• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vuột khỏi tầm tay (2 Viewers)

  • Phần V [Ngoại truyện Tống Nghiên Giản x Trình Đề] END

1.
Sau khi kết hôn, Tống Nghiên Giản và Trình Đề không ngủ chung phòng với nhau.

Anh ấy hiếm khi về nhà.

Trình Đề vẫn cho rằng Tống Nghiên Giản thất vọng về mình vì ngày hôm đó cô đã bỏ rơi anh và chạy đi mất.

Chỉ cần cô xuống nước dỗ dành anh, anh chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ đó. Nhưng dù cô ấy nhẹ nhàng hay cố gắng cũng không thành.

Cô nấu súp cho anh để mang lên công ty nhưng bị lễ tân chặn lại. Tống Nghiên Giản không hề chừa cho cô một chút mặt mũi nào.

Cô nấu đồ ăn và ở nhà đợi anh về, nhưng anh lại qua đêm ở ngoài còn đồ ăn đã nguội lạnh.

Gọi điện không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời.

Giống như anh ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy.

Sống như vậy gần 1 tháng, cuối cùng cô cũng không chịu được nữa.

Cô muốn phàn nàn với bố mẹ Tống và nhờ họ khuyên nhủ Tống Nghiên Giản. Nhưng sau đó nhận ra rằng mình không hề có thông tin liên lạc của họ.

Cô tìm đến tận nhà bố mẹ Tống, bảo mẫu thì lại báo họ đã đi công tác ở nước ngoài. Bảo mẫu khinh thường và thương hại nhìn cô. Cô cảm thấy xấu hổ.

Trên đường về, cô tình cờ nhìn thấy Chúc Mạn và Hứa Vọng Thời. Trình Đề gần như nấp đi theo quán tính. Giống như một con chuột chui lủi.

Hai tay họ đan vào nhau, người đàn ông cực kỳ đẹp trai kia quay đầu lại rồi thì thầm vào tai Chúc Mạn. Tai cô ấy đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt anh ta ra với nụ cười trên môi. Bóng lưng của họ đẹp như một bức hoạ.

Trình Đề ngơ ngác nhìn cảnh này, cảm thấy chua xót.

Cô nhớ lại ngày đầu tiên cô đi học ở trường mới. Đứng trên bục giảng, cô nhìn thấy cặp nam thanh nữ tú đẹp đôi nhất lớp. Giữa họ có sự liên kết ngầm và thân mật một cách tự nhiên, như thể không ai có thể chia cắt được họ.

Bạn cùng bạn của cô kể rằng họ là bạn thời thơ ấu, sinh cùng ngày và hầu như dính với nhau mỗi ngày. Người người đều chèo thuyền, cho rằng bọn họ là một cặp đôi trời định.

Trình Đề lộ ra nụ cười khinh thường. Cô nghĩ rằng, không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại mình được.

Lý do cô ấy phải chuyển trường là vì giựt bạn trai của hoa khôi trường. Cô ấy giỏi nhất trong việc thu hút sự chú ý của đàn ông.

Và Tống Nghiên Giản chính là con mồi tiếp theo của Trình Đề.

2.
Bước đầu tiếp xúc với Tống Nghiên Giản được Trình Đề lên kế hoạch cẩn thận.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô vô tình đụng phải anh. Cô ấy vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh, trông giống như một con thỏ trắng vô hại.

Ánh mắt họ chạm nhau, cảm giác như họ đã quen biết đã lâu. Cô nhìn thấy yết hầu của Tống Nghiên Giản di chuyển một cách lộn xộn và anh ấy giơ tay đỡ cô.

"Bạn học Trình Đề, bạn không sao chứ?"

Cô cúi đầu xuống, che đi vẻ mặt đắc thắng, nhẹ nhàng cắn môi.

Từ đó Tống Nghiên Giản biết được gia cảnh của cô khó khăn như thế nào. Nếu không đậu đại học, cô ấy sẽ bị buộc phải kết hôn,....

Vì thế Tống Nghiên Giản đương nhiên đồng ý làm gia sư cho cô. Cô bắt đầu thường xuyên hỏi bài Tống Nghiên Giác, mặc dù bản thân đã biết đáp án.

Đàn ông chỉ thích những cô gái yếu đuối và mang lại cho anh ta cảm giác thành tựu.

Không như Chúc Mạn, một người phụ nữ kiêu hãnh và không hề thua kém đấng mày râu dù chỉ một chút.

Đáng tiếc là Chúc Mạn không hiểu được điều đó.

Trình Đề cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy sự cảnh giác và hoảng sợ trên gương mặt Chúc Mạn.

Cô nghĩ thầm. Cặp đôi trời định sao? Ồ, sao dễ xen vào thế này.

Sau đó cô ấy cảm nhận được ánh mắt ghen tị từ Chúc Mạn.

Ồ, không phải là Chúc Mạn chỉ tốt số thôi sao? Nếu cô sinh ra trong gia đình giàu có như Chúc Mạn, thì Chúc Mạn sẽ không có cửa đấu với cô.

Vì vậy, cô muốn xen vào giữa họ vì ghen tị với Chúc Mạn.

Nhìn thấy Chúc Mạn buồn bã, cô vui sướng một cách bệnh hoạn.

Cô ấy mang trên mình hình tượng đáng yêu và năng động trước mặt Tống Nghiên Giản. Lúc nào cũng phụ thuộc vào anh ấy, khác hoàn toàn so với Chúc Mạn.

Đàn ông tất nhiên thích điều này.

Anh ta và Chúc Mạn đã ở bên nhau hơn 10 năm và họ có mối quan hệ rất gắn bó.

Nhưng nếu ngày nào cũng ăn đi ăn lại một món thì dù có ngon đến mấy cũng sẽ ngán.

Vì vậy sự xuất hiện của Trình Đề thu hút sự quan tâm của Tống Nghiên Giản là điều khó tránh khỏi.

Trình Đề cũng muốn xem Tống Nghiên Giản sẽ chọn ai.

Kết quả anh không ngần ngại từ bỏ tình bạn thời thơ ấu và chọn cô, người mới xuất hiện vào đời anh.

Cô cảm thấy tự hào lẫn mỉa mai.

Tống Nghiên Giản biết rõ Chúc Mạn thích mình, nhưng anh ta vẫn hết lần này đến lần khác làm cô bẽ mặt lẫn buồn bã.

Cô cảm thấy Chúc Mạn không nỡ từ bỏ Tống Nghiên Giản, chỉ cần dỗ dành một chút là cô ấy sẽ tha thứ cho anh.

Nhưng Trình Đề không cho phép điều đó xảy ra. Cô muốn họ cắt đứt hoàn toàn.

Vì thế cô vừa khóc vừa than với Tống Nghiên Giản mình muốn có được học bổng. Anh ấy đã không chút do dự đi tìm Chúc Mạn.

Cô không tin đến mức này rồi mà Chúc Mạn vẫn sẵn lòng tha thứ cho anh ta.

Quả nhiên sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn xe, cô ấy trở thành một người hoàn toàn khác.

Cô ấy đã hoàn toàn buông bỏ Tống Nghiên Giản.

Nhưng con người mà, có không giữ mất lại đi tìm.

Tống Nghiên Giản bắt đầu hoảng loạn và lo lắng. Anh thỉnh thoảng lấy điện thoại ra và nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện với Chúc Mạn. Khi giảng bài cho Trình Đề, anh ấy thường bị phân tâm.

Trình Đề không hề để tâm nữa.

Vì cô ấy đã đạt được mục đích của mình.

Cặp thanh mai trúc mã luôn khiến mọi người ghen tị nay đã trở thành người xa lạ.

Cô cảm thấy mình đã đánh bại Chúc Mạn.

Cơ mà xin lỗi, nếu Tống Nghiên Giản thực sự kiên định với tình cảm của mình dành cho Chúc Mạn. Thì ngay cả cô cũng không thể xen vào giữa họ được.

Cho nên dù không phải Trình Đề, sau này cũng sẽ có Trương Đề, Lý Đề khác.

Tống Nghiên Giản và Chúc Mạn vốn không thể ở bên nhau lâu dài.

Vì vậy cô coi như mình đã giúp Chúc Mạn. Đau một lần rồi thôi.

3.
Sau khi tốt nghiệp, cô mong chờ Tống Nghiên Giản sẽ tỏ tình với mình. Vì cô mà anh ấy đã phải trả quá cái giá quá đắt nên không thế nào anh ta buông tay cô được.

Trình Đề yêu cầu anh từ bỏ Đại học Thanh Hoa. Cô muốn thử thách giới hạn của anh.

Không ngờ, Tống Nghiên Giản lại đồng ý,

Ngay cả Trình Đề cũng cảm thấy sốc và nực cười.

Đầu óc của anh ta vẫn còn xài được không vậy?

Hay là anh ta thật sự yêu mình một cách hèn mọn như vậy?

Mặc dù cô rất tự hào bản thân hiểu rõ đàn ông, nhưng lúc này cô không khỏi thắc mắc.

Nếu như cô không dè dặt, liệu vẫn có người yêu cô không?

Nếu như cô không giả vờ yếu ớt thì mọi chuyện sẽ ra sao?

Cô ấy là một người thực dụng, ích kỷ, mưu mô, ghen tuông và cuồng chiếm hữu,...

Nếu như có người yêu con người thật của cô thì sao?

Trình Đề lặng lẽ tự trấn an bản thân.

Dù sao Tống Nghiên Giản vừa đẹp trai lại vừa giàu có. Nếu anh ta có hối hận, thì cô chỉ cần đòi phí chia tay rồi rời đi cũng không sao.

Thế nên Trình Đề dần bộc lộ bản chất thật của mình. Cô từng chút một thể hiện tính nết của mình.

Tống Nghiên Giản không những cảm thấy nhàm chán mà còn thích cách cô làm nũng đòi hỏi vô lý của cô ấy. Anh ta cho rằng cô ấy thật đáng yêu và nhiệt huyết.

Đúng là một cặp đôi tâm thần!

Trình Đề đã nghĩ thế, nhưng khỏi tránh khỏi động lòng. Hoá ra cũng có người thật sự thích cô vì tính cách thật của mình.

Cô từng rất ghét những nữ chính trong tiểu thuyết. Tại sao họ không cần làm gì hết cũng khiến nam chính yêu thương vô điều kiện?

Thật giả tạo.

Nhưng giờ cô cảm thấy mình đã biến thành nữ chính của cuộc đời mình.

Con người cũng có tiêu chuẩn kép. Họ không thích trà xanh, nhưng nếu họ làm trà xanh thì cảm thấy không sao cả.

Nên Trình Đề cảm thấy mình sống thật một chút cũng không tệ.

Từ đó Trình Đề không thử nghiệm nữa, mà hoàn toàn thể hiện bản chất thật của mình.

Cô vô lý nhờ Tống Nghiên Giản hàng ngày mang bữa sáng qua.

Cô ham mê vật chất nên nhờ Tống Nghiên Giản mua quần áo và túi xách cho mình.

Cô ích kỷ nên không bao giờ nhớ ngày kỉ niệm, để hết cho Tống Nghiên Giản tự nhớ.

Hiện tại những cô gái khác đều ghen tị với Trình Đề. Cô tận hưởng cảm giác được mọi người chú ý.

Trình Đề chưa bao giờ quan tâm đến việc Tống Nghiên Giản có cảm thấy mệt mỏi hay không.

Dù sao thì anh ta cũng tiền nhiều xài bao nhiêu cũng không hết.

Trình Đề cảm thấy Tống Nghiên Giản không hề thiệt thòi chút nào.

Với khả năng của mình, cô có thể dễ dàng tìm được một người khác tốt hơn Tống Nghiên Giản.

Nhưng hiện tại anh ta yêu thương cô vô điều kiện, còn cô thì sống thật với bản thân.

Như vậy là đủ công bằng rồi.

4.
Cô ấy không ngờ Tống Nghiên Giản lại đòi chia tay.

Trình Đề nghĩ rằng do cô đã bỏ chạy và để anh bị đánh.

Nhưng trong tình huống đó, cô ấy ở lại thì làm được gì? Cô gọi cảnh sát đến cứu anh ta còn nhanh hơn.

