Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-373.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 374: BÁN RỒI!
Ngồi trước bàn gỗ lim làm việc của cục dân chính, khóe mắt của Bối Bối run rẩy nhận lấy ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng, cúi đầu không giám nhìn lên.
Cô phụ trách đăng ký kết hôn đang ở trước máy tính nhập tư liệu của bọn họ. “ Đát Đát Đát” âm thanh trong gian phòng tự dưng vang dội, từng chút một đều đập vào trong lòng Bối Bối.
Nàng nuốt nước miếng, rốt cuộc không nhịn được mở miệng:”Cô à … cái kia… cháu nghĩ…”
Cô phụ trách đăng ký ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp quét qua toàn thân Bối Bối từ trên xuống dưới, sau đó mới bày ra giọng điệu chức vụ dịu dàng:”Tiểu thư, cô có vấn đề gì”
“Cháu… cháu nghĩ…”
Nàng quay sang nhìn Cô Ngự Hàn một bên, câu từ ở trong cổ họng không nói nên lời
“Tiểu như, cô…. Có không muốn kết hôn phải hay?” Cô dựa vào ánh mắt của Bối Bối nảy ra suy đoán. Nói xong, cô phụ trách đăng ký quay qua nhìn Cô Ngự Hàn, trong mắt không thể che dấu sự ca ngợi, thật sự là đệ nhất tuấn mỹ nam tử, cổ trang thật thích hợp với hắn.
Xếp hàng ở phía sau, một số người không nhịn được nói nhỏ:”Con người hiện đại thật là đa dạng đủ loại, mặc cổ trang đi đăng ký kết hôn… ừ ừ không mặc đồ hiện đại”
Âm thanh to nhỏ khe khẽ, kèm theo còn có tiếng cười mỉa mai, đều lọt vào tai của Bối Bối, sắc mặt của nàng càng suy sụp, đầu càng không ngẩng lên nổi.
Cô phụ trách đăng ký cười cười, lại đem ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Bối Bối:”Tiểu thư”
Bối Bối nắm chặt tay, hít thật sâu chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì bị Cô Ngự Hán cướp lời nói.
“Cô ấy thực nguyện ý kết hôn.”
Cô Ngự Hàn quay đầu, dịu dàng nhìn Bối Bối, dáng vẻ thâm tình không hối hận tâm trạng thoải mái.
Chỉ có Bối Bối cảm giác được ánh mắt đó xen lẫn khí phách cường thế bắt buộc
Ngay sau đó, Bối Bối nghe được hắn thì thầm:”Tiểu Bối Bối, nàng sẽ là không muốn ta bị khó xử ở nơi này chứ, hử?” Bối Bối vặn vẹo ngón tay, có nỗi khổ không nói nên lời ngước nhìn hắn.
Ô…. Nàng làm sao biết được hắn tự dưng trực tiếp đưa nàng đi công chứng!
Như thế rất tốt, đâm lao phải theo lao, sau khi công chứng bọn họ sẽ không cần bái đường, hắn luôn luôn hiểu nỗi lòng của nàng, nhưng sao lần này thế nhưng lại không hiểu!
A a a …. Nhưng vào lúc này, cô công chứng cho là thấy được sự thật, vỗ vỗ vào mu bàn tay Bối Bối, liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn một cái rồi hòa ái nói với Bối Bối :”Tiểu thư, kết hôn là chuyện cả đời, nên suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định cũng chưa muộn…..”
“Không cần lo lắng, nàng ấy là nguyện ý, cô mau đóng dấu” sắc mặt của Cô Ngự Hàn đanh lại, ngữ khí toát ra hơi lạnh.
Bối Bối mím môi, không giám nói chuyện.
Cô công chứng thật nhiệt tình, không qua loa quay lại liếc Cô Ngự Hàn một cái, sau đó lôi ra một quyển luật bảo hộ quốc gia thư thái nói với Bối Bối:”Tiểu thư, nếu cô không chuẩn bị tốt tư tưởng thì nói đi, không cần sợ hãi, chúng ta có chế độ pháp luật quốc gia, cực kỳ bảo vệ đối với phụ nữ, cực kỳ coi trọng!”
Nói xong lời cuối cùng, nàng lại quay lại nhìn Cô Ngự Hàn, ánh mắt ca ngợi ban đầu chuyển thành phòng bị.
Cô Ngự Hàn nhếch mày lên. Hắn cầm lấy tay Bối Bối, giọng nhẹ nhàng:”Tiểu Bối Bối, ta vì hi vọng trong lòng của nàng mà tốn không biết bao nhiêu pháp lực mới đưa chúng ta đến nhân gian, vào lúc này nàng lại cự tuyệt ta sao?”
Nghe hắn nói vô cùng ai oán, trong lòng Bối Bối thấy có lỗi, đối với hôn sự làm khó dễ hắn, tuy rằng nàng thật thích một đoạn lúc trước hắn quỳ xuống cầu hôn, hiện tại đi công chứng thật không nằm trong suy đoán của nàng.
Ai…. Chẳng nhẽ cả đời nàng đã được định như vậy rồi sao, không có nến đỏ, không có vợ chồng đối bái, không có hoa đồng, thật nhiều tiếc nuối nha!
“Nhưng mà…” Bối Bối quýnh lên, thốt ra lời nói.
“Nhưng mà cái gì?” hắn lập tức truy vấn, mục đích là muốn nàng tránh xa nữ đồng bào kia!
Ánh mắt Bối Bối di chuyển trên khuôn mặt Cô Ngự Hàn một vòng, sau đó cúi đầu, lẩm bẩm:”Nhưng mà ta nghĩ muốn “kiệu hoa tám người khiên” nghênh đón nương tử, sau đó mặc hỉ phục bái đường…”
Nghe vậy, khóe miệng của cô công chứng trầm xuống, cái trán nhăn lên, ánh mắt có chút quái dị liếc mắt quét lên hai người bọn họ, đáy mắt hiện lên ngờ vực vô căn cứ, nghĩ rằng bọn họ là từ trong bệnh viện tâm thần đi ra!
Đây là thời đại nào, mặc cổ trang đến đăng ký coi như là kiểu mới, nhưng mà…. Lại kiệu tám người khiên, hỉ phục đỏ thẫm còn nói “bái đường!”
Không để ý đến ý nguyện của Bối Bối, cô công chứng trực tiếp lấy con dấu “ping ping” ấn hai ấn ở quyển sổ hồng, sau đó động tác nhanh chóng đem sổ đưa ra, lạnh lùng thản nhiên nói:”Được rồi, đôi tiếp theo”
Bối Bối khóc không ra nước mắt, tay cầm hôn thú theo Cô Ngự Hàn rời đi.
Ra khỏi dân chính cục, nụ cười trên miệng Cô Ngự Hàn vẫn không giảm, hớn hở nắm lấy tay Bối Bối, cảm thấy trước mặt là một vầng sáng.
“Tiểu Bối Bối, chúng ta rốt cuộc đã danh chính ngôn thuận thành vợ chồng, ta thật vui mừng!”
Hắn cúi đầu, dùng sức hôn lên cánh môi của nàng, tạm dừng một hồi lâu buông nàng ra còn hiện lên dấu vết.
Nhưng mà, Bối Bối không vui vẻ nỗi, ô… nàng như vậy lại bị con dấu của cục dân chính bán đi.
Nàng khắc khổ nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng miễn cưỡng cười ha ha: “Ừ, ta cũng thực vui vẻ”
Cô Ngự Hàn xẹt qua một chút ánh mắt quỷ dị, ẩn ẩn ý cười
Đôi mày thanh tú nhìn nàng cười, hắn dùng hết sức mà ôm chặt nàng, nụ cười tràn đầy tự tin:”Có thể đốt đèn lồng đi khắp nơi cũng không tìm được vị hôn phu tốt như ta đâu, gả cho ta không vui cũng khó,a...”
Chậc! Hắn thật là lời nói như vậy cũng nói ra, cũng không sợ da mặt dày.
Bối Bối trừng mắt, ngón tay chỉ chỉ trong lồng ngực hắn:”Chàng thật là không lúc lào quên tự cao!”
Bỗng nhiên Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời không mây.
“Tiểu Bối Bối, công chứng xong rồi, chúng ta nên trở về thôi”
Bối Bối vội vào kéo trụ vai hắn:”Chờ một chút, chúng ta cần đi thăm bà nội!”
“Hiện tại không thể được, chúng ta đến nhân gian là vi phạm quy luật tự nhiên, pháp thuật ta tuy cao nhưng mở một đạo khẽ hở không dễ dàng, ngoan chúng ta trở về trước, lần sau đi thăm bà nội, được không?”
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng mà nàng vẫn ra quyết định:”Chúng ta trở về đi, ta không muốn lại gây chuyện cho chàng”
“Thực ngoan, đi”
Hắn ôm lấy nàng, toàn thân lóe ra một đạo hồng quang, bọn họ liền tan biến ở nhân gian.
Một chiếc xe đứng ở bên đường, lái xe dụi dụi mắt, không thể tin được nhìn lại khoảng đất trống rỗng “Ta là gặp quỷ sao?”
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 374: BÁN RỒI!
Ngồi trước bàn gỗ lim làm việc của cục dân chính, khóe mắt của Bối Bối run rẩy nhận lấy ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng, cúi đầu không giám nhìn lên.
Cô phụ trách đăng ký kết hôn đang ở trước máy tính nhập tư liệu của bọn họ. “ Đát Đát Đát” âm thanh trong gian phòng tự dưng vang dội, từng chút một đều đập vào trong lòng Bối Bối.
Nàng nuốt nước miếng, rốt cuộc không nhịn được mở miệng:”Cô à … cái kia… cháu nghĩ…”
Cô phụ trách đăng ký ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp quét qua toàn thân Bối Bối từ trên xuống dưới, sau đó mới bày ra giọng điệu chức vụ dịu dàng:”Tiểu thư, cô có vấn đề gì”
“Cháu… cháu nghĩ…”
Nàng quay sang nhìn Cô Ngự Hàn một bên, câu từ ở trong cổ họng không nói nên lời
“Tiểu như, cô…. Có không muốn kết hôn phải hay?” Cô dựa vào ánh mắt của Bối Bối nảy ra suy đoán. Nói xong, cô phụ trách đăng ký quay qua nhìn Cô Ngự Hàn, trong mắt không thể che dấu sự ca ngợi, thật sự là đệ nhất tuấn mỹ nam tử, cổ trang thật thích hợp với hắn.
Xếp hàng ở phía sau, một số người không nhịn được nói nhỏ:”Con người hiện đại thật là đa dạng đủ loại, mặc cổ trang đi đăng ký kết hôn… ừ ừ không mặc đồ hiện đại”
Âm thanh to nhỏ khe khẽ, kèm theo còn có tiếng cười mỉa mai, đều lọt vào tai của Bối Bối, sắc mặt của nàng càng suy sụp, đầu càng không ngẩng lên nổi.
Cô phụ trách đăng ký cười cười, lại đem ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Bối Bối:”Tiểu thư”
Bối Bối nắm chặt tay, hít thật sâu chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì bị Cô Ngự Hán cướp lời nói.
“Cô ấy thực nguyện ý kết hôn.”
Cô Ngự Hàn quay đầu, dịu dàng nhìn Bối Bối, dáng vẻ thâm tình không hối hận tâm trạng thoải mái.
Chỉ có Bối Bối cảm giác được ánh mắt đó xen lẫn khí phách cường thế bắt buộc
Ngay sau đó, Bối Bối nghe được hắn thì thầm:”Tiểu Bối Bối, nàng sẽ là không muốn ta bị khó xử ở nơi này chứ, hử?” Bối Bối vặn vẹo ngón tay, có nỗi khổ không nói nên lời ngước nhìn hắn.
Ô…. Nàng làm sao biết được hắn tự dưng trực tiếp đưa nàng đi công chứng!
Như thế rất tốt, đâm lao phải theo lao, sau khi công chứng bọn họ sẽ không cần bái đường, hắn luôn luôn hiểu nỗi lòng của nàng, nhưng sao lần này thế nhưng lại không hiểu!
A a a …. Nhưng vào lúc này, cô công chứng cho là thấy được sự thật, vỗ vỗ vào mu bàn tay Bối Bối, liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn một cái rồi hòa ái nói với Bối Bối :”Tiểu thư, kết hôn là chuyện cả đời, nên suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định cũng chưa muộn…..”
“Không cần lo lắng, nàng ấy là nguyện ý, cô mau đóng dấu” sắc mặt của Cô Ngự Hàn đanh lại, ngữ khí toát ra hơi lạnh.
Bối Bối mím môi, không giám nói chuyện.
Cô công chứng thật nhiệt tình, không qua loa quay lại liếc Cô Ngự Hàn một cái, sau đó lôi ra một quyển luật bảo hộ quốc gia thư thái nói với Bối Bối:”Tiểu thư, nếu cô không chuẩn bị tốt tư tưởng thì nói đi, không cần sợ hãi, chúng ta có chế độ pháp luật quốc gia, cực kỳ bảo vệ đối với phụ nữ, cực kỳ coi trọng!”
Nói xong lời cuối cùng, nàng lại quay lại nhìn Cô Ngự Hàn, ánh mắt ca ngợi ban đầu chuyển thành phòng bị.
Cô Ngự Hàn nhếch mày lên. Hắn cầm lấy tay Bối Bối, giọng nhẹ nhàng:”Tiểu Bối Bối, ta vì hi vọng trong lòng của nàng mà tốn không biết bao nhiêu pháp lực mới đưa chúng ta đến nhân gian, vào lúc này nàng lại cự tuyệt ta sao?”
Nghe hắn nói vô cùng ai oán, trong lòng Bối Bối thấy có lỗi, đối với hôn sự làm khó dễ hắn, tuy rằng nàng thật thích một đoạn lúc trước hắn quỳ xuống cầu hôn, hiện tại đi công chứng thật không nằm trong suy đoán của nàng.
Ai…. Chẳng nhẽ cả đời nàng đã được định như vậy rồi sao, không có nến đỏ, không có vợ chồng đối bái, không có hoa đồng, thật nhiều tiếc nuối nha!
“Nhưng mà…” Bối Bối quýnh lên, thốt ra lời nói.
“Nhưng mà cái gì?” hắn lập tức truy vấn, mục đích là muốn nàng tránh xa nữ đồng bào kia!
Ánh mắt Bối Bối di chuyển trên khuôn mặt Cô Ngự Hàn một vòng, sau đó cúi đầu, lẩm bẩm:”Nhưng mà ta nghĩ muốn “kiệu hoa tám người khiên” nghênh đón nương tử, sau đó mặc hỉ phục bái đường…”
Nghe vậy, khóe miệng của cô công chứng trầm xuống, cái trán nhăn lên, ánh mắt có chút quái dị liếc mắt quét lên hai người bọn họ, đáy mắt hiện lên ngờ vực vô căn cứ, nghĩ rằng bọn họ là từ trong bệnh viện tâm thần đi ra!
Đây là thời đại nào, mặc cổ trang đến đăng ký coi như là kiểu mới, nhưng mà…. Lại kiệu tám người khiên, hỉ phục đỏ thẫm còn nói “bái đường!”
Không để ý đến ý nguyện của Bối Bối, cô công chứng trực tiếp lấy con dấu “ping ping” ấn hai ấn ở quyển sổ hồng, sau đó động tác nhanh chóng đem sổ đưa ra, lạnh lùng thản nhiên nói:”Được rồi, đôi tiếp theo”
Bối Bối khóc không ra nước mắt, tay cầm hôn thú theo Cô Ngự Hàn rời đi.
Ra khỏi dân chính cục, nụ cười trên miệng Cô Ngự Hàn vẫn không giảm, hớn hở nắm lấy tay Bối Bối, cảm thấy trước mặt là một vầng sáng.
“Tiểu Bối Bối, chúng ta rốt cuộc đã danh chính ngôn thuận thành vợ chồng, ta thật vui mừng!”
Hắn cúi đầu, dùng sức hôn lên cánh môi của nàng, tạm dừng một hồi lâu buông nàng ra còn hiện lên dấu vết.
Nhưng mà, Bối Bối không vui vẻ nỗi, ô… nàng như vậy lại bị con dấu của cục dân chính bán đi.
Nàng khắc khổ nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng miễn cưỡng cười ha ha: “Ừ, ta cũng thực vui vẻ”
Cô Ngự Hàn xẹt qua một chút ánh mắt quỷ dị, ẩn ẩn ý cười
Đôi mày thanh tú nhìn nàng cười, hắn dùng hết sức mà ôm chặt nàng, nụ cười tràn đầy tự tin:”Có thể đốt đèn lồng đi khắp nơi cũng không tìm được vị hôn phu tốt như ta đâu, gả cho ta không vui cũng khó,a...”
Chậc! Hắn thật là lời nói như vậy cũng nói ra, cũng không sợ da mặt dày.
Bối Bối trừng mắt, ngón tay chỉ chỉ trong lồng ngực hắn:”Chàng thật là không lúc lào quên tự cao!”
Bỗng nhiên Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời không mây.
“Tiểu Bối Bối, công chứng xong rồi, chúng ta nên trở về thôi”
Bối Bối vội vào kéo trụ vai hắn:”Chờ một chút, chúng ta cần đi thăm bà nội!”
“Hiện tại không thể được, chúng ta đến nhân gian là vi phạm quy luật tự nhiên, pháp thuật ta tuy cao nhưng mở một đạo khẽ hở không dễ dàng, ngoan chúng ta trở về trước, lần sau đi thăm bà nội, được không?”
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng mà nàng vẫn ra quyết định:”Chúng ta trở về đi, ta không muốn lại gây chuyện cho chàng”
“Thực ngoan, đi”
Hắn ôm lấy nàng, toàn thân lóe ra một đạo hồng quang, bọn họ liền tan biến ở nhân gian.
Một chiếc xe đứng ở bên đường, lái xe dụi dụi mắt, không thể tin được nhìn lại khoảng đất trống rỗng “Ta là gặp quỷ sao?”
Bình luận facebook