Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan-113
Chương 113: Tâm tư ở nơi xa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thế này chắc hẳn có gì đó rất nghiêm trọng.
Âm Thế Hùng vuốt cằm, mắt nhìn chằm chằm vào email của Triệu Lương Trạch.
...
Lúc này Cố Niệm Chi đang ngồi học trong phòng làm việc của Hà Chi Sơ ở trường Luật của Viện đại học Harvard.
2Hà Chi Sơ kiểm tra bài tập về nhà, cẩn thận chữa bài cho cô, sau đó bảo cô viết lại một lần nữa.
Chẳng qua chỉ là bản dự th5ảo pháp luật về nguyên tắc chi tiêu của một trường học công lập, cớ gì mà bắt cô viết lại chứ.
Trong lòng Cố Niệm Chi không4 phục, nhưng không dám phản bác trước mặt Hà Chi Sơ, chỉ đành gật đầu, rồi quay về chỗ ngồi, mở máy tính nhận email chữa bài Hà Chi0 Sơ gửi.
Phòng làm việc của Hà Chi Sơ rất rộng rãi, cửa sổ kính trong suốt sáng rực rỡ chiếm nửa bức tường của căn phòng, bàn làm việc của anh đặt cạnh cửa sổ phía cuối phòng.
Ở sát tường đối diện mặt bên của bàn làm việc còn kê thêm một chiếc bàn học nhỏ xinh xắn, trên mặt bàn là laptop của Cố Niệm Chi.
Đây là nơi mà trong hai tháng này Cố Niệm Chi sẽ phải thường xuyên lui tới.
Trời đang giữa hè, nhưng do cây cối và cỏ xanh đan xen với nhau khiến cánh rừng rậm rạp um tùm, xanh đậm đến mức ngả màu đen, che kín mọi thứ xung quanh, nhìn không thấy điểm cuối.
Những thân cây to lớn ở sâu trong rừng, ngăn cách cái nóng oi ả của mặt trời mùa hè bên ngoài, chỉ để lộ ra một mảng trời trong xanh.
Vì cây cối vô cùng sum suê rậm rạp, nên dù trời đang nắng chang chang thì ở sâu trong rừng rậm cũng trở thành âm u mịt mù.
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đều mặc bộ rằn ri màu xanh lá, trên mặt bôi hai màu xanh vàng xen kẽ, đeo chiếc kính đen có chức năng lọc ánh sáng, nhanh chóng nhảy vụt qua dòng suối nhỏ, leo thoăn thoắt lên những ngọn đồi, tiến tới phía dưới cái cây cao chọc trời trong rừng sâu.
“Tổ A mất tín hiệu tại đây phải không?” Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch áp sát lưng vào nhau, dò xét xung quanh.
Hà Chi Sơ sửa xong bưu kiện, cầm tập công văn và Ipad lên, nói với Cố Niệm Chi đang cắm cúi viết lại dự thảo: “Tôi ra ngoài có việc, hai tiếng sau sẽ quay lại.”
Cố Niệm Chi “Vâng” một tiếng, thoáng liếc nhìn ngón tay thon dài của Hà Chi Sơ đóng cửa phòng lại, mới thở phào nhẹ nhõm, cắn đầu bút, lơ đãng nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.
Suy nghĩ của cô bất giác bay về phía Hoắc Thiệu Hằng, tự hỏi không biết giờ này chú Hoắc đang làm gì nhỉ?
...
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch mà Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng nhớ mong khoắc khoải ấy, đang chạy băng băng qua cánh rừng rậm tối đen ở ngoại ô thủ đô Vienne nước Áo.
Những thân cây to lớn ở sâu trong rừng, ngăn cách cái nóng oi ả của mặt trời mùa hè bên ngoài, chỉ để lộ ra một mảng trời trong xanh.
Vì cây cối vô cùng sum suê rậm rạp, nên dù trời đang nắng chang chang thì ở sâu trong rừng rậm cũng trở thành âm u mịt mù.
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đều mặc bộ rằn ri màu xanh lá, trên mặt bôi hai màu xanh vàng xen kẽ, đeo chiếc kính đen có chức năng lọc ánh sáng, nhanh chóng nhảy vụt qua dòng suối nhỏ, leo thoăn thoắt lên những ngọn đồi, tiến tới phía dưới cái cây cao chọc trời trong rừng sâu.
“Tổ A mất tín hiệu tại đây phải không?” Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch áp sát lưng vào nhau, dò xét xung quanh.
“Chắc chắn tín hiệu phát ra từ đây.” Triệu Lương Trạch chỉ mấp máy miệng, tiếng nhỏ đến nỗi người khác tuyệt đối không thể nghe thấy.
Ngay cả Hoắc Thiệu Hằng đang áp sát lưng với anh ta cũng chỉ nghe được qua tai nghe.
Hoắc Thiệu Hằng đeo đôi găng tay da hở ngón quân dụng, đẩy kính đen trên sống mũi thẳng tắp, quan sát xung quanh.
Chiếc kính đen của anh có khả năng xác định vị trí, và nhận biết phát hiện các vật ẩn, thế nhưng nhìn khắp nơi đều không thấy gì khác thường.
Dấu vết trên đất cho thấy từng có người đi qua nơi này, nhưng hai ngày nay lại không có thêm chút manh mối nào.
“Rốt cuộc họ đang ở đâu? Không lẽ họ còn có thể bay được sao?” Triệu Lương Trạch tự lầm bầm câu cửa miệng của Cố Niệm Chi, “Sao không lên trời luôn đi?”
“Lên trời?” Hoắc Thiệu Hằng ngớ người, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trên ngọn cây.
Cành lá xanh tươi trên cái cây lớn này không có gì khác biệt so với các cây khác, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn cảm thấy trên ngọn cây có điều bất thường.
Vốn dĩ anh định mở máy liên lạc, nhưng ngón tay vừa chạm vào máy liên lạc, sự bất an bỗng không ngừng trỗi dậy trong lòng anh.
Chính trực giác nhạy bén trước nguy hiểm đã cứu anh thoát khỏi vô số cạm bẫy.
“Cậu ở lại phòng thủ, tôi đi lên xem thế nào.” Hoắc Thiệu Hằng quyết định không mở máy liên lạc mà đích thân đi thăm dò.
Anh ôm lấy thân cây to xù xì, nhanh như chớp trèo lên trên ngọn cây.
Vừa leo được nửa cây, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
Một cái đầu bỗng ló ra từ tổ chim trên ngọn cây, gọi anh bằng tiếng chim.
Hoắc Thiệu Hằng đón lấy ánh nắng mặt trời chói lòa xuyên qua kẽ lá, đưa tay làm một số thủ thế ra hiệu.
Chẳng mấy chốc, từ chỗ tổ chim trên ngọn cây lộ ra hình bóng của hai người, cũng chính là thành viên tổ A đã mất liên lạc hai ngày qua.
“Hoắc thiếu!” Nhìn thấy Hoắc thiếu, hai người họ vui mừng khôn xiết.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu với họ, chỉ xuống dưới cây.
Hai người hiểu ý, cùng Hoắc Thiệu Hằng leo xuống dưới.
Triệu Lương Trạch nhìn thấy hai đồng đội mất tích được tìm thấy, thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán rồi vỗ vai đồng đội “Mấy thằng nhóc này! Làm gì mà trèo lên cây rồi không chịu xuống thế? Làm bọn tôi lo chết khiếp...”
Tuy rằng khi làm nhiệm vụ khó tránh khỏi hy sinh mất mát, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể quen với nỗi buồn và sự tiếc thương khi mất đồng đội.
Hai đồng đội mất tích hai ngày qua dìu nhau, cười khổ với Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch: “Hoắc thiếu, chúng tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn bị quân địch đánh bị thương ở chân.”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch mới nhìn thấy hai người khập khiễng dìu nhau đi tới rồi đứng nghiêm đưa tay chào.
“Về rồi nói.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ vai hai người đồng đội, “Phải sơ cứu vết thương trước đã.”
Triệu Lương Trạch mở ba lô, lấy túi cấp cứu y tế tạm thời ra, xé đôi ống quần, cẩn thận kiểm tra vết thương.
“Bị trúng đạn, phải lấy viên đạn ra. Thời gian hơi dài nên bên trong có thể bị mưng mủ, cần phẫu thuật ngay.” Triệu Lương Trạch xử lý sạch sẽ vết thương.
Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy dao phẫu thuật: “Để tôi.”
Bọn họ không thể chần chừ thêm, vết thương bị súng bắn không thể đến cơ sở y tế ở đây chữa trị được, vì nếu đi, bác sĩ sẽ có nghĩa vụ phải báo lại với cảnh sát.
Tuy Đại sứ quán của Đế Quốc Hoa Hạ ở Áo sẽ có bác sĩ có thể thực hiện các phẫu thuật dạng này, nhưng theo quy định và kỷ luật của Cục tác chiến đặc biệt thì một khi ra nước ngoài, họ không còn là công dân của của Đế Quốc Hoa Hạ nữa. Họ nhất định phải cắt đứt mọi mối liên hệ với Đế Quốc Hoa Hạ, nên đương nhiên họ không thể tới Đại sứ quán của Đế Quốc Hoa Hạ được.
Những lúc như này, họ chỉ có thể tự mình phẫu thuật thôi.
Triệu Lương Trạch cẩn thận gây tê chân của họ.
Hoắc Thiệu Hằng mím chặt môi, khuôn mặt không chút biểu cảm đeo găng tay y tế, cầm dao phẫu thuật, bình tĩnh xử lý vết thương của đồng đội thứ nhất. Anh cắt bỏ phần mưng mủ của vết thương, ánh sáng lóe lên trên lưỡi dao, cắt lách vào trong. Vỏ viên đạn lộ ra, anh lại men theo vị trí của viên đạn xoáy một vòng nữa, cẩn thận đẩy lên, viên đạn liền bật ra ngoài.
Triệu Lương Trạch vội vàng đặt miếng gạc đã thấm cồn lên, băng kín vết thương, không để máu bị chảy ra ngoài một chút nào.
“Đến lượt cậu.” Hoắc Thiệu Hằng ngoắc tay với đồng đội còn lại.
Đã có kinh nghiệm phẫu thuật thuận lợi của ca đầu tiên, ca thứ hai cũng nhanh chóng thực hiện xong.
Cả quá trình còn chưa đến năm phút, đầu đạn và mảnh đạn đã được lấy hết ra.
Triệu Lương Trạch cũng phối hợp băng bó hết sức thuần thục.
Xử lý vết thương tại nơi hoang vu, đối với họ đều là các bài huấn luyện, là một trong những công việc thường ngày.
Xong xuôi hết mọi việc cũng chưa đến mười lăm phút, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy họ đã nán lại đây quá lâu rồi.
“Mau rời khỏi đây thôi.” Anh đứng dậy, khoác trên tay ba lô của hai đồng đội tổ A, cùng Triệu Lương Trạch mỗi người dìu một đồng đội, đi về phía khác.
Toàn bộ đường đi trong khu rừng này, họ đều đã nghiên cứu kĩ lưỡng rồi.
May thay khu rừng này khá lớn, cành lá rậm rạp, che kín xung quanh, tín hiệu điện tử không được tốt, nên họ mới tránh được sự theo dõi của kẻ thù, suôn sẻ rời khỏi khu rừng, trở lại nơi đang đỗ chiếc SUV phía bìa rừng.
Hai đồng đội vào trong xe, tinh thần được thả lỏng, chỉ lát sau đã thấy ngáy khò khò.
Triệu Lương Trạch nhanh chóng khởi động xe, phóng thẳng tới điểm dừng chân của bọn họ.
Hoắc Thiệu Hằng đặt khuỷu tay trên cửa xe, mu bàn tay chống cằm, ánh mắt sâu lắng trầm mặc, nhìn khung cảnh lao vút qua bên ngoài, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Các nhiệm vụ ở Cộng hòa Séc đều thực hiện rất dễ dàng, nhưng ở Áo lại vô cùng khó khăn, giống như bọn họ đã bị người khác nhìn thấu tất cả vậy. Mỗi lần, bọn chúng đều hành động trước một bước khiến họ rơi vào tình thế nguy hiểm.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Âm Thế Hùng vuốt cằm, mắt nhìn chằm chằm vào email của Triệu Lương Trạch.
...
Lúc này Cố Niệm Chi đang ngồi học trong phòng làm việc của Hà Chi Sơ ở trường Luật của Viện đại học Harvard.
2Hà Chi Sơ kiểm tra bài tập về nhà, cẩn thận chữa bài cho cô, sau đó bảo cô viết lại một lần nữa.
Chẳng qua chỉ là bản dự th5ảo pháp luật về nguyên tắc chi tiêu của một trường học công lập, cớ gì mà bắt cô viết lại chứ.
Trong lòng Cố Niệm Chi không4 phục, nhưng không dám phản bác trước mặt Hà Chi Sơ, chỉ đành gật đầu, rồi quay về chỗ ngồi, mở máy tính nhận email chữa bài Hà Chi0 Sơ gửi.
Phòng làm việc của Hà Chi Sơ rất rộng rãi, cửa sổ kính trong suốt sáng rực rỡ chiếm nửa bức tường của căn phòng, bàn làm việc của anh đặt cạnh cửa sổ phía cuối phòng.
Ở sát tường đối diện mặt bên của bàn làm việc còn kê thêm một chiếc bàn học nhỏ xinh xắn, trên mặt bàn là laptop của Cố Niệm Chi.
Đây là nơi mà trong hai tháng này Cố Niệm Chi sẽ phải thường xuyên lui tới.
Trời đang giữa hè, nhưng do cây cối và cỏ xanh đan xen với nhau khiến cánh rừng rậm rạp um tùm, xanh đậm đến mức ngả màu đen, che kín mọi thứ xung quanh, nhìn không thấy điểm cuối.
Những thân cây to lớn ở sâu trong rừng, ngăn cách cái nóng oi ả của mặt trời mùa hè bên ngoài, chỉ để lộ ra một mảng trời trong xanh.
Vì cây cối vô cùng sum suê rậm rạp, nên dù trời đang nắng chang chang thì ở sâu trong rừng rậm cũng trở thành âm u mịt mù.
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đều mặc bộ rằn ri màu xanh lá, trên mặt bôi hai màu xanh vàng xen kẽ, đeo chiếc kính đen có chức năng lọc ánh sáng, nhanh chóng nhảy vụt qua dòng suối nhỏ, leo thoăn thoắt lên những ngọn đồi, tiến tới phía dưới cái cây cao chọc trời trong rừng sâu.
“Tổ A mất tín hiệu tại đây phải không?” Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch áp sát lưng vào nhau, dò xét xung quanh.
Hà Chi Sơ sửa xong bưu kiện, cầm tập công văn và Ipad lên, nói với Cố Niệm Chi đang cắm cúi viết lại dự thảo: “Tôi ra ngoài có việc, hai tiếng sau sẽ quay lại.”
Cố Niệm Chi “Vâng” một tiếng, thoáng liếc nhìn ngón tay thon dài của Hà Chi Sơ đóng cửa phòng lại, mới thở phào nhẹ nhõm, cắn đầu bút, lơ đãng nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.
Suy nghĩ của cô bất giác bay về phía Hoắc Thiệu Hằng, tự hỏi không biết giờ này chú Hoắc đang làm gì nhỉ?
...
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch mà Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng nhớ mong khoắc khoải ấy, đang chạy băng băng qua cánh rừng rậm tối đen ở ngoại ô thủ đô Vienne nước Áo.
Những thân cây to lớn ở sâu trong rừng, ngăn cách cái nóng oi ả của mặt trời mùa hè bên ngoài, chỉ để lộ ra một mảng trời trong xanh.
Vì cây cối vô cùng sum suê rậm rạp, nên dù trời đang nắng chang chang thì ở sâu trong rừng rậm cũng trở thành âm u mịt mù.
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đều mặc bộ rằn ri màu xanh lá, trên mặt bôi hai màu xanh vàng xen kẽ, đeo chiếc kính đen có chức năng lọc ánh sáng, nhanh chóng nhảy vụt qua dòng suối nhỏ, leo thoăn thoắt lên những ngọn đồi, tiến tới phía dưới cái cây cao chọc trời trong rừng sâu.
“Tổ A mất tín hiệu tại đây phải không?” Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch áp sát lưng vào nhau, dò xét xung quanh.
“Chắc chắn tín hiệu phát ra từ đây.” Triệu Lương Trạch chỉ mấp máy miệng, tiếng nhỏ đến nỗi người khác tuyệt đối không thể nghe thấy.
Ngay cả Hoắc Thiệu Hằng đang áp sát lưng với anh ta cũng chỉ nghe được qua tai nghe.
Hoắc Thiệu Hằng đeo đôi găng tay da hở ngón quân dụng, đẩy kính đen trên sống mũi thẳng tắp, quan sát xung quanh.
Chiếc kính đen của anh có khả năng xác định vị trí, và nhận biết phát hiện các vật ẩn, thế nhưng nhìn khắp nơi đều không thấy gì khác thường.
Dấu vết trên đất cho thấy từng có người đi qua nơi này, nhưng hai ngày nay lại không có thêm chút manh mối nào.
“Rốt cuộc họ đang ở đâu? Không lẽ họ còn có thể bay được sao?” Triệu Lương Trạch tự lầm bầm câu cửa miệng của Cố Niệm Chi, “Sao không lên trời luôn đi?”
“Lên trời?” Hoắc Thiệu Hằng ngớ người, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trên ngọn cây.
Cành lá xanh tươi trên cái cây lớn này không có gì khác biệt so với các cây khác, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn cảm thấy trên ngọn cây có điều bất thường.
Vốn dĩ anh định mở máy liên lạc, nhưng ngón tay vừa chạm vào máy liên lạc, sự bất an bỗng không ngừng trỗi dậy trong lòng anh.
Chính trực giác nhạy bén trước nguy hiểm đã cứu anh thoát khỏi vô số cạm bẫy.
“Cậu ở lại phòng thủ, tôi đi lên xem thế nào.” Hoắc Thiệu Hằng quyết định không mở máy liên lạc mà đích thân đi thăm dò.
Anh ôm lấy thân cây to xù xì, nhanh như chớp trèo lên trên ngọn cây.
Vừa leo được nửa cây, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
Một cái đầu bỗng ló ra từ tổ chim trên ngọn cây, gọi anh bằng tiếng chim.
Hoắc Thiệu Hằng đón lấy ánh nắng mặt trời chói lòa xuyên qua kẽ lá, đưa tay làm một số thủ thế ra hiệu.
Chẳng mấy chốc, từ chỗ tổ chim trên ngọn cây lộ ra hình bóng của hai người, cũng chính là thành viên tổ A đã mất liên lạc hai ngày qua.
“Hoắc thiếu!” Nhìn thấy Hoắc thiếu, hai người họ vui mừng khôn xiết.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu với họ, chỉ xuống dưới cây.
Hai người hiểu ý, cùng Hoắc Thiệu Hằng leo xuống dưới.
Triệu Lương Trạch nhìn thấy hai đồng đội mất tích được tìm thấy, thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán rồi vỗ vai đồng đội “Mấy thằng nhóc này! Làm gì mà trèo lên cây rồi không chịu xuống thế? Làm bọn tôi lo chết khiếp...”
Tuy rằng khi làm nhiệm vụ khó tránh khỏi hy sinh mất mát, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể quen với nỗi buồn và sự tiếc thương khi mất đồng đội.
Hai đồng đội mất tích hai ngày qua dìu nhau, cười khổ với Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch: “Hoắc thiếu, chúng tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn bị quân địch đánh bị thương ở chân.”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch mới nhìn thấy hai người khập khiễng dìu nhau đi tới rồi đứng nghiêm đưa tay chào.
“Về rồi nói.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ vai hai người đồng đội, “Phải sơ cứu vết thương trước đã.”
Triệu Lương Trạch mở ba lô, lấy túi cấp cứu y tế tạm thời ra, xé đôi ống quần, cẩn thận kiểm tra vết thương.
“Bị trúng đạn, phải lấy viên đạn ra. Thời gian hơi dài nên bên trong có thể bị mưng mủ, cần phẫu thuật ngay.” Triệu Lương Trạch xử lý sạch sẽ vết thương.
Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy dao phẫu thuật: “Để tôi.”
Bọn họ không thể chần chừ thêm, vết thương bị súng bắn không thể đến cơ sở y tế ở đây chữa trị được, vì nếu đi, bác sĩ sẽ có nghĩa vụ phải báo lại với cảnh sát.
Tuy Đại sứ quán của Đế Quốc Hoa Hạ ở Áo sẽ có bác sĩ có thể thực hiện các phẫu thuật dạng này, nhưng theo quy định và kỷ luật của Cục tác chiến đặc biệt thì một khi ra nước ngoài, họ không còn là công dân của của Đế Quốc Hoa Hạ nữa. Họ nhất định phải cắt đứt mọi mối liên hệ với Đế Quốc Hoa Hạ, nên đương nhiên họ không thể tới Đại sứ quán của Đế Quốc Hoa Hạ được.
Những lúc như này, họ chỉ có thể tự mình phẫu thuật thôi.
Triệu Lương Trạch cẩn thận gây tê chân của họ.
Hoắc Thiệu Hằng mím chặt môi, khuôn mặt không chút biểu cảm đeo găng tay y tế, cầm dao phẫu thuật, bình tĩnh xử lý vết thương của đồng đội thứ nhất. Anh cắt bỏ phần mưng mủ của vết thương, ánh sáng lóe lên trên lưỡi dao, cắt lách vào trong. Vỏ viên đạn lộ ra, anh lại men theo vị trí của viên đạn xoáy một vòng nữa, cẩn thận đẩy lên, viên đạn liền bật ra ngoài.
Triệu Lương Trạch vội vàng đặt miếng gạc đã thấm cồn lên, băng kín vết thương, không để máu bị chảy ra ngoài một chút nào.
“Đến lượt cậu.” Hoắc Thiệu Hằng ngoắc tay với đồng đội còn lại.
Đã có kinh nghiệm phẫu thuật thuận lợi của ca đầu tiên, ca thứ hai cũng nhanh chóng thực hiện xong.
Cả quá trình còn chưa đến năm phút, đầu đạn và mảnh đạn đã được lấy hết ra.
Triệu Lương Trạch cũng phối hợp băng bó hết sức thuần thục.
Xử lý vết thương tại nơi hoang vu, đối với họ đều là các bài huấn luyện, là một trong những công việc thường ngày.
Xong xuôi hết mọi việc cũng chưa đến mười lăm phút, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy họ đã nán lại đây quá lâu rồi.
“Mau rời khỏi đây thôi.” Anh đứng dậy, khoác trên tay ba lô của hai đồng đội tổ A, cùng Triệu Lương Trạch mỗi người dìu một đồng đội, đi về phía khác.
Toàn bộ đường đi trong khu rừng này, họ đều đã nghiên cứu kĩ lưỡng rồi.
May thay khu rừng này khá lớn, cành lá rậm rạp, che kín xung quanh, tín hiệu điện tử không được tốt, nên họ mới tránh được sự theo dõi của kẻ thù, suôn sẻ rời khỏi khu rừng, trở lại nơi đang đỗ chiếc SUV phía bìa rừng.
Hai đồng đội vào trong xe, tinh thần được thả lỏng, chỉ lát sau đã thấy ngáy khò khò.
Triệu Lương Trạch nhanh chóng khởi động xe, phóng thẳng tới điểm dừng chân của bọn họ.
Hoắc Thiệu Hằng đặt khuỷu tay trên cửa xe, mu bàn tay chống cằm, ánh mắt sâu lắng trầm mặc, nhìn khung cảnh lao vút qua bên ngoài, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Các nhiệm vụ ở Cộng hòa Séc đều thực hiện rất dễ dàng, nhưng ở Áo lại vô cùng khó khăn, giống như bọn họ đã bị người khác nhìn thấu tất cả vậy. Mỗi lần, bọn chúng đều hành động trước một bước khiến họ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Bình luận facebook