Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 21
Vượt Qua Bão Giông
Phần 21
Con mụ kia thấy tôi không những không hề sợ hãi mà còn hùng hồn nói thế thì cau mày, phất tay một cái:
– À con ranh này không biết sợ đúng không? Mấy đứa chúng mày lên giã chết m ẹ nó cho tao.
Mấy người phía sau nghe xong lập tức cầm gậy bổ nhào về phía tôi, tôi cũng nhanh như chớp nghiêng người một góc hai mươi độ né tránh, sau đó túm lấy một cây gậy rồi dồn lực, giơ tay chặt mạnh một cái vào cổ tay đối phương. Con mụ kia bị cơn đau dội đến bất thình lình nên vô thức buông gậy ra, chưa kịp phản ứng gì lại bị tôi đẩy một cái ngã nhào xuống đất, đau đớn kêu lên oai oái.
Tôi không hơi sức đâu mà quan tâm đến bà ta nên cũng nhanh chóng xoay người, cầm cây gậy vừa cướp được đỡ một đòn từ phía sau. Trong hầm để xe rộng lớn, tiếng gậy va vào nhau chan chát đến nhức cả óc, tôi vừa dùng gậy phản đòn vừa dùng cả chân đạp, mấy người kia không nhanh bằng tôi nên đến phát thứ hai đã dính ngay một cước vào bụng, loạng choạng bắn ra phía sau rồi nằm im như chó cún dưới đất.
Tôi thấy mấy con mụ này cũng có tý võ vẽ, nhưng toàn võ mèo cào nên cũng không cần đánh hết sức, đi vài đường là cả lũ lăn lộn nằm trên dưới đất hết rồi.
Tôi vác theo cây gậy đến đạp vào tay bà đô con cầm đầu, hừ lạnh một tiếng:
– Ai sai mấy người đến đây thế?
Bà ta ban nãy còn hùng hùng hổ hổ, giờ bị trật cả khớp tay lẫn khớp chân nên mặt xanh lét như tàu lá, tuy nhiên có lẽ vì “đạo đức nghề nghiệp” nên nhất quyết không chịu khai ra ai là người đứng sau:
– Mày mà dám đánh bọn tao thêm, tao báo công an đấy.
– Ấy, tôi chỉ đánh đến thương tật dưới 11% thôi, không quá số phần trăm truy cứu trách nhiệm hình sự đâu. Chị đừng lo. Với cả các chị kéo đến đánh tôi trước mà, tôi chỉ phòng vệ chín đáng thôi.
– Mày… mày…
– Mà tôi thấy mới thế này chưa đủ 11% đấy, hay là tôi đánh thêm ít nữa để đền bù tiền luôn một thể nhé.
Bà ta nghe xong thì ngay lập tức co quắp người theo phản xạ, gào ầm lên:
– Này con ranh kia, mày đừng có quá đáng. Tao mà gọi người đến thì mười mày cũng không đánh lại được đâu. Khôn hồn thì cút đi.
– Câu đó nên để tôi nói mới đúng chứ. Nào, khai ra không? Không khai thì ăn đòn thêm đấy nhé.
– Chả có ai mà khai cả, mày đi xe đụng vào người của tao nên tao tìm đến tận đây trả thù.
– Vớ va vớ vẩn, xe tôi mới mua, còn chưa có một vết xước thì làm sao đụng đến người của bà được. Để tôi nói hộ cho bà nhé, cái chị nhiều nhiều tiền tên Hà thuê mấy bà đến đây đánh tôi có đúng không?
– Không.
– Thế đúng là các bà được thuê đến đánh à? Chà, còn mang theo cả dao lam nữa này, định rạch mặt tôi hay gì?
– …
– Mấy cái trò rạch mặt thì chỉ có phụ nữ khi ghen mới nghĩ ra được thôi. Tôi không quen mấy bà, tất nhiên không thể làm các bà ghen với tôi được. Cho nên các bà định rạch mặt tôi thì chỉ có duy nhất một lý do, các bà được thuê. Và người thuê các bà là phụ nữ.
Thấy tôi nói mấy lời có căn cứ như thế, chị ta biết không thể cãi được tôi nên sắc mặt bất chợt xám xịt. Thái độ này không cần dùng tâm lý học tội phạm để suy đoán thì cũng đủ biết tôi nói trúng rồi, có điều bà ấy vẫn khăng khăng bảo tôi:
– Bọn tao được thuê. Thế thì sao? Nhưng người thuê không phải là phụ nữ đâu. Tao cũng không bao giờ nói ra là ai, mày không cần phải tra hỏi mất công.
– Đằng nào tôi cũng không hơi sức để tra hỏi. Người như chị ta làm gì dám ra mặt trong mấy chuyện như thế này, cùng lắm là bảo đệ đi thuê mấy bà thôi. Tóm lại dù các bà nói hay không thì tôi cũng có câu trả lời rồi. Thế nên từ sau đừng có dại gì mà đến tìm tôi nữa nhé, lần sau tôi không đánh nhẹ thế này đâu đấy.
– …
– À, tiện đây bảo với người thuê bà, nếu có muốn dằn mặt tôi thì nhớ thuê 20 hoặc 30 người, chừng ấy đánh mới đã.
Nói xong, tôi ném cây gậy xuống đất rồi đứng lên đi về, để lại mấy bà kia vẫn há hốc miệng kinh ngạc, nhìn tôi bằng con mắt ngỡ ngàng, giống như trong suốt sự nghiệp đi đánh nhau thuê của các bà ấy, lần đầu tiên gặp một đứa con gái không thể nào đụng đến được như tôi vậy.
Cũng phải thôi, 6 người đàn ông vạm vỡ tôi còn đánh gục được, 4 ả đàn bà có tý võ nửa mùa này cũng có là gì, tôi chấp trước ba đòn vẫn thắng.
Vừa được sư Hòa khai thông đầu óc, vừa được đánh đấm đã tay, tâm trạng vốn đang nặng nề của tôi cuối cùng cũng khá lên. Tôi xách túi đi đến khu vào phòng chờ thang máy, ai ngờ mới hết ngã rẽ thì bỗng dưng lại đụng mặt Việt ở ngay gần đó.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là chột dạ, sợ anh ta đứng đây đã chứng kiến toàn bộ trận đánh nhau vừa rồi của tôi, cho nên buột miệng nói một câu:
– Ơ… sao anh lại ở đây?
– Tôi chuẩn bị đi ra ngoài.
Suýt nữa thì tôi quên chúng tôi sống cùng một tòa nhà, xe của Việt cũng để ở đây nên anh ta xuống hầm gửi xe cũng không phải là điều gì quá kỳ lạ. Chỉ là… kiến thức tâm lý học tội phạm của tôi không thể áp dụng lên anh ta, cho nên sau khi quan sát biểu hiện trên gương mặt Việt một hồi, tôi vẫn không đoán được anh ta đang nghĩ gì cả.
Cuối cùng tôi đành tự tìm lý do chuồn trước:
– À vâng. Thế em đi lên nhà đây.
– Này…
– Dạ?
– Khuỷu tay cô chảy máu kìa.
Tôi giật mình vội vàng lật tay lại xem, thấy đúng là khuỷu tay tôi đang chảy máu thật, có lẽ ban nãy đánh đấm hăng quá nên bị đập tay vào cột dưới hầm mà không phát hiện ra.
Tôi giống như vừa làm việc xấu sắp bị phát hiện, vội vội vàng vàng nói:
– À, chắc là bị va vào cái gì đấy. Tại… chưa đau nên em chưa phát hiện ra.
– Lại đây.
– Em không sao đâu ạ, tý lên nhà em băng lại được. Anh có việc thì cứ đi đi.
