• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin Chào, Chu Tiên Sinh! (1 Viewer)

  • Chương 39

Editor: Gà

Phía trước là 60 giây dừng đèn đỏ. Chu Tu Lâm nghiêng đầu, vừa lúc chú ý đến biểu cảm trên mặt Khương Hiểu, rất kỳ lạ. Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hiểu Hiểu —— "

Khương Hiểu thu lại vẻ mặt, nhẹ nhàng nói: "Bà con đã qua đời rồi, đến một thế giới khác."

Tiểu Đậu Nha nhíu mày: "Bà qua đời lúc nào ạ?"

Giọng nói Khương Hiểu buồn bã: "Lúc sinh mẹ con."

Tiểu Đậu Nha lại hỏi: "Bà ngã bệnh sao?"

Khương Hiểu ôm đầu cậu: "Ừ, bà ngã bệnh rồi rời đi."

Tiểu Đậu Nha nghe cũng rất thương tâm: "Bà rất đáng thương." Nói xong tay nhỏ của cậu vỗ vai Khương Hiểu: "Đúng ra con không muốn làm bác sĩ, hiện giờ con sẽ suy nghĩ một chút." Cậu sợ chích, mỗi lần đều dùng các loại lý do để không đi. Nhưng cậu cũng biết, bác sĩ có thể cứu người.

Tâm trạng bi thương của Khương Hiểu từ từ nhạt đi. "Cái này phải chờ con trưởng thành, tìm được sở thích của mình đã. Bất kể con làm gì, ba và mẹ đều luôn ủng hộ con, chỉ cần con thích."

Tiểu Đậu Nha cọ mặt trong lòng cô: "Mẹ tốt quá."

Buổi tối sau khi trở về, nhân lúc Chu Tu Lâm tắm cho Tiểu Đậu Nha. Khương Hiểu lại đến thư phòng xử lý công việc. Công việc của người quản lý vụn vặt nhưng cũng nặng nề, phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề. Nghệ sĩ mà điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ ký hợp đồng trên một trăm, trong tay Khương Hiểu đã có bốn người, hiện giờ chủ yếu đều dồn sức lực vào Tống Văn Dịch và Hứa Giai, hai người khác vẫn còn trong quá trình huấn luyện.

Hai ngày trước, có một nhà sản xuất nói muốn gửi cho cô một bộ kịch bản, có ý định để Tống Văn Dịch thủ vai chính.

Khương Hiểu đã thảo luận với Tống Văn Dịch, Tống Văn Dịch cũng hy vọng có thể diễn được một kịch bản có chất lượng tốt. Hiện giờ Khương Hiểu phải cẩn thận lựa chọn kịch bản cho cậu ta.

Có lẽ Khương Hiểu đã đọc xong cốt truyện. Nam chính là nhà tư bản thời dân quốc, trong niên đại bấp bênh ấy, vừa có thể phát triển sản nghiệp gia tộc, vừa cố gắng cứu vớt các di sản văn hóa đã bị xói mòn, trong quá trình đó đã quen biết và đem lòng yêu nữ chính. Cô cảm thấy kịch bản này không tệ lắm, nhắn cho Tống Văn Dịch một cái tin, hẹn cậu ta cuối tuần này đi gặp nhà sản xuất với cô.

Đợi cô xong việc trở về phòng ngủ, phát hiện hai cha con đều không ở đây, mới nhớ đến, hiện giờ Tiểu Đậu Nha đã bắt đầu tự học rồi.

Đến phòng con, nhìn thấy Tiểu Đậu Nha ngồi trên giường một tay ôm bình sữa, một tay nghịch đồ chơi của cậu. Ngoài việc cậu thích đọc sách ra, thì còn thích chơi lắp ráp xe hơi nữa.

Chu Tu Lâm đang sắp xếp quần áo, thấy Khương Hiểu đến, hỏi: "Xong việc rồi sao?"

Khương Hiểu gật đầu: "Sắp xếp sớm như vậy à? Chủ nhật bọn em mới đi mà."

Chu Tu Lâm nhìn cậu nhóc trên giường: "Có người không kịp đợi, lúc tắm đã nói hai lần."

Khương Hiểu hé môi cười: "Khi còn bé em rất trầm tính, cha nói khi anh còn bé cũng không thích nói nhiều, anh nói xem rốt cuộc con giống ai đây?"

Tiểu Đậu Nha uống sữa tươi xong, để đồ chơi xuống, lăn lộn trên giường, lăn đến chỗ Khương Hiểu, nhân cơ hội ôm lấy Khương Hiểu: "Con giống mẹ."

Khương Hiểu nhìn về phía Chu Tu Lâm: "Khi còn nhỏ miệng mẹ không ngọt như vậy đâu."

Chu Tu Lâm sắp xếp hành lý cho Tiểu Đậu Nha, cười như không cười nhìn cô, ánh mắt rơi vào khóe môi cô, thấp giọng nói một câu: "Bây giờ rất ngọt." Hơi thở ấm áp phả vào gương mặt của cô.

Mặt Khương Hiểu nóng lên, đẩy anh: "Anh nhanh lên đi, em dỗ con ngủ trước."

Khương Hiểu rất vất vả mới dỗ được Tiểu Đậu Nha ngủ, cô trở về phòng, nói: "Vấn đề của Tiểu Đậu Nha nhiều thật, em cũng sắp trả lời không nổi rồi."

Chu Tu Lâm khép sách lại, lững thững đi đến trước mặt cô. "Buổi tối anh nhận được tin của ba."

Khương Hiểu căng thẳng: "Có phải cha cũng thấy video trên mạng rồi? Bọn họ có nói gì không?"

Chu Tu Lâm thở dài: "Là tin tức của cha vợ."

Vẻ mặt Khương Hiểu hơi thả lỏng: "Ba nói gì? Đã lâu ba chưa về rồi."

"Ông chuẩn bị trở về vào ngày mồng một tháng năm, gửi cho anh vài tấm hình." Chu Tu Lâm mở tin nhắn ra.

"Dường như ba gầy đi rất nhiều." Khương Hiểu nhíu mày: "Người cũng đen hơn."

Chu Tu Lâm cũng nghĩ vậy: "Có thể do điều kiện cuộc sống bên kia gian khổ, ba lại không tự chăm sóc tốt cho mình."

Khương Hiểu lạnh nhạt giật khóe môi: "Ba vì em mà tha hương, ông ấy..." Dừng một lát lại nói tiếp: "Cảm giác đời này của ba em quá khổ cực. Không phải là cái khổ về vật chất."

Chu Tu Lâm hiểu rõ, giới mỹ thuật từng có người phân tích qua tác phẩm của Khương Ngật, tác phẩm của ông đều biểu đạt một cái gì đó rất mâu thuẫn, tuyệt vọng và hi vọng cùng tồn tại, trong chính bản thân ông. Rất nhiều người đều nói, có thể do vợ của Khương Ngật qua đời khiến trong lòng ông bị tổn thương sâu sắc.

Đáy mắt Khương Hiểu ảm đạm vài phần.

Chu Tu Lâm biết cô lo lắng cho ba Khương. Nhưng với tính tình của ba Khương thì ai cũng không khuyên được. Chu Tu Lâm cũng cảm thấy hình thức sống chung giữa Khương Ngật và Khương Hiểu không giống cha con bình thường, không phải Khương Ngật không thương Khương Hiểu, chẳng qua hình như Khương Ngật không thể thản nhiên đối mặt với Khương Hiểu. Ông để hết tiền lại cho Khương Hiểu, nhưng cho đến bây giờ cái Khương Hiểu muốn không phải là tiền. Hiện giờ sau khi sinh Tiểu Đậu Nha, hằng năm Khương Ngật sẽ dành ra chút thời gian trở về thăm cháu ngoại.

"Đừng quá lo lắng."

Khương Hiểu thở dài một hơi: "Đúng rồi, cha mẹ có nói gì về chuyện của Nhất Nghiên và Tống Văn Dịch không?"

Chu Tu Lâm nói thẳng: "Không xem trọng lắm. Bọn họ vẫn nghĩ Nhất Nghiên vào giới nghệ sĩ chẳng qua là vì nhất thời hứng thú, huống chi mấy năm nay công việc của con bé cũng không có khởi sắc quá lớn. Mẹ vẫn hi vọng con bé có thể rút khỏi giới."

Khương Hiểu hiểu rõ: "Giới giải trí có quá nhiều hấp dẫn, mẹ không yên về Tống Văn Dịch." Cùng là một người mẹ, không nỡ để con mình chịu chút khổ. Có Tiểu Đậu Nha, cô càng hiểu rõ cảm giác này.

Chu Tu Lâm ôm cô: "Em thấy thế nào?"

Khương Hiểu im lặng chốc lát: "Em hi vọng Nhất Nghiên được hạnh phúc." Nói thật mấy năm nay Chu Nhất Nghiên cũng không dễ dàng gì, có lẽ Tần Hoành đã lưu lại ký ức quá sâu ở trong lòng cô ấy, dường như vẫn chưa thoát ra ngoài. Thật ra, ở một số điểm Tống Văn Dịch và Tần Hoành có vài phần tương tự. Cô có thể cảm giác được, tất nhiên Chu Nhất Nghiên cũng có thể cảm giác được.

Chu Tu Lâm vỗ vai cô: "Người khác khuyên Nhất Nghiên cũng vô ích, chuyện của con bé chỉ có thể để con bé tự giải quyết."

Khương Hiểu cười: "Nhà họ Chu các anh thật bướng bỉnh." Cô suy nghĩ một chút: "Ban đầu em nói không cần Tiểu Đậu Nha, ngày đó giải phẫu, nếu em không đổi ý, anh tật sự sẽ cho em làm phẫu thuật sao?"

Chu Tu Lâm nhìn ánh mắt cô, lặng lẽ nói: "Không biết."

Khương Hiểu nhíu mày: "Chu Tu Lâm, anh xem trọng em lúc nào vậy?"

Chu Tu Lâm cười khẽ: "Em nói cho anh biết bí mật nhỏ của em trước đi."

Khương Hiểu bĩu môi, nhón chân chủ động hôn lên khóe môi anh. "Sau này em sẽ từ từ nói cho anh biết."

...

Làm đến cuối, Khương Hiểu vô cùng mệt mỏi, cả người không có sức theo thói quen ôm anh, lẩm bẩm nói: "Ông xã, cho em thêm một năm, em sẽ không làm người quản lý nữa. Tìm một công việc sáng 9h làm chiều 5h về, đợi anh có thời gian, chúng ta dẫn Tiểu Đậu Nha đi ra ngoài chơi nhé."

Chu Tu Lâm sửng sốt trong chốc lát, vuốt sợi tóc của cô: "Được."

Một năm, Khương Hiểu lót đường hoàn chỉnh cho hai người trong tay cô, sau đó giao cho người khác, cô mới có thể yên lòng. Từ đó về sau, không bao giờ... đặt chân vào giới giải trí nữa.

Đảo mắt đã đến chủ nhật.

Lần đầu tiên Tiểu Đậu Nha đi làm với mẹ, vô cùng kích động, cả đường ngồi trên xe, cũng tò mò quan sát thế giới bên ngoài. Thỉnh thoảng hỏi một câu: "Mẹ, còn bao lâu nữa mới đến ạ."

Đợi đến khi cuối cùng đã tới Ảnh Thị Thành, dáng vẻ kinh ngạc của cậu nhóc, làm người ta thấy thật dễ thương. "Woa, mẹ ơi ở đây rất —— "

Rất cái gì? Người bạn nhỏ ba tuổi bí từ rồi.

Khương Hiểu giúp cậu bổ sung: "Rất tráng lệ."

Tiểu Đậu Nha liên tục gật đầu không ngừng: "Mẹ, người cổ đại sẽ ở trong căn phòng như vậy sao? Tại sao phòng của người cổ đại không giống chúng ta vậy?"

Khương Hiểu giải thích rõ ràng cho cậu hiểu.

Tiểu Đậu Nha cái hiểu cái không gật đầu, tóm lại, ở đây là một nơi thú vị và mới lạ đối với cậu.

Buổi chiều, Khương Hiểu phải đi gặp đạo diễn chương trình. Tiểu Đậu Nha và cô cùng xuất hiện cũng không quá không ổn, trợ lý đạo diễn đến đón cô, còn hỏi: "Chị Khương, chị tìm thấy thiên sứ nhỏ này ở đâu vậy? Chào bánh bao nhỏ nha!"

"Chị ơi, xin chào chị ạ. Em tên là Tiểu Đậu Nha, ba tuổi rồi."

"Ha ha, chị Khương, đây có phải là tiểu đồng chị vừa ký hợp đồng không vậy?"

Khương Hiểu giải thích đơn giản, bảo bối của họ hàng, muốn đến Ảnh Thị Thành xem một chút, lần này cô có thời gian nên đã dẫn cậu đến chơi hai ngày.

Chu Tư Mộ rất thông minh, lời ba mẹ dặn dò cậu ghi nhớ rất rõ ràng, ở trước mặt người ngoài chỉ kêu Khương Hiểu là —— Hiểu Hiểu.

Hôm nay cu cậu mặc một cái áo khoác ngoài màu café đơn giản, khi Khương Hiểu đi trên đường sợ gió lớn, quàng cho cậu một cái khăn choàng mỏng. Dáng vẻ như vậy quả thật làm người ta yêu thích.

Khương Hiểu hỏi: "Lần này đạo diễn Hoàng đã mời ai đến vậy?"

Trợ lý đạo diễn: "Là Hạ Lam và cô Lương Nguyệt."

Khương Hiểu sửng sốt: "Cô Lương cũng đến tham gia tiết mục à?"

Trợ lý đạo diễn hơi bất đắc dĩ: "Kỳ đầu tiên tỷ suất không đủ, cô Lương và đạo diễn có chút giao tình, nên đã mời đến."

Khương Hiểu tò mò: "Sao Hạ Lam cũng đến?" Bây giờ Hạ Lam và Trình Ảnh ở cùng cấp bậc, trong giới hoa đán, thực lực của cô ta mạnh mẽ, tài nguyên cá nhân đều đứng đầu, một tiết mục đơn giản rất ít khi có thể mời được cô ấy.

"Kỳ đầu có đề tài, gương mặt làng giải trí."

Khương Hiểu nhẹ nhàng cười: "Tôi đến chỗ đạo diễn Trương bàn việc, nhờ cô giúp tôi trông cậu bé một chút nhé."

"Được. Chị yên tâm."

Phía sau đài không có nhiều người lắm, hơn nữa đúng lúc phòng hóa trang này chỉ dành cho đại thần sử dụng, người bình thường không được vào.

Khương Hiểu lặng lẽ dặn dò một câu: "Mẹ đi vào nói với bác đạo diễn chút việc, rất nhanh sẽ ra lại. Một mình con không được chạy loạn, có chuyện gì thì nói với chị trợ lý nha."

Tiểu Đậu Nha lắc chân ngắn: "Biết rồi ạ. Hiểu Hiểu, mẹ đi đi. Con chờ mẹ."

"Ngoan quá. Buổi tối sẽ dẫn con đi ăn ngon, ngày mai chúng ta lại đi dạo một chút, dẫn con đi xem phòng ốc cổ đại."

Tiểu Đậu Nha vui vẻ ôm tay sung sướng.

Khương Hiểu vừa đi, cậu yên lặng ngồi trên ghế sa lon chơi xe hơi đồ chơi, rồi tò mò quan sát phòng hóa trang, một đôi mắt xoay tròn chuyển động. Chờ cậu đã quen thuộc với hoàn cảnh, mới xuống đi qua đi lại.

Lúc này có một cô gái trẻ tuổi vội vã đi vào, một tay giơ cà phê, một tay cầm một túi lớn.

Cô gái hấp ta hấp tấp chạy vào, thiếu chút nữa đã đụng vào Tiểu Đậu Nha.

Cô vội vàng đặt cà phê trên bàn, túi rớt ra vài thứ.

"Chị ơi, em giúp chị nhặt —— "

Cô gái liếc mắt nhìn Tiểu Đậu Nha: "Hả! Đứa trẻ này ở đâu ra vậy!"

Tiểu Đậu Nha trả lời: "Em đến để du lịch."

Cô gái ờ một tiếng.

Tiểu Đậu Nha hào hứng cầm cái hộp lên, vóc dáng quá nhỏ, cậu chỉ muốn nhón chân đặt lên bàn. Vậy mà không cẩn thận đã đụng phải cà phê, ly cà phê đổ xuống, đổ vào đôi giày da.

Cô gái kêu gào một tiếng: "Trời ơi!" Cô vội vàng đi nhặt giầy, nhưng đã quá trễ. Giày da màu trắng dính cà phê, trong nháy mắt sẽ bị hỏng mất. Cô gái nhìn giày, mười ngón tay nắm chặt, sắp khóc, nửa năm tiền lương của cô cũng không đền nổi.

Tiểu Đậu Nha biết mình làm sai chuyện, căng thẳng đứng ở một bên, lông mày cũng nhăn lại.

Đang lúc này tiết mục bên ngoài đã quay xong rồi, Lương Nguyệt và Hạ Lam đi đến phòng hóa trang phía sau đài, vừa tiến đến hai người đã thấy được cảnh này.

Một cậu nhóc xinh xắn đứng ở đó, vẻ mặt tủi thân.

Lương Nguyệt thấy đôi giày trợ lý cầm trong tay, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Đôi giày này là quà tặng Thù Ngôn cố ý mang về từ Pháp cho bà. Năm ngoái, bà nhận giải thưởng chỉ mang đúng một lần. Bởi vì quý trọng, cho nên không dám mang.

"Cô Lương, rất xin lỗi, tôi không trông kỹ. Đứa trẻ này đã đụng phải cà phê —— "

Lương Nguyệt nhìn về phía Tiểu Đậu Nha: "Đây là con cái nhà ai? Tại sao có thể để trẻ em tùy tiện vào phòng hóa trang?" Từ trước đến nay bà luôn yêu cầu khắc nghiệt đối với mọi chuyện, cho nên vẻ mặt đã lạnh đi vài phần.

Hạ Lam là vãn bối, lúc này cũng không tiện nói gì, cô ta quan sát Tiểu Đậu Nha, cười nhẹ với cậu. "Có phải là em bé của tổ kịch không?"

Tiểu Đậu Nha cắn môi: "Rất xin lỗi, là lỗi của con." Mẹ đã dạy cậu, làm sai phải chủ động nhận lỗi, mới là bé ngoan.

Lương Nguyệt thu lại vẻ mặt, khoát tay: "Tìm người dẫn đứa bé này đi đi."

Đáy mắt Tiểu Đậu Nha đỏ ửng, cố nén để nước mắt để không rơi xuống.

Khương Hiểu đang nói chuyện với phó đạo diễn, lúc này trợ lý đạo diễn vội vã tìm cô: "Người bạn nhỏ đã làm hỏng giày của cô Lương." Lúc cô đi lấy đồ đã xảy ra chuyện như vậy, thật sự đã đắc tội cả hai bên.

Sắc mặt Khương Hiểu căng thẳng, nói một tiếng với phó đạo diễn: "Xin lỗi, tôi qua đó xem một chút."

Cô hoàn toàn không có tâm trạng nghe trợ lý nói gì cả, chỉ muốn nhanh chóng qua đó. Đợi cô sải bước vọt vào phòng hóa trang, thấy Tiểu Đậu Nha đứng ở chính giữa, lẻ loi một mình. Một khắc đó, lòng cô giống như bị cái gì đó mạnh mẽ đâm vài cái.

Lương Nguyệt, Hạ Lam, còn có hai trợ lý không nói một lời đứng ở kia, tất cả mọi người đều đang nhìn Tiểu Đậu Nha.

Không khí trầm thấp đè nén.

Khương Hiểu đi nhanh qua, ngồi xổm người xuống, hai tay nắm tay Tiểu Đậu Nha, kiểm tra trên dưới, giọng nói hơi run: "Có bị bỏng không?"

Tiểu Đậu Nha khụt khịt: "Hiểu Hiểu, con làm sai, nhưng con không cố ý."

Trái tim Khương Hiểu đau xót, ôm cậu vào lòng: "Làm sai thì sửa sai, vẫn là bé ngoan mà."

Tiểu Đậu Nha cố nén nước mắt: "Ô ô —— "

Khương Hiểu ôm lấy cậu nhẹ nhàng dỗ: "Không sao đâu không sao đâu mà."

Mặt Tiểu Đậu Nha chôn ở vai Khương Hiểu, không bao giờ... chịu ngẩng đầu lên nữa.

Khương Hiểu từ từ bình tĩnh lại, cô nhìn thấy đôi giày da trong tay trợ lý kia, hàng hiệu, một đôi mấy vạn đồng, không rẻ, hơn nữa còn là bản hạn chế.

Trợ lý trẻ thấy cô, yếu ớt nói: "Đây là quà sinh nhật Tấn tiểu thư tặng cho cô Lương, bình thường cô không dám mang."

Cổ họng Khương Hiểu cuộn lên cuộn xuống, trong lòng không nói được là có mùi vị gì, một đôi giày. Cô đón nhận ánh mắt của Lương Nguyệt, bình tĩnh như nước hồ ngàn năm.

"Cô Lương, thật sự rất xin lỗi, do tôi sơ sót. Tôi sẽ bồi thường theo giá giày của cô." Cô thầm thở ra một hơi, sắc mặt bình tĩnh lạ thường, ôm Tiểu Đậu Nha, hơi khom lưng với bà. "Thật sự rất xin lỗi."

Tác giả có lời muốn nói: không biết tại sao, viết đến chương này thì lòng tôi đau quá!

Chu tổng anh ở đâu! Gọi khẩn cấp.

Tiểu Đậu Nha: Ba đi đâu rồi??

Xin mọi người đừng gấp! Sẽ viết đến đoạn các bạn muốn xem thôi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom