• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vuột khỏi tầm tay (2 Viewers)

  • Phần III

16. (Từ chương này trở đi sẽ là góc nhìn của Tống Nghiên Giản. Cách xưng hô cũng sẽ thay đổi cho đến hết truyện)

Vào ngào họp lớp, mọi người nâng ly chúc mừng tôi.

Chúc mừng tôi đã đậu Đại học Thanh Hoa.

Người bạn học cùng lớp nhận được học bổng cũng đến.

Cô ấy không cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Cô ấy vừa đi du lịch về và ai trong lớp cũng ghen tị với cô ấy.

Cô ấy mỉm cười và nheo mắt nhìn tôi.

"Mình thật sự may mắn. Nếu Chúc Mạn không từ chối học bổng, thì mình đã không được như ngày hôm nay".

Mọi người sửng sốt một lúc, rồi thở dài.

"Mình cảm thấy có lỗi với cậu ấy quá. Nhưng xem ra học bá cũng chẳng quan tâm đến chuyện này nữa đâu".

"Đúng vậy, sau khi biết điểm thi xong. Cậu ấy muốn vào trường nào mà chẳng được? Trong khi tụi mình không học giỏi bằng cô ấy".

"Lớp trưởng, tại sao hôm nay cô ấy không tới?"

Lớp trưởng nhún vai.

"Cậu ấy nói hôm nay có việc bận nên không đến được".

"A, thật đáng tiếc..."

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi trong giây lát.

Mạn Mạn, có phải vì anh mà em không đến?

Tôi lấy điện thoại ra và nhìn lịch sử tin nhắn vài ngày trước.

Dựa theo cảm tính, tôi đã hỏi cô ấy có vào Đại học Thanh Hoa không.

Cô ấy không trả lời.

Đã lâu rồi cô ấy đã không trả lời tin nhắn của tôi.

Trái tim tôi trật nhịp, sự hoảng loạn âm ỉ bùng nổ.

Cô ấy chỉ giận tôi thôi. Sau một thời gian...

Nhưng sau một thời gian nữa thì sao?

Chính tôi đã làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác.

Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa.

Tôi tắt điện thoại và nhắm chặt mắt lại.

Đừng bao giờ cảm thấy hối tiếc quyết định của bản thân.
...
Tôi đã tỏ tình với Trình Đề.

Cô ấy rất vui nhưng lại nói không muốn yêu đương khác trường, dù chỉ là 2 trường trong cùng thành phố.

Cô ấy cảm thấy không an toàn.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, có chút mất mát.

Nhưng cô ấy đột nhiên khóc toáng lên.

"Anh không thương em!"

Cổ họng tôi khô khốc đến nổi tôi không thể tin được những lời mình sắp nói.

"Được rồi, anh sẽ không vào Đại học Thanh Hoa nữa".

Nói xong những lời này, trong đầu tôi chợt vang lên một tiếng "bốp".

Giống như có gì đó đã vỡ tan.

Trong phút chốc, tim tôi đau nhói, khó thở, mắt tôi đau nhức.

Một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy tôi, như thể một điều gì đó quý giá đang rời bỏ tôi.

Nhưng tôi không thể níu giữ nó lại.

17.
Bố nhìn tôi với ánh mắt căm ghét.

"May là Mạn Mạn đã đi du học và không còn liên quan tới con nữa. Nếu không bố không còn mặt mũi nào dám gặp gia đình bên đó".

Tim tôi chợt thắt lại, tôi ngẩng đầu lên.

Cô ấy đã đi du học?

Tại sao em lại lặng lẽ rời đi? Tại sao em không nói cho anh biết?

Tôi loạng choạng lấy điện thoại.

Mẹ tôi giật lấy điện thoại trên tay tôi, trên mặt không còn vẻ nhân hậu nữa. Chỉ còn lại sự thất vọng.

"Vì cô gái Trình Đề đó, con đã phớt lờ mối giao hảo của hai bên gia đình".

"Nếu con còn lương tâm thì đừng làm phiền con bé nữa".

Tôi cảm thấy mình như đang rơi vào một hầm băng.

Đúng vậy, tôi không có quyền làm phiền cô ấy.

Tôi đã đẩy cô ấy ra xa bằng chính đôi tay này.

Tôi đã từ bỏ chuyên ngành khoa học máy tính và chọn học quản trị kinh doanh.

Chàng trai trẻ tuổi tràn đầy ước mơ. Đã tự kết liễu bản thân.

18.
Sau khi tôi và Trình Đề quen nhau, mọi người đều nói chúng tôi là một cặp tiên đồng ngọc nữ.

Bạn cùng phòng với cô ấy khen tôi là hình mẫu bạn trai lý tưởng.

Sáng nào cũng đưa bữa sáng, cùng đi học cùng tan học, nhớ rõ từng ngày kỷ niệm.

Chúng tôi dính lấy nhau cả ngày.

Tôi dẫn cô ấy đi mua sắm, đi du lịch và ăn đủ món ngon trên đời.

Vòng bạn bè của tôi tràn ngập những bức ảnh tôi và Trình Đề chụp chung với nhau.

Một bạn học cấp 3 đã gửi cho tôi một tin nhắn.

[Mình từng cho rằng cậu và Chúc Mạn là một nửa của nhau, nhưng không ngờ bây giờ cậu và Trình Đề lại yêu đương]

[Trông hai cậu hạnh phúc lắm. Mình chúc cậu luôn gặp may mắn]

Tôi gõ chữ "Cảm ơn" nhưng không thể bấm nút gửi.

Đầu ngón tay tôi run lên khi nhìn thấy cái tên quen thuộc đó, trái tim tĩnh lặng bỗng đập mạnh. Tôi thở gấp.

Tôi mở vòng bạn bè của Chúc Mạn và không thấy cô ấy cập nhật nhiều như trước nữa.

Lần nào cô ấy cũng chỉ đăng ảnh phong cảnh, không có tấm nào có mặt cô ấy.

Tôi gần như phát điên, ngày nào cũng lướt qua vòng bạn bè của cô ấy từ đầu đến cuối.

Giống như một tên biến thái thích theo dõi.

Tôi biết mình không nên làm vậy, nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình lại.

Trong mắt người khác, tôi là người bạn trai hoàn hảo của Trình Đề.

Nhưng không ai biết tôi cảm thấy mệt mỏi như thế nào.

Cô ấy muốn ăn uống lành mạnh và nhờ tôi mang bữa sáng cho cô ấy lúc 7 giờ hàng ngày.

Cô ấy muốn ăn Malatang(*) ở khu phía nam thành phố nên tôi lái xe từ bắc xuống nam để mua cho cô ấy vào một ngày mưa gió.
(*): là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.

Cô ấy muốn những chiếc túi xách và quần áo sang trọng, tôi đã mua cho cô ấy.

Ngày kỉ niệm và ngày lễ không bao giờ thiếu quà cáp.

Nhưng cô ấy lại không nhớ sinh nhật của tôi.

Cô ấy nhẹ nhàng nói.

"Chỉ là một ngày sinh nhật thôi mà, năm nào mà chẳng có".

Ngày hôm sau tôi nhận được một chiếc khăn quàng cổ.

Cô ấy mỉm cười và đưa nó cho tôi.

"Làm sao em có thể quên sinh nhật của anh được? Chỉ là em muốn làm anh bất ngờ mà thôi"

"Em tự đan từng mũi một nên mất hơi nhiều thời gian!"

Khoé môi tôi giật giật, tôi cảm thấy thật bất lực.

Cô ấy quên rằng cô ấy đang giữ thẻ của tôi.

Hôm qua, tôi nhận được tin nhắn tự động của ngân hàng cho đơn hàng khăn quàng cổ 29.9 NDT.

Tôi không muốn vạch trần cô ấy. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Vô cùng mệt mỏi.

Vì tôi tiêu quá nhiều tiền nên bố mẹ tôi đóng băng thẻ lại và nói.

"Từ giờ trở đi, con có thể tự đi làm kiếm tiền nếu muốn nuôi bạn gái".

Sắc mặt Trình Đề trở nên xấu xí khi cô ấy phát hiện ra điều này. Cô ấy liên tục phàn nàn với tôi.

"Bố mẹ anh làm vậy là có ý gì? Họ nghĩ em thực dụng sao?"

"Tiền anh nuôi bạn gái của mình có gì là sai?"

"Anh mới xài có nhiêu đó mà đã để bố mẹ đóng băng thẻ rồi. Cậu ấm như anh thật là hèn nhát!"

"Tiền của bố mẹ sớm muộn gì mà chẳng thuộc về anh? Tiêu mới có tý mà đã trách phạt? Họ giữ lại tiền để làm gì?"

Tôi không nhịn được nữa.

"Đủ rồi, bố mẹ tôi không có làm gì sai cả!"

Trình Đề nghi hoặc nhìn tôi, đôi mắt đẫm lệ.

"Ý anh là lỗi của em? Anh cũng nghĩ em không nên xài tiền của anh có đúng không?"

Càng nói cô ấy càng xúc động, không ngừng nói tiếp.

"Tôi nghĩ anh hối hận, hối hận vì đã không chọn ở bên Chúc Mạn. Cô ấy nhất định sẽ không cần phải tiêu tiền của anh có phải không?"

"Bố mẹ anh chưa bao giờ chấp nhận tôi. Con dâu duy nhất trong lòng họ chính là Chúc Mạn. Ai cũng cho rằng hai người mới xứng đôi vừa lứa. Tôi chỉ là kẻ xen vào, nhưng đừng quên chính anh mới là người muốn ở bên tôi ngay từ đầu!"

"Nếu như anh thích thì đi tìm Chúc Mạn xem thử cô ta có thèm ở bên anh không!"

Cô ấy vừa chạy vừa khóc.

Tôi không đuổi kịp, hai tay ôm lấy mặt.

Trái tim tôi hụt hẫng. Tôi không thể nghĩ thông suốt.

Liệu tôi có hối hận không?

Có một cảm giác lạnh lẽo ở cằm, tôi lấy tay quẹt đi.

Thì ra là tôi khóc.

Ngực tôi như bị một tảng đá đè lên, không thở nổi.

Nụ cười, niềm vui và nỗi buồn của Chúc Mạn lại hiện lên trong tâm trí tôi.

Từng tế bào trong cơ thể tôi đang hét lên.

Rằng tôi thật sự rất hối hận.

19.
Bạn cùng phòng của Trình Đề gọi tôi, nói rằng cô ấy say rượu ở quán bar và nhờ tôi đến đón.

Giống như một cái máy, tôi lái xe đến đó với vẻ mặt vô cảm.

Người cô ấy nồng nặc mùi rượu và lảo đảo bước tới chỗ tôi.

"Tống Nghiên Giản, em biết anh sẽ đến mà. Anh vẫn còn yêu em có phải không?"

Tôi mím môi, đỡ cô ấy vào xe rồi thắt dây an toàn cho cô ấy.

Tôi vẫn không nói một lời.

Sự im lặng bao trùm chúng tôi, suốt chặng đường không ai nói với ai lời nào.

Chúng tôi bị một chiếc ô tô chặn đường.

Bấm còi mấy lần, nhưng chiếc xe đó vẫn không có ý định nhường đường.

Trình Đề đột nhiên tháo dây an toàn, xuống xe, tức giận đi tới gõ cửa sổ xe kia.

"Anh lái đi chỗ khác được không? Anh không thấy bạn trai tôi bấm còi nãy giờ sao?"

"Anh bị điếc à?"

Những lời trách mắng của cô ấy ngày càng trở nên gay gắt.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy và thấy cô ấy ngày càng lạ lẫm.

Cô gái vui tươi hoạt bát có thể nói được những lời này sao?

Cửa xe mở ra, một người đàn ông lực lưỡng cầm gậy bước ra.

Sắc mặt hắn hầm hố, nhìn chằm chằm Trình Đề. Cơ bắp căng cứng như thể bong bóng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Lòng tôi thắt lại, tôi nhanh chóng xuống xe kéo Trình Đề về phía sau.

"Xin lỗi anh, bạn gái tôi say rồi nên không tỉnh táo cho lắm".

Anh ta khịt mũi, đôi mắt tràn ngập sự giận dữ.

"Vợ tao ngoại tình rồi bắt tao đổ vỏ. Bây giờ tao không còn gì cả. Mày nghĩ tao có cần nghe mày xin lỗi không?"

Anh ta đẩy tôi, giơ gậy lên và đánh vào lưng tôi.

Mặt Trình Đề tái nhợt, cô ấy hét lên và bỏ chạy.

Tôi ôm chặt người anh ấy và bị đánh mạnh vào sau gáy.

Tôi ngã xuống đất, tầm nhìn mờ dần đi.

Hình ảnh cuối cùng là bóng lưng của Trình Đề khi cô ấy loạng choạng bỏ đi.

Người đàn ông kia nhìn tôi với vẻ thương hại. Anh ta cười giễu cợt.

"Có vẻ mắt nhìn người của mày cũng không tốt lắm".

Vị máu trào lên từ cổ họng, tôi từ từ nhắm mắt lại.

Có lẽ đây chính là quả báo của tôi.

20.
Đầu tôi đau như muốn nổ tung.

Tôi tỉnh dậy nhưng tôi bối rối hơn bao giờ hết.

Tôi là ai?

Là Đương Quy, Hàn Thịnh hay Lăng Thiếu Vân?

Tôi đau đớn, cảm giác như tim tôi tan vỡ thành nhiều mảnh.

Tôi đau đến mức không thể cử động hay mở miệng nói chuyện.

Những giọt nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi.

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao khi Chúc Mạn tỉnh lại sau vụ tai nạn, cô ấy lại nhìn tôi một cách phức tạp và kỳ lạ như vậy rồi.

Tại sao lúc đó cô ấy hỏi tôi là ai?

Bởi vì tôi cũng như cô ấy, cuối cùng tôi cũng nhớ lại ký ức của 3 kiếp trước.

Cô ấy là nữ y sĩ Tạ Kiều, tiểu thư phủ Thừa tướng Liễu Như Chỉ và công chúa An Ninh.

Cô ấy là tình yêu của cuộc đời tôi.

Tôi nghe thấy tiếng thì thầm của cô ấy ở kiếp trước.

"Kiếp sau, anh sẽ mãi là người em yêu".

Nên kiếp này Chúc Mạn đã thích tôi 17 năm nay.

Thượng đế nhân từ ban cho chúng tôi mối nhân duyên thanh mai trúc mã, một tương lai hạnh phúc và êm đềm.

Nhưng tại sao tôi lại yêu Trình Đề?

Tại sao tôi lại tự tay vuột mất người tôi yêu nhất suốt 3 kiếp qua?

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với tôi như vậy?

Tôi tái mặt vì đau đớn, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Bố mẹ tôi bước vào phòng bệnh. Mắt mẹ tôi đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng trên khoé.

Khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của tôi, bà ấy sợ hãi che miệng lại, nước mắt tiếp tục trào ra.

"Tiểu Giản, con có đau ở đâu không?"

Tôi không thể kìm nén được nữa và bắt đầu khóc như một đứa trẻ trong vòng tay mẹ.

"Mẹ ơi, toàn thân con đều đau, đau đến mức không thở nổi..."

"Con hối hận rồi. Con thật sự hối hận rồi. Con muốn tìm Mạn Mạn, con muốn tìm Mạn Mạn..."

Nhưng tôi vừa bước ra khỏi giường thì đã ngã mạnh xuống đất.

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, bác sĩ cho tôi thuốc an thần.

Tôi mất ý thức một cách tuyệt vọng.

Lạc lối trong bóng tối mù mịt.

21.
Khi tỉnh lại lần nữa và nhìn thấy người trước mặt. Tôi không dám chớp mắt, sợ cô ấy chỉ là ảo giác.

Tôi mở miệng, giọng nói khàn khàn run rẩy vang lên.

"Mạn Mạn, có phải em thật không?"

Chúc Mạn khẽ gật đầu.

"Cậu tỉnh lại là tốt rồi".

Nghe được giọng nói mà tôi khao khát bấy lâu nay, mắt tôi cay xè.

Tôi tham lam ngắm nhìn cô ấy.

Chiếc khăn quàng màu đen, khuôn mặt tươi sáng lúc bây giờ lại trông dịu dàng hơn.

Thời gian qua, cô ấy trông càng quyến rũ hơn.

Cô ấy nói chuyện với tôi từ tốn, giống như đang chào hỏi một người bạn cũ.

"Mẹ cậu có nói qua điện thoại, lúc cậu hôn mê miệng liên tục lẩm bẩm mấy cái tên xa lạ. Mình đoán lúc tỉnh lại chắc là cậu đã nhớ lại ký ức 3 kiếp trước".

Cô ấy nói một cách bình tĩnh, như thể đây không phải là chuyện gì lớn.

Tôi gượng nói.

"Đúng vậy, mình nhớ lại rồi".

Nghe giống như chuyện cỏn con không cần bận tâm.

Sau khi tôi nói xong, giữa chúng tôi có một khoảng lặng dài.

Cô ấy đứng lên, ôm tôi vào lòng rồi nhìn tôi dịu dàng. Đôi mắt vẫn trong veo như nước, khoé mắt như đang cười.

Nhưng tôi không còn nhìn thấy một chút tình cảm nào trong đó nữa.

"Cứ xem đây là một giấc mộng dài đi, thời gian sau rồi cậu cũng sẽ quên thôi. Cậu ráng nghỉ ngơi thật tốt".

Cô ấy thu tay lại và quay người rời đi.

Tôi hoảng sợ nắm lấy cổ tay cô ấy, sự ấm áp từ tay cô ấy khiến trái tim tôi lỗi nhịp.

Tôi không thể kìm được nước mắt.

"Nhưng mình không thể quên được! Phải mất 3 kiếp khổ đau mới có được kiếp này. Vốn dĩ chúng ta là một đôi trời định? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tại sao ông trời..."

Tôi lẩm bẩm trong nước mắt, nắm chặt tay cô ấy như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Chúc Mạn chậm rãi rút tay ra, nhẹ nhàng thở dài.

"Tống Nghiên Giản, chính cậu là người yêu người khác trước mà?"

Tim tôi đập thình thịch, nỗi hối hận sâu sắc gần như nuốt chửng lấy tôi.

Đúng vậy, tôi đã hứa với cô ấy sẽ ngồi chung bàn suốt 3 năm phổ thông. Nhưng cuối cùng tôi lại cố tình thi điểm kém để thoát khỏi cô ấy.

Tôi đã hứa với cô ấy rằng kiếp này chỉ dạy mình cô ấy cưỡi ngựa. Nhưng sau đó lại ngồi chung ngựa với người khác.

Chính tôi đã thất hứa với cô ấy hết lần này đến lần khác...

Đầu ngón tay tôi buông lỏng, tôi nhìn cô ấy rút tay ra. Tôi muốn níu kéo cô ấy, nhưng tay tôi không còn sức nữa.

Ông trời ơi, tôi sẵn sàng cống hiến mọi thứ để có giữ lại cô ấy.

Tôi run rẩy nói.

"Mạn Mạn, xin cậu hãy cho mình một cơ hội nữa. Bất cứ giá nào mình cũng bằng lòng..."

Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi.

"Tống Nghiên Giản, duyên phận chúng ta đã kết thúc từ lâu. Cậu không hiểu à? Tôi không nợ cậu gì cả".

Tôi cười khổ.

Ở kiếp đầu tiên, cô ấy đã cứu sống tôi.

Ở kiếp thứ hai, cô ấy đưa tiền cho tôi để tôi tiếp tục lên kinh thành ứng thí.

Ở kiếp thứ ba, cô ấy đã cứu tôi tránh khỏi bị đập c.h.ế.t.. trên đường.

Chính cô ấy là người đã thay đổi số phận của tôi.

Tôi đã trả ơn cho cô ấy để đền đáp lòng tốt. Thật ra chúng tôi không còn nợ gì nhau nữa.

Nhưng tôi đã tutu và cầu xin ông trời. Và cô ấy đã bước vào vòng luân hồi của tôi.

Cô ấy chưa bao giờ nợ tôi. Nhưng chính cái gọi là tình yêu của tôi đã huỷ hoại cuộc đời cô ấy.

Rõ ràng tôi mới là người nợ cô ấy. Nhưng cô ấy không còn muốn tôi đền đáp.

Cô ấy không còn muốn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi cúi đầu xuống, che đi nước mắt, hít một hơi thật sâu.

"Mạn Mạn, dù kiếp này hay kiếp trước, cậu chưa từng nợ mình gì cả".

Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi chậm rãi đáp.

"Tống Nghiên Giản, chúng ta phải tiến về phía trước và tự mình nắm bắt được hạnh phúc".

"Cậu và Trình Đề, chúc hai người hạnh phúc".

Những giọt nước mắt lại trào ra, tôi cắn môi dưới khiến chúng bật máu.

Cô ấy đã chấp nhận hiện thực từ lâu. Nhưng tôi không cảm thấy hạnh phúc.

Tôi giả vờ bình tĩnh, kìm nén sự đau đớn.

"Chúc Mạn, tạm biệt".

"Tạm biệt".

22.
Sau khi xuất viện, tôi và Trình Đề chia tay.

Cô ấy có gây chuyện đi nữa, tôi cũng không quan tâm.

Để khiến tôi hối hận, cô ấy đã đến quán bar và cuối cùng bị đánh thuốc.

Khi tôi đến, quần áo cô ấy nhăn nhúm, cơ thể đầy những vết mờ ám.

Cô ấy ôm tôi thật chặt.

"Tống Nghiên Giản, em biết anh sẽ tới mà, anh vẫn còn quan tâm em đúng không?"

Tôi kiềm chế sự ghê tởm của mình và đẩy cô ấy ra, giọng nói không còn ấm áp như xưa.

"Đừng chạm vào tôi, người khác gặp nạn tôi cũng sẽ giúp".

"Giờ cô có cần tôi báo án giúp không?"

Trình Đề ngơ ngác nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã.

Cô ấy không tin là tôi thật sự không còn chút tình cảm nào với mình.

"Tống Nghiên Giản, anh không thể làm vậy với tôi!"

Cô ấy hét lên.

Tôi cau mày nhìn cô ấy không đáp.

Vẻ mặt cô ấy điên cuồng. Cô nhẹ nhàng chạm vào bụng mình, nở một nụ cười kỳ lạ và hạnh phúc.

"Đời này anh sẽ không bao giờ thoát khỏi em được đâu. Vì em đang mang thai con của anh".

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy.

Cô ấy nhếch môi nói một cách hờ hững.

"Nếu anh không tin, anh có thể đi xét nghiệm quan hệ huyết thống".

Tôi chán nản ngồi xuống, cảm thấy mệt mỏi.

"Phá nó đi, bao nhiêu tiền cũng được".

Cô ấy vẫy vẫy ngón tay, trông đầy tự hào và vui vẻ.

"Em không cần tiền, em chỉ muốn kết hôn với anh".

Tôi gắt gỏng.

"Không bao giờ!"

Trình Đề khịt mũi, mắt đầy toan tính. Không còn vẻ ngây thơ ngoan ngoãn như trước.

"Nếu anh không muốn, tôi sẽ nói cho cả công ty anh biết. Trong tay tôi giữ rất nhiều hình ảnh giường chiếu của chúng ta. Mỗi ngày gửi 1 tấm cho Chúc Mạn, chắc cô ấy sẽ rất thích, có phải không?"

Tôi thô bạo túm lấy cổ Trình Đề, giận dữ nhìn cô ấy.

"Cô dám!"

Mặt cô ấy tái đi vì thiếu oxy, hai tay vùng vẫy dữ dội.

Tôi tỉnh táo lại và buông tay ra.

Cô ấy ngã xuống đất, vừa ho vừa rơi nước mắt, nhưng vẫn cười một cách điên cuồng.

"Dù sao tôi cũng không còn gì nữa. Nếu được thì anh g.i.ế.t.. tôi đi. Anh không dám, nhưng tôi dám".

Nỗi buồn và sự hối tiếc quấn lấy tôi.

Tôi ghê tởm bản thân tột độ.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Ánh sáng đời tôi đã bị chính tay tôi dập tắt từ lâu.

Dù sao tương lai tôi tăm tối không còn thấy rõ phương hướng nữa.

Nên hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.

23.
Trong tiệc cưới, bố mẹ tôi nét mặt nặng nề, không tươi cười một chút nào.

Chúc Mạn cũng đến, cùng bạn trai mình.

Người đàn ông ấy đẹp trai, ôm chặt cô ấy vào lòng, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Mỗi lần Chúc Mạn nhìn anh ta, anh ta sẽ bất giác mỉm cười.

Tôi bàng hoàng nhìn cảnh tượng này. Lòng đầy chua xót.

Như thể tôi lại mất cô ấy lần nữa.

Tôi vô thức nắm chặt tay người bên cạnh.

Tôi rất ghen tị với người đàn ông kia. Vị trí bên cạnh Chúc Mạn đáng ra phải là của tôi!

Sau khi tuyên thệ xong, Trình Đề ghé vào tai tôi, giọng điệu cực kỳ hung ác.

"Tống Nghiên Giản, nhìn kìa. Chúc Mạn hạnh phúc biết bao sau khi vứt bỏ anh. Nhưng anh chỉ có thể dính chặt với tôi cho đến khi anh mục rữa đến c.h.ế.t."

Gân trán tôi giật giật không kiểm soát, toàn thân tôi cứng đờ. Tôi quay đầu một cách máy móc về phía Chúc Mạn.

Người đàn ông kia đang thì thầm vào tai cô ấy. Chóp tai cô ấy đỏ bừng rồi trừng mắt nhìn anh. Nhưng miệng thì lại cười.

Đã bao lâu rồi tôi chưa thấy cô ấy rạng rỡ như thế này?

Bàn tay nắm chặt của tôi dần thả lỏng.

Tôi nhìn Trình Đề với vẻ mặt khiêu khích.

"Như cô muốn, chúng ta hãy cùng nhau mục rữa đến c.h.ế.t.!"

Cô ấy đơ người.

Nhiếp ảnh gia đã chụp lại cảnh tượng này.

Mọi người trong khán phòng đều vỗ tay chúc mừng.

Chúc Mạn cũng vỗ tay và nhìn lên sân khấu với nụ cười nhạt trên môi.

Cô ấy thật sự chúc phúc cho chúng tôi. Với tư cách bạn bè.

Rõ ràng cô ấy đang nhìn tôi, nhưng tôi không còn là duy nhất trong lòng cô ấy nữa.

Nếu như việc dính chặt với Trình Đề là sự trừng phạt mà ông trời dành cho tôi.

Thì tôi chấp nhận số phận của mình.

Chúc Mạn sẽ được tự do.

Tôi sẵn sàng dùng kiếp này để trả giá.

Miễn là Chúc Mạn có được hạnh phúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom