-
Phần II
8.
Tôi không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào rồi sau đó ngủ thiếp đi.
Hôm sau, mẹ gọi tôi dậy. Tay đặt trên trán tôi, gương mặt đầy lo lắng.
"Trán con hơi nóng, hình như con sốt rồi. Con uống thuốc trước đi, mẹ ghé đồn cảnh sát một chút".
Tôi khàn giọng hỏi.
"Sao mẹ phải đến đó?"
"Hình như thằng nhóc Tống Giản Nghiên kia đánh nhau với côn đồ ở tiệm net, ông chủ đã báo án".
Tim tôi chợt thắt lại, tôi choáng váng rồi lập tức bật ra khỏi giường.
"Con cũng đi nữa!"
Mẹ nhìn tôi rồi thở dài.
Khi vừa đến đồn, tôi đã nhìn thấy Tống Nghiên Giản trên người đầy vết bầm tím, ánh mắt hung dữ và đầy thù địch.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy trông dữ như thế này.
Cậu ấy nắm chặt cổ áo của tên nhóc có mái tóc vàng kia, giọng nói lạnh lùng như băng.
"Nếu như mày còn dám chạm vào cô ấy lần nữa, tao sẽ không bao giờ tha cho mày!"
Trình Đề kéo cậu ấy lại, mắt đỏ hoe.
Cậu ấy quay người lại ôm chặt cô ấy vào lòng. Vẻ mặt dịu lại, cậu ấy thì thầm an ủi Trình Đề.
...
Mẹ vuốt tóc tôi, ánh mắt đầy đau khổ.
"May là mẹ vẫn chưa muốn làm thông gia với nhà bên kia. Bố mẹ thằng nhóc Giản đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện rồi".
"Con yêu, A Giản không phải là người yêu của con. Con xứng đáng có được một người một lòng một dạ yêu thương con".
Giọng nói dịu dàng của mẹ chạm vào trái tim tôi, tất cả những bất bình và uất ức trong lòng tôi bùng nổ.
Tôi lao vào vòng tay mẹ và khóc.
"Mẹ ơi, con buồn quá..."
Mắt mẹ tôi đỏ hoe nhìn tôi, mẹ vòng tay ôm tôi thật chặt.
"Về nhà thôi. Mặc kệ Tống Nghiên Giản đi!"
....
Hôm sau chúng tôi vẫn cùng nhau đi học như thường lệ.
Nhưng trong xe, mỗi người nhìn ra cửa sổ, không ai nói lời nào.
Tôi vẫn không hiểu được tại sao chúng tôi lại thành ra vậy?
Tôi nhìn cậu ấy, rõ ràng chúng tôi chỉ ngồi cách nhau 20cm. Mà tôi lại có cảm giác chúng tôi cách nhau cả một dải ngân hà.
Tống Nghiên Giản thường hay mang cho tôi đồ ăn sáng vì tôi thường dậy trễ.
Hôm nay, trên 2 tay cậu ấy có 2 hộp bánh sữa trứng, cậu ấy đưa tôi 1 hộp.
Tôi ngơ ngác nhìn hộp bánh, mất thật lâu mới có thể cất tiếng đáp.
"Cậu quên rằng mình ghét ăn bánh sữa trứng nhất trên đời này rồi sao?"
Đồng tử cậu ấy khẽ run, khoé môi giật giật, cậu ấy không nói được lời nào.
Tay cầm hộp bánh của cậu ấy rút lại.
"Xin lỗi, mình quên mất".
Tôi nhìn hộp bánh còn lại trên tay kia và phì cười.
"Trình Đề thích ăn chúng có phải không?"
Cậu ấy cụp mắt xuống và gật đầu.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy. Sự mệt mỏi tràn ngập trong tâm trí tôi. Tôi thậm chí còn không đủ sức để cười giả tạo nữa.
Giọng nói của Tống Nghiên Giản vang lên.
"Mạn Mạn, mình xin lỗi. Mình nghĩ mình đã yêu Trình Đề mất rồi".
Móng tay cắm vào lòng bàn tay tôi, tôi cắn chặt môi để kìm nén sự run rẩy của cơ thế.
Tôi hít một hơi sâu, giọng run run trả lời.
"Tại sao cậu phải xin lỗi? Cậu biết trước giờ mình vẫn luôn thích cậu đúng vậy không?"
Sau vài giây, cậu ấy đáp.
"Ừ".
Nước mắt tôi trào ra, tôi không quay lại nhìn cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của tôi.
"Tống Nghiên Giản, cậu còn nhớ khi xưa cậu từng nói sẽ cưới tôi không?"
Giọng cậu ấy trầm hơn, vô cảm đáp.
"Mình xin lỗi, đó chỉ là lời nói đùa lúc nhỏ tôi. Xin lỗi vì đã khiến cho cậu hiểu lầm".
"Từ giờ trở đi, chúng mình... đừng cùng nhau đi học nữa. Mình sợ Trình Đề sẽ hiểu lầm".
Khoé miệng tôi giật giật, tôi không còn quan tâm bất kỳ điều gì nữa.
"Bây giờ cậu cũng muốn tôi tránh xa cậu luôn có phải không?"
Cậu ấy không dáp.
Sự im lặng thay cho câu trả lời.
Tôi bước về phía trước, dù nước mắt không kìm được tuôn ra, nhưng tôi vẫn đứng thẳng lưng.
Tôi luôn được dạy từ nhỏ là mình phải thật mạnh mẽ và kiêu hãnh. Bây giờ không phải là lúc để tôi thể hiện sự yếu duối.
"Nếu như cậu muốn, tôi chiều cậu".
Kể từ giây phút đó, tôi và Tống Nghiên Giản trở thành hai người xa lạ.
Trong khi mối quan hệ của cậu ấy và Trình Đề ngày càng trở nên khắng khít.
Cậu ấy trao cho cô ấy tất cả sự dịu dàng từng thuộc về tôi.
Tôi đã trở thành một cỗ máy học tập không mệt mỏi. Tôi luôn nghĩ đến những kiến thức và công thức trong đầu. Nếu không, ký ức về Tống Nghiên Giản sẽ lại tràn về trong tâm trí thôi.
Tim tôi lúc nào cũng cảm thấy âm ỉ, ý chí của tôi bị mai mục dần.
Tôi cô lập bản thân mình.
Tôi sống một cách máy móc qua ngày.
9.
Trước đây, Châu Mộng Khê thường thở dài.
"Hai cậu đúng là một cặp trời định mà!"
"Kiếp trước cậu đã giải cứu cả thiên hà sao?"
Tôi mỉm cười nhẹ.
"Có lẽ kiếp trước mình khổ quá, nên kiếp này ông trời mới bù đắp cho mình.”
Không ngờ, tôi nói chơi thôi mà cũng trúng.
Vụ tai nạn xe đã giúp tôi nhớ lại kí ức của 3 kiếp trước.
...
Kiếp đầu tiên, tôi là nữ y sĩ Tạ Kiều, còn cậu ấy là sát thủ Đương Quy.
Cậu ấy bị truy đuổi, cuối cùng bất tỉnh trước túp lều tre của tôi. Tôi đã cứu cậu ấy.
Sau đó ban ngày tôi đi khám bệnh cho mọi người, cậu ấy sẽ chuẩn bị đồ ăn chờ tôi về.
Khi vết thương bình phục, cậu ấy nói sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Rồi sẽ mang tôi đi ngao du khắp thế gian.
Tôi đã đồng ý.
Nhưng khi cậu ấy quay lại, tất cả những gì tôi để lại là ngôi mộ của mình.
Một vị quan muốn cưới tôi làm thiếp, nhưng tôi không chịu nên đã thủ tiết mà tutu.
Câu ấy đã g.i.ế.t. vị quan kia và tất cả những người có liên quan.
Sau đó tutu trước mộ tôi.
...
Kiếp thứ hai, tôi là tiểu thư phủ Thừa tướng, Liễu Như Chỉ. Còn cậu ấy là Hàn Thịnh, một thư sinh bần cùng.
Do hạn hán kéo dài, nên tôi đứng ra tổ chức phát cháo cho người dân thì gặp được cậu ấy.
Cậu ấy đến Bắc Kinh để ứng thí, nhưng trên đường bị trấn lột không còn đồng nào.
Tôi đã đưa cho cậu ấy một túi tiền.
Sau này, phủ Thừa tướng dính líu đến một vụ án tham nhũng, cả gia tộc bị phán x.ử.t.ử. Không một ai thoát.
Cậu ấy đã đến khu mộ tập thể, mang thi hài tôi về an táng và lập bài vị.
Về sau, cậu ấy thành quan, dần dần thăng tiến lên chức Thừa tướng, trên dưới vạn người.
Việc đầu tiên cậu ấy làm sau khi nhậm chức là lật lại vụ án tham nhũng xưa kia, thanh trừng triều đình.
Cậu ấy không tha cho bất kì ai có liên quan đến vụ vu khống năm đó.
Sau khi lấy lại thanh danh cho Liễu gia, cậu ấy từ chức không một chút do dự.
Ngày hôm sau, người ta phát hiện cậu ấy uống thuốc độc tutu, trong tay vẫn còn ôm bài vị của tôi.
…
Kiếp thứ ba, tôi là công chúa hoà thân An Ninh, cậu ấy là tướng quân hộ tống Lăng Thiếu Vân.
Lúc còn nhỏ, cậu ấy ăn xin rồi trộm bánh hấp bị người ta đánh trên phố.
Khi tôi đi vi hành thì thấy cảnh tượng này, lòng tôi xót xa.
Cậu ấy được tôi cứu, tôi sai người băng bó vết thương và cho một túi tiền.
Cậu ấy ngây người hỏi tôi là ai, tôi mỉm cười và nói cho cậu ấy biết danh tính của mình.
"Nếu muốn báo đáp ân tình này thì hãy nỗ lực trở thành người tài giỏi để bảo vệ đất nước".
Sau này, cậu ấy gia nhập quân đội và phấn đấu hết mình để trở thành vị tướng quân trẻ tuổi nhất đương triều.
Nhưng lần gặp thứ hai của chúng tôi cũng là lần cuối.
Sau khi tôi đi hoà thân, cậu ấy xin được trấn giữ biên cương để phòng chống giặc ngoại xâm.
Vài năm sau, tin tôi lâm bệnh nặng và qua đời đã truyền về kinh đô.
Cậu ấy giao lại binh phù và xin từ chức.
Cậu ấy không tin vào thần thánh, nhưng cậu ấy lại Tam Bộ Nhất Bái (đi 3 bước lạy 1 lạy) 90.000 bậc thang lên Bồng Lai Các.
Theo dân gian, nếu tín đồ leo lên được Bồng Lai Các, các vị thần sẽ ban cho một điều ước.
Khi lên tới Bồng Lai Các, thân thể cậu ấy không còn sức, gần như là ngất đi.
Cậu ấy loạng choạng bất ngờ khuỵu xuống, trán đẫm m.á.u.
"Nếu ông trời có mắt, tôi nguyện cho đi tất cả những gì mình có để đổi lấy kiếp sau bình an cho công chúa An Ninh".
Tôi không biết tại sao linh hồn của tôi lại mắc kẹt với cậu ấy. Cũng không biết tại sao mình lại có được ký ức của 2 kiếp trước.
Trước khi cậu ấy tắt thở, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm.
"Tiểu công chúa, nếu kiếp sau có duyên gặp lại, xin hãy để ý đến anh một lần nữa có được không?"
Linh hồn tôi run rẩy, nước mắt tôi đã cạn kiệt.
"Kiếp sau, anh sẽ mãi là người em yêu".
Nhưng cậu ấy không nghe thấy được nữa. Cậu ấy nhắm mắt lại, linh hồn bắt đầu tan biến.
Trước khi tôi tan biến theo, tôi dường như nghe thấy một tiếng thở dài xa xăm.
10.
Hoá ra cuộc sống bình yên, vui vẻ, suôn sẻ và thuận buồm xuôi gió của tôi là do cậu ấy khom lưng cầu xin ông trời suốt 3 kiếp để có được.
Có lẽ ông trời thương xót cậu ấy và định cho chúng tôi là thanh mai trúc mã kiếp này, duyên phận là một cặp trời sinh.
Nhưng tại sao Trình Đề lại xuất hiện?
Ông trời đang thương xót hay muốn chơi khăm chúng tôi?
Tôi trở thành con rối, bị mắc kẹt trong vòng xoay định mệnh, không thể thoát ra.
Cảm giác bất lực tràn ngập trong tôi. Thế giới một lần nữa rơi vào bóng tối.
Tôi nghe thấy tiếng tích tắc của thiết bị, khó khăn lắm tôi mới mở được mắt và nhìn thấy trần nhà của bệnh viện.
"Ông xã, Mạn Mạn tỉnh lại rồi!"
Đó là giọng của mẹ tôi.
Sau một hồi hỗn loạn, trong phòng bệnh xuất hiện nhiều gương mặt quen thuộc.
Thời gian trôi qua như cả một kiếp người.
Sau đó trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Tống Nghiên Giản.
Quầng thâm lớn, tóc tai bù xù, trông hốc hác và tuyệt vọng.
Hơi thở của tôi đột nhiên trở nên gấp gáp. Tôi mấp máy môi, giọng khàn khàn.
"Cậu là ai?"
Cậu là Tống Nghiên Giản, Đương Quy, Hàn Thịnh hay Lăng Thiếu Vân?
Đồng tử cậu ấy run rẩy, các ngón tay co quắp lại đầy bối rối.
"Mạn Mạn, cậu không nhớ mình à? Mình là Tống Nghiên Giản, A Giản thanh mai trúc mã của cậu..."
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Vẻ mặt hoảng sợ của cậu ấy mờ dần đi, tôi không nghe được âm thanh nào nữa.
Tôi đau đơn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn rơi.
Tôi là người duy nhất có được ký ức của 3 kiếp trước.
11.
Thì ra gốc rễ của mọi sự đau khổ của tôi là lời hứa hẹn ở kiếp trước.
"Kiếp sau, anh sẽ mãi là người em yêu".
Cho nên từ khi sinh ra trên cuộc đời này, tôi đã được định phải yêu Tống Nghiên Giản.
Dù cho cậu ấy phá huỷ hết thảy ước hẹn này đến lần khác, tự tay phủ bỏ tình bạn thời thơ ấu của chúng tôi.
Dù cho cậu ấy làm tim tôi tan nát.
Dù cho tôi nhìn thấy cậu ấy yêu một người khác.
Dù cho tôi hèn mọn níu kéo tình cảm.
Tôi vẫn yêu cậu ấy.
Tôi lực bất tòng tâm.
Đây là định mệnh của tôi ư?
Tôi siết chặt ga giường, cảm nhận nỗi đau từ lòng bàn tay.
KHÔNG!
Cho tôi nhớ lại ký ức kiếp trước, ông trời đang nhắc khéo rằng kiếp này tôi sẽ bị trói buộc với cậu ta đến hết đời sao?
Cậu ấy đã c.h.ế.t. vì tôi nên tôi nợ cậu ấy.
Nhưng tại sao?
Tại sao chỉ có mình tôi nhớ lại ký ức 3 kiếp trước?
Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu gánh nặng này?
Trong kiếp đầu tiên, tôi là nữ y sĩ tốt bụng đã cứu được vô số người.
Kiếu thứ hai, tôi là tiểu thư phủ Thừa tướng, lương thiện được mọi người yêu mến.
Ở kiếp thứ ba, tôi là công chúa An Ninh, quan tâm đến dân chúng và tự nguyên cống hiến cuộc đời cho đất nước.
Nhưng số phận cả 3 kiếp của tôi luôn là một cái c.h.ế.t.. bi thảm. Tôi đã làm sai điều gì?
Rõ ràng đây là sự bất công của ông trời!
Nếu thật sự có luân hồi.
Thì tôi xứng đáng có một gia đình hạnh phúc và một cuộc sống êm đềm ở kiếp này.
Nhưng không ai cho tôi điều đó!
12.
Tôi từ từ mở mắt ra, nỗi ám ảnh bấy lâu nay đã được giải toả.
Đôi mắt Tống Nghiên Giản đỏ ngầu vì hoảng sợ, run rẩy nói.
"Mạn Mạn, mình đi gọi bác sĩ!"
Cậu ấy vội quay người chạy đi.
"Mình đồng ý từ bỏ học bổng".
Cậu ấy chợt dừng và quay người lại.
Đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ run lên, cậu ấy đứng hình nhìn tôi ngơ ngác.
"Mạn Mạn, mình xin lỗi..."
Tôi không nhìn cậu ấy nữa mà quay đầu nhìn cây xanh ngoài cửa sổ.
Một con chim sẻ bay qua, dừng lại bên bệ cửa sổ một rồi rồi bay đi không quay đầu lại.
Tôi nói một cách bình tĩnh.
"Chúng ta quen biết nhau đã tổng 17 năm. Tôi đã luôn thích cậu và chưa bao giờ muốn rời xa cậu".
"Đối với cậu, lời hứa cưới tôi chỉ là một câu nói đùa của trẻ con, nhưng tôi luôn tin vào lời nói đó. Nghe có nực cười không chứ?"
Cậu ấy cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống, tấm lưng thẳng thường ngày giờ lại hơi cong.
Giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống, không thể thở được. Tình cảm tôi dành cho cậu ấy như một gánh nặng trong lòng cậu ấy.
"Từ giờ tôi sẽ không thích cậu nữa".
Tống Nghiên Giản ngẩn đầu lên và mơ hồ nhìn tôi, đôi mắt đau đớn.
Tôi đã thực hiện lời hứa ở kiếp trước.
Chỉ là kiếp này cậu ấy không còn cần tình yêu của tôi nữa.
Điều cậu ấy cần chính là sự từ bỏ của tôi, và lời chúc phúc cho cậu ấy và người khác.
Vậy thì việc chấm dứt hoàn toàn cái thứ gọi là "duyên trời định" ở kiếp này hãy để cho tôi thực hiện.
Người phù hợp với cậu ấy chưa bao giờ là tôi.
Tống Nghiên Giản trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một câu xin lỗi.
Tôi nhắm mắt lại, giọng điệu bình tĩnh.
"Không cần phải xin lỗi. Dù cho tôi từ bỏ học bổng thì chưa chắc chúng sẽ được trao cho Trình Đề. Suy cho cùng, không phải cứ gia cảnh khó khăn là nhận được".
"Nếu cô ấy muốn học cùng trường với cậu, thay vì chầu chực học bổng, thì cậu nên tận dụng thời gian để nâng cao thành tích của cô ấy lên".
Cậu ấy nhìn tôi một lúc lâu, đôi mắt đầy phức tạp.
"Mình xin lỗi".
Nghĩ đến ký ức kiếp trước, lòng tôi vẫn đau nhói.
Nhưng cậu ấy là Tống Nghiên Giản, không phải Đương Quy, Hàn Thịnh hay Lăng Thiếu Vân.
Mà tôi cũng không phải là Tạ Kiều, Liễu Như Chỉ hay An Ninh nữa.
Như cậu ấy mong muốn, việc tôi từ bỏ học bổng sẽ cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng của mối quan hệ nhân quả giữa chúng tôi.
Tôi chọn cách buông bỏ và chiều theo những gì mà cậu ấy muốn.
"Tống Nghiên Giản, chúng ta chấm dứt tại đây".
Tôi không nợ cậu ấy bất cứ điều gì ở bất kỳ kiếp nào cả.
13.
Sau khi xuất viện, tôi quyết định dưỡng thương và tự học tại nhà.
Dù sao tôi cũng đã học xong chương trình cuối cấp, bây giờ tôi chỉ cần ôn thi thôi.
Châu Mộng Khê ngày ngày đều qua nhà tôi, giúp tôi mang bài tập và bài kiểm tra mà giáo viên phát ra.
Cậu ấy rất cẩn thận và ngăn không cho tôi và Tống Nghiên Giản có cơ hội gặp nhau.
Cậu ấy sợ "não yêu đương" của tôi lại xuất hiện và tôi lại đau lòng vì Tống Nghiên Giản. Sau nhiều lần thề thốt, cuối cùng cậu ấy cũng tin rằng tôi không còn thích Tống Nghiên Giản nữa.
Chu Mộng Khê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"May là cậu đã tỉnh ngộ, chứ lần trước cậu vì hắn mà hành hạ bản thân mình người không ra người, quỷ không ra quỷ. Làm mình sợ c.h.ế.t. khiếp!"
"Có vẻ vụ tai nạn kia đã chữa lành não cậu, tốt lắm"
Tôi: .......
Một chân bước vào Cửa Quỷ Môn quan cũng là điều tốt sao?
Cậu ấy tiếp tục buôn chuyện với tôi.
Ví dụ như, sau khi họp xem xét lại, nhà trường quyết định đưa suất học bổng kia cho học sinh khác.
Trình Đề không lấy được nên nằm trên bàn khóc cả ngày.
Tống Nghiên Giản khuyên cô ấy nên tập trung ôn thi cho kỳ thi đại học, nhưng cô ấy lại cho rằng cậu ấy đang mỉa mai mình mà làm ầm lên.
Bạn cùng lớp ngồi cắn hạt dưa hóng hớt.
Tuy nhiên sau vài ngày, cô ấy dường như đã buông bỏ chuyện học bổng. Cô ấy bắt đầu chăm chỉ học tập và Tống Nghiên Giản đã kèm cô ấy.
Châu Mộng Khê có chút tức giận, cầu cho cả hai rớt đại học.
Tôi chỉ cười nhạt rồi lại lao đầu vào đống đề cương.
Chuyện của họ không còn liên quan gì đến tôi nữa.
...
Kỳ thì tuyển sinh đại học đã đến, tôi đến địa điểm thi khá sớm.
Không ngờ lại gặp được Tống Nghiên Giản.
Hai tháng không gặp, cậu ấy đã gầy đi rất nhiều, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cậu ấy đứng hình tại chỗ. Đôi mắt nhìn tôi không chớp, nhưng thể tôi chỉ là ảo ảnh trướt mặt cậu ấy.
Tôi gật đầu trước.
"Tống Nghiên Giản, đã lâu không gặp".
Hàng lông mi run rẩy, cổ họng nghẹn lại. Sau vài giây, cậu ấy nói được 2 chữ.
"Mạn Mạn..."
Tôi không muốn nói nhiều nên quay đầu đi trước.
"Đến giờ vào phòng thi rồi, tôi đi trước".
"Khoan đã!"
Tôi mới đi được hai bước thì cậu ấy chặn tôi lại, tôi buộc phải dừng lại.
"Còn gì nữa không?"
Cậu ấy nhìn tôi một hồi lâu, nhếch khoé môi và nở một nụ cười gượng ngạo với tôi.
"Mình chúc cậu may mắn trong kỳ thi tuyển sinh đại học".
Tôi im lặng hai giây, sau đó trả lời.
"Cậu cũng vậy".
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, chỉ còn lại sự lịch sự và nhẹ lòng.
Tôi bình tĩnh bước về phía trước và không quay đầu lại.
Tôi không hề biết, cậu ấy đứng phía sau, nhìn tôi rất lâu. Gương mặt đầy vẻ bối rối, che giấu sự hối hận.
14.
Sau khi công bố điểm thi đại học, tôi đứng thứ hai trong thành phố.
Tôi có thể lựa chọn bất kì trường nào để học.
Châu Mộng Khê làm bài tốt hơn dự kiến, hơn hẳn 30 điểm so với bài thi thử. Vẫn đậu vào nguyện vọng 1.
Tống Nghiên Giản phong độ không tốt, nhưng vẫn đủ điểm đậu đại học.
Tuy thành tích Trình Đề có cải thiện, nhưng vẫn không đủ để vào Đại học Thanh Hoa.
Châu Mộng Khê cau mày.
"Tống Nghiên Giản sẽ không từ bỏ Đại học Thanh Hoa chỉ vì Trình Đề chứ?"
Tôi choáng váng.
Vào năm đầu cấp 3, bố mẹ hai bên đã cùng nhau bàn bàn cho chúng tôi đi du học.
Theo dự định của họ, sau khi thi đại học xong, chúng tôi sẽ du học ở nước ngoài ngành quản trị kinh doanh.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ quay về để tiếp quản công ty gia đình.
Tôi không phản đối kế hoạch này.
Bố mẹ đã từng hỏi qua về mong muốn của tôi. Dù tôi có chọn ngành khác hoặc công việc khác trong tương lai, họ vẫn sẽ ủng hộ tôi.
Tôi thật sự muốn học cách vận hành công ty.
Nhưng ngày hôm đó, Tống Nghiên Giản lại im lặng bất thường.
Mọi người điều thấy cậu ấy kỳ lạ.
Một lúc sau, cậu ấy ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự quyết tâm.
"Bố mẹ, con xin lỗi. Con muốn ở lại đây học ngành khoa học máy tính".
"Đây là mong ước của con từ nhỏ đến giờ".
Khi cậu ấy nói những lời này, ánh mắt sáng rực lên.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy.
Bố mẹ Tống nhìn nhau, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc.
Sau đó, họ hỏi tôi nghĩ sao về chuyện này.
Tôi chưa bao giờ muốn rời xa cậu ấy nên tôi đã chọn cùng vào Thanh Hoa với cậu ấy không một chút do dự.
Dù sao Đại học Thanh Hoa cũng có khoa quản trị kinh doanh.
Vẻ mặt bố tôi lúc đó hơi tệ, mẹ tôi thì thở dài. Dương như họ đang ngầm thể hiện sự bất lực của mình.
Bố mẹ Tống vẫn bàn chuyện với bố mẹ tôi.
"Từ giờ công ty chúng tôi sẽ nhờ vào Mạn Mạn. Không thể trông cậy vào thằng nhóc này được!".
"Ấy ấy ấy, ông muốn bóc lột con gái rượu của tôi sao?"
Lúc đó, tôi và Tống Nghiên Giản nhìn nhau mỉm cười.
Cậu ấy đã trút bỏ được những lo lắng, nụ cười lại hiện trên môi như mong đợi một tương lai tốt đẹp
...
"Mạn Mạn, dựa vào từng ấy năm quen biết cậu ta, cậu nghĩ Tống Nghiên Giản có não yêu đương không?"
Giọng nói của Châu Mộng Khê kéo tôi ra khỏi ký ức năm xưa.
Tôi lắc đầu.
"Cậu ấy từng nói ước mơ của mình là vào Đại học Thanh Hoa, cậu ấy sẽ không để bất cứ thứ gì cản bước thực hiện ước mơ của mình".
"Vậy thì tốt. Dù mình ghét cậu ta nhưng mình không muốn thấy cậu ấy đánh đổi tương lai của bản thân".
Tôi mỉm cười và liếc nhìn cô ấy. Cô nương này đúng là khẩu xà tâm Phật.
"Mạn Mạn, còn cậu thì sao? Cậu cũng vào Đại học Thanh Hoa à?"
Tôi dừng suy nghĩ, nhìn cô ấy rồi mỉm cười chậm rãi.
"Không, mình sẽ đi du học".
Đại học Thanh Hoa là ước mơ của Tống Nghiên Giản, chứ không phải tôi.
Sau khi tỉnh lại sau vụ tai nạn ô tô, tôi đã nói với bố mẹ về quyết định của mình.
Tôi muốn học quản trị kinh doanh ở nước ngoài, giống như dự định ban đầu của họ.
Đây mới là điều mà tôi thực sự muốn.
Họ nhìn tôi phức tạp, cuối cùng thở dài và ôm tôi vào lòng.
"Thằng nhóc ranh Tống Nghiên Giản đúng là đồ xui xẻo".
"Con gái của chúng ta nên được thoải mái tự do tự tại. Con không nên bị gò bó bởi bất kỳ ai hoặc điều gì. Hãy làm nhưng gì mà con muốn, bố mẹ sẽ luôn ủng hộ con".
Tôi nộp đơn vào một trường đại học ở người ngoài, kết quả kỳ thi đại học trong nước được tính là hồ sơ bổ sung.
May mắn, họ chấp nhận hồ sơ của tôi.
Tiếp theo là một hành trình mới chỉ thuộc về riêng tôi.
15.
Rất ít người biết về chuyện tôi đi du học, kể cả Tống Nghiên Giản.
Thật ra không phải là tôi cố ý giấu.
Nhưng cả Châu Mộng Khê và bố mẹ tôi đều kín tiếng về chuyện này. Họ sợ cậu ấy lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vừa bất lực lại vừa cảm động.
Thôi thì cứ để cho họ đang trút giận thay tôi vậy.
Ngày tôi bay lại tình cờ là ngày họp lớp. Tôi đã từ chối lời mời của lớp trưởng.
Tống Nghiên Giản gửi tin nhắn cho tôi.
[Mạn Mạn, sao cậu không đến? Vì mình đúng không?]
Thực ra trong thời gian qua cậu ấy vẫn thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho tôi.
Vào ngày có kết quả, cậu ấy đã hỏi tôi có muốn vào Đại học Thanh Hoa không.
Tôi đã không trả lời cậu ấy. Bây giờ cũng vậy.
Chính cậu ấy là người đã từ bỏ tình bạn của chúng tôi. Giờ thì không cần phải chào hỏi nhau nữa đâu.
...
Chuyến bay cất cánh lúc nửa đêm, tôi cảm thấy buồn ngủ trong phòng chờ.
Tôi lướt qua vòng bạn bè, bài đăng của Trình Đề hiện lên.
[Anh bằng lòng từ bỏ Đại học Thanh Hoa vì em, nên em bất đăc dĩ sẽ làm bạn gái của anh! (Icon tự hào)]
Đi kèm là hình ảnh bàn tay mảnh khảnh và trắng trẻo, trên mu bàn tay có một nốt ruồi nhỏ.
Bàn tay đã nắm tay tôi vô số lần, cuồi cùng cũng đã nắm tay người khác.
Đầu ngón tay tôi run tẩy, trong giây lát tim tôi đập nhanh không kiểm soát.
Anh ấy vẫn từ bỏ Đại học Thanh Hoa vì Trình Đề.
Tôi đã nhìn thấy rõ. Chàng trai trẻ nói về giấc mơ của mình với đôi mắt kiên định đã không còn nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào man hình cho đến khi đôi mắt cay xè.
Đột nhiên tôi cười lớn.
Tôi thương tiếc cho chàng trai có đôi mắt sáng ngời trong ký ức.
Đã đến lúc kết thúc tình yêu tôi dành cho cậu ấy.
Một sợi chỉ dường như đứt trong tâm trí tôi.
Những xiềng xích vô hình trói buộc tôi dần biến mất.
Tim tôi như được truyền vào một nguồn sinh lực mạnh mẽ.
Tay tôi run run đặt lên tim.
Vào lúc này, cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được quyền chủ động trong kiếp này.
Không còn nhân quả luân hồi từ những kiếp trước nữa.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ chỉ là Chúc Mạn. Và chỉ là Chúc Mạn mà thôi.
Tôi tắt điện thoại và bước đi mà không ngoảnh lại.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, tôi dường như biến thành một chú chim.
Được tự do và không bị ràng buộc.
Bay đến một tương lai mà tôi hằng mong đợi.
Tôi không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào rồi sau đó ngủ thiếp đi.
Hôm sau, mẹ gọi tôi dậy. Tay đặt trên trán tôi, gương mặt đầy lo lắng.
"Trán con hơi nóng, hình như con sốt rồi. Con uống thuốc trước đi, mẹ ghé đồn cảnh sát một chút".
Tôi khàn giọng hỏi.
"Sao mẹ phải đến đó?"
"Hình như thằng nhóc Tống Giản Nghiên kia đánh nhau với côn đồ ở tiệm net, ông chủ đã báo án".
Tim tôi chợt thắt lại, tôi choáng váng rồi lập tức bật ra khỏi giường.
"Con cũng đi nữa!"
Mẹ nhìn tôi rồi thở dài.
Khi vừa đến đồn, tôi đã nhìn thấy Tống Nghiên Giản trên người đầy vết bầm tím, ánh mắt hung dữ và đầy thù địch.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy trông dữ như thế này.
Cậu ấy nắm chặt cổ áo của tên nhóc có mái tóc vàng kia, giọng nói lạnh lùng như băng.
"Nếu như mày còn dám chạm vào cô ấy lần nữa, tao sẽ không bao giờ tha cho mày!"
Trình Đề kéo cậu ấy lại, mắt đỏ hoe.
Cậu ấy quay người lại ôm chặt cô ấy vào lòng. Vẻ mặt dịu lại, cậu ấy thì thầm an ủi Trình Đề.
...
Mẹ vuốt tóc tôi, ánh mắt đầy đau khổ.
"May là mẹ vẫn chưa muốn làm thông gia với nhà bên kia. Bố mẹ thằng nhóc Giản đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện rồi".
"Con yêu, A Giản không phải là người yêu của con. Con xứng đáng có được một người một lòng một dạ yêu thương con".
Giọng nói dịu dàng của mẹ chạm vào trái tim tôi, tất cả những bất bình và uất ức trong lòng tôi bùng nổ.
Tôi lao vào vòng tay mẹ và khóc.
"Mẹ ơi, con buồn quá..."
Mắt mẹ tôi đỏ hoe nhìn tôi, mẹ vòng tay ôm tôi thật chặt.
"Về nhà thôi. Mặc kệ Tống Nghiên Giản đi!"
....
Hôm sau chúng tôi vẫn cùng nhau đi học như thường lệ.
Nhưng trong xe, mỗi người nhìn ra cửa sổ, không ai nói lời nào.
Tôi vẫn không hiểu được tại sao chúng tôi lại thành ra vậy?
Tôi nhìn cậu ấy, rõ ràng chúng tôi chỉ ngồi cách nhau 20cm. Mà tôi lại có cảm giác chúng tôi cách nhau cả một dải ngân hà.
Tống Nghiên Giản thường hay mang cho tôi đồ ăn sáng vì tôi thường dậy trễ.
Hôm nay, trên 2 tay cậu ấy có 2 hộp bánh sữa trứng, cậu ấy đưa tôi 1 hộp.
Tôi ngơ ngác nhìn hộp bánh, mất thật lâu mới có thể cất tiếng đáp.
"Cậu quên rằng mình ghét ăn bánh sữa trứng nhất trên đời này rồi sao?"
Đồng tử cậu ấy khẽ run, khoé môi giật giật, cậu ấy không nói được lời nào.
Tay cầm hộp bánh của cậu ấy rút lại.
"Xin lỗi, mình quên mất".
Tôi nhìn hộp bánh còn lại trên tay kia và phì cười.
"Trình Đề thích ăn chúng có phải không?"
Cậu ấy cụp mắt xuống và gật đầu.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy. Sự mệt mỏi tràn ngập trong tâm trí tôi. Tôi thậm chí còn không đủ sức để cười giả tạo nữa.
Giọng nói của Tống Nghiên Giản vang lên.
"Mạn Mạn, mình xin lỗi. Mình nghĩ mình đã yêu Trình Đề mất rồi".
Móng tay cắm vào lòng bàn tay tôi, tôi cắn chặt môi để kìm nén sự run rẩy của cơ thế.
Tôi hít một hơi sâu, giọng run run trả lời.
"Tại sao cậu phải xin lỗi? Cậu biết trước giờ mình vẫn luôn thích cậu đúng vậy không?"
Sau vài giây, cậu ấy đáp.
"Ừ".
Nước mắt tôi trào ra, tôi không quay lại nhìn cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của tôi.
"Tống Nghiên Giản, cậu còn nhớ khi xưa cậu từng nói sẽ cưới tôi không?"
Giọng cậu ấy trầm hơn, vô cảm đáp.
"Mình xin lỗi, đó chỉ là lời nói đùa lúc nhỏ tôi. Xin lỗi vì đã khiến cho cậu hiểu lầm".
"Từ giờ trở đi, chúng mình... đừng cùng nhau đi học nữa. Mình sợ Trình Đề sẽ hiểu lầm".
Khoé miệng tôi giật giật, tôi không còn quan tâm bất kỳ điều gì nữa.
"Bây giờ cậu cũng muốn tôi tránh xa cậu luôn có phải không?"
Cậu ấy không dáp.
Sự im lặng thay cho câu trả lời.
Tôi bước về phía trước, dù nước mắt không kìm được tuôn ra, nhưng tôi vẫn đứng thẳng lưng.
Tôi luôn được dạy từ nhỏ là mình phải thật mạnh mẽ và kiêu hãnh. Bây giờ không phải là lúc để tôi thể hiện sự yếu duối.
"Nếu như cậu muốn, tôi chiều cậu".
Kể từ giây phút đó, tôi và Tống Nghiên Giản trở thành hai người xa lạ.
Trong khi mối quan hệ của cậu ấy và Trình Đề ngày càng trở nên khắng khít.
Cậu ấy trao cho cô ấy tất cả sự dịu dàng từng thuộc về tôi.
Tôi đã trở thành một cỗ máy học tập không mệt mỏi. Tôi luôn nghĩ đến những kiến thức và công thức trong đầu. Nếu không, ký ức về Tống Nghiên Giản sẽ lại tràn về trong tâm trí thôi.
Tim tôi lúc nào cũng cảm thấy âm ỉ, ý chí của tôi bị mai mục dần.
Tôi cô lập bản thân mình.
Tôi sống một cách máy móc qua ngày.
9.
Trước đây, Châu Mộng Khê thường thở dài.
"Hai cậu đúng là một cặp trời định mà!"
"Kiếp trước cậu đã giải cứu cả thiên hà sao?"
Tôi mỉm cười nhẹ.
"Có lẽ kiếp trước mình khổ quá, nên kiếp này ông trời mới bù đắp cho mình.”
Không ngờ, tôi nói chơi thôi mà cũng trúng.
Vụ tai nạn xe đã giúp tôi nhớ lại kí ức của 3 kiếp trước.
...
Kiếp đầu tiên, tôi là nữ y sĩ Tạ Kiều, còn cậu ấy là sát thủ Đương Quy.
Cậu ấy bị truy đuổi, cuối cùng bất tỉnh trước túp lều tre của tôi. Tôi đã cứu cậu ấy.
Sau đó ban ngày tôi đi khám bệnh cho mọi người, cậu ấy sẽ chuẩn bị đồ ăn chờ tôi về.
Khi vết thương bình phục, cậu ấy nói sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Rồi sẽ mang tôi đi ngao du khắp thế gian.
Tôi đã đồng ý.
Nhưng khi cậu ấy quay lại, tất cả những gì tôi để lại là ngôi mộ của mình.
Một vị quan muốn cưới tôi làm thiếp, nhưng tôi không chịu nên đã thủ tiết mà tutu.
Câu ấy đã g.i.ế.t. vị quan kia và tất cả những người có liên quan.
Sau đó tutu trước mộ tôi.
...
Kiếp thứ hai, tôi là tiểu thư phủ Thừa tướng, Liễu Như Chỉ. Còn cậu ấy là Hàn Thịnh, một thư sinh bần cùng.
