Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Thượng Quan Lâm Thiên nghe nói xong liền ngước mặt lên trời,thét những tiếng kinh thiên động địa:"PHẢI NGƯỜI ĐÁNG LẼ PHẢI LÀ TRƯƠNG LAM NGUYỆT. TÊN NGƯƠI ĐÁNG LẼ PHẢI LÀ TRƯƠNG LAM NGUYỆT"
Trương Lam Nguyệt mím môi cười,kiếm chuyển hướng sang Thượng Quan Lâm Thiên:
"Vậy,lão chính là người giết phụ thân ta,đốt nhà ta,bắt cóp mẫu thân ta,giày vò ta suốt 14 năm liền?"
"Đúng,đúng là ta làm thế. Ngươi,phụ thân ngươi,những kẻ cướp Miên Miên khỏi tay ta,đều phải chết"
Trương Lam Nguyệt nghe lão nói xong,không nhịn được cười lạnh vài tiếng. Triệu thị ở đằng sau lấy lại tinh thần,vội hướng nàng cầu xin:
"Nguyệt nhi,lão ta,giày vò ngươi suốt 14 năm,mẫu thân không có gì nói. Còn những kẻ đang đứng đây,cũng khinh thường ngươi,ngươi cứ thoải mái đại sát. Nhưng xin ngươi,nể tình mẫu thân 14 năm coi ngươi như con đẻ,xin ngươi tha cho mẫu thân"
Trương Lam Nguyệt lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu thị co rúm dưới sàn cần xin;lại còn những kẻ đang hoa dung thất sắc,khóc lóc thảm thiết đằng sau,nháy mắt cảm thấy hưng phấn tột độ,kiếm không lưu tình liền rạch một vết trên gương mặt của Triệu thị,khiến bà ta kêu lên kinh hãi:
"Tha? Đối xử tốt? 14 năm? Haha,đó là lời diễn xuất tệ hại nhất mà ta từng nghe ở bà đấy. Triệu thị mặt cao hơn đầu,túc trí đa mưu thường ngày đâu rồi,sao giờ lại biến thành một ả đàn bà ngu ngốc mù quáng thế này?"
Nàng nói rồi khom lưng,nâng cằm Triệu thị lên làm bà ta co rúm người:
"Ta nói cho bà biết,thù giết mẫu thân của ta không dễ trả như vậy đâu. Từ Từ"
"Xuy" một tiếng,Diệp Từ từ bên ngoài phi thân vào trước mặt Trương Lam Nguyệt cung kính:
"Đem Triệu thị và Thượng Quan Ngọc Huyền đến đó. Nhớ,chưa có lệnh của ta chưa thả ra,còn những kẻ dám ngăn cản,giết không tha"
"Rõ"
Diệp Từ hô vang một tiếng rồi cầm lấy dây thừng,trói Triệu thị cùng Thượng Quan Ngọc Huyền mang đi. Có vẻ như gia đinh canh gác đều đã được giải quyết,nên một đường nàng ra khỏi Thượng Quan phủ khó thuận lợi.
Quay trở lại với Trương Lam Nguyệt,sau khi đã giải quyết Triệu thị cùng Thượng Quan Ngọc Huyền hai người,nàng bắt đầu nhìn đến đám ti tiện nha hoàn di nương cùng tiểu thư đang hoa dung thất sắc chôn chân tại góc tường:
"Sao hả? Lão phiền nếu ta tha lão giải quyết hết đám người kia?"
"Ngươi làm được,việc gì phải hỏi ta"
Trương Lam Nguyệt cười trừ một tiếng,kiếm thu vào vỏ bao,tiến lên phía trước một bước:
"Liễu di,nhị tỉ đừng sợ,ta sẽ không hại hai người"
Liễu di nương thấy nàng thu kiếm vào trong bao,cũng lớn mật hơn một chút,cùng Thượng Quan Lâm Linh tiến về phía nàng:
"Tứ tiểu thư,cảm tạ người tha mạng"
"Người nói gì vậy? Trương Lam Nguyệt ta đâu phải kẻ ăn cháo đá bát,huống hồ di nương và nhị tỉ đã làm nhiều việc cho ta"
Liễu di nương thấy Trương Lam Nguyệt không phải kẻ cuồng sát quên nhân nghĩa,liền vui mừng,bất chấp sợ hãi đấu tranh trong lòng mà tiếp tục cúi đầu:
"Tứ tiểu thư nếu đã tha cho ta và nhị tiểu thư,xin người hãy tha cho tam tiểu thư. Ta biết,trước kia nàng làm nhiều việc không phải với người,nhưng hãy tha cho nàng"
Thượng Quan Lâm Linh nhìn Liễu di nương,lại nhìn Thượng Quan Ngọc Kỉ đang co rúm tại góc tường mà kêu gào,cũng quỳ xuống cầu xin:
"Xin tứ muội,hay tha cho tam muội"
Trương Lam Nguyệt nhìn Liễu di nương và Thượng Quan Lâm Linh cươi quyết như vậy,cuối cùng cũng thở dài,hướng về phía Thượng Quan Ngọc Kỉ:
"Tam tỉ,ngươi trước giờ thông đồng cùng Triệu thị đánh đập ta,mắng chửi hạ nhân,đáng lẽ ta không tha cho ngươi. Nhưng Liễu di đã thỉnh cầu như vậy,ta cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua,chỉ là ngươi,bắt đầu từ bây giờ đừng bao giờ đối xử với bất kì ai như vậy. Nếu không,coi trừng mạng khó giữ"
"Ta,ta chắc chắn sẽ không bao giờ như vậu nữa. Cảm tạ ngươi,tha mạng"
Trương Lam Nguyệt thở dài lắc đầu:
"Ngươi nên cảm tạ mẫu thân ngươi,chứ không phải ta. Liễu di,người cùng nhị tỉ và tam tỉ mau đi đi,nếu không sẽ không kịp nữa đâu"
Liễu di mặc dù không biết nàng nói đi đâu,nhưng suy nghĩ nàng sẽ không đuổi giết mình,vẫn như cũ nghe theo mà chạy ra khỏi Thượng Quan phủ. Giờ,Thượng Quan Lâm Hiên không ở đây,Liễu di và nhị tỉ cũng đax đi,nơi này chỉ còn lại những kẻ nên giết. Nàng quay đầu nhìn một đám bám lấy chân mình kêu gào tha mạng một cách nhục nhã,cười hưng phấn một tràng dài. Kiếm trong vỏ giơ rút ra,không có mặt cứ nhằm phía trước mà chém. Những tiếng kêu gào thảm thiết,những tiếng kiếm xé gió sắc lạnh,những tiếng cười tựa tu la địa ngục của kẻ cuồng sát,cứ như thế kéo dài,hoà vào làn mưa bi ai trắng xoá cho tới tận sáng ngày hôm sau.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thượng Quan Lâm Hiên sau một đêm nghe những tiếng hét kinh thiên động địa,rốt cuộc không nhịn được liền tới đại sảnh. Hắn không biết ai lại có thể một đêm đem cả nhà Thượng Quan giết sạch,bất quá,như vậy cũng tốt. Nhà Thượng Quan ấy chết đi còn hơn.
Từng bước hướng tới đại sảnh,trước mặt hắn,một cảnh tượng thảm khốc hiện ra. Trương Lam Nguyệt lam y nhuốm máu,trở thành một màu đỏ rực rỡ,tay cầm kiếm cười nhưng tiếng man rợ;xung quanh,xác người chồng chất,bị chém ra từng mảnh thân thể,nằm chồng chất lên nhau đến không nhận ra ai với ai;bốn phía tường đều bị máu bắn tung toé,mùi tanh máu tràn ngập căn phòng,một thản cảnh kinh hãi tột cùng,đến người luyện võ ta dính đầy máu ngư Thượng Quan Lâm Hiên cũng không nhịn được lạnh sóng lưng.
Trương Lam Nguyệt quay đầu,nhìn Thượng Quan Lâm Hiên rồi cười quỷ dị,giọng trở nên khản đặc vì hét quá nhiều:
"Đại ca,huynh tới rồi. Huynh nhìn xem,tác phẩm của ta ra sao"
Thượng Quan Lâm Hiên nghi hoặc nhìn nàng,trong mắt hiện lên một tia ngạ nhiên,kinh hỉ hô to:
"Nguyệt nhi,là muội"
Trương Lam Nguyệt thấy hắn vẫn nhận ra mình,trong lòng mỉm cười,gật đầu:
"Phải,là muội. Đại ca,nếu muội nói chính mình vừa đại sát cả nhà huynh,huynh có hận muội không?"
Thượng Quan Lâm Hiên một lần nữa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng,khó xử. Thực là nàng đại sát một nhà Thượng Quan,nàng tự khi nào tinh thông võ học như vậy. Bất quá,cũng tốt,nếu là một nhà Thượng Quan,hắn tuyệt không hận:
"Không hề. Ta không bao giờ hận muội"
"Tại sao?"
Nàng ngạ nhiên nhìn hắn,nghi hoặc hỏi. Có nhân biết hung thủ đại sát gia đình mình,lại không trả thù
"Đối,ta không hận. Nguyệt nhi,muội đã giỏi như vậy,có thể giúp ta một việc được không?"
Nếu nàng đã giỏi như vậy,hẳn việc này có thể làm được:
"Hãy đến Tuyệt Vọng cốc,giúp ta lấy một thứ rồi đem nến núi Thanh Phong,được chứ?"
Tuyệt Vọng cốc? Không phải ở Bắc Cung quốc sao. Còn núi Thanh Phong? Phải rồi,là nơi cư ngụ của sư tổ phía Thanh Phong,một trong ngũ đại môn phía ở Đông đại lục,người này cũng là sư phụ của Thượng Quan Lâm Hiên. Cái thứ muốn nàng lấy,hắn cho sư phụ hắn đi
"Nhưng,tại sao đại ca lại giao cho muội việc này?"
"Bí mật,khi nào gặp lại ta sẽ kể cho muội. Còn hiện tại,muội có thể giúp ta chứ?"
Dù sao hắn cũng là ân nhân của nàng,nàng không thể từ chối,huống hồ hắn không hề hận nàng vì vụ đại sát nàng. Nàng,có lẽ giúp được:
"Hảo,vậy muội sẽ giúp"
"Cảm tạ muội,Nguyệt nhi"
Trương Lam Nguyệt mím môi cười,kiếm chuyển hướng sang Thượng Quan Lâm Thiên:
"Vậy,lão chính là người giết phụ thân ta,đốt nhà ta,bắt cóp mẫu thân ta,giày vò ta suốt 14 năm liền?"
"Đúng,đúng là ta làm thế. Ngươi,phụ thân ngươi,những kẻ cướp Miên Miên khỏi tay ta,đều phải chết"
Trương Lam Nguyệt nghe lão nói xong,không nhịn được cười lạnh vài tiếng. Triệu thị ở đằng sau lấy lại tinh thần,vội hướng nàng cầu xin:
"Nguyệt nhi,lão ta,giày vò ngươi suốt 14 năm,mẫu thân không có gì nói. Còn những kẻ đang đứng đây,cũng khinh thường ngươi,ngươi cứ thoải mái đại sát. Nhưng xin ngươi,nể tình mẫu thân 14 năm coi ngươi như con đẻ,xin ngươi tha cho mẫu thân"
Trương Lam Nguyệt lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu thị co rúm dưới sàn cần xin;lại còn những kẻ đang hoa dung thất sắc,khóc lóc thảm thiết đằng sau,nháy mắt cảm thấy hưng phấn tột độ,kiếm không lưu tình liền rạch một vết trên gương mặt của Triệu thị,khiến bà ta kêu lên kinh hãi:
"Tha? Đối xử tốt? 14 năm? Haha,đó là lời diễn xuất tệ hại nhất mà ta từng nghe ở bà đấy. Triệu thị mặt cao hơn đầu,túc trí đa mưu thường ngày đâu rồi,sao giờ lại biến thành một ả đàn bà ngu ngốc mù quáng thế này?"
Nàng nói rồi khom lưng,nâng cằm Triệu thị lên làm bà ta co rúm người:
"Ta nói cho bà biết,thù giết mẫu thân của ta không dễ trả như vậy đâu. Từ Từ"
"Xuy" một tiếng,Diệp Từ từ bên ngoài phi thân vào trước mặt Trương Lam Nguyệt cung kính:
"Đem Triệu thị và Thượng Quan Ngọc Huyền đến đó. Nhớ,chưa có lệnh của ta chưa thả ra,còn những kẻ dám ngăn cản,giết không tha"
"Rõ"
Diệp Từ hô vang một tiếng rồi cầm lấy dây thừng,trói Triệu thị cùng Thượng Quan Ngọc Huyền mang đi. Có vẻ như gia đinh canh gác đều đã được giải quyết,nên một đường nàng ra khỏi Thượng Quan phủ khó thuận lợi.
Quay trở lại với Trương Lam Nguyệt,sau khi đã giải quyết Triệu thị cùng Thượng Quan Ngọc Huyền hai người,nàng bắt đầu nhìn đến đám ti tiện nha hoàn di nương cùng tiểu thư đang hoa dung thất sắc chôn chân tại góc tường:
"Sao hả? Lão phiền nếu ta tha lão giải quyết hết đám người kia?"
"Ngươi làm được,việc gì phải hỏi ta"
Trương Lam Nguyệt cười trừ một tiếng,kiếm thu vào vỏ bao,tiến lên phía trước một bước:
"Liễu di,nhị tỉ đừng sợ,ta sẽ không hại hai người"
Liễu di nương thấy nàng thu kiếm vào trong bao,cũng lớn mật hơn một chút,cùng Thượng Quan Lâm Linh tiến về phía nàng:
"Tứ tiểu thư,cảm tạ người tha mạng"
"Người nói gì vậy? Trương Lam Nguyệt ta đâu phải kẻ ăn cháo đá bát,huống hồ di nương và nhị tỉ đã làm nhiều việc cho ta"
Liễu di nương thấy Trương Lam Nguyệt không phải kẻ cuồng sát quên nhân nghĩa,liền vui mừng,bất chấp sợ hãi đấu tranh trong lòng mà tiếp tục cúi đầu:
"Tứ tiểu thư nếu đã tha cho ta và nhị tiểu thư,xin người hãy tha cho tam tiểu thư. Ta biết,trước kia nàng làm nhiều việc không phải với người,nhưng hãy tha cho nàng"
Thượng Quan Lâm Linh nhìn Liễu di nương,lại nhìn Thượng Quan Ngọc Kỉ đang co rúm tại góc tường mà kêu gào,cũng quỳ xuống cầu xin:
"Xin tứ muội,hay tha cho tam muội"
Trương Lam Nguyệt nhìn Liễu di nương và Thượng Quan Lâm Linh cươi quyết như vậy,cuối cùng cũng thở dài,hướng về phía Thượng Quan Ngọc Kỉ:
"Tam tỉ,ngươi trước giờ thông đồng cùng Triệu thị đánh đập ta,mắng chửi hạ nhân,đáng lẽ ta không tha cho ngươi. Nhưng Liễu di đã thỉnh cầu như vậy,ta cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua,chỉ là ngươi,bắt đầu từ bây giờ đừng bao giờ đối xử với bất kì ai như vậy. Nếu không,coi trừng mạng khó giữ"
"Ta,ta chắc chắn sẽ không bao giờ như vậu nữa. Cảm tạ ngươi,tha mạng"
Trương Lam Nguyệt thở dài lắc đầu:
"Ngươi nên cảm tạ mẫu thân ngươi,chứ không phải ta. Liễu di,người cùng nhị tỉ và tam tỉ mau đi đi,nếu không sẽ không kịp nữa đâu"
Liễu di mặc dù không biết nàng nói đi đâu,nhưng suy nghĩ nàng sẽ không đuổi giết mình,vẫn như cũ nghe theo mà chạy ra khỏi Thượng Quan phủ. Giờ,Thượng Quan Lâm Hiên không ở đây,Liễu di và nhị tỉ cũng đax đi,nơi này chỉ còn lại những kẻ nên giết. Nàng quay đầu nhìn một đám bám lấy chân mình kêu gào tha mạng một cách nhục nhã,cười hưng phấn một tràng dài. Kiếm trong vỏ giơ rút ra,không có mặt cứ nhằm phía trước mà chém. Những tiếng kêu gào thảm thiết,những tiếng kiếm xé gió sắc lạnh,những tiếng cười tựa tu la địa ngục của kẻ cuồng sát,cứ như thế kéo dài,hoà vào làn mưa bi ai trắng xoá cho tới tận sáng ngày hôm sau.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thượng Quan Lâm Hiên sau một đêm nghe những tiếng hét kinh thiên động địa,rốt cuộc không nhịn được liền tới đại sảnh. Hắn không biết ai lại có thể một đêm đem cả nhà Thượng Quan giết sạch,bất quá,như vậy cũng tốt. Nhà Thượng Quan ấy chết đi còn hơn.
Từng bước hướng tới đại sảnh,trước mặt hắn,một cảnh tượng thảm khốc hiện ra. Trương Lam Nguyệt lam y nhuốm máu,trở thành một màu đỏ rực rỡ,tay cầm kiếm cười nhưng tiếng man rợ;xung quanh,xác người chồng chất,bị chém ra từng mảnh thân thể,nằm chồng chất lên nhau đến không nhận ra ai với ai;bốn phía tường đều bị máu bắn tung toé,mùi tanh máu tràn ngập căn phòng,một thản cảnh kinh hãi tột cùng,đến người luyện võ ta dính đầy máu ngư Thượng Quan Lâm Hiên cũng không nhịn được lạnh sóng lưng.
Trương Lam Nguyệt quay đầu,nhìn Thượng Quan Lâm Hiên rồi cười quỷ dị,giọng trở nên khản đặc vì hét quá nhiều:
"Đại ca,huynh tới rồi. Huynh nhìn xem,tác phẩm của ta ra sao"
Thượng Quan Lâm Hiên nghi hoặc nhìn nàng,trong mắt hiện lên một tia ngạ nhiên,kinh hỉ hô to:
"Nguyệt nhi,là muội"
Trương Lam Nguyệt thấy hắn vẫn nhận ra mình,trong lòng mỉm cười,gật đầu:
"Phải,là muội. Đại ca,nếu muội nói chính mình vừa đại sát cả nhà huynh,huynh có hận muội không?"
Thượng Quan Lâm Hiên một lần nữa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng,khó xử. Thực là nàng đại sát một nhà Thượng Quan,nàng tự khi nào tinh thông võ học như vậy. Bất quá,cũng tốt,nếu là một nhà Thượng Quan,hắn tuyệt không hận:
"Không hề. Ta không bao giờ hận muội"
"Tại sao?"
Nàng ngạ nhiên nhìn hắn,nghi hoặc hỏi. Có nhân biết hung thủ đại sát gia đình mình,lại không trả thù
"Đối,ta không hận. Nguyệt nhi,muội đã giỏi như vậy,có thể giúp ta một việc được không?"
Nếu nàng đã giỏi như vậy,hẳn việc này có thể làm được:
"Hãy đến Tuyệt Vọng cốc,giúp ta lấy một thứ rồi đem nến núi Thanh Phong,được chứ?"
Tuyệt Vọng cốc? Không phải ở Bắc Cung quốc sao. Còn núi Thanh Phong? Phải rồi,là nơi cư ngụ của sư tổ phía Thanh Phong,một trong ngũ đại môn phía ở Đông đại lục,người này cũng là sư phụ của Thượng Quan Lâm Hiên. Cái thứ muốn nàng lấy,hắn cho sư phụ hắn đi
"Nhưng,tại sao đại ca lại giao cho muội việc này?"
"Bí mật,khi nào gặp lại ta sẽ kể cho muội. Còn hiện tại,muội có thể giúp ta chứ?"
Dù sao hắn cũng là ân nhân của nàng,nàng không thể từ chối,huống hồ hắn không hề hận nàng vì vụ đại sát nàng. Nàng,có lẽ giúp được:
"Hảo,vậy muội sẽ giúp"
"Cảm tạ muội,Nguyệt nhi"
Bình luận facebook