• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New XÀ ĐẠI NHÂN (2 Viewers)

  • Chương 185

Chương 185


Hơn nữa dây đen nhìn từ bên ngoài là một đống đen sỉ, nhưng ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài.


Tôi nhìn thấy Liễu Đông Phương đang nhanh chóng cuộn người về phía mễ bà Tần, A Bảo thấy vậy sợ hãi há hốc miệng nhe răng hét lớn lên. Nhưng cùng lúc đó, một bóng đen khẽ lóe lên đánh bay Liễu Đông Phương.


Mặc Dạ đứng ở trước mặt mễ bà Tần, nhìn chằm chằm Long Duy đang nằm trong quan tài gỗ màu trắng: “Ta đã nói sẽ tự mình giải quyết cỗ tà quan cuối cùng này, ngươi quá nóng vội rồi đấy.”


Có thể Mặc Dạ không nắm chắc được chuyện tỉnh cảm, nhưng đối với những việc lớn, thì dựa vào sự hiểu biết của tôi về hắn chắc sẽ không xảy ra sai sót.


Vì vậy khi Liễu Đông Phương tạo ra sắm sét và đánh gục tôi, tôi đã biết là hắn sẽ đến!


Đồng thời tôi cũng chẳng hiếu kỳ Mặc Dạ biết mễ bà Tần là cỗ tà quan cuối cùng rồi.


Nếu Long Duy và Liễu Đông Phương đã biết thì hắn không nhắc đến trước mặt tôi chỉ là không vạch trần ra mà thôi.


“Mặc Dạ.” Liễu Đông Phương thương tích đầy mình, còn chưa biến thành hình người, cuống quýt “xẹt xẹt’ nói hai câu gì đó bằng tiếng rắn.


Hai con mắt tức giận nhìn tôi rồi nhỏ giọng nói: “Ngươi để cho cô ta cứ tiếp tục làm loạn như vậy hay sao?”


Ánh mắt của Mặc Dạ như xuyên qua sợi dây đen rơi xuống bụng dưới của tôi và con dao đá kia.


Tôi lập tức hiểu ra chắc chắn Liễu Đông Phương đã nói ra chuyện tôi muốn lấy bào thai rắn đưa cho mễ bà Tần rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.


Mặc Dạ chỉ nhìn chằm chằm Long Duy trong quan tài gỗ màu trắng: “Cho dù cô ấy như thế nào cũng nên để ta giải quyết! Còn ngươi không nên tự tiện ra tay như vậy.”


Nói rồi hắn xua tay một cái, từng tia sắm sét chớp nhoáng trước cửa nhà.


Ánh sáng xuyên qua tất cả các sợi dây đen và tôi chỉ cảm thầy cơ thể mình rã rời rồi ngã xuống ngay lập tức.


Khi bóng đen trước mặt vút qua, Mặc Dạ ôm tôi vào lòng đi tới bên người mễ bà Tần, ánh mắt nhìn lướt qua bà nhưng không hề nói gì.


Hắn chỉ nhìn Long Duy rồi nói: “Ngươi về trước đi, ta sẽ giải quyết chuyện ở đây.”


Tôi đã bị dây đen quấn chặt vào người không thể thở được, cho dù có rơi xuống đất cũng không thể nói được câu nào và lưỡi vẫn tê dại sau cú điện giật.


A Bảo vội vàng chạy đến sau lưng tôi vỗ võ.


Long Duy chỉ nằm trong cỗ quan tài gỗ màu trắng mỉm cười, nhưng mở miệng lại không nói tiếng người mà chỉ phát ra tiếng “xẹt xẹt” của loài rắn giống như Liễu Đông Phương.


Tôi nghe còn chưa hiểu gì, vẻ mặt của Mặc Dạ càng ngày càng nghiêm nghị.


Mà vẫn đứng ở trước mặt chúng tôi nhìn Long Duy nói: “Cho dù như vậy thì nếu đã kết hôn với nhau thì cô ấy là vợ của ta, đương nhiên ta sẽ bảo vệ cô ấy.”


Mặc Dạ đưa tay trái ra, chỉ thấy lòng bàn tay trái có vết thương dấu răng hình tròn.


Hóa ra hắn không hề nói dối, vết sẹo này thật sự vẫn còn.


Mặc Dạ chậm rãi giơ lòng bàn tay trái lên, nói với Long Duy đang nằm trong quan tài gỗ màu trắng: “Ngươi cũng nên biết chuyện này có nghĩa là gì chứ?”


“Ngươi có thể trần áp hắc lệ nên ta giúp đỡ, Nhưng không thể động đến cô ấy!” Giọng nói của Mặc Dạ trở nên nặng nề, nói từng câu từng chữ: “Ngươi hiểu không?”


Liễu Đông Phương nhìn vết cắn kia sắc mặt tối sầm lại: “Loài rắn không liên hôn!”


“Có.” Long Duy hơi trầm giọng xuống, nhìn chằm chằm vết cắn của Mặc Dạ: “Rắn thần có kết hôn còn ngươi chỉ là một con rắn thông thường nên không biết.”


Khuôn mặt tuyệt đẹp mang theo chút tiên khí của Long Duy hiện lên sự oán hận, nhìn vết thương trên tay Mặc Dạ: “Cho dù ngươi thành hôn với cô ta, hôm nay ta đã đến đây rồi thì sẽ không rời đi đâu.”


Cô ta vẫy tay một cái, vô số dây đen cuộn lại trong màn đêm, nâng chiếc quan tài bằng gỗ màu trắng kia lên.


Con rắn hai đầu khiêng cỗ quan tài đó di chuyển, lập tức bò về phía Mặc Dạ.


Hai cô gái ở trên lưng con rắn hai đầu lập tức mỉm cười ha ha, thân hình to lớn không hề rụt lại mà lao về phía Mặc Dạ.


Thân trên của bọn họ còn chưa tới thì đuôi rắn phía sau đã trườn lên phía trước quấn lấy Mặc Dạ, thân trên tấn công cả hai bên.


Cùng lúc đó, khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ lập tức nổi vảy lên, răng nanh sắc bén đan vào nhau như dao, khuôn mặt trở nên gớm ghiếc, bàn tay biến thành móng vuốt sắc bén.


Cách tấn công này chỉ đơn giản là bao vây , hơn nữa rắn này có hai đầu một thân cùng nhau lớn lên, sự ăn ý và tư thế bao vây đó thêm cái đuôi rắn còn hơn ba chọi một.


Tôi vừa thở hỗn hển vừa nhìn mễ bà Tần.


Không phải bà ấy nói rắn hai đầu không có thực lực sao?


Mễ bà Tần cũng đưa mắt nhìn về phía con rắn hai đầu, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đây không phải là con rắn hai đầu bình thường, đây là do mẹ của cháu cố tình tìm về để bảo vệ quan tài, quả nhiên không hỗ là Nhưng bà ấy còn chưa kịp dứt lời thì con rắn hai đầu đang vây lầy Mặc Dạ đã bị máy tia sét đánh bay, một trái một phải há miệng hét lên thất thanh với Mặc Dạ. Âm thanh lọt vào tai giống như âm thanh của quỷ, chúng tôi ở bên cạnh trong chốc lát đều cảm tháy lỗ tai đau nhói như bị xuyên thấu, chứ đừng nói đến Mặc Dạ bị chúng bao vây cả hai bên.


Tôi không thể nghe thầy mễ bà Tần nói gì sau đó.


Nhưng đúng vào lúc này, Liễu Đông Phương lập tức lao về phía bà ấy.


Lần này thân rắn của hắn còn chưa tới nơi đã bắn liên tục máy lần những viên băng tới.


Tôi kéo mễ bà Tần muốn lùi về phía sau theo bản năng, nhưng vừa duỗi tay ra, đôi tai đau nhói đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Long Duy.


Tiếp theo là vô số sợi dây đen xuyên qua mặt đất lập tức quần lấy tôi và kéo mễ bà Tần đi.


Giương mắt nhìn bà ấy bị trói chặt, tôi cầm con dao đá và chém về phía sợi dây đen vô hình kia.


Nhưng cho dù làm cách nào cũng vô dụng, nhìn thấy sợi dây cáp màu đen quấn lấy mễ bà Tần rồi kéo đi.


Trong lúc tôi không biết phải làm gì thì lại cảm thấy những sợi dây đen đó trườn vào bên trong quần áo của tôi giống như con rắn.


Ngay khi thứ này vừa chui vào trong quần áo và lướt qua da thịt, một cảm giác lành lạnh khiến tôi nổi da gà ngay lập tức.


Giống như sáng sớm khi vừa mới vào thu đi ra ngoài mà chỉ mặc chiếc áo ngắn, làn sương lành lạnh rơi trên cánh tay, lập tức khiến tôi nổi da gà.


Chỉ cảm thấy cả người đều lạnh lẽo cùng với đó là một cơn đau nhói ở rốn.


Vội vàng ôm lấy bụng của mình, nhưng dây đen đã siết chặt tứ chỉ của tôi và trườn ào ào vào rốn.


Tôi nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn Long Duy đang nằm trong quan tài gỗ màu trắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Xà Đại Nhân - Long Duy
  • 5.00 star(s)
  • Giang Hà
Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi
  • Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
Chương 190
NHÂN TÂM NHƯ XÀ
Chương 9
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom