Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 6
Vượt Qua Bão Giông
Phần 6
Thấy tôi xuất hiện ở đây, Việt không tỏ ra quá ngạc nhiên nhưng gương mặt lại lộ ra vẻ khó hiểu. Anh ta hơi liếc về phía tay tôi đang tra chìa khóa mở cửa, sau đó lại quay sang nhìn tôi.
Tôi đoán anh ta không nhận ra mình nên lên tiếng giải thích:
– Em là nhân viên phòng kinh doanh, hôm trước anh sửa xe giúp em ấy.
– À. Cô ở đây à?
– Vâng. Em thuê nhà ở đây. Sếp… đến đây thăm người quen ạ?
– Không, nhà tôi ở đây.
Quả nhiên là một câu như sét đánh ngang tai, trong lòng tôi bỗng nhiên lan truyền một cảm giác lạnh đến tê tái.
Rõ ràng trong hồ sơ của anh ta ghi địa chỉ sinh sống hiện tại là ở một ngôi biệt thự ngay ở mặt tiền Hồ Tây, hơn nữa còn có vài ngôi nhà nữa đều ở những khu đất vàng của thủ đô. Một người tiền tiêu mấy đời không hết như thế tội gì mà đến ở chung cư? Dù ở đây là chung cư cao cấp nhưng cũng vẫn chưa xứng tầm để đại gia như anh ta ở mới đúng chứ? Mà anh ta mua nhà ngay sát tôi từ lúc nào? Tại sao trong hồ sơ lại không hề ghi Việt có nhà ở đây?
Bản năng trinh sát khiến cho đầu óc tôi trong thoáng chốc xuất hiện cả nghìn câu hỏi cùng sự đề phòng cao độ, nhưng sợ để lộ ra thì càng làm Việt nghi ngờ, cho nên tôi vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thật tự nhiên. Tôi giơ tay chỉ về phía cửa nhà mình rồi nói:
– Thật ạ? Thế là nhà em ở ngay sát nhà sếp mà không hề biết. Hàng xóm sát vách đấy chứ.
– Không ở trong công ty, cứ gọi tôi bình thường là được rồi.
– À… vâng. Thế mời anh vào nhà em uống chén trà cho biết nhà.
– Tôi đi ra ngoài bây giờ.
Việt hơi cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, tôi theo thói quen cũng nhìn xuống chiếc đồng hồ Rolex trị giá tiền tỉ của anh ta, thấy trên đó kim giờ đã chỉ đến số 11. Ăn mặc lịch sự mà ra ngoài vào thời gian này, một là đến quán Bar chơi bời, hai là đi công việc, nhưng bởi vì thấy cổ áo mở hẳn hai cúc nên tôi nghiêng về khả năng anh ta ra ngoài thác loạn hơn.
Vài giây sau tôi nghe anh ta nói tiếp:
– Hẹn lần khác uống trà sau.
– Vâng. Hẹn anh lần khác ạ.
Sau khi Việt vào thang máy thì tôi cũng mở cửa vào trong nhà mình. Không kịp thay giày dép, tôi vội vàng khóa trái cửa lại rồi chạy đến bàn làm việc, mở ngăn kéo mật phía dưới bàn làm việc ra rồi lấy tập hồ sơ 34X, lật đi lật lại từng trang để kiểm tra xem mình có bỏ sót chi tiết nào không, mặc dù bản thân tôi nhớ rất rõ là tôi chẳng bỏ qua một chi tiết nhỏ nào cả.
Cách đây mấy hôm anh Long có hỏi tôi “có khả năng Việt nghi ngờ tôi không?”, khi ấy tôi vẫn yên tâm trả lời rằng chắc là không có khả năng đó. Nhưng bây giờ thấy Việt đột ngột xuất hiện ở sát vách nhà tôi, bỗng dưng tôi lại chột dạ.
Tại sao không phải ở phòng khác mà lại sát phòng tôi? Rút cuộc là tôi đang theo dõi anh ta hay anh ta đang theo dõi tôi?
Tôi không biết nữa, nhưng cảm giác tự tin của tôi suốt mấy tháng nay đã hoàn toàn bị đánh gãy, tự nhiên lại thấy hoang mang vô cùng. Bấy giờ mới thực sự hiểu rằng người đàn ông sát vách nhà tôi không hề đơn giản, chắc chắn, tôi không thể đối phó với anh ta dễ dàng như đối phó với Dương.
Vì lo lắng nên tôi ngủ chập chờn suốt cả một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy người giống như hết cả năng lượng, phải trang điểm một lớp dày mới che đi được quầng mắt thâm của mình.
Tôi bày ra vẻ mặt không có gì, đến phòng kinh doanh chào một lượt mọi người rồi ôm theo đồ đạc lên tầng 8. Từ khi làm việc tại Nam Việt đến giờ đã sáu tháng mà tôi chưa bao giờ được đặt chân lên tầng cao nhất này, lúc lên đến nơi mới biết nơi đây chỉ có vài phòng làm việc của lãnh đạo, những diện tích còn lại đều được thiết kế đón ánh sáng triệt để, xung quanh còn bày rất nhiều cây xanh, khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác tươi mát dễ chịu.
Dương vừa thấy tôi đã vội vàng chạy lại, đỡ thùng cactong trên tay tôi, nở một nụ cười tỏa nắng:
– Anh đang định xuống bê đồ cho em. Sao không đợi anh bê cho.
– Mấy đồ này nhẹ, em bê được mà. Anh đừng coi em như tiểu thư dẫm phải gai mồng tơi thế chứ?
– Ai mà biết, thấy chân tay bé tý. Người mảnh khảnh thế này anh tưởng gió thổi cái là bay ấy.
Thực ra tôi rất muốn nói với anh ta, tôi đã lên được đai đen Karate, tay chân tôi có thể nhỏ nhưng lúc đánh nhau với con trai thì cũng không thua kém là mấy. Hồi tôi học trường Trinh sát, một mình đánh ba người đàn ông vạm vỡ cũng không vấn đề gì. Nếu so anh ta với tôi, tôi mới là người tưởng anh ta gió thổi cái là bay mới đúng.
Nhưng tôi không thể nói ra điều ấy, cho nên chỉ có thể giả vờ đáp:
– Vâng. Nhưng đồ này thì em bê vẫn tốt. Em còn bê được bao gạo 5kg
– Haha. Tận 5kg cơ à. Siêu thật. Nào, lại đây, anh dọn bàn cho em rồi đây. Lại xem có thích chỗ này không. Nếu không ưng thì anh đổi hướng khác.
Dương dẫn tôi đến một đoạn sảnh trống phía trước phòng làm việc có gắn biển Giám đốc Trần Duy Việt, chỉ vào một chiếc bàn nhỏ nhỏ xinh xinh, bên trên để một chậu cây kim ngân nho nhỏ:
– Đây, em thấy được không?
– Đẹp mà. Anh còn khuyến mại cho em chậu cây nữa hả?
– Của sếp đấy.
– Dạ?
– Chậu này không biết sếp lấy ở đâu, mang về để trên bệ cửa kia kìa, nhưng lâu không dùng đến nên anh mang cho em.
– Sếp có mắng anh không đấy?
– Không, sếp không để ý đâu. Haha.
Nghe thế, tôi mới yên tâm dọn đồ vào bàn làm việc mới, lúc xong xuôi, ngồi yên vị rồi mới để ý từ hướng tôi ngồi có thể nhìn vào phòng giám đốc thông qua một cửa sổ bằng kính.
Hiện tại anh ta không có ở đây nên tôi muốn tranh thủ nhìn kỹ hơn một chút, hình như Việt thích ánh sáng nên phòng của anh ta ngập tràn ánh sáng, mọi thứ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trên tường treo vài bức tranh trông có vẻ hơi đơn điệu.
Con người thế này, chắc hẳn nội tâm rất sâu xa…
Tôi không dám nhìn nhiều nên chỉ liếc vài cái rồi lại cúi xuống xem tài liệu. Dương đưa cho tôi một bản lịch trình dày đặc của Việt, bảo tôi nghiên cứu những việc cần làm hàng ngày rồi chuẩn bị những thứ cần thiết, không hiểu thứ gì thì có thể nói lại với anh ta.
Tôi nhìn lịch trình mà hoa cả mắt, không dám chậm trễ thêm nên cắm đầu vào làm việc, đến khi ngẩng lên thì đã gần quá giờ trưa rồi. Lúc này Việt từ bên ngoài về, đi theo sau còn có bà Tâm ở phòng Kế hoạch nữa. Tôi là nhân viên mới nên vừa thấy bóng anh ta đã ngay lập tức đứng dậy chào:
– Em chào sếp ạ. Chào chị.
Bà Tâm kia nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt bằng ánh mắt dò xét, sau đó mới hỏi:
– Ơ, ai đây.
– Dạ, em là trợ lý 2 của sếp ạ. Hôm nay là ngày đầu tiên em nhận việc.
Việt có lẽ cũng biết hôm nay tôi bắt đầu làm việc trên tầng 8 rồi, vả lại cũng không hẳn là chưa quen biết tôi, cho nên anh ta chỉ nhìn bảng tên tôi đang đeo trước ngực một cái rồi đáp:
– Ừ. Cần việc gì thì cứ hỏi Dương.
– Vâng, em biết ạ. Ngoài những việc có trong danh sách thì những việc khác anh có yêu cầu gì thì cứ nói để em biết ạ.
– Cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần ba thứ, làm việc nhanh, gọn, có hiệu quả. Thế là được rồi.
– Vâng, em sẽ cố gắng ạ.
Việt gật nhẹ đầu, sau đó đi ngang qua tôi vào phòng, có điều khi tay anh ta chạm đến tay nắm cửa, dường như Việt nhớ ra điều gì đó nên hơi ngoái đầu lại bảo tôi:
– À, thêm một việc nữa. Ba buổi, sáng, trưa, chiều, cố định một giờ, pha cho tôi một cốc café đen không đường.
– Vâng.
Lát sau, anh ta và bà Tâm kia vào phòng rồi, tôi không dám nhìn vào bên trong nữa mà chỉ cặm cụi tiếp tục làm việc. Có điều chưa viết được chữ nào thì Dương ngồi ở bên kia lại bảo tôi:
– Này, em đã pha café cho sếp lần nào chưa đấy?
– Em chưa, sao thế anh?
– Tự nhiên anh thấy lạ. Trước giờ chưa bao giờ sếp bảo anh pha café luôn. Sao giờ vừa nhìn thấy em cái là yêu cầu pha café nhỉ?
– Anh biết vì sao không?
– Không. Sao thế?
Tôi tủm tỉm cười, mấy lần trước đi ăn ở căntin tôi đã từng được Dương pha café cho uống một lần. Mặc dù công việc anh ta làm rất tốt nhưng vị café anh ta pha thì tôi không tài nào mà nuốt được, nói chung đối với một người Sài Gòn sành café như tôi, thà uống nước lã còn hơn uống café Dương pha.
– Hôm nào anh thử pha café đen uống thử một bữa đi là biết ngay.
– Á, em chê anh pha café dở đấy à?
– Tự anh nói, không phải em nói nhé.
– Nhớ đấy nhé, anh ghim thù rồi đấy. Hôm nào phải uống thử café em pha xem có ngon hơn anh không mà dám chê anh.
Chúng tôi vừa nói đến đó thì cửa phòng giám đốc mở ra lần nữa. Bà Tâm từ bên trong đi ra, nện giày cao gót bình bịch xuống sàn đá cẩm thạch làm đau hết cả tai. Tôi gật nhẹ đầu, vừa định mở miệng nói “Chị đi ạ”, thì bà ấy đã tóm lấy tấm thẻ nhân viên tôi đang đeo, cầm lên nhìn chằm chằm:
– Trương Thanh Diệp à?
– Vâng ạ. Em tên Diệp.
– Biết tôi là ai không?
Tôi biết con mụ này kiểu gì cũng phải chọc ngoáy tôi để thể hiện mình là bồ sếp, muốn ra oai với nhân viên mới, nhưng vì tôi không muốn gây sự để rước phiền phức vào thân nên vẫn nhẹ nhàng đáp:
– Chị làm bên phòng Kế hoạch đúng không ạ? Em nghe mọi người trong công ty nhắc đến chị nhiều rồi.
– Nhắc gì?
– Cũng không có gì, chỉ bảo chị dáng đẹp nhất phòng kế hoạch thôi ạ.
Bà kia đang săm soi để kiếm chuyện với tôi, nghe tôi nói thế xong thì khóe miệng hơi giật giật, như kiểu hài lòng muốn cười, nhưng sợ cười lại mất mặt nên chỉ buông tấm thẻ của tôi ra rồi đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực:
– Mồm dẻo như kẹo kéo ấy nhỉ? Bao nhiêu tuổi rồi đấy? Nhìn mặt vẫn non choẹt thế kia?
– Em hai tư.
– Ờ. Nghe chị dặn này, lên trên này làm thì chăm chỉ mà làm thôi, đừng có tơ tưởng đến chuyện khác, nghe chưa?
– Vâng.
– Đừng có mộng trèo cao quá, không khó sống lắm đấy.
– Em biết ạ.
Nói xong, bà ấy õng ẹo bỏ đi, giày cao gót đế nhọn bằng kim loại vang lên những tiếng “cộp cộp” điếc hết cả tai.
Ban nãy tôi không nói dối, đúng là bà này dáng đẹp nhất phòng kế hoạch thật, chân vừa thẳng vừa dài, ngực khủng, hình như có tắm trắng nên da trắng tinh, nhưng màu da không khỏe khoắn lắm. Vả lại vì khuôn mặt hơi sắc nên khi nói chuyện khiến người ta có cảm giác không thoải mái. Mà thêm cả cái tính kiêu căng thích ra oai nữa, chẳng biết gu thẩm mỹ của ông Việt thế nào mà lại thích kiểu người như bà này.
Sau khi bà Tâm đi rồi, Dương cũng nhìn tôi một cái, nhưng chuyện riêng của sếp anh ta không dám nói nên cũng chỉ nhìn rồi thôi, tôi cũng biết ý nên không hỏi.
Đầu giờ chiều, tôi pha một cốc café đen không đường cho “sếp”, Dương dặn tôi những lúc Việt có khách ra, thì những lúc anh ta đang ở một mình thì cứ gõ cửa lấy lệ vài cái rồi tự nhiên mở cửa mà vào, cho nên tôi cũng làm y như vậy.
Khi mang café vào trong, anh ta đang ngồi trước bàn làm việc gõ phím loạn xạ. Lúc đặt cốc café lên bàn, tôi tình cờ nhìn thấy những ngón tay của anh ta, phải nói thế này nhỉ? Tay thon dài, trắng và đẹp đẽ, trong ấn tượng của tôi hôm cùng chọn một gói mì ở siêu thị, móng tay của Việt vẫn được cắt ngắn và sạch sẽ như vậy, nhưng bây giờ nhìn tốc độ anh ta gõ phím, tôi lại càng cảm thấy bàn tay ấy đẹp hơn. Có điều trên mu bàn tay đẹp đẽ ấy lại có rất nhiều vết sẹo nhỏ, giống như đã từng phải làm những công việc nặng.
– Café của anh đây ạ.
Đặt café lên bàn xong, anh ta vẫn không nói gì, cũng không nhìn tôi, giống như coi tôi y hệt không khí vậy. Nói xong mà đối phương không thèm trả lời làm tôi cảm thấy hơi ngượng, nhưng lại không dám tự ý ra ngoài nên chỉ biết cắn môi đứng đó. Mãi gần ba phút sau, Việt mới dời mắt sang cốc café, sau đó bất chợt nhíu mày:
– Tôi uống nóng.
– À vâng, em không biết nên lại bỏ đá. Để em đổi cốc khác.
Lật đật cầm cốc café ra ngoài, lại lật đật chạy đi pha thêm một ly khác, lúc sau mang vào anh ta vẫn không ưng. Bảo muốn uống café nóng vừa đủ, không phải cốc mà tôi đang cầm, nhấp một ngụm là bỏng môi.
Tôi lại pha thêm một cốc, lần này phải hòa nước nóng lẫn với nước lạnh cho nhiệt độ vừa đủ, khi mang vào thì anh ta vẫn không hài lòng, chê nước hơi nhiều làm nhạt vị café. Lần thứ tư, tôi phải chạy đi pha thêm một cốc café mới.
Cái gã này khó chiều làm tôi phát cáu, nhưng vì nhiệm vụ nên vẫn phải giả vờ ngậm bồ hòn làm ngọt. Tuy nhiên trong lúc đợi nước pha café, bỗng dưng suy ngẫm kỹ lại thì tôi mới chợt nhận ra một chuyện.
Nãy giờ anh ta chưa từng thử vị café mà tôi pha, đến nhấp môi cũng chưa từng, thế thì tại sao có thể hết lần này đến lần khác không vừa ý được?
Nghĩ thông suốt lý do xong rồi, tôi lại mang theo cốc café thứ tư vào phòng, lúc đặt xuống bàn còn cố ý xoay chiều quai cốc về hướng của anh ta. Lần này Việt nhìn cốc café, không nói không rằng một câu đã cầm ly lên uống. Tôi biết như vậy nghĩa là cái gã này đã hài lòng rồi, cho nên nở ra một nụ cười thật tươi:
– Café thế này đã vừa uống chưa ạ?
Anh ta không công nhận, cũng chẳng phủ nhận, chỉ hờ hững “ừ” một câu. Tôi nhận ra nãy giờ anh ta cố ý chỉnh mình, cũng đồng nghĩa với việc vừa dạy tôi một cách đối nhân xử thế trong giới kinh doanh, đó là phải chú ý từng tiểu tiết rất nhỏ của đối phương.
Không phải café nóng hay lạnh, cũng không phải do nước đậm hay nhạt, mà phải hướng đến việc chăm sóc khách hàng cẩn thận nhất. Đặt chiếc quai cốc về phía đối phương vừa là để thuận tiện cho người đối diện cầm nó lên, hai là vừa thể hiện việc mình tôn trọng họ.
Đạo lý này hôm nay pha xong 4 cốc café thì tôi mới hiểu, còn người đàn ông ngồi ở bàn làm việc kia thậm chí không cần mở miệng cũng vẫn có thể dạy tôi một kỹ năng cơ bản để làm một trợ lý.
Đúng là tôi phải học hỏi anh ta nhiều!
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu học hỏi cách làm việc mới, tần suất làm việc cường độ cao mới. Tạm thời tôi chưa được tin tưởng lắm nên chỉ làm những việc lặt vặt thay cho Dương, ví dụ như sắp xếp lịch trình làm việc của Việt, chuyển báo cáo của cấp dưới cho anh ta, trình ký một số loại văn kiện giấy tờ. Ngoài ra, những việc quan trọng thì cả Dương và Việt đều chưa từng giao cho tôi.
Đầu tắt mặt tối cả ngày, không được vận động nên bụng tôi bắt đầu xuất hiện mỡ. Tôi đấu tranh tư tưởng cả một tuần trời, cuối cùng không thể chịu đựng nổi việc mình có mỡ bụng nên đành gọi điện thoại cho anh Long, xin anh ấy cho tôi được đi tập Boxing.
Thực ra thì tập Boxing không có gì to tát, chỉ là tôi sợ người khác thấy tôi luyện tập chân tay lại nghi ngờ, cho nên ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy cũng phải xin ý kiến của cấp trên.
Anh Long sau khi nghe tôi nói chuyện đi tập thì im lặng suy nghĩ một hồi, mãi sau mới nói:
– Sao em không thử đi tập Gym?
– Tập mấy cái đó không đã, em thích Boxing hơn. Với cả mấy phòng Gym nhiều trai bóng lắm, em sợ.
Nghe tôi nói đến đây thì anh Long bật cười:
– Ừ, cũng đúng nhỉ? Em tập Boxing cũng được, nhưng đánh đấm vừa phải thôi. Đừng để lộ ra cho người ta biết mình có tập võ. Người khác thì không sao, nhưng anh nghĩ cái gã Việt kia đa nghi lắm, dễ nghi ngờ mình.
– Em biết mà. Em tập đấm đá cho đỡ ngứa chân ngứa tay thôi.
– Ừ, cũng được. Đừng để bị thương đấy.
– Em biết rồi.
Được sự đồng ý của anh Long, tôi sung sướng như điên, chạy đi mua ngay một bộ quần áo thể thao rồi đi tập Boxing. Hơn nửa năm nay ngồi không một chỗ, ngứa chân ngứa tay mà không biết làm gì được, giờ được đi đấm bao cát thì tự nhiên thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Có điều, tôi cũng chẳng phấn chấn được lâu bởi vì khi đeo găng tay đấm bao cát thì bất giác hình ảnh của mấy năm trước bất chợt hiện về.
Những năm đó, có một chiến sĩ cảnh sát hình sự với làn da rám nắng luôn đứng sau trụ hơi để cổ vũ tôi, bảo tôi phải dồn hết lực vào cánh tay để tung đòn Upper Cut.
Anh luôn nói tôi chỉ cao một mét bảy, trong khi nếu phải đánh nhau với đàn ông vạm vỡ thì đối phương thường cao trên một mét tám, nhược điểm về chiều cao dễ khiến tôi thất thế, cho nên anh luôn dặn tôi phải luyện tập đòn Upper Cut nhiều nhất, có như thế thì dù bất cứ ai đô con hơn cũng không thể bắt nạt tôi.
Bây giờ không còn ai bắt nạt tôi được nữa rồi, nhưng cũng chẳng còn ai đứng sau bao cát cổ vũ tôi nữa…
Viền mắt tôi bắt đầu nong nóng, cảnh vật trước mắt chẳng mấy chốc đã nhòe đi không rõ. Tâm trạng không tốt nên tôi điên cuồng đấm đá, giống như một nỗi đau đớn mục ruỗng lâu ngày không được giải phóng, bây giờ chỉ có thể trút hết lên bao cát.
Có điều tôi không tuân theo kỹ thuật Boxing nên trong một đòn Front push, lúc đưa đầu gối lên và đá thẳng chân thì tôi bị mất trụ, cổ chân đập vào bao cát một cái đau điếng, tiếp theo chuột rút bất ngờ khiến tôi ngã phịch xuống sàn nhà.
Cảm giác vừa bị bong gân vừa bị chuột rút đau đến mức mồ hôi trên trán tôi ngay lập tức túa ra, đang định tự cắn răng duỗi chân để xoa dịu cơn chuột rút thì bỗng nhiên có một người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Anh ta cầm chân tôi lên rồi nói, ngữ điệu vừa lạnh lùng vừa dứt khoát, giống như ra lệnh mà lại không giống như ra lệnh:
– Thả lỏng người, duỗi chân ra.
– Ơ… sếp… sao … á… á…
Việt kéo chân tôi làm tôi chưa kịp nói hết câu đã la lên oai oái. Anh ta thì vẫn kiên nhẫn nhắc lại mấy từ:
– Thả lỏng người.
Cuối cùng tôi đành phải nghe theo, thả lỏng người cho anh ta kéo chân mình, may sao chỉ ba mươi giây sau cảm giác chuột rút đã hoàn toàn tan hết.
Tôi nhìn Việt vẫn đang tóm lấy bàn chân mình, tự nhiên gặp anh ta ở đây thì cũng hơi nghi ngờ, nhưng ngoài nghi ngờ ra thì tôi còn cảm thấy xấu hổ hơn.
Cảnh sát hình sự mà tập Boxing cũng bị trẹo chân, lại còn để “nghi phạm” kéo chân cho mình, đúng là mất mặt thật đấy.
Thấy chân tôi hết căng cứng, Việt mới ngẩng đầu lên nói:
– Hết cứng bắp chưa?
– Rồi… rồi ạ. Hết rồi. Cảm ơn sếp.
Tôi định mở miệng hỏi “sao anh lại ở đây”, nhưng nhìn người anh ta nhễ nhại mồ hôi, trên người lại mặc quần áo thể thao, với cả trung tâm Boxing này cùng tòa nhà với bọn tôi, cho nên tôi đoán không phải Việt theo dõi tôi mà anh ta chỉ đơn giản đến để tập Boxing. Nhìn cơ bắp rắn chắc trên tay anh ta là đủ biết.
Thấy anh ta không trả lời, tôi lại chủ động hỏi:
– Anh cũng tập Boxing ở đây ạ?
– Ừ. Thỉnh thoảng có thời gian thì đi vận động chân tay.
– À vâng. Em tập chưa chuyên nghiệp lắm nên bị chuột rút. Chắc phải tìm thầy dạy thêm mới tập tiếp được.
– Không phải bị mỗi chuột rút đâu.
Anh ta liếc mắt xuống cổ chân đang của tôi, thản nhiên nói thêm mấy từ nữa:
– Trẹo chân rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!