• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (69 Viewers)

  • chap-20

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 20: Lần đầu tiên nhìn thấy anh




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Phùng Nghi Sân lặng lẽ quay đầu, nhìn phong cảnh đang lao vùn vụt bên ngoài kính xe, trong lòng rất khó chịu.



Nếu nhà cô ta không gặp phải biến cố lớn thì làm sao lại ở cùng một chỗ với loại người như anh Bưu này?



Chẳng qua cô ta đó giờ chưa từng nghĩ sẽ lấy hắn, nên hắn có vợ hay không đối với Phùng Nghi Sân mà nói hoàn toàn không có gì khác biệt.



“Anh Bưu” trong miệng tên đàn ông tóc vàng là lão đại của Lao Thiên Môn có tiếng trong giang hồ, theo đuổi cô ta rất lâu rồi, trước giờ Phùng Nghi Sân không đặt hắn vào trong mắt, nhưng cô ta luôn làm việc đưa đẩy, vẫn chưa từng biểu lộ sự xem thường và coi rẻ đối với anh Bưu, cho nên bây giờ anh Bưu mới có thể trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng...



Xe hơi dần dần đi xa, Phùng gia tại thành phố C cũng không còn tồn tại.



……



Khoảng thời gian này, Hoắc Thiệu Hằng cũng không nhàn rỗi.



Từ lúc biết “Yamaguchi Yoko” trở về Nhật gặp tai nạn xe hơi mà “tử vong” về sau, anh cảm thấy tất cả chuyện này rất không thích hợp.



Vốn dĩ chỉ là sự đố kị giữa con gái dẫn đến tai họa bất ngờ, sau này phát hiện ra thật sự không đơn giản.



“Hoắc thiếu, thật sự không muốn đối phó bang Yamaguchi của Nhật Bản sao?” Triệu Lương Trạch những ngày gần đây tập trung tinh thần thu thập tư liệu tình báo của Nhật Bản, đối với bang Yamaguchi bên đó rất xem trọng.



Hoắc Thiệu Hằng đang chơi đùa đồng vàng tròn tròn trong tay, cuối cùng ‘pằng’ một tiếng đập lên bàn, quyết định: “Không, chúng ta không đối phó bang Yamaguchi.”



“Hả?” Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cùng nhảy lên, “Hoắc thiếu! Anh không muốn báo thù sao?!”



Cái này thật không giống với phong cách của Hoắc thiếu nha…



Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt một cái, “Làm sao có thể? ——Chúng ta không tìm bang Yamaguchi, chúng ta trực tiếp tìm Masao Oda.”



Triệu Lương Trạch phản ứng đầu tiên, mắt sáng lên, hướng về Hoắc Thiệu Hằng giơ ngón cái: “Hoắc thiếu chính là Hoắc thiếu! Muốn bắn người thì bắn ngựa trước, muốn bắt giặc thì bắt vua trước! ——Chúng ta liền tìm Masao Oda!”



Chuyên gia khoa học y sinh của bệnh viện đế quốc Tokyo Nhật Bản - Masao Oda, kẻ sáng tạo ra H3aB7, cũng là đầu sỏ chủ mưu của chuyện này.



Đã lựa chọn mục tiêu đối phó rồi, tiếp theo phải thu thập tình báo có liên quan đến hắn ta.



Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.



Trong lúc bọn họ đang chuẩn bị lộ trình, thành viên Đội hành động đặc biệt ở nơi đóng quân Nhật Bản gửi đến một tin tức liên quan đến Masao Oda, thì ra CIA của Mỹ và MI5 của Anh cũng đang điều tra Masao Oda!



“... Hoắc thiếu, xem ra Masao Oda này thật sự có vấn đề.” Triệu Lương Trạch phát tình báo mà thành viên Đội hành động đặc biệt ở Nhật Bản gửi đến trên màn hình lớn, giảng giải cho Hoắc Thiệu Hằng.



Hoắc Thiệu Hằng một tay đặt trên bàn phía trước, một tay đặt trên tay vịn ghế tựa mềm mại, suy ngẫm rồi gật gật đầu, “Vậy thì ra tay thôi, chúng ta đi Nhật Bản.”



“Hoắc thiếu muốn tự mình đi?!” Triệu Lương Trạch rất kinh ngạc, “Để người bên đó ra tay không được sao?”



“Đây là sự việc quan trọng, tôi vẫn là tự mình đi một chuyến thì tương đối thích hợp hơn.” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, đóng máy tính xách tay bên cạnh lại, nói với Triệu Lương Trạch: “Cậu và Âm Thế Hùng dặn dò người trong nhà một tiếng rồi đi Nhật với tôi. Lần này chỉ ba người chúng ta qua đó.”



“Rõ, thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch bận rộn nghiêm chào, xong rồi lại hỏi: “Vậy nơi đóng quân bên này phải làm sao? Tiểu thư Cố thì sao?”



Đã năm ngày rồi, Cố Niệm Chi vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa Trần Liệt cảm thấy mẫu máu của cô ấy có biến đổi, mấy ngày nay sứt đầu mẻ trán tìm tòi tư liệu khắp nơi xem rốt cuộc là chuyện gì.



Về công hay tư, Hoắc Thiệu Hằng đều phải tự mình đi Nhật một chuyến, gặp Masao Oda này một lần.



“Nơi đóng quân bên này, tôi để lão tam và lão tứ qua đây, các cậu đừng lo nữa.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong đã đi khỏi phòng hội nghị.



“Lão tam” và “lão tứ” mà anh nói, là hai người thư kí đời sống khác của anh.



Theo thân phận và quân hàm của Hoắc Thiệu Hằng, anh có thể điều phối bốn thư kí đời sống, tám người lính cần vụ.



Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng là hai người thư kí đời sống ngoài sáng, còn có hai người trong bóng tối, đó giờ chưa từng để lộ thân phận ra bên ngoài, ngay cả Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cũng không quen biết.



Mà tám người lính cần vụ do Phạm Kiến đứng đầu, những người khác đều giúp làm những chuyện vặt.



……



Lại đến cuối tuần, đây là thứ bảy đầu tiên sau khi Cố Niệm Chi trúng H3aB7.



Thứ bảy tuần trước, cô ấy vẫn đang thoải mái ngủ trưa ở nhà.



Thứ bảy này, cô ấy nằm trong nhà chuyên dùng nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng hôn mê bất tỉnh.



“Niệm Chi còn chưa tỉnh sao?” Hoắc Thiệu Hằng dẫn theo Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đến Nhật Bản, việc làm đầu tiên là gọi điện về hỏi tình hình của Cố Niệm Chi.



Lúc này Trần Liệt đang hồi hộp theo dõi thiết bị của mình, nghe thấy giọng nói Hoắc Thiệu Hằng từ điện thoại truyền đến, Trần Liệt dường như không có thời gian trả lời anh, một lúc lâu sau, mới run rẩy nói: “... Hình như, muốn tỉnh rồi.”



“Cậu nói cái gì vậy? Cái gì gọi là hình như muốn tỉnh rồi?” Hoắc Thiệu Hằng nắm điện thoại, ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng khách sạn Chiba, Tokyo, chân dài duỗi hơi cong, thân hình nhìn như thảnh thơi, thật ra vô cùng cảnh giác.



Phòng của anh ở tầng hai mươi tám, hiển thị trước mặt anh là phong cảnh Tokyo, Nhật Bản.



“Điện não đồ của em ấy đột nhiên vô cùng sinh động, nhịp tim tăng nhanh, mí mắt rung rung, và kết hợp với số liệu những ngày trước, quả là một trời một vực.” Trần Liệt xúc động nói, “Anh biết không? Trạng thái này của em ấy thường được gọi là đang nằm mơ!”



Hoắc Thiệu Hằng: “......”



Nhìn điện thoại cả buổi, nếu không phải tin tưởng năng lực mã hoá của Triệu Lương Trạch và kỹ thuật chế tạo của quân đội đế quốc, anh thật sự phải hoài nghi có phải gọi nhầm rồi không?



“Tôi nói anh nghe, bây giờ em ấy đang nằm mơ, có nghĩa là em ấy sắp tỉnh nhanh thôi!”



Cố Niệm Chi thật sự đang nằm mơ.



Trong giấc mơ, cô ấy quay lại tình hình gặp Hoắc Thiệu Hằng lần đầu tiên sáu năm trước…



Bầu trời xanh thẳm, mây trắng như tuyết, còn có ánh nắng vàng rực rỡ chiếu khắp mặt đất.



Gió nhẹ thổi trên mặt, ấm áp và ôn hoà rõ ràng như vậy.



Đột nhiên, một chiếc máy bay to lớn nửa chìm trong đụn mây từ trong tầng mây bay ra, người ngắm cảnh lập tức lộn xộn.



Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mấy chữ lớn MH210 màu đỏ tươi ánh trên thân máy bay màu trắng như tuyết, lưu lại dấu ấn sâu sắc trong đầu cô ấy.



Có điều mười lăm phút sau, cô ấy đã đặt mình vào trong biển lửa, buồng xe chỉ có một mình cô ấy.



Cô ấy kinh hoảng, khóc lớn, dùng sức đập cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy những người bên ngoài cửa sổ chỉ trỏ hình dáng của cô ấy.



Ngọn lửa càng ngày càng gần, nướng da thịt cô ấy, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi ngọn tóc bị cháy khét, cô ấy muốn trốn thoát, nhưng phát hiện dây an toàn trên người không tháo ra được.



Khói đặc bao phủ buồng xe, tầm mắt từ từ mơ hồ.



Trong lúc tuyệt vọng, cuối cùng cũng nhìn thấy có người đập vỡ cửa sổ!



Lửa lớn hừng hực lan tràn, thân hình to lớn của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trong đám lửa.



Dung mạo tuấn tú bị ánh lửa chiếu lên tạo thành một bức tranh tĩnh vật, gây ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ cô ấy.



Anh xông vào từ bên cửa xe, đôi tay cường tráng ầm một tiếng kéo cửa ra, hung hăng xé đứt dây an toàn của cô ấy.



Ấn đầu cô ấy ôm vào trong ngực, ngăn cản ngọn lửa hừng hực trong xe, xoay người rất nhanh, ôm cô ấy cùng trốn thoát khỏi xe hơi đang bốc cháy.



Ầm! Ầm! Ầm!



Vài âm thanh vang vọng lại, phía sau bọn họ lửa cháy mạnh bùng lên cao ngút trời.



Làn khí vĩ đại ùn ùn kéo đến, rất nhiều người xung quanh đều đổ rạp xuống đất.



Hoắc Thiệu Hằng cứu cô ấy thấy không kịp rồi, trong lúc nóng vội nhào lên người cô ấy, dùng thân thể rộng lớn của mình che phủ cô ấy chặt chẽ.



Cô ấy nằm ngửa trên đất, từ phần gáy của anh nhìn qua, chỉ thấy ngọn lửa ùn ùn kéo đến, ngọn lửa mê hoặc, khói đen dày đặc, thật là không giống một trận hoả hoạn mà một chiếc xe hơi có thể dẫn nổ.



Nổ xong, trên mặt đất lưu lại một cái hố sâu, chiếc xe hơi mà cô ấy ngồi chỉ còn lại một đống tro tàn gần như bốc cháy hoàn toàn…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom