Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Tuyệt Vọng cốc là một địa phương khá nổi tiếng sở tại Bắc Cung quốc,bởi lẽ nó nằm sát núi Thanh Phong-ranh giới ngăn cách của hai đế quốc Thiên Tang và Bắc Cung. Tuyệt Vọng cốc bốn bề địa hình đều là núi non hiểm trở,đáy cốc lại sâu hơn trăm trượng,hẳn là một nơi tầm báu* lí tưởng
*Tầm báu: Tìm kiếm kho báu
Trương Lam Nguyệt thong dong trên lưng ngựa xem bản đồ,lại nhìn xung quanh một lần nữa,gật đầu. Nếu nàng đi đúng đường,vậy có lẽ sắp đến rồi. Tháo xuống mu sa che mặt,cột ngựa vào một gốc cây gần đó,nàng nhìn xuống đáy cốc,không nhịn nổi cảm thán. Đối là sâu,như vậy hẳn phải có đường mòn xuống. Xem xét tình hình một vòng,nàng cuối cùng đã tìm được đường mòn xuống cốc.
Đặt chân xuống đáy Tuyệt Vọng cốc,trước mặt Trương Lam Nguyệt là một huyệt động lớn,trên vách đá còn khắc chữ nữa nhưng bị mòn nên không nhìn rõ. Trương Lam Nguyệt lấy đá lửa,đánh một ngọn đuốc rồi tiến vào huyệt động. Bên trong cũng không khác những huyệt động khác bao nhiêu,hơn nữa cũng không có cơ quan mật nào nên một đường nàng đi,không có gì khó khăn. Đi được nửa đường,huyệt động chia ra làm hai lối,thoạt nhìn giống hệt nhau. Trương Lam Nguyệt trong lòng thầm mắng kẻ nào đào thêm một lối đi cho huyệt động,khom người nhặt một viên đá lớn ném vào lối đi bên phải. Một tiếng đá va chạm vọng ra,rồi hai tiếng,ba tiếng,cứ như thế đến tiếng thứ tám thì không còn tiếng vọng nữa:
"Tám tiếng vọng,cũng khá sâu a!"
Nàng lại khom người nhặt một viên đá nữa rồi là tương tự với lối di bên trái. Lần này có đến chín tiếng đá vọng. Vậy,hẳn bên trái là lối cần đi.
Đi một quãng thời gian kha khá,Trương Lam Nguyệt cuối cùng cũng thấy ánh sáng chiếu đến,làm nàng nhịn không được vui mừng. Cuối cùng cũng đến rồi! Cuộc tầm bảo nhàm chán này cuối cùng cũng kết thúc! Bước chân Trương Lam Nguyệt dần trở nên nhanh hơn,nàng kinh hỉ nhìn ánh sáng kia càng ngày càng gần mình,và nó,trong tầm mắt nàng hiện ra. Nhưng,cái đồ mà nàng nên lấy,làm nàng cảm thấy thất vọng,nói thẳng ra,đó không phải là đồ,mà là nhân,một nam nhân.
Hắn nhìn cũng trạc tuổi nàng,tóc đen xơ xác bù xù khiến khuôn mặt hắn ẩn hiện trong ánh lửa. Trên người y phục đắt tiền nhưng bị rách nhiều chỗ, còn dính máu,hiển nhiên là bị hành hạ. Hơn nữa,hai tay hắn đều bị dây thừng trói,vô lực làm thân thể giống như muốn đổ gục. Cái thảm cảnh này,thực đáng thương a!
Có vẻ như cảm nhận được nhân đến,nam nhân nâng khoé mắt,mệt mỏi nhìn về phía Trương Lam Nguyệt,nhận thấy nàng không phải nhân muốn hại hắn nhiều thở dài,yếu ớt hỏi:
"Ngươi là ai? Có phải là nhân được phái đến cứu ta?"
"Hẳn là vậy đi"
Trương Lam Nguyệt nhỏ giọng trả lời,kiếm từ trong vỏ rút ra một đường chém đứt dây thừng. Nam nhân được giải phóng,liền khuỵ xuống,thở hổn hển từng ngụm nhưng vẫn cố phun ra vài tiếng nữa:
"Cảm tạ đại hiệp cứu mạng"
"Ngươi cư nhiên bị bắt đến đây? Do kẻ nào?"
Trương Lam Nguyệt đỡ nam nhân dậy,hỏi. Hắn nhìn nàng,lắc đầu:
"Tại hạ cũng không biết. Nhưng,chúng ta nên ra khỏi đây trước trưa. Bọn chúng sẽ rất nhanh trở lại"
"Ân"
Trương Lam Nguyệt gật đầu,dìu nam nhân đi được mấy bước lại nghe hắn hỏi:
"Tại hạ họ Hoàng Phủ,tên Thành. Không biết danh xưng của đại hiệp là gì?"
"Danh xưng của tại hạ không đáng nhắc đến,xin Hoàng Phủ công tử đừng hỏi"
Hoàng Phủ Thành nhìn Trương Lam Nguyệt,ánh mắt mang theo vài tia dò xét,tay lấy hết lực đưa lên không trung,chạm vào mu sa che mặt của nàng:
"Vậy tại hạ có diễm phúc được chiêm ngưỡng dung nhan đại hiệp?"
Trương Lam Nguyệt lần này không nhịn được liền quay sang trừng mắt Hoàng Phủ Thành,ẩn hiện giận dữ. Dù sao nàng cũng là nữ nhân,hắn là nam nhân,dù nàng có là nhân luyện võ thì sức khoẻ cũng không bằng hắn,một đường dài như vậy đã chậm mất rât nhiều thời gian,hắn như nào còn nói nhiều như vậy. Mà nàng,ghét nhất những kẻ mồm năm miệng mười,chỉ biết nói nhiều không biết làm nhiều,nếu hắn còn nói,nàng chắc sẽ mặc hắn ở đây cho bè lũ kia tới trói hắn lại quá.
Hắn nhận ra sự tức giận từ phía Trương Lam Nguyệt,Hoàng Phủ Thành lập tức ngậm miệng,không hé ra nửa lời nữa. Dù sao hắn nói nhiều như vậy,sẽ làm trễ nải rất nhiều thời gian nữa. Hoàng Phủ Thành không còn nói nữa,Trương Lam Nguyệt mới trong lòng hừ hừ. Coi như hắn thời thức,biết mình phải nhờ cậy vào nàng. Hai người như vậy một đường thuận lợi ra khỏi huyệt động thì
"Vút"- Một tiếng ám khí xé gió hướng về phía đó,Trương Lam Nguyệt nhanh chóng cùng Hoàng Phủ Thành tách ra,rút kiếm nheo mắt nhìn về phía trước. Trước mặt nàng là khoảng bốn năm tên hồng y*,khuôn mặt được che kín,ánh mắt âm trầm hết nhìn nàng lại nhìn Hoàng Phủ Thành:
"Ngươi,hôm nay từ mình tìm chết"
Hoàng Phủ Thành run rẩy nhìn hồng y sát thủ,kinh sợ kêu to:
"Đại hiệp cẩn thận. Chính là bọn chúng bắt ta"
Trương Lam Nguyệt đánh giá hồng y sát thủ mấy tên một lượt,trong đầu bắt đầu phân tích giá trị,khoé môi cong lên một độ cong nhạt,kiếm hướng về phía đó:
"Muốn ta tìm chết,vậy đi làm đệm lưng đi"
*Hồng y: Ở đây là áo đỏ chứ không phải áo hồng nha. Hồng trong tiếng Hán nghĩa là đỏ
*Tầm báu: Tìm kiếm kho báu
Trương Lam Nguyệt thong dong trên lưng ngựa xem bản đồ,lại nhìn xung quanh một lần nữa,gật đầu. Nếu nàng đi đúng đường,vậy có lẽ sắp đến rồi. Tháo xuống mu sa che mặt,cột ngựa vào một gốc cây gần đó,nàng nhìn xuống đáy cốc,không nhịn nổi cảm thán. Đối là sâu,như vậy hẳn phải có đường mòn xuống. Xem xét tình hình một vòng,nàng cuối cùng đã tìm được đường mòn xuống cốc.
Đặt chân xuống đáy Tuyệt Vọng cốc,trước mặt Trương Lam Nguyệt là một huyệt động lớn,trên vách đá còn khắc chữ nữa nhưng bị mòn nên không nhìn rõ. Trương Lam Nguyệt lấy đá lửa,đánh một ngọn đuốc rồi tiến vào huyệt động. Bên trong cũng không khác những huyệt động khác bao nhiêu,hơn nữa cũng không có cơ quan mật nào nên một đường nàng đi,không có gì khó khăn. Đi được nửa đường,huyệt động chia ra làm hai lối,thoạt nhìn giống hệt nhau. Trương Lam Nguyệt trong lòng thầm mắng kẻ nào đào thêm một lối đi cho huyệt động,khom người nhặt một viên đá lớn ném vào lối đi bên phải. Một tiếng đá va chạm vọng ra,rồi hai tiếng,ba tiếng,cứ như thế đến tiếng thứ tám thì không còn tiếng vọng nữa:
"Tám tiếng vọng,cũng khá sâu a!"
Nàng lại khom người nhặt một viên đá nữa rồi là tương tự với lối di bên trái. Lần này có đến chín tiếng đá vọng. Vậy,hẳn bên trái là lối cần đi.
Đi một quãng thời gian kha khá,Trương Lam Nguyệt cuối cùng cũng thấy ánh sáng chiếu đến,làm nàng nhịn không được vui mừng. Cuối cùng cũng đến rồi! Cuộc tầm bảo nhàm chán này cuối cùng cũng kết thúc! Bước chân Trương Lam Nguyệt dần trở nên nhanh hơn,nàng kinh hỉ nhìn ánh sáng kia càng ngày càng gần mình,và nó,trong tầm mắt nàng hiện ra. Nhưng,cái đồ mà nàng nên lấy,làm nàng cảm thấy thất vọng,nói thẳng ra,đó không phải là đồ,mà là nhân,một nam nhân.
Hắn nhìn cũng trạc tuổi nàng,tóc đen xơ xác bù xù khiến khuôn mặt hắn ẩn hiện trong ánh lửa. Trên người y phục đắt tiền nhưng bị rách nhiều chỗ, còn dính máu,hiển nhiên là bị hành hạ. Hơn nữa,hai tay hắn đều bị dây thừng trói,vô lực làm thân thể giống như muốn đổ gục. Cái thảm cảnh này,thực đáng thương a!
Có vẻ như cảm nhận được nhân đến,nam nhân nâng khoé mắt,mệt mỏi nhìn về phía Trương Lam Nguyệt,nhận thấy nàng không phải nhân muốn hại hắn nhiều thở dài,yếu ớt hỏi:
"Ngươi là ai? Có phải là nhân được phái đến cứu ta?"
"Hẳn là vậy đi"
Trương Lam Nguyệt nhỏ giọng trả lời,kiếm từ trong vỏ rút ra một đường chém đứt dây thừng. Nam nhân được giải phóng,liền khuỵ xuống,thở hổn hển từng ngụm nhưng vẫn cố phun ra vài tiếng nữa:
"Cảm tạ đại hiệp cứu mạng"
"Ngươi cư nhiên bị bắt đến đây? Do kẻ nào?"
Trương Lam Nguyệt đỡ nam nhân dậy,hỏi. Hắn nhìn nàng,lắc đầu:
"Tại hạ cũng không biết. Nhưng,chúng ta nên ra khỏi đây trước trưa. Bọn chúng sẽ rất nhanh trở lại"
"Ân"
Trương Lam Nguyệt gật đầu,dìu nam nhân đi được mấy bước lại nghe hắn hỏi:
"Tại hạ họ Hoàng Phủ,tên Thành. Không biết danh xưng của đại hiệp là gì?"
"Danh xưng của tại hạ không đáng nhắc đến,xin Hoàng Phủ công tử đừng hỏi"
Hoàng Phủ Thành nhìn Trương Lam Nguyệt,ánh mắt mang theo vài tia dò xét,tay lấy hết lực đưa lên không trung,chạm vào mu sa che mặt của nàng:
"Vậy tại hạ có diễm phúc được chiêm ngưỡng dung nhan đại hiệp?"
Trương Lam Nguyệt lần này không nhịn được liền quay sang trừng mắt Hoàng Phủ Thành,ẩn hiện giận dữ. Dù sao nàng cũng là nữ nhân,hắn là nam nhân,dù nàng có là nhân luyện võ thì sức khoẻ cũng không bằng hắn,một đường dài như vậy đã chậm mất rât nhiều thời gian,hắn như nào còn nói nhiều như vậy. Mà nàng,ghét nhất những kẻ mồm năm miệng mười,chỉ biết nói nhiều không biết làm nhiều,nếu hắn còn nói,nàng chắc sẽ mặc hắn ở đây cho bè lũ kia tới trói hắn lại quá.
Hắn nhận ra sự tức giận từ phía Trương Lam Nguyệt,Hoàng Phủ Thành lập tức ngậm miệng,không hé ra nửa lời nữa. Dù sao hắn nói nhiều như vậy,sẽ làm trễ nải rất nhiều thời gian nữa. Hoàng Phủ Thành không còn nói nữa,Trương Lam Nguyệt mới trong lòng hừ hừ. Coi như hắn thời thức,biết mình phải nhờ cậy vào nàng. Hai người như vậy một đường thuận lợi ra khỏi huyệt động thì
"Vút"- Một tiếng ám khí xé gió hướng về phía đó,Trương Lam Nguyệt nhanh chóng cùng Hoàng Phủ Thành tách ra,rút kiếm nheo mắt nhìn về phía trước. Trước mặt nàng là khoảng bốn năm tên hồng y*,khuôn mặt được che kín,ánh mắt âm trầm hết nhìn nàng lại nhìn Hoàng Phủ Thành:
"Ngươi,hôm nay từ mình tìm chết"
Hoàng Phủ Thành run rẩy nhìn hồng y sát thủ,kinh sợ kêu to:
"Đại hiệp cẩn thận. Chính là bọn chúng bắt ta"
Trương Lam Nguyệt đánh giá hồng y sát thủ mấy tên một lượt,trong đầu bắt đầu phân tích giá trị,khoé môi cong lên một độ cong nhạt,kiếm hướng về phía đó:
"Muốn ta tìm chết,vậy đi làm đệm lưng đi"
*Hồng y: Ở đây là áo đỏ chứ không phải áo hồng nha. Hồng trong tiếng Hán nghĩa là đỏ
Bình luận facebook