Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Chương 210
“Khi còn bé anh ta rất kỳ lạ.” Dường như Hà Khổ nghĩ đến điều gì, khẽ cười: “Khi còn bé nhìn thấy một con chuồn chuồn bị gãy cánh, không bay được nữa, muốn khóc một trận. Nhìn thấy hoa tàn cỏ khô đều sẽ đau buồn, Hà Hoan giết gà giết vịt cũng sẽ khóc vô cùng thảm…”
Cô ta lắc đầu cười: “Khi còn bé A Vấn cảm thấy Hà Ca rất phiền, ném anh ta cho Hà Hoan trông, tìm được cơ hội thì sẽ đẩy ra, cho anh ta đi ra ngoài.”
Cô ta nói rồi vội nhìn ra sau lưng tôi, chắc chắn Hà Ca không đến, lúc này mới nói với tôi: “Vào nhà đi.”
Tôi lê cái chân đã chết lặng đi theo cô ta vào phòng, khi đi ngang qua bên người Ngưu Nhị, Ngưu Nhị tựa như không nhìn thấy tôi, chỉ lo phơi trái cây.
“Ngưu Nhị thiếu một hồn một phách, nhận thức không phải dựa vào đôi mắt, mà là dựa vào cảm giác. Cô có đinh Trần Hồn nhập thẻ, khí tức và âm hồn thay đổi, anh ta không cảm giác được cô nữa rồi.” Hà Khổ thấy tôi nhìn Ngưu Nhị, trầm giọng nói: “Chúc mừng cô đã không còn là Long Duy.”
Tôi đưa tay sờ lên ấn đường của mình, nhìn Ngưu Nhi.
Dường như anh ta rất vui vẻ, nhìn hoa quả lẫm bẩm nói: “Cái này ướp muối, cái kia ngâm đường, cái kia muối chua. Chờ Long Duy đến, đều đưa cho cô ấy ăn.”
Tôi đứng tại nơi cách anh ta một bước dài, khẽ gọi: “Ngưu Nhị.”
Ngưu Nhị đang phơi mơ núi, nghe thấy tôi gọi tên anh ta, vội che lấy mơ núi, giấu ở sau lưng: “Đây là tôi hái, không cho các cô ăn, muốn để lại cho Long Duy.”
Tôi nặng nề nhìn anh ta, dường như anh ta sợ tôi cướp mơ núi của anh ta, nói với Hà Khổ: “Mau đuổi cô ta đi, đuổi đi.”
*Đi thôi.” Hà Khổ bề A Bảo nhìn tôi nói: “Để Hà Hoan xem vết thương cho cô.”
Chờ đến khi đi vào phòng, chỉ thấy một ông già mặc áo ngắn tay đeo tạp dề, sắc mặt nặng nề âm u xách một hòm thuốc bằng nhựa dẻo đi ra: “Tiểu sự muội ở đâu?”
“Tứ sư huynh.” Hà Khổ nháy mắt ra hiệu với tôi, dẫn tôi tiến lên phía trước nói: “Đây chính là tiểu sư muội Hà Duyệt, cô ấy trúng Nguyên Sinh Chi Độc, huynh nhìn xem giúp cô ấy?”
Sau đó bề A Bảo, cẩn thận đặt lên ghế sofa bên cạnh, nói nhỏ với tôi: “Đây chính là tứ sư huynh Hà Hoan, Vấn Sinh Hà Hoan.”
Tôi kìm nén buồn bực nhìn Hà Hoan, nhất thời không phản ứng kịp.
Vấn Thiên Tông thật loạn.
Trong đáy lòng tôi, Vấn Tình Hà Vật nên là một cô gái, kết quả lại là đàn ông.
Vấn Sinh Hà Hoan, nghe tên cũng nên là một cô gái không có sức sống, kết quả lại là một ông già?
Thoạt nhìn người làm sư phụ A Vấn này cũng khá trẻ tuổi, còn Hà Hoan thì ít nhất sáu bảy mươi tuổi, dáng vẻ nặng nề âm u.
Nhưng mà quả thật là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
“Ôi, dù sao cũng không chết được, có gì đáng xem đâu.” Hà Hoan liếc nhìn tôi, ngồi xuống cạnh bàn trà, vỗ vỗ vào cái bàn: “Giơ chân lên, tôi xem một chút.”
Tôi thấy ông ta mở chiếc hòm thuốc bằng nhựa dẻo ra, bên trong đủ loại dụng cụ y học và rất nhiều bình sứ nhỏ, lại nhìn râu và lông mày của ông ta đã bạc trắng, ngoại trừ nét mặt sống không còn gì luyến tiếc, trái lại nhìn cũng rất có kinh nghiệm.
‘Yên tâm đặt chân lên, kéo ống quần lên, lộ ra vét thương: “Bây giờ không cảm thấy đau nhức, có thể rút mũi tên ngắn này ra không? Độc này…”
Còn chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng ‘phụf, Hà Hoan đã rút mũi tên ngắn dài mười centimet kia ra rồi.
Tôi đau đến hít vào một hơi, buồn bực ôm một bụng tức nhìn ông ta.
Cho dù tôi muốn lấy ra luôn, nhưng không cần làm chút công tác chuẩn bị nào sao?
“Tứ sư huynh!” Hà Khổ nhìn ông ta, cười khổ với tôi: “Tứ sư huynh đã nhìn thâu sống chết, vì vậy… khụ!”
“Đời người tội gì tự làm khổ mình, sống vậy có gì vui.” Hà Hoan thả mũi tên sắt lên bàn trà.
Tìm hai thanh nẹp trúc ra, kẹp lấy đầu gối của tôi, dùng sức kéo xuống phía dưới: “Tiểu sư muội, cô nên ở chung nhiều với Hà Khổ, như vậy sẽ không còn lưu luyến tỉnh yêu gì nữa. Tốt nhát cách A Vấn và Hà Vật xa một chút, hai người bọn họ…”
Ông ta vừa nói chuyện vừa chậm rãi kéo thanh trúc xuống phía dưới.
Cái này rất giống thanh kẹp thịt, cho dù chân tôi sưng tê, ông ta kẹp như vậy cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu và đau đớn dữ dội.
Có điều, rõ ràng có máu bầm sền sệt màu đen từ miệng vết thương của mũi tên sắt bị ép chảy ra.
Hà Hoan còn cầm một cái bát hứng lấy, chờ sau khi hứng đầy một bát, cũng mặc kệ đã kéo xuống cuối hay chưa, dứt khoát nới lỏng thanh trúc. Sau đó vô cùng tùy ý lấy một bình sứ nhỏ trong hòm thuốc ra đưa cho tôi: “Uống hai viên, hai viên khác thì nhét vào miệng vết thương.”
Hà Khổ lại rất hiểu chuyện, nhận lầy bình sứ, đầu tiên đỗ hai viên ra cho tôi uống, sau đó đưa hai viên cho Hà Hoan: “Trong máu tiểu sư muội có Hắc Lệ, tôi không dám động vào, tứ sư huynh nhét vào đi.”
“Khi còn bé anh ta rất kỳ lạ.” Dường như Hà Khổ nghĩ đến điều gì, khẽ cười: “Khi còn bé nhìn thấy một con chuồn chuồn bị gãy cánh, không bay được nữa, muốn khóc một trận. Nhìn thấy hoa tàn cỏ khô đều sẽ đau buồn, Hà Hoan giết gà giết vịt cũng sẽ khóc vô cùng thảm…”
Cô ta lắc đầu cười: “Khi còn bé A Vấn cảm thấy Hà Ca rất phiền, ném anh ta cho Hà Hoan trông, tìm được cơ hội thì sẽ đẩy ra, cho anh ta đi ra ngoài.”
Cô ta nói rồi vội nhìn ra sau lưng tôi, chắc chắn Hà Ca không đến, lúc này mới nói với tôi: “Vào nhà đi.”
Tôi lê cái chân đã chết lặng đi theo cô ta vào phòng, khi đi ngang qua bên người Ngưu Nhị, Ngưu Nhị tựa như không nhìn thấy tôi, chỉ lo phơi trái cây.
“Ngưu Nhị thiếu một hồn một phách, nhận thức không phải dựa vào đôi mắt, mà là dựa vào cảm giác. Cô có đinh Trần Hồn nhập thẻ, khí tức và âm hồn thay đổi, anh ta không cảm giác được cô nữa rồi.” Hà Khổ thấy tôi nhìn Ngưu Nhị, trầm giọng nói: “Chúc mừng cô đã không còn là Long Duy.”
Tôi đưa tay sờ lên ấn đường của mình, nhìn Ngưu Nhi.
Dường như anh ta rất vui vẻ, nhìn hoa quả lẫm bẩm nói: “Cái này ướp muối, cái kia ngâm đường, cái kia muối chua. Chờ Long Duy đến, đều đưa cho cô ấy ăn.”
Tôi đứng tại nơi cách anh ta một bước dài, khẽ gọi: “Ngưu Nhị.”
Ngưu Nhị đang phơi mơ núi, nghe thấy tôi gọi tên anh ta, vội che lấy mơ núi, giấu ở sau lưng: “Đây là tôi hái, không cho các cô ăn, muốn để lại cho Long Duy.”
Tôi nặng nề nhìn anh ta, dường như anh ta sợ tôi cướp mơ núi của anh ta, nói với Hà Khổ: “Mau đuổi cô ta đi, đuổi đi.”
*Đi thôi.” Hà Khổ bề A Bảo nhìn tôi nói: “Để Hà Hoan xem vết thương cho cô.”
Chờ đến khi đi vào phòng, chỉ thấy một ông già mặc áo ngắn tay đeo tạp dề, sắc mặt nặng nề âm u xách một hòm thuốc bằng nhựa dẻo đi ra: “Tiểu sự muội ở đâu?”
“Tứ sư huynh.” Hà Khổ nháy mắt ra hiệu với tôi, dẫn tôi tiến lên phía trước nói: “Đây chính là tiểu sư muội Hà Duyệt, cô ấy trúng Nguyên Sinh Chi Độc, huynh nhìn xem giúp cô ấy?”
Sau đó bề A Bảo, cẩn thận đặt lên ghế sofa bên cạnh, nói nhỏ với tôi: “Đây chính là tứ sư huynh Hà Hoan, Vấn Sinh Hà Hoan.”
Tôi kìm nén buồn bực nhìn Hà Hoan, nhất thời không phản ứng kịp.
Vấn Thiên Tông thật loạn.
Trong đáy lòng tôi, Vấn Tình Hà Vật nên là một cô gái, kết quả lại là đàn ông.
Vấn Sinh Hà Hoan, nghe tên cũng nên là một cô gái không có sức sống, kết quả lại là một ông già?
Thoạt nhìn người làm sư phụ A Vấn này cũng khá trẻ tuổi, còn Hà Hoan thì ít nhất sáu bảy mươi tuổi, dáng vẻ nặng nề âm u.
Nhưng mà quả thật là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
“Ôi, dù sao cũng không chết được, có gì đáng xem đâu.” Hà Hoan liếc nhìn tôi, ngồi xuống cạnh bàn trà, vỗ vỗ vào cái bàn: “Giơ chân lên, tôi xem một chút.”
Tôi thấy ông ta mở chiếc hòm thuốc bằng nhựa dẻo ra, bên trong đủ loại dụng cụ y học và rất nhiều bình sứ nhỏ, lại nhìn râu và lông mày của ông ta đã bạc trắng, ngoại trừ nét mặt sống không còn gì luyến tiếc, trái lại nhìn cũng rất có kinh nghiệm.
‘Yên tâm đặt chân lên, kéo ống quần lên, lộ ra vét thương: “Bây giờ không cảm thấy đau nhức, có thể rút mũi tên ngắn này ra không? Độc này…”
Còn chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng ‘phụf, Hà Hoan đã rút mũi tên ngắn dài mười centimet kia ra rồi.
Tôi đau đến hít vào một hơi, buồn bực ôm một bụng tức nhìn ông ta.
Cho dù tôi muốn lấy ra luôn, nhưng không cần làm chút công tác chuẩn bị nào sao?
“Tứ sư huynh!” Hà Khổ nhìn ông ta, cười khổ với tôi: “Tứ sư huynh đã nhìn thâu sống chết, vì vậy… khụ!”
“Đời người tội gì tự làm khổ mình, sống vậy có gì vui.” Hà Hoan thả mũi tên sắt lên bàn trà.
Tìm hai thanh nẹp trúc ra, kẹp lấy đầu gối của tôi, dùng sức kéo xuống phía dưới: “Tiểu sư muội, cô nên ở chung nhiều với Hà Khổ, như vậy sẽ không còn lưu luyến tỉnh yêu gì nữa. Tốt nhát cách A Vấn và Hà Vật xa một chút, hai người bọn họ…”
Ông ta vừa nói chuyện vừa chậm rãi kéo thanh trúc xuống phía dưới.
Cái này rất giống thanh kẹp thịt, cho dù chân tôi sưng tê, ông ta kẹp như vậy cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu và đau đớn dữ dội.
Có điều, rõ ràng có máu bầm sền sệt màu đen từ miệng vết thương của mũi tên sắt bị ép chảy ra.
Hà Hoan còn cầm một cái bát hứng lấy, chờ sau khi hứng đầy một bát, cũng mặc kệ đã kéo xuống cuối hay chưa, dứt khoát nới lỏng thanh trúc. Sau đó vô cùng tùy ý lấy một bình sứ nhỏ trong hòm thuốc ra đưa cho tôi: “Uống hai viên, hai viên khác thì nhét vào miệng vết thương.”
Hà Khổ lại rất hiểu chuyện, nhận lầy bình sứ, đầu tiên đỗ hai viên ra cho tôi uống, sau đó đưa hai viên cho Hà Hoan: “Trong máu tiểu sư muội có Hắc Lệ, tôi không dám động vào, tứ sư huynh nhét vào đi.”
Bình luận facebook