Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 19
Vượt Qua Bão Giông
Phần 19
Mới được nhận điện thoại, lại được người mua chiếc điện thoại ấy gửi tin nhắn đến đầu tiên, tự nhiên làm trong lòng tôi xuất hiện cảm giác nôn nao xốn xanh như hồi mới bắt đầu biết yêu đương. Khi đó sinh nhật mười bảy tuổi ba tặng tôi một chiếc điện thoại, lắp sim vào xong, người đầu tiên tôi nhắn tin là Lâm, còn giả vờ là một người lạ nhắn tin làm quen anh.
Chớp mắt cái đã nhiều năm trôi qua rồi, Lâm không còn nữa, nhưng bây giờ bỗng dưng lại có một người đàn ông khác mang cho tôi loại cảm giác bồi hồi rung động này, khiến tôi thấy hơi hơi quen quen, mà cũng thấy có chút gì đó xa lạ.
Chỉ tiếc đây không phải là người bình thường, cũng không phải là cảnh sát hình sự mà lại là nghi phạm của tôi.
Tôi chậm chạp nhắn tin lại:
– Em chưa ngủ. Em mới nhận được điện thoại mới. Cảm ơn sếp.
– Không biết cô dùng hãng nào, mua bừa một cái dùng tạm. Nếu không thích thì ngày mai đổi cái mới.
– Không đâu ạ, em thích cái này. Cái này giống hệt cái cũ em dùng mà. Còn tiền mua điện thoại… đợi về Hà Nội em gửi lại anh nhé.
– Trừ vào tiền lương của cô được rồi.
– À… vâng. Cảm ơn sếp. Cái điện thoại cũ của em sếp nhặt được ạ?
– Vỡ nát rồi, chắc không dùng được nữa.
– Vâng.
– Chân tay có chỗ nào đau không?
Hóa ra nhắn tin đến không phải để hỏi tôi chuyện chiếc điện thoại, mà là muốn hỏi tôi xem chân tay có chỗ nào đau không. Ban nãy tôi còn cảm thấy bực dọc vì những lý do gì, ngay cả bản thân tôi cũng không muốn thừa nhận. Bây giờ thấy Việt đối xử với mình như vậy, tự nhiên lại quên hết những ấm ức vừa rồi, đáy lòng còn cảm thấy ấm áp như bị một dòng nước mềm mại vây lấy.
Tôi tủm tỉm cười nhắn lại:
– Em không sao. Không có chỗ nào đau cả. Nãy em quên mất chưa hỏi anh, anh có bị sao không?
– Không.
– Giờ này anh vẫn còn làm việc ạ?
– Không, vừa mới lên giường rồi. Sao còn chưa ngủ?
– Lâu lâu mới quay về Sài Gòn nên em đang tranh thủ tận hưởng thời tiết trong này. Giờ em ngủ đây.
– Ngủ ngon.
– Sếp ngủ ngon.
Có lời chúc của anh ta, quả nhiên tôi tắt điện thoại xong là lăn ra giường ngủ ngon hẳn. Ngày hôm sau năm giờ sáng đã dậy, việc đầu tiên là mở cửa sổ ra để đón ánh bình minh ở Sài Gòn, sau đó chạy xuống đường đi ăn một tô hủ tiếu nóng và uống một chai nước rau má đậu xanh.
Lúc tôi quay về khách sạn thì mọi người trong đoàn cũng đã ăn sáng xong, chị Hà vừa thấy tôi đã tỏ vẻ sốt sắng hỏi:
– Em đi đâu thế? Sao không ăn sáng cùng mọi người? Hay là tối qua thấy đau ở đâu à?
– Đâu có, em nhờ anh Tú báo lại rồi mà. Sáng nay mọi người ăn buffet, em thèm ăn hủ tiếu nên xuống hẻm bên dưới ăn rồi. Chị ăn sáng chưa?
– Chị với mọi người vừa ăn xong. Em ăn thế có đói không?
– Em không, em no rồi ạ.
– Ừ, thế lên chuẩn bị tài liệu rồi mình đến công ty Dệt thôi, sắp 7 giờ rồi.
– Vâng.
Bà Hà thấy từ hôm bắt đầu vào Sài Gòn đến giờ tôi có vẻ tránh xa Việt thế thì có vẻ rất hài lòng, bề ngoài tỏ vẻ quan tâm tôi ra mặt. Tôi không thích phiền phức nên cũng chẳng buồn vạch trần hay gây sự, cứ im im tỏ vẻ như mình ngu đi cho xong.
Bảy giờ sáng, chúng tôi đến công ty Dệt Trường An của gia đình tôi để bàn bạc ký hợp đồng. Anh hai tôi đã được dặn dò từ trước nên khi thấy tôi đi cùng đoàn Nam Việt thì không tỏ ra ngạc nhiên tý nào, ngược lại, thỉnh thoảng còn cứ tủm tỉm cười như dở hơi.
Trong buổi họp, đại diện bên công ty tôi đứng lên trình bày việc muốn hợp tác với công ty Dệt Trường An để làm mặt nệm ngồi của ghế sofa, sau đó đến lượt tôi cầm các tập tài liệu về bản thiết kế phát cho từng người.
Đến lượt phát cho anh hai tôi, mặc dù ở nhà chọi nhau chí chóe suốt ngày, nhưng trước mặt tất cả mọi người ở đây, tôi vẫn phải nặn ra một nụ cười niềm nở với ông ấy, còn phải nhẹ nhàng nói:
– Tài liệu của anh đây ạ.
– Khoan đã.
– Vâng, có vấn đề gì hả anh?
– Các phần vải dệt được đặt may để lắp ghép vào vị trí này của sofa à?
– Vâng.
Tôi chỉ tay vào mặt ghế ngồi, hai bên hông và phần bọc trước sau, từ tốn giải thích:
– Bình thường các loại sofa cao cấp hay được bọc bằng da thật. Nhưng lần này công ty em muốn kết hợp cả da lẫn vải dệt cao cấp nên muốn được ký hợp đồng với công ty Dệt Trường An. Đưa các chất liệu dệt vào các mặt ghế của sofa.
– Công ty cô đã trải nghiệm sản phẩm dệt nào của công ty tôi rồi?
– Rất nhiều ạ. Công ty Trường An là công ty dệt may nổi tiếng mà, từ quần áo, chăn ga gối đệm, tất cả đều là sản phẩm vượt trội so với các sản phẩm dệt may khác trên thị trường.
– Vượt trội chỗ nào?
– Chất liệu mềm, mịn, thoáng, dễ chịu, sử dụng có cảm giác thư thái, giá cả tốt đi đôi với chất lượng tốt. Chỉ cần dùng sản phẩm là có thể phân biệt đâu là của dệt may Trường An, đâu không phải của Trường An.
– Thật à?
Anh hai vừa nói vừa cười, còn cố ý nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn trêu ngươi. Tất nhiên tôi cũng có cả đống cổ phần trong công ty Trường An, hơn nữa đây lại là cơ nghiệp của ba tôi, sao tôi có thể không khen được?
Tôi khen sản phẩm của công ty gia đình thì có gì sai nào? Cái tên điên này cứ cố ý chọc tôi.
Ở dưới gầm bàn, tôi lẳng lặng đưa chân về phía trước, sau đó chọn đúng vị trí giày của anh hai tôi rồi dẫm mạnh một cái, vừa dẫm vừa nghiến khiến anh tôi đau đến tái mét mặt mày. Trong nháy mắt, toàn thân ông anh tôi lập tức cứng đơ như tượng, dường như đã đau muốn hét ầm lên như bình thường ở nhà rồi, nhưng vì có rất nhiều nhân viên lẫn đối tác ở đây nên đành nhẫn nhịn, cắn răng không dám kêu một tiếng.
Thấy anh hai “biết điều” như vậy, tôi hài lòng buông chân ra rồi mỉm cười:
– Vâng, những lời em nói toàn là sự thật ạ.
– Cảm ơn.
– Anh còn vấn đề gì cần em giải thích nữa không ạ?
– Không cần đâu.
– Vâng, cảm ơn anh ạ.
Phát xong tài liệu, tôi đi về chỗ ngồi mới phát hiện ra sắc mặt Việt không vui, dường như anh ta không vừa ý chỗ nào đó nên hai đầu mày hơi cau lại.
Tôi nghĩ anh ta khó chịu vì câu trả lời với giám đốc công ty Trường An của tôi, nhưng nói thì cũng đã nói xong rồi, giờ không thay đổi được gì nữa nên đành ngồi im, chờ sau khi về Hà Nội thì bị anh ta trách phạt sau vậy.
Tôi vừa đặt mông xuống ghế thì chị Hà nói:
– Ở miền Bắc có nghe danh tiếng của Trường An đã lâu, cũng được trải nghiệm thử các sản phẩm của quý công ty rồi. Giờ xin hỏi anh Phương, nếu bên công ty tôi muốn sử dụng sản phẩm của Trường An để sản xuất ra các loại sofa cao cấp thì có thể đặt các sản phẩm tốt nhất của bên anh không?
– Cô định nghĩa thế nào là sản phẩm tốt nhất?
– Là sản phẩm không có khuyết điểm, dù là khuyết điểm nhỏ nhất. Chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận các sản phẩm lỗi, sai lầm nhỏ hay to đều là điều tối kỵ với Hoàn Mỹ.
– Công ty chúng tôi luôn hướng đến sự hoàn hảo, nhưng nhân sinh quan của mỗi người là khác nhau. Trong mắt tôi có thể là hình tròn, nhưng trong mắt cô lại là hình Oval, cho nên muốn tìm sản phẩm tốt nhất mà cô ưng ý, cứ đến tận xưởng để chọn đi. Thứ mình thích mới là thứ tốt nhất.
Nghe xong câu này, tôi suýt nữa thì vỗ đùi đét một phát. Chưa bao giờ tôi thấy anh hai mình ngầu như thế, không những nói năng lưu loát mà từng câu từng chữ đều rất chí lý, không hề giống một ông anh ở nhà bình thường hay oang oác đòi tôi cọ xe. Quan trọng hơn là còn đạp được phong thái tự kiêu tự đại của bà Hà xuống đất, khiến bà ấy đang vênh váo “đòi sản phẩm tốt nhất”, trong thoáng chốc thì mặt mũi ngay lập tức xám xịt.
Có điều, chỉ một giây sau bà Hà lại có thể nở một nụ cười thật tươi ngay được, chị ta nói:
– Anh Phương nói đúng, thứ mình thích mới là thứ tốt nhất.
Nói xong, còn cố ý quay sang hỏi Việt:
– Phải không sếp Việt?
Việt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía anh hai tôi, gương mặt cương nghị của anh ta hơi giãn ra, để lộ một nụ cười:
– Đối với tôi, cảm nhận của khách hàng mới là điều quan trọng, làm điều gì cũng đặt lợi ích của khách hàng lên trước. Nhưng trong một vài trường hợp thì anh Phương nói đúng, thứ mình thích mới là thứ tốt nhất, hình tròn hay hình oval, bản thân ưng ý là được. Và khi ưng ý thì phải thuộc về mình.
Anh hai tôi cũng cười, gật nhẹ đầu đáp:
– Nếu đã thế thì giờ chúng ta đến nhà máy đi. Ở đó có rất nhiều loại vải dệt, công ty Nam Việt có thể xem từng loại chất liệu, sau đó có thêm yêu cầu gì thì cứ nói với chúng tôi là được.
– Được.
Từ trụ sở công ty đến nhà máy dệt của công ty gia đình tôi là hơn 40 kilomet. Vì để thuận tiện cho việc trao đổi nên anh hai tôi sắp xếp cho Việt, chị Hà, tôi và anh hai đi cùng một xe loại limousine, vừa di chuyển vừa uống rượu nói chuyện.
Tôi còn có nhiều việc nên không muốn uống rượu, chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe ba người họ trò chuyện. Một lúc sau anh hai thấy tôi ngoan hơn hẳn thường ngày mới ngứa tay, rót ra cho tôi một ly rượu nho rồi nói:
– Diệp uống thử một ly rượu nho này đi em. Nho Pháp đấy.
– Em cảm ơn anh ạ.
Mặc dù là anh trai tôi nhưng bây giờ đang trên phương diện đối tác, giám đốc công ty khác mời mà không uống thì quá bất lịch sự, cho nên tôi có ấm ức cũng vẫn phải tươi cười uống hết ly rượu ấy.
Anh hai tôi thấy vậy vẫn chưa hài lòng, lại rót ra cho tôi thêm ly thứ hai:
– Ngon đúng không? Vị rượu nho này khác nho Ninh Thuận, nói chung không đằm bằng nhưng uống cũng dễ chịu.
– Vâng.
– Uống thêm một ly.
Tôi gật đầu, vừa định vươn tay ra nhận ly rượu trên tay anh hai thì bỗng nhiên Việt lại cầm lấy chiếc ly của tôi. Trong lúc cả ba người trên xe còn đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì thì anh ta nói:
– Trợ lý của tôi không uống được nhiều, lát nữa cô ấy còn phải ghi chép số liệu. Ly rượu này để tôi uống thay.
Anh hai tôi nhìn chằm chằm ly rượu trên tay Việt vài giây, trong lòng dường như bắt đầu suy diễn ra chuyện gì đó nên lát sau bỗng nhiên bật cười:
– Trước giờ chỉ thấy trợ lý uống thay sếp, đây là lần đầu tiên thấy sếp uống thay trợ lý. Sếp Việt, anh là độc nhất đấy.
– Suy nghĩ của tôi hơi ngược, đàn ông không nên để phụ nữ uống thay.
– Để tôi nói nốt vế còn lại nhé. Sếp thì nên bảo vệ nhân viên, đặc biệt là nhân viên nữ đúng không?
Việt không trả lời mà chỉ cạn ly với anh tôi, bình thản đáp:
– Rượu nho này đúng là vị dễ chịu hơn nho Ninh Thuận thật.
– Nhưng không đằm bằng. Cạn ly.
– Cạn ly.
Xe chạy gần một tiếng, cuối cùng cũng đến nhà máy Dệt của Trường An. Nơi này rộng tận mấy hecta, xây tận năm, sáu khu phân xưởng và trồng rất nhiều hoa tôi thích.
Ngày nhỏ mỗi lần ba đưa tôi đến đây, tôi cũng phải chạy đông chạy tây hái hoa bắt chuồn chuồn, chạy đến khi mệt rồi mới trèo vào lòng ba thủ thỉ:
– Ba ơi, sau ba phải trồng nhiều hoa nữa nha. Hoa cẩm tú cầu nè, hoa hồng đỏ nè, hoa hướng dương nữa ba nha.
– Út có hái hết được không mà đòi trồng nhiều vậy?
– Con hái hết. Không hết thì để cho chuồn chuồn đậu cũng được.
Ba tôi cười dịu dàng, sau đó đưa tay véo mũi tôi một cái, bảo không rảnh để trồng hoa cho chuồn chuồn đậu. Thế mà bây giờ sau gần chục năm mới quay trở lại nơi đây, đứng từ xa tôi đã thấy rất hoa trải dọc khắp các phân xưởng, chuồn chuồn và ong bướm bay lượn khắp nơi.
Anh hai tôi thấy tôi ngẩn người mới ghé tai nói nhỏ:
– Đẹp không?
– Đẹp. … trồng hồi nào vậy…?
Thực ra tôi muốn nói “ba trồng hồi nào vậy hai?”, nhưng sợ có người nghe được nên phải nói trống không như vậy. Anh hai tôi cũng hiểu nên không chấp, chỉ đáp:
– Trồng để nuôi chuồn chuồn chơi.
– Xì.
Mấy người bọn tôi đi vào phân xưởng đầu tiên, chú bảo vệ già thấy anh trai tôi thì lập tức chạy ra chào, sau đó mở cửa để cả đoàn bước vào bên trong.
Nhà máy này có cả nghìn nhân viên đang tất bật làm việc, những sản phẩm dệt được bày ở khắp nơi. Trợ lý giám đốc bên Trường An giới thiệu từng loại sản phẩm, sau đó chọn một tấm tốt nhất đưa đến cho chị Hà. Bà ấy xem xét một lúc rồi lắc đầu:
– Cho tôi xem loại khác.
– Vâng, chị chờ một chút.
Đưa đến bốn, năm loại vải mà chị Hà cũng không ưng, cuối cùng anh trai tôi phải đưa đến phân xưởng thứ hai, chọn ra từ trong dãy hàng cao cấp một tấm vải từ chất liệu Simili cải tiến, có điều lần này anh ấy không đưa cho bà Hà xem mà là đưa thẳng đến tay Việt.
– Chất liệu Simili cải tiến này chỉ có mình Trường An mới có công nghệ, cấu tạo từ sợi polyester và thêm cả phần sợi tơ sen, hai thứ này kết hợp với nhau để dệt kim. Anh Việt thử xem có phù hợp với yêu cầu đưa ra không?
– Sợi tơ sen?
– Là tơ từ cây sen, phần tơ mỏng được rút ra rồi kéo thành sợi.
Việt nhìn chằm chằm tấm vải trên tay một lát, sau đó đưa đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh ta lên vuốt phẳng một lượt. Tôi theo thói quen để ý thật kỹ từng biểu hiện trên gương mặt của anh ta, cuối cùng phát hiện ra thái độ lạnh nhạt của Việt dường như có chút thay đổi.
Chị Hà có lẽ cũng nhận ra được điều này nên ngay lập tức sáp lại gần, vừa chạm tay đến vải vừa nói:
– Để em thử xem nào. Chất liệu này lạ thật.
– Thấy thế nào?
– Sờ vào thấy khác biệt, mát, mềm, làm mặt ghế sofa chắc dễ chịu.
– Thứ này phù hợp làm mặt ghế. Chỉ cần định hình và tạo các hoa văn trên bề mặt nữa là đủ.
– Vâng, em cũng nghĩ thế.
Cuối cùng sau một hồi nâng lên đặt xuống, bà Hà cũng quyết định chọn chất liệu simili cải tiến của Trường An, sau đó trò chuyện thêm một hồi nữa rồi mới quay về Sài Gòn.
Công cuộc ký hợp đồng thực ra rất nhiều công đoạn nên chúng tôi chỉ kịp nghỉ trưa một lát, đến chiều lại tới công ty dệt Trường An để chính thức đặt bút ký hợp đồng, đến khi tất cả mọi thứ xong xuôi cũng đã là buổi chiều tối ngày hôm đó.
Anh hai tôi là chủ nhà, hợp đồng lại ký thành công nên chủ động mời công ty Nam Việt tham gia một buổi tiệc xã giao ăn mừng vì hợp tác thuận lợi. Tất nhiên đây là những thủ tục không tên bắt buộc mà mỗi lần ký hợp đồng xong đều phải có nên dù đã mệt lắm rồi, đoàn chúng tôi vẫn phải niềm nở tham gia.
Tối đó, vì không muốn ăn mặc quá xuề xòa đến tiệc tùng sang trọng nên tôi đành phải lôi một bộ váy khoét eo ra mặc, tiện trang điểm sơ qua một chút rồi mới đi ra bên ngoài chờ mọi người.
Đợi hơn ba mươi phút mới thấy chị Hà khoác tay Việt từ trong thang máy đi ra, hôm nay chị ấy mặc một bộ váy hai dây màu xanh dương nhạt, dường như là hàng thiết kế riêng nên rất vừa vặn và tinh tế. Việt thì mặc áo sơ mi màu đen đi bên cạnh, tóc tai cắt ngắn gọn gàng, dù không quá bóng bẩy như quý ông đi dự tiệc nhưng anh ta có mặc bất cứ thứ gì lên người cũng lịch lãm theo một cách rất riêng.
Giống như không phải quần áo tạo nên khí chất của anh ta, mà là anh ta làm nên khí chất của quần áo vậy.
Nhìn hai người họ đi bên nhau như vậy, tôi chỉ biết thở dài một hơi. Đúng là người đẹp đi với nhau hợp đôi thật đấy, chẳng bù cho tôi…
Đang lẩm bẩm nghĩ ngợi trong lòng thì anh trưởng phòng kỹ thuật đi lại gần, bảo tôi:
– Diệp, sếp với chị Hà xuống rồi. Ra xe thôi em.
– Vâng.
Tôi không nhìn Việt nữa mà quay người đi thẳng ra xe, sau đó ngồi ở xe 16 chỗ phía sau, còn anh ta và chị Hà là sếp nên đi xe riêng 4 chỗ đến nhà hàng.
Lúc đến nơi thì anh hai tôi và các nhân viên đã chờ sẵn, vừa thấy đoàn người đi vào đã niềm nở ra đón. Anh tôi nhìn em gái một lượt, có lẽ rất lâu rồi kể từ khi Lâm mất, ông ấy chưa thấy tôi mặc váy lại lần nào nên hơi ngạc nhiên:
– Hôm nay Diệp mặc váy xinh thế? Bình thường mặc đồ công sở không biết mặc váy xinh đến thế này đấy.
Tôi cười cười, tỏ vẻ lịch sự đáp:
– Có ai nói anh rất khéo khen phụ nữ chưa? Vừa có công ty riêng, vừa galang thế này chắc là nhiều người thích anh lắm nhỉ?
Anh trai tôi bị chọc đến nỗi đau “ế quanh năm suốt tháng” nên hơi khựng lại, một giây sau lại ngay lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục trêu tôi:
– Cũng nhiều, nhưng chưa có ai xinh bằng Diệp nên anh chưa ưng được ai.
– Em tưởng gu thẩm mỹ của anh cao lắm chứ, xinh bằng em thì ít lắm, chỉ có xinh hơn em là nhiều thôi. Ví dụ như chị Hà đây này, đây mới gọi là sắc nước hương trời đấy.
Bà Hà nghe tôi khen thì cười tít mắt, khoác tay Việt tiến lên rồi gật đầu chào anh tôi:
– Diệp cứ nói thế, anh Phương lại tưởng thật đấy.
Anh trai tôi bật cười:
– Không, tôi thấy Diệp nói đúng mà. Mỗi tội dùng từ hơi sai tý thôi, đẹp nghiêng nước nghiêng thành mới đúng. Mỗi tội là hoa đã có chủ rồi, tôi không dám có ý gì khác.
Khi anh hai nói câu này, ánh mắt như vô tình mà lại như cố ý nhìn sang Việt, tỏ ý muốn nói “bà Hà và Việt là một đôi”. Khi ấy không hiểu sao trong lòng tôi lại có cảm giác vô cùng mong chờ, tôi hy vọng anh ta sẽ trả lời “tôi với Hà chỉ là đối tác làm ăn, chúng tôi không có quan hệ gì, anh cứ tự nhiên mà tán”.
Nhưng thật đáng buồn rằng, Việt không hề phủ nhận mối quan hệ với chị Hà mà chỉ đáp:
– Anh Phương đúng là có mắt nhìn người thật. Hôm nay nhất định phải uống với anh ba ly.
– Đúng, đúng. Hôm nay phải uống với sếp Việt ba ly, à không. Phải hơn ba ly.
– Mời.
Trong bữa ăn, anh hai tôi chủ động xếp Việt với chị Hà ngồi cạnh nhau, tôi thì chẳng có ai để ngồi cùng nên đành phải ngồi cạnh anh hai.
Loại tiệc tùng thế này, dù muốn không uống rượu cũng không được, có trăm ngàn lý do để nâng chén nên tôi chẳng thể chối từ, mới đặt mông xuống ghế đã phải uống gần chục ly xã giao.
Anh hai tôi sợ tôi uống nhiều mà không ăn nên chủ động gắp cho tôi một miếng thịt bò mềm nhất, bảo tôi:
– Ăn đi, em không ăn mà uống nhiều thế là dễ say lắm đấy.
– Cảm ơn anh.
– Muốn uống thêm nước suối không, anh lấy cho em?
– Không cần đâu, có nước ngọt ở đây rồi. Anh cứ để kệ em thôi.
