Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 1: Cậu nhất định phải đến
Buổi chiều ngày xuân, ánh nắng tươi đẹp, và gió thổi hiu hiu.
Cố Niệm Chi được bọc trong tấm chăn lông cừu mỏng, nằm cuộn tròn ngủ trưa trên ghế sofa nhung đỏ kiểu Âu phía trước khung cửa sổ lay động của căn hộ chung cư tầng 28 cao nhất tòa nhà C tiểu khu Phong Nhã.
Bên trong ngôi nhà yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một trận tiếng chuông điện thoại reo.
"Trời mưa rào rào, nơi quê hương của người quen cũ, em nghe được anh từ đầu đến cuối là một người..."
Bài hát Fade Away của Châu Kiệt Luân vang lên, đánh thức giấc ngủ trưa của Cố Niệm Chi.
Cô ấy ngẩn ra, không muốn bắt máy, vẫn luôn nhắm mắt, nằm đó lười biếng không muốn động đậy.
"Trời mưa rào rào, nơi quê hương của người quen cũ, em nghe được anh từ đầu đến cuối là một người..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục không ngừng, người gọi điện hết sức kiên trì, nhiều lần gọi cho cô.
Cố Niệm Chi không giả vờ ngủ nữa, đành phải lười biếng đưa ngón tay trượt mở điện thoại, 'A lô' một tiếng.
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói ngọt ngào của Phùng Nghi Hỉ: "Niệm Chi, tối nay cậu nhất định phải đến nha! Cậu là bạn thân nhất của mình, hôm nay lại là sinh nhật mình, ngày mai chúng ta cùng tham gia kì thi nghiên cứu sinh vòng hai, đều là chuyện vui lớn!"
Cố Niệm Chi cười nói: "Mình nhớ mà, nhà cậu ở tiểu khu Đức Hinh đúng không?"
Tiểu khu Phong Nhã đều là chung cư, mà tiểu khu Đức Hinh toàn là quần thể biệt thự.
Cố Niệm Chi mặc dù bình thường sống tại căn hộ tầng cao nhất tiểu khu Phong Nhã, nhưng người giám hộ Hoắc Thiệu Hằng của cô ấy có một căn biệt thự để trống ở tiểu khu Đức Hinh, nên địa điểm buổi tiệc này rất thuận tiện cho cô.
"Đúng rồi, để mình nhắn địa chỉ qua cho cậu." Phùng Nghi Hỉ đứng dưới cây dù che nắng trên sân thượng biệt thự, nhìn ra bầu trời xanh thẳm, trên tai là tai nghe không dây nho nhỏ màu trắng bạc.
Miệng nhỏ anh đào đỏ thẫm tuôn ra một chuỗi lời nói ngọt ngào chết người không đền mạng, cùng với vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn tạo nên sự đối lập rất rõ ràng.
Phùng Nghi Sân cầm một tách cappuccino đứng đối diện yên lặng nhìn cô ta cho đến khi tắt máy mới rất không đồng ý lắc lắc đầu: "Nghi Hỉ, em thật sự phải như thế này sao? Cố Niệm Chi... cũng không trêu chọc em mà?"
"Cô ta không trêu chọc em?!" Phùng Nghi Hỉ cười lạnh, vung tay bỏ đi, "Chị à, chị không phải ngây thơ như vậy chứ?! Trước khi cô ta chuyển sang trường đại học của chúng ta, em đứng thứ nhất của khoa chúng ta! Em là hoa khôi! Nhưng từ sau khi cô ta đến, em không còn cái gì nữa rồi! Dựa vào đâu chứ?! Chỉ là một đứa mồ côi mà thôi, cũng ra vẻ giàu có xinh đẹp!"
Phùng Nghi Sân đặt tách cappuccino trên tay xuống, theo Phùng Nghi Hỉ đi vào phòng, hai chị em đứng bên cửa sổ sát đất thì thầm to nhỏ.
"Được rồi được rồi, chị biết em không cam lòng, nhưng mà ba mẹ Cố Niệm Chi đều mất, ngay cả họ hàng cũng không có, bình thường nhờ vào học bổng và làm thêm mà sống qua ngày, không thể so sánh với chúng ta được, em không thể nhường nhịn được sao?"
"Trước đây em cũng nhịn, nhịn đã hai năm rồi! Nhưng lần này em không thể nhịn nữa." Phùng Nghi Hỉ đè nén giọng nói thật thấp, cô ta duỗi tay trái ra, trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn kim cương màu vàng được khảm nạm theo hình quả lê, trên chóp gồ lên một chút.
Trên mặt cô ta hiện lên ý cười thần bí và tự đắc: "Nhìn này, đây là anh họ tìm cho em, tối nay chỉ cần chích một chút trên người Cố Niệm Chi, cô ta sẽ không còn là ngôi sao sáng của khoa chúng ta nữa, mà là hiện tượng mạng tương lai! Mười tám tuổi đã ra mắt, buổi tiệc sinh nhật tiêu tốn một triệu tệ để chuẩn bị của em cũng không phụ lòng cô ta..."
Phùng Nghi Sân dùng tay che miệng, mắt hạnh mở to, "Không phải chứ? Đây là thứ gì?"
"Hừ, quá lắm là cái này..." Phùng Nghi Hỉ quay lại bên trái, hướng ra bãi cỏ bên ngoài cửa sổ sát đất vênh mặt tự đắc: "Em còn tốn một số tiền lớn để chuẩn bị máy quay phim chất lượng cao. Đến lúc đó quay thành video tung lên mạng... ha ha ha!"
Chân mày Phùng Nghi Sân nhướng lên, lo lắng nói: "Em gái à, đừng chơi lớn quá. Lỡ cô ta nghĩ quẩn đi báo cảnh sát... gia đình chúng ta phải làm sao? Công ty của ba sắp niêm yết rồi, em đừng gây rắc rối ngay giờ phút mấu chốt này."
"Hả, cô ta làm sao dám báo cảnh sát? Anh họ nói là, thứ trong chiếc nhẫn này có chút xíu mà tốn hết một triệu tệ, là đồ tốt từ nước X, không có người nào có thể chống cự được!"
Phùng Nghi Hỉ quơ tay trái, nhẫn kim cương màu vàng trên ngón giữa phản chiếu hoàng hôn bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh lên một đạo cầu vồng, "Đến lúc đó chị chỉ cần xem video là biết rồi, còn muốn tố cáo chúng ta sao? Nằm mơ!"
Phùng Nghi Sân chớp chớp mắt, do dự cả buổi, vẫn là khéo léo khuyên giải: "Dạy dỗ cô ta một chút là được rồi, đừng quá đáng quá. Nếu như cô ta muốn tố cáo thì sao? Đến bệnh viện xét nghiệm máu một chút..."
"Chị à, chị thật sự không biết hay là đang giả vờ vậy! Ngày mai là kì thi nghiên cứu sinh! Điểm thi cô ta xếp thứ nhất, em thứ hai, nhưng mà giáo sư Hà Chi Sơ của khoa Luật chỉ nhận một người thôi!" Phùng Nghi Hỉ hung ác thề độc, lớp phấn nền trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng muốn rơi xuống rồi, "Em không thể bỏ qua cơ hội lần này! ——Hơn nữa anh họ nói rồi, tác dụng của thứ này là hai mươi bốn giờ. Sau hai mươi bốn giờ, cái gì cũng không tra ra được! Vả lại cô ta cũng không còn nhớ gì nữa!"
......
Chạng vạng, đèn hoa giăng lên, trong phòng khách căn biệt thự ở tiểu khu Đức Hinh được sắp xếp vài cái bàn dài, trên bàn đặt đồ ăn thức uống từ khách sạn lớn nhất mang đến.
Cửa sổ sát đất phòng khách ở phía sau tấm bình phong Bát Tiên Quá Hải bằng gỗ lim, một ban nhạc đang ngồi, âm nhạc du dương từ phía sau bình phong truyền đến, trong thảnh thơi mang đến sự tao nhã.
Toàn bộ phòng khách được trang trí vô cùng khí thế tráng lệ, chủ yếu là màu vàng, giấy dán tường vàng đậm, ghế bành màu vàng nhạt, bàn ghế kiểu Âu sơn vàng, phát sáng rạng rỡ dưới ánh đèn treo thủy tinh.
Khách mời trong phòng khách, đặc biệt là các khách mời nữ ai cũng trang điểm lộng lẫy, chỉ cần nhìn vào là tưởng chừng như mắt sắp lóa luôn rồi.
Trong kiến trúc vàng xanh rực rỡ này không ai bị bắt phải vội vã!
Nhiều loại ly rượu đan xen, các loại quần áo lộng lẫy, toàn bộ thành phố C có khoảng một nửa người giàu đều đang ở đây.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của con gái nhỏ Phùng gia Phùng Nghi Hỉ.
Phùng gia tại thành phố C cũng tính là ngôi sao mới nổi, có điều việc kinh doanh mở rộng rất nhanh, nghe nói sắp niêm yết rồi. Một khi niêm yết, Phùng gia sẽ như chim sổ lồng, bước vào tầng lớp phú hào.
Vì vậy thiệp mời của Phùng gia dẫn đến rất nhiều người tham gia.
Cố Niệm Chi đến tiểu khu Đức Hinh, thay trang phục dạ tiệc, cầm lấy thiệp mời đặc biệt mà Phùng Nghi Hỉ đưa cho cô ấy, một mình đi đến cửa phòng dạ tiệc biệt thự của Phùng gia.
Phòng khách ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Mọi người chỉ nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục váy dài bằng lụa Organza màu xanh tím đứng ở lối vào.
Cô ấy rất trắng, thật sự là da trắng hơn tuyết, rất có tính đàn hồi, cái cổ tinh tế, thậm chí có thể thấy mạch máu màu xanh trên cổ.
Chiếc váy dài lụa Organza màu xanh tím phô diễn hết đường nét lồi lõm của dáng người, thân thể lộ ra không nhiều, chỉ có hai cánh tay và nửa bên vai lộ ra bên ngoài, nhưng lại ẩn hiện bên trong lớp lụa Organza màu xanh tím giống như ngó sen non sinh ra từ trong lòng đất, yêu kiều khiến cho người ta nóng lòng muốn được giữ trong lòng bàn tay mà vuốt ve.
Cố Niệm Chi cười lướt mắt nhìn qua đám người một chút.
Mai Hạ Văn bận rộn chạy qua, đưa tay ra, "Niệm Chi, cuối cùng cậu cũng đến rồi."
"Lớp trưởng đến từ sớm rồi à?" Cố Niệm Chi hoạt bát gật đầu với hắn, "Nghi Hỉ ở đâu? Mình còn chưa chúc mừng cậu ấy."
"Cậu ấy ở bên kia, mình đưa cậu qua đó." Mai Hạ Văn vừa đi vừa quan sát Cố Niệm Chi, khen ngợi: "Bộ lễ phục này của cậu thật sự rất đẹp."
Hắn luôn biết Cố Niệm Chi là một mỹ nhân, nhưng chỉ diện đồ một chút đã đẹp đến mức độ này vẫn làm cho hắn có chút ngỡ ngàng.
Buổi chiều ngày xuân, ánh nắng tươi đẹp, và gió thổi hiu hiu.
Cố Niệm Chi được bọc trong tấm chăn lông cừu mỏng, nằm cuộn tròn ngủ trưa trên ghế sofa nhung đỏ kiểu Âu phía trước khung cửa sổ lay động của căn hộ chung cư tầng 28 cao nhất tòa nhà C tiểu khu Phong Nhã.
Bên trong ngôi nhà yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một trận tiếng chuông điện thoại reo.
"Trời mưa rào rào, nơi quê hương của người quen cũ, em nghe được anh từ đầu đến cuối là một người..."
Bài hát Fade Away của Châu Kiệt Luân vang lên, đánh thức giấc ngủ trưa của Cố Niệm Chi.
Cô ấy ngẩn ra, không muốn bắt máy, vẫn luôn nhắm mắt, nằm đó lười biếng không muốn động đậy.
"Trời mưa rào rào, nơi quê hương của người quen cũ, em nghe được anh từ đầu đến cuối là một người..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục không ngừng, người gọi điện hết sức kiên trì, nhiều lần gọi cho cô.
Cố Niệm Chi không giả vờ ngủ nữa, đành phải lười biếng đưa ngón tay trượt mở điện thoại, 'A lô' một tiếng.
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói ngọt ngào của Phùng Nghi Hỉ: "Niệm Chi, tối nay cậu nhất định phải đến nha! Cậu là bạn thân nhất của mình, hôm nay lại là sinh nhật mình, ngày mai chúng ta cùng tham gia kì thi nghiên cứu sinh vòng hai, đều là chuyện vui lớn!"
Cố Niệm Chi cười nói: "Mình nhớ mà, nhà cậu ở tiểu khu Đức Hinh đúng không?"
Tiểu khu Phong Nhã đều là chung cư, mà tiểu khu Đức Hinh toàn là quần thể biệt thự.
Cố Niệm Chi mặc dù bình thường sống tại căn hộ tầng cao nhất tiểu khu Phong Nhã, nhưng người giám hộ Hoắc Thiệu Hằng của cô ấy có một căn biệt thự để trống ở tiểu khu Đức Hinh, nên địa điểm buổi tiệc này rất thuận tiện cho cô.
"Đúng rồi, để mình nhắn địa chỉ qua cho cậu." Phùng Nghi Hỉ đứng dưới cây dù che nắng trên sân thượng biệt thự, nhìn ra bầu trời xanh thẳm, trên tai là tai nghe không dây nho nhỏ màu trắng bạc.
Miệng nhỏ anh đào đỏ thẫm tuôn ra một chuỗi lời nói ngọt ngào chết người không đền mạng, cùng với vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn tạo nên sự đối lập rất rõ ràng.
Phùng Nghi Sân cầm một tách cappuccino đứng đối diện yên lặng nhìn cô ta cho đến khi tắt máy mới rất không đồng ý lắc lắc đầu: "Nghi Hỉ, em thật sự phải như thế này sao? Cố Niệm Chi... cũng không trêu chọc em mà?"
"Cô ta không trêu chọc em?!" Phùng Nghi Hỉ cười lạnh, vung tay bỏ đi, "Chị à, chị không phải ngây thơ như vậy chứ?! Trước khi cô ta chuyển sang trường đại học của chúng ta, em đứng thứ nhất của khoa chúng ta! Em là hoa khôi! Nhưng từ sau khi cô ta đến, em không còn cái gì nữa rồi! Dựa vào đâu chứ?! Chỉ là một đứa mồ côi mà thôi, cũng ra vẻ giàu có xinh đẹp!"
Phùng Nghi Sân đặt tách cappuccino trên tay xuống, theo Phùng Nghi Hỉ đi vào phòng, hai chị em đứng bên cửa sổ sát đất thì thầm to nhỏ.
"Được rồi được rồi, chị biết em không cam lòng, nhưng mà ba mẹ Cố Niệm Chi đều mất, ngay cả họ hàng cũng không có, bình thường nhờ vào học bổng và làm thêm mà sống qua ngày, không thể so sánh với chúng ta được, em không thể nhường nhịn được sao?"
"Trước đây em cũng nhịn, nhịn đã hai năm rồi! Nhưng lần này em không thể nhịn nữa." Phùng Nghi Hỉ đè nén giọng nói thật thấp, cô ta duỗi tay trái ra, trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn kim cương màu vàng được khảm nạm theo hình quả lê, trên chóp gồ lên một chút.
Trên mặt cô ta hiện lên ý cười thần bí và tự đắc: "Nhìn này, đây là anh họ tìm cho em, tối nay chỉ cần chích một chút trên người Cố Niệm Chi, cô ta sẽ không còn là ngôi sao sáng của khoa chúng ta nữa, mà là hiện tượng mạng tương lai! Mười tám tuổi đã ra mắt, buổi tiệc sinh nhật tiêu tốn một triệu tệ để chuẩn bị của em cũng không phụ lòng cô ta..."
Phùng Nghi Sân dùng tay che miệng, mắt hạnh mở to, "Không phải chứ? Đây là thứ gì?"
"Hừ, quá lắm là cái này..." Phùng Nghi Hỉ quay lại bên trái, hướng ra bãi cỏ bên ngoài cửa sổ sát đất vênh mặt tự đắc: "Em còn tốn một số tiền lớn để chuẩn bị máy quay phim chất lượng cao. Đến lúc đó quay thành video tung lên mạng... ha ha ha!"
Chân mày Phùng Nghi Sân nhướng lên, lo lắng nói: "Em gái à, đừng chơi lớn quá. Lỡ cô ta nghĩ quẩn đi báo cảnh sát... gia đình chúng ta phải làm sao? Công ty của ba sắp niêm yết rồi, em đừng gây rắc rối ngay giờ phút mấu chốt này."
"Hả, cô ta làm sao dám báo cảnh sát? Anh họ nói là, thứ trong chiếc nhẫn này có chút xíu mà tốn hết một triệu tệ, là đồ tốt từ nước X, không có người nào có thể chống cự được!"
Phùng Nghi Hỉ quơ tay trái, nhẫn kim cương màu vàng trên ngón giữa phản chiếu hoàng hôn bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh lên một đạo cầu vồng, "Đến lúc đó chị chỉ cần xem video là biết rồi, còn muốn tố cáo chúng ta sao? Nằm mơ!"
Phùng Nghi Sân chớp chớp mắt, do dự cả buổi, vẫn là khéo léo khuyên giải: "Dạy dỗ cô ta một chút là được rồi, đừng quá đáng quá. Nếu như cô ta muốn tố cáo thì sao? Đến bệnh viện xét nghiệm máu một chút..."
"Chị à, chị thật sự không biết hay là đang giả vờ vậy! Ngày mai là kì thi nghiên cứu sinh! Điểm thi cô ta xếp thứ nhất, em thứ hai, nhưng mà giáo sư Hà Chi Sơ của khoa Luật chỉ nhận một người thôi!" Phùng Nghi Hỉ hung ác thề độc, lớp phấn nền trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng muốn rơi xuống rồi, "Em không thể bỏ qua cơ hội lần này! ——Hơn nữa anh họ nói rồi, tác dụng của thứ này là hai mươi bốn giờ. Sau hai mươi bốn giờ, cái gì cũng không tra ra được! Vả lại cô ta cũng không còn nhớ gì nữa!"
......
Chạng vạng, đèn hoa giăng lên, trong phòng khách căn biệt thự ở tiểu khu Đức Hinh được sắp xếp vài cái bàn dài, trên bàn đặt đồ ăn thức uống từ khách sạn lớn nhất mang đến.
Cửa sổ sát đất phòng khách ở phía sau tấm bình phong Bát Tiên Quá Hải bằng gỗ lim, một ban nhạc đang ngồi, âm nhạc du dương từ phía sau bình phong truyền đến, trong thảnh thơi mang đến sự tao nhã.
Toàn bộ phòng khách được trang trí vô cùng khí thế tráng lệ, chủ yếu là màu vàng, giấy dán tường vàng đậm, ghế bành màu vàng nhạt, bàn ghế kiểu Âu sơn vàng, phát sáng rạng rỡ dưới ánh đèn treo thủy tinh.
Khách mời trong phòng khách, đặc biệt là các khách mời nữ ai cũng trang điểm lộng lẫy, chỉ cần nhìn vào là tưởng chừng như mắt sắp lóa luôn rồi.
Trong kiến trúc vàng xanh rực rỡ này không ai bị bắt phải vội vã!
Nhiều loại ly rượu đan xen, các loại quần áo lộng lẫy, toàn bộ thành phố C có khoảng một nửa người giàu đều đang ở đây.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của con gái nhỏ Phùng gia Phùng Nghi Hỉ.
Phùng gia tại thành phố C cũng tính là ngôi sao mới nổi, có điều việc kinh doanh mở rộng rất nhanh, nghe nói sắp niêm yết rồi. Một khi niêm yết, Phùng gia sẽ như chim sổ lồng, bước vào tầng lớp phú hào.
Vì vậy thiệp mời của Phùng gia dẫn đến rất nhiều người tham gia.
Cố Niệm Chi đến tiểu khu Đức Hinh, thay trang phục dạ tiệc, cầm lấy thiệp mời đặc biệt mà Phùng Nghi Hỉ đưa cho cô ấy, một mình đi đến cửa phòng dạ tiệc biệt thự của Phùng gia.
Phòng khách ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Mọi người chỉ nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục váy dài bằng lụa Organza màu xanh tím đứng ở lối vào.
Cô ấy rất trắng, thật sự là da trắng hơn tuyết, rất có tính đàn hồi, cái cổ tinh tế, thậm chí có thể thấy mạch máu màu xanh trên cổ.
Chiếc váy dài lụa Organza màu xanh tím phô diễn hết đường nét lồi lõm của dáng người, thân thể lộ ra không nhiều, chỉ có hai cánh tay và nửa bên vai lộ ra bên ngoài, nhưng lại ẩn hiện bên trong lớp lụa Organza màu xanh tím giống như ngó sen non sinh ra từ trong lòng đất, yêu kiều khiến cho người ta nóng lòng muốn được giữ trong lòng bàn tay mà vuốt ve.
Cố Niệm Chi cười lướt mắt nhìn qua đám người một chút.
Mai Hạ Văn bận rộn chạy qua, đưa tay ra, "Niệm Chi, cuối cùng cậu cũng đến rồi."
"Lớp trưởng đến từ sớm rồi à?" Cố Niệm Chi hoạt bát gật đầu với hắn, "Nghi Hỉ ở đâu? Mình còn chưa chúc mừng cậu ấy."
"Cậu ấy ở bên kia, mình đưa cậu qua đó." Mai Hạ Văn vừa đi vừa quan sát Cố Niệm Chi, khen ngợi: "Bộ lễ phục này của cậu thật sự rất đẹp."
Hắn luôn biết Cố Niệm Chi là một mỹ nhân, nhưng chỉ diện đồ một chút đã đẹp đến mức độ này vẫn làm cho hắn có chút ngỡ ngàng.
Bình luận facebook