, xoay lưng vừa định bước đi thì nghe thấy giọng nói mỉa mai vang lên phía sau.
- " Nghe nói tỷ tỷ có thai? Vậy chắc tỷ không phải loại người dùng thủ đoạn đê tiện này để trèo lên ngôi vị thái tử phi đâu nhỉ?"
Nhược Khê nghe cô ta nói vậy, lửa giận trong lòng nhem nhóm, quay lại nhìn thẳng vào mắt cô ta, sắc mặt lạnh tanh.
- " Đứa trẻ trong bụng ta không phải của hắn."
- " A, hóa ra nó là một đứa con hoang sao? Ngươi thật vô liêm sỉ mà, đã có con còn thèm muốn trèo cao, muốn bám lấy thái tử điện hạ để sung sướng cả đời sao?"
Cô không thèm đếm xỉa đến cô ta, quay lưng bỏ đi.
- " Sao vậy? Ta nói đúng rồi hay sao mà lại chột dạ bỏ đi như thế?"
- " Cái đầu thối nát của ngươi nghĩ thế nào thì cứ cho là thế đấy đi. Ta không thèm nói chuyện với kẻ ngốc hơn ta, mất công sau này ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của con ta."
- " Ngươi sẽ không còn nữa đâu."
Trịnh Uyển tức giận gào lên, nhào lên đẩy cô từ phía sau. Cảm thấy lưng bị đẩy mạnh một cái, Nhược Khê không giữ được thăng bằng lập tức té xuống, bụng đập thẳng vào bậc thang. Cô nằm cuộn tròn lại, tay ôm lấy bụng nhỏ, đau đến mức không thở nổi, máu từ hạ thân chảy ra nhuộm đỏ y phục, thoáng chống đã thấm đỏ một mảng dưới đất. Nhược Khê dần cảm thấy sinh mạng của đứa trẻ trong bụng mình đang yếu ớt dần đi, nhìn về phía Trịnh Uyển, run rẩy giơ một tay lên.
- " Làm... ơn,... cứu con... ta."
Trịnh Uyển thấy cô thảm hại như vậy, trong lòng liền thống khoái một trận, xoay người bỏ đi. Nhược Khê thấy cô ta bỏ đi, Nỗi tuyệt vọng dâng lên càng cao, cố gắng ôm lấy bụng, vừa khóc vừa nói.
- " Con ngoan.... đừng....rời bỏ....mẫu thân, ở lại.... với ta."
Gió trời càng ngày càng lạnh, Nhược Khê co ro nằm giữa vũng máu ôm lấy bụng mình, cỏ vẻ muốn sưởi ấm cho đứa con ở trong nhưng dường như sau đó đã đến cực hạn, cô liền chìm vào hôn mê.
Tym Tym
Bình luận facebook