Do hạn hán kéo dài, nên tôi đứng ra tổ chức phát cháo cho người dân thì gặp được cậu ấy.
Cậu ấy đến Bắc Kinh để ứng thí, nhưng trên đường bị trấn lột không còn đồng nào.
Tôi đã đưa cho cậu ấy một túi tiền.
Sau này, phủ Thừa tướng dính líu đến một vụ án tham nhũng, cả gia tộc bị phán x.ử.t.ử. Không một ai thoát.
Cậu ấy đã đến khu mộ tập thể, mang thi hài tôi về an táng và lập bài vị.
Về sau, cậu ấy thành quan, dần dần thăng tiến lên chức Thừa tướng, trên dưới vạn người.
Việc đầu tiên cậu ấy làm sau khi nhậm chức là lật lại vụ án tham nhũng xưa kia, thanh trừng triều đình.
Cậu ấy không tha cho bất kì ai có liên quan đến vụ vu khống năm đó.
Sau khi lấy lại thanh danh cho Liễu gia, cậu ấy từ chức không một chút do dự.
Ngày hôm sau, người ta phát hiện cậu ấy uống thuốc độc tutu, trong tay vẫn còn ôm bài vị của tôi.
…
Kiếp thứ ba, tôi là công chúa hoà thân An Ninh, cậu ấy là tướng quân hộ tống Lăng Thiếu Vân.
Lúc còn nhỏ, cậu ấy ăn xin rồi trộm bánh hấp bị người ta đánh trên phố.
Khi tôi đi vi hành thì thấy cảnh tượng này, lòng tôi xót xa.
Cậu ấy được tôi cứu, tôi sai người băng bó vết thương và cho một túi tiền.
Cậu ấy ngây người hỏi tôi là ai, tôi mỉm cười và nói cho cậu ấy biết danh tính của mình.
"Nếu muốn báo đáp ân tình này thì hãy nỗ lực trở thành người tài giỏi để bảo vệ đất nước".
Sau này, cậu ấy gia nhập quân đội và phấn đấu hết mình để trở thành vị tướng quân trẻ tuổi nhất đương triều.
Nhưng lần gặp thứ hai của chúng tôi cũng là lần cuối.
Sau khi tôi đi hoà thân, cậu ấy xin được trấn giữ biên cương để phòng chống giặc ngoại xâm.
Vài năm sau, tin tôi lâm bệnh nặng và qua đời đã truyền về kinh đô.
Cậu ấy giao lại binh phù và xin từ chức.
Cậu ấy không tin vào thần thánh, nhưng cậu ấy lại Tam Bộ Nhất Bái (đi 3 bước lạy 1 lạy) 90.000 bậc thang lên Bồng Lai Các.
Theo dân gian, nếu tín đồ leo lên được Bồng Lai Các, các vị thần sẽ ban cho một điều ước.
Khi lên tới Bồng Lai Các, thân thể cậu ấy không còn sức, gần như là ngất đi.
Cậu ấy loạng choạng bất ngờ khuỵu xuống, trán đẫm m.á.u.
"Nếu ông trời có mắt, tôi nguyện cho đi tất cả những gì mình có để đổi lấy kiếp sau bình an cho công chúa An Ninh".
Tôi không biết tại sao linh hồn của tôi lại mắc kẹt với cậu ấy. Cũng không biết tại sao mình lại có được ký ức của 2 kiếp trước.
Trước khi cậu ấy tắt thở, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm.
"Tiểu công chúa, nếu kiếp sau có duyên gặp lại, xin hãy để ý đến anh một lần nữa có được không?"
Linh hồn tôi run rẩy, nước mắt tôi đã cạn kiệt.
"Kiếp sau, anh sẽ mãi là người em yêu".
Nhưng cậu ấy không nghe thấy được nữa. Cậu ấy nhắm mắt lại, linh hồn bắt đầu tan biến.
Trước khi tôi tan biến theo, tôi dường như nghe thấy một tiếng thở dài xa xăm.
10.
Hoá ra cuộc sống bình yên, vui vẻ, suôn sẻ và thuận buồm xuôi gió của tôi là do cậu ấy khom lưng cầu xin ông trời suốt 3 kiếp để có được.
Có lẽ ông trời thương xót cậu ấy và định cho chúng tôi là thanh mai trúc mã kiếp này, duyên phận là một cặp trời sinh.
Nhưng tại sao Trình Đề lại xuất hiện?
Ông trời đang thương xót hay muốn chơi khăm chúng tôi?
Tôi trở thành con rối, bị mắc kẹt trong vòng xoay định mệnh, không thể thoát ra.
Cảm giác bất lực tràn ngập trong tôi. Thế giới một lần nữa rơi vào bóng tối.
Tôi nghe thấy tiếng tích tắc của thiết bị, khó khăn lắm tôi mới mở được mắt và nhìn thấy trần nhà của bệnh viện.
"Ông xã, Mạn Mạn tỉnh lại rồi!"
Đó là giọng của mẹ tôi.
Sau một hồi hỗn loạn, trong phòng bệnh xuất hiện nhiều gương mặt quen thuộc.
Thời gian trôi qua như cả một kiếp người.
Sau đó trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Tống Nghiên Giản.
Quầng thâm lớn, tóc tai bù xù, trông hốc hác và tuyệt vọng.
Hơi thở của tôi đột nhiên trở nên gấp gáp. Tôi mấp máy môi, giọng khàn khàn.
"Cậu là ai?"
Cậu là Tống Nghiên Giản, Đương Quy, Hàn Thịnh hay Lăng Thiếu Vân?
Đồng tử cậu ấy run rẩy, các ngón tay co quắp lại đầy bối rối.
"Mạn Mạn, cậu không nhớ mình à? Mình là Tống Nghiên Giản, A Giản thanh mai trúc mã của cậu..."
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Vẻ mặt hoảng sợ của cậu ấy mờ dần đi, tôi không nghe được âm thanh nào nữa.
Tôi đau đơn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn rơi.
Tôi là người duy nhất có được ký ức của 3 kiếp trước.
11.
Thì ra gốc rễ của mọi sự đau khổ của tôi là lời hứa hẹn ở kiếp trước.
"Kiếp sau, anh sẽ mãi là người em yêu".
Cho nên từ khi sinh ra trên cuộc đời này, tôi đã được định phải yêu Tống Nghiên Giản.
Dù cho cậu ấy phá huỷ hết thảy ước hẹn này đến lần khác, tự tay phủ bỏ tình bạn thời thơ ấu của chúng tôi.
Dù cho cậu ấy làm tim tôi tan nát.
Dù cho tôi nhìn thấy cậu ấy yêu một người khác.
Dù cho tôi hèn mọn níu kéo tình cảm.
Tôi vẫn yêu cậu ấy.
Tôi lực bất tòng tâm.
Đây là định mệnh của tôi ư?
Tôi siết chặt ga giường, cảm nhận nỗi đau từ lòng bàn tay.
KHÔNG!
Cho tôi nhớ lại ký ức kiếp trước, ông trời đang nhắc khéo rằng kiếp này tôi sẽ bị trói buộc với cậu ta đến hết đời sao?
Cậu ấy đã c.h.ế.t. vì tôi nên tôi nợ cậu ấy.
Nhưng tại sao?
Tại sao chỉ có mình tôi nhớ lại ký ức 3 kiếp trước?
Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu gánh nặng này?
Trong kiếp đầu tiên, tôi là nữ y sĩ tốt bụng đã cứu được vô số người.
Kiếu thứ hai, tôi là tiểu thư phủ Thừa tướng, lương thiện được mọi người yêu mến.
Ở kiếp thứ ba, tôi là công chúa An Ninh, quan tâm đến dân chúng và tự nguyên cống hiến cuộc đời cho đất nước.
Nhưng số phận cả 3 kiếp của tôi luôn là một cái c.h.ế.t.. bi thảm. Tôi đã làm sai điều gì?
Rõ ràng đây là sự bất công của ông trời!
Nếu thật sự có luân hồi.
Thì tôi xứng đáng có một gia đình hạnh phúc và một cuộc sống êm đềm ở kiếp này.
Nhưng không ai cho tôi điều đó!
12.
Tôi từ từ mở mắt ra, nỗi ám ảnh bấy lâu nay đã được giải toả.
Đôi mắt Tống Nghiên Giản đỏ ngầu vì hoảng sợ, run rẩy nói.
"Mạn Mạn, mình đi gọi bác sĩ!"
Cậu ấy vội quay người chạy đi.
"Mình đồng ý từ bỏ học bổng".
Cậu ấy chợt dừng và quay người lại.
Đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ run lên, cậu ấy đứng hình nhìn tôi ngơ ngác.
"Mạn Mạn, mình xin lỗi..."
Tôi không nhìn cậu ấy nữa mà quay đầu nhìn cây xanh ngoài cửa sổ.
Một con chim sẻ bay qua, dừng lại bên bệ cửa sổ một rồi rồi bay đi không quay đầu lại.
Tôi nói một cách bình tĩnh.
"Chúng ta quen biết nhau đã tổng 17 năm. Tôi đã luôn thích cậu và chưa bao giờ muốn rời xa cậu".
"Đối với cậu, lời hứa cưới tôi chỉ là một câu nói đùa của trẻ con, nhưng tôi luôn tin vào lời nói đó. Nghe có nực cười không chứ?"
Cậu ấy cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống, tấm lưng thẳng thường ngày giờ lại hơi cong.
Giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống, không thể thở được. Tình cảm tôi dành cho cậu ấy như một gánh nặng trong lòng cậu ấy.
"Từ giờ tôi sẽ không thích cậu nữa".
Tống Nghiên Giản ngẩn đầu lên và mơ hồ nhìn tôi, đôi mắt đau đớn.
Tôi đã thực hiện lời hứa ở kiếp trước.
Chỉ là kiếp này cậu ấy không còn cần tình yêu của tôi nữa.
Điều cậu ấy cần chính là sự từ bỏ của tôi, và lời chúc phúc cho cậu ấy và người khác.
Vậy thì việc chấm dứt hoàn toàn cái thứ gọi là "duyên trời định" ở kiếp này hãy để cho tôi thực hiện.
Người phù hợp với cậu ấy chưa bao giờ là tôi.
Tống Nghiên Giản trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một câu xin lỗi.
Tôi nhắm mắt lại, giọng điệu bình tĩnh.
"Không cần phải xin lỗi. Dù cho tôi từ bỏ học bổng thì chưa chắc chúng sẽ được trao cho Trình Đề. Suy cho cùng, không phải cứ gia cảnh khó khăn là nhận được".
"Nếu cô ấy muốn học cùng trường với cậu, thay vì chầu chực học bổng, thì cậu nên tận dụng thời gian để nâng cao thành tích của cô ấy lên".
Cậu ấy nhìn tôi một lúc lâu, đôi mắt đầy phức tạp.
"Mình xin lỗi".
Nghĩ đến ký ức kiếp trước, lòng tôi vẫn đau nhói.
Nhưng cậu ấy là Tống Nghiên Giản, không phải Đương Quy, Hàn Thịnh hay Lăng Thiếu Vân.
Mà tôi cũng không phải là Tạ Kiều, Liễu Như Chỉ hay An Ninh nữa.
Như cậu ấy mong muốn, việc tôi từ bỏ học bổng sẽ cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng của mối quan hệ nhân quả giữa chúng tôi.
Tôi chọn cách buông bỏ và chiều theo những gì mà cậu ấy muốn.
"Tống Nghiên Giản, chúng ta chấm dứt tại đây".
Tôi không nợ cậu ấy bất cứ điều gì ở bất kỳ kiếp nào cả.
13.
Sau khi xuất viện, tôi quyết định dưỡng thương và tự học tại nhà.
Dù sao tôi cũng đã học xong chương trình cuối cấp, bây giờ tôi chỉ cần ôn thi thôi.
Châu Mộng Khê ngày ngày đều qua nhà tôi, giúp tôi mang bài tập và bài kiểm tra mà giáo viên phát ra.
Cậu ấy rất cẩn thận và ngăn không cho tôi và Tống Nghiên Giản có cơ hội gặp nhau.
Cậu ấy sợ "não yêu đương" của tôi lại xuất hiện và tôi lại đau lòng vì Tống Nghiên Giản. Sau nhiều lần thề thốt, cuối cùng cậu ấy cũng tin rằng tôi không còn thích Tống Nghiên Giản nữa.
Chu Mộng Khê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"May là cậu đã tỉnh ngộ, chứ lần trước cậu vì hắn mà hành hạ bản thân mình người không ra người, quỷ không ra quỷ. Làm mình sợ c.h.ế.t. khiếp!"
"Có vẻ vụ tai nạn kia đã chữa lành não cậu, tốt lắm"
Tôi: .......
Một chân bước vào Cửa Quỷ Môn quan cũng là điều tốt sao?
Cậu ấy tiếp tục buôn chuyện với tôi.
Ví dụ như, sau khi họp xem xét lại, nhà trường quyết định đưa suất học bổng kia cho học sinh khác.
Trình Đề không lấy được nên nằm trên bàn khóc cả ngày.
Tống Nghiên Giản khuyên cô ấy nên tập trung ôn thi cho kỳ thi đại học, nhưng cô ấy lại cho rằng cậu ấy đang mỉa mai mình mà làm ầm lên.
Bạn cùng lớp ngồi cắn hạt dưa hóng hớt.
Tuy nhiên sau vài ngày, cô ấy dường như đã buông bỏ chuyện học bổng. Cô ấy bắt đầu chăm chỉ học tập và Tống Nghiên Giản đã kèm cô ấy.
Châu Mộng Khê có chút tức giận, cầu cho cả hai rớt đại học.
Tôi chỉ cười nhạt rồi lại lao đầu vào đống đề cương.
Chuyện của họ không còn liên quan gì đến tôi nữa.
...
Kỳ thì tuyển sinh đại học đã đến, tôi đến địa điểm thi khá sớm.
Không ngờ lại gặp được Tống Nghiên Giản.
Hai tháng không gặp, cậu ấy đã gầy đi rất nhiều, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cậu ấy đứng hình tại chỗ. Đôi mắt nhìn tôi không chớp, nhưng thể tôi chỉ là ảo ảnh trướt mặt cậu ấy.
Tôi gật đầu trước.
"Tống Nghiên Giản, đã lâu không gặp".
Hàng lông mi run rẩy, cổ họng nghẹn lại. Sau vài giây, cậu ấy nói được 2 chữ.
"Mạn Mạn..."
Tôi không muốn nói nhiều nên quay đầu đi trước.
"Đến giờ vào phòng thi rồi, tôi đi trước".
"Khoan đã!"
Tôi mới đi được hai bước thì cậu ấy chặn tôi lại, tôi buộc phải dừng lại.
"Còn gì nữa không?"
Cậu ấy nhìn tôi một hồi lâu, nhếch khoé môi và nở một nụ cười gượng ngạo với tôi.
"Mình chúc cậu may mắn trong kỳ thi tuyển sinh đại học".
Tôi im lặng hai giây, sau đó trả lời.
"Cậu cũng vậy".
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, chỉ còn lại sự lịch sự và nhẹ lòng.
Tôi bình tĩnh bước về phía trước và không quay đầu lại.
Tôi không hề biết, cậu ấy đứng phía sau, nhìn tôi rất lâu. Gương mặt đầy vẻ bối rối, che giấu sự hối hận.
14.
Sau khi công bố điểm thi đại học, tôi đứng thứ hai trong thành phố.
Tôi có thể lựa chọn bất kì trường nào để học.
Châu Mộng Khê làm bài tốt hơn dự kiến, hơn hẳn 30 điểm so với bài thi thử. Vẫn đậu vào nguyện vọng 1.
Tống Nghiên Giản phong độ không tốt, nhưng vẫn đủ điểm đậu đại học.
Tuy thành tích Trình Đề có cải thiện, nhưng vẫn không đủ để vào Đại học Thanh Hoa.
Châu Mộng Khê cau mày.
"Tống Nghiên Giản sẽ không từ bỏ Đại học Thanh Hoa chỉ vì Trình Đề chứ?"
Tôi choáng váng.
Vào năm đầu cấp 3, bố mẹ hai bên đã cùng nhau bàn bàn cho chúng tôi đi du học.
Theo dự định của họ, sau khi thi đại học xong, chúng tôi sẽ du học ở nước ngoài ngành quản trị kinh doanh.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ quay về để tiếp quản công ty gia đình.
Tôi không phản đối kế hoạch này.
Bố mẹ đã từng hỏi qua về mong muốn của tôi. Dù tôi có chọn ngành khác hoặc công việc khác trong tương lai, họ vẫn sẽ ủng hộ tôi.
Tôi thật sự muốn học cách vận hành công ty.
Nhưng ngày hôm đó, Tống Nghiên Giản lại im lặng bất thường.
Mọi người điều thấy cậu ấy kỳ lạ.
Một lúc sau, cậu ấy ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự quyết tâm.
"Bố mẹ, con xin lỗi. Con muốn ở lại đây học ngành khoa học máy tính".
"Đây là mong ước của con từ nhỏ đến giờ".
Khi cậu ấy nói những lời này, ánh mắt sáng rực lên.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy.
Bố mẹ Tống nhìn nhau, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc.
Sau đó, họ hỏi tôi nghĩ sao về chuyện này.
Tôi chưa bao giờ muốn rời xa cậu ấy nên tôi đã chọn cùng vào Thanh Hoa với cậu ấy không một chút do dự.
Dù sao Đại học Thanh Hoa cũng có khoa quản trị kinh doanh.
Vẻ mặt bố tôi lúc đó hơi tệ, mẹ tôi thì thở dài. Dương như họ đang ngầm thể hiện sự bất lực của mình.
Bố mẹ Tống vẫn bàn chuyện với bố mẹ tôi.
"Từ giờ công ty chúng tôi sẽ nhờ vào Mạn Mạn. Không thể trông cậy vào thằng nhóc này được!".
"Ấy ấy ấy, ông muốn bóc lột con gái rượu của tôi sao?"
Lúc đó, tôi và Tống Nghiên Giản nhìn nhau mỉm cười.
Cậu ấy đã trút bỏ được những lo lắng, nụ cười lại hiện trên môi như mong đợi một tương lai tốt đẹp
...
"Mạn Mạn, dựa vào từng ấy năm quen biết cậu ta, cậu nghĩ Tống Nghiên Giản có não yêu đương không?"
Giọng nói của Châu Mộng Khê kéo tôi ra khỏi ký ức năm xưa.
Tôi lắc đầu.
"Cậu ấy từng nói ước mơ của mình là vào Đại học Thanh Hoa, cậu ấy sẽ không để bất cứ thứ gì cản bước thực hiện ước mơ của mình".
"Vậy thì tốt. Dù mình ghét cậu ta nhưng mình không muốn thấy cậu ấy đánh đổi tương lai của bản thân".
Tôi mỉm cười và liếc nhìn cô ấy. Cô nương này đúng là khẩu xà tâm Phật.
"Mạn Mạn, còn cậu thì sao? Cậu cũng vào Đại học Thanh Hoa à?"
Tôi dừng suy nghĩ, nhìn cô ấy rồi mỉm cười chậm rãi.
"Không, mình sẽ đi du học".
Đại học Thanh Hoa là ước mơ của Tống Nghiên Giản, chứ không phải tôi.
Sau khi tỉnh lại sau vụ tai nạn ô tô, tôi đã nói với bố mẹ về quyết định của mình.
Tôi muốn học quản trị kinh doanh ở nước ngoài, giống như dự định ban đầu của họ.
Đây mới là điều mà tôi thực sự muốn.
Họ nhìn tôi phức tạp, cuối cùng thở dài và ôm tôi vào lòng.
"Thằng nhóc ranh Tống Nghiên Giản đúng là đồ xui xẻo".
"Con gái của chúng ta nên được thoải mái tự do tự tại. Con không nên bị gò bó bởi bất kỳ ai hoặc điều gì. Hãy làm nhưng gì mà con muốn, bố mẹ sẽ luôn ủng hộ con".
Tôi nộp đơn vào một trường đại học ở người ngoài, kết quả kỳ thi đại học trong nước được tính là hồ sơ bổ sung.
May mắn, họ chấp nhận hồ sơ của tôi.
Tiếp theo là một hành trình mới chỉ thuộc về riêng tôi.
15.
Rất ít người biết về chuyện tôi đi du học, kể cả Tống Nghiên Giản.
Thật ra không phải là tôi cố ý giấu.
Nhưng cả Châu Mộng Khê và bố mẹ tôi đều kín tiếng về chuyện này. Họ sợ cậu ấy lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vừa bất lực lại vừa cảm động.
Thôi thì cứ để cho họ đang trút giận thay tôi vậy.
Ngày tôi bay lại tình cờ là ngày họp lớp. Tôi đã từ chối lời mời của lớp trưởng.
Tống Nghiên Giản gửi tin nhắn cho tôi.
[Mạn Mạn, sao cậu không đến? Vì mình đúng không?]
Thực ra trong thời gian qua cậu ấy vẫn thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho tôi.
Vào ngày có kết quả, cậu ấy đã hỏi tôi có muốn vào Đại học Thanh Hoa không.
Tôi đã không trả lời cậu ấy. Bây giờ cũng vậy.
Chính cậu ấy là người đã từ bỏ tình bạn của chúng tôi. Giờ thì không cần phải chào hỏi nhau nữa đâu.
...
Chuyến bay cất cánh lúc nửa đêm, tôi cảm thấy buồn ngủ trong phòng chờ.
Tôi lướt qua vòng bạn bè, bài đăng của Trình Đề hiện lên.
[Anh bằng lòng từ bỏ Đại học Thanh Hoa vì em, nên em bất đăc dĩ sẽ làm bạn gái của anh! (Icon tự hào)]
Đi kèm là hình ảnh bàn tay mảnh khảnh và trắng trẻo, trên mu bàn tay có một nốt ruồi nhỏ.
Bàn tay đã nắm tay tôi vô số lần, cuồi cùng cũng đã nắm tay người khác.
Đầu ngón tay tôi run tẩy, trong giây lát tim tôi đập nhanh không kiểm soát.
Anh ấy vẫn từ bỏ Đại học Thanh Hoa vì Trình Đề.
Tôi đã nhìn thấy rõ. Chàng trai trẻ nói về giấc mơ của mình với đôi mắt kiên định đã không còn nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào man hình cho đến khi đôi mắt cay xè.
Đột nhiên tôi cười lớn.
Tôi thương tiếc cho chàng trai có đôi mắt sáng ngời trong ký ức.
Đã đến lúc kết thúc tình yêu tôi dành cho cậu ấy.
Một sợi chỉ dường như đứt trong tâm trí tôi.
Những xiềng xích vô hình trói buộc tôi dần biến mất.
Tim tôi như được truyền vào một nguồn sinh lực mạnh mẽ.
Tay tôi run run đặt lên tim.
Vào lúc này, cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được quyền chủ động trong kiếp này.
Không còn nhân quả luân hồi từ những kiếp trước nữa.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ chỉ là Chúc Mạn. Và chỉ là Chúc Mạn mà thôi.
Tôi tắt điện thoại và bước đi mà không ngoảnh lại.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, tôi dường như biến thành một chú chim.
Được tự do và không bị ràng buộc.
Bay đến một tương lai mà tôi hằng mong đợi.