Chắc là vì thái độ của Việt quá bình thản nên tôi cũng không có cảm giác quá đề phòng anh ta nữa. Cả hai chúng tôi có lẽ đều là những diễn viên giỏi, sau chuyện hôn nhau như vậy lẽ ra phải ngượng ngập khó xử, nhưng tôi và Việt lại không hẹn mà cùng đồng thời tỏ ra thoải mái như chưa có gì xảy ra, khiến mối quan hệ này vẫn có thể tiếp tục theo một cách bình thường như trước.
Việt bảo với tôi:
– Bị ở khuỷu tay thế thì cô băng kiểu gì? Lấy urgo ra đây.
Nghe thấy anh ta nói thế, tôi đành phải lục túi tìm urgo đưa cho anh ta. Vì đặc trưng nghề nghiệp, tôi có thói quen mang theo bông băng, urgo và thuốc, bị thương cái là có thể lôi ra dùng luôn. Nhưng mà khoan đã… tại sao anh ta biết tôi luôn có sẵn urgo?
Việt cầm lấy miếng urgo rồi xé ra, lau sạch máu trên khuỷu tay tôi rồi băng lại. Động tác rất cẩn thận nhẹ nhàng, giống như sợ làm đau tôi, thậm chí vì anh ta quá cao nên để dán được urgo còn phải khom lưng xuống.
Mà thấy hành động này của anh ta, trái tim của tôi vốn đã bắt đầu bình yên lại sau nụ hôn đêm qua, bây giờ lại bất giác đập lạc nhịp, đập rối loạn đến nỗi hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển chả tôi.
Trong lúc tôi đang định rút tay về thì Việt lại chủ động nói:
– Người cô có nhiều sẹo.
Tất nhiên tôi không dám nói là do luyện tập nên đành kiếm lý do nói dối:
– À… tại vì ngày nhỏ nghịch quá nên thế. Chắc là… hơi xấu nhỉ?
– Không. Cũng bình thường. Nhưng lớn rồi, làm việc gì cũng vẫn không cẩn thận như cũ.
Chẳng biết là vì anh ta buột miệng nói thế hay là đang nhắc nhở tôi về sau phải cẩn thận, nhưng bỗng dưng được một người đàn ông như vậy quan tâm, trong lòng tôi đột nhiên thấy cảm kích và xốn xang một cách kỳ lạ, nhất thời cũng không biết phải trả lời làm sao.
May sao đúng lúc này thì Việt cũng đứng thẳng dậy, nói tiếp lời vừa nãy:
– Thế nên lúc nào cũng phải mang theo urgo hả?
– À… vâng.
– Được rồi.
– Vâng, cảm ơn anh.
Anh ta không trả lời tôi nữa mà chỉ gật đầu một cái rồi xoay người đi về phía hầm gửi xe, tôi cũng mở cửa vào phòng chờ thang máy, có điều dù đã lên đến tầng 20 rồi mà trái tim ở trong ngực vẫn cứ đập như trống dồn không thôi, mất rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh được.
Hình như tôi càng lúc càng sa chân vào sai lầm này rồi thì phải. Sư Hòa bảo tôi “cảm xúc là bản năng”, tôi cũng hiểu đó là bản năng, nhưng liệu nếu cứ thế này thì tôi có làm ra hành vi gì sai trái hay không, tôi cũng không chắc nữa.
Vào đến nhà, để bình tâm lại, tôi đành phải đi tắm nước lạnh. Xong xuôi cũng không buồn ăn cơm mà đi thẳng đến bàn làm việc lôi sổ sách ra làm, kiểm tra thật kỹ xem từ trước đến nay có chút thông tin nào về hợp đồng 8 triệu USD mà anh Long nói hay không. Vật vã đến tận 10 giờ đêm vẫn không có manh mối gì, cuối cùng đành vứt bút xuống, mở cửa sổ ra để gió lùa vào cho tâm trạng dễ chịu, sau đó lại chiếc điện thoại cũ ra, bật nguồn rồi tìm đến file ảnh.
Trong chiếc điện thoại này toàn là ảnh của Lâm và tôi. Có vài chiếc ảnh chúng tôi mặc đồ thể thao chạy bộ trong sân tập của trường đại học cảnh sát, có vài chiếc chụp anh đang lúi húi kiểm tra xác chết bị sát hại, cũng có vài chiếc chụp anh đang ngồi trầm mặc nghiên cứu hồ sơ.
Tôi vẫn nhớ bức ảnh đó, hồi ấy tôi mới vừa thi đậu Trinh sát xong nên kinh nghiệm không có, nhưng lại cứ lăng xăng làm phiền anh nghiên cứu án mạng rồi chỉ đông chỉ tây, nói toàn những suy luận vô căn cứ. Cuối cùng, Lâm bị tôi làm phân tâm nên cốc đầu tôi:
– Em đúng là phiền phức.
– Nhưng anh thích phiền phức đúng không?
Anh cười cười, ôm lấy chỗ đầu vừa bị cốc của tôi rồi hôn chụt một cái:
– Ừ, anh yêu chết đi được.
– Xì… thế anh phải phá vụ án này cho em xem đi. Chứng tỏ là cảnh sát hình sự hạt giống đi cho em nở mày nở mặt xem nào.
– Cho anh 24 tiếng. Trong 24 tiếng này không được vào đây làm phân tâm anh nữa. Đảm bảo hết thời gian anh sẽ phá án xong cho em.
– Được luôn, em đi pha nước cam đây. Đợi sau này em tốt nghiệp ra trường xong, em sẽ phụ anh phá án.
– Không phải phụ anh đâu, lúc đó kiểu gì em cũng vượt mặt anh, trở thành hạt giống của đội hình sự.
– Haha. Em chờ ngày đó đấy.
Mới đó mà bây giờ mọi chuyện đã trở thành dĩ vãng hết rồi, không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa, chỉ có thể chấp nhận nó mà tiếp tục sống tốt hơn.
Nhưng liệu tôi có sống tốt như đúng như gì anh đã từng mong hay không, ngay cả tôi bây giờ cũng không biết nữa. Trong lòng buồn bã không biết tâm sự với ai nên tôi đành lẩm bẩm nói chuyện với tấm hình anh trên điện thoại:
– Chắc là giờ anh thấy thất vọng về em lắm nhỉ? Em cũng thấy thất vọng về em nữa.
– Anh bảo em nên lấy một người đàn ông bình thường thôi, khi đó em đã nghĩ cả đời sẽ không lấy chồng nữa. Nhưng bây giờ tự nhiên em lại có tình cảm với một người.
– Buồn đúng không? Là nghi phạm của mình đấy.
– Lần đầu thực hiện nhiệm vụ đã mắc sai lầm cơ bản thế này, làm sao mà trở thành cảnh sát hình sự hạt giống, vượt mặt anh được. Em không bao giờ vượt qua được anh đâu.
– Em xin lỗi anh.
Một giọt nước mắt trong veo tự nhiên rơi xuống từ khóe mi tôi, sau đó lăn xuống gò má, cuối cùng tôi không thể kìm nén được nữa, sau rất lâu rồi mới vì nhớ Lâm mà bật khóc thút thít. Khóc xong mệt quá thì nằm gục luôn ở bàn làm việc rồi thiếp đi.
Trong giấc mơ, sau gần hai năm anh mất, lần đầu tiên tôi mơ gặp lại anh. Lâm đứng bên cạnh bàn, vuốt tóc tôi, khẽ nói:
– Đồ ngốc, sao lại vì một chuyện mà buồn như thế?
Tôi tủi thân ôm lấy thắt lưng anh, cảm nhận độ ấm quen thuộc từ lớp áo quân phục của anh, run rẩy nói:
– Anh có trách em không? Anh ghét em không?
– Sao lại ghét em? Anh chỉ mong em sống tốt, em thích ai thì anh đều ủng hộ hết, chỉ cần người ấy không làm tổn thương em. Với anh thế là đủ.
– Nhưng anh ta là nghi phạm, anh ta sắp thành tội phạm. Mình là cảnh sát hình sự mà.
– Ai nói với em nghi phạm là tội phạm? Một khi chưa có bằng chứng, không thể kết luận bừa bãi, làm tổn hại đến thanh danh người ta, biết chưa?
– Vâng, em biết rồi.
– Việc của em bây giờ là phải thật vui vẻ. Sống thật tốt. Cứ sống với cảm xúc của em, đúng sai thế nào cứ để số phận quyết định. Em sống vui vẻ mới là điều anh muốn, em dằn vặt thế này anh cũng không yên lòng được.
– Nhưng mà…
– Đồ ngốc này, anh không trách em. Anh tin dù em có thích ai, em cũng sẽ công tư phân minh. Tình cảm xuất phát từ bản thân, không thể chối bỏ nó được, cứ tiếp nhận nó bình thường, đó mới đúng là cuộc sống. Nhưng em phải nhớ, tình cảm là một chuyện, công việc là một chuyện, đừng vì công việc mà từ bỏ tình cảm, cũng đừng vì tình cảm mà phản bội công việc. Em nhớ không?
Tôi khó khăn gật đầu, nuốt khan một ngụm nước bọt rồi đáp:
– Em nhớ rồi.
– Được rồi, ngoan, đừng khóc nữa. Diệp khóc xấu lắm. Từ sau phải cười nhiều lên.
– Không cười, khóc xấu cho anh thấy.
– Anh thấy cũng khóc theo đấy.
– Không tin.
– Không nói với em nữa, anh phải đi rồi. Lúc khác sẽ đến thăm em nhé.
– Không, anh đừng đi, anh đừng đi mà. Anh ở lại với em đi. Lâm ơi, đừng đi.
Dù tôi có gọi thế nào thì bóng anh cũng dần dần tan biến, hệt như giấc mơ vào ngày anh mất, tôi gào khóc níu lấy ra sao thì anh cũng vẫn đi.
Tôi đau lòng đến mức giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra mới thấy mình đang ngủ gục ở trên bàn làm việc, cửa sổ trước mặt đã được đóng từ bao giờ, ánh sáng của một ngày mới đang bắt đầu chiếu soi lên tóc tôi.
Tôi đưa tay sờ lên mặt mới thấy mấy giọt nước mắt vẫn đọng lại trên đó, nỗi bàng hoàng vẫn chưa kịp tan hết, nhưng những lời nói của Lâm trong giấc mơ tôi vẫn nhớ như in, những gì anh nói dường như đã thức tỉnh suy nghĩ trong tôi.
Phải rồi, anh luôn mong tôi sống tốt, dù tôi thích ai thì anh vẫn mong tôi được vui vẻ. Tình cảm là của tôi, miễn cưỡng từ bỏ nó sẽ làm tôi khó chịu và đau lòng, cho nên anh mới đến khuyên tôi hãy thật thoải mái với tất cả. Chỉ cần tôi công tư phân minh, không vì công việc mà chèn ép tình cảm của bản thân, cũng không vì tình cảm mà phản bội công việc. Thế là đủ.
Nhưng có làm được điều ấy không, đòi hỏi tôi phải có một trái tim sắt đá, một tinh thần thép… Và sau tất cả, tôi chỉ còn một con đường duy nhất, đó là cố gắng để không phụ lòng anh.
Nghĩ thông suốt được điều này rồi, tôi quyết định điều tra sát hơn về hợp đồng 8 triệu USD kia của công ty Nam Việt. Tôi chỉ mới làm trợ lý hơn một năm, tất nhiên toàn bộ việc kinh doanh đều không thể giao cho tôi, tôi cũng không thể hỏi trực tiếp Việt được, cho nên tôi đành khai thác thông tin ở Dương.
Bình thường những hợp đồng lớn do anh ta phụ trách, cho nên có một hôm tôi vờ như vô tình nhắc đến mấy hợp đồng nước ngoài với anh ta. Dương nghe xong thì chỉ bảo:
– À, công ty mình nhiều hợp đồng với nước ngoài mà. Toàn hợp đồng ký theo năm một, năm nào cũng ký nên không phải mất công gặp đối tác nữa. Kiểu hợp đồng thường niên ấy.
– Vâng. Em chưa được đi ký hợp đồng nước ngoài bao giờ nên hơi tò mò.
– Đợt ký với Antony em cũng tham gia mà.
– Ý em là chưa được đi nước ngoài ấy.
– À à.
Dương cười cười, gật đầu ra vẻ như đã hiểu ý tôi:
– Hóa ra là cô nương muốn được tranh thủ đi ký hợp đồng rồi ra nước ngoài ngao du chứ gì?
– Anh chỉ được cái nói đúng ý em.
– Bình thường thì hợp đồng nước ngoài toàn hợp đồng lớn, sếp mình thỉnh thoảng cũng phải bay sang giải quyết mấy vấn đề lặt vặt. Nhưng anh đi theo sếp quen rồi, quen việc nên sếp toàn giao cho anh. Để hôm nào có hợp đồng vừa vừa rồi anh nhường cho nhé. Chắc số tiền ít thì sếp cũng đồng ý giao cho em thôi.
– Thật nhé. Anh nhớ nhé.
– Ừ.
– Em thích ký loại hợp đồng nào từ 1 triệu đô đến 10 triệu đô ấy, hợp đồng to thế mới thích.
– Hơi bị hiếm đấy, nhưng cũng có.
– Thế hả anh? Hợp đồng nào thế, cho em xem với.
Thấy anh ta chuẩn bị mắc bẫy, tôi tiếp tục cố tìm cách moi thêm thông tin, có điều Dương cũng cẩn trọng không kém Việt. Anh ta không có ý định đưa cho tôi xem mà chỉ bảo:
– Các hợp đồng lớn thế chỉ có sếp mới cầm. Anh không được cầm.
– Tiếc thế.
– Không cần tiếc, đợi lúc nào có hợp đồng với nước ngoài thì anh cho em tham gia. Lúc đó tha hồ mà nhìn con số.
– Vâng, cảm ơn anh.
Tạm thời tôi chỉ dừng lại việc hỏi han ở đó, tôi sợ cứ hỏi nhiều quá sẽ bị nghi ngờ, cho nên đợi sau này khi Dương đủ tin tưởng tôi hơn sẽ điều tra sâu hơn sau.
Có điều, ở bên cạnh một người đào hoa như Việt thì việc điều tra của tôi hay gặp phải trở ngại hơn thì phải. Đang yên đang lành thì hơn nửa tháng sau đó thì bỗng nhiên ngày nào tôi cũng nhận được hoa hồng từ một người giấu tên gửi tới, mỗi bó đều có một tấm thiệp ghi tay mấy từ: Tặng em hoa hồng, vì anh biết hoa hồng đẹp giống em. Hoặc là: Thích em nên ngày nào cũng muốn tặng hoa hồng cho em.
Ban đầu tôi đoán là mấy người rảnh rỗi chơi trò này, nhưng nhìn số lượng hoa ngày càng nhiều, vả lại toàn là hoa hồng nhập ngoại nên tôi đoán phải người gửi phải là người rất có tiền mới chơi được kiểu như vậy.
Mà người khả nghi nhất có thể làm được điều này chỉ có bà Hà thôi, ở ngoài Hà Nội này tôi không quen ai, thân phận hồi ở Sài Gòn lại được giấu rất kỹ, cho nên sẽ không có ai biết tôi ở đây để tặng hoa được.
Có lẽ sau lần thuê người đánh tôi nhưng không ăn thua, bà ấy lại nghĩ ra mấy cách này để Việt nghĩ do người yêu tôi gửi đến. Dù sao thì cũng chẳng tổn hại gì ngoài việc hơi ồn ào và đau mũi một xíu, cho nên tôi tạm thời cũng chưa hành động gì với chị ta, cứ để mặc bà ấy tốn tiền vì tôi.
Chỉ là đến ngày thứ 10 tôi nhận hoa thì bỗng dưng Dương thông báo: Công ty cấm nhân viên nhận hoa, quà và đồ ship trong giờ làm từ ngày mai.
Mấy nhân viên nữ đang trong độ tuổi yêu đương nghe xong thông báo này thì bất mãn kháng nghị:
– Nhận đồ thì có sao đâu ạ? Mấy năm nay bọn em vẫn nhận đồ mà.
– Sếp bảo ảnh hưởng đến công việc, làm giảm tiến độ làm việc. Các cô nghĩ xem, một ngày mà nhận hết thứ này đến thứ khác thế, thời gian đâu mà làm việc nữa. Tôi đứng trên tầng 8 thấy ngày nào nhân viên ship hàng cũng bu đặc dưới sảnh. Mỗi người chạy xuống lấy mất 5 phút, chạy lên mất 5 phút, đấy là chưa tính thời gian mở hàng ra kiểm tra, rồi đợi đổi tiền lẻ nữa. Thế không phải là làm giảm tiến độ công việc thì là gì?
Lời nói này quả thật có lý lẽ, mấy cô nhân viên kia không cãi được nên đành im lặng, tiu nghỉu quay về chỗ ngồi. Lúc này tôi cũng đang cầm một bó hoa hồng to đùng trên tay, nghe xong mọi người nói chuyện, tự nhiên lại bật cười.
Tôi biết Việt không tự nhiên mà lại ra cái quyết định mang tính “cảm hứng” này, chẳng qua là anh ta thấy ngứa mắt khi ngày nào tôi cũng được nhận hoa thôi. Nhưng cái “ngứa mắt” này của anh ta lại vô tình giúp tôi, tự nhiên lại dễ dàng thoát khỏi mấy thứ vớ vẩn của bà Hà mà không tốn công tốn sức.
Liệu biết chỗ hoa đó không phải là bạn trai tôi gửi mà là “người yêu cũ” của anh ta tặng hoa cho tôi thì cảm giác của Việt sẽ thế nào nhỉ? M
Tôi tủm tỉm cười một mình, sau đó lững thững ôm bó hoa lên tầng 8, cắm vào bình rồi đặt lên chỗ trang trọng nhất bàn làm việc. Còn tiện miệng nói đùa với Dương:
– Hết ngày hôm nay là không được nhận hoa nữa rồi, em cắm vào đây để cho được lâu vậy. Anh thấy em có năng khiếu cắm hoa không?
Dương gật gật đầu, ngơ ngác không biết gì nên khen rối rít:
– Đẹp, không nhìn ra em có hoa tay thế đấy, biết cả cắm hoa nữa.
– Chuyện, em để ở ngay đây, anh em mình cùng ngắm.
– Ừ, hoa thơm phải cho hưởng ké chứ.
Tôi gật đầu, hài lòng ngồi xuống vừa ngắm hoa vừa làm việc. Ban đầu định sẽ để bình hoa ở đây thêm mấy ngày nữa rồi mới vứt đi, ai ngờ ngày hôm sau đi làm thì đã thấy nó biến mất không một dấu tích.
Đang suy nghĩ xem ai lại ném nó vào thùng rác thì lại thấy Dương cầm theo một bình hoa mới, chạy lại đưa cho tôi:
– Tối cô tạp vụ lên dọn dẹp, lỡ đụng vào làm vỡ bình hoa của em rồi. Sáng nay anh chạy đi mua bình mới cho em đây. Em thấy hoa này đẹp không?
Trong lòng tôi khi ấy thực sự rất muốn cười mà ngoài mặt thì không dám cười, tôi biết không phải Dương mà là một người khác cố tình làm thế, nhưng không muốn vạch trần nên chỉ nói:
– Đẹp, nhưng em vẫn thích hoa hồng hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook