-
Phần IV [Ngoại truyện - Chúc Mạn]
[Ngoại truyện - Chúc Mạn]
1.
Hứa Vọng Thời gặp Chúc Mạn lần đầu tiên tại sân cỏ vắng vẻ phía sau trường.
Đó là nơi mà mèo hoang hay tụ tập. Chúng nổi tiếng là những hoàng thượng khó chiều.
Nhưng Hứa Vọng Thời lại thấy chúng vui vẻ cà cà vào chân của một cô gái người Trung.
Chúng ve vẩy cái đuôi và kêu meo meo trông rất dễ thương.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy chúng thoải mái như vậy.
Mặc dù ngày nào anh ấy cũng cho ăn, nhưng chúng không bao giờ phản ứng như vậy.
Tại sao chúng lại tỏ vẻ muốn được chiều chuộng khi ở bên một cô gái?
Anh bất giác bước tới, muốn nhìn xem đối phương xinh đẹp đến mức nào.
Khoảnh khắc cô ấy quay lại, nhịp tim anh lỡ nhịp.
Ánh hoàng hôn buông xuống bả vai cô, rơi vào đôi mắt biết cười ấy.
Anh thậm chí còn có thể xuất khẩu thành thơ chỉ để miêu tả vẻ đẹp của cô ấy.
Cô ấy rõ ràng cũng trạc tuổi anh, nhưng lại toát lên vẻ trầm tĩnh của người từng trải.
Cô ấy thật sự rất đẹp. Anh ấy đã nghĩ thầm như vậy.
2.
Về sau, anh thường xuyên nhìn thấy cô ấy ở khu vực này.
Con mèo béo kia vẫn tiêu chuẩn kép như mọi khi.
Hứa Vọng Thời thậm chí còn thắc mắc liệu đây có phải là một cách mà cô ấy muốn tiếp cận anh không.
Dù sao anh cũng là một sinh viên có tiếng trong trường đại học này.
Anh ấy thành tích học tập tốt, gia cảnh khá giả và được nhiều người yêu mến.
Khuôn mặt tuấn tú như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.
Nhưng nhiều lần liên tiếp, cô gái kia chủ động rời đi khi nhìn thấy anh ấy.
Không những không muốn bắt chuyện, mà trông giống như sợ anh ấy sẽ bắt chuyện với mình.
Thái độ của con mèo ú kia sau khi cô rời đi hoàn toàn thay đổi. Nó nhìn anh với ánh mắt khinh thường rồi uyển chuyển rời đi với đôi chân ngắn.
Hứa Vọng Thời cảm thấy bản thân mình tự đa tình.
Anh càng ngày càng để ý đến cô gái kia nhiều hơn.
Trong một lần vô tình đụng mặt nhau, anh quyết định chủ động bắt chuyện.
"Xin chào bạn học, mình tên là Hứa Vọng Thời".
Cô gái sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy.
"Tên mình là Chúc Mạn. Mình có thể giúp được gì cho bạn?"
Giọng cô ấy trong trẻo và mềm mại, như cơn mưa phùn mùa xuân. Khiến người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ.
Hứa Vọng Thời kiên định nhìn cô ấy. Đột nhiên bật cười.
"Mình cho con mèo kia ăn cũng lâu rồi nhưng nó chưa bao giờ cho phép mình đụng vào người".
"Mình muốn biết làm thế nào bạn có thể khiến nó ngoan ngoãn như vậy được?"
Chúc Mạn dần mất đi vẻ cảnh giác, vẻ mặt dịu dàng.
"Vạn Vạn, lại đây".
Thì ra cô ấy đặt tên cho con mèo ú kia là Vạn Vạn, còn anh chỉ gọi nó là Mèo Ú.
Anh cảm thấy tội lỗi và xấu hổ.
Vạn Vạn nhanh chóng chạy tới, vui vẻ vùi người vào chân cô.
"Cậu có muốn vuốt ve nó không? Bây giờ nó đang ngoan đó".
Hứa Vọng Thời mím môi, ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay ra. Nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị cào trầy.
Sắc mặt Chúc Mạn thay đổi, trông cực kì lo lắng.
"Cậu có sao không?"
Hứa Vọng Thời thu tay lại, mu bàn tay rơm rớm một chút m.á.u.
Anh mỉm cười trấn an cô.
"Không sao đâu, không sao đâu".
Chúc Mạn lấy từ trong túi xách một chai nước khoáng, nắm lấy cổ tay và giúp anh rửa vết thương.
Mu bàn tay cảm thấy lạnh do đụng nước, nhưng hơi ấm từ tay cô thì như ngọn lửa đốt cháy tâm trí anh.
"Bị mèo cào khá nghiêm trọng, cậu có muốn mình cùng đi bệnh viện để tiêm phòng không?"
Anh dịu dàng đồng ý.
3.
Kể từ đó, họ giữ liên lạc với nhau.
Do họ đều là người Trung nên sẽ có nhiều chủ đề chung để nói hơn.
Chúc Mạn cảm thấy gần đây Hứa Vọng Thời đến tìm gặp cô ngày càng thường xuyên hơn.
Nhưng cô không bài xích anh.
Bởi vì đối phương rất từ tốn, lại có chung nhiều sở thích với cô.
Hơn nữa, hai người không những học chung một chuyên ngành, mà còn vô tình gặp nhau ở khắp nơi.
Có thể là căn tin trường, trên bãi cỏ cho mèo ăn hoặc học cùng tiết với nhau.
Mối quan hệ giữa Chúc Mạn và Hứa Vọng Thời vô thức trở nên thân thiết hơn.
Nhưng cô ấy không biết được rằng không phải cái gì cũng là "vô tình". Tất cả những lần gặp gỡ kia đều do Hứa Vọng Thời cố ý tìm đến.
Anh ấy đã bị Chúc Mạn thu hút ngay từ lần đầu gặp mặt. Tim anh lỗi nhịp mỗi khi gặp cô.
Anh để ý rằng tuy Chúc Mạn hoà đồng với mọi người, nhưng vẫn có chút phòng bị.
Cô ấy không muốn phải lòng ai cả.
Hứa Vọng Thời sẵn sàng chờ đến ngày Chúc Mạn chấp nhận mình.
4.
Họ đều thuê nhà ở đây.
Một đêm nọ, nhóm chat du học sinh bỗng trở nên sôi nổi. Nguyên nhân là do vụ n.ổ.s.ú.n.g. trên đường XX.
Hứa Vọng Thời thản nhiên cầm điện thoại lên xem, đột nhiên hoảng loạn.
Không phải Chúc Mạn thuê nhà trên đường này sao?!
Anh ấy bất an, ngón tay run rẩy, gọi điện cho Chúc Mạn.
Không ai bắt máy, cũng không ai trả lời tin nhắn.
Chuông báo động vang lên trong tâm trí anh. Anh vội vã chạy ra ngoài trong khi vẫn còn đang mang dép lê trong nhà.
Khi đến trước cửa nhà Chúc Mạn, mặt anh tái nhợt, tim đập thình thịch như muốn nổ tung.
Hứa Vọng Thời run rẩy nhấn chuông.
Mỗi giây trôi qua giống như tra tấn anh, mồ hôi không ngừng chảy dài trên gương mặt tuấn tú kia.
Cuối cùng, cánh cửa mở ra.
Chúc Mạn đang mặc áo choàng tắm, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
"Hứa Vọng Thời, cậu..."
Anh ôm lấy cô ấy, toàn thân run lẩy bẩy.
"Chúc Mạn, sao cậu không nghe máy? Mình tưởng..."
Chúc Mạn sửng sốt một lúc, chợt nhận ra anh ấy đang nói về vụ n.ổ.s.ú.n.g. kia.
Cô bất giác cười, sự cảm động nhen nhóm trong trái tim vốn đã tĩnh lặng từ lâu.
"Vừa rồi mình đang tắm nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Địa điểm kia cách khá xa với chỗ này, cậu đừng lo quá".
Cô vỗ lưng Hứa Vọng Thời an ủi.
Anh ấy dần bình tĩnh lại.
Khi ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Chúc Mạn, anh nhận ra mình đã hành động quá hấp tấp.
Anh hối hận, vành tai đỏ bừng, nhưng lại không muốn buông tay ra.
Khi anh buông Chúc Mạn ra, cả hai đều có chút ngượng ngùng.
Thậm chí họ còn không dám nhìn thẳng vào nhau.
Một lúc sau, Chúc Mạn lên tiếng.
"Tối mai mình mời cậu ăn tối nhé".
Anh ngước đầu lên, trong lòng chấn kinh.
Ở đây, điều này tương đương với hẹn hò.
Hai má Chúc Mạn đỏ bừng, cô ấy hắng giọng ho.
"Cậu không muốn sao?"
"Muốn, 10.000 lần muốn!"
Cô ấy mỉm cười, rạng rỡ như một bông hoa.
Hứa Vọng Thời bất giác cười lớn.
Trông họ như 2 đứa ngốc vậy.
Không ai biết rằng Hứa Vọng Thời đã chạy quanh khu nhà 10 lần trước khi quay về nhà.
Sự phấn khích khiến anh ấy không thể nào ngủ được.
Thế là anh lại tiếp tục hít đất. Sau khi kiệt sức, cuối cùng anh ấy cũng có thể nhắm mắt lại.
Nhưng nụ cười vẫn ở nguyên trên khuôn mặt suốt cả đêm.
5.
Sau khi quen nhau, Chúc Mạn đột nhiên nói muốn về Trung Quốc.
Hứa Vọng Thời nghĩ rằng người nhà cô ấy bệnh, mà dù có hay không thì anh ấy không thể để Chúc Mạn đi một mình được.
Chúc Mạn cũng không ngờ được rằng người đàn ông kiêu ngạo và điềm tĩnh này là trở thành một con người hoàn toàn khác khi yêu.
Dính người lại giỏi quyến rũ người khác.
Khi những người đàn ông khác nhìn Chúc Mạn, anh ấy sẽ cảm thấy tủi thân.
Khi về nhà liền đòi an ủi bằng một nụ hôn và một cái ôm.
Chúc Mạn nhìn vào đôi mắt trong veo của anh và thở dài.
Tốt hơn hết là cô nên kể cho anh nghe về mối quan hệ kéo dài hơn 10 năm giữa cô và Tống Nghiên Giản. Để tránh anh ấy phiền lòng.
Anh ấy cười nhẹ nhàng hiểu chuyện.
Nhưng khi làm món mì, anh ấy lại đổ bình dấm vào nhiều hơn một chút.
"Anh không hề ghen với anh ta. Ai cũng có thời kỳ ngỗ nghịch. Anh ta đã là quá khứ rồi. Anh cũng không phải không biết điều mà lại đi ghen tị, em đừng đánh giá thấp anh. Hahahaha..."
Trước vẻ mặt bất an của Chúc Mạn, cuối cùng anh cũng không thể giả vờ được nữa.
Anh ôm Chúc Mạn vào lòng, giọng nói có chút bất bình.
"Anh có ghen tị. Cảm giác như có gì đó đè nặng lên ngực anh, anh không thể thở được. Anh vừa ghen tị lại vừa buồn cho em. Anh ta mù hay sao mà lại khinh thường em như thế".
"Nhưng anh rất vui vì đã gặp được em. Nên anh quyết định sẽ trở thành một người rộng lượng hơn".
Chúc Mạn cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
Một bên chua xót. Một bên ngọt ngào.
Những ân oán năm xưa đã tan biến theo cơn gió từ lâu.
Trái tim cô hiện đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.
6.
Hứa Vọng Thời đi theo Chúc Mạn về Trung Quốc.
Anh ấy vẫn muốn xem thử người mà Chúc Mạn thích 10 năm trông ra sao.
Anh đứng bên ngoài phòng bệnh, liếc nhìn vào bên trong.