Cô cũng cảm thấy áy náy, dù sao anh ta cũng vì cô mà bị thương. Vì thế cô sẵn sàng xuống nước chủ động xin lỗi và mong cả hai quay lại.

Nhưng khi Trình Đề tới bệnh viện, cô đã nhìn thấy gì?

Cô nhìn thấy Chúc Mạn!

Sự hoảng sợ đột nhiên ập tới, cô không khỏi thở gấp.

Tại sao Chúc Mạn lại xuất hiện ở đây?

Cô ấy đến để gặp Tống Nghiên Giản ư?

Chẳng phải đã lâu rồi họ không còn liên lạc với nhau sao?

Một suy nghĩ khủng khiếp loé lên.

Chẳng lẽ.... Tống Nghiên Giản hối hận rồi?

Cô tuyệt vọng bước vào phòng bệnh nhưng bị bố mẹ Tống ngăn lại.

Họ lạnh lùng nhìn cô.

"Cô Trình, con tôi bây giờ không tiện gặp người ngoài, mong cô về cho".

Trình Đề nghẹn họng.

Cô muốn nói rằng, cô không phải người ngoài. Mà cô là bạn gái của Tống Nghiên Giản.

Nhưng nhìn vẻ mặt chán ghét của họ, cô lại không thể nói được chữ nào.

Một cảm giác bất lực bao trùm lấy cô.

Không ngừng nhắc nhớ hiện thực tàn khốc trước mặt.

Sau khi Tống Nghiên Giản tỉnh lại, anh ấy đã nhất quyết nói chia tay.

Phản ứng đầu tiên của Trình Đề chính là: Anh ta đã thật sự hối hận rồi.

Sau đó sự không can tâm xuất hiện.

Tại sao?

Tại sao anh ta dám vứt bỏ cô không thương tiếc khi cô bắt đầu yêu anh?

Cô mới là người nắm đằng chuôi ở mối quan hệ này. Cô mới là người nên nói lời chia tay mới đúng!

Thế là cô lặp lại thủ đoạn cũ, cố gắng tỏ ra yếu đuối.

Nhưng anh ta không còn để tâm nữa.

Cô ấy không hiểu được tại sao anh ta lại ngừng yêu cô trong khi anh ta không còn ở bên Chúc Mạn nữa.

Trình Đề nhớ lại năm xưa cô cũng làm thế với Chúc Mạn.

Tình bạn thời thơ ấu cả chục năm còn có thể bị phá vỡ. Tống Nghiên Giản có thể vì cô mà bỏ rơi Chúc Mạn không thương tiếc.

Thì đương nhiên bây giờ anh ta cũng có thể bỏ cô vì Chúc Mạn không chút do dự.

Gieo nhân nào gặt quả nấy.

Trình Đề cảm thấy buồn cười.

Đây có phải là quả báo của cô ấy không?

Không. Cơn thịnh nộ lẫn thù hận đã đốt cháy lý trí của cô.

Dù có c.h.ế.t. thì Tống Nghiên Giản cũng không thể thoát khỏi tay cô!

Ông trời như đứng về phía cô, cô phát hiện bản thân mình mang thai.

Trình Đề hiểu rõ Tống Nghiên Giản, anh ta không thể nào bỏ rơi đứa trẻ này được.

Hơn nữa cô còn nhiều cách để bắt ép Tống Nghiên Giản.

Anh ta không quan tâm bản thân mình ra sao, nhưng anh ta dám không quan tâm tới Chúc Mạn sao?

Tống Nghiên Giản muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng với Chúc Mạn, anh ta hẳn không muốn Chúc Mạn chán ghét mình.

Vì vậy, anh ta chỉ có thể kết hôn với cô.

Cô đã cố ý nói những điều khó nghe để chọc tức Tống Nghiên Giản.

Nhưng dường như anh ta không hề quan tâm nữa.

Trình Đề cảm thấy mình như một tên hề, đáng thương lại đáng trách.

Cô bắt đầu ngẫm lại, nếu như lúc đó cô không xen vào họ, liệu bây giờ mọi chuyện có khác không?

Giây tiếp theo cô hoàn toàn dập tắt suy nghĩ này.

Hối hận tức là nhận thua, cô ấy không phải là một kẻ thua cuộc.

Cô không bao giờ hối hận về lựa chọn của mình!

5.
Trình Đề bắt đầu trở nên quá quắt.

Vì Tống Nghiên Giản không quan tâm đến cô nữa nên cô sẽ đi chơi với những người đàn ông khác.

Xem anh ta có thể giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh mình bị cắm sừng hay không.

Cô vừa suy nghĩ vừa tưởng tượng ra cảnh Tống Nghiên Giản tức giận.

Cô cũng phải san sẻ nỗi đau cho anh ta chứ.

Tống Nghiên Giản phải đau khổ hơn cô!

Cô bắt đầu hiên ngang dẫn những người đàn ông khác về nhà.

Khi cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa bước ra khỏi phòng, tình cờ chạm mặt với Tống Nghiên Giản người toàn mùi rượu.

Trong suốt thời gian qua, Tống Nghiên Giản vùi mình vào bia rượu để trốn tránh hiện thực.

Anh đọc đi đọc lại những tin nhắn và hình ảnh của Chúc Mạn từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Chỉ như thế mới khiến anh ấy cảm thấy bình yên.

Nhưng sau đó hiện thực tàn khốc lại đập vào mắt anh.

Anh không hiểu, sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Rõ ràng là mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ mà.

Mỗi khi anh nhắm mắt lại, ký ức của 3 kiếp trước lại hiện lên trong tâm trí anh như những thước phim quay chậm.

Trình Đề giống như thử thách mà ông trời mang đến. Nếu anh có thể chống cự lại sự cám dỗ của sự mới lạ, liệu bây giờ anh ấy mới là người sánh bước cùng Chúc Mạn không?

Mất rồi mới cảm thấy tiếc.

Anh và Chúc Mạn ở bên mình một cách quá bình yên. Nên Trình Đề khiến anh động lòng như cầu vòng rực rỡ.

Trình Đề giống như một quả cầu lửa, tràn đầy nhiệt huyết và sức sống.

Còn Chúc Mạn giống như một hồ nước tĩnh lặng.

Anh yêu sự kỳ quặc, sự tự do và táo bạo của Trình Đề. Điều anh thích nhất là ánh mắt ngưỡng mộ cô luôn dành cho anh.

Đây là thứ mà Chúc Mạn không thể mang lại.

Chúc Mạn mạnh mẽ và bản lĩnh sánh bước ngang hàng với anh.

Nhưng Trình Đề lại là người phụ thuộc vào anh, anh hiển nhiên đã trở thành người bao bọc lấy cô.

Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại một người phụ nữ như Trình Đề.

Sau khi ở bên nhau, anh dần phát hiện ra Trình Đề thay đổi thành một con người khác. Cô ấy trở nên vô lý, vô tình và ích kỷ.

Hoàn toàn khác với Trình Đề mà anh biết.

Tống Nghiên Giản vô thức so sánh cô và Chúc Mạn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu như Chúc Mạn ở bên anh?

Cô ấy sẽ không bao giờ bắt anh mang bữa sáng cho mình, nói chi đến việc đi mua lẩu cay vào ngày mưa gió.

Cô ấy sẽ không bao giờ yêu cầu anh mua qua vào những ngày lễ khác nhau, cô ấy không quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt này.

Cô ấy sẽ không bao bao giờ yêu cầu anh ở bên cạnh cả ngày, thay vào đó sẽ kéo anh đi học chung.

Cô ấy sẽ không bao giờ kêu anh trốn học cùng cô.

Anh đã hối hận từ lâu rồi. Nhưng vậy thì đã sao?

Chúc Mạn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.

Hiện cô đã có một người bạn trai yêu thương cô hết lòng hết dạ.

Anh cũng đã có bến đỗ riêng của mình.

Anh nên mừng cho cô ấy.

Anh chỉ có thể tiếp tục đưa đẩy với người phụ nữ đang đứng trước mặt anh hết đến cuộc đời.

Thật mỉa mai và buồn làm sao.

6.
Trình Đề nhìn thấy anh quay lại, cô uể oải khoanh tay đứng dựa vào cửa, cười thoải mái.

"Cuối cùng anh cũng về nhà. Người yêu tôi vẫn còn đang ngủ, anh không phiền chứ?"

Tống Nghiên Giản nhìn thấy trên cổ cô có một vết đỏ, anh chán ghét nhìn cô.

"Trình Đề, cô có còn nhớ là mình đang mang thai không?"

Trình Đề cảm thấy chua chát, nhưng cô hết sức kìm nén. Lộ ra vẻ mặt mỉa mai.

"Sao vậy? Anh vẫn còn quan tâm đến đứa trẻ này à?"

Tống Nghiên Giản vô cảm nhìn cô.

Không có sự giận dữ, không có sự thù hận, cũng không hề có tình cảm.

Chỉ có sự thờ ơ khi nhìn người lạ.

"Tuỳ cô".

Rồi sau đó anh đi ngang qua cô.

Trình Đề nhìn về phía trước, tầm hình dần trở nên mờ đi.

Cô bật cười.

Mình đang mong chờ vào điều gì?

Mình vẫn đang mong đợi Tống Nghiên Giản sẽ thay đổi sao?

Cô thà rằng để Tống Nghiên Giản bóp cổ cô, hoặc kêu cô đi c.h.ế.t. đi.

Chứ đừng nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ như bây giờ.

Cô cảm thấy mình như một trò đùa.

Cô cho rằng mình đang trả thù nhưng thật chất chỉ là làm tổn thương bản thân mình thôi.

Vì không ai quan tâm đến cô nữa.

Bố mẹ Tống vô cùng tức giận khi biết được việc Trình Đề đã làm.

Họ vô cùng thất vọng về con trai mình.

Họ thu hồi lại cổ phần anh và cách chức Tống Nghiên Giản.

Họ còn nói với anh ta, nếu anh không giải quyết cho xong chuyện giữa hai vợ chồng.

Từ nay đừng bước vào công ty dù chỉ một bước.

Tống Nghiên Giản như kẹt trong vũng lầy.

Không ai có thể giúp anh ta vực dậy được nữa.

7.
Bạn cùng phòng đại học của Trình Đề lại gọi cho Tống Nghiên Giản.

Cậu ấy nói rằng Trình Đề đang ở quán bar và nằng nặc đòi uống rượu, ai cản cũng không được.

Dù Tống Nghiên Giản có ghét cô ấy nhiều thế nào đi nữa, anh vẫn phải đón cô về.

Suy cho cùng, đứa trẻ trong bụng cô hoàn toàn vô tội.

Anh nhìn thấy Trình Đề nằm trên bàn, rõ ràng là cô ấy đã say.

Một số cô gái gần đó nhìn nhau.

"Mấy cô có thể giúp tôi đưa cô ấy lên xe được không?

Anh thậm chí còn không muốn đụng vào người cô ấy.

Các cô gái kia trao đổi ánh mắt với nhau rồi gật đầu.

Hóng hớt drama.

Trình Đề cảm nhận mặt mình nóng lên, như thể vừa bị tát một cái.

"Người bạn trai lý tưởng" mà họ từng ngưỡng mộ giờ đây chỉ là trò hề.

Xe chạy êm ru dưới ánh đèn đường.

Hai người ngồi trên hai ghế cách xa nhau, trong xe im lặng tuyệt đối.

Trình Đề cười lạnh.

"Tống Nghiên Giản, anh nhất định rất chán ghét tôi có phải không?"

Anh ấy không hề nhìn cô, hoàn toàn xem cô như người vô hình.

Trình Đề hoàn toàn gục ngã.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, không còn giữ được sự tỉnh táo của bản thân.

Cô muốn trút hết sự tức giận của mình và khiến anh ta phải nếm trải mùi vị đau khổ mà cô đang phải chịu đựng.

"Anh biết không? Lúc vừa chuyển trường tôi đã cố ý tiếp cận anh. Tôi cố ý để Chúc Mạn nhìn thấy anh vuốt ve mèo hoang bên cạnh tôi. Tôi cố ý khiến anh ngồi cùng bàn với tôi. Tôi cố ý để anh dẫn tôi đi cưỡi ngựa. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh đẩy cô ta rời xa mình. Nhìn cặp thanh mai trúc mã trở thành người dưng, anh biết tôi hạnh phúc như thế nào không?"

Tống Nghiên Giản đột nhiên đạp chân ga, tay nắm chặt vô lăng, các khớp tay trắng bệch.

Trình Đề chậm rãi nhếch khoé miệng lên, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cô vẫn chưa có ý định buông tha anh, tiếp tục dùng giọng điệu ngây thơ để nói ra những điều tàn nhẫn để kích thích anh.

"Tôi chưa bao giờ yêu anh. Tôi chỉ muốn nhìn mấy đứa con cưng của trời như anh và Chúc Mạn ngã ngựa mà thôi. Nhưng anh đủ ngu để bị tôi lừa, đến mức khiến Chúc Mạn từ bỏ anh. Thậm chí còn bỏ cả Đại học Thanh Hoa vì tôi. Hahaha..."

"Câm miệng!"

Gân tay Tống Nghiên Giản nổi lên, anh ấy đang hết sức chịu đựng.

Trình Đề tin chắc rằng nếu cô nói thêm một câu nữa, chắc chắn anh ta sẽ bóp cổ cô c.h.ế.t. luôn.

Nhưng cô không quan tâm.

Đúng vậy.

Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau mục rữa đến chết. Tại sao chỉ có mình cô đau khổ?

Dù có xuống địa ngục, anh ta cũng phải bị trói chung với cô!

"Ồ, tôi báo cho anh một tin tốt. Chúc Mạn sắp kết hôn".

Cô giơ điện thoại lên.

Tống Nghiên Giản đột nhiên quay đầu nhìn qua, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại.

Người đàn ông quỳ một chân xuống, trên tay cầm nhẫn, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút lấp lánh.

Cô ấy đưa tay ra chờ người đàn ông kìa đeo nhẫn cho mình.

Anh nhìn bức ảnh này một lúc, đôi mắt dần ẩm ướt.

Thậm chí tai cũng bị ù đi.

Lúc này, trước mặt xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt.

Tống Nghiên Giản và Trình Đề trợn mắt nhìn.

Anh chưa kịp xoay vô lăng thì chiếc xe tải phía trước đã tông vào cả hai.

8.
Tống Nghiên Giản tỉnh lại trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Vụ tai nạn nghiêm trọng đến mức anh bị cắt bỏ cả 2 chân.

Trình Đề bị liệt thân trên, đứa trẻ trong bụng cũng không thể cứu được.

Tống Nghiên Giản cảm thấy mình đã c.h.ế.t. tâm từ lâu.

Anh ngây người nhìn đàn chim sẻ ngoài cửa sổ, không đáp lại lời ai cả.

Mẹ Tống khóc đến ngất nhiều lần.

Bố Tổng chỉ sau một đêm tóc gần như bạc trắng, lưng còng xuống.

Một gia đình vốn hạnh phúc giờ đã tan nát.

Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Nghiên Giản và Trình Đề.

Anh quay đầu nhìn người phụ nữ hốc hác không thể cử động trên giường bệnh.

Ánh mắt điên dại, nhìn thẳng lên trần nhà. Cô ấy cứ ngâm nga một bài hát ru.

Giọng nói khàn của Tống Nghiên Giản vang lên, giọng điệu chán nản.

"Trình Đề, cô hài lòng chưa?"

Trình Đề ngừng lại.

Một lúc sau, cô ấy cười một cách kỳ lạ và điên cuồng.

"Tống Nghiên Giản, nhiêu đây vẫn chưa đủ! Chúng ta phải cắn xé nhau cho đến chết!"

Nói xong, cô lại nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát ru.

Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng chim sẻ hót líu lo ngoài cửa sổ.

Những đám mây đen như bao phủ lấy anh ấy.

Dự báo thời tiết cho biết sắp tới sẽ có những ngày mưa liên tục.

Anh nhắm mắt lại.

Vậy cũng được.

[HOÀN]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom