Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 2: Trúng chiêu rồi
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi cười đi theo Mai Hạ Văn vào phòng dạ tiệc.
Cách sau cây quan âm tích thuỷ không xa, Phùng Nghi Hỉ mặc một bộ trang phục màu vàng ánh đỏ vai trần nhìn thấy một màn này, sắc mặt vặn vẹo dữ dội, nắm chặt ly rượu trong tay, sức lực mạnh đến nỗi muốn làm bể luôn ly rượu.
Phùng Nghi Sân đẩy nhẹ cô ta, "Đi thôi, cô ấy đến rồi."
Phùng Nghi Hỉ từng ngụm uống cạn ly rượu trong tay, vực dậy can đảm, nặn ra khuôn mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn, xoay hướng của chiếc nhẫn kim cương hình quả lê trên ngón giữa, sau đó vỗ vỗ lên bên vai trần trắng mịn như tuyết của Cố Niệm Chi, chạm rất nhanh lên vai của cô ấy, vừa cất giọng ngọt ngào nói: "Niệm Chi, cậu đến rồi!", nói xong đánh giá một lượt trang phục của cô ấy, "Chậc, xứng đáng là hoa khôi khoa Luật C của chúng ta, bộ trang phục này thật tuyệt!"
Cố Niệm Chi cảm thấy hình như trên vai như bị muỗi cắn một chút, nhói lên trong khoảnh khắc, nhưng cảm giác đó biến mất rất nhanh, cô ấy không để ý, đưa cái hộp nhỏ trong tay qua, "Nghi Hỉ, sinh nhật vui vẻ!"
Phùng Nghi Hỉ thuận tay nhận lấy, nắm tay Cố Niệm Chi, nhẫn kim cương hình quả lê trên ngón giữa tay trái đã quay trở lại vị trí ban đầu.
"Khách sáo quá, cậu đến là được rồi còn mang quà theo làm gì? Chúng ta có quan hệ gì chứ? Không cần những nghi thức xã giao này." Phùng Nghi Hỉ thuận tay đưa hộp quà cho người làm lấy đi rồi kéo tay cô ấy, nháy mắt ra hiệu: "Đi nào, mình giới thiệu cho cậu vài người bạn. Cậu nhớ anh họ của mình chứ? Anh ấy thích cậu rất lâu rồi, hôm nay nể mặt mình nói chuyện uống rượu với anh ấy một chút... "
Cố Niệm Chi không từ chối được, bị cô ta lôi kéo thất tha thất thểu đi khỏi phòng khách.
Trên bãi cỏ sau vườn giăng đèn màu khắp nơi, tốp năm tốp ba người đang đứng, thỉnh thoảng lại phát ra từng trận tiếng cười.
Phùng Nghi Hỉ kéo Cố Niệm Chi đến trước mặt một nhóm khoảng năm sáu người đàn ông, "Anh, đây là Cố Niệm Chi. Tài nữ của khoa Luật C tụi em! Không những thông minh xinh đẹp mà tuổi vẫn còn nhỏ đó nha! Cô ấy là sinh viên đại học còn thiếu niên, mười bốn tuổi vào đại học, năm nay mới mười tám đã tốt nghiệp rồi!"
Cố Niệm Chi rủ mắt xuống, thật ra sinh nhật của cô ấy là vào tháng mười, hiện tại mới mười bảy tuổi, vẫn chưa đủ mười tám tuổi.
Mấy người đàn ông đó cười mỉm đi qua.
Ánh mắt hết sức suồng sã, dừng lại rất lâu từ chân đến eo và ngực của cô ấy.
Cố Niệm Chi có chút không vui, nhưng vì nể mặt Phùng Nghi Hỉ nên không có vung tay bỏ đi ngay lập tức, miễn cưỡng cười gật đầu, "Rất vui được gặp."
"Em gái này được, rất xinh tươi, anh thích." Một tên đàn ông đầu tóc nhuộm nhiều màu hết sức thô tục xém chút chảy nước miếng rồi.
Làn da của Cố Niệm Chi dưới ánh đèn màu ban đêm trắng lấp lánh, thật sự mong manh dễ vỡ.
Phùng Nghi Hỉ nới lỏng tay, thả tay Cố Niệm Chi ra, mấy người đó nhìn thấy cánh tay trắng mịn như tuyết của cô ấy bị đỏ một mảng.
Người con gái mềm mại như thế này, nếu đè xuống dưới thân tuỳ ý hành động thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Mấy tên đàn ông này còn chưa uống thuốc đâu mà đã động dục rồi.
Phùng Nghi Hỉ nhìn dáng vẻ trêu chọc người của Cố Niệm Chi, gần như không che giấu nổi sự ghen ghét sâu trong đáy mắt.
Cô ta vội vàng thu tầm mắt, cười nói: "Mọi người từ từ nói chuyện, em qua bên kia tiếp khách trước." Nói xong quay người đi luôn.
Cố Niệm Chi muốn theo cô ta rời khỏi nhưng bị mấy tên đàn ông đó vây lại xung quanh.
"Em gái, đừng đi vội, lại đây, trước tiên cùng uống rượu với bọn anh nào!" Một tên đầu heo mang đến một ly cocktail.
Cố Niệm Chi biết bản thân không thể uống, nhưng đột nhiên tay chân rã rời, một luồng **** từ bụng dưới phun thẳng ra ngoài.
Tên đàn ông đối diện lớn lên y như đầu heo, bình thường nhìn thấy hắn ta cô ấy chắc chắn phải cố gắng mà đi qua, lúc này hắn kề sát lại, cô ấy liền ngửi thấy mùi đàn ông không thể chống cự, có một loại kích động muốn đánh đập đối phương!
Tay đang run rẩy, trong mắt có nước trong suốt, cô ấy muốn từ chối, lùi về sau, âm thanh giọng nói khước từ mềm mại mang theo âm rung...
Cô trúng tà rồi hả?!
Cô ấy không biết là lúc này người bình thường thì đã mất kiểm soát cơ thể mình rồi.
Trong lúc nguy cấp, cô hung ác cắn đầu lưỡi của mình.
Kìm nén từng cơn đau như kim chích trong cơ thể, đáy mắt ngập nước, cố gắng đẩy lui dục vọng muốn cởi quần áo, cô ấy lùi ra sau một bước, cười nhìn xung quanh, nói: "Thất lễ rồi, tôi muốn đi rửa tay một chút." Nói xong xách váy y hệt như đuôi cá bỏ chạy đến phòng dạ tiệc đông người.
Anh họ của Phùng Nghi Hỉ ngu người rồi.
Người con gái cương liệt trở thành người đàn bà dâm đãng đã nói đâu?!
Sao chạy mất rồi?!
Hắn ta nhanh chóng đuổi theo, tìm thấy Phùng Nghi Hỉ trong phòng khách, mồ hôi đầy đầu nói: "Không ổn rồi, bạn học đó của em chạy trốn mất rồi..."
"Chạy rồi?" Phùng Nghi Hỉ hận không thể hất ly rượu lên đầu anh họ, "Anh làm ăn kiểu gì vậy hả? Không phải anh nói thuốc đó là H3aB7 gì đó sao! Giá trị hoàng kim sao?!"
Phùng Nghi Sân đi qua, nhàn nhạt nói: "Không sao, trái lại ở trong nhà cũng không tốt...", nhìn xung quanh một chút, đúng lúc nhìn thấy bộ lễ phục váy dài lụa Organza màu xanh tím của Cố Niệm Chi nổi bật trong đám người, đang đi về phía cửa, chỉ tay qua bên đó nói: "Cô ta muốn đi kìa, mấy người nhanh chóng theo sau, mang cô ta đến nơi hoang vắng bên ngoài rồi hành động thì tốt hơn..."
"Dã chiến sao?! Anh thích!" Ánh mắt anh họ của Phùng Nghi Hỉ sáng lên, dẫn người đuổi theo, nhưng khi ra ngoài mới phát hiện không thấy Cố Niệm Chi đâu nữa!
Người sống ở khu biệt thự Đức Hinh không phú thì quý, đặc biệt chú trọng sự riêng tư.
Các nhà đều có tường bao riêng, biện pháp an ninh rất chặt chẽ, nếu như không phải người sống ở đây mà muốn chạy ra ngoài khu biệt thự thì chỉ có một con đường.
Thế nhưng dọc đường bọn hắn không nhìn thấy hình dáng của Cố Niệm Chi.
"Kỳ lạ, chẳng lẽ cô ta còn có thể bay lên trời sao!"
"Ông đây không chịu nổi rồi! Bên trong cô ta chính là H3aB7 đó! Nghĩ đến thôi là muốn phụt ** rồi! -- Không được, hôm nay không bắt lấy cô ta 'hành quyết' không được!"
......
Cố Niệm Chi không hề rời khỏi khu biệt thự Đức Hinh.
Vừa bước ra khỏi biệt thự Phùng gia cô ấy liền rẽ sang đường nhỏ, nhắm đến căn biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng bên trong tiểu khu mà chạy.
Gần như là run rẩy tìm kiếm chìa khoá để mở cổng.
Vừa vào nhà, cô ấy nhanh chóng đóng cổng lại, dựa vào cổng ôm cánh tay đang tê liệt.
Cô hết sức chán ghét sự kích động của bản thân khi nãy.
Cứ như mấy trăm năm rồi chưa được gặp đàn ông vậy!
Không biết một ai, vừa nãy cô ấy nhìn thấy những tên đàn ông đầu heo thô tục đó, ngửi được trên người bọn họ mùi hóc môn nam rất mãnh liệt, muốn nhào lên ngay tức khắc.
Cô ấy khát nước muốn chết, đương nhiên cơ thể càng khát hơn.
Toàn thân đều ướt sũng...
Cố Niệm Chi mở máy lạnh trong phòng rất lớn, cởi hết quần áo xuống, vẫn không ngăn được phía dưới đùi khô nóng.
Không được rồi, phải tìm bác sĩ thôi.
Nhưng bộ dạng cô ấy như thế này, e rằng còn chưa đi ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đầu tiên đã bổ nhào lên cởi quần áo người ta rồi.
Cố Niệm Chi gượng cười cầm điện thoại lên, cuối cùng gọi cho Trần Liệt.
Trần Liệt là người bận rộn, là thần y giỏi nhất trẻ tuổi nhất của cả bệnh viện quân đội đế quốc.
Bên kia thấy điện thoại của Cố Niệm Chi, lập tức bắt máy, cười hỏi: "Ơ, thật là hiếm có, em cuối cùng cũng bằng lòng gọi điện cho anh rồi?"
"Anh Trần hả? Anh có thể đến đây một chút không? Chính là biệt thự tiểu khu Đức Hinh của Hoắc thiếu, em... em... em có chút không khoẻ..."
"Sao vậy? Nghiêm trọng không?" Khi Trần Liệt nghe điện thoại của Cố Niệm Chi, đang sắp xếp thư từ, vừa nghe giọng nói khàn khàn trầm thấp của cô ấy, mềm mại tận xương, trong lòng không nhịn được mà rung động một chút, lại cảm thấy không thích hợp.
Đổi qua cầm điện thoại bằng một tay, Trần Liệt vừa đóng laptop lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa nói với Cố Niệm Chi: "Em không khoẻ chỗ nào? Anh lập tức chạy qua."
"Em... em... em cũng không nói rõ được, rất không thoải mái, phát sốt, khô nóng, muốn... muốn đàn ông..." Mặt đỏ lên khi nói hết câu này, Cố Niệm Chi hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Tay của Trần Liệt dừng lại một chút, miệng há to khép mở hai lần mới lập tức nói: "Anh biết rồi, em đừng làm gì hết, đừng ra ngoài, anh sẽ mang dụng cụ y tế đến ngay..."
Đeo ba lô đựng máy tính, còn có một va li dụng cụ y tế loại nhỏ, Trần Liệt thần sắc nghiêm túc đi ra khỏi phòng y tế nơi đóng quân.
......
"Tối nay em làm những gì?" Trần Liệt đang loay hoay với thiết bị của mình, vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi, vừa lấy máu xét nghiệm.
Một lát sau, hắn tách máu xong rồi, nhìn kết quả đó, đột nhiên Trần Liệt trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Em... em... em trúng H3aB7 rồi! Hỏng rồi! Đây là thuốc kính tình công hiệu mạnh nhất trên thế giới hiện nay! Xuất xứ từ Nhật Bản, mỗi năm chỉ cho ra rất ít liều lượng. Liều lượng mà em trúng, gần như bằng lượng thuốc kích tình cao cấp nhất mà Nhật Bản có thể sản xuất ra trong một năm..."
Nghe xong trong lòng Cố Niệm Chi chìm xuống, nhưng mà cô ấy đã không còn sức lực nói chuyện với hắn nữa rồi, thân thể xiêu vẹo, tê liệt ngồi trên ghế sofa trong phòng, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Liệt, cắn môi đến nỗi sắp chảy máu.
"Hỏng rồi! Hỏng rồi! Bây giờ phải làm sao đây?!" Trần Liệt gấp gáp đi vòng quanh, nói: "Cố Niệm Chi! Em! Em phải gắng gượng! Anh... Anh sẽ gọi cho người giám hộ của em!"
Cố Niệm Chi vẫn chưa đủ mười tám tuổi đã trúng loại thuốc kích tình cao cấp này rồi, sau này làm sao mà sống đây?!
Thật là đáng chết!
Trần Liệt vừa lắc đầu, vừa lấy điện thoại ra, gọi cho người giám hộ Hoắc Thiệu Hằng của Cố Niệm Chi.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi cười đi theo Mai Hạ Văn vào phòng dạ tiệc.
Cách sau cây quan âm tích thuỷ không xa, Phùng Nghi Hỉ mặc một bộ trang phục màu vàng ánh đỏ vai trần nhìn thấy một màn này, sắc mặt vặn vẹo dữ dội, nắm chặt ly rượu trong tay, sức lực mạnh đến nỗi muốn làm bể luôn ly rượu.
Phùng Nghi Sân đẩy nhẹ cô ta, "Đi thôi, cô ấy đến rồi."
Phùng Nghi Hỉ từng ngụm uống cạn ly rượu trong tay, vực dậy can đảm, nặn ra khuôn mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn, xoay hướng của chiếc nhẫn kim cương hình quả lê trên ngón giữa, sau đó vỗ vỗ lên bên vai trần trắng mịn như tuyết của Cố Niệm Chi, chạm rất nhanh lên vai của cô ấy, vừa cất giọng ngọt ngào nói: "Niệm Chi, cậu đến rồi!", nói xong đánh giá một lượt trang phục của cô ấy, "Chậc, xứng đáng là hoa khôi khoa Luật C của chúng ta, bộ trang phục này thật tuyệt!"
Cố Niệm Chi cảm thấy hình như trên vai như bị muỗi cắn một chút, nhói lên trong khoảnh khắc, nhưng cảm giác đó biến mất rất nhanh, cô ấy không để ý, đưa cái hộp nhỏ trong tay qua, "Nghi Hỉ, sinh nhật vui vẻ!"
Phùng Nghi Hỉ thuận tay nhận lấy, nắm tay Cố Niệm Chi, nhẫn kim cương hình quả lê trên ngón giữa tay trái đã quay trở lại vị trí ban đầu.
"Khách sáo quá, cậu đến là được rồi còn mang quà theo làm gì? Chúng ta có quan hệ gì chứ? Không cần những nghi thức xã giao này." Phùng Nghi Hỉ thuận tay đưa hộp quà cho người làm lấy đi rồi kéo tay cô ấy, nháy mắt ra hiệu: "Đi nào, mình giới thiệu cho cậu vài người bạn. Cậu nhớ anh họ của mình chứ? Anh ấy thích cậu rất lâu rồi, hôm nay nể mặt mình nói chuyện uống rượu với anh ấy một chút... "
Cố Niệm Chi không từ chối được, bị cô ta lôi kéo thất tha thất thểu đi khỏi phòng khách.
Trên bãi cỏ sau vườn giăng đèn màu khắp nơi, tốp năm tốp ba người đang đứng, thỉnh thoảng lại phát ra từng trận tiếng cười.
Phùng Nghi Hỉ kéo Cố Niệm Chi đến trước mặt một nhóm khoảng năm sáu người đàn ông, "Anh, đây là Cố Niệm Chi. Tài nữ của khoa Luật C tụi em! Không những thông minh xinh đẹp mà tuổi vẫn còn nhỏ đó nha! Cô ấy là sinh viên đại học còn thiếu niên, mười bốn tuổi vào đại học, năm nay mới mười tám đã tốt nghiệp rồi!"
Cố Niệm Chi rủ mắt xuống, thật ra sinh nhật của cô ấy là vào tháng mười, hiện tại mới mười bảy tuổi, vẫn chưa đủ mười tám tuổi.
Mấy người đàn ông đó cười mỉm đi qua.
Ánh mắt hết sức suồng sã, dừng lại rất lâu từ chân đến eo và ngực của cô ấy.
Cố Niệm Chi có chút không vui, nhưng vì nể mặt Phùng Nghi Hỉ nên không có vung tay bỏ đi ngay lập tức, miễn cưỡng cười gật đầu, "Rất vui được gặp."
"Em gái này được, rất xinh tươi, anh thích." Một tên đàn ông đầu tóc nhuộm nhiều màu hết sức thô tục xém chút chảy nước miếng rồi.
Làn da của Cố Niệm Chi dưới ánh đèn màu ban đêm trắng lấp lánh, thật sự mong manh dễ vỡ.
Phùng Nghi Hỉ nới lỏng tay, thả tay Cố Niệm Chi ra, mấy người đó nhìn thấy cánh tay trắng mịn như tuyết của cô ấy bị đỏ một mảng.
Người con gái mềm mại như thế này, nếu đè xuống dưới thân tuỳ ý hành động thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Mấy tên đàn ông này còn chưa uống thuốc đâu mà đã động dục rồi.
Phùng Nghi Hỉ nhìn dáng vẻ trêu chọc người của Cố Niệm Chi, gần như không che giấu nổi sự ghen ghét sâu trong đáy mắt.
Cô ta vội vàng thu tầm mắt, cười nói: "Mọi người từ từ nói chuyện, em qua bên kia tiếp khách trước." Nói xong quay người đi luôn.
Cố Niệm Chi muốn theo cô ta rời khỏi nhưng bị mấy tên đàn ông đó vây lại xung quanh.
"Em gái, đừng đi vội, lại đây, trước tiên cùng uống rượu với bọn anh nào!" Một tên đầu heo mang đến một ly cocktail.
Cố Niệm Chi biết bản thân không thể uống, nhưng đột nhiên tay chân rã rời, một luồng **** từ bụng dưới phun thẳng ra ngoài.
Tên đàn ông đối diện lớn lên y như đầu heo, bình thường nhìn thấy hắn ta cô ấy chắc chắn phải cố gắng mà đi qua, lúc này hắn kề sát lại, cô ấy liền ngửi thấy mùi đàn ông không thể chống cự, có một loại kích động muốn đánh đập đối phương!
Tay đang run rẩy, trong mắt có nước trong suốt, cô ấy muốn từ chối, lùi về sau, âm thanh giọng nói khước từ mềm mại mang theo âm rung...
Cô trúng tà rồi hả?!
Cô ấy không biết là lúc này người bình thường thì đã mất kiểm soát cơ thể mình rồi.
Trong lúc nguy cấp, cô hung ác cắn đầu lưỡi của mình.
Kìm nén từng cơn đau như kim chích trong cơ thể, đáy mắt ngập nước, cố gắng đẩy lui dục vọng muốn cởi quần áo, cô ấy lùi ra sau một bước, cười nhìn xung quanh, nói: "Thất lễ rồi, tôi muốn đi rửa tay một chút." Nói xong xách váy y hệt như đuôi cá bỏ chạy đến phòng dạ tiệc đông người.
Anh họ của Phùng Nghi Hỉ ngu người rồi.
Người con gái cương liệt trở thành người đàn bà dâm đãng đã nói đâu?!
Sao chạy mất rồi?!
Hắn ta nhanh chóng đuổi theo, tìm thấy Phùng Nghi Hỉ trong phòng khách, mồ hôi đầy đầu nói: "Không ổn rồi, bạn học đó của em chạy trốn mất rồi..."
"Chạy rồi?" Phùng Nghi Hỉ hận không thể hất ly rượu lên đầu anh họ, "Anh làm ăn kiểu gì vậy hả? Không phải anh nói thuốc đó là H3aB7 gì đó sao! Giá trị hoàng kim sao?!"
Phùng Nghi Sân đi qua, nhàn nhạt nói: "Không sao, trái lại ở trong nhà cũng không tốt...", nhìn xung quanh một chút, đúng lúc nhìn thấy bộ lễ phục váy dài lụa Organza màu xanh tím của Cố Niệm Chi nổi bật trong đám người, đang đi về phía cửa, chỉ tay qua bên đó nói: "Cô ta muốn đi kìa, mấy người nhanh chóng theo sau, mang cô ta đến nơi hoang vắng bên ngoài rồi hành động thì tốt hơn..."
"Dã chiến sao?! Anh thích!" Ánh mắt anh họ của Phùng Nghi Hỉ sáng lên, dẫn người đuổi theo, nhưng khi ra ngoài mới phát hiện không thấy Cố Niệm Chi đâu nữa!
Người sống ở khu biệt thự Đức Hinh không phú thì quý, đặc biệt chú trọng sự riêng tư.
Các nhà đều có tường bao riêng, biện pháp an ninh rất chặt chẽ, nếu như không phải người sống ở đây mà muốn chạy ra ngoài khu biệt thự thì chỉ có một con đường.
Thế nhưng dọc đường bọn hắn không nhìn thấy hình dáng của Cố Niệm Chi.
"Kỳ lạ, chẳng lẽ cô ta còn có thể bay lên trời sao!"
"Ông đây không chịu nổi rồi! Bên trong cô ta chính là H3aB7 đó! Nghĩ đến thôi là muốn phụt ** rồi! -- Không được, hôm nay không bắt lấy cô ta 'hành quyết' không được!"
......
Cố Niệm Chi không hề rời khỏi khu biệt thự Đức Hinh.
Vừa bước ra khỏi biệt thự Phùng gia cô ấy liền rẽ sang đường nhỏ, nhắm đến căn biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng bên trong tiểu khu mà chạy.
Gần như là run rẩy tìm kiếm chìa khoá để mở cổng.
Vừa vào nhà, cô ấy nhanh chóng đóng cổng lại, dựa vào cổng ôm cánh tay đang tê liệt.
Cô hết sức chán ghét sự kích động của bản thân khi nãy.
Cứ như mấy trăm năm rồi chưa được gặp đàn ông vậy!
Không biết một ai, vừa nãy cô ấy nhìn thấy những tên đàn ông đầu heo thô tục đó, ngửi được trên người bọn họ mùi hóc môn nam rất mãnh liệt, muốn nhào lên ngay tức khắc.
Cô ấy khát nước muốn chết, đương nhiên cơ thể càng khát hơn.
Toàn thân đều ướt sũng...
Cố Niệm Chi mở máy lạnh trong phòng rất lớn, cởi hết quần áo xuống, vẫn không ngăn được phía dưới đùi khô nóng.
Không được rồi, phải tìm bác sĩ thôi.
Nhưng bộ dạng cô ấy như thế này, e rằng còn chưa đi ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đầu tiên đã bổ nhào lên cởi quần áo người ta rồi.
Cố Niệm Chi gượng cười cầm điện thoại lên, cuối cùng gọi cho Trần Liệt.
Trần Liệt là người bận rộn, là thần y giỏi nhất trẻ tuổi nhất của cả bệnh viện quân đội đế quốc.
Bên kia thấy điện thoại của Cố Niệm Chi, lập tức bắt máy, cười hỏi: "Ơ, thật là hiếm có, em cuối cùng cũng bằng lòng gọi điện cho anh rồi?"
"Anh Trần hả? Anh có thể đến đây một chút không? Chính là biệt thự tiểu khu Đức Hinh của Hoắc thiếu, em... em... em có chút không khoẻ..."
"Sao vậy? Nghiêm trọng không?" Khi Trần Liệt nghe điện thoại của Cố Niệm Chi, đang sắp xếp thư từ, vừa nghe giọng nói khàn khàn trầm thấp của cô ấy, mềm mại tận xương, trong lòng không nhịn được mà rung động một chút, lại cảm thấy không thích hợp.
Đổi qua cầm điện thoại bằng một tay, Trần Liệt vừa đóng laptop lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa nói với Cố Niệm Chi: "Em không khoẻ chỗ nào? Anh lập tức chạy qua."
"Em... em... em cũng không nói rõ được, rất không thoải mái, phát sốt, khô nóng, muốn... muốn đàn ông..." Mặt đỏ lên khi nói hết câu này, Cố Niệm Chi hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Tay của Trần Liệt dừng lại một chút, miệng há to khép mở hai lần mới lập tức nói: "Anh biết rồi, em đừng làm gì hết, đừng ra ngoài, anh sẽ mang dụng cụ y tế đến ngay..."
Đeo ba lô đựng máy tính, còn có một va li dụng cụ y tế loại nhỏ, Trần Liệt thần sắc nghiêm túc đi ra khỏi phòng y tế nơi đóng quân.
......
"Tối nay em làm những gì?" Trần Liệt đang loay hoay với thiết bị của mình, vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi, vừa lấy máu xét nghiệm.
Một lát sau, hắn tách máu xong rồi, nhìn kết quả đó, đột nhiên Trần Liệt trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Em... em... em trúng H3aB7 rồi! Hỏng rồi! Đây là thuốc kính tình công hiệu mạnh nhất trên thế giới hiện nay! Xuất xứ từ Nhật Bản, mỗi năm chỉ cho ra rất ít liều lượng. Liều lượng mà em trúng, gần như bằng lượng thuốc kích tình cao cấp nhất mà Nhật Bản có thể sản xuất ra trong một năm..."
Nghe xong trong lòng Cố Niệm Chi chìm xuống, nhưng mà cô ấy đã không còn sức lực nói chuyện với hắn nữa rồi, thân thể xiêu vẹo, tê liệt ngồi trên ghế sofa trong phòng, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Liệt, cắn môi đến nỗi sắp chảy máu.
"Hỏng rồi! Hỏng rồi! Bây giờ phải làm sao đây?!" Trần Liệt gấp gáp đi vòng quanh, nói: "Cố Niệm Chi! Em! Em phải gắng gượng! Anh... Anh sẽ gọi cho người giám hộ của em!"
Cố Niệm Chi vẫn chưa đủ mười tám tuổi đã trúng loại thuốc kích tình cao cấp này rồi, sau này làm sao mà sống đây?!
Thật là đáng chết!
Trần Liệt vừa lắc đầu, vừa lấy điện thoại ra, gọi cho người giám hộ Hoắc Thiệu Hằng của Cố Niệm Chi.
Bình luận facebook