Người đàn ông trên giường bệnh trông hốc hác, gương mặt bướng bỉnh và đôi mắt nhìn Chúc Mạn hiện lên sự tiếc nuối.
Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Người đàn ông kia không đẹp trai bằng mình.
Mặt khác, anh hoảng sợ.
Người đàn ông kia và Chúc Mạn là thanh mai trúc mã. Lỡ như Chúc Mạn động lòng thì sao?
Nghĩ tới đây, anh ấy không khỏi nắm chặt tay lại, muốn nhào vào phòng bệnh đấm cho tên kia một cái.
Anh ấy đứng bên ngoài bồn chồn. Bên trong họ vẫn tiếp tục trò chuyện. Ngăn cách bởi lớp cửa cách âm.
Cuối cùng, cửa phòng cũng mở ra.
Trên mặt Chúc Mạn vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, cô chủ động nắm lấy tay Hứa Vọng Thời.
"Mình đi thôi".
Anh ấy nhìn cô, mọi bất an trong lòng đều biến mất.
Anh kéo cô vào lòng và hôn nhẹ lên trán cô.
"Mạn Mạn, cảm ơn em vì vẫn còn yêu anh".
Cô ngại ngùng.
"Hứa Vọng Thời, anh đủ chưa?"
"Chưa đủ, anh ghen tị với anh ta".
"Vậy anh muốn sao?"
"Anh muốn em hôn anh cơ".
"..."
Chúc Mạn từ lâu đã quen với tính khí thất thường của Hứa Vọng Thời.
Còn Hứa Vọng Thời thì lại đang nghĩ mình cần phải cầu hôn càng sớm càng tốt.
Tốt nhất là kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.
Anh ấy muốn cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay để vả mặt tất cả tình địch xung quanh.
Đặc biệt là cái tên gầy tong teo trong phòng bệnh kia.
Hãy để hắn ngồi vào bàn ngay dưới sân khấu. Để cảm tạ anh ta vì đã cho mình cơ hội cưới được một người vợ tốt như thế này.
Chúc Mạn quay đầu nhìn Vọng Thời, anh mỉm cười nhìn cô.
Trong tương lai, họ sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ.
1.
Hứa Vọng Thời gặp Chúc Mạn lần đầu tiên tại sân cỏ vắng vẻ phía sau trường.
Đó là nơi mà mèo hoang hay tụ tập. Chúng nổi tiếng là những hoàng thượng khó chiều.
Nhưng Hứa Vọng Thời lại thấy chúng vui vẻ cà cà vào chân của một cô gái người Trung.
Chúng ve vẩy cái đuôi và kêu meo meo trông rất dễ thương.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy chúng thoải mái như vậy.
Mặc dù ngày nào anh ấy cũng cho ăn, nhưng chúng không bao giờ phản ứng như vậy.
Tại sao chúng lại tỏ vẻ muốn được chiều chuộng khi ở bên một cô gái?
Anh bất giác bước tới, muốn nhìn xem đối phương xinh đẹp đến mức nào.
Khoảnh khắc cô ấy quay lại, nhịp tim anh lỡ nhịp.
Ánh hoàng hôn buông xuống bả vai cô, rơi vào đôi mắt biết cười ấy.
Anh thậm chí còn có thể xuất khẩu thành thơ chỉ để miêu tả vẻ đẹp của cô ấy.
Cô ấy rõ ràng cũng trạc tuổi anh, nhưng lại toát lên vẻ trầm tĩnh của người từng trải.
Cô ấy thật sự rất đẹp. Anh ấy đã nghĩ thầm như vậy.
2.
Về sau, anh thường xuyên nhìn thấy cô ấy ở khu vực này.
Con mèo béo kia vẫn tiêu chuẩn kép như mọi khi.
Hứa Vọng Thời thậm chí còn thắc mắc liệu đây có phải là một cách mà cô ấy muốn tiếp cận anh không.
Dù sao anh cũng là một sinh viên có tiếng trong trường đại học này.
Anh ấy thành tích học tập tốt, gia cảnh khá giả và được nhiều người yêu mến.
Khuôn mặt tuấn tú như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.
Nhưng nhiều lần liên tiếp, cô gái kia chủ động rời đi khi nhìn thấy anh ấy.
Không những không muốn bắt chuyện, mà trông giống như sợ anh ấy sẽ bắt chuyện với mình.
Thái độ của con mèo ú kia sau khi cô rời đi hoàn toàn thay đổi. Nó nhìn anh với ánh mắt khinh thường rồi uyển chuyển rời đi với đôi chân ngắn.
Hứa Vọng Thời cảm thấy bản thân mình tự đa tình.
Anh càng ngày càng để ý đến cô gái kia nhiều hơn.
Trong một lần vô tình đụng mặt nhau, anh quyết định chủ động bắt chuyện.
"Xin chào bạn học, mình tên là Hứa Vọng Thời".
Cô gái sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy.
"Tên mình là Chúc Mạn. Mình có thể giúp được gì cho bạn?"
Giọng cô ấy trong trẻo và mềm mại, như cơn mưa phùn mùa xuân. Khiến người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ.
Hứa Vọng Thời kiên định nhìn cô ấy. Đột nhiên bật cười.
"Mình cho con mèo kia ăn cũng lâu rồi nhưng nó chưa bao giờ cho phép mình đụng vào người".
"Mình muốn biết làm thế nào bạn có thể khiến nó ngoan ngoãn như vậy được?"
Chúc Mạn dần mất đi vẻ cảnh giác, vẻ mặt dịu dàng.
"Vạn Vạn, lại đây".
Thì ra cô ấy đặt tên cho con mèo ú kia là Vạn Vạn, còn anh chỉ gọi nó là Mèo Ú.
Anh cảm thấy tội lỗi và xấu hổ.
Vạn Vạn nhanh chóng chạy tới, vui vẻ vùi người vào chân cô.
"Cậu có muốn vuốt ve nó không? Bây giờ nó đang ngoan đó".
Hứa Vọng Thời mím môi, ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay ra. Nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị cào trầy.
Sắc mặt Chúc Mạn thay đổi, trông cực kì lo lắng.
"Cậu có sao không?"
Hứa Vọng Thời thu tay lại, mu bàn tay rơm rớm một chút m.á.u.
Anh mỉm cười trấn an cô.
"Không sao đâu, không sao đâu".
Chúc Mạn lấy từ trong túi xách một chai nước khoáng, nắm lấy cổ tay và giúp anh rửa vết thương.
Mu bàn tay cảm thấy lạnh do đụng nước, nhưng hơi ấm từ tay cô thì như ngọn lửa đốt cháy tâm trí anh.
"Bị mèo cào khá nghiêm trọng, cậu có muốn mình cùng đi bệnh viện để tiêm phòng không?"
Anh dịu dàng đồng ý.
3.
Kể từ đó, họ giữ liên lạc với nhau.
Do họ đều là người Trung nên sẽ có nhiều chủ đề chung để nói hơn.
Chúc Mạn cảm thấy gần đây Hứa Vọng Thời đến tìm gặp cô ngày càng thường xuyên hơn.
Nhưng cô không bài xích anh.
Bởi vì đối phương rất từ tốn, lại có chung nhiều sở thích với cô.
Hơn nữa, hai người không những học chung một chuyên ngành, mà còn vô tình gặp nhau ở khắp nơi.
Có thể là căn tin trường, trên bãi cỏ cho mèo ăn hoặc học cùng tiết với nhau.
Mối quan hệ giữa Chúc Mạn và Hứa Vọng Thời vô thức trở nên thân thiết hơn.
Nhưng cô ấy không biết được rằng không phải cái gì cũng là "vô tình". Tất cả những lần gặp gỡ kia đều do Hứa Vọng Thời cố ý tìm đến.
Anh ấy đã bị Chúc Mạn thu hút ngay từ lần đầu gặp mặt. Tim anh lỗi nhịp mỗi khi gặp cô.
Anh để ý rằng tuy Chúc Mạn hoà đồng với mọi người, nhưng vẫn có chút phòng bị.
Cô ấy không muốn phải lòng ai cả.
Hứa Vọng Thời sẵn sàng chờ đến ngày Chúc Mạn chấp nhận mình.
4.
Họ đều thuê nhà ở đây.
Một đêm nọ, nhóm chat du học sinh bỗng trở nên sôi nổi. Nguyên nhân là do vụ n.ổ.s.ú.n.g. trên đường XX.
Hứa Vọng Thời thản nhiên cầm điện thoại lên xem, đột nhiên hoảng loạn.
Không phải Chúc Mạn thuê nhà trên đường này sao?!
Anh ấy bất an, ngón tay run rẩy, gọi điện cho Chúc Mạn.
Không ai bắt máy, cũng không ai trả lời tin nhắn.
Chuông báo động vang lên trong tâm trí anh. Anh vội vã chạy ra ngoài trong khi vẫn còn đang mang dép lê trong nhà.
Khi đến trước cửa nhà Chúc Mạn, mặt anh tái nhợt, tim đập thình thịch như muốn nổ tung.
Hứa Vọng Thời run rẩy nhấn chuông.
Mỗi giây trôi qua giống như tra tấn anh, mồ hôi không ngừng chảy dài trên gương mặt tuấn tú kia.
Cuối cùng, cánh cửa mở ra.
Chúc Mạn đang mặc áo choàng tắm, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
"Hứa Vọng Thời, cậu..."
Anh ôm lấy cô ấy, toàn thân run lẩy bẩy.
"Chúc Mạn, sao cậu không nghe máy? Mình tưởng..."
Chúc Mạn sửng sốt một lúc, chợt nhận ra anh ấy đang nói về vụ n.ổ.s.ú.n.g. kia.
Cô bất giác cười, sự cảm động nhen nhóm trong trái tim vốn đã tĩnh lặng từ lâu.
"Vừa rồi mình đang tắm nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Địa điểm kia cách khá xa với chỗ này, cậu đừng lo quá".
Cô vỗ lưng Hứa Vọng Thời an ủi.
Anh ấy dần bình tĩnh lại.
Khi ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Chúc Mạn, anh nhận ra mình đã hành động quá hấp tấp.
Anh hối hận, vành tai đỏ bừng, nhưng lại không muốn buông tay ra.
Khi anh buông Chúc Mạn ra, cả hai đều có chút ngượng ngùng.
Thậm chí họ còn không dám nhìn thẳng vào nhau.
Một lúc sau, Chúc Mạn lên tiếng.
"Tối mai mình mời cậu ăn tối nhé".
Anh ngước đầu lên, trong lòng chấn kinh.
Ở đây, điều này tương đương với hẹn hò.
Hai má Chúc Mạn đỏ bừng, cô ấy hắng giọng ho.
"Cậu không muốn sao?"
"Muốn, 10.000 lần muốn!"
Cô ấy mỉm cười, rạng rỡ như một bông hoa.
Hứa Vọng Thời bất giác cười lớn.
Trông họ như 2 đứa ngốc vậy.
Không ai biết rằng Hứa Vọng Thời đã chạy quanh khu nhà 10 lần trước khi quay về nhà.
Sự phấn khích khiến anh ấy không thể nào ngủ được.
Thế là anh lại tiếp tục hít đất. Sau khi kiệt sức, cuối cùng anh ấy cũng có thể nhắm mắt lại.
Nhưng nụ cười vẫn ở nguyên trên khuôn mặt suốt cả đêm.
5.
Sau khi quen nhau, Chúc Mạn đột nhiên nói muốn về Trung Quốc.
Hứa Vọng Thời nghĩ rằng người nhà cô ấy bệnh, mà dù có hay không thì anh ấy không thể để Chúc Mạn đi một mình được.
Chúc Mạn cũng không ngờ được rằng người đàn ông kiêu ngạo và điềm tĩnh này là trở thành một con người hoàn toàn khác khi yêu.
Dính người lại giỏi quyến rũ người khác.
Khi những người đàn ông khác nhìn Chúc Mạn, anh ấy sẽ cảm thấy tủi thân.
Khi về nhà liền đòi an ủi bằng một nụ hôn và một cái ôm.
Chúc Mạn nhìn vào đôi mắt trong veo của anh và thở dài.
Tốt hơn hết là cô nên kể cho anh nghe về mối quan hệ kéo dài hơn 10 năm giữa cô và Tống Nghiên Giản. Để tránh anh ấy phiền lòng.
Anh ấy cười nhẹ nhàng hiểu chuyện.
Nhưng khi làm món mì, anh ấy lại đổ bình dấm vào nhiều hơn một chút.
"Anh không hề ghen với anh ta. Ai cũng có thời kỳ ngỗ nghịch. Anh ta đã là quá khứ rồi. Anh cũng không phải không biết điều mà lại đi ghen tị, em đừng đánh giá thấp anh. Hahahaha..."
Trước vẻ mặt bất an của Chúc Mạn, cuối cùng anh cũng không thể giả vờ được nữa.
Anh ôm Chúc Mạn vào lòng, giọng nói có chút bất bình.
"Anh có ghen tị. Cảm giác như có gì đó đè nặng lên ngực anh, anh không thể thở được. Anh vừa ghen tị lại vừa buồn cho em. Anh ta mù hay sao mà lại khinh thường em như thế".
"Nhưng anh rất vui vì đã gặp được em. Nên anh quyết định sẽ trở thành một người rộng lượng hơn".
Chúc Mạn cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
Một bên chua xót. Một bên ngọt ngào.
Những ân oán năm xưa đã tan biến theo cơn gió từ lâu.
Trái tim cô hiện đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.
6.
Hứa Vọng Thời đi theo Chúc Mạn về Trung Quốc.
Anh ấy vẫn muốn xem thử người mà Chúc Mạn thích 10 năm trông ra sao.
Anh đứng bên ngoài phòng bệnh, liếc nhìn vào bên trong.
Người đàn ông trên giường bệnh trông hốc hác, gương mặt bướng bỉnh và đôi mắt nhìn Chúc Mạn hiện lên sự tiếc nuối.
Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Người đàn ông kia không đẹp trai bằng mình.
Mặt khác, anh hoảng sợ.
Người đàn ông kia và Chúc Mạn là thanh mai trúc mã. Lỡ như Chúc Mạn động lòng thì sao?
Nghĩ tới đây, anh ấy không khỏi nắm chặt tay lại, muốn nhào vào phòng bệnh đấm cho tên kia một cái.
Anh ấy đứng bên ngoài bồn chồn. Bên trong họ vẫn tiếp tục trò chuyện. Ngăn cách bởi lớp cửa cách âm.
Cuối cùng, cửa phòng cũng mở ra.
Trên mặt Chúc Mạn vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, cô chủ động nắm lấy tay Hứa Vọng Thời.
"Mình đi thôi".
Anh ấy nhìn cô, mọi bất an trong lòng đều biến mất.
Anh kéo cô vào lòng và hôn nhẹ lên trán cô.
"Mạn Mạn, cảm ơn em vì vẫn còn yêu anh".
Cô ngại ngùng.
"Hứa Vọng Thời, anh đủ chưa?"
"Chưa đủ, anh ghen tị với anh ta".
"Vậy anh muốn sao?"
"Anh muốn em hôn anh cơ".
"..."
Chúc Mạn từ lâu đã quen với tính khí thất thường của Hứa Vọng Thời.
Còn Hứa Vọng Thời thì lại đang nghĩ mình cần phải cầu hôn càng sớm càng tốt.
Tốt nhất là kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.
Anh ấy muốn cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay để vả mặt tất cả tình địch xung quanh.
Đặc biệt là cái tên gầy tong teo trong phòng bệnh kia.
Hãy để hắn ngồi vào bàn ngay dưới sân khấu. Để cảm tạ anh ta vì đã cho mình cơ hội cưới được một người vợ tốt như thế này.
Chúc Mạn quay đầu nhìn Vọng Thời, anh mỉm cười nhìn cô.
Trong tương lai, họ sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ.