Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan-115
Chương 115: Đẹp không ạ? Rất đẹp
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đang lúc anh định bước vào phòng tắm thì đuôi mắt lại đột nhiên liếc thấy màn hình laptop của Triệu Lương Trạch. Cố Niệm Chi m3ặc chiếc áo phông đen dài tới đùi nhún nhảy xuất hiện trước ống kính.
Trên màn hình là một cô gái xinh đẹp như trong 2truyện tranh, đập thẳng vào mắt anh là đôi chân thon thả trắng nõn mịn màng.
Hoắc Thiệu Hằng không chút đắn đo sải mộ5t bước dài về trước, dùng sống bàn tay bổ chính xác gọn gàng vào sau gáy Triệu Lương Trạch đang ngồi quay lưng về phía anh.<4br>
Sau gáy của Triệu Lương Trạch bị tập kích bất ngờ, anh ta mất thăng bằng, toàn thân mất khống chế ngã bộp một cái theo0 tư thế 'chó ăn c*t', lăn quay xuống đất, rồi bổ nhào vào gầm bàn máy tính.
Hoắc Thiệu Hằng tiện thể đạp luôn vào sau lưng anh ta, còn mình thì khom người trước màn hình máy tính, tay nắm chặt con chuột, vừa thu hẹp video nhất có thể, vừa gằn giọng quát: “Niệm Chi, thay quần áo ngay! Ai cho phép cháu ăn mặc thế kia hả?! Đại Hùng, đằng sau quay! Úp mặt vào tường một tiếng!”
Giọng nói trầm ấm mang sức hút khó tả của Hoắc Thiệu Hằng phát ra từ micro máy tính của Âm Thế Hùng, âm cuối hơi lên cao, như chiếc móc câu treo lửng lơ trái tim thấp thỏm không yên của Cố Niệm Chi.
Cô giật thót mình, vô thức đặt tay lên ngực, “Chú Hoắc! Cháu muốn nói chuyện với chú mà! Cháu muốn nghe thấy giọng chú! Cháu... Cháu... Cháu có thể tắt camera đi được không ạ?”
“Không được, cháu đi thay quần áo đi. Chú đợi cháu.” Hoắc Thiệu Hằng hơi ngừng lại, ngón tay nhẹ nhàng ấn nút tạm dừng.
Cố Niệm Chi vội vàng đáp: “Chú nhớ đợi cháu đấy! Cháu cháu cháu... cháu đi thay quần áo ngay!”
Vừa cúi đầu tự nhìn lại mình, da đầu cô cũng tê cả đi.
Quay về phòng mình, Cố Niệm Chi thực sự không kịp tìm lấy một bộ đồ đẹp đẽ để thay nữa. Cô vội vã cởi chiếc áo phông đen, mặc chiếc váy ngủ cotton dài kín đáo vào, đi dép rồi chạy nhanh trở lại.
Bên đây Triệu Lương Trạch bị Hoắc Thiệu Hằng đạp đến không cựa quậy nổi, nghe thấy máy tính không có tiếng gì nữa, anh ta mới gọi: “Hoắc thiếu, anh có thể nhấc đôi chân ngọc ngà lên, tha cho kẻ đáng thương này được không? Xương cốt tôi đều bị anh đạp gãy hết rồi...”
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn anh ta, thu chân về, trầm tĩnh ngồi lên chiếc ghế máy tính Triệu Lương Trạch vừa ngồi.
Triệu Lương Trạch đau khổ than vãn lồm cồm bò dậy, đang định nói vài câu đã thấy Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta.
Anh ta vội làm động tác như móc mắt, sau đó còn làm động tác kéo khóa miệng lại, tỏ vẻ mình không nhìn thấy gì và không nói gì cả...
Ôi trời ơi! Sao cô lại có thể quên điều này chứ!
Bộ đồ ngủ này là “Cá lọt lưới” mà… Hôm nay lại bị chủ cũ “bắt tại trận cả tang chứng vật chứng thế này”…
Khuôn mặt nhỏ xinh của Cố Niệm Chi đỏ ửng lên.
Cô quay người rời khỏi phòng Âm Thế Hùng, chạy như bay về phòng thay quần áo.
Còn Âm Thế Hùng đáng thương khi nghe mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, thì lập tức quay đằng sau như phản xạ có điều kiện! Anh ta nghiêm chỉnh đứng úp mặt vào tường trong tư thế quân đội, ngay cả con ngươi cũng không dám liếc ngang dọc.
Bên đây Triệu Lương Trạch bị Hoắc Thiệu Hằng đạp đến không cựa quậy nổi, nghe thấy máy tính không có tiếng gì nữa, anh ta mới gọi: “Hoắc thiếu, anh có thể nhấc đôi chân ngọc ngà lên, tha cho kẻ đáng thương này được không? Xương cốt tôi đều bị anh đạp gãy hết rồi...”
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn anh ta, thu chân về, trầm tĩnh ngồi lên chiếc ghế máy tính Triệu Lương Trạch vừa ngồi.
Triệu Lương Trạch đau khổ than vãn lồm cồm bò dậy, đang định nói vài câu đã thấy Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta.
Anh ta vội làm động tác như móc mắt, sau đó còn làm động tác kéo khóa miệng lại, tỏ vẻ mình không nhìn thấy gì và không nói gì cả...
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy anh ta thật phiền phức. Anh bực bội khẽ ấn chuột, nói: “Kiểm tra xem tín hiệu mạng có an toàn không, xem xem hình ảnh vừa nãy... có trong bộ nhớ tạm không. Nếu có, cắt bỏ toàn bộ.”
Triệu Lương Trạch xì một tiếng, vừa xoa chỗ lưng đau đớn vì bị Hoắc Thiệu Hằng đạp kia, vừa cầm chiếc laptop khác, kiểm tra những hình ảnh vừa rồi.
Quả thật hệ thống có ghi lại, trên mạng cũng có.
Triệu Lương Trạch liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, rồi len lén hạ thấp người trước laptop, vô cùng tò mò và cẩn thận nhìn xem hình ảnh vừa nãy có gì mà khiến Hoắc Thiệu Hằng phản ứng mạnh như thế...
Đến lúc nhìn thấy chẳng qua chỉ là hình ảnh Cố Niệm Chi mặc chiếc áo phông đen dài thôi thì anh ta thực sự chỉ muốn trừng mắt với trời.
“Cậu trừng mắt cái gì đấy?” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên vang lên sau lưng Triệu Lương Trạch.
Lúc Triệu Lương Trạch không để ý, Hoắc Thiệu Hằng đã đi tới sau lưng anh ta rồi, đôi mắt đang trừng dở cũng bị cưỡng chế thu lại.
Ây chà! Động tác này khó đến mức tròng mắt anh ta như muốn giật theo nhịp điệu luôn rồi.
“Hoắc thiếu à, anh đúng là việc bé xé ra to, quá bảo thủ luôn ấy. Niệm Chi mặc như vậy rất bình thường mà! Các cô gái bây giờ đều mặc như vậy cả, tôi còn từng nhìn thấy cái quần short ngắn hở cả nửa mông nữa mà, cô bé mặc thế kia đã là gì?!” Triệu Lương Trạch tỏ ra vô cùng bất mãn, dụi đôi mắt sắp co giật của mình.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, hai tay đút túi quần, mặt không cảm xúc suy nghĩ một chút, dường như cách ăn mặc đó cũng rất bình thường thật...
“Anh nghĩ mà xem, cho dù là các cô gái trẻ ở nước ta, hay các cô gái châu Âu, thì Niệm Chi mặc như vậy cũng đâu phải quá đáng, dù cho mặc vậy ra ngoài mua chai nước tương cũng là rất đáng yêu mà...” Triệu Lương Trạch chỉ vào bức ảnh bất động kia, phân tích tỉ mỉ, “Anh nhìn mà xem, bên trên chỉ lộ xương quai xanh, bên dưới chỉ lộ nửa đùi và bắp chân, chân đi dép, đến ngón chân còn chẳng lộ ra, có gì là không được chứ? Đáng để anh hành hạ tôi và Đại Hùng như này sao?! Em ấy vẫn chỉ là một cô bé thôi! Trong mắt tôi và Đại Hùng, đó hoàn toàn không thể coi là một người phụ nữ được cơ!”
“Cậu cảm thấy bất mãn với tôi sao?” Giọng của Hoắc Thiệu Hằng càng trầm hơn như được phát ra từ trong lồng ngực vậy, nếu áp sát tai vào ngực anh, có lẽ còn có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại.
Triệu Lương Trạch rùng mình, co rúm người lại, ôm đầu luôn miệng nói: “Không dám! Không dám! Kẻ hèn này nào dám!”
Mỗi lúc Hoắc Thiệu Hằng phát ra âm thanh kia, chính là lúc anh đang tức giận.
Triệu Lương Trạch không biết bản thân đã làm gì mà lại chọc tức Hoắc thiếu nữa...
Thực ra, Hoắc Thiệu Hằng đang tự giận chính mình, giận bản thân không nên phản ứng thái quá như vậy.
Bởi vì, chiếc áo phông đen dài đó không hề hở hang, thậm chí trong mắt của Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đó chỉ là chiếc áo phông đen unisex bình thường. Thế nhưng, trong mắt Hoắc Thiệu Hằng, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng thực sự làm trái tim anh lỡ mấy nhịp...
Hoắc Thiệu Hằng im lặng quay người, trở lại ngồi xuống chiếc ghế máy tính vừa nãy, nghiêng nghiêng chân, lặng lẽ nín thở trấn tĩnh lại.
Mọi người đều không sai, xem ra người sai chính là anh.
Quả thật không nên như vậy.
Khả năng kiềm chế của anh không phải tầm thường, chỉ ngồi hít thở một lúc, Hoắc Thiệu Hằng đã trở lại trạng thái bình thường. Anh khẽ ấn một cái, mở video, nói với Âm Thế Hùng đang úp mặt vào tường: “Đại Hùng, cậu qua đây. Tôi có việc cần hỏi cậu.”
Âm Thế Hùng biết được tha không phải úp mặt vào tường nữa bèn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đáp một tiếng, rồi tung tăng chạy qua. Anh ta cười toe toét, hớn hở nhìn vào ống kính, không ngừng hứa: “Hoắc thiếu, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Niệm Chi thật tốt, sẽ không để cô bé ăn mặc như vậy đi lung tung nữa!”
Lúc này Cố Niệm Chi thay xong quần áo chạy tới, nghe thấy Âm Thế Hùng đang âm thầm bán đứng mình vì lấy lòng Hoắc Thiệu Hằng. Cô rất tức giận gõ đầu anh ta một phát: “Anh Đại Hùng à! Anh nói nhăng cuội gì vậy? Làm sao em dám mặc đồ ngủ đi lung tung ra ngoài chứ?!”
May có Cố Niệm Chi tới giải vây, Âm Thế Hùng cười ha hả, ôm đầu chuồn qua một bên, “Anh chỉ lấy ví dụ vậy thôi! Em đừng coi là thật! Anh nhường em hết đấy, em nói đi!”
Cố Niệm Chi lườm anh ta một cái, thản nhiên ngồi vào chỗ của Âm Thế Hùng.
Cô ngước mắt, nhìn thấy màn hình hiện lên khuôn mặt khôi ngô đến chết người, và khí chất lạnh lùng khiến trái tim người ta phải loạn nhịp của Hoắc Thiệu Hằng.
Quen thuộc quá, cô chợt thấy thân thiết và thỏa mãn đến lạ kỳ, lập tức nhìn vào ống kính khoe ra nụ cười đáng yêu của mình, ngọt ngào nói: “Chú Hoắc, cháu thay quần áo rồi! Có đẹp không ạ?”
“Ừm, đẹp lắm.” Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng đáp lại.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch ở hai bên đồng thời bĩu môi.
Ôi mẹ ơi!
Cái váy thẳng đuột từ trên xuống dưới như nữ tu kia thì đẹp chỗ nào chứ?!
Hai người này nên đến khoa mắt bệnh viện quân y của Đế Quốc khám đi thì hơn!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trên màn hình là một cô gái xinh đẹp như trong 2truyện tranh, đập thẳng vào mắt anh là đôi chân thon thả trắng nõn mịn màng.
Hoắc Thiệu Hằng không chút đắn đo sải mộ5t bước dài về trước, dùng sống bàn tay bổ chính xác gọn gàng vào sau gáy Triệu Lương Trạch đang ngồi quay lưng về phía anh.<4br>
Sau gáy của Triệu Lương Trạch bị tập kích bất ngờ, anh ta mất thăng bằng, toàn thân mất khống chế ngã bộp một cái theo0 tư thế 'chó ăn c*t', lăn quay xuống đất, rồi bổ nhào vào gầm bàn máy tính.
Hoắc Thiệu Hằng tiện thể đạp luôn vào sau lưng anh ta, còn mình thì khom người trước màn hình máy tính, tay nắm chặt con chuột, vừa thu hẹp video nhất có thể, vừa gằn giọng quát: “Niệm Chi, thay quần áo ngay! Ai cho phép cháu ăn mặc thế kia hả?! Đại Hùng, đằng sau quay! Úp mặt vào tường một tiếng!”
Giọng nói trầm ấm mang sức hút khó tả của Hoắc Thiệu Hằng phát ra từ micro máy tính của Âm Thế Hùng, âm cuối hơi lên cao, như chiếc móc câu treo lửng lơ trái tim thấp thỏm không yên của Cố Niệm Chi.
Cô giật thót mình, vô thức đặt tay lên ngực, “Chú Hoắc! Cháu muốn nói chuyện với chú mà! Cháu muốn nghe thấy giọng chú! Cháu... Cháu... Cháu có thể tắt camera đi được không ạ?”
“Không được, cháu đi thay quần áo đi. Chú đợi cháu.” Hoắc Thiệu Hằng hơi ngừng lại, ngón tay nhẹ nhàng ấn nút tạm dừng.
Cố Niệm Chi vội vàng đáp: “Chú nhớ đợi cháu đấy! Cháu cháu cháu... cháu đi thay quần áo ngay!”
Vừa cúi đầu tự nhìn lại mình, da đầu cô cũng tê cả đi.
Quay về phòng mình, Cố Niệm Chi thực sự không kịp tìm lấy một bộ đồ đẹp đẽ để thay nữa. Cô vội vã cởi chiếc áo phông đen, mặc chiếc váy ngủ cotton dài kín đáo vào, đi dép rồi chạy nhanh trở lại.
Bên đây Triệu Lương Trạch bị Hoắc Thiệu Hằng đạp đến không cựa quậy nổi, nghe thấy máy tính không có tiếng gì nữa, anh ta mới gọi: “Hoắc thiếu, anh có thể nhấc đôi chân ngọc ngà lên, tha cho kẻ đáng thương này được không? Xương cốt tôi đều bị anh đạp gãy hết rồi...”
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn anh ta, thu chân về, trầm tĩnh ngồi lên chiếc ghế máy tính Triệu Lương Trạch vừa ngồi.
Triệu Lương Trạch đau khổ than vãn lồm cồm bò dậy, đang định nói vài câu đã thấy Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta.
Anh ta vội làm động tác như móc mắt, sau đó còn làm động tác kéo khóa miệng lại, tỏ vẻ mình không nhìn thấy gì và không nói gì cả...
Ôi trời ơi! Sao cô lại có thể quên điều này chứ!
Bộ đồ ngủ này là “Cá lọt lưới” mà… Hôm nay lại bị chủ cũ “bắt tại trận cả tang chứng vật chứng thế này”…
Khuôn mặt nhỏ xinh của Cố Niệm Chi đỏ ửng lên.
Cô quay người rời khỏi phòng Âm Thế Hùng, chạy như bay về phòng thay quần áo.
Còn Âm Thế Hùng đáng thương khi nghe mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, thì lập tức quay đằng sau như phản xạ có điều kiện! Anh ta nghiêm chỉnh đứng úp mặt vào tường trong tư thế quân đội, ngay cả con ngươi cũng không dám liếc ngang dọc.
Bên đây Triệu Lương Trạch bị Hoắc Thiệu Hằng đạp đến không cựa quậy nổi, nghe thấy máy tính không có tiếng gì nữa, anh ta mới gọi: “Hoắc thiếu, anh có thể nhấc đôi chân ngọc ngà lên, tha cho kẻ đáng thương này được không? Xương cốt tôi đều bị anh đạp gãy hết rồi...”
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn anh ta, thu chân về, trầm tĩnh ngồi lên chiếc ghế máy tính Triệu Lương Trạch vừa ngồi.
Triệu Lương Trạch đau khổ than vãn lồm cồm bò dậy, đang định nói vài câu đã thấy Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta.
Anh ta vội làm động tác như móc mắt, sau đó còn làm động tác kéo khóa miệng lại, tỏ vẻ mình không nhìn thấy gì và không nói gì cả...
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy anh ta thật phiền phức. Anh bực bội khẽ ấn chuột, nói: “Kiểm tra xem tín hiệu mạng có an toàn không, xem xem hình ảnh vừa nãy... có trong bộ nhớ tạm không. Nếu có, cắt bỏ toàn bộ.”
Triệu Lương Trạch xì một tiếng, vừa xoa chỗ lưng đau đớn vì bị Hoắc Thiệu Hằng đạp kia, vừa cầm chiếc laptop khác, kiểm tra những hình ảnh vừa rồi.
Quả thật hệ thống có ghi lại, trên mạng cũng có.
Triệu Lương Trạch liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, rồi len lén hạ thấp người trước laptop, vô cùng tò mò và cẩn thận nhìn xem hình ảnh vừa nãy có gì mà khiến Hoắc Thiệu Hằng phản ứng mạnh như thế...
Đến lúc nhìn thấy chẳng qua chỉ là hình ảnh Cố Niệm Chi mặc chiếc áo phông đen dài thôi thì anh ta thực sự chỉ muốn trừng mắt với trời.
“Cậu trừng mắt cái gì đấy?” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên vang lên sau lưng Triệu Lương Trạch.
Lúc Triệu Lương Trạch không để ý, Hoắc Thiệu Hằng đã đi tới sau lưng anh ta rồi, đôi mắt đang trừng dở cũng bị cưỡng chế thu lại.
Ây chà! Động tác này khó đến mức tròng mắt anh ta như muốn giật theo nhịp điệu luôn rồi.
“Hoắc thiếu à, anh đúng là việc bé xé ra to, quá bảo thủ luôn ấy. Niệm Chi mặc như vậy rất bình thường mà! Các cô gái bây giờ đều mặc như vậy cả, tôi còn từng nhìn thấy cái quần short ngắn hở cả nửa mông nữa mà, cô bé mặc thế kia đã là gì?!” Triệu Lương Trạch tỏ ra vô cùng bất mãn, dụi đôi mắt sắp co giật của mình.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, hai tay đút túi quần, mặt không cảm xúc suy nghĩ một chút, dường như cách ăn mặc đó cũng rất bình thường thật...
“Anh nghĩ mà xem, cho dù là các cô gái trẻ ở nước ta, hay các cô gái châu Âu, thì Niệm Chi mặc như vậy cũng đâu phải quá đáng, dù cho mặc vậy ra ngoài mua chai nước tương cũng là rất đáng yêu mà...” Triệu Lương Trạch chỉ vào bức ảnh bất động kia, phân tích tỉ mỉ, “Anh nhìn mà xem, bên trên chỉ lộ xương quai xanh, bên dưới chỉ lộ nửa đùi và bắp chân, chân đi dép, đến ngón chân còn chẳng lộ ra, có gì là không được chứ? Đáng để anh hành hạ tôi và Đại Hùng như này sao?! Em ấy vẫn chỉ là một cô bé thôi! Trong mắt tôi và Đại Hùng, đó hoàn toàn không thể coi là một người phụ nữ được cơ!”
“Cậu cảm thấy bất mãn với tôi sao?” Giọng của Hoắc Thiệu Hằng càng trầm hơn như được phát ra từ trong lồng ngực vậy, nếu áp sát tai vào ngực anh, có lẽ còn có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại.
Triệu Lương Trạch rùng mình, co rúm người lại, ôm đầu luôn miệng nói: “Không dám! Không dám! Kẻ hèn này nào dám!”
Mỗi lúc Hoắc Thiệu Hằng phát ra âm thanh kia, chính là lúc anh đang tức giận.
Triệu Lương Trạch không biết bản thân đã làm gì mà lại chọc tức Hoắc thiếu nữa...
Thực ra, Hoắc Thiệu Hằng đang tự giận chính mình, giận bản thân không nên phản ứng thái quá như vậy.
Bởi vì, chiếc áo phông đen dài đó không hề hở hang, thậm chí trong mắt của Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đó chỉ là chiếc áo phông đen unisex bình thường. Thế nhưng, trong mắt Hoắc Thiệu Hằng, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng thực sự làm trái tim anh lỡ mấy nhịp...
Hoắc Thiệu Hằng im lặng quay người, trở lại ngồi xuống chiếc ghế máy tính vừa nãy, nghiêng nghiêng chân, lặng lẽ nín thở trấn tĩnh lại.
Mọi người đều không sai, xem ra người sai chính là anh.
Quả thật không nên như vậy.
Khả năng kiềm chế của anh không phải tầm thường, chỉ ngồi hít thở một lúc, Hoắc Thiệu Hằng đã trở lại trạng thái bình thường. Anh khẽ ấn một cái, mở video, nói với Âm Thế Hùng đang úp mặt vào tường: “Đại Hùng, cậu qua đây. Tôi có việc cần hỏi cậu.”
Âm Thế Hùng biết được tha không phải úp mặt vào tường nữa bèn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đáp một tiếng, rồi tung tăng chạy qua. Anh ta cười toe toét, hớn hở nhìn vào ống kính, không ngừng hứa: “Hoắc thiếu, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Niệm Chi thật tốt, sẽ không để cô bé ăn mặc như vậy đi lung tung nữa!”
Lúc này Cố Niệm Chi thay xong quần áo chạy tới, nghe thấy Âm Thế Hùng đang âm thầm bán đứng mình vì lấy lòng Hoắc Thiệu Hằng. Cô rất tức giận gõ đầu anh ta một phát: “Anh Đại Hùng à! Anh nói nhăng cuội gì vậy? Làm sao em dám mặc đồ ngủ đi lung tung ra ngoài chứ?!”
May có Cố Niệm Chi tới giải vây, Âm Thế Hùng cười ha hả, ôm đầu chuồn qua một bên, “Anh chỉ lấy ví dụ vậy thôi! Em đừng coi là thật! Anh nhường em hết đấy, em nói đi!”
Cố Niệm Chi lườm anh ta một cái, thản nhiên ngồi vào chỗ của Âm Thế Hùng.
Cô ngước mắt, nhìn thấy màn hình hiện lên khuôn mặt khôi ngô đến chết người, và khí chất lạnh lùng khiến trái tim người ta phải loạn nhịp của Hoắc Thiệu Hằng.
Quen thuộc quá, cô chợt thấy thân thiết và thỏa mãn đến lạ kỳ, lập tức nhìn vào ống kính khoe ra nụ cười đáng yêu của mình, ngọt ngào nói: “Chú Hoắc, cháu thay quần áo rồi! Có đẹp không ạ?”
“Ừm, đẹp lắm.” Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng đáp lại.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch ở hai bên đồng thời bĩu môi.
Ôi mẹ ơi!
Cái váy thẳng đuột từ trên xuống dưới như nữ tu kia thì đẹp chỗ nào chứ?!
Hai người này nên đến khoa mắt bệnh viện quân y của Đế Quốc khám đi thì hơn!
Bình luận facebook