Anh tôi không nói gì nữa, tiếp tục trò chuyện với những người trong bàn ăn. Ở bên kia, chị Hà cũng vui vẻ cạn ly cùng mọi người, sau đó thỉnh thoảng ghé tai Việt nói gì đó, anh ta chần chừ một lúc rồi cũng cầm đũa lên, chọn một con tôm đã bóc vỏ đặt vào bát của chị ta.
Chị Hà sung sướng liếc về phía tôi, cười ngọt ngào:
– Anh vẫn nhớ em thích ăn tôm cơ à?
– Tôm, mực, hải sản.
– Đúng rồi. Em cứ tưởng anh quên rồi.
Việt hơi nhếch môi, không rõ là cười hay không cười, anh ta nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi lại lặng lẽ đặt xuống.
Tâm trạng tôi càng lúc càng bức bối nặng nề, tôi thực sự cũng không tài nào giải thích nổi tại sao tâm lý mình càng lúc càng thay đổi một cách khác thường như thế, nhưng để tĩnh tâm lại, tôi quyết định không nhìn bọn họ nữa mà chỉ tập trung ăn uống và trò chuyện với mọi người.
Tôi uống rất nhiều, ai đến chúc rượu tôi cũng uống cạn, không từ chối là phép lịch sự trên bàn rượu nên dù tôi có uống bao nhiêu cũng chẳng ai để ý. Tôi muốn uống để quên đi những thứ mình muốn quên, đằng nào đêm nay cũng chẳng làm gì nên thà say rồi về ngủ cho ngon, không phải nặng lòng vì bất cứ chuyện gì nữa.
Anh trai tôi cũng nhận ra tôi khác thường nên ghé tai khẽ hỏi:
– Út sao thế? Không vui à?
– Em chẳng biết, chắc tại em nhớ nhà. Đã đến tận đây rồi mà không được về nhà.
– Tý nữa anh đưa Út về nhé.
– Không được đâu. Làm thế dễ bị phát hiện lắm. Em ở đây thôi.
– Đừng uống nữa, ăn cơm đi.
– Mấy hôm nay em bị mất ngủ, anh cứ để em uống đi, tối về cho dễ ngủ.
– Không nghe lời anh hả?
– Không, em muốn uống mà.
– Thế để anh uống với Út.
Thế là hai anh em tôi chén chú chén anh, cạn hết ly này đến ly khác, ở bên kia Việt và chị Hà cũng bị cả một đám nhân viên cấp dưới của anh hai tôi bu quanh, chắc uống cũng không ít.
Tới khi tàn tiệc cũng đã quá mười giờ đêm, tôi uống nhiều nên bắt đầu mờ cả mắt, lúc đứng dậy còn lảo đảo phải vịn bàn mới đứng được. Bỗng nhiên có một bàn tay từ đâu vươn ra giữ lấy khuỷu tay tôi, giật mình quay lại nhìn thì thấy Việt đứng ngay bên cạnh, sắc mặt lạnh tanh:
– Say quá rồi à?
– À… không say mấy. Tại lâu lâu mới đi giày cao gót đế cao thế này nên em chưa quen thôi.
– Hôm nay có chuyện gì vui mà uống nhiều thế?
– Hả? Chuyện vui gì?
Tôi ngơ ngác mất vài giây mới hiểu câu hỏi của Việt, không rõ anh ta nói móc mình hay đang nói thật, nhưng tôi vẫn giả ngu, thật thà trả lời:
– À vì hôm nay ký được hợp đồng lớn mà. Phải vui chứ ạ.
– Tôi thấy hình như không phải.
Anh ta vừa nói đến đó thì anh trai tôi và mấy nhân viên đến bàn để chào tạm biệt, Việt đành phải buông tay tôi ra để trò chuyện với bọn họ. Tôi cũng ngay lập tức nhân cơ hội đó lủi ra bên ngoài hít thở không khí, lát sau mọi người ra về hết cũng định theo xe đi về, ai ngờ chưa kịp trèo lên thì anh hai tôi đã kéo tay lại.
Ông ấy nửa đùa nửa thật nói:
– Diệp để anh đưa về.
– Em tự về được mà, đang sẵn có xe của công ty ở đây.
– Anh tiện đường qua đó, để anh đưa về.
Nói xong, ông ấy còn ngó vào trong xe rồi bảo với mọi người trong công ty tôi:
– Tôi đưa Diệp về, tiện đi đường nói chuyện một lúc. Giờ chạy theo xe mọi người luôn đấy, mọi người đừng lo nhé.
Anh hai tôi ngoài lúc hay trêu chọc tôi ra thì ở bên ngoài là người rất đứng đắn, đường đường là giám đốc một công ty lớn, đã mở miệng ra nói vậy thì mọi người trong công ty tôi dù không muốn cũng phải đồng ý. Thế là cuối cùng tôi đành phải bất mãn ngồi cùng xe anh hai đi về.
Trên đường đi, anh hai bảo tôi:
– Ghé qua nhà không? Anh lượn một vòng qua nhà cho Út nhìn.
– Em sợ mấy người kia phát hiện ra mất. Mà anh nữa, đã bảo phải tỏ ra như không quen em rồi mà, tự nhiên lại đòi đưa em về.
– Tỏ ra không quen sao thuyết phục bằng giả vờ tán tỉnh em. Anh phải thế này thì lão Việt kia mới không nghi ngờ chứ.
– Ừ đúng ha.
– Út dạo này bản năng trinh sát kém đi hay sao vậy?
Nghe anh hai nói thế, tôi cũng chợt giật mình nhận ra tâm trí mình bắt đầu bị chi phối bởi Việt quá nhiều. Tôi làm việc gì cũng nghĩ đến cảm xúc của anh ta, rõ ràng chỉ nên ở bên cạnh điều tra việc rửa tiền là đủ, vậy mà tôi không những lo anh ta ăn tết một mình buồn, lo anh ta bị ruột thừa, lưu luyến cái ôm của anh ta, thậm chí còn khó chịu khi thấy anh ta làm lành với chị Hà.
Tôi bị sao vậy nhỉ?
Tôi không muốn thừa nhận với anh hai việc mình đã phát sinh ra một số cảm xúc với “nghi phạm”, cho nên đành mệt mỏi tựa đầu vào ghế, lặng lẽ đáp:
– Hai đi qua nhà cho em nhìn một lúc.
– Ừ.
Anh tôi chở tôi bằng siêu xe Maserati Quattroporte, tốc độ loại này cực nhanh, mà êm nữa, chỉ trong vòng có vài phút là đã lướt qua nhà tôi. Giờ này bên trong nhà vẫn sáng đèn, có lẽ ba mẹ vẫn chờ anh hai về, tôi cũng muốn về nhưng không thể được nên chỉ đành ngồi trên xe lặng lẽ nhìn vào mà thôi.
Anh hai tôi cố ý đi chậm lại, sau khi qua khỏi khu phố nhà tôi rồi mới tăng tốc độ phòng theo đoàn xe của công ty tôi, Maserati Quattroporte chỉ mất đúng sáu phút là đuổi kịp về tới khách sạn.
Nhìn Việt và chị Hà xuống xe, anh hai tôi lại tốt bụng đề nghị:
– Ở phòng nào? Anh đưa em lên phòng?
– Anh muốn tạo thêm độ tin tưởng việc đang tán tỉnh em đấy à?
– Còn phải nói. Ở phòng nào?
– Phòng 505.
– Đi.
Để tránh bị đồn đại linh tinh, anh hai chờ mọi người trong đoàn lên hết mới dẫn tôi lên phòng, lúc này, Việt với chị Hà cũng đã lên tầng 6 của bọn họ được một lúc rồi.
Đêm nay say thế chẳng biết có làm gì hay không, nhưng nhìn hai người tình tình tứ tứ như thế, không những tôi mà tất cả mọi người trong đoàn đều đoán già đoán non là kiểu gì sau đêm nay sếp với bà Hà sẽ chính thức quay lại với nhau. Lửa gần rơm, lại có người đẹp như mộng thế ở bên cạnh, một người đàn ông bình thường cũng không thể kiềm chế được, huống hồ đêm nay Việt lại uống rượu nữa, không làm gì mới lạ đấy.
Tôi càng thêm bực bội, lẽo đẽo đi theo anh hai lên phòng. Lúc đến nơi, anh hai vẫn lì lợm không chịu về luôn mà chui vào nhìn quanh một lượt. Không thấy gì khả nghi mới ngao ngán thở dài:
– Ở một mình phòng không thế này mà không chán à? Không kiếm một anh ôm cho ấm.
Ở trong này không phải lo ai nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em nên tôi không giữ kẽ nữa, cau có mắng luôn:
– Anh cứ lo cho anh trước đi. Lắm lời quá.
– Đừng nói với anh là em thích cái thằng cha Việt đó nhé.
– Nói lung tung gì vậy. Vớ vẩn, đó là nghi phạm của em.
– Vậy hả? Lần đầu tiên anh thấy cảnh sát hình sự buồn rồi uống rượu vì nghi phạm đó.
Bị chọc đúng tim đen, tôi thẹn quá hóa giận nên cầm gối ném vào mặt anh hai, quát ầm lên:
– Anh đừng từ bụng ta suy ra bụng người nhé. Em thèm vào mà uống rượu vì lão ấy.
– Nếu không đúng thì sao bỗng dưng nổi khùng thế Út. Tính qua mặt hai hả? Anh nhìn mặt là đoán được chương trình nhé. Á… á…
Anh tôi bị đánh một trận bầm dập, né không được cuối cùng đành phải lẩm bẩm xin tha. Tôi bắt đầu ngấm rượu rồi, cũng không còn sức mà hành hạ anh hai nữa nên đành bảo:
– Tha cho hai đấy.
Anh hai tôi cười hì hì, ngồi im thở một lát rồi mới nói:
– Út thích ai là quyền của Út. Anh nói rồi, thứ tốt nhất là thứ mình thích. Nghi phạm hay người bình thường thì cũng như nhau cả thôi. Cảm xúc là của mình, cứ sống đi rồi sau này cứ để tự số phận quyết định.
– Không, em không thích ông ấy. Sao mà thích được. Đó là nghi phạm, chờ em có bằng chứng rồi thì ông ấy cũng sẽ vào tù thôi.
– Dù sao thì cảm xúc cũng là của Út, những thứ của cuộc sống thì cứ để nó xảy ra tự nhiên đi. Lâu lắm rồi anh mới thấy Út mặc váy.
Câu nói này có rất nhiều ý nghĩa, nhưng tôi không muốn nghĩ sâu mà chỉ lặng lẽ gật đầu, nói “Em biết rồi”. Anh hai đứng dậy xoa đầu tôi rồi bảo:
– Được rồi, muộn rồi, anh về đây. Ngày mai Út về Hà Nội hả?
– Vâng, mai em về. Tạm biệt hai nhé.
– Nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhớ anh thì cứ gọi điện, anh sẽ bay ra đưa Út đi ăn đồ ăn ngon.
Có chút rượu vào, lại nghe anh hai dỗ dành mình như vậy, bỗng nhiên tôi thấy tủi thân và xúc động vô cùng. Tôi vòng tay ôm lấy thắt lưng anh hai, thút thít nói:
– Cảm ơn hai.
– Lớn rồi sao lại khóc. Ngủ sớm đi, hôm nay uống say rồi, đừng tắm nữa, rửa mặt xong rồi ngủ. Hai về nhé.
– Dạ.
Tôi tiễn anh hai ra cửa, còn mếu máo đợi đến khi anh ấy đi khuất sau ngã rẽ hành lang rồi mới tủi thân giơ tay quệt quệt nước mắt trên má mình. Đứng đó sụt sịt một lúc rồi mới quay về phòng, ai ngờ vừa xoay người thì bỗng dưng lại thấy một người đang đứng khoanh tay, tựa vào tường ngay trước cửa phòng tôi.
Tại sao anh ta lại đứng trước cửa phòng tôi? Ban nãy anh hai tôi rẽ phải đi về hướng thang máy, còn anh ta đứng ở bên trái cửa nên cả hai anh em tôi không để ý. Nãy giờ anh ta đã nghe được gì rồi?
Tôi hơi chột dạ, lúng túng nói:
– Sao… anh lại ở đây?
Việt không trả lời tôi mà chỉ hỏi một câu ngược lại:
– Sao anh ta lại ở đây?
– À… anh ấy… anh ấy vào phòng nói chuyện với em một lúc.
– Chuyện gì?
Tự nhiên thấy cái tên này tỏ vẻ khó chịu, tôi lại càng thấy bất an hơn. Nhưng tỏ ra lo sợ vào thời điểm này chẳng khác gì “lạy ông tôi ở bụi này”, cho nên tôi cố bày ra vẻ mặt bình tĩnh đáp:
– Mấy chuyện linh tinh thôi. Muộn rồi, sao anh còn chưa ngủ? Anh tìm em có việc gì à?
Anh ta đi lại gần nhìn tôi, đáy mắt bình thường vốn tĩnh lặng như nước, đêm nay bỗng nhiên lại sâu thêm một cách kỳ lạ. Trông thấy thái độ bất thường này của anh ta, tôi hơi mất tự nhiên lùi về phía sau vài bước, khi đó cứ nghĩ Việt nhất định sẽ tra hỏi xem tôi đã bán thông tin gì về hợp đồng lần này cho Trường An, hoặc là hỏi anh hai tôi đến đây có mục đích gì. Tóm lại, gặp riêng đối tác vào lúc đêm hôm thế này, nếu không phải bạn trai thì nhất định sẽ làm cấp trên nghi ngờ. Tôi không muốn phiền phức nên vội vàng giải thích:
– Bọn em chỉ nói chuyện bình thường thôi. Không liên quan gì đến hợp đồng hay việc kinh doanh cả. Em với anh Phương ngày trước cùng học chung một trường đại học nên…
– Anh ta là bạn trai cô à?
– Không… làm gì có ạ. Không phải.
– Thế ở đây vào giờ này làm gì?
Chắc lúc đó say rượu, đầu óc cũng hơi lâng lâng chếnh choáng nên chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, tôi đã nói luôn:
– Không làm gì cả, nãy giờ anh ấy mới vào chỉ có 5 phút, ngay cả thời gian cởi quần áo cũng không đủ, nên không thể làm gì được…ư…
Tôi còn chưa nói hết câu thì Việt đột ngột ép tôi vào cửa rồi cúi đầu hôn lên môi tôi, một nụ hôn đến bất ngờ và mạnh mẽ tới mức tôi không thể nào phản ứng kịp.
Đầu tôi nổ ầm một tiếng, cảm giác giống như cả người bị sét đánh vậy.
Cái người này… tại sao… lại hôn tôi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook