Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-372.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 373: ĐI CÔNG CHỨNG
Bối bối bực mình giậm chân, dứt khoát đứng tại chỗ hét lớn:” Cô Ngự Hàn, chàng chạy tới nơi nào, nhanh đi ra, khi dễ ta pháp lực không mạnh sao?!”
Gọi một hồi lâu, xung quanh im ắng như trước, chỉ còn lại những đóa hoa như tuyết rơi.
Gọi thêm một tiếng nữa vang lên cũng tan biến mất, thật là không biết hắn đang dở trò gì.
Lúc nàng mờ mịt không biết nên làm cái gì kế tiếp, những đóa hoa bay đầy trời cũng dần dần tan biến, thì không biết từ phương nào truyền đến tiếng nói trầm thấp của Cô Ngự Hàn
“ Tiểu Bối Bối, nàng thích cảnh “thiên thần tán hoa” vừa rồi không?”
“Thiên thần tán hoa?”
Bối Bối khẽ tràn ra tiếng cười khẽ, mỉm cười nói:”Ta chỉ nghe qua “thiên nữ tán hoa”.”
Nghe vậy, trong không khí truyền đến tiếng cười, chỉ trong chốc lát Cô Ngự Hàn hiện thân ở trước mặt của nàng, trong tay đang cầm một bó hoa hồng đỏ như lửa, áo trắng phiêu phiêu, tóc dài tung bay, thực tuấn mỹ rất giống như vương tử bước ra từ tiên cảnh.
Nhìn hắn từng bước một đi về hướng của mình, trên môi tươi cười như hoa lên chiếu sáng trong làn nước mùa xuân, đem đến cho nàng một cảm giác dịu dàng trong lòng.
Bỗng nhiên, nàng giật mình há miệng nhìn hắn. nếu là một vị vương tử hiện đại đang cầm hoa hồng kia khẳng định là hoàn mỹ, nhưng mà hiện tại hắn lại một thân cổ trang, nàng chỉ có một từ để hình dung: “Quái dị!”
Cho dù là quái dị, nhưng mà, tình cảm nồng nàng tỏa ra trên gương mặt của hắn cũng mãnh liệt như thế thổi quét về hướng nàng, tất cả quái dị cũng trở thành lẽ dĩ nhiên bình thường.
Nàng nở nụ cười, đôi mắt hiện ra lệ quang hạnh phúc
Rốt cục, hắn cũng đi trước đến mặt của nàng, thân hình cao lớn anh tuấn bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, đem nàng hoàn toàn hòa nhập vào trong lòng hắn, che chở kĩ càng.
Yên lặng nhìn nàng, hắn nở nụ cười, hắn tình nguyện cho tiểu nữ nhân này bắt giữ.
Đột nhiên, hắn hạ đầu gối, quỳ xuống, tay cầm hoa hồng đưa đến trước mặt nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng nguyện ý gả cho ta không”
“…” Bối Bối há hốc miệng, lệ quang trong mắt càng trở nên trong suốt.
Nàng che miệng lại, đem theo tia hạnh phúc nghẹn ngào che lại, muốn vĩnh viễn trân quý thời điểm này.
Lúc ở nhân gian, nàng cũng từng ảo tưởng đến tương lai của chính mình, cũng mơ ước giống như trong những câu chuyện đồng thoại, hiện tại hắn cũng đã thực hiện ước nguyện của nàng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, lau đi một giọt nước mắt của nàng lơ đãng rớt xuống: “Như thế nào lại khóc? Không thích hoa …?”
Không đợi hắn nói xong, nàng liền đoạt bó hoa trong tay hắn: “Ai nói ta không thích, ta thích nhất đó!”
Nàng đem bó hoa cầm ở trong tay, đưa lên mũi ngửi hương hoa thơm ngát, đôi mắt lóe sáng.
“Vậy còn cái này? Thích không?” Tay hắn duỗi ra, ánh sáng bạc lóe lên, trên bàn tay hắn xuất hiện một cặp nhẫn.
“Chàng…” Bối Bối kinh ngạc ngây người, cũng vui vẻ ngây người.
Thừa dịp nàng đang ngây ngốc, động tác của Cô Ngự Hàn rất nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón tay nàng, sau đó kéo tay nàng để đặt một cái nhẫn khác để vào trong lòng bàn tay nàng, ý bảo nàng đeo cho hắn.
Bối Bối hoàn toàn lâm vào tâm trạng hạnh phúc, dựa theo chỉ thị mà đeo nhẫn vào ngón tay hắn.
Nhìn bọn họ tay trong tay đeo cùng kiểu nhẫn, Bối Bối hạnh phúc khôn nguôi, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.
Cổ đại thiên thần tán hoa, hiện đại nhẫn cầu hôn......
Trí nhớ của nàng không ngừng xoay tròn trong lãng mạn, không tìm được từ để nói.
Cô Ngự Hàn đứng lại, vòng tay ôm nàng vẫn còn ngơ ngác vào trong lòng, bạc môi nở nụ cười:”Thân ái, nếu nhẫn đeo xong rồi, chúng ta đi công chứng đi”
“Công chứng?” Bối Bối lặng lặng nhìn hắn, đầu óc bắt đầu xoay chuyển trong thời gian ngắn. Loại trình tự công chứng này không phải ở hiện đại mới có sao?
Hay là…
Nàng thầm nghĩ đến khả năng nào đó, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú thoải mái cười như không của hắn.
Sẽ không phải là cái ý nghĩ kia?
“Đúng vậy, chính là cái ý nghĩ kia!”
Hắn nhếch miệng cười, con ngươi đen dần hiện lên hồng quang, bọn họ liền đồng thời biến mất trong màn tuyết.
Trong đường hầm thời gian, thân ảnh hai người bay nhanh. Bối Bối trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng thích ứng với tốc độ bay này.
Nàng kéo quần áo của hắn một chút:” Chàng thật sự sẽ không dẫn ta đến nơi đó ở nhân gian công chứng chứ? Chúng ta cũng không có hộ khẩu.”
Tay hắn giơ lên, hộ khẩu, chứng minh thư, từng thứ đều có đủ.
Bối Bối trợn mắt, há hốc miệng nhìn đồ trong tay hắn: “Chàng … Chàng làm sao có thể có mấy thứ này?”
“Ta muốn có liền có, ngoan, chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục, chính là vợ chồng.”Hắn nhếch môi, đôi mắt lấp lánh dưới đôi mày thanh tú không ai bì nổi.
Cái chuyện này, Bối Bối hoàn toàn tin tưởng hắn muốn cũng nàng đến nhân gian đi công chứng!
Đột nhiên, nàng bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không ổn, nàng biết nghi thức hiện đại đúng là như vậy, nhưng là…… nhưng là nàng không nói quan trọng việc công chứng, như vậy vô cùng đơn giản đi công chứng, không có khua chiêng gõ trống, không có giá y, không có khăn voan đỏ trùm đầu, không có quá trình trang trọng.
Nha nha, như thế nào lại biến thành công chứng?... Nàng không muốn kết hôn như vậy.
Nàng thiếu chút nữa là vỗ ngực giậm chân, nàng vội vàng kéo vạt áo hắn: “Cô Ngự Hàn, chúng ta trở về đi, không cần công chứng được không?”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng nõn phấn hồng của nàng, tà khí cười tự đắc: “Ngoan, rất nhanh sẽ đến rồi, nàng không phải thích quy củ của nhân gian sao, bây giờ ta thực hiện từng bước cho nàng, hay là…. Tiểu Bối Bối của ta vội vàng muốn nhảy qua bước công chứng mà liền vào động phòng?”
Nàng lắc lắc đầu, khóc không ra nước mắt: “Không phải Cô Ngự Hàn, tóm lại chúng ta không cần đi công chứng…”
Nhưng mà lời của nàng còn chưa nói xong, hồng quang chợt lóe, bọn họ liền đứng trước một tòa nhà lớn.
Vài chữ màu vàng viết bằng sơn rơi vào mắt nàng, nàng nhíu mắt kiểm tra lại một lần: “Dân chính cục…”
Cô Ngự Hàn không đợi nàng nói nhiều liền cứng rắn ôm nàng đi vào, Bối Bối lệ rơi quay đầu nhìn bên ngoài trời dần dần biến mất ở đáy mắt, đáy lòng nàng kêu lên, ông trời muốn hại nàng, khăn voan đỏ của nàng, hỉ đường của nàng a a a …..
Trong thang máy, một đôi trẻ tuổi, một đôi lớn tuổi dùng ánh mắt kinh hãi vụng trộm đánh giá bọn họ.
Đối với ánh mắt của người ngoài, Cô Ngự Hàn hoàn toàn xem nhẹ, đôi tay vẫn như cũ ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Ngược lại với hắn Bối Bối muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Trời ạ, bây giờ bọn họ mặc quần áo cổ trang, người khác nhìn vào nhất định nghĩ là hai người điên ở bệnh viện tâm thần muốn đi kết hôn!
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 373: ĐI CÔNG CHỨNG
Bối bối bực mình giậm chân, dứt khoát đứng tại chỗ hét lớn:” Cô Ngự Hàn, chàng chạy tới nơi nào, nhanh đi ra, khi dễ ta pháp lực không mạnh sao?!”
Gọi một hồi lâu, xung quanh im ắng như trước, chỉ còn lại những đóa hoa như tuyết rơi.
Gọi thêm một tiếng nữa vang lên cũng tan biến mất, thật là không biết hắn đang dở trò gì.
Lúc nàng mờ mịt không biết nên làm cái gì kế tiếp, những đóa hoa bay đầy trời cũng dần dần tan biến, thì không biết từ phương nào truyền đến tiếng nói trầm thấp của Cô Ngự Hàn
“ Tiểu Bối Bối, nàng thích cảnh “thiên thần tán hoa” vừa rồi không?”
“Thiên thần tán hoa?”
Bối Bối khẽ tràn ra tiếng cười khẽ, mỉm cười nói:”Ta chỉ nghe qua “thiên nữ tán hoa”.”
Nghe vậy, trong không khí truyền đến tiếng cười, chỉ trong chốc lát Cô Ngự Hàn hiện thân ở trước mặt của nàng, trong tay đang cầm một bó hoa hồng đỏ như lửa, áo trắng phiêu phiêu, tóc dài tung bay, thực tuấn mỹ rất giống như vương tử bước ra từ tiên cảnh.
Nhìn hắn từng bước một đi về hướng của mình, trên môi tươi cười như hoa lên chiếu sáng trong làn nước mùa xuân, đem đến cho nàng một cảm giác dịu dàng trong lòng.
Bỗng nhiên, nàng giật mình há miệng nhìn hắn. nếu là một vị vương tử hiện đại đang cầm hoa hồng kia khẳng định là hoàn mỹ, nhưng mà hiện tại hắn lại một thân cổ trang, nàng chỉ có một từ để hình dung: “Quái dị!”
Cho dù là quái dị, nhưng mà, tình cảm nồng nàng tỏa ra trên gương mặt của hắn cũng mãnh liệt như thế thổi quét về hướng nàng, tất cả quái dị cũng trở thành lẽ dĩ nhiên bình thường.
Nàng nở nụ cười, đôi mắt hiện ra lệ quang hạnh phúc
Rốt cục, hắn cũng đi trước đến mặt của nàng, thân hình cao lớn anh tuấn bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, đem nàng hoàn toàn hòa nhập vào trong lòng hắn, che chở kĩ càng.
Yên lặng nhìn nàng, hắn nở nụ cười, hắn tình nguyện cho tiểu nữ nhân này bắt giữ.
Đột nhiên, hắn hạ đầu gối, quỳ xuống, tay cầm hoa hồng đưa đến trước mặt nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng nguyện ý gả cho ta không”
“…” Bối Bối há hốc miệng, lệ quang trong mắt càng trở nên trong suốt.
Nàng che miệng lại, đem theo tia hạnh phúc nghẹn ngào che lại, muốn vĩnh viễn trân quý thời điểm này.
Lúc ở nhân gian, nàng cũng từng ảo tưởng đến tương lai của chính mình, cũng mơ ước giống như trong những câu chuyện đồng thoại, hiện tại hắn cũng đã thực hiện ước nguyện của nàng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, lau đi một giọt nước mắt của nàng lơ đãng rớt xuống: “Như thế nào lại khóc? Không thích hoa …?”
Không đợi hắn nói xong, nàng liền đoạt bó hoa trong tay hắn: “Ai nói ta không thích, ta thích nhất đó!”
Nàng đem bó hoa cầm ở trong tay, đưa lên mũi ngửi hương hoa thơm ngát, đôi mắt lóe sáng.
“Vậy còn cái này? Thích không?” Tay hắn duỗi ra, ánh sáng bạc lóe lên, trên bàn tay hắn xuất hiện một cặp nhẫn.
“Chàng…” Bối Bối kinh ngạc ngây người, cũng vui vẻ ngây người.
Thừa dịp nàng đang ngây ngốc, động tác của Cô Ngự Hàn rất nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón tay nàng, sau đó kéo tay nàng để đặt một cái nhẫn khác để vào trong lòng bàn tay nàng, ý bảo nàng đeo cho hắn.
Bối Bối hoàn toàn lâm vào tâm trạng hạnh phúc, dựa theo chỉ thị mà đeo nhẫn vào ngón tay hắn.
Nhìn bọn họ tay trong tay đeo cùng kiểu nhẫn, Bối Bối hạnh phúc khôn nguôi, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.
Cổ đại thiên thần tán hoa, hiện đại nhẫn cầu hôn......
Trí nhớ của nàng không ngừng xoay tròn trong lãng mạn, không tìm được từ để nói.
Cô Ngự Hàn đứng lại, vòng tay ôm nàng vẫn còn ngơ ngác vào trong lòng, bạc môi nở nụ cười:”Thân ái, nếu nhẫn đeo xong rồi, chúng ta đi công chứng đi”
“Công chứng?” Bối Bối lặng lặng nhìn hắn, đầu óc bắt đầu xoay chuyển trong thời gian ngắn. Loại trình tự công chứng này không phải ở hiện đại mới có sao?
Hay là…
Nàng thầm nghĩ đến khả năng nào đó, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú thoải mái cười như không của hắn.
Sẽ không phải là cái ý nghĩ kia?
“Đúng vậy, chính là cái ý nghĩ kia!”
Hắn nhếch miệng cười, con ngươi đen dần hiện lên hồng quang, bọn họ liền đồng thời biến mất trong màn tuyết.
Trong đường hầm thời gian, thân ảnh hai người bay nhanh. Bối Bối trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng thích ứng với tốc độ bay này.
Nàng kéo quần áo của hắn một chút:” Chàng thật sự sẽ không dẫn ta đến nơi đó ở nhân gian công chứng chứ? Chúng ta cũng không có hộ khẩu.”
Tay hắn giơ lên, hộ khẩu, chứng minh thư, từng thứ đều có đủ.
Bối Bối trợn mắt, há hốc miệng nhìn đồ trong tay hắn: “Chàng … Chàng làm sao có thể có mấy thứ này?”
“Ta muốn có liền có, ngoan, chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục, chính là vợ chồng.”Hắn nhếch môi, đôi mắt lấp lánh dưới đôi mày thanh tú không ai bì nổi.
Cái chuyện này, Bối Bối hoàn toàn tin tưởng hắn muốn cũng nàng đến nhân gian đi công chứng!
Đột nhiên, nàng bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không ổn, nàng biết nghi thức hiện đại đúng là như vậy, nhưng là…… nhưng là nàng không nói quan trọng việc công chứng, như vậy vô cùng đơn giản đi công chứng, không có khua chiêng gõ trống, không có giá y, không có khăn voan đỏ trùm đầu, không có quá trình trang trọng.
Nha nha, như thế nào lại biến thành công chứng?... Nàng không muốn kết hôn như vậy.
Nàng thiếu chút nữa là vỗ ngực giậm chân, nàng vội vàng kéo vạt áo hắn: “Cô Ngự Hàn, chúng ta trở về đi, không cần công chứng được không?”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng nõn phấn hồng của nàng, tà khí cười tự đắc: “Ngoan, rất nhanh sẽ đến rồi, nàng không phải thích quy củ của nhân gian sao, bây giờ ta thực hiện từng bước cho nàng, hay là…. Tiểu Bối Bối của ta vội vàng muốn nhảy qua bước công chứng mà liền vào động phòng?”
Nàng lắc lắc đầu, khóc không ra nước mắt: “Không phải Cô Ngự Hàn, tóm lại chúng ta không cần đi công chứng…”
Nhưng mà lời của nàng còn chưa nói xong, hồng quang chợt lóe, bọn họ liền đứng trước một tòa nhà lớn.
Vài chữ màu vàng viết bằng sơn rơi vào mắt nàng, nàng nhíu mắt kiểm tra lại một lần: “Dân chính cục…”
Cô Ngự Hàn không đợi nàng nói nhiều liền cứng rắn ôm nàng đi vào, Bối Bối lệ rơi quay đầu nhìn bên ngoài trời dần dần biến mất ở đáy mắt, đáy lòng nàng kêu lên, ông trời muốn hại nàng, khăn voan đỏ của nàng, hỉ đường của nàng a a a …..
Trong thang máy, một đôi trẻ tuổi, một đôi lớn tuổi dùng ánh mắt kinh hãi vụng trộm đánh giá bọn họ.
Đối với ánh mắt của người ngoài, Cô Ngự Hàn hoàn toàn xem nhẹ, đôi tay vẫn như cũ ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Ngược lại với hắn Bối Bối muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Trời ạ, bây giờ bọn họ mặc quần áo cổ trang, người khác nhìn vào nhất định nghĩ là hai người điên ở bệnh viện tâm thần muốn đi kết hôn!
Bình luận facebook